Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 23: Trời quang
“Đừng tới đây. Thừa Diệu, tại sao anh lại tới đây? Anh đi đi. Anh đi đi –”
“Tại sao? Những lời này phải là anh hỏi em mới đúng.” Cố Thừa Diệu tiến lên phía trước vài bước.
Trong lúc Bạch Yên Nhiên rơi lệ, dùng sức bắt được tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.
“Cái gì gọi là chúng ta chia tay? Còn cái gì gọi là em không thể ở bên anh? Em nói rõ ràng cho anh.”
“Đừng nói nữa, em xin anh đừng nói nữa.” Bạch Yên Nhiên càng khóc đến dữ dội hơn.
Cô cũng không muốn, thế nhưng trên thế giới này, có một số việc không phải cô không muốn là có thể giải quyết được.
.
“Bạch Yên Nhiên.” Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng hận, muốn nói gì đó, nhưng tầm nhìn của khóe mắt, lại thấy được tấm chi phiếu đặt ở trên chiếc bàn nhỏ.
Những thứ vụn vặt này, đương nhiên là anh không để vào trong mắt, cái duy nhất anh nhìn thấy, chính là chữ ký của mẹ anh ở phía trên.
Bàn tay vốn đang kéo Bạch Yên Nhiên đột nhiên buông ra, anh nhặt tấm chi phiếu trên bàn lên, khuôn mặt anh tuấn nhiễm lên vài phần giận dữ.
“Đây chính là nguyên nhân em bỏ đi? 50 triệu? Vì 50 triệu, em liền bán đứng anh sao?”
“Không phải, không phải như vậy .” Bạch Yên Nhiên liên tục lắc đầu, nhất thời lời nói đều không rõ ràng lắm: “Em không có, em không có.”
“Thừa Diệu, em không xứng với anh, em –” Nắm lấy tay của Cố Thừa Diệu, muốn giải thích cho mình một chút, nhưng thế nào cũng nói không trôi chảy.
Cô khóc đến không còn sức lực, Cố Thừa Diệu cũng chẳng ở lại được nữa, hất tay Bạch Yên Nhiên ra, rời đi mà cũng không quay đầu lại.
Để lại Bạch Yên Nhiên nhìn bóng hình rời đi của anh, một lần nữa ngồi lại lên ghế dựa, từng chút từng chút, lau khô nước mắt.
Lại nhìn bên ngoài, trời, giống như lại muốn quang đãng. Thật là đẹp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Kiều Tâm Uyển vốn đang ngồi ở trên đùi Cố Học Vũ bị giật nảy mình.
Nhìn thấy con trai của mình vào cửa, bà nhanh chóng đứng lên, trên mặt có vài phần xấu hổ, vừa rồi sao bà có thể quên khóa cửa chứ?
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu thấy dáng vẻ ân ái của ba mẹ.
Cũng bởi vì thấy, trong lòng càng hận.
.
Ba mẹ lưỡng tình tương duyệt*, là có thể mặc kệ con trai hạnh phúc hay không sao?
*Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm mặn nồng, xuất phát từ cả hai phía.
Ở trong nháy mắt vợ đứng lên, Cố Học Vũ cũng đứng lên theo, nhìn con trai của mình, có một chút bất ngờ đối với vẻ mặt lỗ mãng của anh: “Thừa Diệu, trước khi vào phòng của người khác, không biết phải gõ cửa sao?”
“Loại lễ phép này, là có người khác mới phải dùng.” Hai nắm đấm của Cố Thừa Diệu nắm chặt, tấm chi phiếu kia, gần như bị anh lật đi lật lại rồi.
Anh ném tấm chi phiếu kia bộp một tiếng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển nhìn thấy tấm chi phiếu kia, mí mắt giật giật, trên khuôn mặt tao nhã, có chút không được tự nhiên, có điều cũng chỉ có một chút.
“Thừa Diệu, con làm gì vậy?”
“Làm gì?”
.
“Mẹ. Con thật sự không biết, con trai của mẹ, chỉ đáng giá 50 triệu?”
Cố Học Vũ nhìn tấm chi phiếu kia, lại nhìn vẻ không được tự nhiên trong mắt vợ, vẻ mặt sáng lên, nhưng cũng chỉ có một chút.
“Thừa Diệu, chú ý giọng điệu của con, con đang nói chuyện với ai?”
“Con không có người mẹ như vậy.” Cố Thừa Diệu rất bực, trong lòng rất khó chịu: “Mẹ. Có phải mẹ không muốn thấy con sống tốt hay không? Vì sao phải đi tìm Yên Nhiên? Vì sao phải cho cô ấy tiền? Nói cho con biết. Vì sao?”
Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Mẹ đã nói rồi, mẹ không thích người phụ nữ đó, mẹ sẽ không để cho cô ta vào cửa.”
“Là con muốn kết hôn, không phải mẹ.”
.
Cố Thừa Diệu gầm nhẹ: “Mẹ, con nói lại một lần nữa, về sau nếu mẹ lại gây sự với Yên Nhiên, con sẽ không nhận người mẹ này.”
“Cố Thừa Diệu.” Cố Học Vũ mở miệng: “Sao con nói chuyện với mẹ như vậy.”
“Con cứ nói vậy đấy.” Cố Thừa Diệu vô cùng thất vọng với Kiều Tâm Uyển: “Trước khi mẹ chưa chấp nhận Yên Nhiên, con sẽ không trở về cái nhà này.”
Ném lại câu này, cũng không nhìn phản ứng của ba mẹ, đi thẳng.
Kiều Tâm Uyển muốn gọi con trai lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt hơi âm trầm của Cố Học Vũ. Đôi mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào mặt của bà, sâu không thấy đáy.
Nhớ đến chuyện đã từng xảy ra, lòng của bà, nhất thời thấp thỏm.
“Học Vũ ——————”
“Tại sao? Những lời này phải là anh hỏi em mới đúng.” Cố Thừa Diệu tiến lên phía trước vài bước.
Trong lúc Bạch Yên Nhiên rơi lệ, dùng sức bắt được tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.
“Cái gì gọi là chúng ta chia tay? Còn cái gì gọi là em không thể ở bên anh? Em nói rõ ràng cho anh.”
“Đừng nói nữa, em xin anh đừng nói nữa.” Bạch Yên Nhiên càng khóc đến dữ dội hơn.
Cô cũng không muốn, thế nhưng trên thế giới này, có một số việc không phải cô không muốn là có thể giải quyết được.
.
“Bạch Yên Nhiên.” Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng hận, muốn nói gì đó, nhưng tầm nhìn của khóe mắt, lại thấy được tấm chi phiếu đặt ở trên chiếc bàn nhỏ.
Những thứ vụn vặt này, đương nhiên là anh không để vào trong mắt, cái duy nhất anh nhìn thấy, chính là chữ ký của mẹ anh ở phía trên.
Bàn tay vốn đang kéo Bạch Yên Nhiên đột nhiên buông ra, anh nhặt tấm chi phiếu trên bàn lên, khuôn mặt anh tuấn nhiễm lên vài phần giận dữ.
“Đây chính là nguyên nhân em bỏ đi? 50 triệu? Vì 50 triệu, em liền bán đứng anh sao?”
“Không phải, không phải như vậy .” Bạch Yên Nhiên liên tục lắc đầu, nhất thời lời nói đều không rõ ràng lắm: “Em không có, em không có.”
“Thừa Diệu, em không xứng với anh, em –” Nắm lấy tay của Cố Thừa Diệu, muốn giải thích cho mình một chút, nhưng thế nào cũng nói không trôi chảy.
Cô khóc đến không còn sức lực, Cố Thừa Diệu cũng chẳng ở lại được nữa, hất tay Bạch Yên Nhiên ra, rời đi mà cũng không quay đầu lại.
Để lại Bạch Yên Nhiên nhìn bóng hình rời đi của anh, một lần nữa ngồi lại lên ghế dựa, từng chút từng chút, lau khô nước mắt.
Lại nhìn bên ngoài, trời, giống như lại muốn quang đãng. Thật là đẹp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, Kiều Tâm Uyển vốn đang ngồi ở trên đùi Cố Học Vũ bị giật nảy mình.
Nhìn thấy con trai của mình vào cửa, bà nhanh chóng đứng lên, trên mặt có vài phần xấu hổ, vừa rồi sao bà có thể quên khóa cửa chứ?
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Thừa Diệu thấy dáng vẻ ân ái của ba mẹ.
Cũng bởi vì thấy, trong lòng càng hận.
.
Ba mẹ lưỡng tình tương duyệt*, là có thể mặc kệ con trai hạnh phúc hay không sao?
*Lưỡng tình tương duyệt: tình cảm mặn nồng, xuất phát từ cả hai phía.
Ở trong nháy mắt vợ đứng lên, Cố Học Vũ cũng đứng lên theo, nhìn con trai của mình, có một chút bất ngờ đối với vẻ mặt lỗ mãng của anh: “Thừa Diệu, trước khi vào phòng của người khác, không biết phải gõ cửa sao?”
“Loại lễ phép này, là có người khác mới phải dùng.” Hai nắm đấm của Cố Thừa Diệu nắm chặt, tấm chi phiếu kia, gần như bị anh lật đi lật lại rồi.
Anh ném tấm chi phiếu kia bộp một tiếng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển nhìn thấy tấm chi phiếu kia, mí mắt giật giật, trên khuôn mặt tao nhã, có chút không được tự nhiên, có điều cũng chỉ có một chút.
“Thừa Diệu, con làm gì vậy?”
“Làm gì?”
.
“Mẹ. Con thật sự không biết, con trai của mẹ, chỉ đáng giá 50 triệu?”
Cố Học Vũ nhìn tấm chi phiếu kia, lại nhìn vẻ không được tự nhiên trong mắt vợ, vẻ mặt sáng lên, nhưng cũng chỉ có một chút.
“Thừa Diệu, chú ý giọng điệu của con, con đang nói chuyện với ai?”
“Con không có người mẹ như vậy.” Cố Thừa Diệu rất bực, trong lòng rất khó chịu: “Mẹ. Có phải mẹ không muốn thấy con sống tốt hay không? Vì sao phải đi tìm Yên Nhiên? Vì sao phải cho cô ấy tiền? Nói cho con biết. Vì sao?”
Kiều Tâm Uyển đứng lên: “Mẹ đã nói rồi, mẹ không thích người phụ nữ đó, mẹ sẽ không để cho cô ta vào cửa.”
“Là con muốn kết hôn, không phải mẹ.”
.
Cố Thừa Diệu gầm nhẹ: “Mẹ, con nói lại một lần nữa, về sau nếu mẹ lại gây sự với Yên Nhiên, con sẽ không nhận người mẹ này.”
“Cố Thừa Diệu.” Cố Học Vũ mở miệng: “Sao con nói chuyện với mẹ như vậy.”
“Con cứ nói vậy đấy.” Cố Thừa Diệu vô cùng thất vọng với Kiều Tâm Uyển: “Trước khi mẹ chưa chấp nhận Yên Nhiên, con sẽ không trở về cái nhà này.”
Ném lại câu này, cũng không nhìn phản ứng của ba mẹ, đi thẳng.
Kiều Tâm Uyển muốn gọi con trai lại, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt hơi âm trầm của Cố Học Vũ. Đôi mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào mặt của bà, sâu không thấy đáy.
Nhớ đến chuyện đã từng xảy ra, lòng của bà, nhất thời thấp thỏm.
“Học Vũ ——————”
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt