Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 87: Ngươi là ma quỷ
Người nổi tiếng khắp nơi tề tụ Mexico trải qua cuộc sống về đêm xa hoa đồi trụy, thì cùng lúc đó, vài chiếc máy bay chiến đấu lượn qua phòng tuyến trên không trung, hướng tới một hòn đảo vô danh ở Mexico.
Đồng Trác Khiêm điều khiển máy bay chiến đấu, nhìn không thấy hòn đảo, hiểu ra phải lặn xuống biển.
Sở Viêm nếu có thể ngồi lên vị trí trùm buôn thuốc phiện Đông Âu, chắc chắn không phải thứ ngu đần, anh khua chiên gõ trống mang theo mấy chiếc máy bay chiến đấu vọt vào tầm mắt của bọn chúng, không phải là muốn chết sao?
Từ từ hạ thấp máy bay, giao cho cấp dưới bên cạnh điều khiển, Đồng thiếu gia mặc trang bị phi hành vào, mãnh liệt nhày xuống biển rộng mênh mông.
Trên mặt biển đột nhiên nhô lên một chiếc tàu ngầm bọc thép, vững vàng hạ thấp, lối tàu ngầm vào vừa mở lập tức đi vào, sắc mặt Lạc Sâm thâm trầm đứng một bên quan sát tình hình.
“Như thế nào?”
Lạc Sâm lắc đầu một cái: “Sở Viêm không hổ là Sở Viêm, chẳng những phòng vệ trên cao, ngay cả dưới biển cũng lắp đặt máy móc kiểm tra đo lường, hệ thống phòng chống xâm nhập, không có cách nào từ đáy biển tiếp cận hòn đảo, chỉ sợ ngay cả một con cá hoàng hoa, bơi ngang qua, cũng phải lật ngữa bụng.”
“Như vậy_______” thanh âm dừng một chút, Đồng thiếu trầm giọng nói: “Mặc trang bị, bơi tới”
***
Từ sau buổi sáng Mễ Yết Nhĩ rời đi, chưa từng gặp lại cái người phụ nữ khêu gợi đó, Phục Linh cảm thấy may mắn, người phụ nữ kia là chuyên gia nghiên cứu virus, nhất định muốn mau tới mang cô đi nghiên cứu.
Nhìn thấy khẳng định là không có chuyện tốt, không gặp______chuyện gì cũng không xảy ra.
“Ôi chao____” Phục Linh thở dài một hơi, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, xoay người nhìn, công chúa Phi Lỵ Á ưu nhã khêu gợi mặc một chiếc đầm Lace đen bó sát, trong tay cầm một điếu thuốc hẹp dài, cách xa như vậy, Phục Linh đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.
“Ôi trời______” Phục Linh thở dài lần hai, lập tức đứng dậy cách xa Phi Lỵ Á.
“Thật là vận rủi mỗi năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều, oan gia lộ trảo mấy chữ cũng không phải tôi chế ra, sao lại cứ ứng lên người tôi vậy?”
Đi trên đôi cao gót tinh tế hướng tới chỗ Phục Linh, lại thấy Phục Linh đi một vòng quanh mình, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mạnh Phục Linh, cô rất sợ tôi?”
Sợ em gái ngươi! Phục Linh ở trong lòng nói thầm, dừng bước: “Người đẹp, có chuyện thì nói, không có phiền cô lui về phía sau, đi lên trước, ra cửa, quẹo phải, vào nhà xí thanh tĩnh đầu óc đi.”
Phi Lỵ Á có chút tức giận, đột nhiên trong nháy mắt xóa đi tức giận trong mắt, vui vẻ nhìn Phục Linh nhẹ nhàng nói: “Mạnh tiểu thư, cô vẫn muốn giả ngu sao?”
“Ngạch______” Phục Linh sửng sốt, nhất thời lớn tiếng kêu lên: “Ai yêu, tôi còn muốn đi nhà cầu, xin nhường, xin nhường cho!” Vừa nói vừa đi, trực tiếp lướt qua Phi Lỵ Á, không đề phòng bị Phi Lỵ Á đột nhiên kéo tay lại.
Trong miệng cô ta nhả ra khói mờ, Phục Linh biết khói thuốc không tốt cho người mang thai, nhất thời tay tràn đầy sức mạnh, bỏ tay Phi Lỵ Á ra.
Đường đường là công chúa điện hạ, động tác khinh thường như vậy thật làm cho người ta tức giận.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, công chúa Phi Lỵ Á động thủ, hướng tới mặt Phục Linh tát một cái, đáng tiếc, lần này đối mặt với cô ta là một Phục Linh không bị trói chặc.
Cánh tay nâng lên, cản lại cái tay đang muốn tát cô của Phi Lỵ Á, Phục Linh lạnh lùng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh dùng cái tay kia đánh thật mạnh lên mặt Phi Lỵ Á, phát ra một tiếng ba, sau đó hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi.
“Cô ăn óc heo mà lớn lên sao? Lần trước bị cô trói lại đánh, lần này còn để cô đánh sao? Nhũn não cũng không đến mức như vậy, trở về tắm một cái rồi lăn ra giường cùng Ai Lý Khắc Tư đi!”
Cô vậy mà bị đánh!
Hồi lâu, công chúa Phi Lỵ Á đang ngốc lăng đột nhiên phản ứng lại, nhất thời tròng mắt đỏ bừng, ném tàn thuốc trong tay đi, cánh tay dùng sức tránh khỏi tay Phục Linh, giương nanh múa vuốt xông tới.
“Ai yêu, nổi điên?” Trong miệng mặc dù là trêu chọc, Phục Linh lại vội vàng né tránh, hai người ở trong phòng chạy tới chạy lui, giống như mèo vờn chuột, Phục Linh đột nhiên mệt mỏi, thở hỗn hển, một tay xanh mét trụ trên ghế salon, há miệng to thở, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy trong tay Phi Lỵ Á không biết từ lúc nào có thêm một con đao nhỏ.
Tim Phục Linh run lên, trên mặt có chút co quắp nói: “Công chúa Phi Lỵ Á của tôi ơi, tôi lập tức cho cô tát một cái, cô không cần phải dọa người như vậy chứ?”
“Tôi muốn giết cô!” Phi Lỵ Á thét lên, trong lòng cô rất ghét cái người đàn bà phương Đông này, giống như đàn bà không thích đàn bà xinh đẹp hơn mình, cô dù sao cũng không thích cô ta, mà hôm nay cái người đàn bà chết tiệt này lại dám đánh cô?
Dao nhọn trong tay giơ cao, hướng tới tim Phục Linh đâm xuống.
“A________”
“A________”
Thanh âm quá lớn, kinh động chim sơn ca trong rừng bay tán loạn, người nghe được tiếng thét chói tai cũng hô hoán.
Trong phòng bừa bộn không chịu nổi, chăn mền bị ném lung tung xung quanh, toàn bộ đồ vật có thể quăng người đều nằm trên đất, tất cả biến thành những mảnh vụn.
Mà hai người sống duy nhất trong phòng, một là Mạnh Tiểu thư đang thở hồng hộc, chưa hết sợ hãi lấy tay vuốt tim của mình, an ủi tâm tình rối loạn của mình, mà trên cổ tay của cô có vết máu, một mảnh đỏ tươi.
Mà đối diện với cô, công chúa Phi Lỵ Á giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, cái trán bị đập rách, mảnh vụn bình sứ Thanh Hoa tán loạn trên đất, phía trên dính một vết máu, nhìn thấy ghê người.
Đây là cục diện Sở Viêm sau khi vào phòng nhìn thấy đầu tiên.
Nhìn công chúa Phi Lỵ Á nửa sống nửa chết xốc xếch trên đất, còn người phụ nữ Phục Linh đang nhìn hắn cười lộ ra hai cái răng nhỏ trắng bóc, mặt hắn từ từ trầm xuống.
Mà Ai Lý Khắc Tư theo sau tiến vào, mặt mày đã xanh mét.
Sở Viêm nhìn bình hoa vở ở đó không xa cùng với động tác giằng cô của Phục Linh và Phi Lỵ Á, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Phục Linh cười cười, đứng lên từ từ lướt qua Phi Lỵ Á: “Cô ta muốn lấy dao đâm tôi, tôi phải tự vệ chứ, thuận tay cầm cái bình hoa của anh đưa cho cô ta, tôi làm sao biết cái bình sứ Thanh Hoa của anh với đầu cô ta lại đụng nhau chứ?” Vừa nói, cô liếc mắt nhìn Phi Lỵ Á một chút, thở dài cười: “Cho nên, bình hoa của anh bể, cô ta cũng nằm luôn.”
“Mạnh Phục Linh! Rốt cuộc cô đã làm cái gì?” Ai Lý Khắc Tư rống to, lập tức vọt tới bên người Phi Lỵ Á, đem cô đở dậy, mặt tức giận nhìn Phục Linh.
Trời mới biết nếu Phi Lỵ Á có chuyện gì, hắn chắc chắn cũng không tốt hơn được, dù sao thân phận của cô ta cũng cao quý.
Phục Linh lần nữa buông lỏng tay, vô cùng vô tội nói ra một câu làm người ta hộc máu: “Tôi chỉ chào hỏi cô ta một chút!”
Chào hỏi, có loại chào hỏi như vậy sao?
Nhìn dung nhan kiều mị thanh thuần của cô gái trước mặt, trong lòng Ai Lý Khắc Tư dâng lên chán ghét đối với người phụ nữ trong ngực, ích kỷ, tự đại, kiêu căng, trừ gương mặt ra không có cái gì tốt.
Mà Phục Linh, trong tất ccả những người phụ nữ hắn đã gặp, là người khá thú vị thứ hai, nhưng ở trước mặt Sở Viêm, hắn không dám có ý định gì với Phục Linh, suy nghĩ xong, đột nhiên mặt lạnh quát: “Mạnh Phục Linh, tôi cho cô biết________”
“Đủ rồi!” Sở Viêm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời Ai Lý Khắc Tư, sau đó lạnh lùng nhìn qua ba người đang hình thành hai chiến tuyến: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, Ai Lý Khắc Tư, xin quản người phụ nữ của mình cho tốt, còn có_____ “mắt nâu đột nhiên chuyển sang nhìn Phục Linh đang cười hì hì: “Mạnh tiểu thư nên nắm chắc thời gian hưởng thụ cuộc sống đi, nếu không, sợ là không còn kịp______”
“Sở tiên sinh bây giờ nên tìm đàn bà để sung sướng đi, bằng không mấy năm nửa có thể sẽ không được nữa đó.”
Lời này______
Sắc mặt Sở Viêm tối sầm, âm lãnh liếc Phục Linh, hừ lạnh một tiếng liền đi ra ngoài.
Ai Lý Khắc Tư cũng ôm Phi Lỵ Á ra ngoài, vừa đi vừa dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Phục Linh.
Phi phi phi! Nặng nề phun ra một hơi, Phục Linh khinh thường hừ lạnh hai tiếng, vô cùng xem thường ánh mắt dị thường bỉ ổi của Ai Lý Khắc Tư.
“Cổn đản! Tình nhân đã nửa sống nửa chết, còn có tâm tình quyến rũ tôi, ôi chao___ cũng không thể trách hắn, có trách thì chỉ có thể trách mình sức quyến rũ quá lớn, ai ai cũng muốn để ý.”
Ngoài cửa đột nhiên có người lảo đảo một cái, giống như đột nhiên không cẩn thận té xuống cầu thang.
Lúc tối, trừ có người đưa bữa tối lên, cũng không có ai quấy rầy cô, lại nhìn trăng mà tưởng niệm, Phục Linh chuẩn bị nằm ngay đơ.
Nguyệt hắc phong cao, chính là thời cơ giết người tốt!
Đột nhiên có một bóng đen thoáng qua, trốn trốn tránh tránh chạy vào phòng của Phục Linh, kiễng hai chân, im lặng đi tới giường của Phục Linh, đưa tay khẽ lật chăn.
Lại không có một bóng người nào.
Bóng đen nhất thời cảm thấy mình bị mắc lừa, chốt mở đèn bật lên, thanh âm Phục Linh từ phía sau truyền đến.
“Tiểu thư Phi Lỵ Á, xem ra tôi chào hỏi cô còn chưa đủ nồng nhiệt, có muốn nếm thêm một chút mùi vị sứ Thanh Hoa của Trung Quốc sao?”
Ánh sáng phía ngoài chiếu vào, chiếu sáng dung nhan của bóng đen, tóc dài màu vàng kim tán loạn sau lưng, băng bó vài vòng vải trắng trên trán, thoạt nhìn chật vật chịu không nổi.
Sắc mặt Phi Lỵ Á trắng nhợt nói: “Tôi không muốn cùng cô tranh luận những thứ này, tôi chỉ muốn cô mau rời khỏi đây!”
Giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, Phục Linh lớn tiếng cười: “Nói cô thiểu não, thật đúng không sai!”
Thật là một cái đồ ngu ngốc, đây chính là căn cứ của Sở Viêm, căn cứ của độc kiêu thủ lĩnh Đông Âu, muốn rời đi đơn giản lắm sao, nếu thế cô đã sớm tìm cách chạy, cần gì ở đây tốn sức với một đám điên?
Phục Linh làm sao biết, Phi Lỵ Á vừa tỉnh, không được Ai Lý Khắc Tư dịu dàng an ủi, ngược lại bị mắng cho một trận , nói cô ta không nên đụng vào Mạnh Phục Linh, đây hết thảy đều là tự cô ta tìm tới.
Kết quả, não Phi Lỵ Á tiểu thư có chút ngắn, tự nhiên cho là Ai Lý Khắc Tư di tình biệt luyến, từ La Mạn Nghê tiểu thư trong truyền thuyết dời đến Mạnh Phục Linh trong thực tế, bạn học Phi Lỵ Á cảm thấy Mạnh Phục Linh thật sự làm trở ngại đến hạnh phúc của mình, cho nên khó tránh khỏi đầu óc nghĩ tới một vài vấn đề không bình thường.
“Cô muốn rời đi, tôi giúp cô, nhưng cô nhất định phải đi thật xa, không để cho tôi nhìn thấy cô.”
Những lời này thật sự quá quen tai, giống như đã nghe qua vô số lần, linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ tới tình tiết trong mười mấy bộ tiểu thuyết cô từng xem qua, mười bộ thì tới chín bộ nữ phụ đều lừa nữ chính như vậy, sau đó làm thịt!
Đặc biệt là thời gian trước mới xem truyện < hãn hôn>, nữ chính sau khi bị nữ phụ lừa đi, còn chưa biết kết quả thế nào, liền bị Đồng thiếu gia kéo tới Moscow.
Mà hôm nay, cô ngay cả mình ở nơi nào cũng không biết, cũng không phải nói không bị buồn đau thúc giục.
“Mạnh Phục Linh, tôi mang cô rời đi, tôi hy vọng sau này cô không cùng Ai Lý Khắc Tư gặp mặt nữa.”
Miệng lưỡi Phục Linh co quắp, xem thường!
“Mặc dù biệt thự này phòng vệ rất nghiêm, nhưng đội hộ vệ hoàng gia của tôi chọn tới cũng không phải để ngồi không, cô mau theo tôi.”
Phục Linh xem thường lướt qua cô ta, tháo dép chuẩn bị lên giường ngủ.
“Mạnh Phục Linh, cô là có ý gì? Tôi hảo tâm cứu cô ra ngoài, cô lại có thái độ này với tôi?”
Ba một tiếng, ánh đèn yếu ớt mới vừa sáng lên, bị Phục Linh tắt.
Phi Lỵ Á tức giận, thầm mắng một tiếng không biết điều, đột nhiên vọt tới trước giường, lật chăn của Phục Linh, Phục Linh lập tức né ra, mặt đề phòng nhìn Phi Lỵ Á: “Công chúa điện hạ cao quý, nếu cô bây giờ rất nhàm chán , có thể đi tìm Ai Lý Khắc Tư mà làm một chút chuyện có ý tứ , đừng tới phiền tôi, cửa ở bên kia, xin mời!”
“Shit!” Khẽ rủa một tiếng, Phi Lỵ Á cũng không nhịn được tức giận trong lòng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hai thân hình đàn ông thoăn thoắt lập tức từ bên ngoài cửa sổ đi vào, không phát ra một chút âm thanh.
Phục Linh chấn động, động tác lưu loát cùng hơi thở nhẹ như vậy, có thể so với lính đặc chủng trong đội Phi Hổ a, không hổ là công chúa, thật sự cũng có chút bản lĩnh.
“Trói chặt cô ta cho tôi, mang ra ngoài ! Để cho tôi cả đời này cũng không thấy cô ta. ”
Phục Linh yên lặng, đã có chút hối hận.
Nếu hai người này thật sự lôi cô ra làm thịt, phải làm sao bây giờ ? Đối mặt với cô công chúa Phi Lỵ Á ngu ngốc này, cô có thể dùng một bình hoa mà giải quyết, nhưng đối mặt với hai người đàn ông mạnh mẽ này, đừng nói là một bình hoa, đem tất cẩ đồ sứ nung Cảnh Đức Trấn tới, đập cũng không chết.
Hai người đàn ông này cũng không trả lời, trực tiếp động thủ trói chặt Phục Linh, bây giờ biện pháp duy nhất chính là cầu cứu, đang chuẩn bị kêu to cứu mạng, lại bị một cái khăn lông chặn lại miệng, sau đó hai người đàn ông này ở hai bên khiêng cô nhảy ra cửa sổ.
Bạn không có nghe nhầm, đích xác là nhảy.
Cái loại trình độ rơi xuống đất mà không mang theo chút âm thanh nào, có thể so với khinh công cổ đại.
Cái thứ lão đại Đông Âu, độc kiêu thủ lĩnh gì chứ, toàn thứ bỏ đi, con mẹ nó hắn ta đánh rắm, ngay cả cửa nhà cũng bị người ta trôm mà không biết, cái gì hồng ngoại, cái gì thiết bị, sau này hắn cưới vợ, có khi vợ ra tường cũng không biết.
Bị người lôi kéo cả một đường, trừ khăn lông trong miệng có thể lộ ra vài tia không khí, ngay cả rên rỉ cũng rên không được.
Ôi chao, trời muốn diệt ta !
Cẩn thận lướt qua tia hồng ngoại và tốp mười lính canh dùng súng, phía trước là rừng cây rậm rạp, nhìn một cái giống như là xoáy nước sâu không thấy đáy, chỉ chờ người đi vào, sẽ cắn nuốt sâu xuống.
Đi sâu vào rừng, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng và tiếng chim hót cũng không có, có thể nói là đã đến trình độ thiên sơn điểu phi tuyệt – vạn kính tung nhân diệt (theo mình hiểu sơ sơ là : chim tuyệt chủng và không có dấu chân người, xin lỗi mình đã cố gắng hết sức :v ), đi mười mấy phút đồng hồ, mới đi ra khỏi cánh rừng tối tăm không có ánh sáng.
Khi ánh trăng chiếu xuống, xông vào mặt là mùi tanh của nước biển, mà trước mắt là một chiếc ca nô.
Bị người ta lôi lên thuyền, không cần nhìn cũng biết đó là sản phẩm công nghệ cao hoàn mỹ, một người dùng sợi dây trói chặc cô, một người đứng ở trên mũi thuyền điều khiển.
Phục Linh thâm sâu nhìn lại tòa thành giam lỏng mình nhiều ngày qua, cô quay đầu nhìn không phải vì lưu luyến, mà muốn nhớ kĩ hình dáng tòa thành, chờ cô trở về, tìm người tới đây cho nổ.
Nhốt bà đây lâu như vậy, dù không đùa giỡn bà đây, thì cũng là hù dọa bà, sau đó còn muốn giết bà, kết quả còn muốn để bà đây chạy.
Bà lau, con mẹ ngươi !
Vèo một cái, ca nô đột nhiên nổ máy chạy ra ngoài, tiến ra biển, gió biển táp vào mặt, rót vào trong khoan miệng, khiến cho Phục Linh cảm thấy muốn nôn.
Lúc này khí trời xung quanh hòn đảo rất lạnh, mà Phục Linh chỉ mặc bộ đồ ngủ mà Sở Viêm cho người mang tới, mặc dù mặc lên rất thoải mái, giống như không có mặc gì, nhưng ở trong gió lạnh, có chút lạnh đến hoảng hốt.
Lần nữa quay đầu lại nhìn, đã cách rất xa, tiểu đảo trong mắt cô đã biến thành một ánh sao càng ngày càng xa, vụt sáng vụt tắt, chỉ ở đó trong nháy mắt, ánh sao trở nên to hơn, rất xinh đẹp.
Cẩn thận nhìn lại, Phục Linh vỗ đùi : “*** ! Sáng như vậy ? Xong đời nhất định đã phát hiện mình chạy trốn. ” Mặc dù bây giờ khí trời có chút lạnh buốt, rất khó chịu, đáy lòng Phục Linh còn sợ bị bắt về hơn, bởi vì bị bắt về, vô cùng có khả năng đối mặt ngày đó chính là sô mệnh chuột bạch.
Mà bây giờ là sao đây ? Cũng không khác nhiều lắm, cá trên thớt, hai bên bên nào cũng chính là mệnh mặc cho người ta làm thịt.
So sánh hai bên, thà chọn chạy trốn theo người của Phi Lỵ Á, mặc dù cô đánh không lại, nhưng cũng có thể dùng trí, thay vì đối đầu với một đám người, không bằng chỉ đối đầu với hai người.
“Người anh em, lái nhanh lên chút đi, phía sau có người đuổi theo_____” Phục Linh đen mặt thúc giục.
“Câm _____” Hai chữ câm miệng còn chưa nói xong, một tiếng súng vang lên, người đàn ông liền trợn tròn hai mắt, huyệt thái dương bắt đầu không ngừng róc rách chảy máu, giống như dòng suối không bao giờ cạn.
Phốc một tiếng, hắn ta liền nằm trên ca nô, người kia lập tức cảnh giác kẹp Phục Linh lại, móc ra một khẩu súng trong ngực, lỗ tai vừa động, bắt đầu bóp còi súng.
Phục Linh ngốc lặng tại chỗ, có chút không tiếp nhận được sự thật trước mắt, máu đỏ tươi kia chảy tới bên chân cô, phát ra mùi máu tươi nồng nặc cùng hơi thở của người đàn ông mới vừa rồi vẫn còn sống.
Dạ dày cô đột nhiên có chút khó chịu, không nhịn được muốn nôn ra, lại không động đậy được.
Đúng vậy ! Cô lần đầu tiên thấy người ta cứ như vậy mà chết ở trước mặt mình, máu người đàn ông kia vẩy khắp người cô, có mùi máu ấm áp, giống như một xoáy nước hủy diệt đem cô hút sâu vào, không thể phản kháng.
Gió biển nhàn nhạt nhảy múa trên mặt cô, êm ái giống như cái vuốt ve của mẹ, nhưng Phục Linh lại cảm thấy giống như bàn tay ác ma, giữ cổ cô thật chặt, làm cho cô khó mà hô hấp.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…….
Vô số tiếng súng bắt đầu vang lên, ở xung quanh cô bắn loạn, nhưng không có trúng cô, một người đàn ông khác cũng chết thảm trước mắt cô, trên người hắn hình như trúng rất nhiều đạn, máu tươi vẩy đầy gương mặt cô.
Từ xa có âm thanh của ca nô truyền đến, hai chiếc ca nô lớn hơn hẳn chiếc cô đang ngồi, mà Sở Viêm mặc một chiếc áo gió màu đen, hai tròng mắt của hắn giữa trời đêm âm thầm mà quỷ dị, phảng phất như hóa thân của ác ma.
“Mạnh tiểu thư, cô rất không ngoan ! ”
Thanh âm kia, êm ái có lực, lại giống như tiếng sấm san bằng mặt đất, đem Phục Linh nổ đến tỉnh ra.
Cô hung tợn quay đầu, trong ánh mắt có vô số lửa giận đang bùng cháy, ánh mắt màu đen giống như biến thành đỏ, sợ hãi cùng tức giận đè nén, cuối cùng không nhịn được phát tiết ra,
“Sở Viêm, ngươi là thứ ma quỷ ! ” Thanh âm thê lương, tựa như liệp ưng gào thét.
Khóe môi Sở Viêm nở nụ cười nhàn nhạt : “Cảm ơn quá khen ! ”
Đồng Trác Khiêm điều khiển máy bay chiến đấu, nhìn không thấy hòn đảo, hiểu ra phải lặn xuống biển.
Sở Viêm nếu có thể ngồi lên vị trí trùm buôn thuốc phiện Đông Âu, chắc chắn không phải thứ ngu đần, anh khua chiên gõ trống mang theo mấy chiếc máy bay chiến đấu vọt vào tầm mắt của bọn chúng, không phải là muốn chết sao?
Từ từ hạ thấp máy bay, giao cho cấp dưới bên cạnh điều khiển, Đồng thiếu gia mặc trang bị phi hành vào, mãnh liệt nhày xuống biển rộng mênh mông.
Trên mặt biển đột nhiên nhô lên một chiếc tàu ngầm bọc thép, vững vàng hạ thấp, lối tàu ngầm vào vừa mở lập tức đi vào, sắc mặt Lạc Sâm thâm trầm đứng một bên quan sát tình hình.
“Như thế nào?”
Lạc Sâm lắc đầu một cái: “Sở Viêm không hổ là Sở Viêm, chẳng những phòng vệ trên cao, ngay cả dưới biển cũng lắp đặt máy móc kiểm tra đo lường, hệ thống phòng chống xâm nhập, không có cách nào từ đáy biển tiếp cận hòn đảo, chỉ sợ ngay cả một con cá hoàng hoa, bơi ngang qua, cũng phải lật ngữa bụng.”
“Như vậy_______” thanh âm dừng một chút, Đồng thiếu trầm giọng nói: “Mặc trang bị, bơi tới”
***
Từ sau buổi sáng Mễ Yết Nhĩ rời đi, chưa từng gặp lại cái người phụ nữ khêu gợi đó, Phục Linh cảm thấy may mắn, người phụ nữ kia là chuyên gia nghiên cứu virus, nhất định muốn mau tới mang cô đi nghiên cứu.
Nhìn thấy khẳng định là không có chuyện tốt, không gặp______chuyện gì cũng không xảy ra.
“Ôi chao____” Phục Linh thở dài một hơi, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, xoay người nhìn, công chúa Phi Lỵ Á ưu nhã khêu gợi mặc một chiếc đầm Lace đen bó sát, trong tay cầm một điếu thuốc hẹp dài, cách xa như vậy, Phục Linh đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.
“Ôi trời______” Phục Linh thở dài lần hai, lập tức đứng dậy cách xa Phi Lỵ Á.
“Thật là vận rủi mỗi năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều, oan gia lộ trảo mấy chữ cũng không phải tôi chế ra, sao lại cứ ứng lên người tôi vậy?”
Đi trên đôi cao gót tinh tế hướng tới chỗ Phục Linh, lại thấy Phục Linh đi một vòng quanh mình, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mạnh Phục Linh, cô rất sợ tôi?”
Sợ em gái ngươi! Phục Linh ở trong lòng nói thầm, dừng bước: “Người đẹp, có chuyện thì nói, không có phiền cô lui về phía sau, đi lên trước, ra cửa, quẹo phải, vào nhà xí thanh tĩnh đầu óc đi.”
Phi Lỵ Á có chút tức giận, đột nhiên trong nháy mắt xóa đi tức giận trong mắt, vui vẻ nhìn Phục Linh nhẹ nhàng nói: “Mạnh tiểu thư, cô vẫn muốn giả ngu sao?”
“Ngạch______” Phục Linh sửng sốt, nhất thời lớn tiếng kêu lên: “Ai yêu, tôi còn muốn đi nhà cầu, xin nhường, xin nhường cho!” Vừa nói vừa đi, trực tiếp lướt qua Phi Lỵ Á, không đề phòng bị Phi Lỵ Á đột nhiên kéo tay lại.
Trong miệng cô ta nhả ra khói mờ, Phục Linh biết khói thuốc không tốt cho người mang thai, nhất thời tay tràn đầy sức mạnh, bỏ tay Phi Lỵ Á ra.
Đường đường là công chúa điện hạ, động tác khinh thường như vậy thật làm cho người ta tức giận.
Giống như lần đầu tiên gặp mặt, công chúa Phi Lỵ Á động thủ, hướng tới mặt Phục Linh tát một cái, đáng tiếc, lần này đối mặt với cô ta là một Phục Linh không bị trói chặc.
Cánh tay nâng lên, cản lại cái tay đang muốn tát cô của Phi Lỵ Á, Phục Linh lạnh lùng xoay người, lấy tốc độ cực nhanh dùng cái tay kia đánh thật mạnh lên mặt Phi Lỵ Á, phát ra một tiếng ba, sau đó hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi.
“Cô ăn óc heo mà lớn lên sao? Lần trước bị cô trói lại đánh, lần này còn để cô đánh sao? Nhũn não cũng không đến mức như vậy, trở về tắm một cái rồi lăn ra giường cùng Ai Lý Khắc Tư đi!”
Cô vậy mà bị đánh!
Hồi lâu, công chúa Phi Lỵ Á đang ngốc lăng đột nhiên phản ứng lại, nhất thời tròng mắt đỏ bừng, ném tàn thuốc trong tay đi, cánh tay dùng sức tránh khỏi tay Phục Linh, giương nanh múa vuốt xông tới.
“Ai yêu, nổi điên?” Trong miệng mặc dù là trêu chọc, Phục Linh lại vội vàng né tránh, hai người ở trong phòng chạy tới chạy lui, giống như mèo vờn chuột, Phục Linh đột nhiên mệt mỏi, thở hỗn hển, một tay xanh mét trụ trên ghế salon, há miệng to thở, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy trong tay Phi Lỵ Á không biết từ lúc nào có thêm một con đao nhỏ.
Tim Phục Linh run lên, trên mặt có chút co quắp nói: “Công chúa Phi Lỵ Á của tôi ơi, tôi lập tức cho cô tát một cái, cô không cần phải dọa người như vậy chứ?”
“Tôi muốn giết cô!” Phi Lỵ Á thét lên, trong lòng cô rất ghét cái người đàn bà phương Đông này, giống như đàn bà không thích đàn bà xinh đẹp hơn mình, cô dù sao cũng không thích cô ta, mà hôm nay cái người đàn bà chết tiệt này lại dám đánh cô?
Dao nhọn trong tay giơ cao, hướng tới tim Phục Linh đâm xuống.
“A________”
“A________”
Thanh âm quá lớn, kinh động chim sơn ca trong rừng bay tán loạn, người nghe được tiếng thét chói tai cũng hô hoán.
Trong phòng bừa bộn không chịu nổi, chăn mền bị ném lung tung xung quanh, toàn bộ đồ vật có thể quăng người đều nằm trên đất, tất cả biến thành những mảnh vụn.
Mà hai người sống duy nhất trong phòng, một là Mạnh Tiểu thư đang thở hồng hộc, chưa hết sợ hãi lấy tay vuốt tim của mình, an ủi tâm tình rối loạn của mình, mà trên cổ tay của cô có vết máu, một mảnh đỏ tươi.
Mà đối diện với cô, công chúa Phi Lỵ Á giống như một con chó chết nằm trên mặt đất, cái trán bị đập rách, mảnh vụn bình sứ Thanh Hoa tán loạn trên đất, phía trên dính một vết máu, nhìn thấy ghê người.
Đây là cục diện Sở Viêm sau khi vào phòng nhìn thấy đầu tiên.
Nhìn công chúa Phi Lỵ Á nửa sống nửa chết xốc xếch trên đất, còn người phụ nữ Phục Linh đang nhìn hắn cười lộ ra hai cái răng nhỏ trắng bóc, mặt hắn từ từ trầm xuống.
Mà Ai Lý Khắc Tư theo sau tiến vào, mặt mày đã xanh mét.
Sở Viêm nhìn bình hoa vở ở đó không xa cùng với động tác giằng cô của Phục Linh và Phi Lỵ Á, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Phục Linh cười cười, đứng lên từ từ lướt qua Phi Lỵ Á: “Cô ta muốn lấy dao đâm tôi, tôi phải tự vệ chứ, thuận tay cầm cái bình hoa của anh đưa cho cô ta, tôi làm sao biết cái bình sứ Thanh Hoa của anh với đầu cô ta lại đụng nhau chứ?” Vừa nói, cô liếc mắt nhìn Phi Lỵ Á một chút, thở dài cười: “Cho nên, bình hoa của anh bể, cô ta cũng nằm luôn.”
“Mạnh Phục Linh! Rốt cuộc cô đã làm cái gì?” Ai Lý Khắc Tư rống to, lập tức vọt tới bên người Phi Lỵ Á, đem cô đở dậy, mặt tức giận nhìn Phục Linh.
Trời mới biết nếu Phi Lỵ Á có chuyện gì, hắn chắc chắn cũng không tốt hơn được, dù sao thân phận của cô ta cũng cao quý.
Phục Linh lần nữa buông lỏng tay, vô cùng vô tội nói ra một câu làm người ta hộc máu: “Tôi chỉ chào hỏi cô ta một chút!”
Chào hỏi, có loại chào hỏi như vậy sao?
Nhìn dung nhan kiều mị thanh thuần của cô gái trước mặt, trong lòng Ai Lý Khắc Tư dâng lên chán ghét đối với người phụ nữ trong ngực, ích kỷ, tự đại, kiêu căng, trừ gương mặt ra không có cái gì tốt.
Mà Phục Linh, trong tất ccả những người phụ nữ hắn đã gặp, là người khá thú vị thứ hai, nhưng ở trước mặt Sở Viêm, hắn không dám có ý định gì với Phục Linh, suy nghĩ xong, đột nhiên mặt lạnh quát: “Mạnh Phục Linh, tôi cho cô biết________”
“Đủ rồi!” Sở Viêm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời Ai Lý Khắc Tư, sau đó lạnh lùng nhìn qua ba người đang hình thành hai chiến tuyến: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, Ai Lý Khắc Tư, xin quản người phụ nữ của mình cho tốt, còn có_____ “mắt nâu đột nhiên chuyển sang nhìn Phục Linh đang cười hì hì: “Mạnh tiểu thư nên nắm chắc thời gian hưởng thụ cuộc sống đi, nếu không, sợ là không còn kịp______”
“Sở tiên sinh bây giờ nên tìm đàn bà để sung sướng đi, bằng không mấy năm nửa có thể sẽ không được nữa đó.”
Lời này______
Sắc mặt Sở Viêm tối sầm, âm lãnh liếc Phục Linh, hừ lạnh một tiếng liền đi ra ngoài.
Ai Lý Khắc Tư cũng ôm Phi Lỵ Á ra ngoài, vừa đi vừa dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Phục Linh.
Phi phi phi! Nặng nề phun ra một hơi, Phục Linh khinh thường hừ lạnh hai tiếng, vô cùng xem thường ánh mắt dị thường bỉ ổi của Ai Lý Khắc Tư.
“Cổn đản! Tình nhân đã nửa sống nửa chết, còn có tâm tình quyến rũ tôi, ôi chao___ cũng không thể trách hắn, có trách thì chỉ có thể trách mình sức quyến rũ quá lớn, ai ai cũng muốn để ý.”
Ngoài cửa đột nhiên có người lảo đảo một cái, giống như đột nhiên không cẩn thận té xuống cầu thang.
Lúc tối, trừ có người đưa bữa tối lên, cũng không có ai quấy rầy cô, lại nhìn trăng mà tưởng niệm, Phục Linh chuẩn bị nằm ngay đơ.
Nguyệt hắc phong cao, chính là thời cơ giết người tốt!
Đột nhiên có một bóng đen thoáng qua, trốn trốn tránh tránh chạy vào phòng của Phục Linh, kiễng hai chân, im lặng đi tới giường của Phục Linh, đưa tay khẽ lật chăn.
Lại không có một bóng người nào.
Bóng đen nhất thời cảm thấy mình bị mắc lừa, chốt mở đèn bật lên, thanh âm Phục Linh từ phía sau truyền đến.
“Tiểu thư Phi Lỵ Á, xem ra tôi chào hỏi cô còn chưa đủ nồng nhiệt, có muốn nếm thêm một chút mùi vị sứ Thanh Hoa của Trung Quốc sao?”
Ánh sáng phía ngoài chiếu vào, chiếu sáng dung nhan của bóng đen, tóc dài màu vàng kim tán loạn sau lưng, băng bó vài vòng vải trắng trên trán, thoạt nhìn chật vật chịu không nổi.
Sắc mặt Phi Lỵ Á trắng nhợt nói: “Tôi không muốn cùng cô tranh luận những thứ này, tôi chỉ muốn cô mau rời khỏi đây!”
Giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, Phục Linh lớn tiếng cười: “Nói cô thiểu não, thật đúng không sai!”
Thật là một cái đồ ngu ngốc, đây chính là căn cứ của Sở Viêm, căn cứ của độc kiêu thủ lĩnh Đông Âu, muốn rời đi đơn giản lắm sao, nếu thế cô đã sớm tìm cách chạy, cần gì ở đây tốn sức với một đám điên?
Phục Linh làm sao biết, Phi Lỵ Á vừa tỉnh, không được Ai Lý Khắc Tư dịu dàng an ủi, ngược lại bị mắng cho một trận , nói cô ta không nên đụng vào Mạnh Phục Linh, đây hết thảy đều là tự cô ta tìm tới.
Kết quả, não Phi Lỵ Á tiểu thư có chút ngắn, tự nhiên cho là Ai Lý Khắc Tư di tình biệt luyến, từ La Mạn Nghê tiểu thư trong truyền thuyết dời đến Mạnh Phục Linh trong thực tế, bạn học Phi Lỵ Á cảm thấy Mạnh Phục Linh thật sự làm trở ngại đến hạnh phúc của mình, cho nên khó tránh khỏi đầu óc nghĩ tới một vài vấn đề không bình thường.
“Cô muốn rời đi, tôi giúp cô, nhưng cô nhất định phải đi thật xa, không để cho tôi nhìn thấy cô.”
Những lời này thật sự quá quen tai, giống như đã nghe qua vô số lần, linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ tới tình tiết trong mười mấy bộ tiểu thuyết cô từng xem qua, mười bộ thì tới chín bộ nữ phụ đều lừa nữ chính như vậy, sau đó làm thịt!
Đặc biệt là thời gian trước mới xem truyện < hãn hôn>, nữ chính sau khi bị nữ phụ lừa đi, còn chưa biết kết quả thế nào, liền bị Đồng thiếu gia kéo tới Moscow.
Mà hôm nay, cô ngay cả mình ở nơi nào cũng không biết, cũng không phải nói không bị buồn đau thúc giục.
“Mạnh Phục Linh, tôi mang cô rời đi, tôi hy vọng sau này cô không cùng Ai Lý Khắc Tư gặp mặt nữa.”
Miệng lưỡi Phục Linh co quắp, xem thường!
“Mặc dù biệt thự này phòng vệ rất nghiêm, nhưng đội hộ vệ hoàng gia của tôi chọn tới cũng không phải để ngồi không, cô mau theo tôi.”
Phục Linh xem thường lướt qua cô ta, tháo dép chuẩn bị lên giường ngủ.
“Mạnh Phục Linh, cô là có ý gì? Tôi hảo tâm cứu cô ra ngoài, cô lại có thái độ này với tôi?”
Ba một tiếng, ánh đèn yếu ớt mới vừa sáng lên, bị Phục Linh tắt.
Phi Lỵ Á tức giận, thầm mắng một tiếng không biết điều, đột nhiên vọt tới trước giường, lật chăn của Phục Linh, Phục Linh lập tức né ra, mặt đề phòng nhìn Phi Lỵ Á: “Công chúa điện hạ cao quý, nếu cô bây giờ rất nhàm chán , có thể đi tìm Ai Lý Khắc Tư mà làm một chút chuyện có ý tứ , đừng tới phiền tôi, cửa ở bên kia, xin mời!”
“Shit!” Khẽ rủa một tiếng, Phi Lỵ Á cũng không nhịn được tức giận trong lòng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hai thân hình đàn ông thoăn thoắt lập tức từ bên ngoài cửa sổ đi vào, không phát ra một chút âm thanh.
Phục Linh chấn động, động tác lưu loát cùng hơi thở nhẹ như vậy, có thể so với lính đặc chủng trong đội Phi Hổ a, không hổ là công chúa, thật sự cũng có chút bản lĩnh.
“Trói chặt cô ta cho tôi, mang ra ngoài ! Để cho tôi cả đời này cũng không thấy cô ta. ”
Phục Linh yên lặng, đã có chút hối hận.
Nếu hai người này thật sự lôi cô ra làm thịt, phải làm sao bây giờ ? Đối mặt với cô công chúa Phi Lỵ Á ngu ngốc này, cô có thể dùng một bình hoa mà giải quyết, nhưng đối mặt với hai người đàn ông mạnh mẽ này, đừng nói là một bình hoa, đem tất cẩ đồ sứ nung Cảnh Đức Trấn tới, đập cũng không chết.
Hai người đàn ông này cũng không trả lời, trực tiếp động thủ trói chặt Phục Linh, bây giờ biện pháp duy nhất chính là cầu cứu, đang chuẩn bị kêu to cứu mạng, lại bị một cái khăn lông chặn lại miệng, sau đó hai người đàn ông này ở hai bên khiêng cô nhảy ra cửa sổ.
Bạn không có nghe nhầm, đích xác là nhảy.
Cái loại trình độ rơi xuống đất mà không mang theo chút âm thanh nào, có thể so với khinh công cổ đại.
Cái thứ lão đại Đông Âu, độc kiêu thủ lĩnh gì chứ, toàn thứ bỏ đi, con mẹ nó hắn ta đánh rắm, ngay cả cửa nhà cũng bị người ta trôm mà không biết, cái gì hồng ngoại, cái gì thiết bị, sau này hắn cưới vợ, có khi vợ ra tường cũng không biết.
Bị người lôi kéo cả một đường, trừ khăn lông trong miệng có thể lộ ra vài tia không khí, ngay cả rên rỉ cũng rên không được.
Ôi chao, trời muốn diệt ta !
Cẩn thận lướt qua tia hồng ngoại và tốp mười lính canh dùng súng, phía trước là rừng cây rậm rạp, nhìn một cái giống như là xoáy nước sâu không thấy đáy, chỉ chờ người đi vào, sẽ cắn nuốt sâu xuống.
Đi sâu vào rừng, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng và tiếng chim hót cũng không có, có thể nói là đã đến trình độ thiên sơn điểu phi tuyệt – vạn kính tung nhân diệt (theo mình hiểu sơ sơ là : chim tuyệt chủng và không có dấu chân người, xin lỗi mình đã cố gắng hết sức :v ), đi mười mấy phút đồng hồ, mới đi ra khỏi cánh rừng tối tăm không có ánh sáng.
Khi ánh trăng chiếu xuống, xông vào mặt là mùi tanh của nước biển, mà trước mắt là một chiếc ca nô.
Bị người ta lôi lên thuyền, không cần nhìn cũng biết đó là sản phẩm công nghệ cao hoàn mỹ, một người dùng sợi dây trói chặc cô, một người đứng ở trên mũi thuyền điều khiển.
Phục Linh thâm sâu nhìn lại tòa thành giam lỏng mình nhiều ngày qua, cô quay đầu nhìn không phải vì lưu luyến, mà muốn nhớ kĩ hình dáng tòa thành, chờ cô trở về, tìm người tới đây cho nổ.
Nhốt bà đây lâu như vậy, dù không đùa giỡn bà đây, thì cũng là hù dọa bà, sau đó còn muốn giết bà, kết quả còn muốn để bà đây chạy.
Bà lau, con mẹ ngươi !
Vèo một cái, ca nô đột nhiên nổ máy chạy ra ngoài, tiến ra biển, gió biển táp vào mặt, rót vào trong khoan miệng, khiến cho Phục Linh cảm thấy muốn nôn.
Lúc này khí trời xung quanh hòn đảo rất lạnh, mà Phục Linh chỉ mặc bộ đồ ngủ mà Sở Viêm cho người mang tới, mặc dù mặc lên rất thoải mái, giống như không có mặc gì, nhưng ở trong gió lạnh, có chút lạnh đến hoảng hốt.
Lần nữa quay đầu lại nhìn, đã cách rất xa, tiểu đảo trong mắt cô đã biến thành một ánh sao càng ngày càng xa, vụt sáng vụt tắt, chỉ ở đó trong nháy mắt, ánh sao trở nên to hơn, rất xinh đẹp.
Cẩn thận nhìn lại, Phục Linh vỗ đùi : “*** ! Sáng như vậy ? Xong đời nhất định đã phát hiện mình chạy trốn. ” Mặc dù bây giờ khí trời có chút lạnh buốt, rất khó chịu, đáy lòng Phục Linh còn sợ bị bắt về hơn, bởi vì bị bắt về, vô cùng có khả năng đối mặt ngày đó chính là sô mệnh chuột bạch.
Mà bây giờ là sao đây ? Cũng không khác nhiều lắm, cá trên thớt, hai bên bên nào cũng chính là mệnh mặc cho người ta làm thịt.
So sánh hai bên, thà chọn chạy trốn theo người của Phi Lỵ Á, mặc dù cô đánh không lại, nhưng cũng có thể dùng trí, thay vì đối đầu với một đám người, không bằng chỉ đối đầu với hai người.
“Người anh em, lái nhanh lên chút đi, phía sau có người đuổi theo_____” Phục Linh đen mặt thúc giục.
“Câm _____” Hai chữ câm miệng còn chưa nói xong, một tiếng súng vang lên, người đàn ông liền trợn tròn hai mắt, huyệt thái dương bắt đầu không ngừng róc rách chảy máu, giống như dòng suối không bao giờ cạn.
Phốc một tiếng, hắn ta liền nằm trên ca nô, người kia lập tức cảnh giác kẹp Phục Linh lại, móc ra một khẩu súng trong ngực, lỗ tai vừa động, bắt đầu bóp còi súng.
Phục Linh ngốc lặng tại chỗ, có chút không tiếp nhận được sự thật trước mắt, máu đỏ tươi kia chảy tới bên chân cô, phát ra mùi máu tươi nồng nặc cùng hơi thở của người đàn ông mới vừa rồi vẫn còn sống.
Dạ dày cô đột nhiên có chút khó chịu, không nhịn được muốn nôn ra, lại không động đậy được.
Đúng vậy ! Cô lần đầu tiên thấy người ta cứ như vậy mà chết ở trước mặt mình, máu người đàn ông kia vẩy khắp người cô, có mùi máu ấm áp, giống như một xoáy nước hủy diệt đem cô hút sâu vào, không thể phản kháng.
Gió biển nhàn nhạt nhảy múa trên mặt cô, êm ái giống như cái vuốt ve của mẹ, nhưng Phục Linh lại cảm thấy giống như bàn tay ác ma, giữ cổ cô thật chặt, làm cho cô khó mà hô hấp.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…….
Vô số tiếng súng bắt đầu vang lên, ở xung quanh cô bắn loạn, nhưng không có trúng cô, một người đàn ông khác cũng chết thảm trước mắt cô, trên người hắn hình như trúng rất nhiều đạn, máu tươi vẩy đầy gương mặt cô.
Từ xa có âm thanh của ca nô truyền đến, hai chiếc ca nô lớn hơn hẳn chiếc cô đang ngồi, mà Sở Viêm mặc một chiếc áo gió màu đen, hai tròng mắt của hắn giữa trời đêm âm thầm mà quỷ dị, phảng phất như hóa thân của ác ma.
“Mạnh tiểu thư, cô rất không ngoan ! ”
Thanh âm kia, êm ái có lực, lại giống như tiếng sấm san bằng mặt đất, đem Phục Linh nổ đến tỉnh ra.
Cô hung tợn quay đầu, trong ánh mắt có vô số lửa giận đang bùng cháy, ánh mắt màu đen giống như biến thành đỏ, sợ hãi cùng tức giận đè nén, cuối cùng không nhịn được phát tiết ra,
“Sở Viêm, ngươi là thứ ma quỷ ! ” Thanh âm thê lương, tựa như liệp ưng gào thét.
Khóe môi Sở Viêm nở nụ cười nhàn nhạt : “Cảm ơn quá khen ! ”
Tác giả :
Giáp Đồng