Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 183: Không yêu cũng không hận, lạnh lẽo cũng không lo (5)
"Con bằng lòng cùng Hạ Tình đi nước Mỹ?" Rõ ràng Ninh Tự Thuỷ nghe được lời nói của Tịch Nhược, ánh mắt sửng sốt, giống như trong mơ.
Làm sao Tịch Nhược có thể đột nhiên thay đổi chủ ý? Ánh mắt nhìn sang Trạc Mặc, là nó thuyết phục Tịch Nhược sao?
Sắc mặt Tịch Nhược tái nhợt chẳng hề khá hơn, bởi vì suy nghĩ cả đêm, không có nghỉ ngơi. Gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Mẹ, con sẽ cố gắng, sẽ không để cho mẹ thất vọng."
Ninh Tự Thuỷ trong lòng đau xót, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực, vuốt ve phía sau lưng bé.
"Mẹ biết cho tới bây giờ Tịch Nhược cũng sẽ không để mẹ thất vọng."
Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược ôm cổ cô, tuy là chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn thấy được vui mừng trong mắt cô, mẹ cũng hy vọng mình cố gắng một lần nữa. Quay đầu lại, ánh mắt cảm kích nhìn Trạc Mặc, người đàn ông này thủy chung giống như Thần luôn che chở cho mình, cho dù sau này cuộc sống không có anh, mình cũng muốn trôi qua thật tốt.
Trạc Mặc muốn được lớn mạnh, mình cũng phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng những cơ thể phải tốt, càng không thể để cho mẹ và Trạc Mặc thất vọng!
Ánh mắt Kỷ Trà Thần bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn ba người họ, mà mình từ đầu đến cuối cũng chỉ là người ngoài cuộc. Không nằm trong cuộc nói chuyện kia . . . . . .
Cho dù trong lòng muốn ôm con gái đáng yêu bao nhiêu nhưng chỉ sợ ánh mắt chán ghét của con bé sẽ đâm lòng mình bị thương mà không dám nhúc nhích.
Có lẽ, bảo vệ mẹ con cô như thế này cũng không tệ.
"Mẹ trước khi rời đi chúng ta có thể đi khu vui chơi chơi không? Con chưa từng được đi đến đó." Ánh mắt Tịch Nhược chân thành cẩn thận nhìn cô, sợ cô sẽ từ chối yêu cầu của mình.
Ninh Tự Thuỷ mím môi cười một tiếng, xoa tóc bé: "Đương nhiên là được."
Quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Trà Thần, dù cho anh giả bộ không để ý, thật ra trong lòng cũng hy vọng cùng con gái mình có thể gần gũi một chút nữa!
"Ngày mai, anh có muốn đi cùng với chúng tôi hay không?"
Lời này vừa nói ra, không khỏi làm cho Tịch Nhược và Trạc Mặc đều sửng sốt, ngay cả bản thân Kỷ Trà Thần cũng ngây ngẩn cả người, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, chợt lóe lên mừng rỡ, ánh mắt không thể tin được.
Cô như thế là tiếp nhận mình rồi sao?
"Mẹ. . . . . ." Tịch Nhược nhíu mày, trên khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy không tình nguyện. Chỉ muốn cùng Trạc Mặc và mẹ ở chung một chỗ, mới không cần người đàn ông kia đi theo.
Ninh Tự Thuỷ quay đầu lại, ánh mắt kín đáo nhìn bé một cái, ý bảo bé không nên tùy hứng. Quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng: "Dù sao chăng nữa, trong cơ thể Tịch Nhược từ đầu đến cuối đều chảy dòng máu của anh, lần này nếu như không có anh tìm Si Mị giúp một tay, Hạ Tình cũng sẽ không giúp chúng ta. Cho nên. . . . . . Nếu như có thể trước khi Tịch Nhược đi Mỹ, nên ở cùng con bé một ngày."
Tim Kỷ Trà Thần đau xót, đôi mắt sâu thẳm phức tạp nhìn cô, một câu nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Có thể ở cùng con gái một ngày, anh cầu còn không được!
Tự Thủy, cô vẫn thiện lương giống như trước đây, vốn dĩ điểm này không có thay đổi.
Vẻ mặt Tịch Nhược trầm xuống, trong lòng trăm nghìn lần không muốn để Kỷ Trà Thần đi cùng, nhưng vì không để cho mẹ buồn, nên chấp nhận để anh cùng đi.
Dường như Trạc Mặc biết bé đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt một cái lên mũi bé. Trong động tác dịu dàng đã bao hàm sự bao dung cùng vô cùng cưng chìu, chỉ có hai người họ mới có thể hiểu lẫn nhau.
Si Mị biết bọn họ có một ngày dạo chơi ở khu vui chơi, cũng tích cực đăng ký tham gia, kết quả cùng đi theo còn có Hạ Tình và mới đây Thiệu Vũ Hiên cũng thích đi dạo cùng nhà họ Kỷ.
Tịch Nhược mặc áo đầm màu trắng, tóc được Trạc Mặc chải lên, một sợi tóc cũng không để lại, đồng thời đôi đồng tử linh hoạt bên dưới mái tóc cắt ngang trán đầy tò mò nhìn đủ loại trò chơi được bố trí khắp khu vui chơi, bàn tay nắm lấy tay Trạc Mặc thật chặt, trong lòng không dằn xuống được vui vẻ cùng hân hoan.
Bởi vì liên quan đến cơ thể mà từ trước đến giờ chưa bao giờ tới chỗ vui chơi này, vốn cũng không có chơi đùa bất kỳ đồ chơi trẻ em nào. Khi còn ở nước Đức Sở Kỳ chỉ một mực tìm người dạy bé học chữ, học máy vi tính, vốn còn an bài huấn luyện thân thể, nếu không phải vì Trạc Mặc và bà ngoại cố hết sức ngăn cản thì ngay cả môn bắn súng, sinh sống nơi hoang dã những thứ này bé đều phải học qua chương trình học.
Chính Sở Kỳ đã đưa vào trí nhớ bé để bé luôn nhớ chính Ninh Tự Thuỷ phải chịu khổ suốt khoảng thời gian kia, khuyếch đại Kỷ Trà Thần là kẻ hung tàn máu lạnh, trong lòng đối với Kỷ Trà Thần trừ hận vẫn là hận, bản thân sống tới ngày hôm nay có một phần là lấy hận thù để mà gắng gượng. Hôm nay để cho bé dễ dàng xóa đi thù hận trong lòng, nói dễ vậy sao.
Chẳng qua là không muốn để mẹ đau lòng nữa, cho nên mới không muốn nhắc lại.
Hơn nữa tin tưởng mẹ sẽ không bị ông ta lừa gạt, mình sẽ không để cho ông ta cơ hội tổn thương mình lần nữa.
Thời gian một năm, một năm sau mình nhất định sống sót trở về, đến lúc đó mẹ, Trạc Mặc còn có mình nhất định sẽ bay đến Melbourne tìm cha! Người một nhà cũng không rời xa nữa. . . . . .
Khu vui chơi du khách không ít, người người qua lại, ánh mắt đều bị nhóm người nam thanh nữ tú này hấp dẫn, bọn họ tưởng chừng như là dạo chơi thiên đường phong cảnh lớn nhất này, đó cũng là ao ước của người khác. Trạc Mặc mang theo Tịch Nhược đi chơi những trò chơi vô hại đối với thân thể bé . . . . .
Ánh mắt Si Mị thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào mấy em gái xinh đẹp, tật xấu không đổi, thỉnh thoảng chạy theo phía sau đuôi mấy em, đến bắt chuyện!
Ánh mắt Kỷ Trà Thần vẫn dịu dàng nhìn Tịch Nhược chăm chú, nhìn bé đang ngồi ngựa gỗ xoay tròn ở trên cao thật vui vẻ, rốt cuộc trong lòng cũng nhận được một chút an ủi.
Thiệu Vũ Hiên cảm thấy khu vui chơi rất vô vị nên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhàm chán hút thuốc.
Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu thấy ánh mắt ảm đạm của Hạ Tình, tuy rằng trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng không phải xuất phát từ đáy lòng, chỉ là một loại ngụy trang thôi. Ánh mắt cô ta vẫn nhìn bóng dáng màu lửa đỏ xa xa kia không cách nào xoá đi được, tiếc là đối phương không hề để ý tới cô.
"Tôi không biết Si Mị đồng ý với cô yêu cầu gì, chẳng qua tôi muốn nói cho cô biết, không nên thương tổn người mình yêu mến, nếu không đau nhất vẫn là mình."
Hạ Tình sững sờ, thu hồi ánh mắt, hiếp đôi mắt lại, ánh mắt âm u hướng về cô, lạnh lùng nói: "Cô biết rồi à?"
Ninh Tự Thuỷ nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không biết gì cả. Đừng quên tôi là nhà ảo thuật, nhất là có thể thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Tôi thấy được giữa cô và Si Mị đã từng có chuyện gì đó xảy ra, chuyện hai người tôi cũng không muốn hỏi tới, bất luận Si Mị đáp ứng cô điều gì đều là anh ta cam tâm tình nguyện, tôi không có quyền can thiệp. Tôi chỉ không muốn sau này cô sẽ hối hận!"
Khóe môi đỏ tươi của Hạ Tình nhếch lên một tia giễu cợt, giọng nói khinh bạc: "Làm sao cô biết tôi sẽ hối hận? Lẽ nào cô đối với Kỷ Trà Thần đã hối hận?"
"Tôi không có, cũng sẽ không." Tiếng nói Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh như không liên quan chuyện của mình, Kỷ Trà Thần có ngày hôm nay toàn bộ là do anh gieo gió gặp bão, anh nên một lòng trả lại món nợ kia! "Tôi không biết nhiều về cô nên sẽ không nói quá nhiều. Nhưng trên thế giới này, có thể tìm một người để cho mình cam tâm tình nguyện yêu rất khó, nếu như thật lòng yêu thì tốt rồi, không nên dùng sự vui tươi mà che lắp tổn thương trong lòng. Có lẽ, cô yêu người cũng không bằng cô nghĩ chán ghét bản thân như vậy."
"Ý cô là, cũng có khả năng anh ấy thích tôi?" Đôi mắt Hạ Tình thoáng qua một tia phức tạp, lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười tự giễu: "Sẽ không đâu, đời này anh ấy cũng sẽ không yêu tôi."
"Cả đời quá dài, hiện tại nói còn quá sớm."
Ánh mất Hạ Tình chăm chú quan sát cô, vẻ mặt bình thản như nước, ánh mắt lạnh nhạt không một tia sắc thái, bản thân không tranh cãi chỉ là để lộ nội tâm, không khỏi làm cho người ta lâu nay luôn chán ghét với cô.
"Yêu Kỷ Trà Thần, cô có từng hối hận hay không?"
"Hối hận, vẫn luôn hối hận." Cô nghiêng đầu, đôi mắt nhìn quả khinh khí cầu màu xanh da trời chói lọi cách đó không xa đã thành màu lam nhạt, có vẻ chán nản."Hối hận thì đã sao? Thời gian không thể quay lại, mọi thứ không thể làm lại từ đầu. Hận anh ta, cũng không thể vì vậy mà giết chết anh ta. Hành hạ anh, chỉ có một mình anh đau khổ thôi sao?"
Đôi mắt Hạ Tình thoáng qua một tia ngờ vực và phức tạp, cũng không hiểu cho lắm ý nghĩa trong lời nói của cô.
Dường như Ninh Tự Thuỷ cũng không hy vọng cô có thể nghe hiểu, chỉ cười yếu ớt: "Hạ Tình nếu như một ngày nào đó cô có thể một mình hô lên một tiếng mệt mỏi, tin rằng cô sẽ hiểu cảm giác của tôi hôm nay, không dễ chịu chút nào."
Có lẽ dũng cảm quá lâu, cho nên muốn ở trước mặt người lạ có một chút mềm yếu. Sau đó lại đeo lên mặt nạ lạnh lùng, tự ngụy trang mình, bảo vệ mình!
"Cô thật là một người phụ nữ khó hiểu!" Hạ Tình nhướng mày cười một tiếng, không còn kiêu ngạo buồn rầu, ánh mắt lần nữa hướng về bóng dáng màu lửa đỏ cũng không hề có vẻ lo lắng. Có lẽ, Ninh Tự Thuỷ nói rất đúng?
"Chúng ta đi vòng đu quay chứ!" Tịch Nhược chỉ vào vòng đu quay đang chuyển động kia, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Khóe miệng Trạc Mặc từ đầu đến cuối ẩn chứa sự cưng chìu tươi cười gật đầu: "Được!"
Ninh Tự Thuỷ cùng Kỷ Trà Thần, Si Mị sau một hồi gây rối cũng bị đưa vào, Si Mị và Hạ Tình, Trạc Mặc cùng Tịch Nhược, Thiệu Vũ Hiên vẫn như cũ ngồi ở phía dưới hút thuốc, nhìn vòng đu quay chầm chậm chuyển động, khóe miệng nở nụ cười.
Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, rõ ràng nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, mặc dù là ngồi đối mặt nhưng Ninh Tự Thuỷ vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Vòng đu quay, loại trò chơi này quá mộng ảo từ lâu đã không thích hợp với cô.
Kỷ Trà Thần bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt từ ngoài cửa sổ chuyển đến trên gương mặt cô, môi mỏng khẽ mở: "Sống hơn ba mươi tuổi lại còn có thể ngồi cái này." Giọng nói tràn đầy tự giễu.
"Tôi cũng là lần đầu tiên." Ninh Tự Thuỷ nhàn nhạt trả lời, trước đây người trong nhà không muốn cho cô đi đến những nơi đông người, sau này gả cho anh càng không có cơ hội đến những nơi náo nhiệt như thế, về sau lại càng không có.
Kỷ Trà Thần đưa lưng về phía cửa thủy tinh che khuất ánh sáng rọi vào, bóng lưng mơ hồ, quầng sáng một vòng một vòng bao quanh anh, bất thình lình cúi người xuống, dựa vào gần mặt cô, nhỏ giọng thì thầm: "Tối hôm qua có đọc qua một bài, nghe nói ở trên vòng đu quay khi tới chỗ cao nhất hôn môi người yêu sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Thật buồn cười!
Đây là ý niệm đầu tiên của cô, Kỷ Trà Thần cư nhiên cũng sẽ tin điều này, còn chưa mở miệng môi liền bị anh lấp kín. Trong phút chốc, bầu trời dường như mờ mịt, trong nháy mắt hừng hực đầy pháo hoa, từ chối trong sự suy yếu, bầu trời xinh đẹp quẹt một đường cong lạnh lẽo, lao nhanh xuống.
Bờ môi nóng ướt vẫn dán chặt lấy cô, mùi vị bạc hà tràn ngập như ẩn như hiện, làm cho đầu óc người ta có chút thanh tỉnh. Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, lúc hai tay níu lấy cánh tay anh chuẩn bị đẩy ra thì môi anh lại tự động tách ra, kéo ra một chút khoảng cách, giọng nói khàn khàn vang lên: "Chớ lộn xộn, phối hợp cùng anh là được rồi."
Ninh Tự Thuỷ nhìn đến ánh mắt u ám phức tạp của anh, nhất thời trong lòng hiểu ra vài phần, không có bất kỳ động tác gì, chỉ cảm thấy môi anh lần nữa kề tới, không còn là chuồn chuồn lướt nước, mà như mưa to gió lớn muốn bẻ gãy chính mình, kịch liệt hôn, bá đạo không cho phép có một chút xíu nào từ chối.
Làm sao Tịch Nhược có thể đột nhiên thay đổi chủ ý? Ánh mắt nhìn sang Trạc Mặc, là nó thuyết phục Tịch Nhược sao?
Sắc mặt Tịch Nhược tái nhợt chẳng hề khá hơn, bởi vì suy nghĩ cả đêm, không có nghỉ ngơi. Gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Mẹ, con sẽ cố gắng, sẽ không để cho mẹ thất vọng."
Ninh Tự Thuỷ trong lòng đau xót, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực, vuốt ve phía sau lưng bé.
"Mẹ biết cho tới bây giờ Tịch Nhược cũng sẽ không để mẹ thất vọng."
Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược ôm cổ cô, tuy là chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn thấy được vui mừng trong mắt cô, mẹ cũng hy vọng mình cố gắng một lần nữa. Quay đầu lại, ánh mắt cảm kích nhìn Trạc Mặc, người đàn ông này thủy chung giống như Thần luôn che chở cho mình, cho dù sau này cuộc sống không có anh, mình cũng muốn trôi qua thật tốt.
Trạc Mặc muốn được lớn mạnh, mình cũng phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng những cơ thể phải tốt, càng không thể để cho mẹ và Trạc Mặc thất vọng!
Ánh mắt Kỷ Trà Thần bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn ba người họ, mà mình từ đầu đến cuối cũng chỉ là người ngoài cuộc. Không nằm trong cuộc nói chuyện kia . . . . . .
Cho dù trong lòng muốn ôm con gái đáng yêu bao nhiêu nhưng chỉ sợ ánh mắt chán ghét của con bé sẽ đâm lòng mình bị thương mà không dám nhúc nhích.
Có lẽ, bảo vệ mẹ con cô như thế này cũng không tệ.
"Mẹ trước khi rời đi chúng ta có thể đi khu vui chơi chơi không? Con chưa từng được đi đến đó." Ánh mắt Tịch Nhược chân thành cẩn thận nhìn cô, sợ cô sẽ từ chối yêu cầu của mình.
Ninh Tự Thuỷ mím môi cười một tiếng, xoa tóc bé: "Đương nhiên là được."
Quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Kỷ Trà Thần, dù cho anh giả bộ không để ý, thật ra trong lòng cũng hy vọng cùng con gái mình có thể gần gũi một chút nữa!
"Ngày mai, anh có muốn đi cùng với chúng tôi hay không?"
Lời này vừa nói ra, không khỏi làm cho Tịch Nhược và Trạc Mặc đều sửng sốt, ngay cả bản thân Kỷ Trà Thần cũng ngây ngẩn cả người, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, chợt lóe lên mừng rỡ, ánh mắt không thể tin được.
Cô như thế là tiếp nhận mình rồi sao?
"Mẹ. . . . . ." Tịch Nhược nhíu mày, trên khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy không tình nguyện. Chỉ muốn cùng Trạc Mặc và mẹ ở chung một chỗ, mới không cần người đàn ông kia đi theo.
Ninh Tự Thuỷ quay đầu lại, ánh mắt kín đáo nhìn bé một cái, ý bảo bé không nên tùy hứng. Quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng: "Dù sao chăng nữa, trong cơ thể Tịch Nhược từ đầu đến cuối đều chảy dòng máu của anh, lần này nếu như không có anh tìm Si Mị giúp một tay, Hạ Tình cũng sẽ không giúp chúng ta. Cho nên. . . . . . Nếu như có thể trước khi Tịch Nhược đi Mỹ, nên ở cùng con bé một ngày."
Tim Kỷ Trà Thần đau xót, đôi mắt sâu thẳm phức tạp nhìn cô, một câu nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Có thể ở cùng con gái một ngày, anh cầu còn không được!
Tự Thủy, cô vẫn thiện lương giống như trước đây, vốn dĩ điểm này không có thay đổi.
Vẻ mặt Tịch Nhược trầm xuống, trong lòng trăm nghìn lần không muốn để Kỷ Trà Thần đi cùng, nhưng vì không để cho mẹ buồn, nên chấp nhận để anh cùng đi.
Dường như Trạc Mặc biết bé đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng vuốt một cái lên mũi bé. Trong động tác dịu dàng đã bao hàm sự bao dung cùng vô cùng cưng chìu, chỉ có hai người họ mới có thể hiểu lẫn nhau.
Si Mị biết bọn họ có một ngày dạo chơi ở khu vui chơi, cũng tích cực đăng ký tham gia, kết quả cùng đi theo còn có Hạ Tình và mới đây Thiệu Vũ Hiên cũng thích đi dạo cùng nhà họ Kỷ.
Tịch Nhược mặc áo đầm màu trắng, tóc được Trạc Mặc chải lên, một sợi tóc cũng không để lại, đồng thời đôi đồng tử linh hoạt bên dưới mái tóc cắt ngang trán đầy tò mò nhìn đủ loại trò chơi được bố trí khắp khu vui chơi, bàn tay nắm lấy tay Trạc Mặc thật chặt, trong lòng không dằn xuống được vui vẻ cùng hân hoan.
Bởi vì liên quan đến cơ thể mà từ trước đến giờ chưa bao giờ tới chỗ vui chơi này, vốn cũng không có chơi đùa bất kỳ đồ chơi trẻ em nào. Khi còn ở nước Đức Sở Kỳ chỉ một mực tìm người dạy bé học chữ, học máy vi tính, vốn còn an bài huấn luyện thân thể, nếu không phải vì Trạc Mặc và bà ngoại cố hết sức ngăn cản thì ngay cả môn bắn súng, sinh sống nơi hoang dã những thứ này bé đều phải học qua chương trình học.
Chính Sở Kỳ đã đưa vào trí nhớ bé để bé luôn nhớ chính Ninh Tự Thuỷ phải chịu khổ suốt khoảng thời gian kia, khuyếch đại Kỷ Trà Thần là kẻ hung tàn máu lạnh, trong lòng đối với Kỷ Trà Thần trừ hận vẫn là hận, bản thân sống tới ngày hôm nay có một phần là lấy hận thù để mà gắng gượng. Hôm nay để cho bé dễ dàng xóa đi thù hận trong lòng, nói dễ vậy sao.
Chẳng qua là không muốn để mẹ đau lòng nữa, cho nên mới không muốn nhắc lại.
Hơn nữa tin tưởng mẹ sẽ không bị ông ta lừa gạt, mình sẽ không để cho ông ta cơ hội tổn thương mình lần nữa.
Thời gian một năm, một năm sau mình nhất định sống sót trở về, đến lúc đó mẹ, Trạc Mặc còn có mình nhất định sẽ bay đến Melbourne tìm cha! Người một nhà cũng không rời xa nữa. . . . . .
Khu vui chơi du khách không ít, người người qua lại, ánh mắt đều bị nhóm người nam thanh nữ tú này hấp dẫn, bọn họ tưởng chừng như là dạo chơi thiên đường phong cảnh lớn nhất này, đó cũng là ao ước của người khác. Trạc Mặc mang theo Tịch Nhược đi chơi những trò chơi vô hại đối với thân thể bé . . . . .
Ánh mắt Si Mị thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào mấy em gái xinh đẹp, tật xấu không đổi, thỉnh thoảng chạy theo phía sau đuôi mấy em, đến bắt chuyện!
Ánh mắt Kỷ Trà Thần vẫn dịu dàng nhìn Tịch Nhược chăm chú, nhìn bé đang ngồi ngựa gỗ xoay tròn ở trên cao thật vui vẻ, rốt cuộc trong lòng cũng nhận được một chút an ủi.
Thiệu Vũ Hiên cảm thấy khu vui chơi rất vô vị nên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhàm chán hút thuốc.
Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu thấy ánh mắt ảm đạm của Hạ Tình, tuy rằng trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng không phải xuất phát từ đáy lòng, chỉ là một loại ngụy trang thôi. Ánh mắt cô ta vẫn nhìn bóng dáng màu lửa đỏ xa xa kia không cách nào xoá đi được, tiếc là đối phương không hề để ý tới cô.
"Tôi không biết Si Mị đồng ý với cô yêu cầu gì, chẳng qua tôi muốn nói cho cô biết, không nên thương tổn người mình yêu mến, nếu không đau nhất vẫn là mình."
Hạ Tình sững sờ, thu hồi ánh mắt, hiếp đôi mắt lại, ánh mắt âm u hướng về cô, lạnh lùng nói: "Cô biết rồi à?"
Ninh Tự Thuỷ nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không biết gì cả. Đừng quên tôi là nhà ảo thuật, nhất là có thể thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Tôi thấy được giữa cô và Si Mị đã từng có chuyện gì đó xảy ra, chuyện hai người tôi cũng không muốn hỏi tới, bất luận Si Mị đáp ứng cô điều gì đều là anh ta cam tâm tình nguyện, tôi không có quyền can thiệp. Tôi chỉ không muốn sau này cô sẽ hối hận!"
Khóe môi đỏ tươi của Hạ Tình nhếch lên một tia giễu cợt, giọng nói khinh bạc: "Làm sao cô biết tôi sẽ hối hận? Lẽ nào cô đối với Kỷ Trà Thần đã hối hận?"
"Tôi không có, cũng sẽ không." Tiếng nói Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh như không liên quan chuyện của mình, Kỷ Trà Thần có ngày hôm nay toàn bộ là do anh gieo gió gặp bão, anh nên một lòng trả lại món nợ kia! "Tôi không biết nhiều về cô nên sẽ không nói quá nhiều. Nhưng trên thế giới này, có thể tìm một người để cho mình cam tâm tình nguyện yêu rất khó, nếu như thật lòng yêu thì tốt rồi, không nên dùng sự vui tươi mà che lắp tổn thương trong lòng. Có lẽ, cô yêu người cũng không bằng cô nghĩ chán ghét bản thân như vậy."
"Ý cô là, cũng có khả năng anh ấy thích tôi?" Đôi mắt Hạ Tình thoáng qua một tia phức tạp, lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười tự giễu: "Sẽ không đâu, đời này anh ấy cũng sẽ không yêu tôi."
"Cả đời quá dài, hiện tại nói còn quá sớm."
Ánh mất Hạ Tình chăm chú quan sát cô, vẻ mặt bình thản như nước, ánh mắt lạnh nhạt không một tia sắc thái, bản thân không tranh cãi chỉ là để lộ nội tâm, không khỏi làm cho người ta lâu nay luôn chán ghét với cô.
"Yêu Kỷ Trà Thần, cô có từng hối hận hay không?"
"Hối hận, vẫn luôn hối hận." Cô nghiêng đầu, đôi mắt nhìn quả khinh khí cầu màu xanh da trời chói lọi cách đó không xa đã thành màu lam nhạt, có vẻ chán nản."Hối hận thì đã sao? Thời gian không thể quay lại, mọi thứ không thể làm lại từ đầu. Hận anh ta, cũng không thể vì vậy mà giết chết anh ta. Hành hạ anh, chỉ có một mình anh đau khổ thôi sao?"
Đôi mắt Hạ Tình thoáng qua một tia ngờ vực và phức tạp, cũng không hiểu cho lắm ý nghĩa trong lời nói của cô.
Dường như Ninh Tự Thuỷ cũng không hy vọng cô có thể nghe hiểu, chỉ cười yếu ớt: "Hạ Tình nếu như một ngày nào đó cô có thể một mình hô lên một tiếng mệt mỏi, tin rằng cô sẽ hiểu cảm giác của tôi hôm nay, không dễ chịu chút nào."
Có lẽ dũng cảm quá lâu, cho nên muốn ở trước mặt người lạ có một chút mềm yếu. Sau đó lại đeo lên mặt nạ lạnh lùng, tự ngụy trang mình, bảo vệ mình!
"Cô thật là một người phụ nữ khó hiểu!" Hạ Tình nhướng mày cười một tiếng, không còn kiêu ngạo buồn rầu, ánh mắt lần nữa hướng về bóng dáng màu lửa đỏ cũng không hề có vẻ lo lắng. Có lẽ, Ninh Tự Thuỷ nói rất đúng?
"Chúng ta đi vòng đu quay chứ!" Tịch Nhược chỉ vào vòng đu quay đang chuyển động kia, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Khóe miệng Trạc Mặc từ đầu đến cuối ẩn chứa sự cưng chìu tươi cười gật đầu: "Được!"
Ninh Tự Thuỷ cùng Kỷ Trà Thần, Si Mị sau một hồi gây rối cũng bị đưa vào, Si Mị và Hạ Tình, Trạc Mặc cùng Tịch Nhược, Thiệu Vũ Hiên vẫn như cũ ngồi ở phía dưới hút thuốc, nhìn vòng đu quay chầm chậm chuyển động, khóe miệng nở nụ cười.
Không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, rõ ràng nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, mặc dù là ngồi đối mặt nhưng Ninh Tự Thuỷ vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Vòng đu quay, loại trò chơi này quá mộng ảo từ lâu đã không thích hợp với cô.
Kỷ Trà Thần bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt từ ngoài cửa sổ chuyển đến trên gương mặt cô, môi mỏng khẽ mở: "Sống hơn ba mươi tuổi lại còn có thể ngồi cái này." Giọng nói tràn đầy tự giễu.
"Tôi cũng là lần đầu tiên." Ninh Tự Thuỷ nhàn nhạt trả lời, trước đây người trong nhà không muốn cho cô đi đến những nơi đông người, sau này gả cho anh càng không có cơ hội đến những nơi náo nhiệt như thế, về sau lại càng không có.
Kỷ Trà Thần đưa lưng về phía cửa thủy tinh che khuất ánh sáng rọi vào, bóng lưng mơ hồ, quầng sáng một vòng một vòng bao quanh anh, bất thình lình cúi người xuống, dựa vào gần mặt cô, nhỏ giọng thì thầm: "Tối hôm qua có đọc qua một bài, nghe nói ở trên vòng đu quay khi tới chỗ cao nhất hôn môi người yêu sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Thật buồn cười!
Đây là ý niệm đầu tiên của cô, Kỷ Trà Thần cư nhiên cũng sẽ tin điều này, còn chưa mở miệng môi liền bị anh lấp kín. Trong phút chốc, bầu trời dường như mờ mịt, trong nháy mắt hừng hực đầy pháo hoa, từ chối trong sự suy yếu, bầu trời xinh đẹp quẹt một đường cong lạnh lẽo, lao nhanh xuống.
Bờ môi nóng ướt vẫn dán chặt lấy cô, mùi vị bạc hà tràn ngập như ẩn như hiện, làm cho đầu óc người ta có chút thanh tỉnh. Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, lúc hai tay níu lấy cánh tay anh chuẩn bị đẩy ra thì môi anh lại tự động tách ra, kéo ra một chút khoảng cách, giọng nói khàn khàn vang lên: "Chớ lộn xộn, phối hợp cùng anh là được rồi."
Ninh Tự Thuỷ nhìn đến ánh mắt u ám phức tạp của anh, nhất thời trong lòng hiểu ra vài phần, không có bất kỳ động tác gì, chỉ cảm thấy môi anh lần nữa kề tới, không còn là chuồn chuồn lướt nước, mà như mưa to gió lớn muốn bẻ gãy chính mình, kịch liệt hôn, bá đạo không cho phép có một chút xíu nào từ chối.
Tác giả :
Kỷ Hy Yên