Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Chương 278: ĐỪNG ĐỂ TÔI THẤT VỌNG
Ngày hôm sau giữa trưa Hứa Như mới tỉnh lại, trên mắt cá chân lành lạnh, vừa nãy Lý Thế Nhiên đã đắp thuốc cho cô.
Trở mình, mở mắt, vị trí bên cạnh đã không còn ai.
Nhưng từng cảnh tượng tối qua lại quanh quẩn trong đầu cô.
Khoé môi dần cong lên, sự bủn rủn trên người nhắc nhở cô tối qua điên cuồng thế nào.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hứa Như vô thức trốn vào trong chăn.
Mặt cô đang đỏ bừng.
Lý Thế Nhiên biết cô đã dậy rồi, giọng nói nhu hoà vọng lại từ trên đỉnh đầu cô: “Ăn trưa thôi.”
Chăn bị kéo xuống, Hứa Như mang vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Ánh mắt đó thật sự khiến người khác không kìm chế được.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm mà anh thích kia.
Hứa Như mở to mắt, mãi lâu sau mới quen.
Nhưng khi cô còn chưa thoả mãn thì Lý Thế Nhiên đã lui lại.
“Muốn anh bế em xuống không?” Anh nhướn mày.
Hứa Như lúng túng, lập tức xuống giường đi dép.
Nhưng không chú ý đến vết thương trên chân, vừa cử động thấy đau muốn chết!
“Xem ra vẫn cần anh phải bế em.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên đã bế ngang cô lên.
Hứa Như rũ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng Lý Thế Nhiên, nhìn mắt cá chân bị thương của mình.
“Anh đắp thuốc cho em khi nào vậy?”
“Sáng nay.”
“Em có thể tự đi.”
Đây là nhà họ Lâm chứ không phải vịnh nhà họ Lý chỉ có hai người họ.
“Anh không yên tâm.” Lý Thế Nhiên lạnh giọng đáp.
“Không có gì không yên tâm cả, em đi từ từ là được.” Hứa Như mong chờ nhìn Lý Thế Nhiên.
Nhưng anh lại không hề bị lay động.
Tới phòng khách, Lâm Tung cũng vừa từ lầu phụ tới đây.
Toà lâu đài cổ của nhà họ Lâm có hai toà, toà chính chủ yếu để tiếp đãi khách khứa, toà phụ mới là nơi Lâm Tung ở.
Bây giờ Hứa Như tạm thời ở toà chính.
“Làm sao vậy?” Lâm Tung thấy cháu gái được bế xuống thì chau mày.
“Tối qua bà Lý bị trật chân nên đi lại không tiện.” Lý Thế Nhiên đáp lời.
“Ông gọi bác sĩ Đông y tới xem xem.” Dứt lời, Lâm Tung đã giao việc cho quản gia.
“Ông ngoại, không cần đâu, cháu không sao.”
Hứa Như ngồi xuống, cô chỉ bị thương nhẹ thôi mà.
Nhưng Lâm Tung lại rất căng thẳng: “Phải để bác sĩ tới xem, hôm nay đừng về vội, đợi chân khỏi rồi về.”
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, anh không có ý kiến gì.
Ăn trưa xong, Lâm Tung lần đầu tiên bảo Lý Thế Nhiên đi tản bộ vườn hoa với ông, mà vì chân Hứa Như bị thương nên chỉ đành ở lại phòng nghỉ ngơi.
“Ông ngoại.” Lý Thế Nhiên dìu ông.
Sân golf sau núi vừa được quét dọn xong, Lâm Tung ngồi xuống.
“Chuyện hôm qua điều tra thế nào rồi?”
“Ông ngoại, tên trộm đá quý mà cảnh sát điều tra đúng là đã vào lâu đài cổ, ý đồ vu oan giáng hoạ cho nhà họ Lâm.”
Nhưng đến giờ vẫn chưa có thêm manh mối mới.
“Khốn nạn! Bao năm nay nhà họ Lâm không ở Nam Thành, càng không có gây thù hằn, sao lại xảy ra chuyện hoang đường này?!”
“Có phải đám người đó nhằm vào cậu không?” Ánh mắt sắc bén của Lâm Tung nhìn Lý Thế Nhiên.
“Ông ngoại, cháu sẽ bắt được kẻ đứng sau.” Lý Thế Nhiên cau mày.
“Tôi muốn có kết quả trong ba ngày, hôm qua là hôn lễ của cháu gái tôi mà cậu xem xem đã loạn thành cái gì rồi?”! Lâm Tung không nổi cáu trước mặt Hứa Như là vì không muốn cô đau lòng.
Nhưng khi đối mặt với người khác, ông thật sự không giấu được vẻ tức giận!
“Cháu sẽ làm.”
“Nếu cháu gái tôi đã chọn cháu thì tôi cũng tin tưởng con bé, Thế Nhiên, cậu đừng để tôi thất vọng.” Lâm Tung trầm giọng nói.
Bây giờ ông ngầm chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì Hứa Như.
Nhưng nếu Lý Thế Nhiên dám làm chuyện gì tổn thương đến Hứa Như, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lý Thế Nhiên gật đầu: “Ông ngoại, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Hứa Như.”
“Chơi với tôi một ván đi.”
…
Mãi cho tới chập tối, Lý Thế Nhiên và ông ngoại vẫn chưa về, Hứa Như tìm tới sân golf.
Lâm Tung thích nhất là chơi golf nên khi xây toà lâu đài cổ này đã cố ý xây khu vực sau núi này làm sân golf.
Thấy Lý Thế Nhiên lại đánh trúng golf, ánh mắt ông lộ vẻ tán thưởng: “Cậu nhóc này chơi không tệ, rất chuyên nghiệp.”
“Mấy năm trước cháu thường xuyên chơi nhưng cũng chỉ là nghiệp dư, đương nhiên không bằng được ông ngoại.”
Lâm Tung cười lớn: “Tôi già rồi, bây giờ đã là thiên hạ của mấy người trẻ tuổi rồi.”
Lý Thế Nhiên đỡ ông ngoại ngồi xuống, Hứa Như đang đi về phía này ở nơi không xa.
Thấy hai người ở chung hoà thuận, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tung vừa liếc qua đã nhìn thấu cô: “Thế nào, lo lắng à?”
Hứa Như cười: “Ông ngoại, cháu không có.”
“Chân không thoải mái thì đừng chạy lung tung.” Lý Thế Nhiên thấy cô chân thấp chân cao thì nhíu chặt mày kiếm.
“Vẫn ổn, chỉ hơi đau chút thôi.”
Cũng không đến mức không đi lại được.
Lý Thế Nhiên cầm lấy cổ tay cô: “Ông ngoại, hôm nay ông cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm thôi ạ.”
“Ừm, hai đứa cũng về đi.”
Chạng vạng tối, Lưu Thanh nhắn tin nói tối nay cô ấy sẽ về nước A, hai người hẹn nhau đi ăn.
Nhà hàng ở khách sạn Lưu Thanh ở, Hứa Như nhớ lại từ sau buổi chiều hôm qua, hình như cô không nhìn thấy Lưu Thanh.
“Như, Lý Thế Nhiên đã tra ra chuyện hôm qua chưa?” Lưu Thanh quan tâm hỏi, chuyện bất ngờ hôm qua cô cũng đã thấy.
Hứa Như lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có manh mối.”
“Tớ lo là nhằm vào cậu, bây giờ cậu là cháu gái của nhà họ Lâm, thân phận này luôn bị người khác ngấp nghé.” Lưu Thanh nhắc nhở.
Hứa Như không nghĩ nhiều, cô cũng hiểu đại khái quyền thế của nhà họ Lâm, nhưng dù sao nhà họ Lâm cũng không phát triển ở Nam Thành, nếu nhằm vào cô…
Người duy nhất cô có thể nghĩ tới chỉ có Tần Nhi.
Nhưng gần đây gần như không có tin tức gì của cô ta, ngay cả Kỳ Chiến cũng khiêm tốn rất nhiều.
“Đúng rồi, sao tối qua tớ không thấy cậu?” Hứa Như hỏi.
Nghe vậy, Lưu Thanh ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên.
“Hướng Hoằng đưa tớ đi.” Cô ấy trầm giọng nói.
“Sau đó thì sao? Xảy ra chuyện gì?” Hứa Như có dự cảm không tốt.
“Không xảy ra chuyện gì cả, ôn lại chuyện cũ thôi.”
“Cậu vẫn chưa buông bỏ được anh ta.” Hứa Như nói với vẻ chắc chắn.
Nếu không bây giờ Lưu Thanh sẽ không có vẻ mặt phiền muộn như thế.
Sau khi kết hôn, cô đã lâu không nghe thấy tiếng cười thoải mái của cô ấy nữa.
Cô ấy càng ngày càng bị đè nén.
Lưu Thanh mím môi, coi như ngầm thừa nhận.
“Nhưng chúng tớ sẽ không bao giờ đến được với nhau.”
…
Khi về tới vịnh nhà họ Lý đã gần rạng sáng, Hứa Như buồn ngủ nên nhắm mắt ngủ thiếp đi trong xe.
Khi tỉnh lại thì đã được Lý Thế Nhiên bế về phòng.
Cô mở mắt: “Sao anh không gọi em dậy?”
“Gọi em dậy thì anh cũng vẫn bế em lên, chi bằng để em ngủ yên tĩnh.” Lý Thế Nhiên cong môi cười.
“Ý anh là bình thường em rất lắm lời?” Hứa Như cố ý xụ mặt.
“Bà Lý đừng xuyên tạc ý anh.” Lý Thế Nhiên cười.
Hứa Như ôm lấy Lý Thế Nhiên rồi hỏi anh: “Gần đây Hướng Hoằng thế nào?”
Lý Thế Nhiên chau mày: “Sao lại nói đến anh ta?”
“Ừm, em hỏi thôi, dường như anh ta vẫn dây dưa không rõ với Lưu Thanh.”
“Ừ, gần đây anh ta rất hay tới nước A.” Lý Thế Nhiên không phủ nhận.
“Không phải anh ta đã có vợ chưa cưới rồi sao?” Hứa Như tức giận.
“Anh ta không thích vợ chưa cưới của mình.”
“Vậy không thích thì không thể huỷ bỏ hôn ước ư?”
Nếu anh ta tiếp tục mập mờ với Lưu Thanh, cô thật sự rất lo cho cô ấy…
Trở mình, mở mắt, vị trí bên cạnh đã không còn ai.
Nhưng từng cảnh tượng tối qua lại quanh quẩn trong đầu cô.
Khoé môi dần cong lên, sự bủn rủn trên người nhắc nhở cô tối qua điên cuồng thế nào.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hứa Như vô thức trốn vào trong chăn.
Mặt cô đang đỏ bừng.
Lý Thế Nhiên biết cô đã dậy rồi, giọng nói nhu hoà vọng lại từ trên đỉnh đầu cô: “Ăn trưa thôi.”
Chăn bị kéo xuống, Hứa Như mang vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Ánh mắt đó thật sự khiến người khác không kìm chế được.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm mà anh thích kia.
Hứa Như mở to mắt, mãi lâu sau mới quen.
Nhưng khi cô còn chưa thoả mãn thì Lý Thế Nhiên đã lui lại.
“Muốn anh bế em xuống không?” Anh nhướn mày.
Hứa Như lúng túng, lập tức xuống giường đi dép.
Nhưng không chú ý đến vết thương trên chân, vừa cử động thấy đau muốn chết!
“Xem ra vẫn cần anh phải bế em.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên đã bế ngang cô lên.
Hứa Như rũ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng Lý Thế Nhiên, nhìn mắt cá chân bị thương của mình.
“Anh đắp thuốc cho em khi nào vậy?”
“Sáng nay.”
“Em có thể tự đi.”
Đây là nhà họ Lâm chứ không phải vịnh nhà họ Lý chỉ có hai người họ.
“Anh không yên tâm.” Lý Thế Nhiên lạnh giọng đáp.
“Không có gì không yên tâm cả, em đi từ từ là được.” Hứa Như mong chờ nhìn Lý Thế Nhiên.
Nhưng anh lại không hề bị lay động.
Tới phòng khách, Lâm Tung cũng vừa từ lầu phụ tới đây.
Toà lâu đài cổ của nhà họ Lâm có hai toà, toà chính chủ yếu để tiếp đãi khách khứa, toà phụ mới là nơi Lâm Tung ở.
Bây giờ Hứa Như tạm thời ở toà chính.
“Làm sao vậy?” Lâm Tung thấy cháu gái được bế xuống thì chau mày.
“Tối qua bà Lý bị trật chân nên đi lại không tiện.” Lý Thế Nhiên đáp lời.
“Ông gọi bác sĩ Đông y tới xem xem.” Dứt lời, Lâm Tung đã giao việc cho quản gia.
“Ông ngoại, không cần đâu, cháu không sao.”
Hứa Như ngồi xuống, cô chỉ bị thương nhẹ thôi mà.
Nhưng Lâm Tung lại rất căng thẳng: “Phải để bác sĩ tới xem, hôm nay đừng về vội, đợi chân khỏi rồi về.”
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, anh không có ý kiến gì.
Ăn trưa xong, Lâm Tung lần đầu tiên bảo Lý Thế Nhiên đi tản bộ vườn hoa với ông, mà vì chân Hứa Như bị thương nên chỉ đành ở lại phòng nghỉ ngơi.
“Ông ngoại.” Lý Thế Nhiên dìu ông.
Sân golf sau núi vừa được quét dọn xong, Lâm Tung ngồi xuống.
“Chuyện hôm qua điều tra thế nào rồi?”
“Ông ngoại, tên trộm đá quý mà cảnh sát điều tra đúng là đã vào lâu đài cổ, ý đồ vu oan giáng hoạ cho nhà họ Lâm.”
Nhưng đến giờ vẫn chưa có thêm manh mối mới.
“Khốn nạn! Bao năm nay nhà họ Lâm không ở Nam Thành, càng không có gây thù hằn, sao lại xảy ra chuyện hoang đường này?!”
“Có phải đám người đó nhằm vào cậu không?” Ánh mắt sắc bén của Lâm Tung nhìn Lý Thế Nhiên.
“Ông ngoại, cháu sẽ bắt được kẻ đứng sau.” Lý Thế Nhiên cau mày.
“Tôi muốn có kết quả trong ba ngày, hôm qua là hôn lễ của cháu gái tôi mà cậu xem xem đã loạn thành cái gì rồi?”! Lâm Tung không nổi cáu trước mặt Hứa Như là vì không muốn cô đau lòng.
Nhưng khi đối mặt với người khác, ông thật sự không giấu được vẻ tức giận!
“Cháu sẽ làm.”
“Nếu cháu gái tôi đã chọn cháu thì tôi cũng tin tưởng con bé, Thế Nhiên, cậu đừng để tôi thất vọng.” Lâm Tung trầm giọng nói.
Bây giờ ông ngầm chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì Hứa Như.
Nhưng nếu Lý Thế Nhiên dám làm chuyện gì tổn thương đến Hứa Như, ông sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lý Thế Nhiên gật đầu: “Ông ngoại, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Hứa Như.”
“Chơi với tôi một ván đi.”
…
Mãi cho tới chập tối, Lý Thế Nhiên và ông ngoại vẫn chưa về, Hứa Như tìm tới sân golf.
Lâm Tung thích nhất là chơi golf nên khi xây toà lâu đài cổ này đã cố ý xây khu vực sau núi này làm sân golf.
Thấy Lý Thế Nhiên lại đánh trúng golf, ánh mắt ông lộ vẻ tán thưởng: “Cậu nhóc này chơi không tệ, rất chuyên nghiệp.”
“Mấy năm trước cháu thường xuyên chơi nhưng cũng chỉ là nghiệp dư, đương nhiên không bằng được ông ngoại.”
Lâm Tung cười lớn: “Tôi già rồi, bây giờ đã là thiên hạ của mấy người trẻ tuổi rồi.”
Lý Thế Nhiên đỡ ông ngoại ngồi xuống, Hứa Như đang đi về phía này ở nơi không xa.
Thấy hai người ở chung hoà thuận, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tung vừa liếc qua đã nhìn thấu cô: “Thế nào, lo lắng à?”
Hứa Như cười: “Ông ngoại, cháu không có.”
“Chân không thoải mái thì đừng chạy lung tung.” Lý Thế Nhiên thấy cô chân thấp chân cao thì nhíu chặt mày kiếm.
“Vẫn ổn, chỉ hơi đau chút thôi.”
Cũng không đến mức không đi lại được.
Lý Thế Nhiên cầm lấy cổ tay cô: “Ông ngoại, hôm nay ông cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm thôi ạ.”
“Ừm, hai đứa cũng về đi.”
Chạng vạng tối, Lưu Thanh nhắn tin nói tối nay cô ấy sẽ về nước A, hai người hẹn nhau đi ăn.
Nhà hàng ở khách sạn Lưu Thanh ở, Hứa Như nhớ lại từ sau buổi chiều hôm qua, hình như cô không nhìn thấy Lưu Thanh.
“Như, Lý Thế Nhiên đã tra ra chuyện hôm qua chưa?” Lưu Thanh quan tâm hỏi, chuyện bất ngờ hôm qua cô cũng đã thấy.
Hứa Như lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có manh mối.”
“Tớ lo là nhằm vào cậu, bây giờ cậu là cháu gái của nhà họ Lâm, thân phận này luôn bị người khác ngấp nghé.” Lưu Thanh nhắc nhở.
Hứa Như không nghĩ nhiều, cô cũng hiểu đại khái quyền thế của nhà họ Lâm, nhưng dù sao nhà họ Lâm cũng không phát triển ở Nam Thành, nếu nhằm vào cô…
Người duy nhất cô có thể nghĩ tới chỉ có Tần Nhi.
Nhưng gần đây gần như không có tin tức gì của cô ta, ngay cả Kỳ Chiến cũng khiêm tốn rất nhiều.
“Đúng rồi, sao tối qua tớ không thấy cậu?” Hứa Như hỏi.
Nghe vậy, Lưu Thanh ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ không tự nhiên.
“Hướng Hoằng đưa tớ đi.” Cô ấy trầm giọng nói.
“Sau đó thì sao? Xảy ra chuyện gì?” Hứa Như có dự cảm không tốt.
“Không xảy ra chuyện gì cả, ôn lại chuyện cũ thôi.”
“Cậu vẫn chưa buông bỏ được anh ta.” Hứa Như nói với vẻ chắc chắn.
Nếu không bây giờ Lưu Thanh sẽ không có vẻ mặt phiền muộn như thế.
Sau khi kết hôn, cô đã lâu không nghe thấy tiếng cười thoải mái của cô ấy nữa.
Cô ấy càng ngày càng bị đè nén.
Lưu Thanh mím môi, coi như ngầm thừa nhận.
“Nhưng chúng tớ sẽ không bao giờ đến được với nhau.”
…
Khi về tới vịnh nhà họ Lý đã gần rạng sáng, Hứa Như buồn ngủ nên nhắm mắt ngủ thiếp đi trong xe.
Khi tỉnh lại thì đã được Lý Thế Nhiên bế về phòng.
Cô mở mắt: “Sao anh không gọi em dậy?”
“Gọi em dậy thì anh cũng vẫn bế em lên, chi bằng để em ngủ yên tĩnh.” Lý Thế Nhiên cong môi cười.
“Ý anh là bình thường em rất lắm lời?” Hứa Như cố ý xụ mặt.
“Bà Lý đừng xuyên tạc ý anh.” Lý Thế Nhiên cười.
Hứa Như ôm lấy Lý Thế Nhiên rồi hỏi anh: “Gần đây Hướng Hoằng thế nào?”
Lý Thế Nhiên chau mày: “Sao lại nói đến anh ta?”
“Ừm, em hỏi thôi, dường như anh ta vẫn dây dưa không rõ với Lưu Thanh.”
“Ừ, gần đây anh ta rất hay tới nước A.” Lý Thế Nhiên không phủ nhận.
“Không phải anh ta đã có vợ chưa cưới rồi sao?” Hứa Như tức giận.
“Anh ta không thích vợ chưa cưới của mình.”
“Vậy không thích thì không thể huỷ bỏ hôn ước ư?”
Nếu anh ta tiếp tục mập mờ với Lưu Thanh, cô thật sự rất lo cho cô ấy…
Tác giả :
Thanh Thu