Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 111: Cố Thừa Diệu anh thật quá đáng
Lần trước? Lần trước là lần nào?
Diêu Hữu Thiên không hiểu lắm.
Thấy trên mặt cô vẫn chưa hiểu, Cố Thừa Diệu cchaam chọc nhếch mép: “ Lần trước đám người Hồ Tư Hiền đến chơi, cô làm vứt hết mặt mũi của tôi coi như bỏ đi. Hy vọng cô cùng tôi về Bắc Đô, tự biết phải làm như thế nào, nói năng ra sao. Nếu không lần sau đến thăm nhà cô, tôi không ngại mà trả thù từng tý một.”
Họ là cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nếu ngay cả sự tôn trọng cơ bản cũng không làm được, bà nội không nhìn ra vấn đề mới lạ.
Diêu Hữu Thiên mấp máy môi nhưng cả nửa ngày cũng chưa hồi hồn.
Liên tưởng đến việc lần trước anh đến thăm nhà cô nhiệt tình như thế là để lần sau cô đến nhà anh cũng phải làm y như vậy đúng không?
“ Cố Thừa Diệu.” Anh cho rằng cô là người không hiểu chuyện thế à?
Sẽ làm mất mặt anh trước mặt người lớn sao?
Cố Thừa Diệu, anh thật quá đáng.
………………………………………………………………………………
Tháng chin ở Bắc Đô, thời tiết oi bức lại còn hơi khô.
Trung Thu mặc dù gọi mà mùa thu thực ra là hổ mùa thu ra oai, cảm giác còn nóng hơn cả mùa hè, Nhiệt độ cao hơn ba mươi mấy độ, có khể vắt người ra nước được rồi.
Diêu Hữu Thiên mặc dù học ở Bắc Đô bốn năm nhưng về thời tiết của Bắc Đô cô vẫn còn không thể chịu được.
Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, xe cộ tắc nghẽn, khí hậu khô hanh…………. ( Ed: sao mình cứ có cảm giác đang diễn tả thời tiết của Bắc Kinh thế nhỉ?)
Đương nhiên, sự khó chịu này cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cô dành cho Bắc Đô.
Dù sao đi nữa cũng là nơi mình đã sống bốn năm, thời đại học vui nhất, đẹp đẽ nhất đều ở đây.
Vừa đến Bắc Đô, việc đầu tiên đương nhiên là về nhà họ Cố chào hỏi người lớn trong nhà.
Uông Tú Nga thấy Cố Thừa Diệu về nhà, vô cùng vui vẻ.
Trong lòng vốn yêu thích Diêu Hữu Thiên, cứ kéo tay Diêu Hữu Thiên hỏi không ngớt.
“ Cũng không ở Bắc Đô, cũng đừng chạy đi đâu nữa. Cứ ở đây, phòng của Thừa Diệu bà đã cho người dọn dẹp rồi.”
“ Dạ.” Cố Thừa Diệu không phải đối.
Lúc trước dọn đến căn hộ, cũng chỉ vì nó gần công ty.
Về phương diện tình cảm, sống trong nhà lớn cùng Uông Tú Nga anh không hề ngại.
Ánh mắt liếc qua Diêu Hữu Thiên, Uông Tú Nga cũng nhìn cô: “ Thiên Thiên à, con không để ý chuyện ở lại đây vài hôm chứ, ở đây chơi với bà già này được không?”
“ Sao lại ngại chứ bà nội. Bà không chê bọn con ồn ào là mừng rồi.”
“ Làm gì có chuyện chê.” Uông Tú Nga tuổi đã cao, mặc dù chuyện trong nhà không cần bà lo lắng nhưng người cao tuổi đều thích náo nhiệt: “ Các cọn mà chịu sinh cho bà một đứa chắt, bà còn vui hơn nữa.”
Diêu Hữu Thiên hơi xấu hổ, không tìm được câu đối đáp chỉ e thẹn cúi đầu.
Uông Tú Nga cho rằng cô xấu hổ nhưng không bỏ qua: “ Thừa Diệu à. Bà tuổi đã cao, không mong điều gì khác, con mau chóng tìm người nối dõi cho nhà họ Cố chính là sự hiếu thuận tốt nhất với bà rồi.”
Cố Thừa Diệu kéo tay Uông Tú Nga, bất ngờ không phản ứng kịp. Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “ Bà yên tâm, con nhất định sẽ cho bà bế chắt.”
“ Được được được.” Uông Tú Nga cười rộ lên, trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng rất có tinh thần.
“ Các con ngồi máy ba về cũng mệt rồi. Cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Uông Tú Nga nói đến đây lại đưa ánh mắt kỳ lạ về phía Cố Thừa Diệu: “ Mấy lần trước con về đều rất vội vàng. Bà thấy Thiên Thiên cũng chưa tham quan hết khung cảnh của vườn hoa nhà chúng ta. Bây giờ hoa quế bên vườn phía Tây nở rồi, hoa quýt bên vườn phía đông đang vào mùa. Đợi lát bớt nóng đưa Thiên Thiên đi xem một vòng, khi nào ăn cơm thì quay về là được.”
“ Dạ.” Cố Thừa Diệu gật đầu, kéo tay Diêu Hữu Thiên: “ Bà nội cũng nghỉ ngơi đi, con đưa cô ấy đi tham quan một vòng.”
“ Đi sớm về sớm.” Uông Tú Nga nhìn hai người tay trong tay, không biết hài lòng đến mức nào.
Nhìn điệu bộ này chắc tình cảm cũng không tồi, ngày bà được bế chắt cũng gần tới rồi.
Diêu Hữu Thiên ngay lúc Cố Thừa Diệu nắm tay nhất thời cứng người.
Nhưng nghĩ lại đây chỉ là Cố Thừa Diệu đang diễn kịch trước mặt Uông Tú Nga, cô tự thả lỏng chính mình.
Chỉ là diễn kịch mà thôi, đừng quá chú ý, nắm tay thì có gì đâu?
Diêu Hữu Thiên nghĩ như vậy nhưng vẫn không sao dời được sự chú ý trên bàn tay của Cố Thừa Diệu.
Rắn chắc, mạnh mẽ, ấm áp.
Đem bàn tay cô nắm nhẹ, nhiệt độ ấy truyền từ ngón tay đến tận sâu trong tim cô.
Cô cảm nhận rất rõ, lòng bàn tay mình toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Trời quá nóng, cô tự nói với mình điều ấy.
Ánh nhìn nơi khóe mắt vô thức mà đặt trên người Cố Thừa Diệu.
Anh hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của cô, yên lặng dắt tay cô rời khỏi phòng của Uông Tú Nga.
………………
Tứ hợp viện* của nhà họ Cố rất lớn. Dọc hai bên hành lang đều là kiến trúc kiểu Trung mang đầy hương sắc cổ điển.
*Tứ Hợp Viện: tức là dạng kiến trúc nhà kiểu cổ của Trung Quốc thời xưa, từ cửa bước vào sẽ thấy hai bên phải, trái trước mặt đều là những gian nhà nhỏ. Được chia làm 4 gian: Gian chính là gian nhà ngay trước mặt, hai gian hai bên là gian phía Tây và gian phía Đông, đằng sau gian nhà chính là một gian nữa gọi là gian sau, tổ hợp theo hình chữ U. Bạn nào muốn tìm hiểu rõ hơn thì lên Google nhé.
Vừa ra khỏi phòng của Uông Tú Nga, đi thêm một đoạn nữa, khi Diêu Hữu Thiên thấy tay mình sắp bị đốt cháy thì Cố Thừa Diệu cũng buông tay cô ra.
Cảm giác tay đột nhiên bị thả ra, mất đi nhiệt độ qua lớp da thì trong lòng Diêu Hữu Thiên đột nhiên có vài phần mất mát.
Lắc đầu để không nghĩ đến sự tiếp xúc ngắn ngủi ấy. Tất cả đều là ảo giác của cô.
Đang diễn kịch. Diễn kịch mà thôi.
Nói đến diễn kịch, cô không nhịn được lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái. Tên này không làm diễn viễn thật đáng tiếc. Diễn xuất không phải loại thường đâu.
Nhìn anh ta lừa bà nội xoay mòng mòng như thế, nếu không phải cô biết rõ bản tính của anh ta, nói không chừng cô cũng tưởng rằng anh nói đều là thật.
Cố Thừa Diệu không phải là không cảm nhận được ánh mắt của Diêu Hữu Thiên. Với anh mà nói nếu diễn kịch thì diễn trước mặt bà nội là được, những lúc khác thì thôi.
Cũng không có tâm trạng đưa Diêu Hữu Thiên đi tham quan khung cảnh xung quanh nhà.
Dù sao cũng nghỉ ở đây, cô muốn xem thì tự mình đi xem là được rồi.
Vừa đi hết hai hành lang hình vòm cung, Diêu Hữu Thiên đã ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi hoa quế nhàn nhạt. Càng hướng về sau, mùi thơm càng nồng.
Mặc dù Diêu Hữu Thiên đã kết hôn với Cố Thừa Diệu, nhưng vẫn luôn sống trong căn hộ. Còn chưa quen thuộc nơi này.
Đi qua cánh cửa cuối cùng, khu vườn nhỏ phía trong có ba gian phòng, đây chính là nơi ở của Cố Thừa Diệu.
Mà trong khu vườn nhỏ này có trồng hai cây hoa quế.
Diêu Hữu Thiên ngắm nhìn gian nhà bố trí rất tao nhã, trong mắt có vài phần cảm thán: “ Thơm quá.”
“ Hoa quế ở đây không tính là nhiều, vườn phía Tây còn nhiều hơn.” Vườn phía Tây ngoài hoa quế còn có một số thực vật quý hiếm.
Diêu Hữu Thiên gật đầu nhưng không nói gì thêm.
Nhà họ Cố lớn như vậy, chỉ riêng công việc dọn dẹp cũng đã tốn biết bao nhiêu sức lực rồi. Vậy mà cũng sắp xếp rất tốt thật hiếm thấy.
Bày biện ngăn nắp không có tý hỗn loạn nào.
Vào buổi chiều, hơi nóng trên mặt đất vẫn rất nặng. Cố Thừa Diệu không có ý định đưa Diêu Hữu Thiên đi tham quan, Diêu Hữu Thiên cũng không định để anh đi cùng.
Hai người cùng chung ý nghĩ là về phòng của mình.
Đưa Diêu Hữu Thiên vào nhà, người giúp việc đã mang hành lý của hai người vào từ sớm rồi đặt ngay giữa phòng.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên: “ Nếu cô mệt thì có thể đi nghỉ trước, còn lâu mới đến bữa tối.”
Diêu Hữu Thiên thật ra không mệt, chỉ thấy nóng bức suốt chặng đường, cảm giác dính nhớp trên người rất khó chịu, muốn đi tắm.
“ Tôi muốn đi tắm.”
Cố Thừa Diệu nâng tay chỉ vào hai bên: “ Bên trái là toilet, bên phải là phòng sách. Cạnh phòng sách có một phòng nhỏ. Hôm nay tôi sẽ ngủ ở đó. Cô ngủ ở đây đi.”
Nói xong anh đi thẳng vào phòng sách.
Diêu Hữu Thiên đánh giá căn phòng mình đang đứng, khác với phong cách cổ điển kiểu TRung Quốc ngoài kia.
Đồ nội thất trong phòng sắp xếp, lắp đặt toàn bộ đều là hiện đại hóa. Vô cùng đơn giản rộng rãi.
Nhìn có vẻ như sau này mới tu sửa. Mặc dù Cố Thừa Diệu không thường sống ở đây nhưng Diêu Hữu Thieenvaanx có thể nhận ra mùi hương nồng đậm của Cố Thừa Diệu.
Hôm nay anh cũng không tồi, biết nhường gian phòng ngủ này cho cô, bản thân đi ngủ gian phòng nhỏ.
Hít một hơi, Diêu Hữu Thiên lấy quần áo trong vali ra đi vào phòng tắm.
Tắm xong, nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống. Diêu Hữu Thiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Có điều cô tìm khắp nơi trong phòng mà không thấy máy sấy tóc.
Nhướng nhướng mày, cô chỉ có thể đến phòng sách tìm Cố Thừa Diệu định hỏi xem máy sấy tóc ở đâu.
Cố THừa Diệu lại không ở trong phòng sách. Chiếc bàn bên tay trái có để vài chứng từ, còn có một chiếc laptop. Bên phải là một bức tường đầy ắp sách.
Bên cạnh giá để sách có hai chiếc kệ, bên trên có rất nhiều bình hoa cổ.
Cô không hiểu về đồ cổ nhưng những chiếc bình hoa này nhìn sơ cũng biết không phải là đồ giả.
“ Cố Thừa Diệu?”
Anh ta đi đâu rồi nhỉ? Lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi, lẽ nào anh ta lại đi ra ngoài rồi, bỏ cô ở lại đây một mình hả?
Diêu Hữu Thiên biết rõ nơi này không có máy sấy tóc. Nhưng chân lại không nghe lời mà bước đến gần chiếc bàn đọc sách.
Laptop vẫn bật nhưng đang ở trạng thái tắt màn hình.
Ngón tay vô tình chạm vào con chuột, cả màn hình hiện đầy những đường xanh đỏ.
Cố Thừa Diệu chơi cổ phiếu?
Diêu Hữu Thiên không hiểu rõ về cổ phiếu, ánh mắt lướt trên những giấy tờ trên mặt bàn. Là giấy tờ của GC, còn có hai bản hợp đồng.
Cô nhớ là cô có nghe Cố Tĩnh Đình từng nhắc đến, Cố Thừa Diệu cùng bạn bè mở một văn phòng tên là GC.
Một giọt nước rời từ trên tóc xuống mu bàn tay, cô mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.
Kéo ngăn kéo của bàn đọc sách. Biết rõ là không thể có máy sấy tóc ở đây nhưng vẫn muốn thử xem có khi Cố Thừa Diệu vứt bừa.
Ngăn kéo đầu tiên không có.
Ngăn kéo thứ hai không có.
Khi Diêu Hữu Thiên kéo chiếc ngăn kéo thứ ba vẫn không tìm thấy máy sấy tóc định đóng lại thì ánh sáng kim loại ở một góc nhỏ khiến cơ thể cô đông cứng tại chỗ không thể cử động nổi.
Mặt trời bắt đầu hạ về phía Tây, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vaofc cũng đã bớt chói mắt mà dịu đi nhiều.
Nhưng Diêu Hữu Thiên bị ánh sáng kim loại kia chiếu vào mắt chói đến mở không ra.
Ngón tay đưa về phía trước, cô nhặt chiếc hoa tai ấy lên.
Đúng vậy, chỉ là một chiếc hoa tai hình bướm.
Kim cương đính trên bề mặt không lớn nhưng lại hiện lên vẻ tinh xảo, rất đáng yêu, cô dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh chiếc hoa tai này nằm trên tai sẽ như thế nào.
Có Thừa Diệu, anh….
Tm đập nhanh có chút gấp gáp. Còn có chút phức tạp mà chính cô cũng không hiểu. Cô còn chưa ổn định được tâm trạng thì có giọng nói cất lên đột ngột.
“ Cô đang làm gì ở đây?”
…………………………………………………………
Lời tác giả: Một đoạn đối thoại nhỏ
Thiên Thiên: Haizzz, gần đây chả có gì vui cả.
Cố tam thiếu gia: Haizzz, gần đây chả có gì vui cả.
Thiên Thiên: Sao anh lại nhại giọng em thế?
Cố tam thiếu gia: Anh nhại em? Không có thịt để ăn thì vui cái nỗi gì?
Thiên Thiên: Cút xéo. Anh là tên háo sắc.
Cố tam thiếu gia: Hứ. Em không vui cũng chả phải là do thiếu thịt sao?
Thiên Thiên: Anh chết đi. Em không vui là vì gần đây đám người này bắt đầu ương bướng rồi. Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?
Cố tam thiếu Gia: …………………cạn lời.
Lời Ed: Yên tâm, yên tâm, nhờ chiếc hoa tai ấy 2 anh chị mới đến với nhau đấy.
Sắp có kịch vui để xem rồi các mem ơi….
Diêu Hữu Thiên không hiểu lắm.
Thấy trên mặt cô vẫn chưa hiểu, Cố Thừa Diệu cchaam chọc nhếch mép: “ Lần trước đám người Hồ Tư Hiền đến chơi, cô làm vứt hết mặt mũi của tôi coi như bỏ đi. Hy vọng cô cùng tôi về Bắc Đô, tự biết phải làm như thế nào, nói năng ra sao. Nếu không lần sau đến thăm nhà cô, tôi không ngại mà trả thù từng tý một.”
Họ là cặp vợ chồng trên danh nghĩa, nếu ngay cả sự tôn trọng cơ bản cũng không làm được, bà nội không nhìn ra vấn đề mới lạ.
Diêu Hữu Thiên mấp máy môi nhưng cả nửa ngày cũng chưa hồi hồn.
Liên tưởng đến việc lần trước anh đến thăm nhà cô nhiệt tình như thế là để lần sau cô đến nhà anh cũng phải làm y như vậy đúng không?
“ Cố Thừa Diệu.” Anh cho rằng cô là người không hiểu chuyện thế à?
Sẽ làm mất mặt anh trước mặt người lớn sao?
Cố Thừa Diệu, anh thật quá đáng.
………………………………………………………………………………
Tháng chin ở Bắc Đô, thời tiết oi bức lại còn hơi khô.
Trung Thu mặc dù gọi mà mùa thu thực ra là hổ mùa thu ra oai, cảm giác còn nóng hơn cả mùa hè, Nhiệt độ cao hơn ba mươi mấy độ, có khể vắt người ra nước được rồi.
Diêu Hữu Thiên mặc dù học ở Bắc Đô bốn năm nhưng về thời tiết của Bắc Đô cô vẫn còn không thể chịu được.
Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, xe cộ tắc nghẽn, khí hậu khô hanh…………. ( Ed: sao mình cứ có cảm giác đang diễn tả thời tiết của Bắc Kinh thế nhỉ?)
Đương nhiên, sự khó chịu này cũng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của cô dành cho Bắc Đô.
Dù sao đi nữa cũng là nơi mình đã sống bốn năm, thời đại học vui nhất, đẹp đẽ nhất đều ở đây.
Vừa đến Bắc Đô, việc đầu tiên đương nhiên là về nhà họ Cố chào hỏi người lớn trong nhà.
Uông Tú Nga thấy Cố Thừa Diệu về nhà, vô cùng vui vẻ.
Trong lòng vốn yêu thích Diêu Hữu Thiên, cứ kéo tay Diêu Hữu Thiên hỏi không ngớt.
“ Cũng không ở Bắc Đô, cũng đừng chạy đi đâu nữa. Cứ ở đây, phòng của Thừa Diệu bà đã cho người dọn dẹp rồi.”
“ Dạ.” Cố Thừa Diệu không phải đối.
Lúc trước dọn đến căn hộ, cũng chỉ vì nó gần công ty.
Về phương diện tình cảm, sống trong nhà lớn cùng Uông Tú Nga anh không hề ngại.
Ánh mắt liếc qua Diêu Hữu Thiên, Uông Tú Nga cũng nhìn cô: “ Thiên Thiên à, con không để ý chuyện ở lại đây vài hôm chứ, ở đây chơi với bà già này được không?”
“ Sao lại ngại chứ bà nội. Bà không chê bọn con ồn ào là mừng rồi.”
“ Làm gì có chuyện chê.” Uông Tú Nga tuổi đã cao, mặc dù chuyện trong nhà không cần bà lo lắng nhưng người cao tuổi đều thích náo nhiệt: “ Các cọn mà chịu sinh cho bà một đứa chắt, bà còn vui hơn nữa.”
Diêu Hữu Thiên hơi xấu hổ, không tìm được câu đối đáp chỉ e thẹn cúi đầu.
Uông Tú Nga cho rằng cô xấu hổ nhưng không bỏ qua: “ Thừa Diệu à. Bà tuổi đã cao, không mong điều gì khác, con mau chóng tìm người nối dõi cho nhà họ Cố chính là sự hiếu thuận tốt nhất với bà rồi.”
Cố Thừa Diệu kéo tay Uông Tú Nga, bất ngờ không phản ứng kịp. Chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “ Bà yên tâm, con nhất định sẽ cho bà bế chắt.”
“ Được được được.” Uông Tú Nga cười rộ lên, trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng rất có tinh thần.
“ Các con ngồi máy ba về cũng mệt rồi. Cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Uông Tú Nga nói đến đây lại đưa ánh mắt kỳ lạ về phía Cố Thừa Diệu: “ Mấy lần trước con về đều rất vội vàng. Bà thấy Thiên Thiên cũng chưa tham quan hết khung cảnh của vườn hoa nhà chúng ta. Bây giờ hoa quế bên vườn phía Tây nở rồi, hoa quýt bên vườn phía đông đang vào mùa. Đợi lát bớt nóng đưa Thiên Thiên đi xem một vòng, khi nào ăn cơm thì quay về là được.”
“ Dạ.” Cố Thừa Diệu gật đầu, kéo tay Diêu Hữu Thiên: “ Bà nội cũng nghỉ ngơi đi, con đưa cô ấy đi tham quan một vòng.”
“ Đi sớm về sớm.” Uông Tú Nga nhìn hai người tay trong tay, không biết hài lòng đến mức nào.
Nhìn điệu bộ này chắc tình cảm cũng không tồi, ngày bà được bế chắt cũng gần tới rồi.
Diêu Hữu Thiên ngay lúc Cố Thừa Diệu nắm tay nhất thời cứng người.
Nhưng nghĩ lại đây chỉ là Cố Thừa Diệu đang diễn kịch trước mặt Uông Tú Nga, cô tự thả lỏng chính mình.
Chỉ là diễn kịch mà thôi, đừng quá chú ý, nắm tay thì có gì đâu?
Diêu Hữu Thiên nghĩ như vậy nhưng vẫn không sao dời được sự chú ý trên bàn tay của Cố Thừa Diệu.
Rắn chắc, mạnh mẽ, ấm áp.
Đem bàn tay cô nắm nhẹ, nhiệt độ ấy truyền từ ngón tay đến tận sâu trong tim cô.
Cô cảm nhận rất rõ, lòng bàn tay mình toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Trời quá nóng, cô tự nói với mình điều ấy.
Ánh nhìn nơi khóe mắt vô thức mà đặt trên người Cố Thừa Diệu.
Anh hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của cô, yên lặng dắt tay cô rời khỏi phòng của Uông Tú Nga.
………………
Tứ hợp viện* của nhà họ Cố rất lớn. Dọc hai bên hành lang đều là kiến trúc kiểu Trung mang đầy hương sắc cổ điển.
*Tứ Hợp Viện: tức là dạng kiến trúc nhà kiểu cổ của Trung Quốc thời xưa, từ cửa bước vào sẽ thấy hai bên phải, trái trước mặt đều là những gian nhà nhỏ. Được chia làm 4 gian: Gian chính là gian nhà ngay trước mặt, hai gian hai bên là gian phía Tây và gian phía Đông, đằng sau gian nhà chính là một gian nữa gọi là gian sau, tổ hợp theo hình chữ U. Bạn nào muốn tìm hiểu rõ hơn thì lên Google nhé.
Vừa ra khỏi phòng của Uông Tú Nga, đi thêm một đoạn nữa, khi Diêu Hữu Thiên thấy tay mình sắp bị đốt cháy thì Cố Thừa Diệu cũng buông tay cô ra.
Cảm giác tay đột nhiên bị thả ra, mất đi nhiệt độ qua lớp da thì trong lòng Diêu Hữu Thiên đột nhiên có vài phần mất mát.
Lắc đầu để không nghĩ đến sự tiếp xúc ngắn ngủi ấy. Tất cả đều là ảo giác của cô.
Đang diễn kịch. Diễn kịch mà thôi.
Nói đến diễn kịch, cô không nhịn được lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái. Tên này không làm diễn viễn thật đáng tiếc. Diễn xuất không phải loại thường đâu.
Nhìn anh ta lừa bà nội xoay mòng mòng như thế, nếu không phải cô biết rõ bản tính của anh ta, nói không chừng cô cũng tưởng rằng anh nói đều là thật.
Cố Thừa Diệu không phải là không cảm nhận được ánh mắt của Diêu Hữu Thiên. Với anh mà nói nếu diễn kịch thì diễn trước mặt bà nội là được, những lúc khác thì thôi.
Cũng không có tâm trạng đưa Diêu Hữu Thiên đi tham quan khung cảnh xung quanh nhà.
Dù sao cũng nghỉ ở đây, cô muốn xem thì tự mình đi xem là được rồi.
Vừa đi hết hai hành lang hình vòm cung, Diêu Hữu Thiên đã ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi hoa quế nhàn nhạt. Càng hướng về sau, mùi thơm càng nồng.
Mặc dù Diêu Hữu Thiên đã kết hôn với Cố Thừa Diệu, nhưng vẫn luôn sống trong căn hộ. Còn chưa quen thuộc nơi này.
Đi qua cánh cửa cuối cùng, khu vườn nhỏ phía trong có ba gian phòng, đây chính là nơi ở của Cố Thừa Diệu.
Mà trong khu vườn nhỏ này có trồng hai cây hoa quế.
Diêu Hữu Thiên ngắm nhìn gian nhà bố trí rất tao nhã, trong mắt có vài phần cảm thán: “ Thơm quá.”
“ Hoa quế ở đây không tính là nhiều, vườn phía Tây còn nhiều hơn.” Vườn phía Tây ngoài hoa quế còn có một số thực vật quý hiếm.
Diêu Hữu Thiên gật đầu nhưng không nói gì thêm.
Nhà họ Cố lớn như vậy, chỉ riêng công việc dọn dẹp cũng đã tốn biết bao nhiêu sức lực rồi. Vậy mà cũng sắp xếp rất tốt thật hiếm thấy.
Bày biện ngăn nắp không có tý hỗn loạn nào.
Vào buổi chiều, hơi nóng trên mặt đất vẫn rất nặng. Cố Thừa Diệu không có ý định đưa Diêu Hữu Thiên đi tham quan, Diêu Hữu Thiên cũng không định để anh đi cùng.
Hai người cùng chung ý nghĩ là về phòng của mình.
Đưa Diêu Hữu Thiên vào nhà, người giúp việc đã mang hành lý của hai người vào từ sớm rồi đặt ngay giữa phòng.
Cố Thừa Diệu nhìn Diêu Hữu Thiên: “ Nếu cô mệt thì có thể đi nghỉ trước, còn lâu mới đến bữa tối.”
Diêu Hữu Thiên thật ra không mệt, chỉ thấy nóng bức suốt chặng đường, cảm giác dính nhớp trên người rất khó chịu, muốn đi tắm.
“ Tôi muốn đi tắm.”
Cố Thừa Diệu nâng tay chỉ vào hai bên: “ Bên trái là toilet, bên phải là phòng sách. Cạnh phòng sách có một phòng nhỏ. Hôm nay tôi sẽ ngủ ở đó. Cô ngủ ở đây đi.”
Nói xong anh đi thẳng vào phòng sách.
Diêu Hữu Thiên đánh giá căn phòng mình đang đứng, khác với phong cách cổ điển kiểu TRung Quốc ngoài kia.
Đồ nội thất trong phòng sắp xếp, lắp đặt toàn bộ đều là hiện đại hóa. Vô cùng đơn giản rộng rãi.
Nhìn có vẻ như sau này mới tu sửa. Mặc dù Cố Thừa Diệu không thường sống ở đây nhưng Diêu Hữu Thieenvaanx có thể nhận ra mùi hương nồng đậm của Cố Thừa Diệu.
Hôm nay anh cũng không tồi, biết nhường gian phòng ngủ này cho cô, bản thân đi ngủ gian phòng nhỏ.
Hít một hơi, Diêu Hữu Thiên lấy quần áo trong vali ra đi vào phòng tắm.
Tắm xong, nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống. Diêu Hữu Thiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Có điều cô tìm khắp nơi trong phòng mà không thấy máy sấy tóc.
Nhướng nhướng mày, cô chỉ có thể đến phòng sách tìm Cố Thừa Diệu định hỏi xem máy sấy tóc ở đâu.
Cố THừa Diệu lại không ở trong phòng sách. Chiếc bàn bên tay trái có để vài chứng từ, còn có một chiếc laptop. Bên phải là một bức tường đầy ắp sách.
Bên cạnh giá để sách có hai chiếc kệ, bên trên có rất nhiều bình hoa cổ.
Cô không hiểu về đồ cổ nhưng những chiếc bình hoa này nhìn sơ cũng biết không phải là đồ giả.
“ Cố Thừa Diệu?”
Anh ta đi đâu rồi nhỉ? Lát nữa là đến giờ ăn cơm rồi, lẽ nào anh ta lại đi ra ngoài rồi, bỏ cô ở lại đây một mình hả?
Diêu Hữu Thiên biết rõ nơi này không có máy sấy tóc. Nhưng chân lại không nghe lời mà bước đến gần chiếc bàn đọc sách.
Laptop vẫn bật nhưng đang ở trạng thái tắt màn hình.
Ngón tay vô tình chạm vào con chuột, cả màn hình hiện đầy những đường xanh đỏ.
Cố Thừa Diệu chơi cổ phiếu?
Diêu Hữu Thiên không hiểu rõ về cổ phiếu, ánh mắt lướt trên những giấy tờ trên mặt bàn. Là giấy tờ của GC, còn có hai bản hợp đồng.
Cô nhớ là cô có nghe Cố Tĩnh Đình từng nhắc đến, Cố Thừa Diệu cùng bạn bè mở một văn phòng tên là GC.
Một giọt nước rời từ trên tóc xuống mu bàn tay, cô mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.
Kéo ngăn kéo của bàn đọc sách. Biết rõ là không thể có máy sấy tóc ở đây nhưng vẫn muốn thử xem có khi Cố Thừa Diệu vứt bừa.
Ngăn kéo đầu tiên không có.
Ngăn kéo thứ hai không có.
Khi Diêu Hữu Thiên kéo chiếc ngăn kéo thứ ba vẫn không tìm thấy máy sấy tóc định đóng lại thì ánh sáng kim loại ở một góc nhỏ khiến cơ thể cô đông cứng tại chỗ không thể cử động nổi.
Mặt trời bắt đầu hạ về phía Tây, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vaofc cũng đã bớt chói mắt mà dịu đi nhiều.
Nhưng Diêu Hữu Thiên bị ánh sáng kim loại kia chiếu vào mắt chói đến mở không ra.
Ngón tay đưa về phía trước, cô nhặt chiếc hoa tai ấy lên.
Đúng vậy, chỉ là một chiếc hoa tai hình bướm.
Kim cương đính trên bề mặt không lớn nhưng lại hiện lên vẻ tinh xảo, rất đáng yêu, cô dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh chiếc hoa tai này nằm trên tai sẽ như thế nào.
Có Thừa Diệu, anh….
Tm đập nhanh có chút gấp gáp. Còn có chút phức tạp mà chính cô cũng không hiểu. Cô còn chưa ổn định được tâm trạng thì có giọng nói cất lên đột ngột.
“ Cô đang làm gì ở đây?”
…………………………………………………………
Lời tác giả: Một đoạn đối thoại nhỏ
Thiên Thiên: Haizzz, gần đây chả có gì vui cả.
Cố tam thiếu gia: Haizzz, gần đây chả có gì vui cả.
Thiên Thiên: Sao anh lại nhại giọng em thế?
Cố tam thiếu gia: Anh nhại em? Không có thịt để ăn thì vui cái nỗi gì?
Thiên Thiên: Cút xéo. Anh là tên háo sắc.
Cố tam thiếu gia: Hứ. Em không vui cũng chả phải là do thiếu thịt sao?
Thiên Thiên: Anh chết đi. Em không vui là vì gần đây đám người này bắt đầu ương bướng rồi. Anh cho rằng ai cũng giống anh sao?
Cố tam thiếu Gia: …………………cạn lời.
Lời Ed: Yên tâm, yên tâm, nhờ chiếc hoa tai ấy 2 anh chị mới đến với nhau đấy.
Sắp có kịch vui để xem rồi các mem ơi….
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt