Hôn Nhân Ngọt Ngào
Chương 6: Nghi thức tiến hành hôn lễ (2)
Chớp mắt một cái đã qua mấy ngày, Hạ Nhã không hề như trước hễ không có việc gì thì đến trường học tìm Thương Ngao Liệt giải đề, đấu võ mồm. Mới đầu Thương Ngao Liệt còn cảm thấy thiên hạ thái bình thật là tốt, hiện tại anh nhìn dụng cụ thí nghiệm đặt bốn phía trong phòng thí nghiệm cùng những con chuột bạch nhỏ bị nhốt trong lồng, ngược lại rõ ràng có chút lạnh lẽo.
Những ngày qua trường học cân nhắc đến trong tay anh nắm giữ nhiều đầu đề quan trọng của quốc gia, cố ý sắp xếp cho anh một phòng thí nghiệm mới tinh, dụng cụ đầy đủ, thiết bị tiên tiến. Thương Ngao Liệt nghĩ nếu không thông báo tin tức cho cô gái nhỏ kia, cô có thể chạy sai chỗ ngồi hay không.
Cửa phòng thí nghiệm mở, chỉ chốc lát đã có một giáo viên nữ cầm cà-mên trong tay đi tới.
"Thầy Thương, thầy còn chưa đi ăn cơm trưa sao?”
"Tôi còn có chút việc.” Anh lễ phép cười nhạt.
Bình thường ở trường học Thương Ngao Liệt ăn mặc rất là quê mùa, một năm bốn mùa ước chừng chỉ có mấy bộ quần áo. Nhưng anh lại có khí chất xuất chúng, là một người đàn ông có sức quyến rũ. Cho nên rất được nữ sinh và các giáo viên nữ hoan nghênh.
Huống chi, người trẻ tuổi như anh mà đã trở thành phó giáo sư đã rất hiếm có, tuy nói hành động có chút bất tiện, nhưng gia thế lại hơn người.
Giáo viên nữ tràn đầy nhiệt tình đưa cà-mên đựng thức ăn nóng hổi qua, “Vừa rồi tôi đến căn tin lấy một phần giúp thầy, cũng không biết thầy thích ăn cái gì, liền tự chọn vài món, thầy nên ăn nhân lúc còn nóng, để lạnh ăn không tốt cho dạ dày.”
Thương Ngao Liệt vẫn như cũ không mặn không nhạt đáp lời: “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
Sau khi giáo viên nữ nhộn nhạo ra khỏi cửa, trên hành lang gặp thoáng qua một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn thấy cô gái trẻ gõ cừa phòng thí nghiệm của Thương Ngao Liệt, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
"Mời vào." Thương Ngao Liệt nói xong ngẩng đầu lên.
Cô gái trẻ cúi người chào, “Thầy Thương, xin chào, em là…..”
"Bạn học của Hạ Nhã.” Anh nói.
Quan San San cao hơn Hạ Nhã một chút, một đầu tóc đen bóng mượt, dưới ánh đèn đen mun như mực nhuộm. “Sao thầy Thương lại biết?”
"Tôi từng gặp hai em nói chuyện trong trường học.”
Quan San San ngượng ngùng cười cười, hỏi thăm: “Bây giờ thầy Thương có thời gian không?”
Thương Ngao Liệt đứng lên, chuyển một cái ghế cho Quan San San. Quan San San cũng chú ý tới cái chân bên trái của anh.
"Em tới là vì chuyện của Hạ Nhã, nghe nói hai người muốn kết hôn…… A, thầy yên tâm, em làm bạn với cậu ấy nhiều năm rồi, việc này em sẽ không đi nói lung tung khắp nơi. Chính là cậu ấy có đồ để ở chỗ em lâu rồi, vốn em định trực tiếp trả lại cho cậu ấy, bây giờ suy nghĩ một chút giao cho “chú rể” cũng tốt.”
Quan San San thấy Thương Ngao Liệt lắng nghe cũng không có biểu hiện phản cảm gì, tranh thủ thời gian giao cả tập gấy cắt dán thật dày cho anh.
Quyển tập này nhìn xem có cảm giác vài năm lịch sử, bìa màu hồng nhạt, bên trên vẽ một cô bé mặc váy múa ba-lê kiểu Âu Châu.
Trong bụng Trương Ngao Liệt cảm thấy khó hiểu, lật vài tờ thì phát hiện, mỗi một trang đều dán đầy các loại hình “hôn lễ”. Có rất nhiều tờ là cắt dán từ sách báo cũ, có cái thì thuộc về tạp chí cô dâu mới nhất.
Không chỉ có như thế, ở bên cạnh rất nhiều mẫu cắt dán còn có người dùng bút màu khác nhau ghi chú. Anh nhận ra nét chữ kia.
Những ghi chú này được viết xuống tại thời gian khác nhau, giống như cô gái nhỏ đang từ từ lớn lên, từ một cô bé ngây thơ ban đầu, trưởng thành, trở thành một cô gái xinh đẹp lộng lẫy.
——"Nếu như dùng hoa hướng dương làm chủ đề, hội trường có thể đặt ở bên ngoài, đồng hành cùng ánh mặt trời.”
——"Sử dụng âm nhạc cổ điển có thể chọn Tchaikovsky 《 Hồ đào Giáp Tử 》, vũ khúc Russia《 Đỗ Mạt Khắc 》, Mozart 《 Vũ khúc bước nhỏ 》."
——"Tôi thích trong hôn lễ tương lai, phải có những chú mèo nhỏ đeo linh đang, chúng nó sẽ đi trong hội trường, sẽ phát ra âm thanh đinh đinh đang đang vui tai.”
Mọi việc như thế, le que mấy câu cũng không che lấp được sự vui mừng.
Thương Ngao Liệt đưa tay day day huyệt Thái Dương.
Quan San San nói, "Trước kia Tiểu Nhã đã từng nhắc qua với em, từ nhỏ cậu ấy đã ảo tưởng một hôn lễ vừa ý của chính mình. Cậu ấy có thể vòng tay ba mình, gả cho người đàn ông mà mình yêu nhất.”
Cô muốn một hôn lễ trọng đại, căn bản không phải để thỏa mãn lòng hư vinh.
Hôn nhân, là bước vào một cuộc sống khác.
Thương Ngao Liệt nhìn chằm chằm quyển tập giấy trong tay, sau nửa ngày, anh lại lật lại từng tờ, tỉ mỉ xem.
Quan San San từ khi vào cửa đến bây giờ, trên cơ bản chỉ nhin thấy Thương Ngao Liệt bảo trì một biểu tình, không nói nhiều. Chỉ là giờ phút này, môi mỏng anh khẽ mím, lông mày nhíu chặt, hai đầu lông mày tạo ra một cảm giác nghiêm túc.
"Thầy Thương
Thương ngao liệt nhìn như tùy ý đem sách lật tới trang kế tiếp.
Quan San San nói tiếp, "Cũng bởi vì chuyện này, về sau Tiểu Nhã đều không tìm được đối tượng, trong mắt cũng không chứa được loại người “Tiểu Tam.” Thời gian trước có một cô gái cướp bạn trai của em, Tiểu Nhã tức giận nên mới thay em tát cô gái kia một bạt tay…..”
Thương Ngao Liệt đang chú tâm vào quyển tập giấy, ngón tay hơi dừng lại, sau đó trượt xuống, lật qua một tờ khác.
"Thầy Thương, nếu hai mgười muốn kết hôn….. em muốn thầy hiểu một điều, Tiểu Nhã nhất định rất tin tưởng thầy.”
Quan San San hoàn thành nhiệm vụ mai mối của mình, Thương Ngao Liệt đã nhận lấy quyển tập giấy cô đưa, trong đầu hiểu rõ đã hiểu lầm cô gái nhỏ kia rồi.
Đợi cả phòng phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình anh, Thương Ngao Liệt liền gọi điện thoại cho Hạ Nhã.
"Sao?!" Trong lời nói Hạ Nhã chứa đầy oán khí như trong dự liệu.
"Em đang ở đâu?"
"Đang ở bên ngoài chơi. Tìm tôi làm gì?"
Sắp thi rồi còn không ở trong nhà đọc sách còn chạy loạn ở bên ngoài, thạc sĩ này còn muốn thi nữa hay không đây?
Cảm xúc của Thương Ngao Liệt rất nhanh lại lạnh xuống, chỉ là không đợi anh mở miệng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng đàn ông nói chuyện.
"Tiểu Nhã, ăn ở quán này nha?”
Thương Ngao Liệt cầm điện thoại di động yên tĩnh khoảng một lúc, kế tiếp dặn dò Hạ Nhã vài câu, liền cúp điện thoại. Chính là cực kỳ tiêu sái. Anh nhớ công việc của mình còn một đống, vội vàng suốt đêm đều cũng chưa làm xong.
Cuộc đời của anh vẫn luôn xuất hiện chút phiền phức, không cách nào tránh khỏi trách nhiệm, thế cho nên không có thời gian, cũng không có tinh lực theo đuổi cái gì. Không thể không nghĩ tới muốn để bản thân dừng lại nghỉ ngơi một chút, đáng tiếc, chuyện không như mong muốn.
Thương Ngao Liệt có chút không tập trung tinh thần, sau khi viết sai bản báo cáo vài lần, anh chỉ có thể nhận mệnh cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện thoại.
"Không tìm một người tên là Verawang hay sao?"
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại hiển nhiên ngẩn người, sau một lát mới trả lời: “Ai? Bác sĩ trưởng khoa nổi tiếng nào sao?”
Thương Ngao Liệt còn không có tiến thêm một bước nói rõ, đối phương lại thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu chậm đã, tôi chỉ nghe qua một nữ vương thiết kế áo cưới nổi danh tên là…. A? Cậu muốn kết hôn sao?”
……..
Sau khi điện thoại cúp, Hạ Nhã đầy bụng nghi vấn không giải thích được. Người đàn ông Thương Ngao Liệt kia nói gì, đợi cô có thời gian rãnh muốn dẫn cô đi xem nhà ở sau khi kết hôn?”
"Là người kia tìm em?” Lãnh Dương nhìn sang Hạ Nhã, cười cười, “Hắn chọc em tức giận à?”
Hạ Nhã lập tức rút hết oán khí lên đầu Lãnh Dương: “Đàn ông thúi, đều không có ai tốt.”
"Được, anh không tốt. Chết không có gì đáng tiếc, em muốn đánh muốn chửi anh đều cam tâm tình nguyện, ngàn vạn lần đừng nghẹn miễn cho vừa làm anh tức giận vừa đau lòng.” Nói xong, Lãnh Dương cẩn thận đưa menu tới trước mặt cô.
Hạ Nhã nhìn vẻ mặt Lãnh Dương dễ khi dễ, lập tức không có tin thần.
Hai người ngồi trong một nhà tiệm cơm kiểu Hồ Nam gần cửa sổ, bên trong thoang thoảng thơm nồng mùi vị chua cay, ngửi thấy liền thèm ăn miệng chảy nước miếng.
Thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ hoặc là khách ăn cơm xong không có việc gì làm nhìn sang bọn người trẻ tuổi họ vài lần. Hạ Nhã không được tự nhiên nghiêng đầu, định nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Đã tháng ba, nhất thời nhiệt độ trở nên chợt nóng chợt lạnh, trên đường cũng đã có không ít cô gái xinh đẹp không thể chờ đợi được diện quần áo thời trang mùa xuân, nhìn rất là đẹp mắt.
Lãnh Dương chần chờ nửa ngày, mới mở miệng nói: “Hôm nay anh hẹn em ra đây, ngoại trừ mời em ăn cơm còn muốn làm em hết giận. Còn có vài lời…… cho dù cảm thấy sẽ chọc giận em, nhưng mà anh cũng phải nói.”
Chuyện lần trước hắn nói hết lời mãi, Hạ Nhã mới rốt cục chịu tha thứ cho hắn.
Xã hội này phát triển quá nhanh, lòng người khó tránh khỏi nóng nảy. Hạ Nhã cũng coi như hiểu rõ tính tình Lãnh Dương, cũng may hắn có thể khống chế bản thân. Từ nay về sau hai người ở chung một chỗ cố gắng không mập mờ là được.
Huống chi cô đối với Lãnh Dương cũng khó tránh khỏi niêm tình nghĩa ngày xưa, đương nhiên quan hệ giữa bọn họ chỉ là nam nữ thuần khiết. Cô vẫn nhớ rõ tình cảnh gặp Lãnh Dương ba năm trước đây.
Đoạn thời gian kia, cô vừa đậu đại học, một ngày kia Hạ Đô Trạch dẫn một người đàn ông đến trước mặt cô, giới thiệu: “Tiễu Nhã, đây chính là con trai của chú Lãnh, nhanh, chào hỏi đi.”
Lãnh Dương vừa giải ngũ từ bộ đội không lâu, màu da trên người bị phơi nắng giống như màu lúa mạch, ngũ quan anh tuấn, vẻ mặt còn mang theo vẻ cương liệt. Nếu như cô gái rụt rè đơn thuần bị hắn liếc một cái, đoán chừng chân sẽ mềm nhũn.
Hạ Nhã lại không giống vậy, giọng nói bay bổng: “Chào~”
Nhớ năm đó, Lãnh Dương chính là nghe lời căn dặn của Hạ Đô Trạch mà mỗi ngày đi theo phía sau cô. Lúc đầu hắn đối với cô cũng có lòng khúc mắc, tính tình hắn kiêu ngạo, làm cho hắn lẫn lộn giữa yêu thích và khinh thường.
Một mặt, một cô gái qua thời kỳ trưởng thành trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra nét quyến rũ của phụ nữ, đối với người đàn ông mạnh mẽ chính trực mà nói, lực sát thương quả thật cực kỳ mạnh mẽ. Về phương diện khác, trong lòng Lãnh Dương biết rõ, bản thân muốn cùng với cô, quả thật là với cao.
Cũng may hôm nay, đã khác ngày xưa.
Lãnh Dương không còn là người đàn ông lỗ mãng khi đó, dựa vào kinh nghiệm cuộc sống giúp hắn có thể tìm ra mục tiêu trong đống hỗn độn. Mà cô gái nhỏ đã từng không thể chạm tới kia, cho tới bây giờ đều là thứ hắn khát vọng nhất.
Vì vậy hôm nay Lãnh Dương không phải có lòng tốt. Hắn nói, muốn tiếp tục điều ra về chuyện xưa giữa Hạ Đô Trạch cùng Thương Ngao Liệt.
Hạ Nhã nghe xong không tỏ thái độ, bởi vì suy nghĩ Thương Ngao Liệt có rắp tâm khác trong lòng cô đã suy giảm không ít. Cô là người có tính tình lạc quan, trời sinh thích nghĩ về người hoặc sự việc nào đó theo hướng tốt.
Lãnh Dương nói: “Tiểu Nhã, ba năm trước anh cảm giác bản thân không có tư cách nào, thực sự không nghĩ tới bây giờ đã chậm một bước. Coi như là em muốn kết hôn, anh cũng sẽ xem em là bảo bối. Cho nên nếu Thương Ngao Liệt dám đối xử không tốt với em, anh nhất định sẽ đánh cho hắn ta cả tháng không thể ra khỏi bệnh viện.”
Hạ Nhã liếc mắt nhìn Lãnh Dương, “Anh là muốn em xem anh như lốp xe dự phòng?”
"Lương tâm nghề nghiệp, già trẻ không gạt, bảo đảm chất lượng.” Lãnh Dương nói xong thì cười xấu xa với Hạ Nhã.
"Lãnh Dương, anh biết em là loại người gì, thực sự phải gả cho Thương Ngao Liệt, bất luận là tốt hay xấu em đều sẽ tự mình chịu trách nhiệm, sẽ không trông mong anh cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng. Anh là người ba em mang đến, đối với em có ý nghĩa rất đặc biệt, em không muốn mất đi người bạn là anh, anh hiểu không?”
Lãnh Dương siết chặt ly trà, “Được rồi, em đừng lo lắng, anh có chừng mực.”
Hắn và vị phó giáo sư kia, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Nhìn xem, bởi vì Hạ Nhã thường xuyên trong lúc lơ đãng sẽ so sánh hai người, cho nên Lãnh Dương tuyệt đối không thể nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Giữa tình yêu và hôn nhân, một khi so sánh, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Những ngày qua trường học cân nhắc đến trong tay anh nắm giữ nhiều đầu đề quan trọng của quốc gia, cố ý sắp xếp cho anh một phòng thí nghiệm mới tinh, dụng cụ đầy đủ, thiết bị tiên tiến. Thương Ngao Liệt nghĩ nếu không thông báo tin tức cho cô gái nhỏ kia, cô có thể chạy sai chỗ ngồi hay không.
Cửa phòng thí nghiệm mở, chỉ chốc lát đã có một giáo viên nữ cầm cà-mên trong tay đi tới.
"Thầy Thương, thầy còn chưa đi ăn cơm trưa sao?”
"Tôi còn có chút việc.” Anh lễ phép cười nhạt.
Bình thường ở trường học Thương Ngao Liệt ăn mặc rất là quê mùa, một năm bốn mùa ước chừng chỉ có mấy bộ quần áo. Nhưng anh lại có khí chất xuất chúng, là một người đàn ông có sức quyến rũ. Cho nên rất được nữ sinh và các giáo viên nữ hoan nghênh.
Huống chi, người trẻ tuổi như anh mà đã trở thành phó giáo sư đã rất hiếm có, tuy nói hành động có chút bất tiện, nhưng gia thế lại hơn người.
Giáo viên nữ tràn đầy nhiệt tình đưa cà-mên đựng thức ăn nóng hổi qua, “Vừa rồi tôi đến căn tin lấy một phần giúp thầy, cũng không biết thầy thích ăn cái gì, liền tự chọn vài món, thầy nên ăn nhân lúc còn nóng, để lạnh ăn không tốt cho dạ dày.”
Thương Ngao Liệt vẫn như cũ không mặn không nhạt đáp lời: “Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
Sau khi giáo viên nữ nhộn nhạo ra khỏi cửa, trên hành lang gặp thoáng qua một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn thấy cô gái trẻ gõ cừa phòng thí nghiệm của Thương Ngao Liệt, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.
"Mời vào." Thương Ngao Liệt nói xong ngẩng đầu lên.
Cô gái trẻ cúi người chào, “Thầy Thương, xin chào, em là…..”
"Bạn học của Hạ Nhã.” Anh nói.
Quan San San cao hơn Hạ Nhã một chút, một đầu tóc đen bóng mượt, dưới ánh đèn đen mun như mực nhuộm. “Sao thầy Thương lại biết?”
"Tôi từng gặp hai em nói chuyện trong trường học.”
Quan San San ngượng ngùng cười cười, hỏi thăm: “Bây giờ thầy Thương có thời gian không?”
Thương Ngao Liệt đứng lên, chuyển một cái ghế cho Quan San San. Quan San San cũng chú ý tới cái chân bên trái của anh.
"Em tới là vì chuyện của Hạ Nhã, nghe nói hai người muốn kết hôn…… A, thầy yên tâm, em làm bạn với cậu ấy nhiều năm rồi, việc này em sẽ không đi nói lung tung khắp nơi. Chính là cậu ấy có đồ để ở chỗ em lâu rồi, vốn em định trực tiếp trả lại cho cậu ấy, bây giờ suy nghĩ một chút giao cho “chú rể” cũng tốt.”
Quan San San thấy Thương Ngao Liệt lắng nghe cũng không có biểu hiện phản cảm gì, tranh thủ thời gian giao cả tập gấy cắt dán thật dày cho anh.
Quyển tập này nhìn xem có cảm giác vài năm lịch sử, bìa màu hồng nhạt, bên trên vẽ một cô bé mặc váy múa ba-lê kiểu Âu Châu.
Trong bụng Trương Ngao Liệt cảm thấy khó hiểu, lật vài tờ thì phát hiện, mỗi một trang đều dán đầy các loại hình “hôn lễ”. Có rất nhiều tờ là cắt dán từ sách báo cũ, có cái thì thuộc về tạp chí cô dâu mới nhất.
Không chỉ có như thế, ở bên cạnh rất nhiều mẫu cắt dán còn có người dùng bút màu khác nhau ghi chú. Anh nhận ra nét chữ kia.
Những ghi chú này được viết xuống tại thời gian khác nhau, giống như cô gái nhỏ đang từ từ lớn lên, từ một cô bé ngây thơ ban đầu, trưởng thành, trở thành một cô gái xinh đẹp lộng lẫy.
——"Nếu như dùng hoa hướng dương làm chủ đề, hội trường có thể đặt ở bên ngoài, đồng hành cùng ánh mặt trời.”
——"Sử dụng âm nhạc cổ điển có thể chọn Tchaikovsky 《 Hồ đào Giáp Tử 》, vũ khúc Russia《 Đỗ Mạt Khắc 》, Mozart 《 Vũ khúc bước nhỏ 》."
——"Tôi thích trong hôn lễ tương lai, phải có những chú mèo nhỏ đeo linh đang, chúng nó sẽ đi trong hội trường, sẽ phát ra âm thanh đinh đinh đang đang vui tai.”
Mọi việc như thế, le que mấy câu cũng không che lấp được sự vui mừng.
Thương Ngao Liệt đưa tay day day huyệt Thái Dương.
Quan San San nói, "Trước kia Tiểu Nhã đã từng nhắc qua với em, từ nhỏ cậu ấy đã ảo tưởng một hôn lễ vừa ý của chính mình. Cậu ấy có thể vòng tay ba mình, gả cho người đàn ông mà mình yêu nhất.”
Cô muốn một hôn lễ trọng đại, căn bản không phải để thỏa mãn lòng hư vinh.
Hôn nhân, là bước vào một cuộc sống khác.
Thương Ngao Liệt nhìn chằm chằm quyển tập giấy trong tay, sau nửa ngày, anh lại lật lại từng tờ, tỉ mỉ xem.
Quan San San từ khi vào cửa đến bây giờ, trên cơ bản chỉ nhin thấy Thương Ngao Liệt bảo trì một biểu tình, không nói nhiều. Chỉ là giờ phút này, môi mỏng anh khẽ mím, lông mày nhíu chặt, hai đầu lông mày tạo ra một cảm giác nghiêm túc.
"Thầy Thương
Thương ngao liệt nhìn như tùy ý đem sách lật tới trang kế tiếp.
Quan San San nói tiếp, "Cũng bởi vì chuyện này, về sau Tiểu Nhã đều không tìm được đối tượng, trong mắt cũng không chứa được loại người “Tiểu Tam.” Thời gian trước có một cô gái cướp bạn trai của em, Tiểu Nhã tức giận nên mới thay em tát cô gái kia một bạt tay…..”
Thương Ngao Liệt đang chú tâm vào quyển tập giấy, ngón tay hơi dừng lại, sau đó trượt xuống, lật qua một tờ khác.
"Thầy Thương, nếu hai mgười muốn kết hôn….. em muốn thầy hiểu một điều, Tiểu Nhã nhất định rất tin tưởng thầy.”
Quan San San hoàn thành nhiệm vụ mai mối của mình, Thương Ngao Liệt đã nhận lấy quyển tập giấy cô đưa, trong đầu hiểu rõ đã hiểu lầm cô gái nhỏ kia rồi.
Đợi cả phòng phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình anh, Thương Ngao Liệt liền gọi điện thoại cho Hạ Nhã.
"Sao?!" Trong lời nói Hạ Nhã chứa đầy oán khí như trong dự liệu.
"Em đang ở đâu?"
"Đang ở bên ngoài chơi. Tìm tôi làm gì?"
Sắp thi rồi còn không ở trong nhà đọc sách còn chạy loạn ở bên ngoài, thạc sĩ này còn muốn thi nữa hay không đây?
Cảm xúc của Thương Ngao Liệt rất nhanh lại lạnh xuống, chỉ là không đợi anh mở miệng, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng đàn ông nói chuyện.
"Tiểu Nhã, ăn ở quán này nha?”
Thương Ngao Liệt cầm điện thoại di động yên tĩnh khoảng một lúc, kế tiếp dặn dò Hạ Nhã vài câu, liền cúp điện thoại. Chính là cực kỳ tiêu sái. Anh nhớ công việc của mình còn một đống, vội vàng suốt đêm đều cũng chưa làm xong.
Cuộc đời của anh vẫn luôn xuất hiện chút phiền phức, không cách nào tránh khỏi trách nhiệm, thế cho nên không có thời gian, cũng không có tinh lực theo đuổi cái gì. Không thể không nghĩ tới muốn để bản thân dừng lại nghỉ ngơi một chút, đáng tiếc, chuyện không như mong muốn.
Thương Ngao Liệt có chút không tập trung tinh thần, sau khi viết sai bản báo cáo vài lần, anh chỉ có thể nhận mệnh cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện thoại.
"Không tìm một người tên là Verawang hay sao?"
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại hiển nhiên ngẩn người, sau một lát mới trả lời: “Ai? Bác sĩ trưởng khoa nổi tiếng nào sao?”
Thương Ngao Liệt còn không có tiến thêm một bước nói rõ, đối phương lại thét lên một tiếng kinh hãi: “Cậu chậm đã, tôi chỉ nghe qua một nữ vương thiết kế áo cưới nổi danh tên là…. A? Cậu muốn kết hôn sao?”
……..
Sau khi điện thoại cúp, Hạ Nhã đầy bụng nghi vấn không giải thích được. Người đàn ông Thương Ngao Liệt kia nói gì, đợi cô có thời gian rãnh muốn dẫn cô đi xem nhà ở sau khi kết hôn?”
"Là người kia tìm em?” Lãnh Dương nhìn sang Hạ Nhã, cười cười, “Hắn chọc em tức giận à?”
Hạ Nhã lập tức rút hết oán khí lên đầu Lãnh Dương: “Đàn ông thúi, đều không có ai tốt.”
"Được, anh không tốt. Chết không có gì đáng tiếc, em muốn đánh muốn chửi anh đều cam tâm tình nguyện, ngàn vạn lần đừng nghẹn miễn cho vừa làm anh tức giận vừa đau lòng.” Nói xong, Lãnh Dương cẩn thận đưa menu tới trước mặt cô.
Hạ Nhã nhìn vẻ mặt Lãnh Dương dễ khi dễ, lập tức không có tin thần.
Hai người ngồi trong một nhà tiệm cơm kiểu Hồ Nam gần cửa sổ, bên trong thoang thoảng thơm nồng mùi vị chua cay, ngửi thấy liền thèm ăn miệng chảy nước miếng.
Thỉnh thoảng có nhân viên phục vụ hoặc là khách ăn cơm xong không có việc gì làm nhìn sang bọn người trẻ tuổi họ vài lần. Hạ Nhã không được tự nhiên nghiêng đầu, định nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Đã tháng ba, nhất thời nhiệt độ trở nên chợt nóng chợt lạnh, trên đường cũng đã có không ít cô gái xinh đẹp không thể chờ đợi được diện quần áo thời trang mùa xuân, nhìn rất là đẹp mắt.
Lãnh Dương chần chờ nửa ngày, mới mở miệng nói: “Hôm nay anh hẹn em ra đây, ngoại trừ mời em ăn cơm còn muốn làm em hết giận. Còn có vài lời…… cho dù cảm thấy sẽ chọc giận em, nhưng mà anh cũng phải nói.”
Chuyện lần trước hắn nói hết lời mãi, Hạ Nhã mới rốt cục chịu tha thứ cho hắn.
Xã hội này phát triển quá nhanh, lòng người khó tránh khỏi nóng nảy. Hạ Nhã cũng coi như hiểu rõ tính tình Lãnh Dương, cũng may hắn có thể khống chế bản thân. Từ nay về sau hai người ở chung một chỗ cố gắng không mập mờ là được.
Huống chi cô đối với Lãnh Dương cũng khó tránh khỏi niêm tình nghĩa ngày xưa, đương nhiên quan hệ giữa bọn họ chỉ là nam nữ thuần khiết. Cô vẫn nhớ rõ tình cảnh gặp Lãnh Dương ba năm trước đây.
Đoạn thời gian kia, cô vừa đậu đại học, một ngày kia Hạ Đô Trạch dẫn một người đàn ông đến trước mặt cô, giới thiệu: “Tiễu Nhã, đây chính là con trai của chú Lãnh, nhanh, chào hỏi đi.”
Lãnh Dương vừa giải ngũ từ bộ đội không lâu, màu da trên người bị phơi nắng giống như màu lúa mạch, ngũ quan anh tuấn, vẻ mặt còn mang theo vẻ cương liệt. Nếu như cô gái rụt rè đơn thuần bị hắn liếc một cái, đoán chừng chân sẽ mềm nhũn.
Hạ Nhã lại không giống vậy, giọng nói bay bổng: “Chào~”
Nhớ năm đó, Lãnh Dương chính là nghe lời căn dặn của Hạ Đô Trạch mà mỗi ngày đi theo phía sau cô. Lúc đầu hắn đối với cô cũng có lòng khúc mắc, tính tình hắn kiêu ngạo, làm cho hắn lẫn lộn giữa yêu thích và khinh thường.
Một mặt, một cô gái qua thời kỳ trưởng thành trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra nét quyến rũ của phụ nữ, đối với người đàn ông mạnh mẽ chính trực mà nói, lực sát thương quả thật cực kỳ mạnh mẽ. Về phương diện khác, trong lòng Lãnh Dương biết rõ, bản thân muốn cùng với cô, quả thật là với cao.
Cũng may hôm nay, đã khác ngày xưa.
Lãnh Dương không còn là người đàn ông lỗ mãng khi đó, dựa vào kinh nghiệm cuộc sống giúp hắn có thể tìm ra mục tiêu trong đống hỗn độn. Mà cô gái nhỏ đã từng không thể chạm tới kia, cho tới bây giờ đều là thứ hắn khát vọng nhất.
Vì vậy hôm nay Lãnh Dương không phải có lòng tốt. Hắn nói, muốn tiếp tục điều ra về chuyện xưa giữa Hạ Đô Trạch cùng Thương Ngao Liệt.
Hạ Nhã nghe xong không tỏ thái độ, bởi vì suy nghĩ Thương Ngao Liệt có rắp tâm khác trong lòng cô đã suy giảm không ít. Cô là người có tính tình lạc quan, trời sinh thích nghĩ về người hoặc sự việc nào đó theo hướng tốt.
Lãnh Dương nói: “Tiểu Nhã, ba năm trước anh cảm giác bản thân không có tư cách nào, thực sự không nghĩ tới bây giờ đã chậm một bước. Coi như là em muốn kết hôn, anh cũng sẽ xem em là bảo bối. Cho nên nếu Thương Ngao Liệt dám đối xử không tốt với em, anh nhất định sẽ đánh cho hắn ta cả tháng không thể ra khỏi bệnh viện.”
Hạ Nhã liếc mắt nhìn Lãnh Dương, “Anh là muốn em xem anh như lốp xe dự phòng?”
"Lương tâm nghề nghiệp, già trẻ không gạt, bảo đảm chất lượng.” Lãnh Dương nói xong thì cười xấu xa với Hạ Nhã.
"Lãnh Dương, anh biết em là loại người gì, thực sự phải gả cho Thương Ngao Liệt, bất luận là tốt hay xấu em đều sẽ tự mình chịu trách nhiệm, sẽ không trông mong anh cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng. Anh là người ba em mang đến, đối với em có ý nghĩa rất đặc biệt, em không muốn mất đi người bạn là anh, anh hiểu không?”
Lãnh Dương siết chặt ly trà, “Được rồi, em đừng lo lắng, anh có chừng mực.”
Hắn và vị phó giáo sư kia, thật sự là khác nhau một trời một vực.
Nhìn xem, bởi vì Hạ Nhã thường xuyên trong lúc lơ đãng sẽ so sánh hai người, cho nên Lãnh Dương tuyệt đối không thể nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Giữa tình yêu và hôn nhân, một khi so sánh, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Tác giả :
Đam Nhĩ Man Hoa