Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 184: Không yêu cũng không hận, lạnh lẽo cũng không lo (6)
Tùy ý khuấy động từng điểm mẫn cảm, lúc lưỡi đang di động bắt được cái lưỡi hồng nhạt của cô thì hung hăng quấn lấy, mút nhiều lần, liếm láp, khẽ cắn, trái ngược với phản kháng của cô, mạnh mẽ tước đoạt ý chí, hô hấp của cô. . . . . .
Còn bàn tay anh đặt ở phần eo mãnh khảnh, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua ý nghĩ mỏng manh thấm vào da thịt, chạy theo máu toàn thân, đi vào trong xương cốt. Tim có chút run rẩy, lập tức khép chặt mi mắt không dám mở mắt nhìn, giờ phút này anh dùng bộ dạng gì mà hôn mình. . . . . .
Cái lưỡi hồng nhạt ngượng ngùng sau đợt tấn công dữ dội dần dần bị chiếm đóng, chậm rãi dùng kỹ thuật không lưu loát đáp lại anh. . . . . .
Cảm giác được cô đáp lại, Kỷ Trà Thần mở mắt ra, trong lòng từng cơn kích động, dù biết rõ cô chỉ đang diễn trò, máu và tế bào trong cơ thể không khỏi hưng phấn. Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị được thay thế bởi vẻ dịu dàng, thâm tình trong nụ hôn này càng sâu thêm.
Dối mình dối người cũng tốt, tham lam trộm được cũng như nhau, lúc này cô chỉ thuộc về mình.
Ninh Tự Thuỷ phát hiện anh hôn càng thêm kịch liệt, hô hấp dồn dập, đôi má bỗng chốc ửng đỏ, ngón tay thon dài cách lớp quần áo bấm vào cánh tay anh. Trong lòng tự thôi miên mình từng chút một . . . . . .
Đây chỉ là một màn kịch, phối hợp diễn trò cùng anh. . . . . . Mọi thứ đều không tính. . . . . . Dù không biết rốt cuộc là người nào nhìn trò này.
Cuối cùng vòng đu quay dừng lại trên mặt đất, rốt cuộc Kỷ Trà Thần cũng buông cô ra, đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, không muốn rời xa, mùi thơm ngọt ngào trong miệng cũng vậy, quả thật chính là thuốc độc chí mạng, muốn ngừng mà không được.
Ninh Tự Thuỷ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt nhuộn lên đôi dòng nước mênh mông ngay cả mình cũng không biết, ánh sáng lung linh tràn ngập đủ các loại màu sắc, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng từ từ biến mất, còn thấy rõ sự biến đổi ẩn chứa trong mắt anh.
Kỷ Trà Thần nắm tay cô, giọng nói dịu dàng theo gió lướt nhẹ qua tai: "Đi thôi!"
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay Tịch Nhược đượcTrạc Mặc ôm, ánh mắt ngừng lại chỗ hai người họ đang đứng thật lâu, cuối cùng không lên tiếng, chỉ bỏ qua một bên ánh mắt, núp ở trong ngực anh không nói một lời.
"Rốt cuộc có thể đi về được chưa, thật không có ý tứ." Thiệu Vũ Hiên đứng lên sải bước đi tới, nhìn bọn họ cười châm biếm, trong lòng bất mãn: "Các người đều có đôi có cặp, chỉ một mình tôi lẻ loi, thật không có người bạn này rồi."
Si Mị lả lơi sờ chút tóc đỏ của mình, nhướng mày: "Tôi cũng là một người cô đơn, nếu không hai ta tiếp cận lẫn nhau."
Thiệu Vũ Hiên liếc anh một cái: "Làm cho người buồn nôn!"
Ánh mắt Hạ Tình dừng lại trên người Si Mị, ngón tay kéo ống tay áo của anh kiêu ngạo tự đắc: "Tôi còn chưa có chơi đủ, theo tôi tiếp tục chơi đi!"
Si Mị nhíu mày, khó chịu nói: "Tại sao tôi phải đi chơi với cô? Không muốn!"
"Anh không có quyền từ chối! Là anh đùa giỡn tình cảm của tôi, anh nợ tôi nhất định phải trả!" Hạ Tình không cho anh cơ hội nói chuyện, một lần nữa túm lấy anh mang đến vòng đu quay.
**************
Tịch Nhược đi nước Mỹ, Ninh Tự Thuỷ hầu như không có chuẩn bị qua, Trạc Mặc cũng làm xong mọi thứ. Ninh Tự Thuỷ có kiểm tra qua thời tiết bên kia nước Mỹ, viết một chuỗi văn kiện thật dài gửi vào hòm thư Tịch Nhược, hy vọng bé có thể chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.
Trong email còn có rất nhiều bức thư viết cho Liên, chỉ có điều không có tin tức, không có một chút hồi đáp. Ninh Tự Thuỷ không còn gọi điện thoại quấy rầy cuộc sống yên bình của anh nữa, có bác sĩ Hoàng ở bên cạnh chăm sóc anh, tin tưởng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra!
Kỷ Trà Thần gõ cửa vài cái cũng không có đáp lại, đi thẳng tới bên cạnh cô mới phát hiện cô đang nhìn bức thư. Tim không ngừng nặng trĩu, nói không để ý là giả, nhưng lại là Liên Phượng Vũ kia, đối với Ninh Tự Thuỷ Liên Phượng Vũ là quan trọng nhất.
Cho dù có bao nhiêu để ý cùng tức giận đều phải giấu đi!
"Em nhớ anh ta?" Tiếng nói trầm thấp lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, không có một chút hơi ấm.
Ninh Tự Thuỷ lấy lại tinh thần nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, không sợ hãi, không hoảng hốt tắt hộp thư ngay trước mặt anh, gật đầu. "Melbourne là một nơi rất đẹp!"
Trong lòng Kỷ Trà Thần căng thẳng, bàn tay nắm thật chặt hai tay cô, đôi đồng tử màu đen khẩn trương nhìn cô chăm chú, ngập ngừng hồi lâu, bộ dáng căng thẳng chậm rãi buông ra, giọng trầm thấp không ngừng luẩn quẩn.
"Ninh Tự Thủy, kiếp này em là của anh, từ tám năm trước lần đầu tiên nhìn thấy em anh xác định em là bạn đời của anh. Trước đây làm em tổn thương không phải một câu xin lỗi là có thể xoá đi mọi thứ, anh không biết em chảy bao nhiêu nước mắt, không biết thương tích trong lòng em đau đớn đến mức nào, những cảm giác kia anh cả đời không thể giải thích vì sao. Nhưng giữa chúng ta còn có Tịch Nhược, anh không có cách gì buông bỏ em, thật không có biện pháp buông tha. Hoặc là em có thể nói cho anh biết phải làm như thế nào mới có thể buông tay em?"
Giọng nói khàn khàn tràn đầy mê hoặc, rung động ngập ngừng, nồng đậm bi thương lại lặng im như dòng nước chảy.
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lạnh nhạt lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, khẽ thở dài, môi mỏng nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy không biết làm sao: "Kỷ Trà Thần, cần gì chứ? Cần gì đẩy chúng ta vào đường cùng lần nữa."
"Từ lúc vừa sinh ra trong thế giới của anh chỉ có cướp đoạt, không có từ bỏ. Ninh Tự Thủy, em chỉ hiểu chiếm đoạt là làm sao để cho người ta buông tay, cái này rất khó, căn bản là không có cách nào làm được."
Đôi mắt thâm tình của anh khóa chặt khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn không chớp mắt, đôi đồng tử màu đen trước đó chưa từng có cầu xin qua cùng khát vọng.
Mi mắt Ninh Tự Thuỷ cụp xuống, lông mi thon dài hơi run rẩy kịch liệt rất nhanh khôi phục lại bình thường, khi ánh mắt lướt qua, môi anh đã kề sát tới. . . . . .
"Ưmh. . . . . ."
Kỷ Trà Thần thuận thế ôm lấy eo cô áp vào trong ngực mình, hôn không ngừng nghỉ, tiếng nói như mê hoặc lòng người: "Màn kịch này, hãy để chúng ta diễn đến cuối cùng đi."
Trong mắt Ninh Tự Thuỷ thoáng qua vẻ bất ngờ, lúc muốn mở miệng thì môi anh đã áp xuống lần nữa, bị anh ôm lấy trời đất như quay cuồng, bước nhanh đi đến phía bên giường, ngã trên mặt giường lớn mềm mại.
Hôn như trận cuồng phong muốn mang đi tất cả, như muốn dìm chết cô.
Bàn tay nóng bỏng rất nhanh cởi ra quần áo mỏng manh của cô, lộ ra nước da trắng nõn như tuyết, mịn màng như đứa trẻ mới sinh. Đầu ngón tay nóng bỏng, mê luyến vuốt ve từng chút từng chút da thịt, còn muốn trơn bóng hơn so với tơ lụa; môi hôn qua từng chút trên da thịt cô, đốt lên từng đóm từng đốm lửa.
Đôi môi sưng đỏ không nhịn được phát ra những tiếng nỉ non, âm thanh mềm mại như câu hồn người, như muốn mang linh hồn của anh đi.
Thủy mâu ngừng lại trên đôi gò má anh, là khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như thế, lúc thượng đế tạo ra anh nhất định tốn rất nhiều tâm huyết, mang tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này đều ban tặng cho anh.
Đôi mắt sáng ngời, sống mũi đẹp mắt, môi mỏng xinh đẹp, ngón tay đẹp . . . . . . Đã từng làm cho mình mê luyến, si mê, dù chỉ là một ánh mắt của anh, một động tác nhỏ cũng có thể làm mình hưng phấn không thôi, ngọt ngào hạnh phúc.
Anh cũng không phải là một người có kiên nhẫn, không thích người khác cãi lời, nhưng ở trên giường sự chịu đựng của anh vô cùng tốt, như muốn mang toàn bộ kiên nhẫn tiêu xài hết, cũng không ngần ngại cô ở phương diện này dở tệ không lưu loát.
Anh đã từng nói qua, em để cho người say mê ở chỗ, là bộ dáng luống cuống này ở trên giường, ngây ngốc, ngơ ngác, làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ lại muốn muốn che chở.
Mỗi lần ở trên giường, anh luôn không có làm cùng phương pháp để cho cô liên tục thất bại, thảm hại, cuối cùng chỉ có thể chịu thua cầu xin tha thứ. . . . . .
Bá đạo cùng độc tài của anh từng làm mình vừa yêu vừa hận. . . . . . Anh dịu dàng chở che làm cho mình mê luyến, rơi vào cuộc hôn nhân này không thể thức tỉnh.
Vậy mà hôm nay đây ---
Hôm nay bộ dạng của Kỷ Trà Thần là gì nữa đây?
Có lẽ, mình đã thành công, thành công hủy hoại sự ngông cuồng tự cao tự đại kia, tự cho mình là đúng, Kỷ Trà Thần vì cô mà trở thành như vậy!
Tịch Nhược đi nước Mỹ, Trạc Mặc trở về nước Đức. . . . . .
Còn giữa mình và Kỷ Trà Thần, cũng nên có một kết thúc.
Từ nay về sau, trừ Tịch Nhược ra, giữa chúng ta sẽ không còn có bất kỳ quan hệ gì!
Ngón tay trắng noãn đâm vào trong da thịt, môi đỏ mọng chủ động hôn lên lồng ngực to lớn của anh, đôi má từ từ ửng đỏ, giống như ngọn lửa thiêu đốt. Cô đáp lại khiến anh vừa mừng vừa sợ, càng thêm nhiệt tình hôn trả lại cô, thưởng thức hương thơm mê người.
Bàn tay dọc theo phần bụng dưới vuốt ve vết sẹo sần sùi teo lại kia, đau lòng không thôi. Đầu ngón tay một đường đi xuống, liên tục vẽ lên các vòng tròn ở hai bên đùi trắng nõn, đầu ngón tay giống như mang theo điện, làm cho thân thể cô trở nên tê tê dại dại, mềm mại thành một vũng nước, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, bằng cảm giác môi hôn, đến cái ôm, trong đầu hiện lên những mảnh rải rác kia, từng hình ảnh đều làm cho lòng cô chua xót muốn rơi nước mắt.
Mình đã từng yêu người đàn ông này, bản thân lại hận anh thấu xương. . . . . .
Ví như lúc mới gặp anh lần đầu, có tốt không?
Dường như Kỷ Trà Thần nhận ra sự khác thường của cô, môi hôn lên khóe mắt nóng bỏng của cô, giọng nói khàn khàn an ủi tâm tình bất an của cô: "Thủy Thủy, ngoan, không nghĩ nữa. . . . . . Không đau. . . . . ."
Đầu ngón tay tách hai chân cô ra, chậm rãi tiến vào khu rừng rậm bí ẩn, cảm giác được không gian nhỏ hẹp nóng bỏng nhanh chóng làm vọt lên khoái cảm, dâm thủy chậm rãi chảy ra, như đang khích lệ hành vi của anh có thể tiếp tục nữa.
Ninh Tự Thuỷ cắn chặt môi dưới, cảm thấy xấu hổ, khoá chặt tiếng nói ở miệng. Cảm giác được ngón tay anh đã tiến vào nơi ấy, cơ thể càng lúc càng nóng, hơi thở anh phả ra trên mặt, giờ phút này cô không có dũng khí mở mắt nhìn anh. . . . . .
"Không nên miễn cưỡng, mở mắt nhìn anh . . . . . Thủy Thủy." Giọng nói khàn khàn vang lên, môi dịu dàng dừng lại trên mi tâm cô, tràn đầy thương tiếc.
Mồ hôi nóng ướt nhỏ xuống gương mặt cô, lông mi run rẩy dữ dội, hồi lâu sau mới chậm rãi mở ra, ánh mắt anh nóng rực, trán hiện đầy mồ hôi, dọc theo đường nét lạnh lùng một đường đi xuống, đọng lại trên lồng ngực cường tráng. . . . . .
Hẳn là nhịn rất vất vả. . . . . .
"Hiện tại em không cần. . . . . ."
Lời anh nói còn chưa xong, cô đã ngồi thẳng người dậy chủ động hôn môi anh, đưa giọng nói vào trong miệng, nhiệt tình hôn trả lại anh, triền miên không thôi, đến chết không rời.
"Bảo bối" ngạo nghễ xâm nhập vào giữa hai chân cô, sau một hồi cọ xát trêu chọc dâm thủy chảy ra càng nhiều, cuối cùng không khắc chế được dục vọng của mình, một cái mà vào, toàn bộ chui vào trong chốn đào nguyên. Ninh Tự Thuỷ theo bản năng nhíu mày, muốn kẹp chặt hai chân, lại kẹp càng chặt "bảo bối", tiến thoái lưỡng nan. . . . . .
Kỷ Trà Thần cố nén khổ cực, cúi đầu hôn môi cô, giọng nói dỗ dành cô hệt như dụ dỗ đứa bé: "Thủy Thủy đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu. . . . . . Thật không có sao mà. . . . . ."
Còn bàn tay anh đặt ở phần eo mãnh khảnh, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua ý nghĩ mỏng manh thấm vào da thịt, chạy theo máu toàn thân, đi vào trong xương cốt. Tim có chút run rẩy, lập tức khép chặt mi mắt không dám mở mắt nhìn, giờ phút này anh dùng bộ dạng gì mà hôn mình. . . . . .
Cái lưỡi hồng nhạt ngượng ngùng sau đợt tấn công dữ dội dần dần bị chiếm đóng, chậm rãi dùng kỹ thuật không lưu loát đáp lại anh. . . . . .
Cảm giác được cô đáp lại, Kỷ Trà Thần mở mắt ra, trong lòng từng cơn kích động, dù biết rõ cô chỉ đang diễn trò, máu và tế bào trong cơ thể không khỏi hưng phấn. Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị được thay thế bởi vẻ dịu dàng, thâm tình trong nụ hôn này càng sâu thêm.
Dối mình dối người cũng tốt, tham lam trộm được cũng như nhau, lúc này cô chỉ thuộc về mình.
Ninh Tự Thuỷ phát hiện anh hôn càng thêm kịch liệt, hô hấp dồn dập, đôi má bỗng chốc ửng đỏ, ngón tay thon dài cách lớp quần áo bấm vào cánh tay anh. Trong lòng tự thôi miên mình từng chút một . . . . . .
Đây chỉ là một màn kịch, phối hợp diễn trò cùng anh. . . . . . Mọi thứ đều không tính. . . . . . Dù không biết rốt cuộc là người nào nhìn trò này.
Cuối cùng vòng đu quay dừng lại trên mặt đất, rốt cuộc Kỷ Trà Thần cũng buông cô ra, đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, không muốn rời xa, mùi thơm ngọt ngào trong miệng cũng vậy, quả thật chính là thuốc độc chí mạng, muốn ngừng mà không được.
Ninh Tự Thuỷ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt nhuộn lên đôi dòng nước mênh mông ngay cả mình cũng không biết, ánh sáng lung linh tràn ngập đủ các loại màu sắc, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng từ từ biến mất, còn thấy rõ sự biến đổi ẩn chứa trong mắt anh.
Kỷ Trà Thần nắm tay cô, giọng nói dịu dàng theo gió lướt nhẹ qua tai: "Đi thôi!"
Sau khi xuống khỏi vòng đu quay Tịch Nhược đượcTrạc Mặc ôm, ánh mắt ngừng lại chỗ hai người họ đang đứng thật lâu, cuối cùng không lên tiếng, chỉ bỏ qua một bên ánh mắt, núp ở trong ngực anh không nói một lời.
"Rốt cuộc có thể đi về được chưa, thật không có ý tứ." Thiệu Vũ Hiên đứng lên sải bước đi tới, nhìn bọn họ cười châm biếm, trong lòng bất mãn: "Các người đều có đôi có cặp, chỉ một mình tôi lẻ loi, thật không có người bạn này rồi."
Si Mị lả lơi sờ chút tóc đỏ của mình, nhướng mày: "Tôi cũng là một người cô đơn, nếu không hai ta tiếp cận lẫn nhau."
Thiệu Vũ Hiên liếc anh một cái: "Làm cho người buồn nôn!"
Ánh mắt Hạ Tình dừng lại trên người Si Mị, ngón tay kéo ống tay áo của anh kiêu ngạo tự đắc: "Tôi còn chưa có chơi đủ, theo tôi tiếp tục chơi đi!"
Si Mị nhíu mày, khó chịu nói: "Tại sao tôi phải đi chơi với cô? Không muốn!"
"Anh không có quyền từ chối! Là anh đùa giỡn tình cảm của tôi, anh nợ tôi nhất định phải trả!" Hạ Tình không cho anh cơ hội nói chuyện, một lần nữa túm lấy anh mang đến vòng đu quay.
**************
Tịch Nhược đi nước Mỹ, Ninh Tự Thuỷ hầu như không có chuẩn bị qua, Trạc Mặc cũng làm xong mọi thứ. Ninh Tự Thuỷ có kiểm tra qua thời tiết bên kia nước Mỹ, viết một chuỗi văn kiện thật dài gửi vào hòm thư Tịch Nhược, hy vọng bé có thể chú ý chăm sóc tốt cho bản thân.
Trong email còn có rất nhiều bức thư viết cho Liên, chỉ có điều không có tin tức, không có một chút hồi đáp. Ninh Tự Thuỷ không còn gọi điện thoại quấy rầy cuộc sống yên bình của anh nữa, có bác sĩ Hoàng ở bên cạnh chăm sóc anh, tin tưởng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra!
Kỷ Trà Thần gõ cửa vài cái cũng không có đáp lại, đi thẳng tới bên cạnh cô mới phát hiện cô đang nhìn bức thư. Tim không ngừng nặng trĩu, nói không để ý là giả, nhưng lại là Liên Phượng Vũ kia, đối với Ninh Tự Thuỷ Liên Phượng Vũ là quan trọng nhất.
Cho dù có bao nhiêu để ý cùng tức giận đều phải giấu đi!
"Em nhớ anh ta?" Tiếng nói trầm thấp lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, không có một chút hơi ấm.
Ninh Tự Thuỷ lấy lại tinh thần nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh, không sợ hãi, không hoảng hốt tắt hộp thư ngay trước mặt anh, gật đầu. "Melbourne là một nơi rất đẹp!"
Trong lòng Kỷ Trà Thần căng thẳng, bàn tay nắm thật chặt hai tay cô, đôi đồng tử màu đen khẩn trương nhìn cô chăm chú, ngập ngừng hồi lâu, bộ dáng căng thẳng chậm rãi buông ra, giọng trầm thấp không ngừng luẩn quẩn.
"Ninh Tự Thủy, kiếp này em là của anh, từ tám năm trước lần đầu tiên nhìn thấy em anh xác định em là bạn đời của anh. Trước đây làm em tổn thương không phải một câu xin lỗi là có thể xoá đi mọi thứ, anh không biết em chảy bao nhiêu nước mắt, không biết thương tích trong lòng em đau đớn đến mức nào, những cảm giác kia anh cả đời không thể giải thích vì sao. Nhưng giữa chúng ta còn có Tịch Nhược, anh không có cách gì buông bỏ em, thật không có biện pháp buông tha. Hoặc là em có thể nói cho anh biết phải làm như thế nào mới có thể buông tay em?"
Giọng nói khàn khàn tràn đầy mê hoặc, rung động ngập ngừng, nồng đậm bi thương lại lặng im như dòng nước chảy.
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lạnh nhạt lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, khẽ thở dài, môi mỏng nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy không biết làm sao: "Kỷ Trà Thần, cần gì chứ? Cần gì đẩy chúng ta vào đường cùng lần nữa."
"Từ lúc vừa sinh ra trong thế giới của anh chỉ có cướp đoạt, không có từ bỏ. Ninh Tự Thủy, em chỉ hiểu chiếm đoạt là làm sao để cho người ta buông tay, cái này rất khó, căn bản là không có cách nào làm được."
Đôi mắt thâm tình của anh khóa chặt khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn không chớp mắt, đôi đồng tử màu đen trước đó chưa từng có cầu xin qua cùng khát vọng.
Mi mắt Ninh Tự Thuỷ cụp xuống, lông mi thon dài hơi run rẩy kịch liệt rất nhanh khôi phục lại bình thường, khi ánh mắt lướt qua, môi anh đã kề sát tới. . . . . .
"Ưmh. . . . . ."
Kỷ Trà Thần thuận thế ôm lấy eo cô áp vào trong ngực mình, hôn không ngừng nghỉ, tiếng nói như mê hoặc lòng người: "Màn kịch này, hãy để chúng ta diễn đến cuối cùng đi."
Trong mắt Ninh Tự Thuỷ thoáng qua vẻ bất ngờ, lúc muốn mở miệng thì môi anh đã áp xuống lần nữa, bị anh ôm lấy trời đất như quay cuồng, bước nhanh đi đến phía bên giường, ngã trên mặt giường lớn mềm mại.
Hôn như trận cuồng phong muốn mang đi tất cả, như muốn dìm chết cô.
Bàn tay nóng bỏng rất nhanh cởi ra quần áo mỏng manh của cô, lộ ra nước da trắng nõn như tuyết, mịn màng như đứa trẻ mới sinh. Đầu ngón tay nóng bỏng, mê luyến vuốt ve từng chút từng chút da thịt, còn muốn trơn bóng hơn so với tơ lụa; môi hôn qua từng chút trên da thịt cô, đốt lên từng đóm từng đốm lửa.
Đôi môi sưng đỏ không nhịn được phát ra những tiếng nỉ non, âm thanh mềm mại như câu hồn người, như muốn mang linh hồn của anh đi.
Thủy mâu ngừng lại trên đôi gò má anh, là khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như thế, lúc thượng đế tạo ra anh nhất định tốn rất nhiều tâm huyết, mang tất cả những gì tốt nhất trên thế giới này đều ban tặng cho anh.
Đôi mắt sáng ngời, sống mũi đẹp mắt, môi mỏng xinh đẹp, ngón tay đẹp . . . . . . Đã từng làm cho mình mê luyến, si mê, dù chỉ là một ánh mắt của anh, một động tác nhỏ cũng có thể làm mình hưng phấn không thôi, ngọt ngào hạnh phúc.
Anh cũng không phải là một người có kiên nhẫn, không thích người khác cãi lời, nhưng ở trên giường sự chịu đựng của anh vô cùng tốt, như muốn mang toàn bộ kiên nhẫn tiêu xài hết, cũng không ngần ngại cô ở phương diện này dở tệ không lưu loát.
Anh đã từng nói qua, em để cho người say mê ở chỗ, là bộ dáng luống cuống này ở trên giường, ngây ngốc, ngơ ngác, làm cho người ta không nhịn được muốn khi dễ lại muốn muốn che chở.
Mỗi lần ở trên giường, anh luôn không có làm cùng phương pháp để cho cô liên tục thất bại, thảm hại, cuối cùng chỉ có thể chịu thua cầu xin tha thứ. . . . . .
Bá đạo cùng độc tài của anh từng làm mình vừa yêu vừa hận. . . . . . Anh dịu dàng chở che làm cho mình mê luyến, rơi vào cuộc hôn nhân này không thể thức tỉnh.
Vậy mà hôm nay đây ---
Hôm nay bộ dạng của Kỷ Trà Thần là gì nữa đây?
Có lẽ, mình đã thành công, thành công hủy hoại sự ngông cuồng tự cao tự đại kia, tự cho mình là đúng, Kỷ Trà Thần vì cô mà trở thành như vậy!
Tịch Nhược đi nước Mỹ, Trạc Mặc trở về nước Đức. . . . . .
Còn giữa mình và Kỷ Trà Thần, cũng nên có một kết thúc.
Từ nay về sau, trừ Tịch Nhược ra, giữa chúng ta sẽ không còn có bất kỳ quan hệ gì!
Ngón tay trắng noãn đâm vào trong da thịt, môi đỏ mọng chủ động hôn lên lồng ngực to lớn của anh, đôi má từ từ ửng đỏ, giống như ngọn lửa thiêu đốt. Cô đáp lại khiến anh vừa mừng vừa sợ, càng thêm nhiệt tình hôn trả lại cô, thưởng thức hương thơm mê người.
Bàn tay dọc theo phần bụng dưới vuốt ve vết sẹo sần sùi teo lại kia, đau lòng không thôi. Đầu ngón tay một đường đi xuống, liên tục vẽ lên các vòng tròn ở hai bên đùi trắng nõn, đầu ngón tay giống như mang theo điện, làm cho thân thể cô trở nên tê tê dại dại, mềm mại thành một vũng nước, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, bằng cảm giác môi hôn, đến cái ôm, trong đầu hiện lên những mảnh rải rác kia, từng hình ảnh đều làm cho lòng cô chua xót muốn rơi nước mắt.
Mình đã từng yêu người đàn ông này, bản thân lại hận anh thấu xương. . . . . .
Ví như lúc mới gặp anh lần đầu, có tốt không?
Dường như Kỷ Trà Thần nhận ra sự khác thường của cô, môi hôn lên khóe mắt nóng bỏng của cô, giọng nói khàn khàn an ủi tâm tình bất an của cô: "Thủy Thủy, ngoan, không nghĩ nữa. . . . . . Không đau. . . . . ."
Đầu ngón tay tách hai chân cô ra, chậm rãi tiến vào khu rừng rậm bí ẩn, cảm giác được không gian nhỏ hẹp nóng bỏng nhanh chóng làm vọt lên khoái cảm, dâm thủy chậm rãi chảy ra, như đang khích lệ hành vi của anh có thể tiếp tục nữa.
Ninh Tự Thuỷ cắn chặt môi dưới, cảm thấy xấu hổ, khoá chặt tiếng nói ở miệng. Cảm giác được ngón tay anh đã tiến vào nơi ấy, cơ thể càng lúc càng nóng, hơi thở anh phả ra trên mặt, giờ phút này cô không có dũng khí mở mắt nhìn anh. . . . . .
"Không nên miễn cưỡng, mở mắt nhìn anh . . . . . Thủy Thủy." Giọng nói khàn khàn vang lên, môi dịu dàng dừng lại trên mi tâm cô, tràn đầy thương tiếc.
Mồ hôi nóng ướt nhỏ xuống gương mặt cô, lông mi run rẩy dữ dội, hồi lâu sau mới chậm rãi mở ra, ánh mắt anh nóng rực, trán hiện đầy mồ hôi, dọc theo đường nét lạnh lùng một đường đi xuống, đọng lại trên lồng ngực cường tráng. . . . . .
Hẳn là nhịn rất vất vả. . . . . .
"Hiện tại em không cần. . . . . ."
Lời anh nói còn chưa xong, cô đã ngồi thẳng người dậy chủ động hôn môi anh, đưa giọng nói vào trong miệng, nhiệt tình hôn trả lại anh, triền miên không thôi, đến chết không rời.
"Bảo bối" ngạo nghễ xâm nhập vào giữa hai chân cô, sau một hồi cọ xát trêu chọc dâm thủy chảy ra càng nhiều, cuối cùng không khắc chế được dục vọng của mình, một cái mà vào, toàn bộ chui vào trong chốn đào nguyên. Ninh Tự Thuỷ theo bản năng nhíu mày, muốn kẹp chặt hai chân, lại kẹp càng chặt "bảo bối", tiến thoái lưỡng nan. . . . . .
Kỷ Trà Thần cố nén khổ cực, cúi đầu hôn môi cô, giọng nói dỗ dành cô hệt như dụ dỗ đứa bé: "Thủy Thủy đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu. . . . . . Thật không có sao mà. . . . . ."
Tác giả :
Kỷ Hy Yên