Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 122: Người đàn bà độc ác này
Editor: Xám
Cơ thể Diêu Hữu Thiên nảy khỏi giường hai lần mới ổn định được.
Hô hấp vẫn hơi gấp gáp, trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng phủ đầy sắc hồng.
Mắt hạnh của cô vẫn có ánh nước, nhìn khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt của Cố Thừa Diệu một cái, chỉ một cái thôi đã không bỏ lỡ phần dưới lớp khăn tắm của anh. Nơi ấy đã phồng lên ——
Khuôn mặt cô lại đỏ lên, khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, không dám nhìn.
Cứ như vậy, lúc này Diêu Hữu Thiên mắt ẩn tình, môi ngậm nụ cười, khuôn mặt lộ ra phong thái mị hoặc đã được người khác yêu thương.
Ngay vào lúc Diêu Hữu Thiên cho rằng anh sẽ nhào lên, nắm tay của anh siết chặt lại, không nhìn Diêu Hữu Thiên, rời đi cực nhanh.
Cơ thể vốn hơi nóng của Diêu Hữu Thiên từ từ lạnh đi.
Mệt mỏi ngã mình xuống giường. Khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, lại có một chút mất mác.
Hình như, màn dụ dỗ bằng sắc đẹp của cô đã thất bại rồi.
.............................. &........................
Sáng sớm, Diêu Hữu Thiên dậy rất sớm làm bữa sáng.
Mặc dù có chút chán nản với việc tối hôm qua mình không quyến rũ thành công Cố Thừa Diệu.
Nhưng tương lai còn dài, cô vẫn rất tin tưởng bản thân mình, huống chi rõ ràng Cố Thừa Diệu đã có phản ứng rồi.
Đặc biệt chuẩn bị sandwich, cà phê mà Cố Thừa Diệu thích ăn, ngoài ra chuẩn bị thêm sữa bò, bánh mì.
Hẳn là anh sẽ thích bữa sáng kiểu Tây đúng không?
Có điều, Diêu Hữu Thiên không đợi Cố Thừa Diệu, cô đến gõ cửa phòng anh.
Cố Thừa Diệu không ra mở cửa, cửa phòng anh khóa lại.
"Cố Thừa Diệu, dậy ăn bữa sáng thôi."
Không hề trả lời, bên trong không có chút âm thanh nào.
Khóa cửa, Diêu Hữu Thiên cũng không vào được. Cắn môi.
Diêu Hữu Thiên đi làm với tâm trạng cực kỳ mất mát như vậy.
Trước khi đi nhìn bàn ăn đầy đồ ăn sáng chưa hề động vào, khóe môi nhếch lên tạo thành nét cười chua xót.
Cố Thừa Diệu, anh đúng là ——
.................................
Trong văn phòng, Diêu Hữu Thiên nghe báo cáo của Tiểu Vi.
"Giám đốc, người bên Hồng Cảnh nói, hiện giờ bọn họ đã bị mua lại rồi, rốt cuộc hợp đồng mới phải thi hành thế nào, nhất định phải do bọn họ định đoạt."
"Cô giúp tôi hẹn quản lý Lưu chưa?"
"Hẹn rồi ạ. Có điều anh ta tỏ ý hiện giờ anh ta không làm chủ được chuyện này. Phải xin ý kiến của ông chủ phía trên."
"Vậy nếu chúng ta tố cáo bọn họ thì sao?"
"Quản lý Lưu nói, cho dù chúng ta tố cáo bọn họ, bên vi phạm hợp đồng là Hồng Cảnh chứ không phải công ty hiện tại."
Trầm mặc, tại sao sự việc lại trở thành thế này? Diêu Hữu Thiên thật sự thấy khó hiểu.
"Đã liên hệ với những công ty xây dựng khác chưa?"
"Liên hệ rồi ạ." Tiểu Vi nói đến đây cũng có chút buồn bực: "Nhưng không biết có chuyện gì, người của những công ty vật liệu khác nếu không nói gần đây đơn đặt hàng quá nhiều bận làm không xuể, thì lại nói nguồn hàng của mình không đủ. Còn có một nơi nói hàng của họ đã cho người ta đặt trước hết rồi."
Hiện giờ tập đoàn Chính Phát có ba công trình đều hợp tác với Hồng Cảnh. Hồng Cảnh đột nhiên gây náo loạn như vậy. Cho dù cuối cùng công ty Chính Phát có thể giành lại quyền lợi của mình, nhưng tiến độ của công trình lại thật sự phải chịu ảnh hưởng.
Tiểu Vi hiểu rõ điều này. Diêu Hữu Thiên cũng biết rõ.
"Tiếp tục gọi điện thoại cho quản lý Lưu, nói tôi muốn gặp anh ta."
Nếu như chuyện vật liệu xây dựng còn không giải quyết được, công trình kéo dài thêm một ngày chính là tổn thất thêm một ngày.
Mà công trình này do tập đoàn Chính Phát phụ trách, cô không muốn cho Cố Thừa Diệu bất kỳ cái cớ nào để gây khó dễ.
.................................
Diêu Hữu Thiên đến địa điểm đã hẹn sớm 5 phút.
Dù thế nào cũng không ngờ người xuất hiện ở trước mặt không phải quản lý Lưu của Hồng Cảnh, mà là người tên Chiến Li của ngày hôm qua.
Diêu Hữu Thiên không ngồi xuống vội, trước tiên ánh mắt tìm một vòng trong phòng trà, không nhìn thấy bóng dáng quản lý Lưu, cô cũng không ở lại thêm.
Xoay người định rời đi.
"Cô không tò mò tại sao quản lý Lưu không đến à?"
Một câu đơn giản đã khiến Diêu Hữu Thiên dừng bước, xoay người lại nhìn Chiến Li, đôi mắt đẹp hơi híp lại, trong mắt lóe lên vẻ phòng bị.
"Hình như người của cô chưa chuẩn bị kỹ lắm thì phải." Chiến Li cười đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, kéo chiếc ghế gần cô ra: "Chi bằng ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện?"
Diêu Hữu Thiên nghiêm mặt, lúc này trên khuôn mặt thanh lệ đầy vẻ nghiêm túc, không chịu chút ảnh hưởng nào của Chiến Li.
"Hiện giờ, Hồng Cảnh là của tôi." Chiến Li mấp máy môi, đôi mắt hẹp dài hơi cong lên: "Không chỉ riêng Hồng Cảnh, số công ty vật liệu ở thành phố Y cô kể ra được đều của họ Chiến."
Ngón tay Diêu Hữu Thiên co lại, vùi sâu vào lòng bàn tay: "Anh Chiến muốn thế nào?"
"Cô nói gì vậy?" Lúc Chiến Li nói, lại ngồi xuống vị trí ban đầu: "Tôi nghĩ, công trình ở khu du lịch đã dừng lại rồi đúng không? Không riêng gì khu du lịch. Còn cả hai công trình khác của tập đoàn Chính Phát nữa, chậc chậc, tiếp tục tính toán thì tổn thất cũng không nhỏ đâu."
"Mục đích của anh."
Diêu Hữu Thiên không nhìn thấu được người đàn ông trước mặt, nhưng không ngăn được bản năng của mình.
Chiến Li, người này rất nguy hiểm. Còn nguy hiểm hơn Cố Thừa Diệu mừng giận lộ ra mặt nhiều.
Chiến Li không trả lời câu hỏi của cô, mà gõ tay lên mặt bàn: "Ừm. Nếu như Chính Phát tố cáo Hồng Cảnh vi phạm thỏa thuận, kiện tụng vân vân, kéo tới kéo lui, ít nhất cũng phải một hai tháng. Nếu bây giờ Chính Phát đi tìm công ty hợp tác khác, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng. Chậc chậc, ba công trình, tôi nghĩ rằng, tổn thất này đúng là —— "
Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở đó. Trong lòng rất rõ những điều Chiến Li nói, đối với Chính Phát mà nói, kéo dài tiến độ của mỗi một công trình đều đại diện cho tổn thất về tiền bạc.
Cho dù Chính Phát có thể gánh vác được những tổn thất này, cũng không thể chống đỡ nổi những câu hỏi chất vấn của các cổ đông.
"Anh Chiến, anh quấn vào cái vòng lớn thế này, đơn giản là có toan tính. Không biết anh toan tính điều gì?"
"..." Vẻ mặt Chiến Li thán phục, vỗ tay: "Cô Diêu đúng là một người thẳng thắn, nói chuyện với người như cô vô cùng thoải mái."
Thấy Diêu Hữu Thiên thẳng lưng đứng đó, trên khuôn mặt thành lệ đầy vẻ kháng cự và nghiêm túc. Anh đột nhiên bật cười.
"Thật ra cô Diêu thông minh như vậy, tại sao lại không nhìn ra điều tôi muốn là gì?"
Lúc anh nói, ánh mắt quét lên người Diêu Hữu Thiên, ý tranh đoạt trong mắt rõ ràng như vậy, Diêu Hữu Thiên lại không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nhìn ra?
"Tôi đã kết hôn rồi. Còn nữa, xin gọi tôi là cô Cố."
Người cô thích là Cố Thừa Diệu. Mặc dù giai đoạn hiện giờ anh không yêu mình, nhưng điều đó không cản trở tình cảm của cô.
"Đương nhiên tôi biết cô Diêu đã kết hôn rồi." Chiến Li dang tay ra: "Cô Diêu nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ muốn mời cô nhảy với tôi một điệu giống như lần trước ở quán rượu tại Bắc Đô thôi."
Đồng tử trong trẻo của Diêu Hữu Thiên khẽ híp lại, nắm tay trắng như phấn buông ở bên người siết chặt lại: "Chỉ là nhảy một điệu nhảy thôi?"
"Cần tôi viết giấy bảo đảm không?" Chiến Li cười, ánh mắt sâu xa khó dò, không rõ ý tứ.
"..." Trầm mặc, lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự không làm rõ được mục đích của Chiến Li, nhưng ——
"Cô yên tâm, nếu như cô đồng ý nhảy với tôi một điệu nữa, tôi bảo đảm, vật liệu thép tập đoàn Chính Phát cần sẽ được đưa đến công trường ngay lập tức. Đương nhiên, cô có thể cự tuyệt, nhưng cô cần tin rằng, tôi có cách khiến công trình của tập đoàn Chính Phát kéo dài thêm nữa ——"
Diêu Hữu Thiên không nói gì, nếu là người khác, đương nhiên là kẻ ngốc nói mê.
Nhưng là nhà họ Chiến ——
Hít thở sâu, cô hơi cụp mắt xuống: "Hi vọng buổi chiều có thể nhìn thấy vật liệu tập đoàn Chính Phát cần xuất hiện đúng giờ trên công trường."
"Thẳng thắn lắm." Chiến Li đứng dậy đi đến trước mặt Diêu Hữu Thiên: "Vậy không biết lúc nào tiện cho cô Diêu nhỉ?"
"Tối hôm nay." Đánh nhanh thắng nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề là cá tính của Diêu Hữu Thiên.
"Cô Diêu đúng là một người nhanh nhẹn." Rõ ràng người khiến cô đồng ý điều kiện là anh ta, có điều bây giờ Chiến Li lại đổi ý: "Nhưng đáng tiếc là tối hôm nay tôi có chuyện phải đi công tác, chi bằng chờ tôi quay về?"
"Được." Mặc dù Diêu Hữu Thiên muốn nhanh chóng chấm dứt khế ước này một chút, nhưng đối phương không đồng ý, cô cũng không miễn cưỡng.
"Cô Diêu đi một mình ư? Hay là nể mặt tôi, cùng ăn một bữa cơm đi?"
"Không cần đâu." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, khom người: "Tôi còn có việc, xin đi trước. Anh Chiến cứ tự nhiên."
Cũng không nhìn Chiến Li, đã xoay người lập tức đi ra ngoài.
Để lại Chiến Li nhìn bóng lưng rồi đi của cô, vẻ mặt càng lúc càng biến hóa khó lường.
.......................................
Trước khi tan làm, Diêu Hữu Thiên đã xác nhận được ba công trường của tập đoàn Chính Phát lại tiếp tục thi công, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, chỉ cần công trình có thể tiếp tục, tổn thất tập đoàn Chính Phát chịu sẽ ít nhất.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là cô thật sự không muốn công trình khu du lịch trì hoãn, để Cố Thừa Diệu có cơ hội xem thường.
Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, trong lòng Diêu Hữu Thiên suy nghĩ buổi tối cần mua thức ăn gì.
Sáng nay tên đó không ra ngoài ăn bữa sáng, vậy bữa tối thì sao?
Đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, tâm trạng này vẫn là lần đầu tiên.
Muốn đối tốt với một người, muốn khiến một người yêu mình, muốn làm cho trong lòng đối phương có mình ——
Diêu Hữu Thiên rơi quá sâu vào mạch suy nghĩ của mình, thậm chí không hề chú ý, không biết từ lúc nào trước mặt mình đã có thêm một người.
"Diêu Hữu Thiên, lòng dạ cô thật độc ác." Hôm đó Triệu Nhân Uyên bị Triệu Bách Xuyên đẩy một cái, trán đập xuống đất, chấn động não.
Kết quả lại có rất nhiều người sợ phiền phức, không đưa hắn đến bệnh viện. Cuối cùng vẫn là được một công nhân bảo vệ nhìn thấy, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mấy ngày nay hắn đều nằm ở bệnh viện, hôm nay mới xuất viện, cho nên hắn không quay về Bắc Đô, đương nhiên cũng không biết Diêu Hữu Thiên đã bảo Diêu Hữu Gia đừng đối phó với hắn nữa.
"Triệu Nhân Uyên?"
Nếu nói trên thế giới này có một người Diêu Hữu Thiên không muốn nhìn thấy nhất, vậy thì chẳng ai khác ngoài Triệu Nhân Uyên: "Sao lại là anh?"
"Không phải tôi thì là ai?" Triệu Nhân Uyên tức giận: "Người đàn bà độc ác này, lại để mặc gian phu của cô đẩy tôi ngã xuống đất? Hại tôi thiếu chút nữa thì chấn động não. Cô, cô đúng là —— "
"Chú ý đến cách nói chuyện của anh." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cực lạnh lùng: "Nếu như anh còn tiếp tục nói lung tung, tôi không ngại bảo anh ấy đánh anh một trận nữa."
"Đồ đàn bà độc ác, người đàn bà độc ác này —— " Triệu Nhân Uyên chỉ vào Diêu Hữu Thiên, chỉ thiếu nước không động tay vào cô.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên nảy khỏi giường hai lần mới ổn định được.
Hô hấp vẫn hơi gấp gáp, trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng phủ đầy sắc hồng.
Mắt hạnh của cô vẫn có ánh nước, nhìn khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt của Cố Thừa Diệu một cái, chỉ một cái thôi đã không bỏ lỡ phần dưới lớp khăn tắm của anh. Nơi ấy đã phồng lên ——
Khuôn mặt cô lại đỏ lên, khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, không dám nhìn.
Cứ như vậy, lúc này Diêu Hữu Thiên mắt ẩn tình, môi ngậm nụ cười, khuôn mặt lộ ra phong thái mị hoặc đã được người khác yêu thương.
Ngay vào lúc Diêu Hữu Thiên cho rằng anh sẽ nhào lên, nắm tay của anh siết chặt lại, không nhìn Diêu Hữu Thiên, rời đi cực nhanh.
Cơ thể vốn hơi nóng của Diêu Hữu Thiên từ từ lạnh đi.
Mệt mỏi ngã mình xuống giường. Khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, lại có một chút mất mác.
Hình như, màn dụ dỗ bằng sắc đẹp của cô đã thất bại rồi.
.............................. &........................
Sáng sớm, Diêu Hữu Thiên dậy rất sớm làm bữa sáng.
Mặc dù có chút chán nản với việc tối hôm qua mình không quyến rũ thành công Cố Thừa Diệu.
Nhưng tương lai còn dài, cô vẫn rất tin tưởng bản thân mình, huống chi rõ ràng Cố Thừa Diệu đã có phản ứng rồi.
Đặc biệt chuẩn bị sandwich, cà phê mà Cố Thừa Diệu thích ăn, ngoài ra chuẩn bị thêm sữa bò, bánh mì.
Hẳn là anh sẽ thích bữa sáng kiểu Tây đúng không?
Có điều, Diêu Hữu Thiên không đợi Cố Thừa Diệu, cô đến gõ cửa phòng anh.
Cố Thừa Diệu không ra mở cửa, cửa phòng anh khóa lại.
"Cố Thừa Diệu, dậy ăn bữa sáng thôi."
Không hề trả lời, bên trong không có chút âm thanh nào.
Khóa cửa, Diêu Hữu Thiên cũng không vào được. Cắn môi.
Diêu Hữu Thiên đi làm với tâm trạng cực kỳ mất mát như vậy.
Trước khi đi nhìn bàn ăn đầy đồ ăn sáng chưa hề động vào, khóe môi nhếch lên tạo thành nét cười chua xót.
Cố Thừa Diệu, anh đúng là ——
.................................
Trong văn phòng, Diêu Hữu Thiên nghe báo cáo của Tiểu Vi.
"Giám đốc, người bên Hồng Cảnh nói, hiện giờ bọn họ đã bị mua lại rồi, rốt cuộc hợp đồng mới phải thi hành thế nào, nhất định phải do bọn họ định đoạt."
"Cô giúp tôi hẹn quản lý Lưu chưa?"
"Hẹn rồi ạ. Có điều anh ta tỏ ý hiện giờ anh ta không làm chủ được chuyện này. Phải xin ý kiến của ông chủ phía trên."
"Vậy nếu chúng ta tố cáo bọn họ thì sao?"
"Quản lý Lưu nói, cho dù chúng ta tố cáo bọn họ, bên vi phạm hợp đồng là Hồng Cảnh chứ không phải công ty hiện tại."
Trầm mặc, tại sao sự việc lại trở thành thế này? Diêu Hữu Thiên thật sự thấy khó hiểu.
"Đã liên hệ với những công ty xây dựng khác chưa?"
"Liên hệ rồi ạ." Tiểu Vi nói đến đây cũng có chút buồn bực: "Nhưng không biết có chuyện gì, người của những công ty vật liệu khác nếu không nói gần đây đơn đặt hàng quá nhiều bận làm không xuể, thì lại nói nguồn hàng của mình không đủ. Còn có một nơi nói hàng của họ đã cho người ta đặt trước hết rồi."
Hiện giờ tập đoàn Chính Phát có ba công trình đều hợp tác với Hồng Cảnh. Hồng Cảnh đột nhiên gây náo loạn như vậy. Cho dù cuối cùng công ty Chính Phát có thể giành lại quyền lợi của mình, nhưng tiến độ của công trình lại thật sự phải chịu ảnh hưởng.
Tiểu Vi hiểu rõ điều này. Diêu Hữu Thiên cũng biết rõ.
"Tiếp tục gọi điện thoại cho quản lý Lưu, nói tôi muốn gặp anh ta."
Nếu như chuyện vật liệu xây dựng còn không giải quyết được, công trình kéo dài thêm một ngày chính là tổn thất thêm một ngày.
Mà công trình này do tập đoàn Chính Phát phụ trách, cô không muốn cho Cố Thừa Diệu bất kỳ cái cớ nào để gây khó dễ.
.................................
Diêu Hữu Thiên đến địa điểm đã hẹn sớm 5 phút.
Dù thế nào cũng không ngờ người xuất hiện ở trước mặt không phải quản lý Lưu của Hồng Cảnh, mà là người tên Chiến Li của ngày hôm qua.
Diêu Hữu Thiên không ngồi xuống vội, trước tiên ánh mắt tìm một vòng trong phòng trà, không nhìn thấy bóng dáng quản lý Lưu, cô cũng không ở lại thêm.
Xoay người định rời đi.
"Cô không tò mò tại sao quản lý Lưu không đến à?"
Một câu đơn giản đã khiến Diêu Hữu Thiên dừng bước, xoay người lại nhìn Chiến Li, đôi mắt đẹp hơi híp lại, trong mắt lóe lên vẻ phòng bị.
"Hình như người của cô chưa chuẩn bị kỹ lắm thì phải." Chiến Li cười đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, kéo chiếc ghế gần cô ra: "Chi bằng ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện?"
Diêu Hữu Thiên nghiêm mặt, lúc này trên khuôn mặt thanh lệ đầy vẻ nghiêm túc, không chịu chút ảnh hưởng nào của Chiến Li.
"Hiện giờ, Hồng Cảnh là của tôi." Chiến Li mấp máy môi, đôi mắt hẹp dài hơi cong lên: "Không chỉ riêng Hồng Cảnh, số công ty vật liệu ở thành phố Y cô kể ra được đều của họ Chiến."
Ngón tay Diêu Hữu Thiên co lại, vùi sâu vào lòng bàn tay: "Anh Chiến muốn thế nào?"
"Cô nói gì vậy?" Lúc Chiến Li nói, lại ngồi xuống vị trí ban đầu: "Tôi nghĩ, công trình ở khu du lịch đã dừng lại rồi đúng không? Không riêng gì khu du lịch. Còn cả hai công trình khác của tập đoàn Chính Phát nữa, chậc chậc, tiếp tục tính toán thì tổn thất cũng không nhỏ đâu."
"Mục đích của anh."
Diêu Hữu Thiên không nhìn thấu được người đàn ông trước mặt, nhưng không ngăn được bản năng của mình.
Chiến Li, người này rất nguy hiểm. Còn nguy hiểm hơn Cố Thừa Diệu mừng giận lộ ra mặt nhiều.
Chiến Li không trả lời câu hỏi của cô, mà gõ tay lên mặt bàn: "Ừm. Nếu như Chính Phát tố cáo Hồng Cảnh vi phạm thỏa thuận, kiện tụng vân vân, kéo tới kéo lui, ít nhất cũng phải một hai tháng. Nếu bây giờ Chính Phát đi tìm công ty hợp tác khác, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng. Chậc chậc, ba công trình, tôi nghĩ rằng, tổn thất này đúng là —— "
Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở đó. Trong lòng rất rõ những điều Chiến Li nói, đối với Chính Phát mà nói, kéo dài tiến độ của mỗi một công trình đều đại diện cho tổn thất về tiền bạc.
Cho dù Chính Phát có thể gánh vác được những tổn thất này, cũng không thể chống đỡ nổi những câu hỏi chất vấn của các cổ đông.
"Anh Chiến, anh quấn vào cái vòng lớn thế này, đơn giản là có toan tính. Không biết anh toan tính điều gì?"
"..." Vẻ mặt Chiến Li thán phục, vỗ tay: "Cô Diêu đúng là một người thẳng thắn, nói chuyện với người như cô vô cùng thoải mái."
Thấy Diêu Hữu Thiên thẳng lưng đứng đó, trên khuôn mặt thành lệ đầy vẻ kháng cự và nghiêm túc. Anh đột nhiên bật cười.
"Thật ra cô Diêu thông minh như vậy, tại sao lại không nhìn ra điều tôi muốn là gì?"
Lúc anh nói, ánh mắt quét lên người Diêu Hữu Thiên, ý tranh đoạt trong mắt rõ ràng như vậy, Diêu Hữu Thiên lại không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nhìn ra?
"Tôi đã kết hôn rồi. Còn nữa, xin gọi tôi là cô Cố."
Người cô thích là Cố Thừa Diệu. Mặc dù giai đoạn hiện giờ anh không yêu mình, nhưng điều đó không cản trở tình cảm của cô.
"Đương nhiên tôi biết cô Diêu đã kết hôn rồi." Chiến Li dang tay ra: "Cô Diêu nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ muốn mời cô nhảy với tôi một điệu giống như lần trước ở quán rượu tại Bắc Đô thôi."
Đồng tử trong trẻo của Diêu Hữu Thiên khẽ híp lại, nắm tay trắng như phấn buông ở bên người siết chặt lại: "Chỉ là nhảy một điệu nhảy thôi?"
"Cần tôi viết giấy bảo đảm không?" Chiến Li cười, ánh mắt sâu xa khó dò, không rõ ý tứ.
"..." Trầm mặc, lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự không làm rõ được mục đích của Chiến Li, nhưng ——
"Cô yên tâm, nếu như cô đồng ý nhảy với tôi một điệu nữa, tôi bảo đảm, vật liệu thép tập đoàn Chính Phát cần sẽ được đưa đến công trường ngay lập tức. Đương nhiên, cô có thể cự tuyệt, nhưng cô cần tin rằng, tôi có cách khiến công trình của tập đoàn Chính Phát kéo dài thêm nữa ——"
Diêu Hữu Thiên không nói gì, nếu là người khác, đương nhiên là kẻ ngốc nói mê.
Nhưng là nhà họ Chiến ——
Hít thở sâu, cô hơi cụp mắt xuống: "Hi vọng buổi chiều có thể nhìn thấy vật liệu tập đoàn Chính Phát cần xuất hiện đúng giờ trên công trường."
"Thẳng thắn lắm." Chiến Li đứng dậy đi đến trước mặt Diêu Hữu Thiên: "Vậy không biết lúc nào tiện cho cô Diêu nhỉ?"
"Tối hôm nay." Đánh nhanh thắng nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề là cá tính của Diêu Hữu Thiên.
"Cô Diêu đúng là một người nhanh nhẹn." Rõ ràng người khiến cô đồng ý điều kiện là anh ta, có điều bây giờ Chiến Li lại đổi ý: "Nhưng đáng tiếc là tối hôm nay tôi có chuyện phải đi công tác, chi bằng chờ tôi quay về?"
"Được." Mặc dù Diêu Hữu Thiên muốn nhanh chóng chấm dứt khế ước này một chút, nhưng đối phương không đồng ý, cô cũng không miễn cưỡng.
"Cô Diêu đi một mình ư? Hay là nể mặt tôi, cùng ăn một bữa cơm đi?"
"Không cần đâu." Diêu Hữu Thiên lắc đầu, khom người: "Tôi còn có việc, xin đi trước. Anh Chiến cứ tự nhiên."
Cũng không nhìn Chiến Li, đã xoay người lập tức đi ra ngoài.
Để lại Chiến Li nhìn bóng lưng rồi đi của cô, vẻ mặt càng lúc càng biến hóa khó lường.
.......................................
Trước khi tan làm, Diêu Hữu Thiên đã xác nhận được ba công trường của tập đoàn Chính Phát lại tiếp tục thi công, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể thế nào, chỉ cần công trình có thể tiếp tục, tổn thất tập đoàn Chính Phát chịu sẽ ít nhất.
Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là cô thật sự không muốn công trình khu du lịch trì hoãn, để Cố Thừa Diệu có cơ hội xem thường.
Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, trong lòng Diêu Hữu Thiên suy nghĩ buổi tối cần mua thức ăn gì.
Sáng nay tên đó không ra ngoài ăn bữa sáng, vậy bữa tối thì sao?
Đối với Diêu Hữu Thiên mà nói, tâm trạng này vẫn là lần đầu tiên.
Muốn đối tốt với một người, muốn khiến một người yêu mình, muốn làm cho trong lòng đối phương có mình ——
Diêu Hữu Thiên rơi quá sâu vào mạch suy nghĩ của mình, thậm chí không hề chú ý, không biết từ lúc nào trước mặt mình đã có thêm một người.
"Diêu Hữu Thiên, lòng dạ cô thật độc ác." Hôm đó Triệu Nhân Uyên bị Triệu Bách Xuyên đẩy một cái, trán đập xuống đất, chấn động não.
Kết quả lại có rất nhiều người sợ phiền phức, không đưa hắn đến bệnh viện. Cuối cùng vẫn là được một công nhân bảo vệ nhìn thấy, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mấy ngày nay hắn đều nằm ở bệnh viện, hôm nay mới xuất viện, cho nên hắn không quay về Bắc Đô, đương nhiên cũng không biết Diêu Hữu Thiên đã bảo Diêu Hữu Gia đừng đối phó với hắn nữa.
"Triệu Nhân Uyên?"
Nếu nói trên thế giới này có một người Diêu Hữu Thiên không muốn nhìn thấy nhất, vậy thì chẳng ai khác ngoài Triệu Nhân Uyên: "Sao lại là anh?"
"Không phải tôi thì là ai?" Triệu Nhân Uyên tức giận: "Người đàn bà độc ác này, lại để mặc gian phu của cô đẩy tôi ngã xuống đất? Hại tôi thiếu chút nữa thì chấn động não. Cô, cô đúng là —— "
"Chú ý đến cách nói chuyện của anh." Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên cực lạnh lùng: "Nếu như anh còn tiếp tục nói lung tung, tôi không ngại bảo anh ấy đánh anh một trận nữa."
"Đồ đàn bà độc ác, người đàn bà độc ác này —— " Triệu Nhân Uyên chỉ vào Diêu Hữu Thiên, chỉ thiếu nước không động tay vào cô.
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt