Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 112: Tên khốn từ đầu đến chân
“ Cô ở đây làm gì?”
Diêu Hữu Thiên đứng bật dậy. Chiếc hoa tai trong lòng bàn tay không kịp đặt về vị trí cũ, bị cô nắm chặt.
Ngẩng đầu, Cố Thừa Diệu đã về phòng đang đứng nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn đầy thắc mắc.
Cố Thừa Diệu chưa từng thấy Diêu Hữu Thiên trong bộ dạng này.
Cô vừa tắm xong, mặc một chiếc vày liền màu trắng sữa.
Mái tóc đen dài còn ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước rơi xuống.
Cô đứng yên, vẻ mặt hiện rõ sự bất an. Ánh mắt nhìn anh cũng có chút kỳ lạ.
Nhìn thẳng vào mắt cô, Cố THừa Diệu phát hiện tâm trạng của mình cũng rất kỳ lạ.
Anh rõ ràng thấy được sự chột dạ, sự lo sợ trong ánh mắt cô, cộng thêm sự mất tự nhiên.
Cô đã làm gì rồi à?
Diêu Hữu Thiên nắm chặt chiếc hoa tai ấy, nuốt nước bọt: “ Tôi tìm máy sấy tóc.”
Tim đập nhanh, bản thân cô cũng không hiểu tại sao ngay giây phút đầu tiên không đưa chiếc hoa tai ra hỏi anh, hoặc là cất nó về vị trí cũ.
“ Đây là phòng sách.” Cố Thừa Diệu dùng thái độ nhìn người ngu ngốc mà liếc về phía cô, không hề bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô: “ Máy sấy tóc nằm ở hộc tủ cuối cùng trong phòng tắm.”
“ Vậy, vậy à?” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Ngượng ngùng cười: “ Tôi đi sấy tóc cho khô.”
Nắm đấm ửng hồng siết chặt, đầu nhọn của chiếc hoa tai đâm vào lòng bàn tay làm cô đau nhói.
Sắc mặt thay đổi, Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt cô, khi cô lướt qua mình đột nhiêu gọi cô lại.
“ Sắc mặt cô không được tốt, không khỏe à?”
“ Không có.” Nắm đấm lại siết chặt thêm, cô gần như nghi ngơ rằng lòng bàn tay bị chiếc hoa tai đâm thủng rồi: “ Chắc là, chắc là bị say nắng tý thôi.”
“……………………………”
Cố Thừa Diệu không nói gì nữa, chỉ nhìn cô nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó anh ngồi vào sau bàn đọc sách, ký giấy tờ rồi sắp xếp cẩn thận.
Cuối cùng tắt hết những biểu đồ trên màn hình.
Màn hình máy laptop là tấm hình chụp chung của anh và Bạch Yên Nhiên.
Cố THừa Diệu ngả lưng trên chiếc ghế, nhìn chăm chú vào nụ cười của Bạch Yên Nhiên trên màn hình.
Vừa rồi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy hình nền của anh rồi sao?
Diêu Hữu Thiên giống như một tên trộm. nắm chặt chiếc hoa tai ấy, dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng tắm, sau đó tìm máy sấy tóc.
Lòng bàn tay bị đầu nhọn của chiếc hoa tai đâm một lỗ đỏ chót.
Nhìn chiếc hoa tai ấy, trong lòng cô nổi lên vô vàn sự phức tạp.
Cố Thừa Diệu, Cố Thừa Diệu……
Cái tên này quanh quẩn trong lòng cô nhưng cuối cùng cũng không bật thành tiếng.
Sấy khô tóc Diêu Hữu Thiên lại cầm chiếc hoa tai hình bướm ấy ngây người.
Cố Thừa Diệu phát hiện chiếc hoa tai này biến mất chưa? Hay là cô trả nó về vị trí cũ?
Tâm trạng cứ quay vòng vòng cho đến kho Cố THừa Diệu gọi cô: “ Bà nội kêu người đến gọi chúng ta ăn cơm rồi.”
“ Được, đến ngay.” Biết rõ Cố Thừa Diệu sẽ không vào đây, nhưng Diêu Hữu Thiên dùng tốc độ nhanh nhất giấu kỹ chiếc hoa tai đi rồi mới ra khỏi toilet.
Ra khỏi phòng, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, bao trùm lên các nhánh cây trong vườn, cũng khoác màu áo đỏ.
Mũi gửi thấy mùi thơm của hoa quế phảng phất, Diêu Hữu Thiên bước nhanh hơn, nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng trước mặt mình.
Nhìn chằm chằm vào lưng anh, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
Tâm trạng đi một vòng, cuối cùng cô bước nhanh chân đuổi kịp nhịp của anh.
“ Cố Thừa Diệu, hồi nhỏ anh ở đây à?”
Cô chủ động bắt chuyện khiến Cố Thừa Diệu bất ngờ, lại có chút nghi hoặc, nhìn lướt qua cô chỉ thấy trong ánh mắt bình tĩnh của cô điểm thêm vài phần thoải mái.
Giống như cô chỉ là tùy ý hỏi một câu mà thôi.
“ Uhm.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “ Lúc nhỏ tình cảm của ba mẹ rất tốt, ba tôi không muốn nhìn thấy tôi.”
Lời này không phải là anh nói, là Uông Tú Nga thuận miệng nói ra.
Nghe nói lúc anh còn nhỏ thường nhõng nhẽo với Kiều Tâm Uyển.
Cố Học Vũ thấy anh “ cướp vợ” của mình thì không được vui liền vứt anh về tứ hợp viện cho Uông Tú Nga chăm.
Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật, cái gì gọi là tình cảm giữa ba mẹ tốt, ba anh không thích nhìn thấy anh?
“ Đừng nhìn tôi như thế.” Cố Thừa Diệu thản nhiên nhướng mày: “ Cái này cũng chả có gì không tốt?”
Khi anh bắt đầu có ý thức, thường hơn nửa năm với thấy ba mẹ mình một lần.
Lúc nhỏ cũng oán trách đặc biệt là những lần trường mẫu giáo có hoạt động gia đình, nhưng ba mẹ đều không đến dự mà chỉ có bà nội đến. Lúc đó trong lòng rất ghét Cố Học Vũ cho rằng ông vô trách nhiệm.
Có điều sau này nghĩ lại cũng bình thản hơn. So với những đứa trẻ mà cha mẹ quanh năm làm việc ở bên ngoài, cả năm mới gặp một lần thì anh cũng coi như hạnh phúc hơn nhiều rồi.
Quả thật cũng chả đáng gì.
Diêu Hữu Thiên cúi đầu mới nhớ ra Cố Tĩnh Đình từng nói qua. Tình cảm giữa người em trai này và ba mẹ không được thân thiết lắm.
Bây giờ thì có thể thấy là không những không thân mà có thể nói là lạnh nhạt rồi nhỉ?
“ Tôi nghe anh cả của anh nói, anh từng đi bộ đội? Tại sao anh lại…..” Nghe lời ba?
“ Anh ấy có gì cũng nói với cô nhỉ.” Cố Thừa Diệu lườm Diêu Hữu Thiên một cái, bước chân chậm lại: “ Lúc đó còn nhỏ, có làm vài chuyện với bạn bè. Ba tôi không vui.”
Cố Học Vũ muốn cắt nguồn trợ cấp kinh tế của anh, nhưng lúc ấy nguồn trợ cấp kinh tế của Cố Thừa Diệu đã không còn dựa vào nhà nữa rồi.
Muốn trường ra hình phạt với Cố Thừa Diệu nhưng như thế thì mất sĩ diện của mình.
Cuối cùng vô phương, chỉ còn cách vứt anh với vài người nữa vào trong quân đội.
Anh ngược lại không hề phản đối, mà lúc đó Cố Học Vũ ra điều kiện với anh, nếu anh chịu vào trong quân đội, vậy thì trước khi anh tròn ba mươi tuổi đều có thể làm điều anh thích, lựa chọn cuộc sống chính mình mong muốn. Cố Học Vũ tuyệt đối không can thiệp.
Đương nhiên, việc mình thích không bao gồm những việc sai trái.
Vì muốn có được tự do đến trước ba mươi tuổi, Cố Thừa Diệu đồng ý.
Cộng thêm anh vốn thích chơi đùa, thích sự kích thích.
Việc gì cũng nên trải nghiệm một ít. Đi bộ đội cũng coi như một trải nghiệm thôi.
Diêu Hữu Thiên im lặng. Đứng ở nơi cách Cố Thừa Diệu nửa bước nhìn bóng lưng anh.
Anh muốn trước khi tròn ba mươi tuổi được làm điều mình thích, lựa chọn cuộc sống theo ý mình.
Nhưng lại đi chệch đường ray sống cùng mình.
Vì vậy anh mới chịu cả bụng uất ức, vì vậy anh mới ghét mình đến vậy.
Nhớ đến chiếc hoa tai kia, nghĩ đến việc anh vẫn không từ bỏ việc đi tìm người phụ nữ tên Yên Nhiên kia.
Rốt cuộc là anh thật sự yêu người phụ nữ ấy hay chỉ là không cam tâm trong cuộc sống của chính mình xuất hiện biến số ngoài dự tính, vì vậy cố chấp tìm kết quả?
Rốt cuộc là mối tình đầu đẹp nhất trong đời hay là một sự kích thích mới mẻ nhất thời?
Hoặc chỉ là vì ba mẹ phản đối vì vậy mới kiên trì ý chí của mình?
Anh thật sự biết hay không?
“ Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên đột nhiên dừng bước, nhìn khắp vườn tràn đầy sắc thu, giọng nói cất lên nhẫn nhịn khó hiểu: “ Nếu anh tìm được Bạch Yên Nhiên, anh định làm thế nào?”
Bước chân của Cố Thừa Diệu đột nhiên khựng lại.
Anh xoay người, đối diện với Diêu Hữu Thiên. Ánh chiều tà nhuộm đỏ gương mặt anh, trong ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt của Diêu Hữu Thiên dưới tia sáng nhẹ nhàng ấy.
Gió đêm mang theo hơi nóng như hổ mùa thu kia. Diêu Hữu Thiên không chùn bước, chỉ dung cảm đối mặt với anh.
Xung quanh yên tĩnh, im ắng đến mức Diêu Hữu Thiên nghe thấy rõ tim mình đập.
“……………….” Cố Thừa Diệu im lặng, híp nhẹ mi che bớt cặp mắt đen sâu hút, ẩn hiện sự phẫn nộ.
“ Không biết?” Diêu Hữu Thiên nghiêng đầu, ánh mắt toát lên tia chế giễu: “ Mấy tháng vừa rồi, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy phải không? Tìm được cô ấy anh định làm như thế nào?”
Cố Thừa Diệu còn vừa rồi còn nghi ngờ Diêu Hữu Thiên nhìn thấy hình nền cài đặt trên laptop của mình.
Bây giờ thì càng khẳng định: “ Không liên quan đến cô? Tôi tìm cô ấy, tôi muốn làm gì liên quan đến cô à?”
Bản thân anh còn chưa nghĩa ra.
Lời của Cố Thừa Kỳ lần trước tuy khó nghe, anh lại thấy rất có lý.
Nhà họ Cố tuyệt đối không cho phép anh ly hôn. Anh muốn tiếp tục sống cùng Bạch Yên Nhiên chỉ có thể khiến Bạch Yên Nhiên chịu thiệt.
Mà Bạch Yên Nhiên sẽ chấp nhận chịu thiệt vì mình sao?
Đừng nói đến Bạch Yên Nhiên, ngay cả anh cũng để cô chịu thiệt sao?
Đúng vậy, liên quan gì đến cô?
Trong lòng Diêu Hữu Thiên cười khổ. Cô thật sự không nên hỏi câu này.
Cố Thừa Diệu yêu ai, sống cùng với ai đều không liên quan đến cô.
Nhưng sự không cam tâm mới ngóc dậy trong lòng là vì cái gì?
Sự động lòng mà cô cố gắng đè nén nhưng vẫn không không đè nén được ấy khiến cô không thể cứ thế mà buông xuôi.
Cảm giác động lòng khi Cố Thừa Diệu cõng cô lúc bị thương, lúc nắm tay cô khiến cô muốn có một lời giải đáp.
Thật ra đáp án ấy cô sớm đã biết rồi, tại sao phải hỏi lại chứ?
Sự khó chịu đè nén trong lòng, Diêu Hữu Thiên cũng không hỏi nữa. Bước nhanh vượt qua Cố Thừa Diệu.
Cánh tay đột nhiên bị Cố Thừa Diệu nắm chặt, anh chặn ngay trước mặt cô, không bỏ lỡ sự đau khổ vừa hiện lên trong mắt cô.
Ngực truyền đến tia nhói đau, anh phát hiện bản thân rất ghét thứ cảm giác này.
Cô lẽ nào……
Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Diệu, anh chặn cô lại, là muốn làm gì?
“ Diêu Hữu Thiên.” Bản thân Cố Thừa Diệu còn không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì. Sự việc diễn biến đến mức này, có những cái đã vượt khỏi dự đoán của anh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự kiên định lúc đầu của anh.
“ Nếu, tôi nói là nếu tôi tìm được Yên Nhiên. Cô chịu ly hôn với tôi không?”
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy sự hy vọng ẩn hiện trong mắt anh. Người còn chưa tìm được, anh đã bắt đầu vẽ đường đi cho bọn họ rồi sao?
Anh cũng nóng vội quá nhỉ. Trong lòng ngày càng khó chịu, biết cô nên đồng ý ly hôn.
Nhưng vài chữ đơn giản ấy, ngay lúc này lại không thốt lên nổi.
“ Để cô đề xuất ly hôn. Lý do thì tùy cô, thế nào?” Cố Thừa Diệu đảm bảo với cô cũng muốn cô yên tâm: “ Cô yên tâm, sau khi ly hôn, tôi sẽ giới thiệu cho cô người đàn ông khác tốt hơn. Không để cô ế đâu mà sợ.”
Siết chặt nắm đấm một cái, Diêu Hữu Thiên cảm nhận được sự đau đớn khi bị chiếc hoa tai đâm vào lòng bàn tay.
Anh sợ mình dính lấy anh đến mức nào mà lại dám mở miệng nói giới thiệu người đàn ông khác cho cô? Tim đập rất mạnh.
Diêu Hữu Thiên chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như bây giờ.
Cố gắng dứt tay ra khỏi bàn tay anh, giọng cô cất lên kèm theo sự tức giận ngút trời.
“ Cố Thừa Diệu. Anh đúng là một tên khốn từ đầu đến chân.”
…………………………………………………………
Lời tác giả: Có bạn nói Thiên Thiên dễ động lòng? Ha ha, thật ra động lòng với một người rất đơn giản.
Mình từng động lòng với một chàng trai có nụ cười rạng rỡ.
Nhưng yêu một người thì hơi khó.
Vì vậy mới có câu động lòng dễ, giữ tình khó.
Diêu Hữu Thiên đứng bật dậy. Chiếc hoa tai trong lòng bàn tay không kịp đặt về vị trí cũ, bị cô nắm chặt.
Ngẩng đầu, Cố Thừa Diệu đã về phòng đang đứng nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tràn đầy thắc mắc.
Cố Thừa Diệu chưa từng thấy Diêu Hữu Thiên trong bộ dạng này.
Cô vừa tắm xong, mặc một chiếc vày liền màu trắng sữa.
Mái tóc đen dài còn ướt, thỉnh thoảng lại có giọt nước rơi xuống.
Cô đứng yên, vẻ mặt hiện rõ sự bất an. Ánh mắt nhìn anh cũng có chút kỳ lạ.
Nhìn thẳng vào mắt cô, Cố THừa Diệu phát hiện tâm trạng của mình cũng rất kỳ lạ.
Anh rõ ràng thấy được sự chột dạ, sự lo sợ trong ánh mắt cô, cộng thêm sự mất tự nhiên.
Cô đã làm gì rồi à?
Diêu Hữu Thiên nắm chặt chiếc hoa tai ấy, nuốt nước bọt: “ Tôi tìm máy sấy tóc.”
Tim đập nhanh, bản thân cô cũng không hiểu tại sao ngay giây phút đầu tiên không đưa chiếc hoa tai ra hỏi anh, hoặc là cất nó về vị trí cũ.
“ Đây là phòng sách.” Cố Thừa Diệu dùng thái độ nhìn người ngu ngốc mà liếc về phía cô, không hề bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cô: “ Máy sấy tóc nằm ở hộc tủ cuối cùng trong phòng tắm.”
“ Vậy, vậy à?” Diêu Hữu Thiên gật đầu. Ngượng ngùng cười: “ Tôi đi sấy tóc cho khô.”
Nắm đấm ửng hồng siết chặt, đầu nhọn của chiếc hoa tai đâm vào lòng bàn tay làm cô đau nhói.
Sắc mặt thay đổi, Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt cô, khi cô lướt qua mình đột nhiêu gọi cô lại.
“ Sắc mặt cô không được tốt, không khỏe à?”
“ Không có.” Nắm đấm lại siết chặt thêm, cô gần như nghi ngơ rằng lòng bàn tay bị chiếc hoa tai đâm thủng rồi: “ Chắc là, chắc là bị say nắng tý thôi.”
“……………………………”
Cố Thừa Diệu không nói gì nữa, chỉ nhìn cô nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó anh ngồi vào sau bàn đọc sách, ký giấy tờ rồi sắp xếp cẩn thận.
Cuối cùng tắt hết những biểu đồ trên màn hình.
Màn hình máy laptop là tấm hình chụp chung của anh và Bạch Yên Nhiên.
Cố THừa Diệu ngả lưng trên chiếc ghế, nhìn chăm chú vào nụ cười của Bạch Yên Nhiên trên màn hình.
Vừa rồi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy hình nền của anh rồi sao?
Diêu Hữu Thiên giống như một tên trộm. nắm chặt chiếc hoa tai ấy, dùng tốc độ nhanh nhất quay về phòng tắm, sau đó tìm máy sấy tóc.
Lòng bàn tay bị đầu nhọn của chiếc hoa tai đâm một lỗ đỏ chót.
Nhìn chiếc hoa tai ấy, trong lòng cô nổi lên vô vàn sự phức tạp.
Cố Thừa Diệu, Cố Thừa Diệu……
Cái tên này quanh quẩn trong lòng cô nhưng cuối cùng cũng không bật thành tiếng.
Sấy khô tóc Diêu Hữu Thiên lại cầm chiếc hoa tai hình bướm ấy ngây người.
Cố Thừa Diệu phát hiện chiếc hoa tai này biến mất chưa? Hay là cô trả nó về vị trí cũ?
Tâm trạng cứ quay vòng vòng cho đến kho Cố THừa Diệu gọi cô: “ Bà nội kêu người đến gọi chúng ta ăn cơm rồi.”
“ Được, đến ngay.” Biết rõ Cố Thừa Diệu sẽ không vào đây, nhưng Diêu Hữu Thiên dùng tốc độ nhanh nhất giấu kỹ chiếc hoa tai đi rồi mới ra khỏi toilet.
Ra khỏi phòng, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, bao trùm lên các nhánh cây trong vườn, cũng khoác màu áo đỏ.
Mũi gửi thấy mùi thơm của hoa quế phảng phất, Diêu Hữu Thiên bước nhanh hơn, nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng trước mặt mình.
Nhìn chằm chằm vào lưng anh, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.
Tâm trạng đi một vòng, cuối cùng cô bước nhanh chân đuổi kịp nhịp của anh.
“ Cố Thừa Diệu, hồi nhỏ anh ở đây à?”
Cô chủ động bắt chuyện khiến Cố Thừa Diệu bất ngờ, lại có chút nghi hoặc, nhìn lướt qua cô chỉ thấy trong ánh mắt bình tĩnh của cô điểm thêm vài phần thoải mái.
Giống như cô chỉ là tùy ý hỏi một câu mà thôi.
“ Uhm.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “ Lúc nhỏ tình cảm của ba mẹ rất tốt, ba tôi không muốn nhìn thấy tôi.”
Lời này không phải là anh nói, là Uông Tú Nga thuận miệng nói ra.
Nghe nói lúc anh còn nhỏ thường nhõng nhẽo với Kiều Tâm Uyển.
Cố Học Vũ thấy anh “ cướp vợ” của mình thì không được vui liền vứt anh về tứ hợp viện cho Uông Tú Nga chăm.
Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật, cái gì gọi là tình cảm giữa ba mẹ tốt, ba anh không thích nhìn thấy anh?
“ Đừng nhìn tôi như thế.” Cố Thừa Diệu thản nhiên nhướng mày: “ Cái này cũng chả có gì không tốt?”
Khi anh bắt đầu có ý thức, thường hơn nửa năm với thấy ba mẹ mình một lần.
Lúc nhỏ cũng oán trách đặc biệt là những lần trường mẫu giáo có hoạt động gia đình, nhưng ba mẹ đều không đến dự mà chỉ có bà nội đến. Lúc đó trong lòng rất ghét Cố Học Vũ cho rằng ông vô trách nhiệm.
Có điều sau này nghĩ lại cũng bình thản hơn. So với những đứa trẻ mà cha mẹ quanh năm làm việc ở bên ngoài, cả năm mới gặp một lần thì anh cũng coi như hạnh phúc hơn nhiều rồi.
Quả thật cũng chả đáng gì.
Diêu Hữu Thiên cúi đầu mới nhớ ra Cố Tĩnh Đình từng nói qua. Tình cảm giữa người em trai này và ba mẹ không được thân thiết lắm.
Bây giờ thì có thể thấy là không những không thân mà có thể nói là lạnh nhạt rồi nhỉ?
“ Tôi nghe anh cả của anh nói, anh từng đi bộ đội? Tại sao anh lại…..” Nghe lời ba?
“ Anh ấy có gì cũng nói với cô nhỉ.” Cố Thừa Diệu lườm Diêu Hữu Thiên một cái, bước chân chậm lại: “ Lúc đó còn nhỏ, có làm vài chuyện với bạn bè. Ba tôi không vui.”
Cố Học Vũ muốn cắt nguồn trợ cấp kinh tế của anh, nhưng lúc ấy nguồn trợ cấp kinh tế của Cố Thừa Diệu đã không còn dựa vào nhà nữa rồi.
Muốn trường ra hình phạt với Cố Thừa Diệu nhưng như thế thì mất sĩ diện của mình.
Cuối cùng vô phương, chỉ còn cách vứt anh với vài người nữa vào trong quân đội.
Anh ngược lại không hề phản đối, mà lúc đó Cố Học Vũ ra điều kiện với anh, nếu anh chịu vào trong quân đội, vậy thì trước khi anh tròn ba mươi tuổi đều có thể làm điều anh thích, lựa chọn cuộc sống chính mình mong muốn. Cố Học Vũ tuyệt đối không can thiệp.
Đương nhiên, việc mình thích không bao gồm những việc sai trái.
Vì muốn có được tự do đến trước ba mươi tuổi, Cố Thừa Diệu đồng ý.
Cộng thêm anh vốn thích chơi đùa, thích sự kích thích.
Việc gì cũng nên trải nghiệm một ít. Đi bộ đội cũng coi như một trải nghiệm thôi.
Diêu Hữu Thiên im lặng. Đứng ở nơi cách Cố Thừa Diệu nửa bước nhìn bóng lưng anh.
Anh muốn trước khi tròn ba mươi tuổi được làm điều mình thích, lựa chọn cuộc sống theo ý mình.
Nhưng lại đi chệch đường ray sống cùng mình.
Vì vậy anh mới chịu cả bụng uất ức, vì vậy anh mới ghét mình đến vậy.
Nhớ đến chiếc hoa tai kia, nghĩ đến việc anh vẫn không từ bỏ việc đi tìm người phụ nữ tên Yên Nhiên kia.
Rốt cuộc là anh thật sự yêu người phụ nữ ấy hay chỉ là không cam tâm trong cuộc sống của chính mình xuất hiện biến số ngoài dự tính, vì vậy cố chấp tìm kết quả?
Rốt cuộc là mối tình đầu đẹp nhất trong đời hay là một sự kích thích mới mẻ nhất thời?
Hoặc chỉ là vì ba mẹ phản đối vì vậy mới kiên trì ý chí của mình?
Anh thật sự biết hay không?
“ Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên đột nhiên dừng bước, nhìn khắp vườn tràn đầy sắc thu, giọng nói cất lên nhẫn nhịn khó hiểu: “ Nếu anh tìm được Bạch Yên Nhiên, anh định làm thế nào?”
Bước chân của Cố Thừa Diệu đột nhiên khựng lại.
Anh xoay người, đối diện với Diêu Hữu Thiên. Ánh chiều tà nhuộm đỏ gương mặt anh, trong ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt của Diêu Hữu Thiên dưới tia sáng nhẹ nhàng ấy.
Gió đêm mang theo hơi nóng như hổ mùa thu kia. Diêu Hữu Thiên không chùn bước, chỉ dung cảm đối mặt với anh.
Xung quanh yên tĩnh, im ắng đến mức Diêu Hữu Thiên nghe thấy rõ tim mình đập.
“……………….” Cố Thừa Diệu im lặng, híp nhẹ mi che bớt cặp mắt đen sâu hút, ẩn hiện sự phẫn nộ.
“ Không biết?” Diêu Hữu Thiên nghiêng đầu, ánh mắt toát lên tia chế giễu: “ Mấy tháng vừa rồi, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô ấy phải không? Tìm được cô ấy anh định làm như thế nào?”
Cố Thừa Diệu còn vừa rồi còn nghi ngờ Diêu Hữu Thiên nhìn thấy hình nền cài đặt trên laptop của mình.
Bây giờ thì càng khẳng định: “ Không liên quan đến cô? Tôi tìm cô ấy, tôi muốn làm gì liên quan đến cô à?”
Bản thân anh còn chưa nghĩa ra.
Lời của Cố Thừa Kỳ lần trước tuy khó nghe, anh lại thấy rất có lý.
Nhà họ Cố tuyệt đối không cho phép anh ly hôn. Anh muốn tiếp tục sống cùng Bạch Yên Nhiên chỉ có thể khiến Bạch Yên Nhiên chịu thiệt.
Mà Bạch Yên Nhiên sẽ chấp nhận chịu thiệt vì mình sao?
Đừng nói đến Bạch Yên Nhiên, ngay cả anh cũng để cô chịu thiệt sao?
Đúng vậy, liên quan gì đến cô?
Trong lòng Diêu Hữu Thiên cười khổ. Cô thật sự không nên hỏi câu này.
Cố Thừa Diệu yêu ai, sống cùng với ai đều không liên quan đến cô.
Nhưng sự không cam tâm mới ngóc dậy trong lòng là vì cái gì?
Sự động lòng mà cô cố gắng đè nén nhưng vẫn không không đè nén được ấy khiến cô không thể cứ thế mà buông xuôi.
Cảm giác động lòng khi Cố Thừa Diệu cõng cô lúc bị thương, lúc nắm tay cô khiến cô muốn có một lời giải đáp.
Thật ra đáp án ấy cô sớm đã biết rồi, tại sao phải hỏi lại chứ?
Sự khó chịu đè nén trong lòng, Diêu Hữu Thiên cũng không hỏi nữa. Bước nhanh vượt qua Cố Thừa Diệu.
Cánh tay đột nhiên bị Cố Thừa Diệu nắm chặt, anh chặn ngay trước mặt cô, không bỏ lỡ sự đau khổ vừa hiện lên trong mắt cô.
Ngực truyền đến tia nhói đau, anh phát hiện bản thân rất ghét thứ cảm giác này.
Cô lẽ nào……
Diêu Hữu Thiên nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Diệu, anh chặn cô lại, là muốn làm gì?
“ Diêu Hữu Thiên.” Bản thân Cố Thừa Diệu còn không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì. Sự việc diễn biến đến mức này, có những cái đã vượt khỏi dự đoán của anh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự kiên định lúc đầu của anh.
“ Nếu, tôi nói là nếu tôi tìm được Yên Nhiên. Cô chịu ly hôn với tôi không?”
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy sự hy vọng ẩn hiện trong mắt anh. Người còn chưa tìm được, anh đã bắt đầu vẽ đường đi cho bọn họ rồi sao?
Anh cũng nóng vội quá nhỉ. Trong lòng ngày càng khó chịu, biết cô nên đồng ý ly hôn.
Nhưng vài chữ đơn giản ấy, ngay lúc này lại không thốt lên nổi.
“ Để cô đề xuất ly hôn. Lý do thì tùy cô, thế nào?” Cố Thừa Diệu đảm bảo với cô cũng muốn cô yên tâm: “ Cô yên tâm, sau khi ly hôn, tôi sẽ giới thiệu cho cô người đàn ông khác tốt hơn. Không để cô ế đâu mà sợ.”
Siết chặt nắm đấm một cái, Diêu Hữu Thiên cảm nhận được sự đau đớn khi bị chiếc hoa tai đâm vào lòng bàn tay.
Anh sợ mình dính lấy anh đến mức nào mà lại dám mở miệng nói giới thiệu người đàn ông khác cho cô? Tim đập rất mạnh.
Diêu Hữu Thiên chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như bây giờ.
Cố gắng dứt tay ra khỏi bàn tay anh, giọng cô cất lên kèm theo sự tức giận ngút trời.
“ Cố Thừa Diệu. Anh đúng là một tên khốn từ đầu đến chân.”
…………………………………………………………
Lời tác giả: Có bạn nói Thiên Thiên dễ động lòng? Ha ha, thật ra động lòng với một người rất đơn giản.
Mình từng động lòng với một chàng trai có nụ cười rạng rỡ.
Nhưng yêu một người thì hơi khó.
Vì vậy mới có câu động lòng dễ, giữ tình khó.
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt