Hôn Nhân Thú Vị
Chương 18
- Thật hả? Thằng Quân lại có bồ.
Vẫn là con Trang, cái mồm nó ko thể bé đi được à, cứ muốn khơi gợi ánh nhìn của mọi người xung quanh thôi.
- Thật luôn.
- Sao mày biết.
- Thì tao thấy biểu hiện lạ, tao lục cặp nó mà nó giựt lại, ko phải giấu diếm gì đó hay sao?
- Lần này ko có tin nhắn nữa hả, hay đại loại là gì khác?
- Tao đéo biết, chắc chuyến này bọn tao ly hôn thật mày ạ.
- Con điên, lỡ ko phải thì sao.
- Chứ sao ko phải nữa, dạo này nó ko thèm động vào tao, ngủ thì ngủ riêng, ko có hành động tình cảm. Người lúc nào cũng thấy uể ỏi, chắc con nào nó bào mòn hết tinh lực mịa rồi chứ gì.
Nó nói mà như sắp khóc, nó gối đầu lên bàn, nhìn ly trà sữa tan đá mà nó ko động vào miếng nào.
- Mà sao con Thảo ko đến hả.
- Tao gọi thì nó bảo nó bận.
- Lịt pẹ, lúc bạn buồn nó lại bận, nếu gặp phải phạt mới được.
......
Ban ngày con Bơ đi học nên ngoài thời gian bán hàg, ship đồ thì nó cũng rãnh lắm. Ko tám thời sự với bạn thi lại làm vợ đảm dâu ngoan lăn vào bếp. Thấy nó đi qua mẹ chồng nó gọi lại.
- Yến vê rồi hả con.
- Dạ, mẹ đi tập về rồi ạ.
- Ừ, nay mẹ về trễ, tí con đi chợ nấu ăn đi nhé.
- Dạ, mẹ nghĩ đi, để con.
- Ừ.
Nó lên phòng, mệt mỏi thả người lên trên nệm, ko hiểu sao nó lại thấy cái cặp thằng Quân. Nó phi ngay dậy, chốt cửa, đem cái cặp ra đổ giữa nhà, xem có gì mà hắn dám dấu nó. Sau 1 hồi lục banh xác cái cặp, ngoài quyển vở, cây viết, usb và 1 số rác linh tinh thì ko có gi nữa. Nó nhếch mép chửi đổng hẳn,cái cặp có cái đéo gì mà phải giấu. Tự dưng nó thấy bụng nó nhói, chết mịa rồi, ko lẽ ăn mấy cái bánh tráng tương, ốc hút, xoài dầm mà hậu quả lại đến nhanh vậy sao,nó đành xách đít chạy vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong bụng nhẹ hẳn thật, phải chi có thằng Quân ở nhà cho nó ngửi chết mịa lỗ mũi nó luôn.
Quái lạ, cái nút dội cầu hôm nah cũng làm phản à, nhấn mãi ko được là sao. Nó mới giỡ nắp trên kiểm tra xem cái van trong đó có nghẹt ko mà ko dội được.
Nó thấy cái túi gì nhỏ đang trôi nổi, cái túi được bọc bởi 1 cái túi khác cho khỏi bị ước vật bên trong.
Nó lấy ra chùi chùi lớp nước đi, mở ra xem có 1 ít bột màu trắng và 1 miếng giấy xám xám. Sau 1 hồi nhìn nó như muốn ngất đi khi biết vật bên trong là gì.
.....
Nó lơ ngơ chiên món đậu hủ, tinh thần cứ để đi đâu. Đến khi nghe mùi khét, mẹ chồng nó mới chạy ra bếp.
- Yến.. Yến con sao vậy... đậu nó sắp chuyển màu đen rồi này.
Nó vội tắt bếp.
- Ơ, dạ....
- Yến ơi, sao nấu cơm ko đổ nước thế này hả con.
- Ơ, vậy hả mẹ để con đổ nước.
Nó đổ nồi cơm cho nước chảy vô tư lự, nước chảy nhiều lắm tràn hết ra.
- Yến tràn nước kìa con.
Nó vội vã tắt nước, rồi lấy khăn chùi nước vừa tràn ướt sàn bếp. Mẹ chồng nó lại lay lay nó.
- Con sao vậy,con có chuyện gì ko ổn à?
- con... con....
Nó ôm mẹ chồng nó khóc thật to, khóc to ghê lắm, vì nó ko biết bây giờ phải làm gì với thằng Quân đây.
.....
Thằng Quân về mở cửa phòng tối thui, nghĩ là nó đi đâu nên ko bật đèn. Thằng Quân với tay bật đèn thì giật mình khi thấy nó đang bó gối ngồi đó.
- Mày sao vậy Yến, sao lại ngồi tối thui vậy, ko bật đèn lên.
- Quân... thời gian vừa rồi tao cứ nghĩ là mày có bồ nên mày lơ tao, tao nghĩ đi chịch với con nào kịch liệt lắm nên mày mệt mỏi uể oải. Nhưng... nhưng tao ước rằng những gì tao nghĩ là sự thật mày ạ. Cho đến khi...
Tự nhiên nó thấy cổ nó nghẹn đắng lại, như có cái cục gì nằm đó mà ko chịu chạy xuống.
Thằng Quân chạy lại ôm lấy nó.
- Yến.. đừng nghĩ thế, tao ko bao giờ phản bội mày hết, tao chỉ yêu thương mẹ con mày.
Nó đẩy thằng Quân ra. Nó khóc..
- Lit pẹ mày Quân, tao ước rằng mày phản bội tao đi, chỉ ước thế thôi chứ tao ko thể chấp nhận được sự thật này mày hiểu chưa.
Nó vẫn khóc, rồi quăng cái gói nó nhặt được trong nhà vệ sinh về phía thằng Quân.
Mặt thằng Quân biến sắc, tái nhợt đi.
- Mày nói ba mẹ biết chưa.
- Tao chưa. Nhưng rồi tao sẽ nói
- Xin mày đừng nói, tao sẽ bỏ.
- Mày bỏ, ma túy mà mày nói bỏ dễ dàng vậy hả Quân, nói bỏ là bỏ được liền à.
Nó hét lên, thằng Quân lại bịt miệng nó.
- Nhỏ thôi đừng nói to ba mẹ nghe bây giờ.
- Mày sợ thì mày đừng làm.
- Xin lỗi, tao hứa sẽ bỏ mà.
.....
Con Yến bỏ bê công việc, suốt ngày bám theo thằng Quân, canh hắn lại thèm thuốc. Con Yến và hắn tìm hiểu những loại thuốc những phương pháp và những trung tâm cai nghiện cho người mới nghiện.
Mỗi lần nhìn thấy thằng Quân lên cơn, tim nó đau nhói, nhìn thằng Quân vật vã mà ứa nước mắt.
Con Yến cột tay cột chân thằng Quân lại, nhốt trong phòng tắm, ngăn chặn sự liều lĩnh và những hành động gây hại dễ xảy ra.
- Yến... yến... thả tao...ra... thả ra...
Thằng Quân lại lên cơn, lại hét...
- Cố lên Quân ơi, cố lên, mày phải thắng nó chứ ko tương lai mày sẽ chết đó.
Thằng Quân đau 1, con Yến đau 10. Nàng tiên nâu thật đáng sợ quá mà.
Rồi cơn nghiện cũng đi qua, thằng Quân lại trở lại bình thường. Nó mở dây trói đưa thằng Quân ra ngoài, lấy khăn lau mặt cho hắn, lấy nước cho hắn uống rồi để hắn nằm xuống nệm.
Thằng Quân thều thào mệt nhọc.
- Yến, xin lỗi, xin lỗi... tao nhất định sẽ cai được mà.
- Mày giỏi lắm, tao đi với mày tới cùng, nhất định mày phải cố lên nha, mày còn tao với con Bơ nữa đó.
Vẫn là con Trang, cái mồm nó ko thể bé đi được à, cứ muốn khơi gợi ánh nhìn của mọi người xung quanh thôi.
- Thật luôn.
- Sao mày biết.
- Thì tao thấy biểu hiện lạ, tao lục cặp nó mà nó giựt lại, ko phải giấu diếm gì đó hay sao?
- Lần này ko có tin nhắn nữa hả, hay đại loại là gì khác?
- Tao đéo biết, chắc chuyến này bọn tao ly hôn thật mày ạ.
- Con điên, lỡ ko phải thì sao.
- Chứ sao ko phải nữa, dạo này nó ko thèm động vào tao, ngủ thì ngủ riêng, ko có hành động tình cảm. Người lúc nào cũng thấy uể ỏi, chắc con nào nó bào mòn hết tinh lực mịa rồi chứ gì.
Nó nói mà như sắp khóc, nó gối đầu lên bàn, nhìn ly trà sữa tan đá mà nó ko động vào miếng nào.
- Mà sao con Thảo ko đến hả.
- Tao gọi thì nó bảo nó bận.
- Lịt pẹ, lúc bạn buồn nó lại bận, nếu gặp phải phạt mới được.
......
Ban ngày con Bơ đi học nên ngoài thời gian bán hàg, ship đồ thì nó cũng rãnh lắm. Ko tám thời sự với bạn thi lại làm vợ đảm dâu ngoan lăn vào bếp. Thấy nó đi qua mẹ chồng nó gọi lại.
- Yến vê rồi hả con.
- Dạ, mẹ đi tập về rồi ạ.
- Ừ, nay mẹ về trễ, tí con đi chợ nấu ăn đi nhé.
- Dạ, mẹ nghĩ đi, để con.
- Ừ.
Nó lên phòng, mệt mỏi thả người lên trên nệm, ko hiểu sao nó lại thấy cái cặp thằng Quân. Nó phi ngay dậy, chốt cửa, đem cái cặp ra đổ giữa nhà, xem có gì mà hắn dám dấu nó. Sau 1 hồi lục banh xác cái cặp, ngoài quyển vở, cây viết, usb và 1 số rác linh tinh thì ko có gi nữa. Nó nhếch mép chửi đổng hẳn,cái cặp có cái đéo gì mà phải giấu. Tự dưng nó thấy bụng nó nhói, chết mịa rồi, ko lẽ ăn mấy cái bánh tráng tương, ốc hút, xoài dầm mà hậu quả lại đến nhanh vậy sao,nó đành xách đít chạy vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong bụng nhẹ hẳn thật, phải chi có thằng Quân ở nhà cho nó ngửi chết mịa lỗ mũi nó luôn.
Quái lạ, cái nút dội cầu hôm nah cũng làm phản à, nhấn mãi ko được là sao. Nó mới giỡ nắp trên kiểm tra xem cái van trong đó có nghẹt ko mà ko dội được.
Nó thấy cái túi gì nhỏ đang trôi nổi, cái túi được bọc bởi 1 cái túi khác cho khỏi bị ước vật bên trong.
Nó lấy ra chùi chùi lớp nước đi, mở ra xem có 1 ít bột màu trắng và 1 miếng giấy xám xám. Sau 1 hồi nhìn nó như muốn ngất đi khi biết vật bên trong là gì.
.....
Nó lơ ngơ chiên món đậu hủ, tinh thần cứ để đi đâu. Đến khi nghe mùi khét, mẹ chồng nó mới chạy ra bếp.
- Yến.. Yến con sao vậy... đậu nó sắp chuyển màu đen rồi này.
Nó vội tắt bếp.
- Ơ, dạ....
- Yến ơi, sao nấu cơm ko đổ nước thế này hả con.
- Ơ, vậy hả mẹ để con đổ nước.
Nó đổ nồi cơm cho nước chảy vô tư lự, nước chảy nhiều lắm tràn hết ra.
- Yến tràn nước kìa con.
Nó vội vã tắt nước, rồi lấy khăn chùi nước vừa tràn ướt sàn bếp. Mẹ chồng nó lại lay lay nó.
- Con sao vậy,con có chuyện gì ko ổn à?
- con... con....
Nó ôm mẹ chồng nó khóc thật to, khóc to ghê lắm, vì nó ko biết bây giờ phải làm gì với thằng Quân đây.
.....
Thằng Quân về mở cửa phòng tối thui, nghĩ là nó đi đâu nên ko bật đèn. Thằng Quân với tay bật đèn thì giật mình khi thấy nó đang bó gối ngồi đó.
- Mày sao vậy Yến, sao lại ngồi tối thui vậy, ko bật đèn lên.
- Quân... thời gian vừa rồi tao cứ nghĩ là mày có bồ nên mày lơ tao, tao nghĩ đi chịch với con nào kịch liệt lắm nên mày mệt mỏi uể oải. Nhưng... nhưng tao ước rằng những gì tao nghĩ là sự thật mày ạ. Cho đến khi...
Tự nhiên nó thấy cổ nó nghẹn đắng lại, như có cái cục gì nằm đó mà ko chịu chạy xuống.
Thằng Quân chạy lại ôm lấy nó.
- Yến.. đừng nghĩ thế, tao ko bao giờ phản bội mày hết, tao chỉ yêu thương mẹ con mày.
Nó đẩy thằng Quân ra. Nó khóc..
- Lit pẹ mày Quân, tao ước rằng mày phản bội tao đi, chỉ ước thế thôi chứ tao ko thể chấp nhận được sự thật này mày hiểu chưa.
Nó vẫn khóc, rồi quăng cái gói nó nhặt được trong nhà vệ sinh về phía thằng Quân.
Mặt thằng Quân biến sắc, tái nhợt đi.
- Mày nói ba mẹ biết chưa.
- Tao chưa. Nhưng rồi tao sẽ nói
- Xin mày đừng nói, tao sẽ bỏ.
- Mày bỏ, ma túy mà mày nói bỏ dễ dàng vậy hả Quân, nói bỏ là bỏ được liền à.
Nó hét lên, thằng Quân lại bịt miệng nó.
- Nhỏ thôi đừng nói to ba mẹ nghe bây giờ.
- Mày sợ thì mày đừng làm.
- Xin lỗi, tao hứa sẽ bỏ mà.
.....
Con Yến bỏ bê công việc, suốt ngày bám theo thằng Quân, canh hắn lại thèm thuốc. Con Yến và hắn tìm hiểu những loại thuốc những phương pháp và những trung tâm cai nghiện cho người mới nghiện.
Mỗi lần nhìn thấy thằng Quân lên cơn, tim nó đau nhói, nhìn thằng Quân vật vã mà ứa nước mắt.
Con Yến cột tay cột chân thằng Quân lại, nhốt trong phòng tắm, ngăn chặn sự liều lĩnh và những hành động gây hại dễ xảy ra.
- Yến... yến... thả tao...ra... thả ra...
Thằng Quân lại lên cơn, lại hét...
- Cố lên Quân ơi, cố lên, mày phải thắng nó chứ ko tương lai mày sẽ chết đó.
Thằng Quân đau 1, con Yến đau 10. Nàng tiên nâu thật đáng sợ quá mà.
Rồi cơn nghiện cũng đi qua, thằng Quân lại trở lại bình thường. Nó mở dây trói đưa thằng Quân ra ngoài, lấy khăn lau mặt cho hắn, lấy nước cho hắn uống rồi để hắn nằm xuống nệm.
Thằng Quân thều thào mệt nhọc.
- Yến, xin lỗi, xin lỗi... tao nhất định sẽ cai được mà.
- Mày giỏi lắm, tao đi với mày tới cùng, nhất định mày phải cố lên nha, mày còn tao với con Bơ nữa đó.
Tác giả :
Minh Nguyen