Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 102: Lời cầu nguyện không muốn tin tưởng
“Đừng đi_______”
Đột nhiên bị người đằng sau kéo lại, làm tim cô suýt chút rớt ra ngoài.
Trong mắt Phục Linh giống như dính đầy máu, máu chảy trên mặt đất giống như đang chảy vào lòng cô, làm cho hận không thể lập tức lao xuống làm thịt những thằng khốn kia.
Cô còn nhớ rõ trước kia lúc còn hay dạo chơi quán bar, Tiểu Nhạn thích nhất là đi bên người cô, mỗi ngày đều gọi chị Phục Linh, chị Phục Linh gọi tới gọi lui, làm cho cô có là một người phụ nữ cũng sinh lòng yêu thích.
Hơn nữa con bé lại xinh đẹp như vậy.
Không phải đàn ông bây giờ đều là động vật nửa thân dưới sao? Làm sao thấy một mỹ nữ như vậy mà nhịn được xuống tay? Hơn nữa lại sắc bén như vậy, đây chính là muốn phá hủy hai tay Tiểu Nhạn!
Hiện tại Đồng Trác Khiêm nhất định đang tìm cô, Phục Linh đột nhiên tỉnh táo lại phát hiện trên người không có điện thoại, lập tức nắm lấy tay tài xế, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Điện thoại di động, cho tôi mượn điện thoại di động.”
Bác tài láy chiếc Nokia thần kì, rơi rớt không hư trong truyền thuyết đưa cho Phục Linh. Vừa nhấn số điện thoại cô đã thuộc nằm lòng, Phục Linh bắt đầu từng bước bước xuống.
Bỗng dưng, tay cô bị người kéo lại, cô xoay đầu nheo mắt, nghe thấy người đàn ông trung niên kinh hoàng hỏi: “Cô biết Đồng Trác Khiêm?”
Tài xế nhìn số điện thoại cô đang bấm, phía trên mười con số là dòng chữ “Đồng lão đại”.
Trong nháy mắt, hơi thở người thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Phục Linh nhìn người đàn ông bên cạnh từ lùn nghèo trở thành cao phú suất, đây hoàn toàn là vấn đề khí chất nha! Ánh mắt kia thật lạnh lùng, thật là khốc không chịu được.
Hơn nữa còn có mùi vị thiết huyết của quân nhân.
(*thiết huyết: ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh)
Nếu như đã là quân lính, khả năng biết Đồng thiếu gia vẫn rất lớn.
Mà nếu như không phải vậy? Vậy phải thì như thế nào mà ông ấy biết cách liên lạc với Đồng thiếu gia?
Ba________
Theo tiếng vang lên, nửa gương mặt của Tiểu Nhạn cũng bị đánh sưng lên, cô ngậm miệng, máu đỏ sẫm từ từ chảy ra.
Tiếp tân quán bar từ đó đến giờ đều tâm tính trẻ con vào giơ khắc này hoàn toàn sợ hãi, sợ hãi kéo theo nước mắt rớt xuống, giống như hồng thủy vỡ đê, cỏ dại lan tràn.
“Khóc nghe thật mệt, chận miệng lại.” Tên cầm đầu lạnh lùng nói rồi dẫn người đi lên lầu.
Mà cái thứ chận miệng lại là cái ván đầy đinh, mũi nhọn lộ ra đầy châm chọc, tên đàn cầm hướng tới miệng Tiểu Nhạn, bỉ ổi cười một tiếng đưa tay vuốt mặt Tiểu Nhạn: “Thật là một cô em xinh đẹp.”
Vừa nói, trong mắt liền hiện lên một chút tiếc hận, mang bàn chông hướng về phía Tiểu Nhạn.
Trong nháy mắt, run rẩy sợn hãi ập tới.
“Rắc rắc________”
“A________”
Tiếng trước là tiếng tay bị người ta nhẹ nhàng vặn gãy, tiếng sau là tiếng Tiểu Nhạn hét lên khi thấy bàn chông sắp tới gần, sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh.’
Cái bàn chông bị một đôi tay hơi phát tướng bẻ gãy, người đàn ông trung niên trong nháy mắt từ một tài xế biến thành ông chú siêu nhân mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.
Người nọ nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nhìn về tên cầm đầu đang cấp tốc chạy tới rồi hô một tiếng.
“Anh Lưu, đã lâu không gặp.”
Cả người tên cầm đầu chợt run lên, sau đó có chút không thể tin được nhìn người trước mặt, hét một tiếng kinh hãi: “Đại Đầu?”
Đúng vậy, ngoại hiệu của bác tài gọi là Đại Đầu, không phải lính đặc công, cũng không phải quan quân gì, mà là cán bộ bán mạng khắp nơi, chẳng qua nhiều năm trước sau khi kết hôn thì ông nghỉ việc.
Cho nên có số điện thoại của Đồng gia cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Mà Phục Linh núp ở phía sau khóe mắt đột nhiên co quắp, run run rẩy rẩy nuốt nước bọt, ở trong lòng nói thầm : có tài như vậy làm sao lại lấy cái ngoại hiệu như vậy?
“Người anh em đã lâu không thấy, có muốn đi uống một chén không?” Đại Đầu vừa nói vừa đi tới một phòng bao khác.
Lưu Uy nheo mắt lại, quét một vòng bốn phía, sau đó lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi người tài xế đó là cậu?”
Đại Đầu cũng không phủ nhận, mà rất nghiêm túc gật đầu một cái.
Không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh, giống như sắp có một tai họa lớn, khiến cho Phục Linh đứng ở khoảng cách xa như vậy cũng cảm nhận được.
Tôi sợ, thật là kinh người nha!
“Người kia đâu?”
Đại Đầu bình tĩnh nhìn Lưu Uy không nói một lời nào, lại đột nhiên xông lên, không sử dụng vũ khí mà trực tiếp dùng gậy áp đảo Lưu Uy, đẩy hắn cũng té xuống.
“Tôi thiếu Đồng gia một mạng, hôm nay liền trả lại.”
Lưu Uy, trong nháy mắt không phản ứng kịp, bị đẩy ngã, liền cũng bác tài lăn xuống cầu thang.
Mà ở trên cầu thang có một khúc cua, trải qua khúc đó, Phục Linh có thể thấy rõ ràng hình ảnh hai người họ ôm nhau cùng lăn xuống giống như yêu nhau sánh cùng thiên địa.
Phục Linh núp bên trong mà há hốc miệng nhìn, nhất thời hô hấp không thông.
Cô nhìn bác tài thân hình có chút mập dùng thân mình chịu tất cả nguy hiểm, mà khi lăn qua khúc cua, ông đột nhiên hướng về Phục Linh máy môi.
“Chạy________”
Ôm Lưu Uy té xuống như vậy cũng không thể làm hắn bị thương, cái này bất quá chỉ để tranh thủ thời gian cho Phục Linh mà thôi.
Đại Đầu cười cười, ông rất vinh hạnh có mặt ở tiệc đính hôn của ha người vào một tháng trước, vừa lúc lại thấy được vợ của người ông vô cùng ngưỡng mộ.
Cũng tốt, lần này cô lại đúng lúc leo lên xe của ông.
Thật ra thì ông cũng đã đợi bên ngoài biệt thự từ lâu.
Thay đổi bất ngờ nhiều năm trước khiến cho ông hối hận đến tận bây giờ, vậy cũng tốt.
Thời gian quay ngược trở về một phút trước.
Đi cứu bác tài sao? Điều này căn bản là không thể thực hiện được, Phục Linh ảo não vò đầu, liền nghe thấy tiếng nói cổ quái bên ngoài.
Sau đó liền hô vang lên, cô liếc nhìn lại, qua ánh đèn giống như nhìn được một chữ “Đi” đè nén ở cổ họng kia.
Rốt cuộc là đi hay không đi?
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, còn có tiếng kêu la hỗn tạp của đám người bên trong khiến cho đầu óc Phục Linh trở nên hỗn loạn.
Trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại, cô xác định mình phải chạy.
Từ trước đến nay cô luôn là một người lí trí, mặc dù phần lớn thời gian đều điên điên khùng khùng, nhưng cô không phải loại phụ nữ não ngắn, lúc này nếu xông lên, hai người cũng trốn không thoát, hoặc là hai người cùng bị làm thịt.
Như vậy, thà chạy trước rồi nắm chắc cơ hội cứu ông ấy sau.
Cắn răng một cái, thừa dịp hỗn loạn Phục Linh chạy ra khỏi cửa, hướng bên trong cùng
mà chạy.
Quán bar rất lớn, lớn không thể tưởng tượng được, mà Phục Linh ngây người ở đây lâu như vậy cũng coi như quen thuộc.
Bốn phía quán bar dựa vào dãy núi, chỉ cần nhìn thẳng chạy tới, qua mấy khúc cua sẽ tới một căn phòng, nếu từ căn phòng này nhảy ra, chính là ra đến trên núi.
“Khốn khiếp!”
“Rắc rắc______”
Âm thanh giận dữ lan tràn khắp nơi, sau đó là tiếng xương người vỡ vụn.
Phục Linh không có nghe thấy, cô chỉ liều mạng chạy về phía trước mặc cho thấp thỏm bất an trong lòng.
“Bùm______” đạn bắn ra, giật mình một mảnh máu khiến đám người hỗn loạn.
Tâm đột nhiên mãnh liệt nhảy một cái, bóng dáng đang chạy trốn chậm rãi dừng lại, nơi muốn đến còn cách không bao xa, chỉ kém có một khúc quanh.
Chẳng qua chỉ là mười mấy giây đồng hồ suy tính, Phục Linh lại cảm thấy như đã trải qua một nửa sinh mạng, một tiếng súng vang kia như bắn vào lòng cô.
Giống như đã qua một lúc lâu, cô rốt cuộc bước tiếp, phía sau đã có người đuổi theo, âm thanh huyên náo không chịu nổi giống như báo hiệu sự kết thúc tính mạng.
Cô bước nhanh hơn, giống như trong nháy mắt trở nên nhạy bén, khi cuối đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cô cả đời số lần chảy nước mắt giơ tay là có thể đếm được.
Thì ra xúc động ngu ngốc không nghe khuyên bảo của mình, nhưng lại hại người khác như vậy.
Hai chân cách mặt đất, nhảy vào dãy núi lớn, giờ phút này, cơn ác mộng ban đêm của cô chính thức bắt đầu.
“Thật là một người phụ nữ dám hợp dám bỏ.”
Thanh âm trầm mang theo chút gì đó của phụ nữ kỳ ảo phát ra giữa bầu trời đêm, một cái bóng màu đen đột nhiên cấp tốc chạy tới đuổi theo bóng dáng của Mạnh Phục Linh.
Sau khi Phục Linh nhảy vào đỉnh núi một lát, một đám người huyên náo nối gót cô đi vào ngọn núi yên tĩnh phía sau quán bar.
Thời gian như ngừng lại, mọi người tới chơi đùa đều trải qua khiếp sợ, giống như nhớ tới mục đích của mình, Tiểu Nhạn vẫn nằm bất tỉnh trên đất.
Người quản lý bị ném ra vỉa hè, ngốc lăng nhìn người đàn ông không ngừng chảy máu, nơi bụng dưới đột nhiên mập mờ chảy ra một tí nước.
Âm thanh của vô số chiếc xe to truyền đến.
Nơi này từ trước tới giờ luôn là quán bar có tiếng ở thủ đô, nghênh đón một nhóm người trong quân đội làm cho người ta nhìn mà kinh ngạc.
Đúng vậy, quân đội.
Đạn còn chưa bắn ra mà người đã giống như thật sự nghe được tiếng súng ở bên tai, giật mình toát mồ hôi.
Trên xe nhảy ra một người, thân thể mạnh mẽ như mãnh hổ, vội vàng đi tới, trong nháy mắt liền đến trước cửa quán bar.
Trải qua vở kịch kinh hoàng vừa rồi, nhiều người cũng không còn muốn chơi bời gì nữa, đang chuẩn bị thu dọn mà đi lại không ngờ lại bị một đám quân nhân dùng súng chận lại, giống như ngay cả chút không khí cũng không cho thoát ra.
“Toàn bộ đi vào lại cho ông!”
Hồn còn chưa kịp thu về vẫn còn đang đung đưa ở ngoài lại bị một tiếng hô tràn ngập sát khí dọa cho hoảng sợ, mà một tiếng kia còn đem người quản lý còn chưa rõ thần khí dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt tiến vào quán bar, cặp mắt Đồng Trác Khiêm nhuộm đỏ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra máu tươi.
Hai người té xỉu trên đất, cánh tay Tiểu Nhạn còn đang chảy máu, mà nằm đối diện với cô là một người đàn ông bị máu nhuộm đỏ áo, xương cốt ông cũng bị thay đổi, hình như đã bị người ta vặn gảy.
Đồng Trác Khiêm cảm giác giống như một bửa tiệc máu tanh, lại miễn cưỡng đè xuống.
Đây là lần thứ bao nhiêu có cái cảm giác này rồi?
Giống như lòng đang men theo vách đá lại bị người hung hăng đạp xuống.
Loại cảm giác đó, đau đến không muốn sống nữa, thật giống như một khắc sau sẽ buông xuôi.
Phục Linh, anh nguyện cả đời không nhuốm máu, chỉ mong giờ phút này em bình an.
Anh nhếch môi, sau đó dị thường yên tĩnh lên lầu tìm kiếm.
Mà thứ duy nhất còn lại trong lòng là lời cầu nguyện anh không muốn tin tưởng.
Đột nhiên bị người đằng sau kéo lại, làm tim cô suýt chút rớt ra ngoài.
Trong mắt Phục Linh giống như dính đầy máu, máu chảy trên mặt đất giống như đang chảy vào lòng cô, làm cho hận không thể lập tức lao xuống làm thịt những thằng khốn kia.
Cô còn nhớ rõ trước kia lúc còn hay dạo chơi quán bar, Tiểu Nhạn thích nhất là đi bên người cô, mỗi ngày đều gọi chị Phục Linh, chị Phục Linh gọi tới gọi lui, làm cho cô có là một người phụ nữ cũng sinh lòng yêu thích.
Hơn nữa con bé lại xinh đẹp như vậy.
Không phải đàn ông bây giờ đều là động vật nửa thân dưới sao? Làm sao thấy một mỹ nữ như vậy mà nhịn được xuống tay? Hơn nữa lại sắc bén như vậy, đây chính là muốn phá hủy hai tay Tiểu Nhạn!
Hiện tại Đồng Trác Khiêm nhất định đang tìm cô, Phục Linh đột nhiên tỉnh táo lại phát hiện trên người không có điện thoại, lập tức nắm lấy tay tài xế, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Điện thoại di động, cho tôi mượn điện thoại di động.”
Bác tài láy chiếc Nokia thần kì, rơi rớt không hư trong truyền thuyết đưa cho Phục Linh. Vừa nhấn số điện thoại cô đã thuộc nằm lòng, Phục Linh bắt đầu từng bước bước xuống.
Bỗng dưng, tay cô bị người kéo lại, cô xoay đầu nheo mắt, nghe thấy người đàn ông trung niên kinh hoàng hỏi: “Cô biết Đồng Trác Khiêm?”
Tài xế nhìn số điện thoại cô đang bấm, phía trên mười con số là dòng chữ “Đồng lão đại”.
Trong nháy mắt, hơi thở người thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, Phục Linh nhìn người đàn ông bên cạnh từ lùn nghèo trở thành cao phú suất, đây hoàn toàn là vấn đề khí chất nha! Ánh mắt kia thật lạnh lùng, thật là khốc không chịu được.
Hơn nữa còn có mùi vị thiết huyết của quân nhân.
(*thiết huyết: ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh)
Nếu như đã là quân lính, khả năng biết Đồng thiếu gia vẫn rất lớn.
Mà nếu như không phải vậy? Vậy phải thì như thế nào mà ông ấy biết cách liên lạc với Đồng thiếu gia?
Ba________
Theo tiếng vang lên, nửa gương mặt của Tiểu Nhạn cũng bị đánh sưng lên, cô ngậm miệng, máu đỏ sẫm từ từ chảy ra.
Tiếp tân quán bar từ đó đến giờ đều tâm tính trẻ con vào giơ khắc này hoàn toàn sợ hãi, sợ hãi kéo theo nước mắt rớt xuống, giống như hồng thủy vỡ đê, cỏ dại lan tràn.
“Khóc nghe thật mệt, chận miệng lại.” Tên cầm đầu lạnh lùng nói rồi dẫn người đi lên lầu.
Mà cái thứ chận miệng lại là cái ván đầy đinh, mũi nhọn lộ ra đầy châm chọc, tên đàn cầm hướng tới miệng Tiểu Nhạn, bỉ ổi cười một tiếng đưa tay vuốt mặt Tiểu Nhạn: “Thật là một cô em xinh đẹp.”
Vừa nói, trong mắt liền hiện lên một chút tiếc hận, mang bàn chông hướng về phía Tiểu Nhạn.
Trong nháy mắt, run rẩy sợn hãi ập tới.
“Rắc rắc________”
“A________”
Tiếng trước là tiếng tay bị người ta nhẹ nhàng vặn gãy, tiếng sau là tiếng Tiểu Nhạn hét lên khi thấy bàn chông sắp tới gần, sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh.’
Cái bàn chông bị một đôi tay hơi phát tướng bẻ gãy, người đàn ông trung niên trong nháy mắt từ một tài xế biến thành ông chú siêu nhân mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.
Người nọ nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nhìn về tên cầm đầu đang cấp tốc chạy tới rồi hô một tiếng.
“Anh Lưu, đã lâu không gặp.”
Cả người tên cầm đầu chợt run lên, sau đó có chút không thể tin được nhìn người trước mặt, hét một tiếng kinh hãi: “Đại Đầu?”
Đúng vậy, ngoại hiệu của bác tài gọi là Đại Đầu, không phải lính đặc công, cũng không phải quan quân gì, mà là cán bộ bán mạng khắp nơi, chẳng qua nhiều năm trước sau khi kết hôn thì ông nghỉ việc.
Cho nên có số điện thoại của Đồng gia cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc.
Mà Phục Linh núp ở phía sau khóe mắt đột nhiên co quắp, run run rẩy rẩy nuốt nước bọt, ở trong lòng nói thầm : có tài như vậy làm sao lại lấy cái ngoại hiệu như vậy?
“Người anh em đã lâu không thấy, có muốn đi uống một chén không?” Đại Đầu vừa nói vừa đi tới một phòng bao khác.
Lưu Uy nheo mắt lại, quét một vòng bốn phía, sau đó lạnh lùng nói: “Mới vừa rồi người tài xế đó là cậu?”
Đại Đầu cũng không phủ nhận, mà rất nghiêm túc gật đầu một cái.
Không khí chung quanh cũng bắt đầu trở nên lạnh, giống như sắp có một tai họa lớn, khiến cho Phục Linh đứng ở khoảng cách xa như vậy cũng cảm nhận được.
Tôi sợ, thật là kinh người nha!
“Người kia đâu?”
Đại Đầu bình tĩnh nhìn Lưu Uy không nói một lời nào, lại đột nhiên xông lên, không sử dụng vũ khí mà trực tiếp dùng gậy áp đảo Lưu Uy, đẩy hắn cũng té xuống.
“Tôi thiếu Đồng gia một mạng, hôm nay liền trả lại.”
Lưu Uy, trong nháy mắt không phản ứng kịp, bị đẩy ngã, liền cũng bác tài lăn xuống cầu thang.
Mà ở trên cầu thang có một khúc cua, trải qua khúc đó, Phục Linh có thể thấy rõ ràng hình ảnh hai người họ ôm nhau cùng lăn xuống giống như yêu nhau sánh cùng thiên địa.
Phục Linh núp bên trong mà há hốc miệng nhìn, nhất thời hô hấp không thông.
Cô nhìn bác tài thân hình có chút mập dùng thân mình chịu tất cả nguy hiểm, mà khi lăn qua khúc cua, ông đột nhiên hướng về Phục Linh máy môi.
“Chạy________”
Ôm Lưu Uy té xuống như vậy cũng không thể làm hắn bị thương, cái này bất quá chỉ để tranh thủ thời gian cho Phục Linh mà thôi.
Đại Đầu cười cười, ông rất vinh hạnh có mặt ở tiệc đính hôn của ha người vào một tháng trước, vừa lúc lại thấy được vợ của người ông vô cùng ngưỡng mộ.
Cũng tốt, lần này cô lại đúng lúc leo lên xe của ông.
Thật ra thì ông cũng đã đợi bên ngoài biệt thự từ lâu.
Thay đổi bất ngờ nhiều năm trước khiến cho ông hối hận đến tận bây giờ, vậy cũng tốt.
Thời gian quay ngược trở về một phút trước.
Đi cứu bác tài sao? Điều này căn bản là không thể thực hiện được, Phục Linh ảo não vò đầu, liền nghe thấy tiếng nói cổ quái bên ngoài.
Sau đó liền hô vang lên, cô liếc nhìn lại, qua ánh đèn giống như nhìn được một chữ “Đi” đè nén ở cổ họng kia.
Rốt cuộc là đi hay không đi?
Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, còn có tiếng kêu la hỗn tạp của đám người bên trong khiến cho đầu óc Phục Linh trở nên hỗn loạn.
Trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại, cô xác định mình phải chạy.
Từ trước đến nay cô luôn là một người lí trí, mặc dù phần lớn thời gian đều điên điên khùng khùng, nhưng cô không phải loại phụ nữ não ngắn, lúc này nếu xông lên, hai người cũng trốn không thoát, hoặc là hai người cùng bị làm thịt.
Như vậy, thà chạy trước rồi nắm chắc cơ hội cứu ông ấy sau.
Cắn răng một cái, thừa dịp hỗn loạn Phục Linh chạy ra khỏi cửa, hướng bên trong cùng
mà chạy.
Quán bar rất lớn, lớn không thể tưởng tượng được, mà Phục Linh ngây người ở đây lâu như vậy cũng coi như quen thuộc.
Bốn phía quán bar dựa vào dãy núi, chỉ cần nhìn thẳng chạy tới, qua mấy khúc cua sẽ tới một căn phòng, nếu từ căn phòng này nhảy ra, chính là ra đến trên núi.
“Khốn khiếp!”
“Rắc rắc______”
Âm thanh giận dữ lan tràn khắp nơi, sau đó là tiếng xương người vỡ vụn.
Phục Linh không có nghe thấy, cô chỉ liều mạng chạy về phía trước mặc cho thấp thỏm bất an trong lòng.
“Bùm______” đạn bắn ra, giật mình một mảnh máu khiến đám người hỗn loạn.
Tâm đột nhiên mãnh liệt nhảy một cái, bóng dáng đang chạy trốn chậm rãi dừng lại, nơi muốn đến còn cách không bao xa, chỉ kém có một khúc quanh.
Chẳng qua chỉ là mười mấy giây đồng hồ suy tính, Phục Linh lại cảm thấy như đã trải qua một nửa sinh mạng, một tiếng súng vang kia như bắn vào lòng cô.
Giống như đã qua một lúc lâu, cô rốt cuộc bước tiếp, phía sau đã có người đuổi theo, âm thanh huyên náo không chịu nổi giống như báo hiệu sự kết thúc tính mạng.
Cô bước nhanh hơn, giống như trong nháy mắt trở nên nhạy bén, khi cuối đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cô cả đời số lần chảy nước mắt giơ tay là có thể đếm được.
Thì ra xúc động ngu ngốc không nghe khuyên bảo của mình, nhưng lại hại người khác như vậy.
Hai chân cách mặt đất, nhảy vào dãy núi lớn, giờ phút này, cơn ác mộng ban đêm của cô chính thức bắt đầu.
“Thật là một người phụ nữ dám hợp dám bỏ.”
Thanh âm trầm mang theo chút gì đó của phụ nữ kỳ ảo phát ra giữa bầu trời đêm, một cái bóng màu đen đột nhiên cấp tốc chạy tới đuổi theo bóng dáng của Mạnh Phục Linh.
Sau khi Phục Linh nhảy vào đỉnh núi một lát, một đám người huyên náo nối gót cô đi vào ngọn núi yên tĩnh phía sau quán bar.
Thời gian như ngừng lại, mọi người tới chơi đùa đều trải qua khiếp sợ, giống như nhớ tới mục đích của mình, Tiểu Nhạn vẫn nằm bất tỉnh trên đất.
Người quản lý bị ném ra vỉa hè, ngốc lăng nhìn người đàn ông không ngừng chảy máu, nơi bụng dưới đột nhiên mập mờ chảy ra một tí nước.
Âm thanh của vô số chiếc xe to truyền đến.
Nơi này từ trước tới giờ luôn là quán bar có tiếng ở thủ đô, nghênh đón một nhóm người trong quân đội làm cho người ta nhìn mà kinh ngạc.
Đúng vậy, quân đội.
Đạn còn chưa bắn ra mà người đã giống như thật sự nghe được tiếng súng ở bên tai, giật mình toát mồ hôi.
Trên xe nhảy ra một người, thân thể mạnh mẽ như mãnh hổ, vội vàng đi tới, trong nháy mắt liền đến trước cửa quán bar.
Trải qua vở kịch kinh hoàng vừa rồi, nhiều người cũng không còn muốn chơi bời gì nữa, đang chuẩn bị thu dọn mà đi lại không ngờ lại bị một đám quân nhân dùng súng chận lại, giống như ngay cả chút không khí cũng không cho thoát ra.
“Toàn bộ đi vào lại cho ông!”
Hồn còn chưa kịp thu về vẫn còn đang đung đưa ở ngoài lại bị một tiếng hô tràn ngập sát khí dọa cho hoảng sợ, mà một tiếng kia còn đem người quản lý còn chưa rõ thần khí dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Trong nháy mắt tiến vào quán bar, cặp mắt Đồng Trác Khiêm nhuộm đỏ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra máu tươi.
Hai người té xỉu trên đất, cánh tay Tiểu Nhạn còn đang chảy máu, mà nằm đối diện với cô là một người đàn ông bị máu nhuộm đỏ áo, xương cốt ông cũng bị thay đổi, hình như đã bị người ta vặn gảy.
Đồng Trác Khiêm cảm giác giống như một bửa tiệc máu tanh, lại miễn cưỡng đè xuống.
Đây là lần thứ bao nhiêu có cái cảm giác này rồi?
Giống như lòng đang men theo vách đá lại bị người hung hăng đạp xuống.
Loại cảm giác đó, đau đến không muốn sống nữa, thật giống như một khắc sau sẽ buông xuôi.
Phục Linh, anh nguyện cả đời không nhuốm máu, chỉ mong giờ phút này em bình an.
Anh nhếch môi, sau đó dị thường yên tĩnh lên lầu tìm kiếm.
Mà thứ duy nhất còn lại trong lòng là lời cầu nguyện anh không muốn tin tưởng.
Tác giả :
Giáp Đồng