Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 151: Đại kết cục 4
"Bắt lấy người phụ nữ này." Tề Khai Nhan lạnh lùng ra lệnh, gần như chính là ở một phút Lang Phàm nói lời kia, bốn phía đột nhiên xông lên hàng loạt người, người người cầm súng trong tay, mắt lạnh nhìn Lang Phàm liền xông tới.
"Đứng lại." Đồng Hoa Triệu quát lên: "Tôi còn chưa có chết."
"Nhưng nếu anh tiếp tục như vậy nữa, cách cái chết cũng không xa." Tề Khai Nhan hung hãn nói, lúc trước là cô gái xinh đẹp động lòng người, từ từ qua đi, còn dư lại chỉ là người phụ nữ trung niên thê lương gánh vác trách nhiệm.
"Bắt lấy Lang Phàm, lấy tội danh ám sát chính khách trong quân đội, bắt đưa tòa án quân sự."
"Tề Khai Nhan!" Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Đồng Hoa Triệu kêu người tên người phụ nữ này, mà trong nháy mắt đó, lqd Tề Khai Nhan cảm thấy hơi hoảng hốt, giống như cái tên đó rất xa lạ.
"Anh Điềm, bà ta muốn giết anh à? Chẳng lẽ anh còn muốn bỏ qua cho bà ta sao?"
Đồng Hoa Triệu đột nhiên sững sờ, tầm mắt của ông ta từ từ bắt đầu mơ hồ, bỏ qua cho? Trong cuộc đời này, ông ta từng thật sự buông tha cho Lang Phàm sao?
"A Phàm!" Bên ngoài có âm thanh truyền đến, tiếng bước chân vội vàng.
Khóe miệng Lang Phàm đột nhiên hiện lên nụ cười, giống như năm ấy mới gặp gỡ với Mông Kính lúc mùa xuân hoa nở rực rỡ, xinh đẹp khiến cho ông mất đi hồn phách.
Bà đột nhiên rút ra một cây trâm cài tóc trên đầu, đối diện ánh mắt đột nhiên kinh hoảng của người nọ, trong giây lát Mông Kính đột nhiên xông tới, đâm vào trong bụng của mình.
Trong cuộc đời này, cuối cùng là lỗi, chỉ là cũng may, tất cả đây cũng sắp kết thúc.
Tròng mắt Đồng Hoa Triệu muốn nứt ra, trong bụng giống như dời sông lấp biển trong nháy mắt, ông ta bắt đầu đột nhiên lqd khủng hoảng, vết thương của mình hình như cũng tê dại, ông ta hơi run rẩy đi tới, tiếp được người phụ nữ chậm rãi ngã xuống.
"A Phàm ——" Câu này, giống như nói mớ.
"A Sâm." Lang Phàm cười hô, hình như nhìn thấy người trong giấc mơ của mình: "Em rốt cuộc nhìn thấy anh rồi, nhưng từ nay em lại không nhìn thấy Tiểu Kính, không nhìn thấy con gái của em rồi."
"Khụ khụ ——" Lang Phàm đột nhiên ho kịch liệt, máu tươi từ trong miệng của bà không ngừng trào ra, giống như mẫu đơn nhuốn máu khiến người ta rung động lòng người.
Thân thể Mông Kính run rẩy, ông đột nhiên tăng nhanh bước chân, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tay nặng nề đỡ Đồng Hoa Triệu ra, ông ta vẫn nửa nằm trên mặt đất, vẻ mặt si ngốc.
Tề Khai Nhan ôm lấy Đồng Hoa Triệu, nhìn một đám người si ngốc, rống to một tiếng: "Lập tức gọi bác sĩ."
Trong cánh tay là cảm giác ấm áp, Lang Phàm nghĩ tới như thế.
Thân thể đột nhiên bay lên không, Mông Kính ôm lấy thân thể của bà, vội vàng xông ra ngoài, Tề Khai Nhan thấy thế rống to lqd một tiếng: "Ngăn lại!"
"Ngăn cản em gái bà ấy!"
"Bốp ——"
Mạnh Phục Linh đột nhiên xuất hiện, một tiếng mắng đến, người vừa đến, bóng dáng nhanh chóng tiến lên, một cái tát hỏi thăm ở trên mặt Tề Khai Nhan.
"Đừng tưởng rằng bà già thì tôi phải tôn trọng bà."
"Chú Mông, mang Lang ——" nhìn người toàn thân đầy máu này, Phục Linh đột nhiên run rẩy, trong lòng đột nhiên không khống chế được đau đớn: "Nhanh chóng mang mẹ cháu đi bệnh viện."
Thân thể Lang Phàm đột nhiên cứng ngắc, hình như không thể tin được lời nói trong miệng Phục Linh.
Mông Kính đáp một tiếng, liền muốn đi ra bên ngoài, mà lúc này đây, Lạc Lịch và Hoa Chân thấy cùng lúc, lập tức hỏi lqd thăm toàn bộ đám người của Tề Khai Nhan.
"Nơi này giao cho chúng tôi, cô an tâm đi."
"Được."
Ôm bà ấy, Mông Kính liền vội vã chạy ra ngoài.
Ánh sáng chói mắt chiếu rọi ở trong đôi mắt của Lang Phàm, người phụ nữ cho tới bây giờ đều rất kiên cường ít khóc, giờ khắc này cũng đang khóc.
"Tiểu Kính, ông nghe —— nghe con bé gọi tôi cái gì sao?"
"Tôi nghe thấy, con bé gọi bà là mẹ, Mạnh Phục Linh gọi Lang Phàm là mẹ."
"Bỗng
Nhiên, tôi không muốn chết đấy.” Lang Phàm lẳng lặng nói, hình như một chuyện rất dửng dưng, ai có thể lại biết trong lòng của bà đã kinh hãi lật ra sóng lớn ngập trời đây?
“Vậy cũng không nên chết.”
Lang Phàm không nói gì, trong phút chốc Mông Kính cho rằng mình đã mất đi, ở trong cuống quít, ông cuối đầu nhìn Lang Phàm, lại thấy bà mặt mày tươi cười, khoé môi cong lên, nhìn không trung, hình như đang suy tư.
“A Phàm, bà không thể chết, có lẽ cho tới bây giờ tôi cũng không nói cho bà biết, tôi tưởng rằng bà biết, bà thật sự cũng biết, Mông Kính tôi, yêu bà, cho nên bà không thể chết, bà còn có con gái còn có tôi, bà quên cháu ngoại đáng yêu của mình sao? Cứ như vậy chết rồi, bà đi qua cùng với Sâm ca, lại thật sự vui vẻ sao?”
Lang Phàm nhíu mày, hình như hô hấp cũng nặng nề, giống như trên người cực kỳ khổ sở, bà nói chuyện dứt quãng, lại kiên trì hỏi.
“Tiểu Kính, ông biết không? thật ra thì tôi oán A Sâm, tôi oán ông ấy sớm đã ném lại một mình tôi bơ vơ không chỗ nương tựa không công việc ở trên thế giới này, tôi vẫn luôn nằm mơ, trong mơ có A Sâm, có con gái chúng tôi, người một nhà chúng tôi thật vui vẻ còn sống cuộc sống hạnh phúc ở Provence, nhưng sáng sớm mỗi ngày, tôi đều sẽ tỉnh lại, tôi tìm kiếm khắp nơi, hô to khắp nơi, thì ra là trong biệt thự to như vậy chỉ có một mình tôi, thật là một loại đáng sợ như thế nào?”
“Bà đừng nói nữa, chịu đựng, lập tức đến bệnh viện.”
“Tôi muốn nói, nếu không nói, không có cơ hội.”
Mông Kính không nói, Lang Phàm vẫn còn nói, nhưng bà lại không nghe lọt.
Khoảnh khắc đưa bà vào phòng giải phẫu kia, người đàn ông chưa bao giờ hút thuốc lá trong đời lại đốt một điếu, giống như người cha nóng nảy chờ đợi đứa bé ra đời ở ngoài phòng sinh.
“Tiểu Kính.” Ở một phút trước khi vào phòng giải phẫu, Lang Phàm yếu đuối gọi Mông Kính lại.
Ông cuống quít đi tới, sợ lãng phí thời gian từng giây từng phút, sau đó đặt lỗ tai ở bên miệng của bà, nghe bà nói gì.
“Nếu như, nếu như mà tôi còn sống ra ngoài, gả cho ông được chứ?”
Sau đó, bà vào phòng giải phẫu.
Mông Kính sững sờ ở bên ngoài, thuốc lá trên tay sắp đốt tới ngón tay, mà ai biết ở bên trong khuôn nặt bình tĩnh của ông, nội tâm của ông cũng đã loạn tứ tung, suy nghĩ đã không rõ ràng.
--------
“Còn chưa –“
“Còn chưa chết sao? Làm sao bà ta còn chưa chết hả? Đúng là tiện nhân sống lâu trăm tuổi! Nhưng chúc mừng bà ta... bây giờ bà ta chết, có thể thoát khỏi danh hiệu tiện nhân này rồi.”
Đồng Hoa Triệu không để ý tới bà ta, có bác sĩ gia đình vội vội vàng vàng đến, Tề Khai Nhan mang theo Đồng Hoa Triệu vào nội thất, lại ra lệnh đoàn người đi sơ tán đám người.
“Cứ để cho ông ta được cứu sống như vậy?” Hoa Chân lặng lẽ xuất hiện ở bên người Phục Linh rồi hỏi.
“Tôi rất muốn ông ta chết đấy.” Phục Linh hung hãn nói sau đó hai chân đạp đất, hình như cực kỳ khó chịu: “Nhưng lão già kia lại là cha của Đồng Trác Khiêm, coi như bà đây không thừa nhận, con mẹ nó ông ta còn là ông nội của Tranh Tranh.”
Mẹ nó, đây là gia đình gì hả?
Cha chồng muốn giết con dâu, muốn ép vợ của mình đi, muốn đoạn tuyệt quan hệ với con trai của mình, quay đầu lại còn bắt cóc cháu trai ruột của mình.
Tất cả đây đều là vì mẹ của con dâu, trước đó lại giết chồng của mẹ của con dâu, cũng chính là cha của con dâu, làm nhiều như vậy, chính là muốn kết hôn với mẹ của con dâu.
Từ đó về sau.
Con dâu là con dâu, cũng là con gái, con trai là con trai, cũng là con rể, cháu nội là cháu nội, cũng là cháu ngoại.
Phục Linh cảm thấy hồ đồ.
cô nhìn qua, Đồng Trác Khiêm vẫn không thấy đột nhiên lại xuất hiện.
Anh mặc lễ phục tây trang màu trắng, thân hình cao lớn khác thường, diện mạo anh tuấn, giống như bút tích kiêu ngạo của Thượng Đế, anh đi tới trong nắng sớm, phía sau lại mang theo một chút xíu mưa phùn rả rích mờ mọt, giống như bôi dầu vào đáy lòng của Phục Linh.
“Cha của anh đâu?” Anh vừa mở miệng, chính là làm cho ngươi ta khiếp sợ như vậy, liên quan còn có Phục Linh.
Sáng sớm hôm nay không ăn cái gì à? Sao đầu óc hỏng rồi? Chẳng lẽ tôi ngày hôm qua ăn cái gì, dẫn đến đầu óc không dùng tốt rồi hả?
Nhưng tối ngày hôm qua ăn sườn và củ cải hầm cách thuỷ, còn là cô tự mình cầm dao, sao lại có vấn đề đây?
“Thiếu gia, lão gia mời cậu qua.”
Mà ngay vào lúc này, Tề Khai Nhan đột nhiên xuất hiện, giọng nói của bà ta hơi khàn khàn trầm giọng nói, sau đó tay cánh tay duỗi một cái: “Thiếu gia, xin mời.”
“Chờ anh.”
Lưu lại những lời này, Đồng Trác Khiêm rời đi.
Đây gọi là chuyện gì? Trong lòng đặt mấy con dao găm Thuỵ Sĩ, bên hông giăt hai cây súng lục, Phục Linh buồn bực trong phút chốc, như vậy liền coi như xong rồi hả? Mệt cho cô còn trang bị toàn thân, nặng chết người.
Chết người, chết người.
Nét mặt cô đột nhiên kinh hoảng chạy ra ngoài.
cô muốn đi thămg Lang Phàm, phải, lập tức, lập tức.
Nghĩ đến chuyện mình có thể đối mặt kế tiếp, Phục Linh đã cảm thấy tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nghênh đón tin tức của bà, kết quả là Lang Phàm chết hay sống?
PhụcLinh không dám tưởng tượng, cho dù cô có chút không thể típ nhận chân tướng Lang Phàm là mẹ ruột cô, nhưng sự thật Lang Phàm chính là mẹ cô, không thể nào phủ nhận.
Khi vừa mới biết được, cô đột nhiên hận người phụ nữ này, hận bà ấy vứt bỏ con gái ruột thịt của mình, vừa đi hai mươi mấy năm, thậm chí không biết sự tồn tại của cô.
Sau lại, nghe Mạch Thiệu Đình nói nhiều như vậy, cô cảm thấy thương tiếc.
cô cũng từng trải qua nhiều chuyện tê tâm liệt phế, rung động lòng người như vậy, nhưng so với bà ấy, hoàn toàn không tính là gì.
cô cũng chỉ hiểu lầm bị người mình thích nhất phản bội mà thôi, mà Lang Phàm cũng mất đi tình cảm chân thành cả đời, từ đó cô độc, cô đơn mờ mịt ở nơi xa xôi, không tìm được mục đích trong lòng mình.
Chạy thật lâu, lúc này cô mới thở hổn hển ngừng lại, lại mới phát hiện ra, mình còn không biết Mông Kính đưa Lang Phàm đến bệnh viện nào.
Đôi tay đỡ trán, đuôi mắt Phục Linh đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao dừng ở phía ngoài ngôi biệt thự để kết hôn kia.
Đó không phải là xe thể thao của Mông Kính sao?
Mông Kính cũng không phải lại người có chuyện gi quýnh lên liền quên hết mọi việc, chắc là xung quanh đây có bệnh viện, cho nên ông ấy không lái xe, trực tiếp ôm Lang Phàm đi qua rồi.
Kết quả, Phục Linh tìm kiếm khắp nơi, oán hận nghĩ lại sao mình không lưu một số điện thoại.
Chỉ có điều, vẫn tìm được.
Bệnh viện Thánh mẫu Maria.
Cũng không quản tên kia khó nghe như thế nào, quê mùa như thế nào, lắm miệng như thế nào, dù sao bây giờ Phục Linh không có nhiều tâm tư như vậy.
Vừa xông vào bệnh viện, kéo một cô y tá hỏi.
“Mới vừa rồi có một người đàn ông rất tuấn tú ôm một người phụ nữ mặc áo cưới rất đẹp hay không có người đàn ông máu me khắp người hay không bác sĩ có đi cấp cứu hay không thoạt nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia có chuyện gì hay không bây giờ khi bác sĩ các người đi làm thì không nghỉ đúng không cô không cần si ngốc ngơ ngác nói cho tôi biết đi.”
Phục Linh nói lung tung một hồi, cô y tá đã hôn mê.
"Đứng lại." Đồng Hoa Triệu quát lên: "Tôi còn chưa có chết."
"Nhưng nếu anh tiếp tục như vậy nữa, cách cái chết cũng không xa." Tề Khai Nhan hung hãn nói, lúc trước là cô gái xinh đẹp động lòng người, từ từ qua đi, còn dư lại chỉ là người phụ nữ trung niên thê lương gánh vác trách nhiệm.
"Bắt lấy Lang Phàm, lấy tội danh ám sát chính khách trong quân đội, bắt đưa tòa án quân sự."
"Tề Khai Nhan!" Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Đồng Hoa Triệu kêu người tên người phụ nữ này, mà trong nháy mắt đó, lqd Tề Khai Nhan cảm thấy hơi hoảng hốt, giống như cái tên đó rất xa lạ.
"Anh Điềm, bà ta muốn giết anh à? Chẳng lẽ anh còn muốn bỏ qua cho bà ta sao?"
Đồng Hoa Triệu đột nhiên sững sờ, tầm mắt của ông ta từ từ bắt đầu mơ hồ, bỏ qua cho? Trong cuộc đời này, ông ta từng thật sự buông tha cho Lang Phàm sao?
"A Phàm!" Bên ngoài có âm thanh truyền đến, tiếng bước chân vội vàng.
Khóe miệng Lang Phàm đột nhiên hiện lên nụ cười, giống như năm ấy mới gặp gỡ với Mông Kính lúc mùa xuân hoa nở rực rỡ, xinh đẹp khiến cho ông mất đi hồn phách.
Bà đột nhiên rút ra một cây trâm cài tóc trên đầu, đối diện ánh mắt đột nhiên kinh hoảng của người nọ, trong giây lát Mông Kính đột nhiên xông tới, đâm vào trong bụng của mình.
Trong cuộc đời này, cuối cùng là lỗi, chỉ là cũng may, tất cả đây cũng sắp kết thúc.
Tròng mắt Đồng Hoa Triệu muốn nứt ra, trong bụng giống như dời sông lấp biển trong nháy mắt, ông ta bắt đầu đột nhiên lqd khủng hoảng, vết thương của mình hình như cũng tê dại, ông ta hơi run rẩy đi tới, tiếp được người phụ nữ chậm rãi ngã xuống.
"A Phàm ——" Câu này, giống như nói mớ.
"A Sâm." Lang Phàm cười hô, hình như nhìn thấy người trong giấc mơ của mình: "Em rốt cuộc nhìn thấy anh rồi, nhưng từ nay em lại không nhìn thấy Tiểu Kính, không nhìn thấy con gái của em rồi."
"Khụ khụ ——" Lang Phàm đột nhiên ho kịch liệt, máu tươi từ trong miệng của bà không ngừng trào ra, giống như mẫu đơn nhuốn máu khiến người ta rung động lòng người.
Thân thể Mông Kính run rẩy, ông đột nhiên tăng nhanh bước chân, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một tay nặng nề đỡ Đồng Hoa Triệu ra, ông ta vẫn nửa nằm trên mặt đất, vẻ mặt si ngốc.
Tề Khai Nhan ôm lấy Đồng Hoa Triệu, nhìn một đám người si ngốc, rống to một tiếng: "Lập tức gọi bác sĩ."
Trong cánh tay là cảm giác ấm áp, Lang Phàm nghĩ tới như thế.
Thân thể đột nhiên bay lên không, Mông Kính ôm lấy thân thể của bà, vội vàng xông ra ngoài, Tề Khai Nhan thấy thế rống to lqd một tiếng: "Ngăn lại!"
"Ngăn cản em gái bà ấy!"
"Bốp ——"
Mạnh Phục Linh đột nhiên xuất hiện, một tiếng mắng đến, người vừa đến, bóng dáng nhanh chóng tiến lên, một cái tát hỏi thăm ở trên mặt Tề Khai Nhan.
"Đừng tưởng rằng bà già thì tôi phải tôn trọng bà."
"Chú Mông, mang Lang ——" nhìn người toàn thân đầy máu này, Phục Linh đột nhiên run rẩy, trong lòng đột nhiên không khống chế được đau đớn: "Nhanh chóng mang mẹ cháu đi bệnh viện."
Thân thể Lang Phàm đột nhiên cứng ngắc, hình như không thể tin được lời nói trong miệng Phục Linh.
Mông Kính đáp một tiếng, liền muốn đi ra bên ngoài, mà lúc này đây, Lạc Lịch và Hoa Chân thấy cùng lúc, lập tức hỏi lqd thăm toàn bộ đám người của Tề Khai Nhan.
"Nơi này giao cho chúng tôi, cô an tâm đi."
"Được."
Ôm bà ấy, Mông Kính liền vội vã chạy ra ngoài.
Ánh sáng chói mắt chiếu rọi ở trong đôi mắt của Lang Phàm, người phụ nữ cho tới bây giờ đều rất kiên cường ít khóc, giờ khắc này cũng đang khóc.
"Tiểu Kính, ông nghe —— nghe con bé gọi tôi cái gì sao?"
"Tôi nghe thấy, con bé gọi bà là mẹ, Mạnh Phục Linh gọi Lang Phàm là mẹ."
"Bỗng
Nhiên, tôi không muốn chết đấy.” Lang Phàm lẳng lặng nói, hình như một chuyện rất dửng dưng, ai có thể lại biết trong lòng của bà đã kinh hãi lật ra sóng lớn ngập trời đây?
“Vậy cũng không nên chết.”
Lang Phàm không nói gì, trong phút chốc Mông Kính cho rằng mình đã mất đi, ở trong cuống quít, ông cuối đầu nhìn Lang Phàm, lại thấy bà mặt mày tươi cười, khoé môi cong lên, nhìn không trung, hình như đang suy tư.
“A Phàm, bà không thể chết, có lẽ cho tới bây giờ tôi cũng không nói cho bà biết, tôi tưởng rằng bà biết, bà thật sự cũng biết, Mông Kính tôi, yêu bà, cho nên bà không thể chết, bà còn có con gái còn có tôi, bà quên cháu ngoại đáng yêu của mình sao? Cứ như vậy chết rồi, bà đi qua cùng với Sâm ca, lại thật sự vui vẻ sao?”
Lang Phàm nhíu mày, hình như hô hấp cũng nặng nề, giống như trên người cực kỳ khổ sở, bà nói chuyện dứt quãng, lại kiên trì hỏi.
“Tiểu Kính, ông biết không? thật ra thì tôi oán A Sâm, tôi oán ông ấy sớm đã ném lại một mình tôi bơ vơ không chỗ nương tựa không công việc ở trên thế giới này, tôi vẫn luôn nằm mơ, trong mơ có A Sâm, có con gái chúng tôi, người một nhà chúng tôi thật vui vẻ còn sống cuộc sống hạnh phúc ở Provence, nhưng sáng sớm mỗi ngày, tôi đều sẽ tỉnh lại, tôi tìm kiếm khắp nơi, hô to khắp nơi, thì ra là trong biệt thự to như vậy chỉ có một mình tôi, thật là một loại đáng sợ như thế nào?”
“Bà đừng nói nữa, chịu đựng, lập tức đến bệnh viện.”
“Tôi muốn nói, nếu không nói, không có cơ hội.”
Mông Kính không nói, Lang Phàm vẫn còn nói, nhưng bà lại không nghe lọt.
Khoảnh khắc đưa bà vào phòng giải phẫu kia, người đàn ông chưa bao giờ hút thuốc lá trong đời lại đốt một điếu, giống như người cha nóng nảy chờ đợi đứa bé ra đời ở ngoài phòng sinh.
“Tiểu Kính.” Ở một phút trước khi vào phòng giải phẫu, Lang Phàm yếu đuối gọi Mông Kính lại.
Ông cuống quít đi tới, sợ lãng phí thời gian từng giây từng phút, sau đó đặt lỗ tai ở bên miệng của bà, nghe bà nói gì.
“Nếu như, nếu như mà tôi còn sống ra ngoài, gả cho ông được chứ?”
Sau đó, bà vào phòng giải phẫu.
Mông Kính sững sờ ở bên ngoài, thuốc lá trên tay sắp đốt tới ngón tay, mà ai biết ở bên trong khuôn nặt bình tĩnh của ông, nội tâm của ông cũng đã loạn tứ tung, suy nghĩ đã không rõ ràng.
--------
“Còn chưa –“
“Còn chưa chết sao? Làm sao bà ta còn chưa chết hả? Đúng là tiện nhân sống lâu trăm tuổi! Nhưng chúc mừng bà ta... bây giờ bà ta chết, có thể thoát khỏi danh hiệu tiện nhân này rồi.”
Đồng Hoa Triệu không để ý tới bà ta, có bác sĩ gia đình vội vội vàng vàng đến, Tề Khai Nhan mang theo Đồng Hoa Triệu vào nội thất, lại ra lệnh đoàn người đi sơ tán đám người.
“Cứ để cho ông ta được cứu sống như vậy?” Hoa Chân lặng lẽ xuất hiện ở bên người Phục Linh rồi hỏi.
“Tôi rất muốn ông ta chết đấy.” Phục Linh hung hãn nói sau đó hai chân đạp đất, hình như cực kỳ khó chịu: “Nhưng lão già kia lại là cha của Đồng Trác Khiêm, coi như bà đây không thừa nhận, con mẹ nó ông ta còn là ông nội của Tranh Tranh.”
Mẹ nó, đây là gia đình gì hả?
Cha chồng muốn giết con dâu, muốn ép vợ của mình đi, muốn đoạn tuyệt quan hệ với con trai của mình, quay đầu lại còn bắt cóc cháu trai ruột của mình.
Tất cả đây đều là vì mẹ của con dâu, trước đó lại giết chồng của mẹ của con dâu, cũng chính là cha của con dâu, làm nhiều như vậy, chính là muốn kết hôn với mẹ của con dâu.
Từ đó về sau.
Con dâu là con dâu, cũng là con gái, con trai là con trai, cũng là con rể, cháu nội là cháu nội, cũng là cháu ngoại.
Phục Linh cảm thấy hồ đồ.
cô nhìn qua, Đồng Trác Khiêm vẫn không thấy đột nhiên lại xuất hiện.
Anh mặc lễ phục tây trang màu trắng, thân hình cao lớn khác thường, diện mạo anh tuấn, giống như bút tích kiêu ngạo của Thượng Đế, anh đi tới trong nắng sớm, phía sau lại mang theo một chút xíu mưa phùn rả rích mờ mọt, giống như bôi dầu vào đáy lòng của Phục Linh.
“Cha của anh đâu?” Anh vừa mở miệng, chính là làm cho ngươi ta khiếp sợ như vậy, liên quan còn có Phục Linh.
Sáng sớm hôm nay không ăn cái gì à? Sao đầu óc hỏng rồi? Chẳng lẽ tôi ngày hôm qua ăn cái gì, dẫn đến đầu óc không dùng tốt rồi hả?
Nhưng tối ngày hôm qua ăn sườn và củ cải hầm cách thuỷ, còn là cô tự mình cầm dao, sao lại có vấn đề đây?
“Thiếu gia, lão gia mời cậu qua.”
Mà ngay vào lúc này, Tề Khai Nhan đột nhiên xuất hiện, giọng nói của bà ta hơi khàn khàn trầm giọng nói, sau đó tay cánh tay duỗi một cái: “Thiếu gia, xin mời.”
“Chờ anh.”
Lưu lại những lời này, Đồng Trác Khiêm rời đi.
Đây gọi là chuyện gì? Trong lòng đặt mấy con dao găm Thuỵ Sĩ, bên hông giăt hai cây súng lục, Phục Linh buồn bực trong phút chốc, như vậy liền coi như xong rồi hả? Mệt cho cô còn trang bị toàn thân, nặng chết người.
Chết người, chết người.
Nét mặt cô đột nhiên kinh hoảng chạy ra ngoài.
cô muốn đi thămg Lang Phàm, phải, lập tức, lập tức.
Nghĩ đến chuyện mình có thể đối mặt kế tiếp, Phục Linh đã cảm thấy tim cũng muốn nhảy ra ngoài, nghênh đón tin tức của bà, kết quả là Lang Phàm chết hay sống?
PhụcLinh không dám tưởng tượng, cho dù cô có chút không thể típ nhận chân tướng Lang Phàm là mẹ ruột cô, nhưng sự thật Lang Phàm chính là mẹ cô, không thể nào phủ nhận.
Khi vừa mới biết được, cô đột nhiên hận người phụ nữ này, hận bà ấy vứt bỏ con gái ruột thịt của mình, vừa đi hai mươi mấy năm, thậm chí không biết sự tồn tại của cô.
Sau lại, nghe Mạch Thiệu Đình nói nhiều như vậy, cô cảm thấy thương tiếc.
cô cũng từng trải qua nhiều chuyện tê tâm liệt phế, rung động lòng người như vậy, nhưng so với bà ấy, hoàn toàn không tính là gì.
cô cũng chỉ hiểu lầm bị người mình thích nhất phản bội mà thôi, mà Lang Phàm cũng mất đi tình cảm chân thành cả đời, từ đó cô độc, cô đơn mờ mịt ở nơi xa xôi, không tìm được mục đích trong lòng mình.
Chạy thật lâu, lúc này cô mới thở hổn hển ngừng lại, lại mới phát hiện ra, mình còn không biết Mông Kính đưa Lang Phàm đến bệnh viện nào.
Đôi tay đỡ trán, đuôi mắt Phục Linh đột nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao dừng ở phía ngoài ngôi biệt thự để kết hôn kia.
Đó không phải là xe thể thao của Mông Kính sao?
Mông Kính cũng không phải lại người có chuyện gi quýnh lên liền quên hết mọi việc, chắc là xung quanh đây có bệnh viện, cho nên ông ấy không lái xe, trực tiếp ôm Lang Phàm đi qua rồi.
Kết quả, Phục Linh tìm kiếm khắp nơi, oán hận nghĩ lại sao mình không lưu một số điện thoại.
Chỉ có điều, vẫn tìm được.
Bệnh viện Thánh mẫu Maria.
Cũng không quản tên kia khó nghe như thế nào, quê mùa như thế nào, lắm miệng như thế nào, dù sao bây giờ Phục Linh không có nhiều tâm tư như vậy.
Vừa xông vào bệnh viện, kéo một cô y tá hỏi.
“Mới vừa rồi có một người đàn ông rất tuấn tú ôm một người phụ nữ mặc áo cưới rất đẹp hay không có người đàn ông máu me khắp người hay không bác sĩ có đi cấp cứu hay không thoạt nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia có chuyện gì hay không bây giờ khi bác sĩ các người đi làm thì không nghỉ đúng không cô không cần si ngốc ngơ ngác nói cho tôi biết đi.”
Phục Linh nói lung tung một hồi, cô y tá đã hôn mê.
Tác giả :
Giáp Đồng