Hôn Nhân Giấy
Chương 5: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy
Cố Tiểu Ảnh viết trong blog của mình: Những người thuộc thế hệ chúngta, nhìn thì có vẻ là những cô gái con một quen được chiều chuộng, thực ra ngaytừ nhỏ đã chịu áp lực cha mẹ kỳ vọng và sự cạnh tranh giữa những người cùng độtuổi. Chúng ta sẽ phân thành hai thái cực: người yếu đuối sẽ càng yếu đuối, ngườimạnh mẹ sẽ càng thêm mạnh mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai, không bao giờ khuất phục! Nói một cách dân dã: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy, nếu đã khôngtránh được, thì lo lắng quá làm gì?
(1)
Nhưng nói gì thì nói,từ khi Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về, cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh thoải mái hơnnhiều, công việc cũng quay về với sự nề nếp không thể nề nếp hơn: sau nhiềungày liên tục chiến đấu, luận văn đã hoàn thành suôn sẻ, tài liệu nộp đúng hạn,tiểu thuyết bắt đầu viết đến hồi kết... Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ giấy A4 in dày đặcnhững con chữ vuông, thấy bồi hồi khôn xiết.
Cũng thật hiếm hoi QuảnĐồng lại có một kỳ nghỉ toàn thời gian ngắn ngủi, tối nào cũng về nhà đúng giờ,có hai lần c̣n lên kịp chuyến xe đưa đón nhân viên lúc 5 giờ 30. Nhưng do làmthêm giờ nhiều quá, nên hậu quả trực tiếp là lúc lên xe, do mặt mũi trông lạquá nên bị lái xe tra hỏi tổ tông 18 đời. Cuối cùng may nhờ có người bạn thânthiết đứng ra đảm bảo mới được giải vây. Lái xe nghe đến công việc của Quản Đồng,chỉ cười: “Người của phòng thư ký à? Thảo nào”.
Cố Tiểu Ảnh nghe xongcâu chuyện cười này cũng thấy đôi phần chua xót. Giờ thì dường như cô đã ít nhiềuhiểu ra, tuy luôn có những người đường công danh nhẹ nhàng đến lạ lùng, thì đaphần những người còn lại đều phải lặn lội vất vả. Giống như văn phòng Tỉnh ủy củaQuản Đồng, hầu hết mọi người đều có con đường công danh sau này khá rực rỡ,nhưng con đường đó, chẳng phải đều đánh đổi bằng thời gian riêng tư sao?
Người ở cửa quan, lẽdĩ nhiên có nỗi khổ của cửa quan.
Lúc ăn cơm tối, nhưthường lệ Quản Đồng vẫn vừa ăn vừa xem chương trình thời sự trên truyền hình.Xem được một nửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà xã ơi, tháng sau cómột cuộc thi, anh muốn bàn với em có nên đăng ký không”.
“Thi?” - Cố Tiểu Ảnhăn xong trước, đang gọt hoa quả, thờ ơ hỏi, “Thi gì cơ?”.
“Phòng tổ chức Tỉnh ủyđang tuyển công khai các cán bộ từ cấp phó phòng trở l dưới 35 tuổi để vào mộtloạt các thường ủy huyện ủy, phó bí thư huyện. Anh cũng vừa đạt chuẩn, phòng cũngcho phép anh đi thi”, Quản Đồng ngập ngừng nói.
Cố Tiểu Ảnh sững người,ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, rồi mới hỏi: “Xem ra có vẻ là việc tốt thì phải”.
“Nhưng, nếu thi đỗ,thì phải xuống dưới huyện làm việc” - Quản Đồng ngừng một chút: “Có thể phải ởmỗi người một nơi hơn hai năm”.
“Mỗi người một nơi?”- Cố Tiểu Ảnh quá ngạc nhiên, và cũng hoang mang: “Tỉnh ủy không ổn sao? Tạisao phải xuống cấp thấp hơn?”.
Quản Đồng thở dài, bỏđũa xuống chậm rãi nói: “Tiều Ảnh, anh tốt nghiệp xong là về ngay văn phòng tỉnhủy, chưa hề có kinh nghiệm làm việc ở cấp cơ sở, đây là một hạn chế rất lớn củaanh. Hơn nữa, nếu lần này thi đỗ, sẽ có cơ hội được phân một công việc cụ thể,đây cũng là một cơ hội làm việc rất quan trọng...”.
“Anh rất muốn thi phảikhông?” - Cố Tiểu Ảnh bình thản nhìn Quản Đồng: “Đối với anh, cơ hội này rấtquý giá, đúng không?”.
“Đúng vậy!” - Quản Đồnggật gật đầu.
“Vậy thì anh cứ thiđi”, Cố Tiểu Ảnh đứng lên vặn lưng, “Dù gì kể cả anh không ra tỉnh ngoài, thìngày nào cũng làm thêm giờ, em cũng chẳng khác gì ở một mình, quen rồi cũng tốt,không có chồng ở bên vẫn có thể sống rất tốt”.
“Tiểu Ảnh!” - Nghe đếncâu này, lòng Quản Đồng trào lên sự hổ thẹn, anh giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh vàolòng, ôm thật chặt, thấp giọng: “Xin lỗi em”.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngợi,quay đầu liếc Quản Đồng: “Nhưng với tình hình bố mẹ anh thèm khát có cháu nhưthế này, anh mà đi, chắc em khó sống lắm. Em nói trước nhé, nếu bố mẹ anh còn gọiđiện lên lớp em trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, emchỉ còn nước lấy anh ra làm bia đỡ đạn thôi đấy nhé”.
Quản Đồng: “Bố mẹ suynghĩ xưa rồi, em đừng để bụng”.
Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu,tính toán: “Hai năm nữa em hai mươi tám tuổi... ừm, vẫn ổn, lúc đó bắt đầu kếhoạch sinh con là vừa”.
Quản Đồng thở dài nặngnề, không biết cảm giác trong lòng mình gọi là gì nữa, chỉ vùi đầu vào vai vợ,rất lâu không nói gì.
Ăn cơm xong như thườnglệ vẫn là Quản Đồng rửa bát, Cố Tiểu Ảnh cắm đầu vào màn hình vi tính để hiệuđính tài liệu. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Cố Tiểu Ảnh thấy tên HứaTân, hớn hở bật máy: “Người đẹp, nhớ tớ à?”.
“Chết tiệt!” - HứaTân hạ thấp giọng, tức tối, “Cậu đoán xem mình đang hẹn hò với ai?”.
“Hẹn hò á?” - Đầu ócCố Tiểu Ảnh phấn khích hẳn lên: “Cậu không hề nói với mình là hôm nay có tiết mụcđặc sắc như thế! Hẹn hò với ai thế hả?”.
“Có đánh chết cậu cũngkhông đoán nổi đâu,” Hứa Tân hạ giọng: “Giang Nhạc Dương đấy! Thầy Giang kínhyêu của tụi mình đấy!”.
“Không phải chứ?!” -Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên “Cậu không biết trước là thấy ấy à?”.
“Người giới thiệu làcô tớ, mình ngại cô ấy kể lể dài dòng, nên không nghe hết cô ấy giới thiệu. Chỉbiết là cao 1m8, lớn hơn mình bốn tuổi, nên chọn chỗ này để gọi anh ta ra,” - HứaTân đau khổ, “Làm sao mà mình biết được đó lại chính là thầy Giang chứ!”.
“Ha ha ha...” - Cố TiểuẢnh cười chảy cả nước mắt, “Thầy Giang thì sao? Thái độ của thầy thế nào?”.
“Thầy ấy hả, như gà mắctóc, mặt mũi tái xanh”, Hứa Tân bật cười. - “Thầy ấy vào nhà vệ sinh rồi, mìnhmới dám gọi điện thoại cho cậu chứ. Cậu đừng có nói với thầy là mình nói với cậunhé. Chuyện hài thế này chắc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong sáng của thầy
“Hai người gặp nạn rồi!”- Cố Tiểu Ảnh bình luận không khách khí, “Hẹn hò ở đâu vậy?”.
“Đường Giải Phóng,quán True Pot.” - Hứa Tân vội vã nói, “Tắt máy đây, thầy quay lại rồi!”
Tít - cúp máy!
Cố Tiểu Ảnh cúp máy,đảo mắt một vòng, lao qua giường, chạy thẳng vào bếp, vừa chạy vừa hét to sungsướng: “Ông xã ơi ông xã ơi, chúng mình đi giải trí chút đi!”
“Giải trí gì vậy?” -Quản Đồng đang rửa dở bát, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Hứa Tân và Giang NhạcDương hẹn hò ở quán True Pot đấy, anh thấy có trùng hợp không?” - Cố Tiểu Ảnhhào hứng chạy tới, ôm lấy Quản Đồng từ sau lưng, “Chúng mình đi uống cà phê, rồigiả bộ vô tình gặp hai người quen đang hẹn hò kia, anh thấy sao?”
“Không được!” - QuảnĐồng chẳng có phản ứng gì, vẫn cẩn thận tráng từng cái bát một: “Em rỗi rãi thìmang sữa chua trong hộp ra ăn hết đi, đừng có thỉnh thoảng lại nổi hứng lên thế.Lúc đầu, người bảo muốn ăn sữa chua bổ sung dinh dưỡng là em, bây giờ chính emlại là người ngày nào cũng kiếm cớ để không ăn”.
“Em ăn mỗi ngày một hũsuốt ba tháng rồi còn gì, hơi bị kiên trì đấy!” - Cố Tiểu Ảnh lấy một tay vỗ vỗvào bụng mình: “Hơn nữa cũng không phải em kiếm cớ không ăn, mà là em hay quênthôi! Đợi đến lúc nhớ ra thì đã đến giờ đi ngủ, mà giờ đó thì ăn làm sao được”.
“Nói gì thì nói em cũngkhông kiên trì!”, Quản Đồng quay đầu nhìn con gấu không có đuôi đang ôm lưngmình: “Đã thỏa thuận là đi dạo mỗi tối, tổng cộng em chỉ quyết tâm được có hơn20 ngày, rồi nói là có việc; việc xong rồi em lại bảo là bị cảm, khỏi cảm rồiem lại bảo đau lưng... Anh chán khi phải nói rằng, Cố Tiểu Ảnh, em khắc phục mộtchút cái tính lười nhác đó đi được không!”.
“Chán phải nói em á?”- Cố Tiểu Ảnh vươn thẳng lưng, đấm mạnhQuản Đồng một cái: “Anh mà cũng nói đượclà chán nói với em sao? Anh có biết là anh lắm lời đến thế nào không? Tám giờ tốianh bảo: “Cố Tiểu Ảnh em ăn sữa chua đi”, tám giờ mười lăm anh nói: “Cố Tiểu Ảnhem ăn sữa chua chưa?”, tám rưỡi anh lại bảo: “Sữa chua kìa, em vẫn không ăn làhỏng đấy”, chính bây giờ anh lại nói: “Cố Tiểu Ảnh, em chẳng kiên trì gì cả”,chín rưỡi tối anh nói: “Cố Tiểu Ảnh, điều người ta khó thực hiện nhất là kiêntrì làm một việc đến tận cuối cùng”... Quản Đồng, anh không thấy chán à?”
“Vậy à?” - Quản Đồngrất kinh ngạc, “Anh nói thế thật sao?”
“Vớ vẩn, không anhthì ai?” Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.
“Vậy là do anh muốn tốtcho em, đồng chí ạ!” - Quản Đồng vừa rửa bát vừa cười: “Em đúng là không kiên địnhmột chút nào, việc gì cũng không quyết tâm, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới,cuối cùng lưới cũng rách tan, em còn đứng đó mà ôm mộng ăn cá”.
“Nhưng em rất kiêntrì với việc viết tiểu thuyết đấy chứ”. Cố Tiểu Ảnh không phục.
“Đúng”, Quản Đồng gậtgật đầu, “Lúc quen em, anh bị việc này ảnh hưởng, nên mới lấy em. Em đúng là cókhả năng lừa người, người thật thà như anh rất dễ bị mắc lừa”.
“Mắc lừa thì cũng muộnrồi!” - Cố Tiểu Ảnh tự đắc nhướng mày, từ phía sau lưng vươn tay ra, chụp lấyngực Quản Đồng kêu: “Con đường này là do tôi mở, cái cây này là do tôi trồng,muốn đi qua đây thì phải nộp tiền mãi lộ!”
“Anh đã nói là anhkhông bán thân mà” - Quản Đồng gạt tay Cố Tiểu Ảnh ra, “Bà xã, phiền em bớtchút thời gian lấy hộp sữa chua trong tủ ra ăn hết cho anh nhờ”.
“Ối, lại nữa rồi!!!”- Cố Tiểu Ảnh than thở, ngả người vào lưng Quản Đồng.
Quản Đồng ngẩng đầulên, thấy ngay bóng hai người đang bám chặt lấy nhau in trên cửa cái lò vi sóngđặt ngay bên cạnh.
(2)
Mới sáng sớm ngày hômsau, Cố Tiểu Ảnh gấp gáp gọi điện cho Hứa Tân: “Hôm qua hai người nói chuyện thếnào?”
Hứa Tân cười khẩy:“Thì còn thế nào nữa, hai người ngồi ôn lại chuyện cũ thôi. Chủ đề chính là cậuvà anh Quản, nói chuyện về người quen là chiến lược chủ đạo trong các cuộc hẹnhò mà”.
“Nhưng thầy Giang cũngổn đấy chứ”, Cố Tiểu Ảnh cũng trằn trọc cả đêm, càng cân nhắc càng thấy vụ nàykhả thi: “Hay là cậu xem xét lại đi?”
“Thầy Giang thì khỏiphải nói, tốt từ trong ra ngoài, nhưng nếu đã muốn ra tay thì ra tay từ lâu rồi,cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?” - Hứa Tân chẳng có chút hào hứng - “Hơn nữa,con ruồi nhép ơi, chẳng nhẽ cậu không biết, cái kiểu hẹn hò giới thiệu này là mộtsự xỉ nhục đối với các cô gái trí thức như chúng ta hay sao?”
“Sao lại thế chứ?” -Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên, “Mình luôn thích được giới thiệu người yêu, màđáng tiếc là chẳng có cơ hội”.
“Cậu muốn trải nghiệmcuộc sống hả”, Hứa Tân dọa dẫm, “Xin cậu ít chuyện vừa thôi, cẩn thận không thìbố mẹ chồng cậu quay lại sống chung bây giờ!”
“Hứa Tân, cậu thật làđộc ác!” - Cố Tiểu Ảnh hét, “Mình khó khăn lắm mới thoát nạn đấy!”
“Thoát khỏi bể khổà?” - Hứa Tân cười híc híc: “Hạnh phúc không phải là mãi mãi, con ruồi nhép,hãy nhớ lời tớ nhé!”
“Phì phì phì!” - CốTiểu Ảnh phì vào điện thoại.
Không ngờ, vừa dậpmáy với Hứa Tân thì Quản Lợi Minh gọi đến: “Tiểu Ảnh hả, con nói với Quản Đồngmột tiếng, Diễm Diễm muốn lên tỉnh tìm việc, con bảo nó thu xếp, thời gian này ởtạm nhà con nhé! Bố đã nói với nhà con bé rồi, nhà con còn giường trống, khôngcần ra ngoài thuê phòng làm gì cho tốn tiền ra!”
“Gì cơ ạ” - Huyết ápCố Tiểu Ảnh đột nhiên tăng lên đến 180, “Diễm Diễm? Diễm Diễm là ai ạ?”
“Diễm Diễm hả, nó làcon bé sang giúp các con hôm đám cưới ấy!”, Quản Lợi Minh nhắc Cố Tiểu Ảnh, “Nótốt nghiệp đại học rồi, không muốn tìm việc ở quê, muốn lên tỉnh xem thế nào,các con thu xếp cho nó... Hừm, thôi được rồi, để bố gọi thẳng cho Quản Đồng, dặnnó tường tận...”
Trong phòng khách, CốTiểu Ảnh cầm ống nghe, đứng đờ người.
Giây phút đó, cô cứnghĩ đi nghĩ lại: Hứa Tân, cậu thật là độc mồm độc miệng!!!
Quả nhiên, đến buổitrưa, Quản Đồng gọi điện về: “Bà xã ơi, em vất vả rồi, em dọn cái giường trongphòng đọc đi nhé, để Diễm Diễm đến ở”.
“Diễm Diễm là ai?” -Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.
“Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng thởdài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị kinh doanh.Em bảo một đứa học trung cấp thì quản trị được cái gì chứ?”.
“Em họ xa mà anh cũngphải lo ăn lo ở lo việc cho à”, Cố Tiểu Ảnh cũng thở dài, “Chúng mình đang ở chếđộ xã hội chủ nghĩa rồi phải không?”
“Nhưng mà người ta đãcó lời rồi, cũng không thể không lo...” - Quản Đồng bất đắc dĩ nói: “Thôi giúpnó thử xem thế nào vậy, nếu không được thì thôi”.
Cố Tiểu Ảnh không nóigì, cứ thế gác má
Những lúc không muốnnói thêm với Quản Đồng, ban đầu Cố Tiểu Ảnh chọn cách cáu gắt, cãi cọ, kêu ca,sau đó chuyển sang gác máy hoặc không nói gì quay người đi thẳng. Nếu đã chẳngcó cách nào thay đổi được tình hình, thì còn lý luận làm quái gì nữa?
Giờ thì cô đã dần dầnhiểu ra, tại sao người ta lại nói cãi nhau làm tăng thêm tình cảm vợ chồng,trong khi lạnh lùng chính là hung thủ giết chết hôn nhân.
Nhưng dù có lạnh lùnghay không, thì Quản Đồng vẫn cứ về nhà ăn cơm tối. Cái vẻ điềm nhiên như khôngcó chuyện gì, đã khiến Cố Tiểu Ảnh hết cả bực bội. Hóa ra giới hạn bực bội caonhất là hết cả bực bội.
Mà dù có bực haykhông, thì Ngụy Diễm Diễm vẫn cứ đến, không chỉ sẽ đến, mà còn đến rất sớm nữa.Buổi tối ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh dạy học xong từ trường về, vừa đẩy cửa, đãthấy một túi hành lý rất to trong phòng khách. Ngẩng đầu lên thì thấy ngay mộtcô gái khá thanh tú đang khoanh tay ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở,Quản Đồng từ phòng khách đi ra, thấy Cố Tiểu Ảnh, có vẻ cáu: “Em vẫn chưa dọnphòng khách à? Anh đã nói hôm nay Diễm Diễm đến rồi còn gì?”
“Em đã định sáng naydọn phòng, nhưng vừa sáng sớm đã có điện thoại thông báo thay đổi giờ dạy.” - CốTiểu Ảnh mệt mỏi cởi áo khoác: “Anh xem thế nào rồi dọn dẹp nhé, em mệt quá, phảingủ đã”.
“Không nấu cơm à?” -Quản Đồng nhíu mày, dạo này anh bận việc cơ quan, mặt mũi lúc nào cũng cau có.
“Muốn ăn gì thì rangoài ăn vậy, em đi ngủ trước đây!” - Cố Tiểu Ảnh hơi lạc giọng cũng nhíu mày:“Đừng có quát em”.
Quản Đồng thực sự bựcmình: “Dù gì thì em cũng phải giúp anh, hôm nay anh phải làm cho xong tài liệu,bận đến ngập đầu ngập cổ đây”.
“Quản Đồng, em xinanh đấy, em vừa dạy liền tám tiết”, Cố Tiểu Ảnh thấy chán nản đến phát khóc,“Em sắp xỉ, anh tha cho em!”
“Chị dâu, anh!” - NgụyDiễm Diễm đứng một bên cuối cùng cũng run run mở miệng: “Có phải em làm phiềnanh chị không?”
Vừa nói mắt đã đỏlên: “Nếu anh chị thấy phiền, ngày mai em sẽ đi”.
“Không liên quan đếnem”, Quản Đồng cố gắng kìm nén sự cáu giận và bực bội trong lòng, “Tối nay emthích ăn gì, anh đưa em đi ăn”.
“Em cứ ở đây” - Cố TiểuẢnh thở dài nhìn Ngụy Diễm Diễm, cố gắng lắm mới nặn ra một nụ cười: “Chị đứngtrên bục giảng cả ngày, mệt quá, cổ họng đau rát, hai người đừng quan tâm đếnchị, cứ ra ngoài ăn đi, chị ngủ một chút là ổn thôi mà”.
Ngụy Diễm Diễm khôngnói gì nữa, chỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt sợ hãi. Quản Đồng gần đây bị nhữngcuộc hội nghị liên miên ở cơ quan làm cho sắp phát điên. Thấy ánh mắt đó, anh lạicàng bực bội, quay người lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi đi ra ngoài.Ngụy Diễm Diễm lếch thếch theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn CốTiểu Ảnh một cái, ánh mắt giống hệt thỏ con, có đôi chút khiến người khác thấythương hại.
Cố Tiểu Ảnh thở dài,quay người vào phòng ngủ, chẳng kịp thay quần áo đã thả mình xuống giường. Vìđã quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn suy nghĩ, cólẽ mình nên đối xử với Ngụy Diễm Diễm tốt hơn.
Dù sao, cô cũng chẳnglàm gì sai.
Nhưng, vậy thì aisai?
Hình như chẳng có aisai cả... Vậy thì, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề đây?
Ngủ một mạch đến tậntám giờ sáng ngày hôm sau. Khi tỉnh lại thì Quản Đồng đã đi làm từ lâu, Cố TiểuẢnh cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ trên người, hơi kinh ngạc sao mình lại ngủ sayđến mức thay quần áo mà cũng không tỉnh, rồi lại thấy ngấm ngầm sung sướng
Đây chính là ưu điểmcủa việc có chồng thì phải?
Cố Tiểu Ảnh thở dàinghĩ: nhưng mà, đàn ông cũng mang lại rất nhiều phiền phức.
Cô ra khỏi giường, rađến phòng khách mới phát hiện ra, Ngụy Diễm Diễm vẫn còn ngủ?
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày:bọn trẻ ngày nay, đang cần tìm việc, học lực thì kém, năng lực cũng chẳng thể gọilà cao, thế mà lại vô tư thế này sao. Nói theo lời các cụ, thì chính mình cũngkhông biết mình cần gì, nhưng cũng không thể để kệ, đành gõ cửa: “Diễm Diễm, dậyđi, em ăn sáng gì nào?”
Không có người trả lời.
“Diễm Diễm, dậy đi,ăn sáng nào!” - Cố Tiểu Ảnh lại gõ cửa.
Vẫn không thấy trả lời.
Cố Tiểu Ảnh giậtmình: hay là nó bị ốm?
Cô hoảng hốt đẩy cửađi vào, lay mạnh người nằm trên giường: “Diễm Diễm, em sao thế, dậy đi!”
“Ư...” lay đến mấycái, Ngụy Diễm Diễm cuối cùng cũng lơ mơ tỉnh dậy. “Chị dâu dậy rồi à!”
Cố Tiểu Ảnh thở phào,nhìn Ngụy Diễm Diễm ngủ đến húp híp cả mặt, hơi bực mình: “Đã tám giờ rồi đấy!Nhanh dậy ăn sáng đi, lát chị còn đưa em đến hội chợ tìm việc làm nữa”.
“Hội chợ tìm việc làmá?” - Ngụy Diễm Diễm dụi dụi mắt ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Đi hộichợ việc làm để làm gì cơ?”
“Không phải em cầntìm việc à?” - Cố Tiểu Ảnh thấy đầu sắp nổ tung: chẳng nhẽ nó còn không biết mụcđích chuyến đi của nó lần này là gì?
“Đúng là cần tìm việc.Nhưng anh em chẳng phải được làm quan sao? Không thu xếp cho em làm việc ởphòng nào được sao? Tại sao lại phải đến hội chợ việc làm?” - Ngụy Diễm Diễm mởto mắt, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Chị dâu, chỉ có những người chẳng có kiếnthức và các công ty vớ vẩn mới đến chỗ đó thôi. Anh em giỏi như thế, em còn phảiđến đó làm gì?”
Cố Tiểu Ảnh nghe màthấy đờ cả người, mãi mới hoàn hồn, vừa cố nén không nghiến răng nghiến lợi vừanói: “Anh em không giỏi như em tưởng đâu. Thêm nữa, đây là tỉnh hội, nghiên cứusinh nhiều như lợn con, sinh viên đại học toàn thất nghiệp, may lắm mới tìm đượcviệc ở hội chợ việc làm đấy. Ăn sáng xong chị đưa em đến thử xem thế nào”.
“Nhiều như lợn coná?” - Ngụy Diễm Diễm không hiểu nổi, “Thế thì chị dâu, chị chẳng phải là nghiêncứu sinh sao? Sao chị lại được làm giảng viên ở trường đại học? Anh trai em cógiúp gì không? Nếu anh ấy không giúp, chắc chị đã không để anh ấy yên rồi?”
Cố Tiểu Ảnh thực sựphải nghiến răng, hít một hơi dài rồi nói: “Diễm Diễm, anh trai em không phảimèo máy Doraemon, không biến ra nhiều cơ hội cho em chọn được đâu. Em phải tự dựavào mình thôi thì mới có thể lập nghiệp được, em có hiểu không?”
“Không phải thế!” -Ngụy Diễm Diễm đột nhiên đỏ bừng mặt, biện luận, “Chị dâu nói không đúng! Bố củabạn em làm quan, nên nó được vào ngân hàng làm việc! Cuộc sống không công bằng,nếu mà công bằng thì em đã chẳng phải đến tìm anh trai em!”
“À, chị hiểu rồi”, CốTiểu Ảnh gật gật đầu, “Diễm Diễm, ý em là nếu cuộc sống này công bằng, em có thểdựa vào năng lực của chính mình để tìm được một vị trí tốt, bởi vì bản thân emrất có thực lực, đúng không nào?”
“Đúng!” - Ngụy DiễmDiễm gật mạnh đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh.
“Vậy thì, Diễm Diễm,em nói cho chị biết, em sắp học xong trung cấp rồi, trường em chắc phải tổ chứccho các em thi liên thông chứ? Ba năm rồi, em thi qua mấy môn? Hay nói cáchkhác, là còn mấy môn chưa qua?” Cố Tiểu Ảnh ôm tay nghiêm nghị nhìn
“Vẫn còn... bốnmôn...” giọng Ngụy Diễm Diễm thấp xuống.
“Bốn môn?” Cố Tiểu Ảnhnhướng mày, “Về lý mà nói, đến năm thứ ba, nhiều nhất là còn hai môn chưa thiqua đúng không?”
“Còn hai môn, thi lạilần một không qua, phải thi lần hai...” - Ngụy Diễm Diễm cúi đầu, đỏ mặt, giọnglạc đi.
“Thôi được rồi, khôngnói chuyện đó nữa” - Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, “Bây giờ các công ty tuyển ngườiđều xem năng lực tổng hợp. Ở trường, em có từng làm cán bộ lớp hay hoạt động xãhội gì không?”
“Không có”, Ngụy DiễmDiễm ấp úng.
“Tại sao? Chẳng lẽ đókhông phải là cơ hội tốt để rèn luyện năng lực sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngồi xuốnggiường, ôm gối nhìn Ngụy Diễm Diễm.
“Làm cán bộ lớp và hoạtđộng xã hội tốn thời gian lắm!” - Ngụy Diễm Diễm biện hộ, “Em muốn dùng thờigian đó để học...”
“À...” - Cố Tiểu Ảnhgiật mình, “Cũng có nghĩa là, để không ảnh hưởng đến học tập, nên mới không làmcán bộ lớp, cũng không ra ngoài hoạt động thực tế, vậy là em chăm chỉ học hành,kết quả vẫn còn hai môn thi lại...”
Mặt Ngụy Diễm Diễm cuốicùng cũng đỏ gay, hai hàng nước mắt lăn dài: “Chị dâu, chị coi thường em thì cứnói thẳng, không cần phải chê bai em thế đâu”.
“Sai khái niệm rồi!”- Cố Tiểu Ảnh nhìn Ngụy Diễm Diễm không chút khách khí, “Thứ nhất, chị không hềchê bai, thứ hai, nếu em không thể đánh giá khách quan chính bản thân mình, thìchị có chê bai cũng chẳng có tác dụng gì”.
“Chị dâu, chị...” -Ngụy Diễm Diễm cuống lên.
“Thuốc đắng giã tật,sự thật mất lòng!” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, lúc đi khỏi phòng quay đầu nhìn NgụyDiễm Diễm, ánh mắt thản nhiên: “Em gái, không cần nói xa, cứ nói ngay anh traiem đấy. Anh ấy là người nông thôn, được như ngày hôm nay, không phải chỉ dựavào cơ hội, mà cần phấn đấu nữa. Nói thẳng ra, người có thế thì cũng nhiều cơ hộihơn, nhưng chỉ cần em thực sự xuất sắc, thì cũng chưa chắc là không có cơ hội,có thể chị nói thế là hơi thẳng, nhưng em cũng cần biết, tất cả những ngườithành công, đều là những người hiểu rõ mình”.
Ngụy Diễm Diễm há mồm,muốn nói gì đó mà không nói ra được.
Cố Tiểu Ảnh nhìn tháiđộ của Ngụy Diễm Diễm, mỉm cười: “Thôi dậy đi, bữa sáng có bánh mỳ nướng, ănsáng xong chị đưa em đi xem tận mắt, xem khi cơ hội là công bằng, thì trong sốnhững người đều không có cơ hội như nhau, em có đủ xuất sắc không”.
(3)
Kết quả đương nhiêncó thể nhìn thấy trước. Tháng ba vừa đúng là mùa tìm việc của các sinh viên tốtnghiệp, hội chợ tìm việc làm không rộng rãi lắm, đầy người là người. Cố Tiểu Ảnhkéo Ngụy Diễm Diễm chen vào, không biết đã bị bao nhiêu bàn chân giẫm vào,nhưng đi hết cả một vòng, cũng chẳng có công ty nào để mắt đến Ngụy Diễm Diễm.
Ngụy Diễm Diễm mặt đầyvẻ tức tối và không cam tâm, đứng giữa sân kêu ca: “Đúng là chẳng biết tôn trọngngười khác, sơ yếu lý lịch chẳng thèm xem, vứt ngay vào cái thùng phía saulưng. Khó khăn lắm mới có người xem sơ yếu lý lịch, nhưng nghe nói học trung cấpthì suýt trợn ngược cả mắt, lại còn cái người chủ quản của công ty gì ấy, đànbà hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn đỏng đa đỏng đảnh, còn uốn éo giọng nói “Công tychúng tôi chỉ nhận những nhân tài có kinh nghiệm làm việc”... nhân tài thật thìđã chẳng đến đây, mà bị công ty săn đầu người bắt đi từ lâu rồi!”.
Cố Tiểu Ảnh đứng bêncạnh, chẳng muốn nói gì, chỉ cầm một tờ giấy quảng cáo làm quạt, quạt lấy quạtđể. Mùa xuân năm này thật kỳ lạ, mới có tháng ba mà đã gần 20 độ, Cố Tiểu Ảnh mặcchiếc áo len dày, nên thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang r
Ngụy Diễm Diễm càngnói càng tức, quay người kéo đồng minh: “Chị dâu, chị nói xem bọn họ đều đòingười có kinh nghiệm làm việc, đều không muốn tuyển người mới, thế thì nhữngngười mới tốt nghiệp như chúng em làm sao mà tìm việc được? Như thế không phảilà cơ hội bằng không sao?”
“Chị nghĩ kinh nghiệmlàm việc cũng chỉ là yếu tố để tham khảo thôi, nhưng đối với rất nhiều công ty,cũng không phải họ chỉ nhăm nhăm vào điều kiện này đâu.” - Cố Tiểu Ảnh vừa quạtvừa chậm rãi trả lời: “Phải biết là, phần lớn các cơ hội trên đời này, đều thuộcvề một số rất ít người thực sự xuất sắc. Với loại người này, điều khó nhấtkhông phải là tìm việc làm, mà là làm thế nào để trong số bao nhiêu công việc tốt,tìm ra một công việc thích hợp nhất với mình. Nhưng với những người không xuấtsắc, đi đến đâu cũng là ngõ cụt”.
“Em biết, chị dâu chẳngcần phải nói em là loại người không xuất sắc”, Ngụy Diễm Diễm vừa nói vừa mếumáo, “Nhưng mẹ em nói chỉ cần em tìm được anh trai là có đường sống, em khôngnghĩ rằng chị dâu lại không thích em...”
“Thôi đi!” - Cố Tiểu Ảnhbực mình, “Chị nói chị không thích em lúc nào? Chị nói chúng ta cần phải đặt mụctiêu đúng... ở tình trạng của em, thì phải bắt đầu từ mức thấp nhất, từ công việcphổ thông, dù có khổ một chút, công việc không ổn định, nhưng coi như là tậpluyện, nhưng nếu em muốn một bước lên trời ngay, thì chắc là không thể được”.
“Nhưng mẹ em nói...”- Ngụy Diễm Diễm vừa khóc vừa lại lôi mẹ mình ra nói. Cố Tiểu Ảnh muốn phátđiên, không biết người mẹ này tẩy não cho con gái mình thế nào, vừa đúng lúcchuông điện thoại reo, Cố Tiểu Ảnh mừng rỡ vừa cầm điện thoại vừa ra hiệu choNgụy Diễm Diễm trật tự.
Kết quả là, chưa kịpchào hỏi gì đã nghe thấy tiếng Giang Nhạc Dương hốt hoảng: “Cố Tiểu Ảnh, có mộthọc sinh đi khỏi trường, để lại một bức thư, nói là gửi cho cô, cô nhanh quay vềtrường giúp tìm người đi!”
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnhtưởng mình nghe nhầm, trợn mắt - “Học sinh nào vậy?”
“Giang Nhạc Dương nóinhanh, “Chính là sinh viên nói năng chẳng ra làm sao lớp cô...”
“Tôi biết rồi”, Cố TiểuẢnh ngắt lời Giang Nhạc Dương, “Trước khi thi liên thông thì tôi là chủ nhiệm lớpđó. Em đó giờ chẳng phải đã học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi còn gì, tại saolại bỏ đi?”
“Không có thời giannói nhiều đâu, cô mau đón xe về trường đi!” - Giang Nhạc Dương như sắp hét lên:“Tính mạng quan trọng nhất!”
“Tôi về ngay đây!” -Cố Tiểu Ảnh nói nhanh rồi ngắt máy, lao ngay ra ngoài, không đợi cái bóng chạytheo đằng sau hét: “Chị dâu, còn em thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mớinhớ ra người họ hàng xa phía sau lưng, đúng là dở khóc dở cười, vội móc ra 100đồng giúi vào tay Ngụy Diễm Diễm, nói nhanh: “Cầm tiền đi taxi về nhà, chìakhóa nhà đây, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh em, ở trường chị có chuyệngấp, chị phải về trường ngay”.
“Nhưng, chị dâu, emkhông biết đường”, Ngụy Diễm Diễm vẫn theo sau hét.
“Thế thì mới bảo emđi taxi!” - Cố Tiểu Ảnh quát, rảo bước chạy ra ngoài đường, vừa đúng lúc thấy mộtchiếc taxi chạy tới, Cố Tiểu Ảnh lao lên xe như một cơn gió, không đợi Ngụy DiễmDiễm chạy tới đã lao vút đi.
Đứng bên đường, NgụyDiễm Diễm thấy chiếc taxi thoáng chốc đã mất hút, ngây người.
Lúc về đến khoa, vănphòng khoa đã đang hỗn loạn.
Cố Tiểu Ảnh thở dốclao vào, thấy mọi người mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh. Giang Nhạc Dương bướcthấp bước cao kéo Cố Tiểu Ảnh đến bên bàn, giọng gấp gáp: “Cô xem ngay đi, làviết cho cô, xem có tìm thấy manh mối gì không”.
“Gửi cho tôi sao?” -Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy hai năm, em ấy họcliên thông xong là đổi chủ nhiệm
Cô vừa nói vừa mởphong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, vớinét chữ mềm mại con gái trải ra trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Cô Cố, chào cô.
Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinhhoạt bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các cuốnsách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết.Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên em đã vào lớp chuyênngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?
Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm thấymình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì chưa thỏađáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cáchnói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớp em nói, bài giảng củacô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảngrất hay, không hề thua kém ai. Trong bài giảng của cô, ngoài kiến thức, còn cóđạo lý làm người, chúng em sẽ cảm ơn cô suốt cuộc đời.
Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính emcũng không ngờ đến.
Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớnhơn em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban đầumình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự em không biếttốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như một con bù nhìn trongcái thân thể của chính mình, không kiểm soát được vận mệnh của mình, cũng khôngbiết mình còn có thể làm được gì. Các hội chợ tìm việc làm trong thành phố cóthể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳngcó nơi nào nhận em. Nơi thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chêem là người ngoại tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anhchưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳngcó nơi nào muốn em cả?
Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viênhiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng, ítnhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao nhiêu hồsơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.
Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện nghệthuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng không phảilà rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng khuyến khích chúng emra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu mới của trường mình xa quá,xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối, chẳng có những đài phát thanh, đàitruyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũngkhông có. Từ trường vào đến thành phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánhquá, nên em cũng không dám về trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũngchỉ là trong mơ.
Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảngcáo tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi thìmới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nóirõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít tiền, nhưng lúc tìmviệc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này không được tính. Cô ơi.Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế,nhưng chính em cũng không biết, bốn năm trôi qua, rốt cục em học được cái gì?
Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, làvì vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai tốtđẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn tạm thời trướcmắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để đợi đến lúc trưởngthành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp cấp ba, em đi làm thuê,thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện Nghệ thuật cao như thế, emđã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, màem vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ,thôn em khó khăn lắm mới có được một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm đượcviệc làm, em sẽ phải làm gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?
Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất nhiềuđiều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì em luôn cảmthấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em. Nhưng lần này, côkhông cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi người, em không đáng đượcngười khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là em ra đi rồi. Tuy em khôngbiết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng có lẽ đã rất nhiều điều nói lộn xộnkhông rõ ràng, nhưng cũng đành chịu thôi.
Thưa cô, chúc cô hạnh phúc! Cô là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho cô.
Vĩnh biệt cô.
- Cẩm Tây tuyệt bút -
Cố Tiểu Ảnh khẽ khàngđặt bức thư xuống bàn làm việc của Giang Nhạc Dương.
Cô nhìn vết gấp trênbức thư - vẫn còn mới. Cô có thể tưởng tượng ra, khi gấp bức thư này lại, tráitim Cẩm Tây mềm yếu và đau khổ đến mức nào, cả tuyệt vọng nữa.
Nước mắt cô cứ thếlăn xuống, rời vào bức thư, cô lấy tay lau đi, để lại một vệt thấm trên giấy.
Cố Tiểu Ảnh biết, dùnước sẽ khô đi, nhưng vẫn sẽ để lại một vết sần xấu xí. Từ trước đến nay chưacó cái gì có thể thực sự hoàn toàn không còn dấu vết.
Nỗi đau cũng không,nước mắt cũng không, đến sinh mệnh cũng không.
Nếu như Cẩm Tây - CẩmTây, Cẩm Tây, nếu em đi mất, thì bố mẹ em, bạn bè em, lại còn người nhận được bứcthư này là cô nữa, phải làm gì đây?
(4)
Tháng ba, nhiệt độlúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm.
Mồ hôi nhỏ từng giọt,rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không nổi. Cô cũng muốn ngồi nghỉ một lúc,nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái có nụ cười chua chát, cô lại nghiến răng, tiếptục tìm kiếm trong biển người ở bến tàu, bến xe.
Mò kim đáy bể.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấysắp phát điên đến nơi.
Tất cả mọi người đềuđặt hi vọng vào cô - trước khi đi tìm người, Giang Nhạc Dương quá lo lắng: “CốTiểu Ảnh, cô cố gắng suy nghĩ đi, lúc lên lớp cô có nói đến một nơi nào đó, mộtnơi rất đẹp mà cô muốn đi? Cô nghĩ xem, em ấy có thể đi đâu được? Em ấy quý cônhư thế, có thể em ấy sẽ đến nơi mà cô nói đến, cô nhanh nghĩ đi!”
Cố Tiểu Ảnh bị anh hỏidồn đến chóng cả mặt, khó khăn lắm mới gắt lên: “Tôi nói trong thời gian tôicòn sống, nhất định sẽ đến Hi Lạp và Tây Ban Nha, anh nghĩ nó có đến đó đượckhông?”
Giang Nhạc Dương sữngngười.
Mất một lúc lâu, anhmới từ từ ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.
Lúc nói câu này, giọnganh đầy chua xót.
Cố Tiểu Ảnh thấy mềmlòng, nước mắt đột nhiên trào ra, cô bụm miệng, dường như muốn làm như vậy đểngăn tiếng khóc. Đầu óc cô mụ mị, chân mềm nhũn, chỉ cố bám lấy tay áo Giang NhạcDương, cố nén khóc hỏi anh: “Làm thế nào bây giờ, em đi đâu tìm bây giờ? Làm thếnào bây giờ thầy Giang, em chẳng biết đi đâu để tìm cả...”
“Đừng cuống, phảibình tĩnh mới được”, Giang Nhạc Dương hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nhữngngười đang đứng xung quanh, nói nhanh: “Mọi người cùng đi tìm đi, tất cả cácnam sinh và giáo viên, đến các bến xe, bến tàu, hồ nước, đỉnh núi, bờ sông...hai người một nhóm, tám giờ tối tập trung tại đây”.
Trong vòng 10 phút,các nam sinh và giáo viên trẻ của khoa Quản lý đều được điều động đi tìm.
Cố Tiểu Ảnh là ngườiđi ra sau cùng, trước khi đi ra, lần đầu tiên côGiang Nhạc Dương trong bộ dạngnhư thế. Dưới ánh mặt trời, người con trai cao 1m8, lưng hơi cúi, tay nắm chặt,nét mặt khổ sở, thấy cô đang nhìn mình, chỉ khẽ mỉm cười đau khổ.
Giọng anh hơi run,không còn cái sự điềm tĩnh trước mặt mọi người như mọi khi, bây giờ chỉ còn làsự lo sợ không giấu giếm, anh nói: “Làm thế nào đây, Cố Tiểu Ảnh, lúc này, tôimới phát hiện ra là tôi rất sợ hãi”.
...
Trong thành phố ồn àonáo nhiệt, Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ về thái độ của Giang Nhạc Dương rồi ngẩng đầunhìn bầu trời xanh ngắt và biển người đang chen vai thích cảnh xung quanh ḿnh,mũi cay cay, nước mắt trào ra.
Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnhlượn một vòng khắp các núi và hồ trong thành phố.
Quản Đồng gọi điệnthoại hai lần, lo lắng hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, em đi đâu vậy?”
Nói chưa dứt câu đã bịCố Tiểu Ảnh chặn lại: “Có chuyện gì để về nhà nói, học sinh của em mất tích, emphải đi tìm”.
Nói xong cô cúp máy.
Cô không có thời giannói chuyện với Quản Đồng. Lúc này, ngoài tin tức về Tống Cẩm Tây, Cố Tiểu Ảnhchẳng còn nghe vào tai được chuyện gì khác.
Trên đỉnh núi, gió thổivi vu, Cố Tiểu Ảnh túm lấy khách du lịch, nhân viên dọn vệ sinh, người quản lýcông viên... giọng như sắp khóc miêu tả hết lần này đến lần khác: “Mọi người cónhìn thấy một cô gái, thấp hơn tôi một chút, mặt tròn, tóc chấm vai, rất thanhtú...”
Ai cũng lắc đầu.
Cũng có người nhiệttình, cùng Cố Tiểu Ảnh lên núi rồi lại xuống núi tìm, có người gợi ý nên đến đồncảnh sát thông báo, Cố Tiểu Ảnh chân thành cảm ơn mỗi người giúp đỡ..
Cứ như thế, từ trưa đếntối, Cố Tiểu Ảnh tìm kiếm khắp thành phố như người mất hồn. Khi đèn đường bắt đầulên, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngồi xuống chiếc ghế băng bên bờ hồ, bậtkhóc.
Đúng lúc đó thì có tiếngchuông điện thoại. Cố Tiểu Ảnh hấp tấp nhận điện như bắt được vàng, Giang NhạcDương nói to với giọng mừng rỡ và bực bội cố kìm nén: “Cố Tiểu Ảnh, về khoa đi!Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi, cô về nói chuyện với nó hộ tôi! Tôi e tôi không kìmchế được, lại đánh nó”.
“Tìm thấy rồi sao?” -Cố Tiểu Ảnh thốt lên, trong nháy mắt, sự mừng rỡ biến thành một sự chua xót nhưvừa trút được một gánh nặng, cô gần như hét lên: “Đợi một chút, tôi về ngay!”
Nói xong, Cố Tiểu Ảnhhối hả chạy ra đường, chặn một chiếc xe taxi lại, chạy thẳng về phân viện ở ngoạithành cách đó 50km!
Về đến khoa thì đãhơn 7 giờ tối, Cố Tiểu Ảnh lao lên văn phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy ngay TốngCẩm Tây đang co rúm trên sofa, vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Thấy Cố Tiểu Ảnh,Giang Nhạc Dương như trút được gánh nặng, không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, anhđã bước nhanh đến, kéo Cố Tiểu Ảnh ra hành lang. Cố Tiểu Ảnh vừa định nói gì,Giang Nhạc Dương đã nói trước: “Thực ra cũng chưa đi xa, tìm thấy ngay bên hồnước ở ngoại thành lần trước trường đi tham quan. Tôi nói gì nó cũng không chịumở miệng, trạng thái tinh thần không tốt, tâm trạng rối bời. Nếu không để nótrút được gánh nặng đó, thì lần này tìm được, sẽ lại có lần sau, lần sau nữa. CốTiểu Ảnh, cô đến nói chuyện với nó đi, nó tin cô, cô có thể làm cho nó suy nghĩthoáng ra”.
Giang Nhạc Dương thởra một hơi dài, cố nén sự phẫn nộ trong lòng: “Tôi e mình nếu cứ nói tiếp, sẽkhông kìm chế được mà cho nó một bạt tai mất”.
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầunhìn Giang Nhạc Dương, gật gật đầu, không nói gì.
Khi cô đẩy cửa bướcvào, Tống Cẩm Tây vẫn đang co ro trên sofa, không ngẩng đầu, không nói, toànthân như t động, thái độ như tê dại, như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Cố Tiểu Ảnh cũngkhông nói gì, chỉ ngồi lên sofa đối diện với nó. Cũng đến lúc này cô mới pháthiện ra phần phía trên gót chân mình đã bị giày cao gót làm xước, bật cả máutươi. Làn tất mỏng đã bết chặt lại với máu. Cố Tiểu Ảnh cẩn thận cởi giày ra, rồinghiến răng, chịu đau, tuột hẳn tất ra khỏi chân, làn da mỏng bị tất kéo theokhiến Cố Tiểu Ảnh không nhịn nổi kêu “Ái” một tiếng. Tống Cẩm Tây hình như nghethấy, khẽ động đậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Cố Tiểu Ảnh co chânlên ghế sofa, một lúc lâu sau, đợi cho bớt đau, cô mới bắt đầu như tự nói vớimình.
“Cẩm Tây, cô vẫn cònnhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Tây vẫn đang co rúm trên chiếc ghế sofa đốidiện, nhẹ nhàng nói: “Hai năm trước, chính em là người gửi email cho cô, hỏi côđã bao giờ từng muốn chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ hai, việc học rất vấtvả, tính hơi nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu. Có lúc cô đãng trí bỏquên bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô không biết tại sao em lại muốnhỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ không thoáng, nên đã viết cho em một bứcthư rất dài để trả lời câu hỏi này của em. Lần lên lớp sau đó, nhìn vào ánh mắtem, cô biết, em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh, em sẽ không muốn chết nữa”.
Cô nhắm mắt lại, tựavào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng, sau hai năm, em vẫn tuyệt vọng. CẩmTây, là lỗi của cô, nếu lúc đó cô quan tâm đến em hơn nữa, luôn luôn quan tâm đếnem, thì sẽ không có ngày hôm nay”.
“Thưa cô...” - Tống CẩmTây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu Ảnh không nhìn đến.
Cô vẫn nhắm mắt, dườngnhư hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu: “Trước đây, cô có một người bạn cùngbàn rất thân, cô ấy là đại biểu của môn toán học trong lớp chuyên văn của bọncô. Cô không giống cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt điểm 5, nên đến côcũng biết, cô ấy cần thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì chắc không thi đỗ đạihọc được. Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung học, cô mắt nhắm mắt mởđăng ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó thì vào Học viện nghệ thuật không tínhđiểm toán, còn các môn khác cô thi điểm cũng khá, và thế là cô đỗ vào trường.Nhưng cô bạn kia lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính của một trường đại họcphía nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy không vui vẻ chút nào.Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một ngày mình quay lại”. Điều nàythì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng tin. Nhưng sau đó, đúng là cô ấy quaytrở lại, nhưng mà là tro hài cốt của cô ấy”.
Tống Cẩm Tây chầm chậm,chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh vẫn mệt mỏi ngồitựa vào sofa, nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt cô đangnhắm nghiền.
“Đó là năm thứ ba đạihọc, trường cô ấy phát triển đảng viên là sinh viên. Cô ấy là người thích phấnđấu, không thắng được nhóm cán bộ lớp thì đã đành, đằng này không ngờ cũngkhông quay nổi mấy sinh viên đã từng thi lại. Cô ấy lên khoa đấu tranh, nhưngcác thầy cô phê bình cô ấy thích hư vinh, bạn bè chê cười cô ấy là tự đánh giámình quá cao. Cô ấy nhất thời không suy nghĩ thoáng, nên đã uống thuốc ngủ liềucao,” giọng Cố Tiểu Ảnh bình thản đến lạnh người, Tống Cẩm Tây thở hắt ra, nghethấy tiếng cô kể tiếp - “Nhưng được phát hiện rất sớm, đưa đi bệnh viện rửa ruột,cứu được”.
“Nằm trên giường bệnh,cô ấy gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy thì lo quá, cách nhau xa như vậy, cônói khô cả nước bọt suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi thẻ điện thoại khôngcòn một đồng, cô ấy mới đồng ý với cô trước khi cúp máy, nói là sẽ tiếp tục sốngtử tế”, Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, giọng chua xót, “Nhưng chẳng ai ngờ, sau khixuất viện, quay về trường, các giáo viên trong trường hơi tý lại lôi cô ấy ra mắngnhiếc, các bạn học thì trêu chọc gièm pha, ai cũng nói cô ấy bị điên, nói cô ấyđã muốn chết, lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của trường. Cô ấy như sắpphát điên, chịu đựng được hơn một tháng, nhưng tình hình chẳng có gì cải thiệnmà càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, đến người của khoa khác cũng chỉ chỉ trỏtrỏ sau lưng cô ấy. Cô ấy không trụ được, lại tìm đến cái chết. Trước khi tựsát, cô ấy gọi điện cho cô, muốn nói chuyện gì đó với cô. Nhưng lúc đó cô đanglên lớp, không dám nhận điện thoại, nên từ chối không nhận. Có lẽ chính vì côkhông nhận điện thoại, càng khiến cô ấy nghĩ cả thế giới đều quay lưng lại vớimình. Cô ấy cắt cổ tay, đến khi được phát hiện, thì máu đã nhuộm đỏ cả tấm gatrải giường...”
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Cẩm Tây: “Mấy năm nay, cô luôn nghĩ,nếu năm đó cô nghe cú điện thoại kia, thì cô ấy có chết không? Cẩm Tây, có thểem không biết, năm năm rồi, cô không có đủ dũng cảm thăm mộ cô ấy, cô sợ phảinhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở năm năm trước. Cũng có lúc cô gặp ác mộng,trong giấc mộng cô ấy nói: Tiểu Ảnh, mình tin tưởng bạn như thế, sao bạn lạikhông nhận điện thoại của mình? Cô ấy khóc trong giấc mơ của cô, nói rằng: đếncả bạn còn không cần tôi, Tiểu Ảnh, nên tôi chẳng còn gì nữa...”
Trong văn phòng yên tĩnh,Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bật khóc: “Tống Cẩm Tây, hôm nay cô tìm quanh hồ,tìm trên núi, cô lo sợ biết bao chuyện em không còn sống nữa!!!”
Đêm khuya, Cố Tiểu Ảnhbắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng cô vẫn cố nén, vì ngay từ đầu cô đãthấy không thể chịu nổi. Cô cũng hận là không thể cho Tống Cẩm Tây một cái tát,cô hận là không thể khắc dấu tay cái tát của mình vào tim Tống Cẩm Tây, để nóghi nhớ suốt đời rằng: sinh mệnh của nó không phải chỉ thuộc về riêng bản thânnó!
Cố Tiểu Ảnh bật khóchét to như xé giọng: “Tống Cẩm Tây, em không phải là từ kẽ đá chui lên, cũngkhông phải là từ kẽ đá mà lớn được bằng này! Tại sao em lại dám chết chứ? Emnói đi, tại sao em lại dám chết?! Em chết rồi, chẳng còn biết gì nữa, bố mẹ emsẽ thế nào? Chúng tôi sẽ phải làm thế nào?!”
Một giây sau đó,trong lúc đầu Cố Tiểu Ảnh quay cuồng, Tống Cẩm Tây đột ngột từ ghế sofa tụt xuống,ra quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh!
Nước mắt Tống Cẩm Tâytrào ra, cô túm chặt lấy áo Cố Tiểu Ảnh, khóc to: “Cô ơi, em không muốn chết nữađâu, nhưng em không thể chống chọi nổi nữa. Cô nói đi, em phải làm gì đây? Emcòn có thể làm được gì? Em thi cao học phần thi viết không đạt, lại không tìmđược việc làm, tất cả mọi người đều chờ đợi em làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đến tựnuôi sống mình em còn làm không nổi!”
Những đau khổ dồn nénđã lâu cuối cùng cũng bùng ra, trong đêm yên tĩnh, giọng Tống Cẩm Tây sắc nhọnthê lương: “Cô ơi, em phải làm sao đây? Em không chết thì biết làm thế nào?Đúng, đúng là em ích kỷ, em không nghĩ đến người khác, nhưng đến chính mình, emcòn không lo nổi, thì làm sao mà em nghĩ đến người khác được?”
“Bốp!” - Cái tát mà CốTiểu Ảnh kìm nén mãi, cuối cùng vẫn đậu trên mặt Tống Cẩm Tây!
Giây phút đó, cả haiđều sững sờ.
Một lúc lâu sau, CốTiểu Ảnh mới hồi lại, vội vã quỳ xuống, vừa xoa má Tống Cẩm Tây vừa hốt hoảng hỏi:“Cô xin lỗi, Cẩm Tây, có đau không? Cô không cố ý đánh em, chỉ là vì cô quá lolắng...”
“Em hiểu mà” - Tống CẩmTây bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô gái nhìn Cố Tiểu Ảnh, nước mắt lạitrào ra, giọng nhẹ đến mức như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm như vừa rồi, thậtlà giống mẹ em... nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em có khổ tâm nữa, emcũng chẳng dám nói với mẹ...”
Cố Tiểu Ảnh sững người,trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm vào, nhỏ ra từng giọt máu.
“Gia đình em nghèo lắm,sở dĩ em học được xong đại học, là do sự giúp đỡ của bốn cô chú,” - Tống CẩmTây nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Ảnh, khổ sở kể, “Nhưng, sau khi vào Học viện thìem hối hận, vì với một đứa hoàn cảnh gia đình như em, thì không nên học nghệthuật. Dù em có chăm chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền đi xem kịch nói,nghe hòa nhạc... Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu chỉ có xem sách giáokhoa, thì làm sao mà thi được điểm cao!”
Cô thổn thức: “Nhưngem không muốn chấp nhận thua cuộc, nên đã thi liên thông. Em muốn chứng minh ngườinông thôn như chúng em có thể học tốt được nghệ thuật. Dù đúng là từ nhỏ emchưa được xem tivi, xem phim, không được học nhạc học hát, em cũng không kémhơn người khác. Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng, đến khi tốt nghiệp rồi, em vẫn phảithừa nhận, em kém hơn các bạn, em kém hơn rất nhiều so với những sinh viên ngaytừ nhỏ đã được tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng vấn, sự sáng tạo củahọ luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt hình, các chuyến lưudiễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không biết...”
“Em tưởng rằng, thi đỗvào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở ra cho em một cánh cửa mới, giúp em bướcvào một thế giới mới”, Tống Cẩm Tây cười đau khổ, “Nhưng, cô ơi, giờ thì em biếtrằng, kể từ ngày em thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, ông trời đã đóng lại tất cảcác cánh cửa. Nói theo lời của các bạn lớp em, thì đó là No way, No door, Nowindow [1]”.
[1] Tạm dịch: Mọi con đường, mọi cánh cửa đều đã đóng lại.
Cố Tiểu Ảnh trầm mặc.
Có lẽ, đây là lần đầutiên, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bất lực về ngôn từ. Cô không biết nên nói gì, khôngbiết phải làm gì mới hóa giải được cơn tuyệt vọng trong lòng người con gái này,nhưng cô biết, cô không thể bỏ đi, cô phải tháo được những cái nút thắt này thìmới có thể thoát ra được, nếu không, chỉ cần cô buông tay ra, cô gái này có thểsẽ lại một lần nữa bước vào con đường tuyệt vọng.
Màn đêm buông xuống,Cố Tiểu Ảnh ôm cô bé trong lòng mình, trái tim se lại.
(5)
Đêm hôm đó, Cố Tiểu Ảnhkhông về nhà.
Cô đưa Tống Cẩm Tây vềcăn hộ dành cho giáo viên, tạm thời cho cô nằm ở giường của Lưu Địch. Hai ngườinằm nói chuyện trong bóng tối, không có chủ đề cố định, chỉ là cứ thế nói chuyệnthâu đêm, cho đến khi bên ngoài bắt đầu có ánh sáng mới lơ mơ ngủ. Mới ngủ đượcchưa đến hai tiếng, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên bài: “Hành khúc vận độngviên”, các sinh viên cả khoa hí kịch bắt đầu luyện cười: “ha ha ha ha”, sinhviên khoa âm nhạc bắt đầu tập hát: “a a a a”... sân vận động bắt đầu ồn ã tiếngngười.
Cố Tiểu Ảnh tỉnh dậykhỏi giấc ngủ chập chờn, đầu đau dữ dội. Vừa mở mắt cô đã hốt hoảng thót tim,choàng ngồi dậy nhìn sang giường bên, thấy Tống Cẩm Tây thì mới thở phào.
Rồi sau đó cô khôngthể ngủ lại được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, CốTiểu Ảnh nhỏm dậy, lấy điện thoại di động, khẽ đi ra ngoài, đứng ngoài hànhlang
Giang Nhạc Dương mớisáu giờ hơn đã đứng giữa sân vận động, tổ chức sinh viên tập thể dục buổi sáng,thấy số của Cố Tiểu Ảnh vội vàng nghe điện: “Tình hình thế nào?”
“Ngủ rồi”, Cố Tiểu Ảnhthở dài, “Tạm thời nó đã bình tĩnh lại, tôi sắp phát điên rồi. Thầy Giang, nếutôi đi bệnh viện gặp bác sỹ tâm lý, khoa có thanh toán viện phí không?”
“Cô đi gặp bác sỹ tâmlý?” - Giang Nhạc Dương thở phào nhẹ nhõm rồi mới có dũng khí để đùa: “Cố Tiểu Ảnhcô đùa đấy phải không? Nếu cô đi gặp bác sỹ tâm lý, thì chỉ cần cô ngồi kể lểhai tiếng, là bác sỹ khoa tâm lý cũng mắc bệnh tâm lý luôn”.
“Thầy đúng là độcác!” - Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Thôi nói chuyện nghiêm túc, vừa rồi em đã nghĩ đếnmột việc rất nghiêm túc. Thầy nói xem, chúng ta là giáo viên, liệu có thể tận dụngquan hệ của mình để giúp học sinh tìm việc được không? Nói thế nào nhỉ, chúngta quen biết nhiều hơn các em ấy”.
“Cô tưởng là tôi chưatừng nghĩ đến à?” - Giang Nhạc Dương than thở, “Nhưng mỗi năm riêng khoa mìnhđã có mấy trăm sinh viên tốt nghiệp, giúp được một người chứ làm sao mà giúp đượctất cả, cô giúp ai không giúp ai?”
“Nhưng vẫn còn tốthơn là không giúp ai cả!” - Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Em còn nhớ trước đây chúng tathường đùa rằng: học viện nghệ thuật tuyệt đ
(1)
Nhưng nói gì thì nói,từ khi Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về, cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh thoải mái hơnnhiều, công việc cũng quay về với sự nề nếp không thể nề nếp hơn: sau nhiềungày liên tục chiến đấu, luận văn đã hoàn thành suôn sẻ, tài liệu nộp đúng hạn,tiểu thuyết bắt đầu viết đến hồi kết... Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ giấy A4 in dày đặcnhững con chữ vuông, thấy bồi hồi khôn xiết.
Cũng thật hiếm hoi QuảnĐồng lại có một kỳ nghỉ toàn thời gian ngắn ngủi, tối nào cũng về nhà đúng giờ,có hai lần c̣n lên kịp chuyến xe đưa đón nhân viên lúc 5 giờ 30. Nhưng do làmthêm giờ nhiều quá, nên hậu quả trực tiếp là lúc lên xe, do mặt mũi trông lạquá nên bị lái xe tra hỏi tổ tông 18 đời. Cuối cùng may nhờ có người bạn thânthiết đứng ra đảm bảo mới được giải vây. Lái xe nghe đến công việc của Quản Đồng,chỉ cười: “Người của phòng thư ký à? Thảo nào”.
Cố Tiểu Ảnh nghe xongcâu chuyện cười này cũng thấy đôi phần chua xót. Giờ thì dường như cô đã ít nhiềuhiểu ra, tuy luôn có những người đường công danh nhẹ nhàng đến lạ lùng, thì đaphần những người còn lại đều phải lặn lội vất vả. Giống như văn phòng Tỉnh ủy củaQuản Đồng, hầu hết mọi người đều có con đường công danh sau này khá rực rỡ,nhưng con đường đó, chẳng phải đều đánh đổi bằng thời gian riêng tư sao?
Người ở cửa quan, lẽdĩ nhiên có nỗi khổ của cửa quan.
Lúc ăn cơm tối, nhưthường lệ Quản Đồng vẫn vừa ăn vừa xem chương trình thời sự trên truyền hình.Xem được một nửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà xã ơi, tháng sau cómột cuộc thi, anh muốn bàn với em có nên đăng ký không”.
“Thi?” - Cố Tiểu Ảnhăn xong trước, đang gọt hoa quả, thờ ơ hỏi, “Thi gì cơ?”.
“Phòng tổ chức Tỉnh ủyđang tuyển công khai các cán bộ từ cấp phó phòng trở l dưới 35 tuổi để vào mộtloạt các thường ủy huyện ủy, phó bí thư huyện. Anh cũng vừa đạt chuẩn, phòng cũngcho phép anh đi thi”, Quản Đồng ngập ngừng nói.
Cố Tiểu Ảnh sững người,ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, rồi mới hỏi: “Xem ra có vẻ là việc tốt thì phải”.
“Nhưng, nếu thi đỗ,thì phải xuống dưới huyện làm việc” - Quản Đồng ngừng một chút: “Có thể phải ởmỗi người một nơi hơn hai năm”.
“Mỗi người một nơi?”- Cố Tiểu Ảnh quá ngạc nhiên, và cũng hoang mang: “Tỉnh ủy không ổn sao? Tạisao phải xuống cấp thấp hơn?”.
Quản Đồng thở dài, bỏđũa xuống chậm rãi nói: “Tiều Ảnh, anh tốt nghiệp xong là về ngay văn phòng tỉnhủy, chưa hề có kinh nghiệm làm việc ở cấp cơ sở, đây là một hạn chế rất lớn củaanh. Hơn nữa, nếu lần này thi đỗ, sẽ có cơ hội được phân một công việc cụ thể,đây cũng là một cơ hội làm việc rất quan trọng...”.
“Anh rất muốn thi phảikhông?” - Cố Tiểu Ảnh bình thản nhìn Quản Đồng: “Đối với anh, cơ hội này rấtquý giá, đúng không?”.
“Đúng vậy!” - Quản Đồnggật gật đầu.
“Vậy thì anh cứ thiđi”, Cố Tiểu Ảnh đứng lên vặn lưng, “Dù gì kể cả anh không ra tỉnh ngoài, thìngày nào cũng làm thêm giờ, em cũng chẳng khác gì ở một mình, quen rồi cũng tốt,không có chồng ở bên vẫn có thể sống rất tốt”.
“Tiểu Ảnh!” - Nghe đếncâu này, lòng Quản Đồng trào lên sự hổ thẹn, anh giơ tay kéo Cố Tiểu Ảnh vàolòng, ôm thật chặt, thấp giọng: “Xin lỗi em”.
Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngợi,quay đầu liếc Quản Đồng: “Nhưng với tình hình bố mẹ anh thèm khát có cháu nhưthế này, anh mà đi, chắc em khó sống lắm. Em nói trước nhé, nếu bố mẹ anh còn gọiđiện lên lớp em trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, emchỉ còn nước lấy anh ra làm bia đỡ đạn thôi đấy nhé”.
Quản Đồng: “Bố mẹ suynghĩ xưa rồi, em đừng để bụng”.
Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu,tính toán: “Hai năm nữa em hai mươi tám tuổi... ừm, vẫn ổn, lúc đó bắt đầu kếhoạch sinh con là vừa”.
Quản Đồng thở dài nặngnề, không biết cảm giác trong lòng mình gọi là gì nữa, chỉ vùi đầu vào vai vợ,rất lâu không nói gì.
Ăn cơm xong như thườnglệ vẫn là Quản Đồng rửa bát, Cố Tiểu Ảnh cắm đầu vào màn hình vi tính để hiệuđính tài liệu. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Cố Tiểu Ảnh thấy tên HứaTân, hớn hở bật máy: “Người đẹp, nhớ tớ à?”.
“Chết tiệt!” - HứaTân hạ thấp giọng, tức tối, “Cậu đoán xem mình đang hẹn hò với ai?”.
“Hẹn hò á?” - Đầu ócCố Tiểu Ảnh phấn khích hẳn lên: “Cậu không hề nói với mình là hôm nay có tiết mụcđặc sắc như thế! Hẹn hò với ai thế hả?”.
“Có đánh chết cậu cũngkhông đoán nổi đâu,” Hứa Tân hạ giọng: “Giang Nhạc Dương đấy! Thầy Giang kínhyêu của tụi mình đấy!”.
“Không phải chứ?!” -Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên “Cậu không biết trước là thấy ấy à?”.
“Người giới thiệu làcô tớ, mình ngại cô ấy kể lể dài dòng, nên không nghe hết cô ấy giới thiệu. Chỉbiết là cao 1m8, lớn hơn mình bốn tuổi, nên chọn chỗ này để gọi anh ta ra,” - HứaTân đau khổ, “Làm sao mà mình biết được đó lại chính là thầy Giang chứ!”.
“Ha ha ha...” - Cố TiểuẢnh cười chảy cả nước mắt, “Thầy Giang thì sao? Thái độ của thầy thế nào?”.
“Thầy ấy hả, như gà mắctóc, mặt mũi tái xanh”, Hứa Tân bật cười. - “Thầy ấy vào nhà vệ sinh rồi, mìnhmới dám gọi điện thoại cho cậu chứ. Cậu đừng có nói với thầy là mình nói với cậunhé. Chuyện hài thế này chắc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong sáng của thầy
“Hai người gặp nạn rồi!”- Cố Tiểu Ảnh bình luận không khách khí, “Hẹn hò ở đâu vậy?”.
“Đường Giải Phóng,quán True Pot.” - Hứa Tân vội vã nói, “Tắt máy đây, thầy quay lại rồi!”
Tít - cúp máy!
Cố Tiểu Ảnh cúp máy,đảo mắt một vòng, lao qua giường, chạy thẳng vào bếp, vừa chạy vừa hét to sungsướng: “Ông xã ơi ông xã ơi, chúng mình đi giải trí chút đi!”
“Giải trí gì vậy?” -Quản Đồng đang rửa dở bát, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Hứa Tân và Giang NhạcDương hẹn hò ở quán True Pot đấy, anh thấy có trùng hợp không?” - Cố Tiểu Ảnhhào hứng chạy tới, ôm lấy Quản Đồng từ sau lưng, “Chúng mình đi uống cà phê, rồigiả bộ vô tình gặp hai người quen đang hẹn hò kia, anh thấy sao?”
“Không được!” - QuảnĐồng chẳng có phản ứng gì, vẫn cẩn thận tráng từng cái bát một: “Em rỗi rãi thìmang sữa chua trong hộp ra ăn hết đi, đừng có thỉnh thoảng lại nổi hứng lên thế.Lúc đầu, người bảo muốn ăn sữa chua bổ sung dinh dưỡng là em, bây giờ chính emlại là người ngày nào cũng kiếm cớ để không ăn”.
“Em ăn mỗi ngày một hũsuốt ba tháng rồi còn gì, hơi bị kiên trì đấy!” - Cố Tiểu Ảnh lấy một tay vỗ vỗvào bụng mình: “Hơn nữa cũng không phải em kiếm cớ không ăn, mà là em hay quênthôi! Đợi đến lúc nhớ ra thì đã đến giờ đi ngủ, mà giờ đó thì ăn làm sao được”.
“Nói gì thì nói em cũngkhông kiên trì!”, Quản Đồng quay đầu nhìn con gấu không có đuôi đang ôm lưngmình: “Đã thỏa thuận là đi dạo mỗi tối, tổng cộng em chỉ quyết tâm được có hơn20 ngày, rồi nói là có việc; việc xong rồi em lại bảo là bị cảm, khỏi cảm rồiem lại bảo đau lưng... Anh chán khi phải nói rằng, Cố Tiểu Ảnh, em khắc phục mộtchút cái tính lười nhác đó đi được không!”.
“Chán phải nói em á?”- Cố Tiểu Ảnh vươn thẳng lưng, đấm mạnhQuản Đồng một cái: “Anh mà cũng nói đượclà chán nói với em sao? Anh có biết là anh lắm lời đến thế nào không? Tám giờ tốianh bảo: “Cố Tiểu Ảnh em ăn sữa chua đi”, tám giờ mười lăm anh nói: “Cố Tiểu Ảnhem ăn sữa chua chưa?”, tám rưỡi anh lại bảo: “Sữa chua kìa, em vẫn không ăn làhỏng đấy”, chính bây giờ anh lại nói: “Cố Tiểu Ảnh, em chẳng kiên trì gì cả”,chín rưỡi tối anh nói: “Cố Tiểu Ảnh, điều người ta khó thực hiện nhất là kiêntrì làm một việc đến tận cuối cùng”... Quản Đồng, anh không thấy chán à?”
“Vậy à?” - Quản Đồngrất kinh ngạc, “Anh nói thế thật sao?”
“Vớ vẩn, không anhthì ai?” Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.
“Vậy là do anh muốn tốtcho em, đồng chí ạ!” - Quản Đồng vừa rửa bát vừa cười: “Em đúng là không kiên địnhmột chút nào, việc gì cũng không quyết tâm, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới,cuối cùng lưới cũng rách tan, em còn đứng đó mà ôm mộng ăn cá”.
“Nhưng em rất kiêntrì với việc viết tiểu thuyết đấy chứ”. Cố Tiểu Ảnh không phục.
“Đúng”, Quản Đồng gậtgật đầu, “Lúc quen em, anh bị việc này ảnh hưởng, nên mới lấy em. Em đúng là cókhả năng lừa người, người thật thà như anh rất dễ bị mắc lừa”.
“Mắc lừa thì cũng muộnrồi!” - Cố Tiểu Ảnh tự đắc nhướng mày, từ phía sau lưng vươn tay ra, chụp lấyngực Quản Đồng kêu: “Con đường này là do tôi mở, cái cây này là do tôi trồng,muốn đi qua đây thì phải nộp tiền mãi lộ!”
“Anh đã nói là anhkhông bán thân mà” - Quản Đồng gạt tay Cố Tiểu Ảnh ra, “Bà xã, phiền em bớtchút thời gian lấy hộp sữa chua trong tủ ra ăn hết cho anh nhờ”.
“Ối, lại nữa rồi!!!”- Cố Tiểu Ảnh than thở, ngả người vào lưng Quản Đồng.
Quản Đồng ngẩng đầulên, thấy ngay bóng hai người đang bám chặt lấy nhau in trên cửa cái lò vi sóngđặt ngay bên cạnh.
(2)
Mới sáng sớm ngày hômsau, Cố Tiểu Ảnh gấp gáp gọi điện cho Hứa Tân: “Hôm qua hai người nói chuyện thếnào?”
Hứa Tân cười khẩy:“Thì còn thế nào nữa, hai người ngồi ôn lại chuyện cũ thôi. Chủ đề chính là cậuvà anh Quản, nói chuyện về người quen là chiến lược chủ đạo trong các cuộc hẹnhò mà”.
“Nhưng thầy Giang cũngổn đấy chứ”, Cố Tiểu Ảnh cũng trằn trọc cả đêm, càng cân nhắc càng thấy vụ nàykhả thi: “Hay là cậu xem xét lại đi?”
“Thầy Giang thì khỏiphải nói, tốt từ trong ra ngoài, nhưng nếu đã muốn ra tay thì ra tay từ lâu rồi,cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?” - Hứa Tân chẳng có chút hào hứng - “Hơn nữa,con ruồi nhép ơi, chẳng nhẽ cậu không biết, cái kiểu hẹn hò giới thiệu này là mộtsự xỉ nhục đối với các cô gái trí thức như chúng ta hay sao?”
“Sao lại thế chứ?” -Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên, “Mình luôn thích được giới thiệu người yêu, màđáng tiếc là chẳng có cơ hội”.
“Cậu muốn trải nghiệmcuộc sống hả”, Hứa Tân dọa dẫm, “Xin cậu ít chuyện vừa thôi, cẩn thận không thìbố mẹ chồng cậu quay lại sống chung bây giờ!”
“Hứa Tân, cậu thật làđộc ác!” - Cố Tiểu Ảnh hét, “Mình khó khăn lắm mới thoát nạn đấy!”
“Thoát khỏi bể khổà?” - Hứa Tân cười híc híc: “Hạnh phúc không phải là mãi mãi, con ruồi nhép,hãy nhớ lời tớ nhé!”
“Phì phì phì!” - CốTiểu Ảnh phì vào điện thoại.
Không ngờ, vừa dậpmáy với Hứa Tân thì Quản Lợi Minh gọi đến: “Tiểu Ảnh hả, con nói với Quản Đồngmột tiếng, Diễm Diễm muốn lên tỉnh tìm việc, con bảo nó thu xếp, thời gian này ởtạm nhà con nhé! Bố đã nói với nhà con bé rồi, nhà con còn giường trống, khôngcần ra ngoài thuê phòng làm gì cho tốn tiền ra!”
“Gì cơ ạ” - Huyết ápCố Tiểu Ảnh đột nhiên tăng lên đến 180, “Diễm Diễm? Diễm Diễm là ai ạ?”
“Diễm Diễm hả, nó làcon bé sang giúp các con hôm đám cưới ấy!”, Quản Lợi Minh nhắc Cố Tiểu Ảnh, “Nótốt nghiệp đại học rồi, không muốn tìm việc ở quê, muốn lên tỉnh xem thế nào,các con thu xếp cho nó... Hừm, thôi được rồi, để bố gọi thẳng cho Quản Đồng, dặnnó tường tận...”
Trong phòng khách, CốTiểu Ảnh cầm ống nghe, đứng đờ người.
Giây phút đó, cô cứnghĩ đi nghĩ lại: Hứa Tân, cậu thật là độc mồm độc miệng!!!
Quả nhiên, đến buổitrưa, Quản Đồng gọi điện về: “Bà xã ơi, em vất vả rồi, em dọn cái giường trongphòng đọc đi nhé, để Diễm Diễm đến ở”.
“Diễm Diễm là ai?” -Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.
“Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng thởdài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị kinh doanh.Em bảo một đứa học trung cấp thì quản trị được cái gì chứ?”.
“Em họ xa mà anh cũngphải lo ăn lo ở lo việc cho à”, Cố Tiểu Ảnh cũng thở dài, “Chúng mình đang ở chếđộ xã hội chủ nghĩa rồi phải không?”
“Nhưng mà người ta đãcó lời rồi, cũng không thể không lo...” - Quản Đồng bất đắc dĩ nói: “Thôi giúpnó thử xem thế nào vậy, nếu không được thì thôi”.
Cố Tiểu Ảnh không nóigì, cứ thế gác má
Những lúc không muốnnói thêm với Quản Đồng, ban đầu Cố Tiểu Ảnh chọn cách cáu gắt, cãi cọ, kêu ca,sau đó chuyển sang gác máy hoặc không nói gì quay người đi thẳng. Nếu đã chẳngcó cách nào thay đổi được tình hình, thì còn lý luận làm quái gì nữa?
Giờ thì cô đã dần dầnhiểu ra, tại sao người ta lại nói cãi nhau làm tăng thêm tình cảm vợ chồng,trong khi lạnh lùng chính là hung thủ giết chết hôn nhân.
Nhưng dù có lạnh lùnghay không, thì Quản Đồng vẫn cứ về nhà ăn cơm tối. Cái vẻ điềm nhiên như khôngcó chuyện gì, đã khiến Cố Tiểu Ảnh hết cả bực bội. Hóa ra giới hạn bực bội caonhất là hết cả bực bội.
Mà dù có bực haykhông, thì Ngụy Diễm Diễm vẫn cứ đến, không chỉ sẽ đến, mà còn đến rất sớm nữa.Buổi tối ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh dạy học xong từ trường về, vừa đẩy cửa, đãthấy một túi hành lý rất to trong phòng khách. Ngẩng đầu lên thì thấy ngay mộtcô gái khá thanh tú đang khoanh tay ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở,Quản Đồng từ phòng khách đi ra, thấy Cố Tiểu Ảnh, có vẻ cáu: “Em vẫn chưa dọnphòng khách à? Anh đã nói hôm nay Diễm Diễm đến rồi còn gì?”
“Em đã định sáng naydọn phòng, nhưng vừa sáng sớm đã có điện thoại thông báo thay đổi giờ dạy.” - CốTiểu Ảnh mệt mỏi cởi áo khoác: “Anh xem thế nào rồi dọn dẹp nhé, em mệt quá, phảingủ đã”.
“Không nấu cơm à?” -Quản Đồng nhíu mày, dạo này anh bận việc cơ quan, mặt mũi lúc nào cũng cau có.
“Muốn ăn gì thì rangoài ăn vậy, em đi ngủ trước đây!” - Cố Tiểu Ảnh hơi lạc giọng cũng nhíu mày:“Đừng có quát em”.
Quản Đồng thực sự bựcmình: “Dù gì thì em cũng phải giúp anh, hôm nay anh phải làm cho xong tài liệu,bận đến ngập đầu ngập cổ đây”.
“Quản Đồng, em xinanh đấy, em vừa dạy liền tám tiết”, Cố Tiểu Ảnh thấy chán nản đến phát khóc,“Em sắp xỉ, anh tha cho em!”
“Chị dâu, anh!” - NgụyDiễm Diễm đứng một bên cuối cùng cũng run run mở miệng: “Có phải em làm phiềnanh chị không?”
Vừa nói mắt đã đỏlên: “Nếu anh chị thấy phiền, ngày mai em sẽ đi”.
“Không liên quan đếnem”, Quản Đồng cố gắng kìm nén sự cáu giận và bực bội trong lòng, “Tối nay emthích ăn gì, anh đưa em đi ăn”.
“Em cứ ở đây” - Cố TiểuẢnh thở dài nhìn Ngụy Diễm Diễm, cố gắng lắm mới nặn ra một nụ cười: “Chị đứngtrên bục giảng cả ngày, mệt quá, cổ họng đau rát, hai người đừng quan tâm đếnchị, cứ ra ngoài ăn đi, chị ngủ một chút là ổn thôi mà”.
Ngụy Diễm Diễm khôngnói gì nữa, chỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt sợ hãi. Quản Đồng gần đây bị nhữngcuộc hội nghị liên miên ở cơ quan làm cho sắp phát điên. Thấy ánh mắt đó, anh lạicàng bực bội, quay người lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi đi ra ngoài.Ngụy Diễm Diễm lếch thếch theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn CốTiểu Ảnh một cái, ánh mắt giống hệt thỏ con, có đôi chút khiến người khác thấythương hại.
Cố Tiểu Ảnh thở dài,quay người vào phòng ngủ, chẳng kịp thay quần áo đã thả mình xuống giường. Vìđã quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn suy nghĩ, cólẽ mình nên đối xử với Ngụy Diễm Diễm tốt hơn.
Dù sao, cô cũng chẳnglàm gì sai.
Nhưng, vậy thì aisai?
Hình như chẳng có aisai cả... Vậy thì, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề đây?
Ngủ một mạch đến tậntám giờ sáng ngày hôm sau. Khi tỉnh lại thì Quản Đồng đã đi làm từ lâu, Cố TiểuẢnh cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ trên người, hơi kinh ngạc sao mình lại ngủ sayđến mức thay quần áo mà cũng không tỉnh, rồi lại thấy ngấm ngầm sung sướng
Đây chính là ưu điểmcủa việc có chồng thì phải?
Cố Tiểu Ảnh thở dàinghĩ: nhưng mà, đàn ông cũng mang lại rất nhiều phiền phức.
Cô ra khỏi giường, rađến phòng khách mới phát hiện ra, Ngụy Diễm Diễm vẫn còn ngủ?
Cố Tiểu Ảnh nhíu mày:bọn trẻ ngày nay, đang cần tìm việc, học lực thì kém, năng lực cũng chẳng thể gọilà cao, thế mà lại vô tư thế này sao. Nói theo lời các cụ, thì chính mình cũngkhông biết mình cần gì, nhưng cũng không thể để kệ, đành gõ cửa: “Diễm Diễm, dậyđi, em ăn sáng gì nào?”
Không có người trả lời.
“Diễm Diễm, dậy đi,ăn sáng nào!” - Cố Tiểu Ảnh lại gõ cửa.
Vẫn không thấy trả lời.
Cố Tiểu Ảnh giậtmình: hay là nó bị ốm?
Cô hoảng hốt đẩy cửađi vào, lay mạnh người nằm trên giường: “Diễm Diễm, em sao thế, dậy đi!”
“Ư...” lay đến mấycái, Ngụy Diễm Diễm cuối cùng cũng lơ mơ tỉnh dậy. “Chị dâu dậy rồi à!”
Cố Tiểu Ảnh thở phào,nhìn Ngụy Diễm Diễm ngủ đến húp híp cả mặt, hơi bực mình: “Đã tám giờ rồi đấy!Nhanh dậy ăn sáng đi, lát chị còn đưa em đến hội chợ tìm việc làm nữa”.
“Hội chợ tìm việc làmá?” - Ngụy Diễm Diễm dụi dụi mắt ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Đi hộichợ việc làm để làm gì cơ?”
“Không phải em cầntìm việc à?” - Cố Tiểu Ảnh thấy đầu sắp nổ tung: chẳng nhẽ nó còn không biết mụcđích chuyến đi của nó lần này là gì?
“Đúng là cần tìm việc.Nhưng anh em chẳng phải được làm quan sao? Không thu xếp cho em làm việc ởphòng nào được sao? Tại sao lại phải đến hội chợ việc làm?” - Ngụy Diễm Diễm mởto mắt, nghi ngờ nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Chị dâu, chỉ có những người chẳng có kiếnthức và các công ty vớ vẩn mới đến chỗ đó thôi. Anh em giỏi như thế, em còn phảiđến đó làm gì?”
Cố Tiểu Ảnh nghe màthấy đờ cả người, mãi mới hoàn hồn, vừa cố nén không nghiến răng nghiến lợi vừanói: “Anh em không giỏi như em tưởng đâu. Thêm nữa, đây là tỉnh hội, nghiên cứusinh nhiều như lợn con, sinh viên đại học toàn thất nghiệp, may lắm mới tìm đượcviệc ở hội chợ việc làm đấy. Ăn sáng xong chị đưa em đến thử xem thế nào”.
“Nhiều như lợn coná?” - Ngụy Diễm Diễm không hiểu nổi, “Thế thì chị dâu, chị chẳng phải là nghiêncứu sinh sao? Sao chị lại được làm giảng viên ở trường đại học? Anh trai em cógiúp gì không? Nếu anh ấy không giúp, chắc chị đã không để anh ấy yên rồi?”
Cố Tiểu Ảnh thực sựphải nghiến răng, hít một hơi dài rồi nói: “Diễm Diễm, anh trai em không phảimèo máy Doraemon, không biến ra nhiều cơ hội cho em chọn được đâu. Em phải tự dựavào mình thôi thì mới có thể lập nghiệp được, em có hiểu không?”
“Không phải thế!” -Ngụy Diễm Diễm đột nhiên đỏ bừng mặt, biện luận, “Chị dâu nói không đúng! Bố củabạn em làm quan, nên nó được vào ngân hàng làm việc! Cuộc sống không công bằng,nếu mà công bằng thì em đã chẳng phải đến tìm anh trai em!”
“À, chị hiểu rồi”, CốTiểu Ảnh gật gật đầu, “Diễm Diễm, ý em là nếu cuộc sống này công bằng, em có thểdựa vào năng lực của chính mình để tìm được một vị trí tốt, bởi vì bản thân emrất có thực lực, đúng không nào?”
“Đúng!” - Ngụy DiễmDiễm gật mạnh đầu, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh.
“Vậy thì, Diễm Diễm,em nói cho chị biết, em sắp học xong trung cấp rồi, trường em chắc phải tổ chứccho các em thi liên thông chứ? Ba năm rồi, em thi qua mấy môn? Hay nói cáchkhác, là còn mấy môn chưa qua?” Cố Tiểu Ảnh ôm tay nghiêm nghị nhìn
“Vẫn còn... bốnmôn...” giọng Ngụy Diễm Diễm thấp xuống.
“Bốn môn?” Cố Tiểu Ảnhnhướng mày, “Về lý mà nói, đến năm thứ ba, nhiều nhất là còn hai môn chưa thiqua đúng không?”
“Còn hai môn, thi lạilần một không qua, phải thi lần hai...” - Ngụy Diễm Diễm cúi đầu, đỏ mặt, giọnglạc đi.
“Thôi được rồi, khôngnói chuyện đó nữa” - Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, “Bây giờ các công ty tuyển ngườiđều xem năng lực tổng hợp. Ở trường, em có từng làm cán bộ lớp hay hoạt động xãhội gì không?”
“Không có”, Ngụy DiễmDiễm ấp úng.
“Tại sao? Chẳng lẽ đókhông phải là cơ hội tốt để rèn luyện năng lực sao?” - Cố Tiểu Ảnh ngồi xuốnggiường, ôm gối nhìn Ngụy Diễm Diễm.
“Làm cán bộ lớp và hoạtđộng xã hội tốn thời gian lắm!” - Ngụy Diễm Diễm biện hộ, “Em muốn dùng thờigian đó để học...”
“À...” - Cố Tiểu Ảnhgiật mình, “Cũng có nghĩa là, để không ảnh hưởng đến học tập, nên mới không làmcán bộ lớp, cũng không ra ngoài hoạt động thực tế, vậy là em chăm chỉ học hành,kết quả vẫn còn hai môn thi lại...”
Mặt Ngụy Diễm Diễm cuốicùng cũng đỏ gay, hai hàng nước mắt lăn dài: “Chị dâu, chị coi thường em thì cứnói thẳng, không cần phải chê bai em thế đâu”.
“Sai khái niệm rồi!”- Cố Tiểu Ảnh nhìn Ngụy Diễm Diễm không chút khách khí, “Thứ nhất, chị không hềchê bai, thứ hai, nếu em không thể đánh giá khách quan chính bản thân mình, thìchị có chê bai cũng chẳng có tác dụng gì”.
“Chị dâu, chị...” -Ngụy Diễm Diễm cuống lên.
“Thuốc đắng giã tật,sự thật mất lòng!” - Cố Tiểu Ảnh đứng lên, lúc đi khỏi phòng quay đầu nhìn NgụyDiễm Diễm, ánh mắt thản nhiên: “Em gái, không cần nói xa, cứ nói ngay anh traiem đấy. Anh ấy là người nông thôn, được như ngày hôm nay, không phải chỉ dựavào cơ hội, mà cần phấn đấu nữa. Nói thẳng ra, người có thế thì cũng nhiều cơ hộihơn, nhưng chỉ cần em thực sự xuất sắc, thì cũng chưa chắc là không có cơ hội,có thể chị nói thế là hơi thẳng, nhưng em cũng cần biết, tất cả những ngườithành công, đều là những người hiểu rõ mình”.
Ngụy Diễm Diễm há mồm,muốn nói gì đó mà không nói ra được.
Cố Tiểu Ảnh nhìn tháiđộ của Ngụy Diễm Diễm, mỉm cười: “Thôi dậy đi, bữa sáng có bánh mỳ nướng, ănsáng xong chị đưa em đi xem tận mắt, xem khi cơ hội là công bằng, thì trong sốnhững người đều không có cơ hội như nhau, em có đủ xuất sắc không”.
(3)
Kết quả đương nhiêncó thể nhìn thấy trước. Tháng ba vừa đúng là mùa tìm việc của các sinh viên tốtnghiệp, hội chợ tìm việc làm không rộng rãi lắm, đầy người là người. Cố Tiểu Ảnhkéo Ngụy Diễm Diễm chen vào, không biết đã bị bao nhiêu bàn chân giẫm vào,nhưng đi hết cả một vòng, cũng chẳng có công ty nào để mắt đến Ngụy Diễm Diễm.
Ngụy Diễm Diễm mặt đầyvẻ tức tối và không cam tâm, đứng giữa sân kêu ca: “Đúng là chẳng biết tôn trọngngười khác, sơ yếu lý lịch chẳng thèm xem, vứt ngay vào cái thùng phía saulưng. Khó khăn lắm mới có người xem sơ yếu lý lịch, nhưng nghe nói học trung cấpthì suýt trợn ngược cả mắt, lại còn cái người chủ quản của công ty gì ấy, đànbà hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn đỏng đa đỏng đảnh, còn uốn éo giọng nói “Công tychúng tôi chỉ nhận những nhân tài có kinh nghiệm làm việc”... nhân tài thật thìđã chẳng đến đây, mà bị công ty săn đầu người bắt đi từ lâu rồi!”.
Cố Tiểu Ảnh đứng bêncạnh, chẳng muốn nói gì, chỉ cầm một tờ giấy quảng cáo làm quạt, quạt lấy quạtđể. Mùa xuân năm này thật kỳ lạ, mới có tháng ba mà đã gần 20 độ, Cố Tiểu Ảnh mặcchiếc áo len dày, nên thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang r
Ngụy Diễm Diễm càngnói càng tức, quay người kéo đồng minh: “Chị dâu, chị nói xem bọn họ đều đòingười có kinh nghiệm làm việc, đều không muốn tuyển người mới, thế thì nhữngngười mới tốt nghiệp như chúng em làm sao mà tìm việc được? Như thế không phảilà cơ hội bằng không sao?”
“Chị nghĩ kinh nghiệmlàm việc cũng chỉ là yếu tố để tham khảo thôi, nhưng đối với rất nhiều công ty,cũng không phải họ chỉ nhăm nhăm vào điều kiện này đâu.” - Cố Tiểu Ảnh vừa quạtvừa chậm rãi trả lời: “Phải biết là, phần lớn các cơ hội trên đời này, đều thuộcvề một số rất ít người thực sự xuất sắc. Với loại người này, điều khó nhấtkhông phải là tìm việc làm, mà là làm thế nào để trong số bao nhiêu công việc tốt,tìm ra một công việc thích hợp nhất với mình. Nhưng với những người không xuấtsắc, đi đến đâu cũng là ngõ cụt”.
“Em biết, chị dâu chẳngcần phải nói em là loại người không xuất sắc”, Ngụy Diễm Diễm vừa nói vừa mếumáo, “Nhưng mẹ em nói chỉ cần em tìm được anh trai là có đường sống, em khôngnghĩ rằng chị dâu lại không thích em...”
“Thôi đi!” - Cố Tiểu Ảnhbực mình, “Chị nói chị không thích em lúc nào? Chị nói chúng ta cần phải đặt mụctiêu đúng... ở tình trạng của em, thì phải bắt đầu từ mức thấp nhất, từ công việcphổ thông, dù có khổ một chút, công việc không ổn định, nhưng coi như là tậpluyện, nhưng nếu em muốn một bước lên trời ngay, thì chắc là không thể được”.
“Nhưng mẹ em nói...”- Ngụy Diễm Diễm vừa khóc vừa lại lôi mẹ mình ra nói. Cố Tiểu Ảnh muốn phátđiên, không biết người mẹ này tẩy não cho con gái mình thế nào, vừa đúng lúcchuông điện thoại reo, Cố Tiểu Ảnh mừng rỡ vừa cầm điện thoại vừa ra hiệu choNgụy Diễm Diễm trật tự.
Kết quả là, chưa kịpchào hỏi gì đã nghe thấy tiếng Giang Nhạc Dương hốt hoảng: “Cố Tiểu Ảnh, có mộthọc sinh đi khỏi trường, để lại một bức thư, nói là gửi cho cô, cô nhanh quay vềtrường giúp tìm người đi!”
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnhtưởng mình nghe nhầm, trợn mắt - “Học sinh nào vậy?”
“Giang Nhạc Dương nóinhanh, “Chính là sinh viên nói năng chẳng ra làm sao lớp cô...”
“Tôi biết rồi”, Cố TiểuẢnh ngắt lời Giang Nhạc Dương, “Trước khi thi liên thông thì tôi là chủ nhiệm lớpđó. Em đó giờ chẳng phải đã học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi còn gì, tại saolại bỏ đi?”
“Không có thời giannói nhiều đâu, cô mau đón xe về trường đi!” - Giang Nhạc Dương như sắp hét lên:“Tính mạng quan trọng nhất!”
“Tôi về ngay đây!” -Cố Tiểu Ảnh nói nhanh rồi ngắt máy, lao ngay ra ngoài, không đợi cái bóng chạytheo đằng sau hét: “Chị dâu, còn em thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh lúc này mớinhớ ra người họ hàng xa phía sau lưng, đúng là dở khóc dở cười, vội móc ra 100đồng giúi vào tay Ngụy Diễm Diễm, nói nhanh: “Cầm tiền đi taxi về nhà, chìakhóa nhà đây, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh em, ở trường chị có chuyệngấp, chị phải về trường ngay”.
“Nhưng, chị dâu, emkhông biết đường”, Ngụy Diễm Diễm vẫn theo sau hét.
“Thế thì mới bảo emđi taxi!” - Cố Tiểu Ảnh quát, rảo bước chạy ra ngoài đường, vừa đúng lúc thấy mộtchiếc taxi chạy tới, Cố Tiểu Ảnh lao lên xe như một cơn gió, không đợi Ngụy DiễmDiễm chạy tới đã lao vút đi.
Đứng bên đường, NgụyDiễm Diễm thấy chiếc taxi thoáng chốc đã mất hút, ngây người.
Lúc về đến khoa, vănphòng khoa đã đang hỗn loạn.
Cố Tiểu Ảnh thở dốclao vào, thấy mọi người mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh. Giang Nhạc Dương bướcthấp bước cao kéo Cố Tiểu Ảnh đến bên bàn, giọng gấp gáp: “Cô xem ngay đi, làviết cho cô, xem có tìm thấy manh mối gì không”.
“Gửi cho tôi sao?” -Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy hai năm, em ấy họcliên thông xong là đổi chủ nhiệm
Cô vừa nói vừa mởphong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, vớinét chữ mềm mại con gái trải ra trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Cô Cố, chào cô.
Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinhhoạt bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các cuốnsách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết.Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên em đã vào lớp chuyênngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?
Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm thấymình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì chưa thỏađáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cáchnói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớp em nói, bài giảng củacô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảngrất hay, không hề thua kém ai. Trong bài giảng của cô, ngoài kiến thức, còn cóđạo lý làm người, chúng em sẽ cảm ơn cô suốt cuộc đời.
Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính emcũng không ngờ đến.
Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớnhơn em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban đầumình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự em không biếttốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như một con bù nhìn trongcái thân thể của chính mình, không kiểm soát được vận mệnh của mình, cũng khôngbiết mình còn có thể làm được gì. Các hội chợ tìm việc làm trong thành phố cóthể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳngcó nơi nào nhận em. Nơi thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chêem là người ngoại tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anhchưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳngcó nơi nào muốn em cả?
Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viênhiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng, ítnhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao nhiêu hồsơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.
Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện nghệthuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng không phảilà rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng khuyến khích chúng emra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu mới của trường mình xa quá,xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối, chẳng có những đài phát thanh, đàitruyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũngkhông có. Từ trường vào đến thành phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánhquá, nên em cũng không dám về trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũngchỉ là trong mơ.
Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảngcáo tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi thìmới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nóirõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít tiền, nhưng lúc tìmviệc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này không được tính. Cô ơi.Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế,nhưng chính em cũng không biết, bốn năm trôi qua, rốt cục em học được cái gì?
Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, làvì vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai tốtđẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn tạm thời trướcmắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để đợi đến lúc trưởngthành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp cấp ba, em đi làm thuê,thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện Nghệ thuật cao như thế, emđã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, màem vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ,thôn em khó khăn lắm mới có được một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm đượcviệc làm, em sẽ phải làm gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?
Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất nhiềuđiều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì em luôn cảmthấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em. Nhưng lần này, côkhông cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi người, em không đáng đượcngười khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là em ra đi rồi. Tuy em khôngbiết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng có lẽ đã rất nhiều điều nói lộn xộnkhông rõ ràng, nhưng cũng đành chịu thôi.
Thưa cô, chúc cô hạnh phúc! Cô là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho cô.
Vĩnh biệt cô.
- Cẩm Tây tuyệt bút -
Cố Tiểu Ảnh khẽ khàngđặt bức thư xuống bàn làm việc của Giang Nhạc Dương.
Cô nhìn vết gấp trênbức thư - vẫn còn mới. Cô có thể tưởng tượng ra, khi gấp bức thư này lại, tráitim Cẩm Tây mềm yếu và đau khổ đến mức nào, cả tuyệt vọng nữa.
Nước mắt cô cứ thếlăn xuống, rời vào bức thư, cô lấy tay lau đi, để lại một vệt thấm trên giấy.
Cố Tiểu Ảnh biết, dùnước sẽ khô đi, nhưng vẫn sẽ để lại một vết sần xấu xí. Từ trước đến nay chưacó cái gì có thể thực sự hoàn toàn không còn dấu vết.
Nỗi đau cũng không,nước mắt cũng không, đến sinh mệnh cũng không.
Nếu như Cẩm Tây - CẩmTây, Cẩm Tây, nếu em đi mất, thì bố mẹ em, bạn bè em, lại còn người nhận được bứcthư này là cô nữa, phải làm gì đây?
(4)
Tháng ba, nhiệt độlúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm.
Mồ hôi nhỏ từng giọt,rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không nổi. Cô cũng muốn ngồi nghỉ một lúc,nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái có nụ cười chua chát, cô lại nghiến răng, tiếptục tìm kiếm trong biển người ở bến tàu, bến xe.
Mò kim đáy bể.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấysắp phát điên đến nơi.
Tất cả mọi người đềuđặt hi vọng vào cô - trước khi đi tìm người, Giang Nhạc Dương quá lo lắng: “CốTiểu Ảnh, cô cố gắng suy nghĩ đi, lúc lên lớp cô có nói đến một nơi nào đó, mộtnơi rất đẹp mà cô muốn đi? Cô nghĩ xem, em ấy có thể đi đâu được? Em ấy quý cônhư thế, có thể em ấy sẽ đến nơi mà cô nói đến, cô nhanh nghĩ đi!”
Cố Tiểu Ảnh bị anh hỏidồn đến chóng cả mặt, khó khăn lắm mới gắt lên: “Tôi nói trong thời gian tôicòn sống, nhất định sẽ đến Hi Lạp và Tây Ban Nha, anh nghĩ nó có đến đó đượckhông?”
Giang Nhạc Dương sữngngười.
Mất một lúc lâu, anhmới từ từ ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.
Lúc nói câu này, giọnganh đầy chua xót.
Cố Tiểu Ảnh thấy mềmlòng, nước mắt đột nhiên trào ra, cô bụm miệng, dường như muốn làm như vậy đểngăn tiếng khóc. Đầu óc cô mụ mị, chân mềm nhũn, chỉ cố bám lấy tay áo Giang NhạcDương, cố nén khóc hỏi anh: “Làm thế nào bây giờ, em đi đâu tìm bây giờ? Làm thếnào bây giờ thầy Giang, em chẳng biết đi đâu để tìm cả...”
“Đừng cuống, phảibình tĩnh mới được”, Giang Nhạc Dương hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nhữngngười đang đứng xung quanh, nói nhanh: “Mọi người cùng đi tìm đi, tất cả cácnam sinh và giáo viên, đến các bến xe, bến tàu, hồ nước, đỉnh núi, bờ sông...hai người một nhóm, tám giờ tối tập trung tại đây”.
Trong vòng 10 phút,các nam sinh và giáo viên trẻ của khoa Quản lý đều được điều động đi tìm.
Cố Tiểu Ảnh là ngườiđi ra sau cùng, trước khi đi ra, lần đầu tiên côGiang Nhạc Dương trong bộ dạngnhư thế. Dưới ánh mặt trời, người con trai cao 1m8, lưng hơi cúi, tay nắm chặt,nét mặt khổ sở, thấy cô đang nhìn mình, chỉ khẽ mỉm cười đau khổ.
Giọng anh hơi run,không còn cái sự điềm tĩnh trước mặt mọi người như mọi khi, bây giờ chỉ còn làsự lo sợ không giấu giếm, anh nói: “Làm thế nào đây, Cố Tiểu Ảnh, lúc này, tôimới phát hiện ra là tôi rất sợ hãi”.
...
Trong thành phố ồn àonáo nhiệt, Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ về thái độ của Giang Nhạc Dương rồi ngẩng đầunhìn bầu trời xanh ngắt và biển người đang chen vai thích cảnh xung quanh ḿnh,mũi cay cay, nước mắt trào ra.
Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnhlượn một vòng khắp các núi và hồ trong thành phố.
Quản Đồng gọi điệnthoại hai lần, lo lắng hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, em đi đâu vậy?”
Nói chưa dứt câu đã bịCố Tiểu Ảnh chặn lại: “Có chuyện gì để về nhà nói, học sinh của em mất tích, emphải đi tìm”.
Nói xong cô cúp máy.
Cô không có thời giannói chuyện với Quản Đồng. Lúc này, ngoài tin tức về Tống Cẩm Tây, Cố Tiểu Ảnhchẳng còn nghe vào tai được chuyện gì khác.
Trên đỉnh núi, gió thổivi vu, Cố Tiểu Ảnh túm lấy khách du lịch, nhân viên dọn vệ sinh, người quản lýcông viên... giọng như sắp khóc miêu tả hết lần này đến lần khác: “Mọi người cónhìn thấy một cô gái, thấp hơn tôi một chút, mặt tròn, tóc chấm vai, rất thanhtú...”
Ai cũng lắc đầu.
Cũng có người nhiệttình, cùng Cố Tiểu Ảnh lên núi rồi lại xuống núi tìm, có người gợi ý nên đến đồncảnh sát thông báo, Cố Tiểu Ảnh chân thành cảm ơn mỗi người giúp đỡ..
Cứ như thế, từ trưa đếntối, Cố Tiểu Ảnh tìm kiếm khắp thành phố như người mất hồn. Khi đèn đường bắt đầulên, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngồi xuống chiếc ghế băng bên bờ hồ, bậtkhóc.
Đúng lúc đó thì có tiếngchuông điện thoại. Cố Tiểu Ảnh hấp tấp nhận điện như bắt được vàng, Giang NhạcDương nói to với giọng mừng rỡ và bực bội cố kìm nén: “Cố Tiểu Ảnh, về khoa đi!Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi, cô về nói chuyện với nó hộ tôi! Tôi e tôi không kìmchế được, lại đánh nó”.
“Tìm thấy rồi sao?” -Cố Tiểu Ảnh thốt lên, trong nháy mắt, sự mừng rỡ biến thành một sự chua xót nhưvừa trút được một gánh nặng, cô gần như hét lên: “Đợi một chút, tôi về ngay!”
Nói xong, Cố Tiểu Ảnhhối hả chạy ra đường, chặn một chiếc xe taxi lại, chạy thẳng về phân viện ở ngoạithành cách đó 50km!
Về đến khoa thì đãhơn 7 giờ tối, Cố Tiểu Ảnh lao lên văn phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy ngay TốngCẩm Tây đang co rúm trên sofa, vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Thấy Cố Tiểu Ảnh,Giang Nhạc Dương như trút được gánh nặng, không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, anhđã bước nhanh đến, kéo Cố Tiểu Ảnh ra hành lang. Cố Tiểu Ảnh vừa định nói gì,Giang Nhạc Dương đã nói trước: “Thực ra cũng chưa đi xa, tìm thấy ngay bên hồnước ở ngoại thành lần trước trường đi tham quan. Tôi nói gì nó cũng không chịumở miệng, trạng thái tinh thần không tốt, tâm trạng rối bời. Nếu không để nótrút được gánh nặng đó, thì lần này tìm được, sẽ lại có lần sau, lần sau nữa. CốTiểu Ảnh, cô đến nói chuyện với nó đi, nó tin cô, cô có thể làm cho nó suy nghĩthoáng ra”.
Giang Nhạc Dương thởra một hơi dài, cố nén sự phẫn nộ trong lòng: “Tôi e mình nếu cứ nói tiếp, sẽkhông kìm chế được mà cho nó một bạt tai mất”.
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầunhìn Giang Nhạc Dương, gật gật đầu, không nói gì.
Khi cô đẩy cửa bướcvào, Tống Cẩm Tây vẫn đang co ro trên sofa, không ngẩng đầu, không nói, toànthân như t động, thái độ như tê dại, như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Cố Tiểu Ảnh cũngkhông nói gì, chỉ ngồi lên sofa đối diện với nó. Cũng đến lúc này cô mới pháthiện ra phần phía trên gót chân mình đã bị giày cao gót làm xước, bật cả máutươi. Làn tất mỏng đã bết chặt lại với máu. Cố Tiểu Ảnh cẩn thận cởi giày ra, rồinghiến răng, chịu đau, tuột hẳn tất ra khỏi chân, làn da mỏng bị tất kéo theokhiến Cố Tiểu Ảnh không nhịn nổi kêu “Ái” một tiếng. Tống Cẩm Tây hình như nghethấy, khẽ động đậy, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Cố Tiểu Ảnh co chânlên ghế sofa, một lúc lâu sau, đợi cho bớt đau, cô mới bắt đầu như tự nói vớimình.
“Cẩm Tây, cô vẫn cònnhớ em!” - Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Tây vẫn đang co rúm trên chiếc ghế sofa đốidiện, nhẹ nhàng nói: “Hai năm trước, chính em là người gửi email cho cô, hỏi côđã bao giờ từng muốn chết chưa. Năm đó em mới học năm thứ hai, việc học rất vấtvả, tính hơi nhút nhát, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu. Có lúc cô đãng trí bỏquên bút hoặc vở, đều là em mang trả cho cô. Cô không biết tại sao em lại muốnhỏi câu đó, nhưng cô rất lo em nghĩ không thoáng, nên đã viết cho em một bứcthư rất dài để trả lời câu hỏi này của em. Lần lên lớp sau đó, nhìn vào ánh mắtem, cô biết, em đã nghĩ thoáng ra, em đã có sức mạnh, em sẽ không muốn chết nữa”.
Cô nhắm mắt lại, tựavào lưng ghế sofa: “Cô chỉ không ngờ rằng, sau hai năm, em vẫn tuyệt vọng. CẩmTây, là lỗi của cô, nếu lúc đó cô quan tâm đến em hơn nữa, luôn luôn quan tâm đếnem, thì sẽ không có ngày hôm nay”.
“Thưa cô...” - Tống CẩmTây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng lí nhí, nhưng Cố Tiểu Ảnh không nhìn đến.
Cô vẫn nhắm mắt, dườngnhư hồi tưởng lại việc cách đó rất lâu: “Trước đây, cô có một người bạn cùngbàn rất thân, cô ấy là đại biểu của môn toán học trong lớp chuyên văn của bọncô. Cô không giống cô ấy, điểm toán của cô chẳng bao giờ đạt điểm 5, nên đến côcũng biết, cô ấy cần thi lên đại học trọng điểm, chứ cô thì chắc không thi đỗ đạihọc được. Nhưng không ai ngờ, năm cuối cùng của trung học, cô mắt nhắm mắt mởđăng ký vào Học viện nghệ thuật, thời đó thì vào Học viện nghệ thuật không tínhđiểm toán, còn các môn khác cô thi điểm cũng khá, và thế là cô đỗ vào trường.Nhưng cô bạn kia lại không thuận lợi, chỉ đỗ hệ chính của một trường đại họcphía nam. Ngày chia tay, cô đưa cô ấy đến bến tàu, cô ấy không vui vẻ chút nào.Cô ấy nói: “Tiểu Ảnh hãy chờ nhé, rồi sẽ có một ngày mình quay lại”. Điều nàythì cô tin, từ nhỏ, cô ấy nói gì, cô cũng tin. Nhưng sau đó, đúng là cô ấy quaytrở lại, nhưng mà là tro hài cốt của cô ấy”.
Tống Cẩm Tây chầm chậm,chầm chậm mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh vẫn mệt mỏi ngồitựa vào sofa, nhắm mắt, một dòng nước mắt từ từ chảy xuống từ đôi mắt cô đangnhắm nghiền.
“Đó là năm thứ ba đạihọc, trường cô ấy phát triển đảng viên là sinh viên. Cô ấy là người thích phấnđấu, không thắng được nhóm cán bộ lớp thì đã đành, đằng này không ngờ cũngkhông quay nổi mấy sinh viên đã từng thi lại. Cô ấy lên khoa đấu tranh, nhưngcác thầy cô phê bình cô ấy thích hư vinh, bạn bè chê cười cô ấy là tự đánh giámình quá cao. Cô ấy nhất thời không suy nghĩ thoáng, nên đã uống thuốc ngủ liềucao,” giọng Cố Tiểu Ảnh bình thản đến lạnh người, Tống Cẩm Tây thở hắt ra, nghethấy tiếng cô kể tiếp - “Nhưng được phát hiện rất sớm, đưa đi bệnh viện rửa ruột,cứu được”.
“Nằm trên giường bệnh,cô ấy gọi điện thoại cho cô, cô nghe thấy thì lo quá, cách nhau xa như vậy, cônói khô cả nước bọt suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi thẻ điện thoại khôngcòn một đồng, cô ấy mới đồng ý với cô trước khi cúp máy, nói là sẽ tiếp tục sốngtử tế”, Cố Tiểu Ảnh khẽ thở dài, giọng chua xót, “Nhưng chẳng ai ngờ, sau khixuất viện, quay về trường, các giáo viên trong trường hơi tý lại lôi cô ấy ra mắngnhiếc, các bạn học thì trêu chọc gièm pha, ai cũng nói cô ấy bị điên, nói cô ấyđã muốn chết, lại còn làm ảnh hưởng đến thanh danh của trường. Cô ấy như sắpphát điên, chịu đựng được hơn một tháng, nhưng tình hình chẳng có gì cải thiệnmà càng ngày càng nặng nề. Cuối cùng, đến người của khoa khác cũng chỉ chỉ trỏtrỏ sau lưng cô ấy. Cô ấy không trụ được, lại tìm đến cái chết. Trước khi tựsát, cô ấy gọi điện cho cô, muốn nói chuyện gì đó với cô. Nhưng lúc đó cô đanglên lớp, không dám nhận điện thoại, nên từ chối không nhận. Có lẽ chính vì côkhông nhận điện thoại, càng khiến cô ấy nghĩ cả thế giới đều quay lưng lại vớimình. Cô ấy cắt cổ tay, đến khi được phát hiện, thì máu đã nhuộm đỏ cả tấm gatrải giường...”
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng mở mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Cẩm Tây: “Mấy năm nay, cô luôn nghĩ,nếu năm đó cô nghe cú điện thoại kia, thì cô ấy có chết không? Cẩm Tây, có thểem không biết, năm năm rồi, cô không có đủ dũng cảm thăm mộ cô ấy, cô sợ phảinhìn thấy khuôn mặt vĩnh viễn dừng lại ở năm năm trước. Cũng có lúc cô gặp ác mộng,trong giấc mộng cô ấy nói: Tiểu Ảnh, mình tin tưởng bạn như thế, sao bạn lạikhông nhận điện thoại của mình? Cô ấy khóc trong giấc mơ của cô, nói rằng: đếncả bạn còn không cần tôi, Tiểu Ảnh, nên tôi chẳng còn gì nữa...”
Trong văn phòng yên tĩnh,Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng bật khóc: “Tống Cẩm Tây, hôm nay cô tìm quanh hồ,tìm trên núi, cô lo sợ biết bao chuyện em không còn sống nữa!!!”
Đêm khuya, Cố Tiểu Ảnhbắt đầu cảm thấy mình sắp phát điên, nhưng cô vẫn cố nén, vì ngay từ đầu cô đãthấy không thể chịu nổi. Cô cũng hận là không thể cho Tống Cẩm Tây một cái tát,cô hận là không thể khắc dấu tay cái tát của mình vào tim Tống Cẩm Tây, để nóghi nhớ suốt đời rằng: sinh mệnh của nó không phải chỉ thuộc về riêng bản thânnó!
Cố Tiểu Ảnh bật khóchét to như xé giọng: “Tống Cẩm Tây, em không phải là từ kẽ đá chui lên, cũngkhông phải là từ kẽ đá mà lớn được bằng này! Tại sao em lại dám chết chứ? Emnói đi, tại sao em lại dám chết?! Em chết rồi, chẳng còn biết gì nữa, bố mẹ emsẽ thế nào? Chúng tôi sẽ phải làm thế nào?!”
Một giây sau đó,trong lúc đầu Cố Tiểu Ảnh quay cuồng, Tống Cẩm Tây đột ngột từ ghế sofa tụt xuống,ra quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh!
Nước mắt Tống Cẩm Tâytrào ra, cô túm chặt lấy áo Cố Tiểu Ảnh, khóc to: “Cô ơi, em không muốn chết nữađâu, nhưng em không thể chống chọi nổi nữa. Cô nói đi, em phải làm gì đây? Emcòn có thể làm được gì? Em thi cao học phần thi viết không đạt, lại không tìmđược việc làm, tất cả mọi người đều chờ đợi em làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đến tựnuôi sống mình em còn làm không nổi!”
Những đau khổ dồn nénđã lâu cuối cùng cũng bùng ra, trong đêm yên tĩnh, giọng Tống Cẩm Tây sắc nhọnthê lương: “Cô ơi, em phải làm sao đây? Em không chết thì biết làm thế nào?Đúng, đúng là em ích kỷ, em không nghĩ đến người khác, nhưng đến chính mình, emcòn không lo nổi, thì làm sao mà em nghĩ đến người khác được?”
“Bốp!” - Cái tát mà CốTiểu Ảnh kìm nén mãi, cuối cùng vẫn đậu trên mặt Tống Cẩm Tây!
Giây phút đó, cả haiđều sững sờ.
Một lúc lâu sau, CốTiểu Ảnh mới hồi lại, vội vã quỳ xuống, vừa xoa má Tống Cẩm Tây vừa hốt hoảng hỏi:“Cô xin lỗi, Cẩm Tây, có đau không? Cô không cố ý đánh em, chỉ là vì cô quá lolắng...”
“Em hiểu mà” - Tống CẩmTây bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô gái nhìn Cố Tiểu Ảnh, nước mắt lạitrào ra, giọng nhẹ đến mức như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm như vừa rồi, thậtlà giống mẹ em... nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em có khổ tâm nữa, emcũng chẳng dám nói với mẹ...”
Cố Tiểu Ảnh sững người,trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm vào, nhỏ ra từng giọt máu.
“Gia đình em nghèo lắm,sở dĩ em học được xong đại học, là do sự giúp đỡ của bốn cô chú,” - Tống CẩmTây nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Ảnh, khổ sở kể, “Nhưng, sau khi vào Học viện thìem hối hận, vì với một đứa hoàn cảnh gia đình như em, thì không nên học nghệthuật. Dù em có chăm chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền đi xem kịch nói,nghe hòa nhạc... Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu chỉ có xem sách giáokhoa, thì làm sao mà thi được điểm cao!”
Cô thổn thức: “Nhưngem không muốn chấp nhận thua cuộc, nên đã thi liên thông. Em muốn chứng minh ngườinông thôn như chúng em có thể học tốt được nghệ thuật. Dù đúng là từ nhỏ emchưa được xem tivi, xem phim, không được học nhạc học hát, em cũng không kémhơn người khác. Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng, đến khi tốt nghiệp rồi, em vẫn phảithừa nhận, em kém hơn các bạn, em kém hơn rất nhiều so với những sinh viên ngaytừ nhỏ đã được tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng vấn, sự sáng tạo củahọ luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt hình, các chuyến lưudiễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không biết...”
“Em tưởng rằng, thi đỗvào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở ra cho em một cánh cửa mới, giúp em bướcvào một thế giới mới”, Tống Cẩm Tây cười đau khổ, “Nhưng, cô ơi, giờ thì em biếtrằng, kể từ ngày em thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, ông trời đã đóng lại tất cảcác cánh cửa. Nói theo lời của các bạn lớp em, thì đó là No way, No door, Nowindow [1]”.
[1] Tạm dịch: Mọi con đường, mọi cánh cửa đều đã đóng lại.
Cố Tiểu Ảnh trầm mặc.
Có lẽ, đây là lần đầutiên, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bất lực về ngôn từ. Cô không biết nên nói gì, khôngbiết phải làm gì mới hóa giải được cơn tuyệt vọng trong lòng người con gái này,nhưng cô biết, cô không thể bỏ đi, cô phải tháo được những cái nút thắt này thìmới có thể thoát ra được, nếu không, chỉ cần cô buông tay ra, cô gái này có thểsẽ lại một lần nữa bước vào con đường tuyệt vọng.
Màn đêm buông xuống,Cố Tiểu Ảnh ôm cô bé trong lòng mình, trái tim se lại.
(5)
Đêm hôm đó, Cố Tiểu Ảnhkhông về nhà.
Cô đưa Tống Cẩm Tây vềcăn hộ dành cho giáo viên, tạm thời cho cô nằm ở giường của Lưu Địch. Hai ngườinằm nói chuyện trong bóng tối, không có chủ đề cố định, chỉ là cứ thế nói chuyệnthâu đêm, cho đến khi bên ngoài bắt đầu có ánh sáng mới lơ mơ ngủ. Mới ngủ đượcchưa đến hai tiếng, ngoài cửa sổ bắt đầu vang lên bài: “Hành khúc vận độngviên”, các sinh viên cả khoa hí kịch bắt đầu luyện cười: “ha ha ha ha”, sinhviên khoa âm nhạc bắt đầu tập hát: “a a a a”... sân vận động bắt đầu ồn ã tiếngngười.
Cố Tiểu Ảnh tỉnh dậykhỏi giấc ngủ chập chờn, đầu đau dữ dội. Vừa mở mắt cô đã hốt hoảng thót tim,choàng ngồi dậy nhìn sang giường bên, thấy Tống Cẩm Tây thì mới thở phào.
Rồi sau đó cô khôngthể ngủ lại được nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, CốTiểu Ảnh nhỏm dậy, lấy điện thoại di động, khẽ đi ra ngoài, đứng ngoài hànhlang
Giang Nhạc Dương mớisáu giờ hơn đã đứng giữa sân vận động, tổ chức sinh viên tập thể dục buổi sáng,thấy số của Cố Tiểu Ảnh vội vàng nghe điện: “Tình hình thế nào?”
“Ngủ rồi”, Cố Tiểu Ảnhthở dài, “Tạm thời nó đã bình tĩnh lại, tôi sắp phát điên rồi. Thầy Giang, nếutôi đi bệnh viện gặp bác sỹ tâm lý, khoa có thanh toán viện phí không?”
“Cô đi gặp bác sỹ tâmlý?” - Giang Nhạc Dương thở phào nhẹ nhõm rồi mới có dũng khí để đùa: “Cố Tiểu Ảnhcô đùa đấy phải không? Nếu cô đi gặp bác sỹ tâm lý, thì chỉ cần cô ngồi kể lểhai tiếng, là bác sỹ khoa tâm lý cũng mắc bệnh tâm lý luôn”.
“Thầy đúng là độcác!” - Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Thôi nói chuyện nghiêm túc, vừa rồi em đã nghĩ đếnmột việc rất nghiêm túc. Thầy nói xem, chúng ta là giáo viên, liệu có thể tận dụngquan hệ của mình để giúp học sinh tìm việc được không? Nói thế nào nhỉ, chúngta quen biết nhiều hơn các em ấy”.
“Cô tưởng là tôi chưatừng nghĩ đến à?” - Giang Nhạc Dương than thở, “Nhưng mỗi năm riêng khoa mìnhđã có mấy trăm sinh viên tốt nghiệp, giúp được một người chứ làm sao mà giúp đượctất cả, cô giúp ai không giúp ai?”
“Nhưng vẫn còn tốthơn là không giúp ai cả!” - Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Em còn nhớ trước đây chúng tathường đùa rằng: học viện nghệ thuật tuyệt đ
Tác giả :
Diệp Tuyên