Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 127: Kim Gia kỳ lạ
“A——”
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, chỉ thấy Kim Gia nhẹ bắt cánh tay La Hoa Long, sau đó ngắt một cái, buông xuống.
Phục Linh ngơ ngẩn đứng trong tiếng ồn ào, nghe thấy âm thanh kia thật giống như tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó toàn thân cô nổi da gà, giống như toàn bộ đều phảng kháng đứng lên.
Kim Gia nhìn dáng vẻ La Hoa Long đau đớn thảm thiết, cảm thấy người này thật là khó coi, sau đó nhíu mày, bỏ đi.
Đột nhiên đôi chân không đề phòng bị người ta ôm lấy, cánh tay bị Kim Gia đánh gãy trở nên vô lực, hắn lấy cánh tay khác kéo ống quần Kim Gia, làm phía trên dính vào bụi bậm khả nghi.
Kim Gia nhướng mày, gương mặt trầm xuống, nhìn đôi tay kia, phảng phất giống như đang nhìn thứ mình ghen ghét nhất trên đời.
“Răng rắc——”
Âm thanh như vậy vang lên bên tay Phục Linh, sau đó cô khó khăn quay đầu lại, trong nháy mắt, con ngươi phóng đại, có cảm giác không tiếp thụ nổi cảnh tượng trước mặt.
Theo âm thanh thanh thuý kia là máu tanh chảy ra, ánh mắt Phục Linh nhìn thấy cánh tay ôm lấy ống quần Kim Gia của La Hoa Long, bị người ta vặn gãy, sau đó tháo xuống.
Một mảnh máu me.
Bây giờ Phục Linh mới biết, thì ra trong thân thể con người, bộ dáng bên trong cánh tay lại là máu thịt hỗn loạn như vậy, dữ tợn đáng sợ.
Máu tươi thật giống đoá hoa mẫu đơn nở rộ, từng mảnh từng mảnh vẩy vào sàn đá cẩm thạch, khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ khác thường, Phục Linh chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng.
Từ nhỏ tới giờ, cô cũng được xem như là lớn lên trong cuộc sống của một công chúa, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, trong lòng cô đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì, kiên trì để thân thể mình không run rẩy.
Đó là một loại ma quỷ.
Cô không thể kết luận người đàn ông này là đang giúp mình, bởi vì không lâu trước đây, người đàn ông này cũng giúp La gia, chẳng phải cục diện đã thay đổi thành tình huống này sao?
Những người ở nơi này cũng bị làm cho sợ, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn thấy mọi thứ.
Đó chính xác là một ác ma, một ác ma máu lạnh vặn gãy cánh tay người.
“Tôi ghét nhất người khác làm dơ quần áo của tao——" Dứt lời, Kim Gia đạp lên thân thể La Hoa Long, mà chính là giẫm đạp hời hợt như vậy, Phục Linh lại nghe được tiếng xương cốt gảy lìa một lần nữa, vậy mà đáy lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Ôn Thần này cũng bỏ đi.
Bầu trời đêm được tô đẹp bằng những ngôi sao lấp lánh, chiếu xạ lên thân thể kết hợp giữa màu trắng và màu vàng kim của Kim Gia, có một loại xinh đẹp đến tàn nhẫn, bước chân chậm rãi làm cho người Trường An đề phòng từng chút một đi tới ngoài cửa, bỗng nhiên dừng lại, hắn xoay người lại, gõ đầu mình một cái, sau đó đôi mắt có ý cười nhìn chằm chằm Phục Linh.
Đáy lòng Phục Linh đánh trống, đây là muốn làm gì?
“Tôi phải đi theo cô, vợ tôi vẫn còn ở trong bụng cô.”
Mẹ kiếp!
Phục Linh than thở, nhìn người này buồn vui thất thường, cũng không giống như đang nói đùa, cô đi lên, trực tiếp đi ngang qua Kim ia, người nọ cũng không cản cô, chỉ là đi sát phía sau lưng cô.
Không ai dám ngăn cản Kim Gia đi theo sau lưng cô, sau khi Phục Linh lên xe, lại ngoài ý muốn phát hiện Kim Gia không có ở đây, cô kêu dưng xe, nhìn xung quanh, ngoài ý muốn nghe được giọng nói của hắn truyền đến từ xa.
“Không cần tìm, tôi ở chỗ này.”
Túm! Thật *** túm!
Phục Linh hạ lệnh lái xe, không muốn nhìn cái người ngang bướng hò hét vượt nóc băng tường.
Mà tốc độ của Kim Gia thật sự rất nhanh, tài xế của cô chạy với tốc độ rất nhanh nhưng Kim Gia cũng không bị bỏ lại, có tể thói công phu của hắn đã đạt tới trình độ cao nhất.
Cuối cùng, lúc bóng đêm dày đặc, Đồng Trác Khiêm về nhà trước Phục Linh mười phút.
Hôm nay, một cuộc mao hiểm, cuối cùng cũng vượt qua, khong! Gương mặt Phục Linh đột nhiên trầm xuống, quay đàu nhìn Kim Gia đang đi sau lưng.
Mạo hiểm vẫn chưa trôi qua, vẫn còn ở bên cạnh ẩn núp một trái bom nổ dưới nước, chỉ cần không tập trung liền bị nổ thành tro bụi.
Một thoáng khi Phục Linh đi vào cửa, ngay cả cửa còn không dám mở ra, mà luucs này. Cửa bị người bên trong mơ, gương mặt Đồng phu nhân có vẻ trách cứ.
“Bây giờ mới về, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?” Sau đó, một tay kéo Phục Linh đi vào nhà, lúc này mới chú ý thấy Kim Gia sau lưng Phục Linh/
Đồng phu nhân mờ mịt: “Vị này là——”
“Tôi là——”
“Hắn là Tiểu Kim, bạn con.” Phục Linh quay đầu vội vàng nháy mắt với Kim Gia, cũng không biết kẻ ngu này có thể hiểu hay không, lại thấy Kim Gia đàng hoàng gật đầu một cái.
“À!” Đồng phu nhân bừng tỉnh, lại nhìn một thân trang phục rất không vừa mắt của Kim Gia, cười nói: “Vậy vào nhà ngồi đi, vào nhà ngồi đi.”
“Cám ơn, không cần, tôi còn có chuyện, Mạnh tiểu thư, ngày mai gặp lại.”
“Được.” Tốt nhất là tối hôm nay ngươi liền quên đi, ngày mai một chút đều không muốn gặp ngươi.
Mà Kim Gia ngay thẳng rời đi như vậy, lại làm trong lòng Phục Linh sinh ra bất an, nụ cười của cô có chút miễn cưỡng đi vào, lập tức đóng cửa thật chặt.
“Bạn của con lạ lạ.”
“Là rất lạ.”
Cửa lại bị người vặn ra lần nữa, trong nháy mắt, sắc mặt Phục Linh tối sầm, cô đã quên lúc này là khoảng thời gian Đồng Trác Khiêm trở về nhà, mà cô lại nghĩ rằng Kim Gia trở lại lần nữa.
Đồng phu nhân nhìn cánh tay Phục Linh vẫn đặt trên cửa không có nhúc nhích, sắc mặt có chút khó coi, lập tức đi lên kéo cô, ân cần hỏi thăm: “Con với Trác Khiêm cãi nhau sao?”
Phục Linh cũng sửng sốt, đây là đâu, vội vàng trả lời: “Không có. . . . . không có. . .. .”
Anh mắt Đồng phu nhân càng thêm quái dị: “Vậy con ngăn Trác Khiêm ngoài cửa làm gì?”
A!
Đồng Trác Khiêm ở bên ngoài?
Chờ cô hoảng hốt xong, Phục Linh muốn một chưởng đánh chết mình ngay lập tức.
Hôm nay cô bị cường hào náo loạn, đầu óc cũng có chút chập mạch, cô rón rén mở cửa, đúng như dự đoán nhìn thấy gương mặt giống như than đá của Đồng Trác Khiêm.
“Chặn(khoá) cửa làm gì?”
Phục Linh chột dạ, ngượng ngùng: “Không có.”
“Ăn cơm sao?”
“Không có.”
“Vậy em chặn cửa làm gì?”
“Không có.”
Ba chữ không có, Phục Linh cảm thấy nấm mốc cả ngày nay đã bị mình nói ra, trong lòng lập tức thoải mái lên rất nhiều.
Lúc ăn cơm, Đồng phu nhân cố ý gắp móng heo cho cô, nói rất tốt với phụ nữ có thai.
Hoạt động thời gian dài, Phục Linh cũng cảm thấy đói bụng đến sắp hoảng, trong lòng vui rạo rực chờ Đồng phu nhân mang thức ăn lên, nhưng mà, một lát sau, Đồng phu nhân liền bưng một nồi canh lớn, cách cô thật xa nhưng Phục Linh đều nghe thấy mùi thơm của nó.
Vậy mà, khi nắp nồi được mở ra, sắc mặt Phục Linh lập tức không còn miếng máu!
Chân heo!
Cực kỳ giống cánh tay của người.
Trong phút chốc, ánh mắt Phục Linh giống như tràn ngập trong một mảng máu, trong đầu lại diễn ra cảnh tượng gặp phải cách đây không lâu.
Cho dù cô đã rất che dấu chuyện mình gặp phải, che dấu cảm giác sợ hãi, nhưng trong nháy mắt này, tất cả sợ hãi trong lòng giống như đồng loạt xông ra, giống như là nguồn suối, sinh sôi không ngừng.
“Hai người ăn đi, con lên lầu.”
Nhất định! Lập tức! Lập tức! Chạy trốn!
Đồng phu nhân vẫn còn ngẩn người, Đồng Trác Khiêm đã đuổi theo lên lầu, anh mở cửa phòng, lại nhìn thấy Phục Linh nằm trong bồn tăm,s dùng sức nôn mửa, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
“Lập tức kêu bác sĩ tới——”
Dang nôn mửa, Phục Linh hồi phục tinh thần lại trong nháy mắt, vội vàng la: “Không cần.”
“Nôn mửa là hiện tượng bình thường khi mang thai, anh đừng kinh ngạc quá.”
Đồng Trác Khiêm yêu thương ôm lấy thân thể cô, ma sát đầu tóc mềm mại, nhẹ nhàng nói: “Chờ khoảng thời gian bận rọn qua đi, anh liền dẫn em ra ngoài chơi một chút, nhìn thấy em bây giờ thật không có tinh thần.”
Suýt chút nữa thì Phục Linh oà khóc, nằm trên vòm ngực ấm áp, ngập ngừng trả lời: “Được.”
Một đêm này, Phục Linh ngủ thật ngon, có lẽ là bởi vì người bên cạnh vẫn ôm cô, làm cho cô cảm thấy rất an bình, có lẽ là cảm thấy đôi tay này có thể bảo vệ mình đến cuối đời.
Vì vậy, cô cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Suốt đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, sau khi Phục Linh tỉnh lại, bên cạnh trống không.
Phục Linh không khỏi lộ ra vẻ mặt mất mác, sau đó rửa mặt chuẩn bị xuống lầu, lại nhìn thấy cảnh tượng quái dị.
Đồng phu nhân ngồi trên bàn ăn, mà đối diện với bà là Kim Gia.
Phục Linh thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này, hắn là sự tồn tại đáng sợ, mỗi một lần thấy hắn, cô sẽ cảm thấy cả người mình đang run rẩy.
“Phục Linh, bạn con đã tới từ sớm, nói là muốn tặng quà cho con.”
Tặng quà?
Phục Linh cũng có chút tò mò.
“Mẹ đên phòng bếp chuẩn bị thức ăn, một lát nữa ăn điểm tâm.” Vừa nói xong Đồng phu nhân liền cười đi vào phòng bếp.
“Anh tới đây làm gì?”
Kim Gia cười một tiếng, chỉ vào cái nồi lớn trước mặt nói: “Tặng quà cho cô.”
Dợi đến khi Phục Linh đi đến trước bàn ăn, Kim Gia đột nhiên mở nắp nồi, một cỗ hơi thở làm người Trường An cảm thấy buồn bực xông vào mũi Phục Linh, làm cô suýt nữa nôn mửa.
Cô nhìn đống thịt bốc hơi nóng trong nồi, đột nhiên có dự cảm xấu.
Cố nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, Phục Linh hỏi: “Đây là cái gì?”
Kim Gia cũng không trả lời, ngược lại biểu diễn ảo thuật lấy ra một đôi đũa trong lòng ngực, đưa cho Phục Linh: “Cô nếm thử rồi biết.”
Tay cầm chiếc đũa bằng vàng, suy nghĩ của Phục Linh không tránh khỏi liên tưởng lại cùng nhau, cô cố gắng quên mất người trước mắt, làm cho lực chú ý của mình tập trung ở chiếc đũa, làm nội tâm sợ hãi của mình giảm bớt đi một ít.
Giờ phút này, cô hy vọng đến cỡ nào, hy vọng Đồng Trác Khiêm ở bên cạnh mình.
Dù sao chỉ cần ở chỗ nào có anh, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi.
“Đây rốt cuộc là cái gì, anh không nói, tôi không ăn.”
Quỷ mới biết trong đây có độc hay không.
Bông nhiên, sắc mặt Kim Gia trầm xuống, rất khó chịu đối với câu hỏi đến cùng của Phục Linh, hắn chỉ vào nồi thịt trước mặt hỏi: “Giống như ngày hôm qua cô phân phó.”
Phục Linh sửng sốt, lúc nào thì cô phân phó hắn sáng sớm đem thịt tới.
“Vậy ngày hôm qua tôi phân phó cái gì cho anh?”
Kim Gia cười quỷ dị, bất an trong lòng Phục Linh từ từ khuếch tán.
Cô nhìn Kim Gia không ngừng phát ra nụ cười quỷ dị, cảm thấy cả người đều không thoải mái, mà lời nói của Kim Gia cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Ngày hôm qua cô nói, Trường An làm thịt tên mập kia để ăn sao?”
Thình thịch, chiếc đũa trên tay Phục Linh chạm đất.
Cô lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được run rẩy, giống như đang ngẫm nghĩ xem những lời này thật hay không.
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, chỉ thấy Kim Gia nhẹ bắt cánh tay La Hoa Long, sau đó ngắt một cái, buông xuống.
Phục Linh ngơ ngẩn đứng trong tiếng ồn ào, nghe thấy âm thanh kia thật giống như tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó toàn thân cô nổi da gà, giống như toàn bộ đều phảng kháng đứng lên.
Kim Gia nhìn dáng vẻ La Hoa Long đau đớn thảm thiết, cảm thấy người này thật là khó coi, sau đó nhíu mày, bỏ đi.
Đột nhiên đôi chân không đề phòng bị người ta ôm lấy, cánh tay bị Kim Gia đánh gãy trở nên vô lực, hắn lấy cánh tay khác kéo ống quần Kim Gia, làm phía trên dính vào bụi bậm khả nghi.
Kim Gia nhướng mày, gương mặt trầm xuống, nhìn đôi tay kia, phảng phất giống như đang nhìn thứ mình ghen ghét nhất trên đời.
“Răng rắc——”
Âm thanh như vậy vang lên bên tay Phục Linh, sau đó cô khó khăn quay đầu lại, trong nháy mắt, con ngươi phóng đại, có cảm giác không tiếp thụ nổi cảnh tượng trước mặt.
Theo âm thanh thanh thuý kia là máu tanh chảy ra, ánh mắt Phục Linh nhìn thấy cánh tay ôm lấy ống quần Kim Gia của La Hoa Long, bị người ta vặn gãy, sau đó tháo xuống.
Một mảnh máu me.
Bây giờ Phục Linh mới biết, thì ra trong thân thể con người, bộ dáng bên trong cánh tay lại là máu thịt hỗn loạn như vậy, dữ tợn đáng sợ.
Máu tươi thật giống đoá hoa mẫu đơn nở rộ, từng mảnh từng mảnh vẩy vào sàn đá cẩm thạch, khúc xạ ra ánh sáng xinh đẹp rực rỡ khác thường, Phục Linh chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng.
Từ nhỏ tới giờ, cô cũng được xem như là lớn lên trong cuộc sống của một công chúa, chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, trong lòng cô đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì, kiên trì để thân thể mình không run rẩy.
Đó là một loại ma quỷ.
Cô không thể kết luận người đàn ông này là đang giúp mình, bởi vì không lâu trước đây, người đàn ông này cũng giúp La gia, chẳng phải cục diện đã thay đổi thành tình huống này sao?
Những người ở nơi này cũng bị làm cho sợ, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn thấy mọi thứ.
Đó chính xác là một ác ma, một ác ma máu lạnh vặn gãy cánh tay người.
“Tôi ghét nhất người khác làm dơ quần áo của tao——" Dứt lời, Kim Gia đạp lên thân thể La Hoa Long, mà chính là giẫm đạp hời hợt như vậy, Phục Linh lại nghe được tiếng xương cốt gảy lìa một lần nữa, vậy mà đáy lòng cô lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì Ôn Thần này cũng bỏ đi.
Bầu trời đêm được tô đẹp bằng những ngôi sao lấp lánh, chiếu xạ lên thân thể kết hợp giữa màu trắng và màu vàng kim của Kim Gia, có một loại xinh đẹp đến tàn nhẫn, bước chân chậm rãi làm cho người Trường An đề phòng từng chút một đi tới ngoài cửa, bỗng nhiên dừng lại, hắn xoay người lại, gõ đầu mình một cái, sau đó đôi mắt có ý cười nhìn chằm chằm Phục Linh.
Đáy lòng Phục Linh đánh trống, đây là muốn làm gì?
“Tôi phải đi theo cô, vợ tôi vẫn còn ở trong bụng cô.”
Mẹ kiếp!
Phục Linh than thở, nhìn người này buồn vui thất thường, cũng không giống như đang nói đùa, cô đi lên, trực tiếp đi ngang qua Kim ia, người nọ cũng không cản cô, chỉ là đi sát phía sau lưng cô.
Không ai dám ngăn cản Kim Gia đi theo sau lưng cô, sau khi Phục Linh lên xe, lại ngoài ý muốn phát hiện Kim Gia không có ở đây, cô kêu dưng xe, nhìn xung quanh, ngoài ý muốn nghe được giọng nói của hắn truyền đến từ xa.
“Không cần tìm, tôi ở chỗ này.”
Túm! Thật *** túm!
Phục Linh hạ lệnh lái xe, không muốn nhìn cái người ngang bướng hò hét vượt nóc băng tường.
Mà tốc độ của Kim Gia thật sự rất nhanh, tài xế của cô chạy với tốc độ rất nhanh nhưng Kim Gia cũng không bị bỏ lại, có tể thói công phu của hắn đã đạt tới trình độ cao nhất.
Cuối cùng, lúc bóng đêm dày đặc, Đồng Trác Khiêm về nhà trước Phục Linh mười phút.
Hôm nay, một cuộc mao hiểm, cuối cùng cũng vượt qua, khong! Gương mặt Phục Linh đột nhiên trầm xuống, quay đàu nhìn Kim Gia đang đi sau lưng.
Mạo hiểm vẫn chưa trôi qua, vẫn còn ở bên cạnh ẩn núp một trái bom nổ dưới nước, chỉ cần không tập trung liền bị nổ thành tro bụi.
Một thoáng khi Phục Linh đi vào cửa, ngay cả cửa còn không dám mở ra, mà luucs này. Cửa bị người bên trong mơ, gương mặt Đồng phu nhân có vẻ trách cứ.
“Bây giờ mới về, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?” Sau đó, một tay kéo Phục Linh đi vào nhà, lúc này mới chú ý thấy Kim Gia sau lưng Phục Linh/
Đồng phu nhân mờ mịt: “Vị này là——”
“Tôi là——”
“Hắn là Tiểu Kim, bạn con.” Phục Linh quay đầu vội vàng nháy mắt với Kim Gia, cũng không biết kẻ ngu này có thể hiểu hay không, lại thấy Kim Gia đàng hoàng gật đầu một cái.
“À!” Đồng phu nhân bừng tỉnh, lại nhìn một thân trang phục rất không vừa mắt của Kim Gia, cười nói: “Vậy vào nhà ngồi đi, vào nhà ngồi đi.”
“Cám ơn, không cần, tôi còn có chuyện, Mạnh tiểu thư, ngày mai gặp lại.”
“Được.” Tốt nhất là tối hôm nay ngươi liền quên đi, ngày mai một chút đều không muốn gặp ngươi.
Mà Kim Gia ngay thẳng rời đi như vậy, lại làm trong lòng Phục Linh sinh ra bất an, nụ cười của cô có chút miễn cưỡng đi vào, lập tức đóng cửa thật chặt.
“Bạn của con lạ lạ.”
“Là rất lạ.”
Cửa lại bị người vặn ra lần nữa, trong nháy mắt, sắc mặt Phục Linh tối sầm, cô đã quên lúc này là khoảng thời gian Đồng Trác Khiêm trở về nhà, mà cô lại nghĩ rằng Kim Gia trở lại lần nữa.
Đồng phu nhân nhìn cánh tay Phục Linh vẫn đặt trên cửa không có nhúc nhích, sắc mặt có chút khó coi, lập tức đi lên kéo cô, ân cần hỏi thăm: “Con với Trác Khiêm cãi nhau sao?”
Phục Linh cũng sửng sốt, đây là đâu, vội vàng trả lời: “Không có. . . . . không có. . .. .”
Anh mắt Đồng phu nhân càng thêm quái dị: “Vậy con ngăn Trác Khiêm ngoài cửa làm gì?”
A!
Đồng Trác Khiêm ở bên ngoài?
Chờ cô hoảng hốt xong, Phục Linh muốn một chưởng đánh chết mình ngay lập tức.
Hôm nay cô bị cường hào náo loạn, đầu óc cũng có chút chập mạch, cô rón rén mở cửa, đúng như dự đoán nhìn thấy gương mặt giống như than đá của Đồng Trác Khiêm.
“Chặn(khoá) cửa làm gì?”
Phục Linh chột dạ, ngượng ngùng: “Không có.”
“Ăn cơm sao?”
“Không có.”
“Vậy em chặn cửa làm gì?”
“Không có.”
Ba chữ không có, Phục Linh cảm thấy nấm mốc cả ngày nay đã bị mình nói ra, trong lòng lập tức thoải mái lên rất nhiều.
Lúc ăn cơm, Đồng phu nhân cố ý gắp móng heo cho cô, nói rất tốt với phụ nữ có thai.
Hoạt động thời gian dài, Phục Linh cũng cảm thấy đói bụng đến sắp hoảng, trong lòng vui rạo rực chờ Đồng phu nhân mang thức ăn lên, nhưng mà, một lát sau, Đồng phu nhân liền bưng một nồi canh lớn, cách cô thật xa nhưng Phục Linh đều nghe thấy mùi thơm của nó.
Vậy mà, khi nắp nồi được mở ra, sắc mặt Phục Linh lập tức không còn miếng máu!
Chân heo!
Cực kỳ giống cánh tay của người.
Trong phút chốc, ánh mắt Phục Linh giống như tràn ngập trong một mảng máu, trong đầu lại diễn ra cảnh tượng gặp phải cách đây không lâu.
Cho dù cô đã rất che dấu chuyện mình gặp phải, che dấu cảm giác sợ hãi, nhưng trong nháy mắt này, tất cả sợ hãi trong lòng giống như đồng loạt xông ra, giống như là nguồn suối, sinh sôi không ngừng.
“Hai người ăn đi, con lên lầu.”
Nhất định! Lập tức! Lập tức! Chạy trốn!
Đồng phu nhân vẫn còn ngẩn người, Đồng Trác Khiêm đã đuổi theo lên lầu, anh mở cửa phòng, lại nhìn thấy Phục Linh nằm trong bồn tăm,s dùng sức nôn mửa, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
“Lập tức kêu bác sĩ tới——”
Dang nôn mửa, Phục Linh hồi phục tinh thần lại trong nháy mắt, vội vàng la: “Không cần.”
“Nôn mửa là hiện tượng bình thường khi mang thai, anh đừng kinh ngạc quá.”
Đồng Trác Khiêm yêu thương ôm lấy thân thể cô, ma sát đầu tóc mềm mại, nhẹ nhàng nói: “Chờ khoảng thời gian bận rọn qua đi, anh liền dẫn em ra ngoài chơi một chút, nhìn thấy em bây giờ thật không có tinh thần.”
Suýt chút nữa thì Phục Linh oà khóc, nằm trên vòm ngực ấm áp, ngập ngừng trả lời: “Được.”
Một đêm này, Phục Linh ngủ thật ngon, có lẽ là bởi vì người bên cạnh vẫn ôm cô, làm cho cô cảm thấy rất an bình, có lẽ là cảm thấy đôi tay này có thể bảo vệ mình đến cuối đời.
Vì vậy, cô cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Suốt đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, sau khi Phục Linh tỉnh lại, bên cạnh trống không.
Phục Linh không khỏi lộ ra vẻ mặt mất mác, sau đó rửa mặt chuẩn bị xuống lầu, lại nhìn thấy cảnh tượng quái dị.
Đồng phu nhân ngồi trên bàn ăn, mà đối diện với bà là Kim Gia.
Phục Linh thật sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này, hắn là sự tồn tại đáng sợ, mỗi một lần thấy hắn, cô sẽ cảm thấy cả người mình đang run rẩy.
“Phục Linh, bạn con đã tới từ sớm, nói là muốn tặng quà cho con.”
Tặng quà?
Phục Linh cũng có chút tò mò.
“Mẹ đên phòng bếp chuẩn bị thức ăn, một lát nữa ăn điểm tâm.” Vừa nói xong Đồng phu nhân liền cười đi vào phòng bếp.
“Anh tới đây làm gì?”
Kim Gia cười một tiếng, chỉ vào cái nồi lớn trước mặt nói: “Tặng quà cho cô.”
Dợi đến khi Phục Linh đi đến trước bàn ăn, Kim Gia đột nhiên mở nắp nồi, một cỗ hơi thở làm người Trường An cảm thấy buồn bực xông vào mũi Phục Linh, làm cô suýt nữa nôn mửa.
Cô nhìn đống thịt bốc hơi nóng trong nồi, đột nhiên có dự cảm xấu.
Cố nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, Phục Linh hỏi: “Đây là cái gì?”
Kim Gia cũng không trả lời, ngược lại biểu diễn ảo thuật lấy ra một đôi đũa trong lòng ngực, đưa cho Phục Linh: “Cô nếm thử rồi biết.”
Tay cầm chiếc đũa bằng vàng, suy nghĩ của Phục Linh không tránh khỏi liên tưởng lại cùng nhau, cô cố gắng quên mất người trước mắt, làm cho lực chú ý của mình tập trung ở chiếc đũa, làm nội tâm sợ hãi của mình giảm bớt đi một ít.
Giờ phút này, cô hy vọng đến cỡ nào, hy vọng Đồng Trác Khiêm ở bên cạnh mình.
Dù sao chỉ cần ở chỗ nào có anh, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi.
“Đây rốt cuộc là cái gì, anh không nói, tôi không ăn.”
Quỷ mới biết trong đây có độc hay không.
Bông nhiên, sắc mặt Kim Gia trầm xuống, rất khó chịu đối với câu hỏi đến cùng của Phục Linh, hắn chỉ vào nồi thịt trước mặt hỏi: “Giống như ngày hôm qua cô phân phó.”
Phục Linh sửng sốt, lúc nào thì cô phân phó hắn sáng sớm đem thịt tới.
“Vậy ngày hôm qua tôi phân phó cái gì cho anh?”
Kim Gia cười quỷ dị, bất an trong lòng Phục Linh từ từ khuếch tán.
Cô nhìn Kim Gia không ngừng phát ra nụ cười quỷ dị, cảm thấy cả người đều không thoải mái, mà lời nói của Kim Gia cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Ngày hôm qua cô nói, Trường An làm thịt tên mập kia để ăn sao?”
Thình thịch, chiếc đũa trên tay Phục Linh chạm đất.
Cô lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được run rẩy, giống như đang ngẫm nghĩ xem những lời này thật hay không.
Tác giả :
Giáp Đồng