Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 133: Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm
Editor: Xám
Trong phòng bao của quán bar, Cố Thừa Diệu đặt chiếc ly trên tay xuống, nhìn Thương Mạc Viễn trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu nói đùa đúng không?"
"Cậu thấy bộ dạng tôi có giống như nói đùa không?" Thương Mạc Viễn giơ tay mình lên, huơ huơ mu bàn tay với Cố Thừa Diệu, động tác này khiến anh có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn kim cương kiểu nam trên tay anh ấy.
"Nhãi con cậu." Cố Thừa Diệu dùng sức đấm anh một cái, trên mặt có chút trêu chọc: "Lần trước quay về Bắc Đô không nghe thấy cậu tiết lộ chút tin tức nào, vừa quay người đã lấy được cả giấy chứng nhận rồi, tốc độ nhanh quá đấy."
Thương Mạc Viễn cũng không ngờ, nhanh như vậy mình đã kết hôn rồi: "Chúng tôi nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, lần thứ ba gặp mặt đã quyết định phải kết hôn. Cậu nói có nhanh không?"
Cố Thừa Diệu hoàn toàn cạn lời, cũng đã hợp tác với Thương Mạc Viễn vài năm rồi, đây thật sự là lần đầu tiên anh biết thì ra anh ấy thuộc trường phái kích động.
Trước đây Thương Mạc Viễn chuyên tâm vẽ đồ họa, làm thiết kế, những chuyện khác đều không đặt ở trong lòng. Giây phút có máu có thịt giống người như hôm nay thật sự không nhiều.
"Cậu không cảm thấy kết hôn thế này quá mạo hiểm sao?"
"Không cảm thấy." Thương Mạc Viễn cũng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy: "Cậu nhất định sẽ không tin đâu, sau lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp mặt, trong đầu tôi toàn là cô ấy. Kể cả bây giờ cũng vậy. Mỗi ngày ngoài công việc, ăn cơm đi ngủ, tất cả thời gian dùng để nhớ cô ấy."
Cái này thì quá điên cuồng rồi.
Cố Thừa Diệu tự nhận không có lúc như vậy, nhưng vào lúc này trong đầu lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.
Vào lúc khuôn mặt tươi cười thanh lệ xuất trần kia chợt hiện lên trong đầu anh, cả người anh đều cảm thấy không thoải mái.
Không chút nghĩ ngợi nói sang chuyện khác, dời bóng người trong đầu mình đi.
"Chính vì nguyên nhân này, cho nên cậu đã kích động quyết định hôn nhân ư?"
"Đương nhiên." Thương Mạc Viễn gật đầu, anh thừa nhận anh thật sự vì kích động nhất thời mà cưới chui, nhưng anh lại không hối hận chút nào với kết quả này: "Cậu cũng từng có người yêu rồi, hẳn là cậu có thể cảm nhận được điều này, chỉ cần không nhìn thấy đối phương thì lúc nào trong lòng cũng nhớ đến đối phương. Nếu tôi đã xác định là cô ấy, đương nhiên muốn dùng tốc độ nhanh nhất để giữ cô ấy rồi."
Không nhìn thấy đối phương thì lúc nào cũng nhớ đến đối phương ——
Cố Thừa Diệu lại ngẩn ra, người gần đây lúc nào anh cũng nhớ tới, rõ ràng là ——
Không đúng, ý nghĩ đó vừa hiện lên, đã bị anh nén xuống.
Trên bàn ở văn phòng làm việc của anh, vẫn đặt tấm bưu thiếp của Bạch Yên Nhiên mà Luna đưa đến.
Phía trên có tin tức của cô, nhưng lại là lần đầu tiên anh không nhìn ngay.
Không biết tại sao Cố Thừa Diệu lại hơi chột dạ.
Dáng vẻ anh có chút khác thường, khiến Thương Mạc Viễn đột nhiên nhớ ra chuyện nào đó.
"Xin lỗi. Tôi vừa mới kết hôn, quá hưng phấn rồi." Anh quên mất, hôn nhân của Cố Thừa Diệu được xây dựng trên sự không tình nguyện của anh.
Thương Mạc Viễn biết tình cảm của Cố Thừa Diệu với Bạch Yên Nhiên, phải biết rằng Bạch Yên Nhiên đến phòng làm việc của GC không ít.
Nhưng cuối cùng lại cưới một người phụ nữ khác.
Cố Thừa Diệu lắc đầu, không hề để ý đến sự luống cuống của Thương Mạc Viễn, anh chỉ hơi khó hiểu nhìn Thương Mạc Viễn.
Bởi vì lúc hùn vốn ban đầu, thật ra cũng có nhân viên nữ tỏ ra thân mật với Thương Mạc Viễn, có điều anh đều từ chối.
Anh nhớ lúc đó anh ấy nói mình có người yêu mến từ nhỏ rồi, anh muốn đợi cô bé ấy trưởng thành.
Mà bây giờ mới vài năm, anh ấy đã buông bỏ rồi sao?
"Cậu, không chờ cô em gái mà cậu nói nữa sao?" Lúc Cố Thừa Diệu hỏi những lời này, đã rót cho Thương Mạc Viễn một ly rượu.
Trong mắt có cảm xúc mà bản thân anh cũng không hiểu rõ.
Cơ thể Thương Mạc Viễn hơi cứng đờ, cũng chỉ trong thoáng chốc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cười: "Tôi nghĩ là tôi có thể chờ cô ấy mãi, về sau mới biết là không phải. Có một số tình cảm cậu cho rằng mất đi sẽ chết, thật ra cậu sẽ không chết, chỉ là không vui thôi."
Lại rót cho mình một ly rượu, Thương Mạc Viễn đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra trên thế giới này, không phải không thể thiếu đi ai đó. Thiếu đi ai, trái đất đều quay như thế."
"Vậy cậu ——" đã buông bỏ rồi sao?
"Vừa hay mấy hôm nay cô ấy đến thành phố Y có chút việc, lần này tôi đến, chính là để nói rõ với cô ấy."
Anh đã kết hôn rồi, không thể tiếp tục với người đó nữa.
Cố Thừa Diệu im lặng, anh không biết phải nói gì mới bình thường nhất. Bất ngờ bả vai bị Thương Mạc Viễn vỗ một cái.
"Hôm nay ăn cơm, cậu không gọi vợ cậu đến cùng. Các cậu vẫn ổn chứ?"
Cố Thừa Diệu nghĩ đến Diêu Hữu Thiên, hình như quan hệ giữa bọn họ không thể dùng ba chữ kia để hình dung được?
Ổn ư? Không ổn chút nào.
Không ổn ư? Nhưng bọn họ là vợ chồng, hơn nữa đã xảy ra quan hệ thân mật nhất vào tối hôm qua.
Mà bây giờ anh lại giống như Thương Mạc Viễn nói, trong đầu đều là cô.
Cố Thừa Diệu bưng ly rượu lên, lại bắt đầu điên cuồng uống rượu một lần nữa.
.............................................
Diêu Hữu Thiên không vướng mắc lâu, đã đến công ty, việc của cô rất nhiều.
Một vùng nhỏ khai phá trước công ty Chính Phát đã được xây dựng, chuẩn bị bắt đầu giao dịch.
Bộ phận quan hệ xã hội của công ty đã quyết định tìm một minh tinh để đại diện phát ngôn.
Diêu Hữu Thiên gần như không nghĩ nhiều đã quyết định mời Triệu Bách Xuyên.
Bản thân anh chính là người của thành phố Y, nhà lầu hào hoa tráng lệ rất hợp với phong cách của anh.
Hôm nay Diêu Hữu Thiên cố tình để ý đến báo chí một chút. Cuối cùng công ty điện ảnh Ngự Tinh đã làm rõ chuyện rồi.
Người phụ nữ bí mật gặp gỡ Triệu Bách Xuyên chỉ là chị gái của anh, bởi vì dáng dấp hai người không nhau giống lắm, cho nên không thường xuyên ở cùng nhau.
Mà Triệu Bách Xuyên cũng tự mình tham gia buổi họp báo, người đại diện của anh gửi ra lời tuyên bố đặc biệt.
Triệu Bách Xuyên xuất thân từ đào tạo chính quy, những bộ phim từng tham gia đều được khen ngợi và ăn khách.
Được xưng tụng là Nhân Khí Thiên Vương, sao có thể dựa vào nguyên tắc ngầm để lên ngôi chứ?
Nhìn tin tức ngày hôm qua, Diêu Hữu Thiên tin nguy cơ lần này của Triệu Bách Xuyên đã xem như giải quyết được rồi.
Trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, người như Triệu Bách Xuyên vĩnh viễn biết được bản thân mình cần gì, làm gì vào lúc nào.
Qua tin tức ngày hôm qua, danh tiếng của Triệu Bách Xuyên không suy giảm mà lại tăng lên.
Nếu ngôi nhà lầu hào hoa tráng lệ có thể mời được Triệu Bách Xuyên, tin rằng càng hay hơn.
Cố ý gọi điện thoại cho Triệu Bách Xuyên, nhưng người nghe lại là người đại diện của anh.
Đối phương nói phải xem lịch trình, chi tiết cụ thể, để bộ phận quan hệ xã hội liên hệ với đối phương.
Cúp điện thoại, Diêu Hữu Thiên cất tờ báo đi, lúc này mới phát hiện ra một bản tin khác trên báo.
Người con trai trưởng Chiến Tiên của nhà họ Chiến đã tỉnh lại ở phòng ICU*, chính miệng chỉ chứng cứ cho cảnh sát, người đâm vào anh ta là Chiến Li.
*phòng ICU: phòng hồi sức cấp cứu.
Gấp tờ báo lại, Diêu Hữu Thiên không hề đặt bản tin kia vào trong lòng.
Người thật sự lái xe đâm vào anh mình giống như Chiến Li, hình như cũng không có gì đáng để cô kinh ngạc.
Trong lòng hoàn toàn không quan tâm chuyện này, mãi đến khi ——
Diêu Hữu Thiên đi ra từ toilet, đang định quay về văn phòng của mình, ở chỗ rẽ, đột nhiên bị người ta dùng sức kéo vào sau một cánh cửa.
Đó là nơi công ty dùng để chất vật linh tinh, bên trong không bật đèn hoàn toàn tối om.
Trong bóng tối Diêu Hữu Thiên không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng bắt đầu nghĩ làm thế nào để thoát thân.
Cô vừa định vùng vẫy, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đừng động đậy, là tôi."
Lúc đối phương nói, đã bật đèn của phòng kho lên.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhìn rõ, người đứng trước mặt cô lại là Chiến Li.
"Là anh?" Nhìn Chiến Li trước mặt hình như không được ổn lắm.
Quần áo của anh ta xem như là sạch sẽ, chỉ có một vài nếp nhăn. Tóc tai hơn rối, trong mắt hiện ra tia máu đỏ, cằm cũng lún phún râu đen.
"Tại sao anh lại ở trong này?"
Nhớ đến bản tin nhìn thấy lúc trước, sắc mặt Diêu Hữu Thiên thay đổi rất rõ: "Anh, bây giờ anh là tội phạm bỏ trốn phải không?"
Cô lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, nhưng Chiến Li nhanh hơn một bước đã cướp lấy điện thoại của cô, tay kia đưa ra, bắt lấy, chuyển đi.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên bị anh ta đè trên cánh cửa.
"Em muốn báo cảnh sát sao? Em cho rằng, người lại xe đâm vào tên đần độn đó là tôi?"
"Chính miệng anh ta xác nhận, lẽ nào còn sai sao?" Loại tiết mục nhà giàu tranh tài sản này giống với cung đấu đã xem trước đây, không phải anh chết thì là tôi sống.
Đều không vừa mắt đối phương, đối phương chết rồi, tất cả tài sản còn lại thuộc về anh ta.
Chiến Li làm ra chuyện như vậy, không phải rất bình thường sao?
"Em ——" Chiến Li nghiến răng cực kỳ căm tức, sức lực trên tay tăng thêm một chút: "Em đúng là không tin tưởng tôi chút nào."
"Nói đúng lắm, anh lại không là gì của tôi, tôi phải tin anh làm gì?" Sự tín nhiệm của cô chỉ dành cho bạn bè.
Ví dụ như Triệu Bách Xuyên, cô hoàn toàn tin anh chắc chắn không thể dựa vào sự bao nuôi của phụ nữ.
Người trước mặt nhất định là ngoại lệ.
Vẻ mặt Chiến Li phẫn hận, nhưng chỉ cười lạnh: "Tôi không đâm vào anh ta, anh ta chỉ muốn vu tội cho tôi thôi."
Người Diêu Hữu Thiên bị anh giữ chặt, hai tay không thể động đậy, nghe thấy câu này cũng chỉ rất châm biếm nhếch môi lên: "Lời này, anh nên giữ lại để nói với cảnh sát."
"Tôi sẽ nói." Chiến Li nhìn thấy dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên, càng tức giận hơn.
Nhưng lại không cách nào làm hại cô được, nghĩ một chút, anh ta buông cô ra, trả điện thoại cho cô.
"Tôi tới tìm em, là muốn em giúp tôi một việc."
Diêu Hữu Thiên nhìn anh ta, không nói giúp, cũng không nói không giúp.
Dường như vẻ mặt Chiến Li đầy vướng mắc, trên khuôn mặt nam tính đó lộ ra một chút khó xử.
"Em có thể làm chứng giúp tôi, nói rằng khi Chiến Tiên xảy ra tai nạn xe cộ, em ở chung với tôi không?"
Diêu Hữu Thiên nhìn anh ta giống như kẻ điên: "Anh đang nói đùa sao?"
Anh ta đâm người khác, tìm cô tạo chứng cứ giả? Anh ta có biết đó là phạm pháp không?
"Tôi thật sự không đâm vào anh ta." Vẻ mặt Chiến Li hơi khẩn thiết: "Xin em tin tôi."
"Nếu anh không đâm anh ta, thì đi nói với cảnh sát, sau đó bảo cảnh sát chứng minh sự trong sạch của anh, nếu như anh muốn tôi giúp anh tạo chứng cứ giả, thật xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi."
Không cần nói cô và Chiến Li không hề quen biết, cho dù Chiến Li là bạn của cô, cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Đây là vấn đề nguyên tắc.
"Diêu Hữu Thiên, em —— "
"Anh đừng gọi tôi." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cực kỳ nghiêm túc: "Mỗi người đều phải trả giá rất nhiều cho hành động của mình, anh dám làm, lẽ nào không dám nhận sao?"
Vẻ mặt khinh người của cô, và cả sự khinh thường nơi đáy mắt khiến Chiến Li càng hận hơn, anh ta đột nhiên đưa tay ra chống ở hai bên Diêu Hữu Thiên, một lần nữa đè cô lên cánh cửa.
Cúi đầu, dường như con ngươi hẹp dài sắp bốc ra lửa.
"Em có tin tôi muốn em ở ngay đây không?"
Trong phòng bao của quán bar, Cố Thừa Diệu đặt chiếc ly trên tay xuống, nhìn Thương Mạc Viễn trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu nói đùa đúng không?"
"Cậu thấy bộ dạng tôi có giống như nói đùa không?" Thương Mạc Viễn giơ tay mình lên, huơ huơ mu bàn tay với Cố Thừa Diệu, động tác này khiến anh có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn kim cương kiểu nam trên tay anh ấy.
"Nhãi con cậu." Cố Thừa Diệu dùng sức đấm anh một cái, trên mặt có chút trêu chọc: "Lần trước quay về Bắc Đô không nghe thấy cậu tiết lộ chút tin tức nào, vừa quay người đã lấy được cả giấy chứng nhận rồi, tốc độ nhanh quá đấy."
Thương Mạc Viễn cũng không ngờ, nhanh như vậy mình đã kết hôn rồi: "Chúng tôi nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, lần thứ ba gặp mặt đã quyết định phải kết hôn. Cậu nói có nhanh không?"
Cố Thừa Diệu hoàn toàn cạn lời, cũng đã hợp tác với Thương Mạc Viễn vài năm rồi, đây thật sự là lần đầu tiên anh biết thì ra anh ấy thuộc trường phái kích động.
Trước đây Thương Mạc Viễn chuyên tâm vẽ đồ họa, làm thiết kế, những chuyện khác đều không đặt ở trong lòng. Giây phút có máu có thịt giống người như hôm nay thật sự không nhiều.
"Cậu không cảm thấy kết hôn thế này quá mạo hiểm sao?"
"Không cảm thấy." Thương Mạc Viễn cũng là lần đầu tiên có cảm giác như vậy: "Cậu nhất định sẽ không tin đâu, sau lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp mặt, trong đầu tôi toàn là cô ấy. Kể cả bây giờ cũng vậy. Mỗi ngày ngoài công việc, ăn cơm đi ngủ, tất cả thời gian dùng để nhớ cô ấy."
Cái này thì quá điên cuồng rồi.
Cố Thừa Diệu tự nhận không có lúc như vậy, nhưng vào lúc này trong đầu lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên.
Vào lúc khuôn mặt tươi cười thanh lệ xuất trần kia chợt hiện lên trong đầu anh, cả người anh đều cảm thấy không thoải mái.
Không chút nghĩ ngợi nói sang chuyện khác, dời bóng người trong đầu mình đi.
"Chính vì nguyên nhân này, cho nên cậu đã kích động quyết định hôn nhân ư?"
"Đương nhiên." Thương Mạc Viễn gật đầu, anh thừa nhận anh thật sự vì kích động nhất thời mà cưới chui, nhưng anh lại không hối hận chút nào với kết quả này: "Cậu cũng từng có người yêu rồi, hẳn là cậu có thể cảm nhận được điều này, chỉ cần không nhìn thấy đối phương thì lúc nào trong lòng cũng nhớ đến đối phương. Nếu tôi đã xác định là cô ấy, đương nhiên muốn dùng tốc độ nhanh nhất để giữ cô ấy rồi."
Không nhìn thấy đối phương thì lúc nào cũng nhớ đến đối phương ——
Cố Thừa Diệu lại ngẩn ra, người gần đây lúc nào anh cũng nhớ tới, rõ ràng là ——
Không đúng, ý nghĩ đó vừa hiện lên, đã bị anh nén xuống.
Trên bàn ở văn phòng làm việc của anh, vẫn đặt tấm bưu thiếp của Bạch Yên Nhiên mà Luna đưa đến.
Phía trên có tin tức của cô, nhưng lại là lần đầu tiên anh không nhìn ngay.
Không biết tại sao Cố Thừa Diệu lại hơi chột dạ.
Dáng vẻ anh có chút khác thường, khiến Thương Mạc Viễn đột nhiên nhớ ra chuyện nào đó.
"Xin lỗi. Tôi vừa mới kết hôn, quá hưng phấn rồi." Anh quên mất, hôn nhân của Cố Thừa Diệu được xây dựng trên sự không tình nguyện của anh.
Thương Mạc Viễn biết tình cảm của Cố Thừa Diệu với Bạch Yên Nhiên, phải biết rằng Bạch Yên Nhiên đến phòng làm việc của GC không ít.
Nhưng cuối cùng lại cưới một người phụ nữ khác.
Cố Thừa Diệu lắc đầu, không hề để ý đến sự luống cuống của Thương Mạc Viễn, anh chỉ hơi khó hiểu nhìn Thương Mạc Viễn.
Bởi vì lúc hùn vốn ban đầu, thật ra cũng có nhân viên nữ tỏ ra thân mật với Thương Mạc Viễn, có điều anh đều từ chối.
Anh nhớ lúc đó anh ấy nói mình có người yêu mến từ nhỏ rồi, anh muốn đợi cô bé ấy trưởng thành.
Mà bây giờ mới vài năm, anh ấy đã buông bỏ rồi sao?
"Cậu, không chờ cô em gái mà cậu nói nữa sao?" Lúc Cố Thừa Diệu hỏi những lời này, đã rót cho Thương Mạc Viễn một ly rượu.
Trong mắt có cảm xúc mà bản thân anh cũng không hiểu rõ.
Cơ thể Thương Mạc Viễn hơi cứng đờ, cũng chỉ trong thoáng chốc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cười: "Tôi nghĩ là tôi có thể chờ cô ấy mãi, về sau mới biết là không phải. Có một số tình cảm cậu cho rằng mất đi sẽ chết, thật ra cậu sẽ không chết, chỉ là không vui thôi."
Lại rót cho mình một ly rượu, Thương Mạc Viễn đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra trên thế giới này, không phải không thể thiếu đi ai đó. Thiếu đi ai, trái đất đều quay như thế."
"Vậy cậu ——" đã buông bỏ rồi sao?
"Vừa hay mấy hôm nay cô ấy đến thành phố Y có chút việc, lần này tôi đến, chính là để nói rõ với cô ấy."
Anh đã kết hôn rồi, không thể tiếp tục với người đó nữa.
Cố Thừa Diệu im lặng, anh không biết phải nói gì mới bình thường nhất. Bất ngờ bả vai bị Thương Mạc Viễn vỗ một cái.
"Hôm nay ăn cơm, cậu không gọi vợ cậu đến cùng. Các cậu vẫn ổn chứ?"
Cố Thừa Diệu nghĩ đến Diêu Hữu Thiên, hình như quan hệ giữa bọn họ không thể dùng ba chữ kia để hình dung được?
Ổn ư? Không ổn chút nào.
Không ổn ư? Nhưng bọn họ là vợ chồng, hơn nữa đã xảy ra quan hệ thân mật nhất vào tối hôm qua.
Mà bây giờ anh lại giống như Thương Mạc Viễn nói, trong đầu đều là cô.
Cố Thừa Diệu bưng ly rượu lên, lại bắt đầu điên cuồng uống rượu một lần nữa.
.............................................
Diêu Hữu Thiên không vướng mắc lâu, đã đến công ty, việc của cô rất nhiều.
Một vùng nhỏ khai phá trước công ty Chính Phát đã được xây dựng, chuẩn bị bắt đầu giao dịch.
Bộ phận quan hệ xã hội của công ty đã quyết định tìm một minh tinh để đại diện phát ngôn.
Diêu Hữu Thiên gần như không nghĩ nhiều đã quyết định mời Triệu Bách Xuyên.
Bản thân anh chính là người của thành phố Y, nhà lầu hào hoa tráng lệ rất hợp với phong cách của anh.
Hôm nay Diêu Hữu Thiên cố tình để ý đến báo chí một chút. Cuối cùng công ty điện ảnh Ngự Tinh đã làm rõ chuyện rồi.
Người phụ nữ bí mật gặp gỡ Triệu Bách Xuyên chỉ là chị gái của anh, bởi vì dáng dấp hai người không nhau giống lắm, cho nên không thường xuyên ở cùng nhau.
Mà Triệu Bách Xuyên cũng tự mình tham gia buổi họp báo, người đại diện của anh gửi ra lời tuyên bố đặc biệt.
Triệu Bách Xuyên xuất thân từ đào tạo chính quy, những bộ phim từng tham gia đều được khen ngợi và ăn khách.
Được xưng tụng là Nhân Khí Thiên Vương, sao có thể dựa vào nguyên tắc ngầm để lên ngôi chứ?
Nhìn tin tức ngày hôm qua, Diêu Hữu Thiên tin nguy cơ lần này của Triệu Bách Xuyên đã xem như giải quyết được rồi.
Trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, người như Triệu Bách Xuyên vĩnh viễn biết được bản thân mình cần gì, làm gì vào lúc nào.
Qua tin tức ngày hôm qua, danh tiếng của Triệu Bách Xuyên không suy giảm mà lại tăng lên.
Nếu ngôi nhà lầu hào hoa tráng lệ có thể mời được Triệu Bách Xuyên, tin rằng càng hay hơn.
Cố ý gọi điện thoại cho Triệu Bách Xuyên, nhưng người nghe lại là người đại diện của anh.
Đối phương nói phải xem lịch trình, chi tiết cụ thể, để bộ phận quan hệ xã hội liên hệ với đối phương.
Cúp điện thoại, Diêu Hữu Thiên cất tờ báo đi, lúc này mới phát hiện ra một bản tin khác trên báo.
Người con trai trưởng Chiến Tiên của nhà họ Chiến đã tỉnh lại ở phòng ICU*, chính miệng chỉ chứng cứ cho cảnh sát, người đâm vào anh ta là Chiến Li.
*phòng ICU: phòng hồi sức cấp cứu.
Gấp tờ báo lại, Diêu Hữu Thiên không hề đặt bản tin kia vào trong lòng.
Người thật sự lái xe đâm vào anh mình giống như Chiến Li, hình như cũng không có gì đáng để cô kinh ngạc.
Trong lòng hoàn toàn không quan tâm chuyện này, mãi đến khi ——
Diêu Hữu Thiên đi ra từ toilet, đang định quay về văn phòng của mình, ở chỗ rẽ, đột nhiên bị người ta dùng sức kéo vào sau một cánh cửa.
Đó là nơi công ty dùng để chất vật linh tinh, bên trong không bật đèn hoàn toàn tối om.
Trong bóng tối Diêu Hữu Thiên không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng bắt đầu nghĩ làm thế nào để thoát thân.
Cô vừa định vùng vẫy, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đừng động đậy, là tôi."
Lúc đối phương nói, đã bật đèn của phòng kho lên.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhìn rõ, người đứng trước mặt cô lại là Chiến Li.
"Là anh?" Nhìn Chiến Li trước mặt hình như không được ổn lắm.
Quần áo của anh ta xem như là sạch sẽ, chỉ có một vài nếp nhăn. Tóc tai hơn rối, trong mắt hiện ra tia máu đỏ, cằm cũng lún phún râu đen.
"Tại sao anh lại ở trong này?"
Nhớ đến bản tin nhìn thấy lúc trước, sắc mặt Diêu Hữu Thiên thay đổi rất rõ: "Anh, bây giờ anh là tội phạm bỏ trốn phải không?"
Cô lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, nhưng Chiến Li nhanh hơn một bước đã cướp lấy điện thoại của cô, tay kia đưa ra, bắt lấy, chuyển đi.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên bị anh ta đè trên cánh cửa.
"Em muốn báo cảnh sát sao? Em cho rằng, người lại xe đâm vào tên đần độn đó là tôi?"
"Chính miệng anh ta xác nhận, lẽ nào còn sai sao?" Loại tiết mục nhà giàu tranh tài sản này giống với cung đấu đã xem trước đây, không phải anh chết thì là tôi sống.
Đều không vừa mắt đối phương, đối phương chết rồi, tất cả tài sản còn lại thuộc về anh ta.
Chiến Li làm ra chuyện như vậy, không phải rất bình thường sao?
"Em ——" Chiến Li nghiến răng cực kỳ căm tức, sức lực trên tay tăng thêm một chút: "Em đúng là không tin tưởng tôi chút nào."
"Nói đúng lắm, anh lại không là gì của tôi, tôi phải tin anh làm gì?" Sự tín nhiệm của cô chỉ dành cho bạn bè.
Ví dụ như Triệu Bách Xuyên, cô hoàn toàn tin anh chắc chắn không thể dựa vào sự bao nuôi của phụ nữ.
Người trước mặt nhất định là ngoại lệ.
Vẻ mặt Chiến Li phẫn hận, nhưng chỉ cười lạnh: "Tôi không đâm vào anh ta, anh ta chỉ muốn vu tội cho tôi thôi."
Người Diêu Hữu Thiên bị anh giữ chặt, hai tay không thể động đậy, nghe thấy câu này cũng chỉ rất châm biếm nhếch môi lên: "Lời này, anh nên giữ lại để nói với cảnh sát."
"Tôi sẽ nói." Chiến Li nhìn thấy dáng vẻ của Diêu Hữu Thiên, càng tức giận hơn.
Nhưng lại không cách nào làm hại cô được, nghĩ một chút, anh ta buông cô ra, trả điện thoại cho cô.
"Tôi tới tìm em, là muốn em giúp tôi một việc."
Diêu Hữu Thiên nhìn anh ta, không nói giúp, cũng không nói không giúp.
Dường như vẻ mặt Chiến Li đầy vướng mắc, trên khuôn mặt nam tính đó lộ ra một chút khó xử.
"Em có thể làm chứng giúp tôi, nói rằng khi Chiến Tiên xảy ra tai nạn xe cộ, em ở chung với tôi không?"
Diêu Hữu Thiên nhìn anh ta giống như kẻ điên: "Anh đang nói đùa sao?"
Anh ta đâm người khác, tìm cô tạo chứng cứ giả? Anh ta có biết đó là phạm pháp không?
"Tôi thật sự không đâm vào anh ta." Vẻ mặt Chiến Li hơi khẩn thiết: "Xin em tin tôi."
"Nếu anh không đâm anh ta, thì đi nói với cảnh sát, sau đó bảo cảnh sát chứng minh sự trong sạch của anh, nếu như anh muốn tôi giúp anh tạo chứng cứ giả, thật xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi."
Không cần nói cô và Chiến Li không hề quen biết, cho dù Chiến Li là bạn của cô, cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Đây là vấn đề nguyên tắc.
"Diêu Hữu Thiên, em —— "
"Anh đừng gọi tôi." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cực kỳ nghiêm túc: "Mỗi người đều phải trả giá rất nhiều cho hành động của mình, anh dám làm, lẽ nào không dám nhận sao?"
Vẻ mặt khinh người của cô, và cả sự khinh thường nơi đáy mắt khiến Chiến Li càng hận hơn, anh ta đột nhiên đưa tay ra chống ở hai bên Diêu Hữu Thiên, một lần nữa đè cô lên cánh cửa.
Cúi đầu, dường như con ngươi hẹp dài sắp bốc ra lửa.
"Em có tin tôi muốn em ở ngay đây không?"
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt