Hôn Nhân Thú Vị
Chương 12
Lần này thằng Quân là người ngó lên trần nhà, hắn gác tay lên trán có vẻ trầm tư ghê lắm. Nó ko nói cũng chẳng rằng, nó lại nằm bên cạnh ôm lấy thằng Quân, gác chân lên người hắn. Thằng Quân cũng quay qua nó ôm nó, xoắn chân với nó. Tụi nó ôm nhau vậy đó, ko nói gì cũng tầm 10p.
- Ko sao đâu, rồi mẹ cũng khỏe lại thôi, mày đừng lo.
- Tao cũng hi vọng vậy.
Nhiều lúc chỉ cần ôm nhau thôi mọi phiền muộn cũng tan biến. Ko cần giải bày nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của nhau.
.....
Lại là tiếng đồ đạc rơi vỡ. Từ ngày mẹ chồng nó bị ốm, bà đã thay đổi hẳn 180 độ, ko còn niềm nở hiền từ như xưa nữa.
Chị Hiền vẫn cố gắng kéo mẹ đứng dậy, dìu mẹ tập đi, nhưng mẹ vẫn bất lực.
- Buông tôi ra, tôi ko muốn ai lại gần tôi hết.
- Mẹ à, con xin mẹ mà. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ tập đi, mẹ sẽ đi lại được như xưa mà.
Mẹ chồng tôi chỉ vào đôi bàn chân nằm im bất động.
- Cô tin mấy lão bác sĩ ấy sao, cô nhìn xem đã hơn 3 tháng rồi nó có thay đổi gì ko, nó vẫn què quặt như thế.
- Mẹ cứ nghe con mỗi ngày cố gắng tập tành rồi sẽ đi được.
- Tôi ko khiến cô thương hại, đi ra đi ra ngay cho tôi..
Cánh cửa đóng sầm lại, chị hiền ngồi thụp ngay trước cửa khóc nức nở, nó cũng ko biết phải dỗ dành sao nữa.
.....
Sau khi làm xong mọi thứ, tôi mang cơm vào cho mẹ chồng ăn trước, vì mẹ chồng tôi ko muốn ăn cơm cùng mọi người. 1 điều lạ là hôm nay cánh cửa phòng khóa trái, tôi ko thể nào mở được.
Cốc... cốc...
- Mẹ ơi, mẹ mở cửa cho con, con mang cơm vào cho mẹ đây.
Ko có tiếng trả lời. Nó lại kiên nhẫn gõ cửa lần 2, lần 3 rồi dồn dập hơn.
- Mẹ ơi, mẹ.. mẹ làm ơn mở cửa đi mẹ... mẹ đừng làm con lo mà mẹ...
Nó vội chạy lại lấy điện thoại gọi chị Hiền, vì chị đi làm gần nhà nhất.
- Chị ơi.. chị về nhanh... cửa phòng mẹ khóa trong rồi.
Giọng chị Hiền run run, nói nó tìm chìa khóa dự phòng, còn chị sẽ gọi thợ phá khóa.
Nó tìm khắp nơi nhưng ko biết chìa khóa dự phòng nằm đâu, nó gọi cho thằng Quân về. Nó tiếp tục tìm, ai ko biết sẽ tưởng nhà nó mới có ăn trộm ghé thăm quá.
Chị Hiền về trước, có thợ mở khóa đi theo, nó thì run hết cỡ, mặt cắt ko ra giọt máu. Cánh cửa bất mở, cái cảnh quen thuộc ấy lại diễn ra. Thuốc rơi đầy sàn nhà, mẹ chồng nó nằm im bất động. Chị Hiền khóc ngất lên ngất xuống, nó gọi xe cứu thương mà tay cứ run bần bật đến nỗi điện thoại rơi cả xuống sàn.
.....
Lại là bệnh viện, sao nó ghét ở đây quá chừng, ghét tiếng than khóc, ghét nhìn thấy dáng người mệt mỏi bên ngoài phòng chờ, và nhất là cái mùi sát trùng ở đây.
Gia đình chồng nó đứng ngoài cửa chờ, thấy trong phòng đẩy ra 1 người,khăn trắng phủ kín. Gia đình nó hoảng hồn cho đến khi thấy người nhà khóc ngất đi ra từ phía sau.
Rồi có vị bác sĩ già đeo kính đi ra.
- Bà ấy qua cơn nguy hiểm rồi, cố gắng an ủi động viên người bệnh nhé.
Vị bác sĩ già vỗ vỗ vào vai ba chồng nó rồi đi làm việc của mình.
Mẹ chồng nó nằm bất lực trên giường bệnh đó, giường bệnh trắng màu buồn bả. Còn đeo cả ống thở oxy nữa. Ba chồng nó, mấy tháng thôi từ lúc mẹ chồng nó ốm, ông đã trông già hơn, râu tóc bạc đi khá nhiều.
- Mấy đứa về đi, để ba ở đây với mẹ mấy đứa.
Chị Hiền vẫn ko yên tâm.
- Ba để con ở lại phụ ba, lỡ có việc cần...
- Ko sao, mình ba chăm sóc bà ấy được mà. Mấy đứa cứ về đi.
Bọn nó đi về, ba chồng nó lại nắm lấy tay mẹ chồng nó vuốt ve.
- Bà cứ định thế này mãi sao, để tôi lo lắng thế này mãi sao, bà định bỏ cuộc nhanh như vậy à.
Mẹ chồng nó vẫn yên lặng.
- Bà bỏ cuộc, tôi cũng... sẽ bỏ cuộc. Cùng bà đi đến mọi nơi, bà ở đâu tôi sẽ ở đó. Bà ko ăn tôi cũng sẽ ko ăn, bà ko uống tôi cũng ko uống. Bà làm gì tôi sẽ làm đấy.
Mẹ chồng tôi vẫn cứ im lặng, mặc kệ nước mắt vô tư lăn dài ướt gối.
.....
Nó gởi Bơ cho mẹ ruột nó cùng thằng Quân mang đồ ăn sáng vào viện. Nó thấy mẹ chồng nó ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn vô hồn ra ngoài cửa sổ.
- Con chào bố mẹ ạ. Con có mua phở lên đây, bố ăn đi cho nóng, để bọn con cho mẹ ăn.
- Ừ thế cũng được.
Nó vào giặt khăn để lau mặt cho mẹ chồng nó, còn thằng Quân thì lấy đồ ăn.
- Mẹ ơi, con lau mặt cho mát mẹ nhé.
Mẹ chồng nó hất tay nó, cái khăn lau mặt bay vèo xuống đất. Mẹ chồng nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thằng Quân mang tô phở nóng hổi sang, định bụng đút cho mẹ ăn. Phở nóng, thằng Quân thổi phù phù trong cái thìa cho nguội rồi đưa ngang miệng cho mẹ. Mẹ chồng nó hất lun cái thìa, hất lun tô phở nóng xuống sàn. Thằng Quân nóng giận quát to.
- Mẹ như vậy đủ chưa, mẹ làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần cố 1 tí mẹ lại như xưa thôi.
- Mất dạy.
Chát...
Cái tát tai khá mạnh,hằn lên má thằng Quân những vết đỏ. Thằng Quân bỏ về, còn ba chồng nó thấy tay mình đau rát. Mẹ chồng nó vẫn vậy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có điều nước mắt chảy ra làm nhòe đi mọi thứ.
.....
Nó chạy theo thằng Quân, Thằng Quân khóc, từ hồi lấy thằng Quân đến giờ chưa bao giờ nó thấy thằng Quân khóc. Nó ôm lấy thằng Quân từ phía sau, lồng ngực thở phập phồng như đang kìm nén điều gì khó khăn lắm. Có phải thằng Quân đau vì cái tát vừa rồi của ba ko?
- Quân bình tĩnh, có tao đây.
Thằng Quân khóc, khóc như 1 đứa trẻ lên 3 bị mất kẹo. Nó chỉ biết ôm lấy thằng Quân thôi, nó vẫn để thằng Quân khóc. Vì biết đâu khóc xong sẽ nhẹ lòng hơn hẳn. Đàn ông ko phải lúc nào cũng mạnh mẽ.
- Ko sao đâu, rồi mẹ cũng khỏe lại thôi, mày đừng lo.
- Tao cũng hi vọng vậy.
Nhiều lúc chỉ cần ôm nhau thôi mọi phiền muộn cũng tan biến. Ko cần giải bày nhưng cũng hiểu rõ tâm tư của nhau.
.....
Lại là tiếng đồ đạc rơi vỡ. Từ ngày mẹ chồng nó bị ốm, bà đã thay đổi hẳn 180 độ, ko còn niềm nở hiền từ như xưa nữa.
Chị Hiền vẫn cố gắng kéo mẹ đứng dậy, dìu mẹ tập đi, nhưng mẹ vẫn bất lực.
- Buông tôi ra, tôi ko muốn ai lại gần tôi hết.
- Mẹ à, con xin mẹ mà. Bác sĩ nói chỉ cần mẹ tập đi, mẹ sẽ đi lại được như xưa mà.
Mẹ chồng tôi chỉ vào đôi bàn chân nằm im bất động.
- Cô tin mấy lão bác sĩ ấy sao, cô nhìn xem đã hơn 3 tháng rồi nó có thay đổi gì ko, nó vẫn què quặt như thế.
- Mẹ cứ nghe con mỗi ngày cố gắng tập tành rồi sẽ đi được.
- Tôi ko khiến cô thương hại, đi ra đi ra ngay cho tôi..
Cánh cửa đóng sầm lại, chị hiền ngồi thụp ngay trước cửa khóc nức nở, nó cũng ko biết phải dỗ dành sao nữa.
.....
Sau khi làm xong mọi thứ, tôi mang cơm vào cho mẹ chồng ăn trước, vì mẹ chồng tôi ko muốn ăn cơm cùng mọi người. 1 điều lạ là hôm nay cánh cửa phòng khóa trái, tôi ko thể nào mở được.
Cốc... cốc...
- Mẹ ơi, mẹ mở cửa cho con, con mang cơm vào cho mẹ đây.
Ko có tiếng trả lời. Nó lại kiên nhẫn gõ cửa lần 2, lần 3 rồi dồn dập hơn.
- Mẹ ơi, mẹ.. mẹ làm ơn mở cửa đi mẹ... mẹ đừng làm con lo mà mẹ...
Nó vội chạy lại lấy điện thoại gọi chị Hiền, vì chị đi làm gần nhà nhất.
- Chị ơi.. chị về nhanh... cửa phòng mẹ khóa trong rồi.
Giọng chị Hiền run run, nói nó tìm chìa khóa dự phòng, còn chị sẽ gọi thợ phá khóa.
Nó tìm khắp nơi nhưng ko biết chìa khóa dự phòng nằm đâu, nó gọi cho thằng Quân về. Nó tiếp tục tìm, ai ko biết sẽ tưởng nhà nó mới có ăn trộm ghé thăm quá.
Chị Hiền về trước, có thợ mở khóa đi theo, nó thì run hết cỡ, mặt cắt ko ra giọt máu. Cánh cửa bất mở, cái cảnh quen thuộc ấy lại diễn ra. Thuốc rơi đầy sàn nhà, mẹ chồng nó nằm im bất động. Chị Hiền khóc ngất lên ngất xuống, nó gọi xe cứu thương mà tay cứ run bần bật đến nỗi điện thoại rơi cả xuống sàn.
.....
Lại là bệnh viện, sao nó ghét ở đây quá chừng, ghét tiếng than khóc, ghét nhìn thấy dáng người mệt mỏi bên ngoài phòng chờ, và nhất là cái mùi sát trùng ở đây.
Gia đình chồng nó đứng ngoài cửa chờ, thấy trong phòng đẩy ra 1 người,khăn trắng phủ kín. Gia đình nó hoảng hồn cho đến khi thấy người nhà khóc ngất đi ra từ phía sau.
Rồi có vị bác sĩ già đeo kính đi ra.
- Bà ấy qua cơn nguy hiểm rồi, cố gắng an ủi động viên người bệnh nhé.
Vị bác sĩ già vỗ vỗ vào vai ba chồng nó rồi đi làm việc của mình.
Mẹ chồng nó nằm bất lực trên giường bệnh đó, giường bệnh trắng màu buồn bả. Còn đeo cả ống thở oxy nữa. Ba chồng nó, mấy tháng thôi từ lúc mẹ chồng nó ốm, ông đã trông già hơn, râu tóc bạc đi khá nhiều.
- Mấy đứa về đi, để ba ở đây với mẹ mấy đứa.
Chị Hiền vẫn ko yên tâm.
- Ba để con ở lại phụ ba, lỡ có việc cần...
- Ko sao, mình ba chăm sóc bà ấy được mà. Mấy đứa cứ về đi.
Bọn nó đi về, ba chồng nó lại nắm lấy tay mẹ chồng nó vuốt ve.
- Bà cứ định thế này mãi sao, để tôi lo lắng thế này mãi sao, bà định bỏ cuộc nhanh như vậy à.
Mẹ chồng nó vẫn yên lặng.
- Bà bỏ cuộc, tôi cũng... sẽ bỏ cuộc. Cùng bà đi đến mọi nơi, bà ở đâu tôi sẽ ở đó. Bà ko ăn tôi cũng sẽ ko ăn, bà ko uống tôi cũng ko uống. Bà làm gì tôi sẽ làm đấy.
Mẹ chồng tôi vẫn cứ im lặng, mặc kệ nước mắt vô tư lăn dài ướt gối.
.....
Nó gởi Bơ cho mẹ ruột nó cùng thằng Quân mang đồ ăn sáng vào viện. Nó thấy mẹ chồng nó ngồi dựa lưng vào tường, mắt nhìn vô hồn ra ngoài cửa sổ.
- Con chào bố mẹ ạ. Con có mua phở lên đây, bố ăn đi cho nóng, để bọn con cho mẹ ăn.
- Ừ thế cũng được.
Nó vào giặt khăn để lau mặt cho mẹ chồng nó, còn thằng Quân thì lấy đồ ăn.
- Mẹ ơi, con lau mặt cho mát mẹ nhé.
Mẹ chồng nó hất tay nó, cái khăn lau mặt bay vèo xuống đất. Mẹ chồng nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thằng Quân mang tô phở nóng hổi sang, định bụng đút cho mẹ ăn. Phở nóng, thằng Quân thổi phù phù trong cái thìa cho nguội rồi đưa ngang miệng cho mẹ. Mẹ chồng nó hất lun cái thìa, hất lun tô phở nóng xuống sàn. Thằng Quân nóng giận quát to.
- Mẹ như vậy đủ chưa, mẹ làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần cố 1 tí mẹ lại như xưa thôi.
- Mất dạy.
Chát...
Cái tát tai khá mạnh,hằn lên má thằng Quân những vết đỏ. Thằng Quân bỏ về, còn ba chồng nó thấy tay mình đau rát. Mẹ chồng nó vẫn vậy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có điều nước mắt chảy ra làm nhòe đi mọi thứ.
.....
Nó chạy theo thằng Quân, Thằng Quân khóc, từ hồi lấy thằng Quân đến giờ chưa bao giờ nó thấy thằng Quân khóc. Nó ôm lấy thằng Quân từ phía sau, lồng ngực thở phập phồng như đang kìm nén điều gì khó khăn lắm. Có phải thằng Quân đau vì cái tát vừa rồi của ba ko?
- Quân bình tĩnh, có tao đây.
Thằng Quân khóc, khóc như 1 đứa trẻ lên 3 bị mất kẹo. Nó chỉ biết ôm lấy thằng Quân thôi, nó vẫn để thằng Quân khóc. Vì biết đâu khóc xong sẽ nhẹ lòng hơn hẳn. Đàn ông ko phải lúc nào cũng mạnh mẽ.
Tác giả :
Minh Nguyen