Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Chương 166: TỐI NAY LÀM BẠN GÁI CỦA TÔI
Lý Thế Nhiên giận tái mặt hất hàm một cái rất nhanh liền có hai người vệ sĩ đi tới: “Tôi không tiện đưa cô lên, cô yên tâm đi, bọn họ sẽ bảo vệ cho cô.”
Dứt lời, Lý Thế Nhiên quay người đi rất nhanh.
Lục Hoan nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh tay nắm chặt thành nắm đấm, đáy mắt hiển hiện vẻ không cam lòng.
Vào giờ khắc này tâm tình Hứa Như trải qua quá trình lên lên xuống xuống, nhìn thấy Lý Thế Nhiên đẩy tay Lục Hoan ra rời đi, tâm tình căng cứng của cô mới dịu xuống được.
Môi anh đào không khỏi lộ ra nụ cười, ừm, xem ra cái cô Lục Hoan này cũng rất ỷ lại vào Lý Thế Nhiên.
Nếu không thì vừa rồi cũng đã không gắt gao nắm lấy anh không thả.
Nghĩ đến chuyện đêm hôm khuya khoắt Lục Hoan gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên bảo anh ra ngoài, xem ra không phải là vì công việc.
Hứa Như lại có chút cảm giác khó chịu.
Đi ra khỏi cửa, cô đang định đón xe trở về lại thấy Lý Thế Nhiên đang tựa vào bên cạnh chiếc xe Maybach màu đen kia, hai tay đút túi quần, mắt đen hơi híp lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Dáng vẻ này của anh sao lại giống như đang chờ người vậy…
Sẽ không phải là đang đợi cô đấy chứ?
Hứa Như hơi nhíu mày lại liền thấy Lý Thế Nhiên đang đi về phía cô bên này.
“Anh đang chờ em à?” Hứa Như còn đang tức giận vô thức tránh xa anh.
Nhưng không thành công, Lý Thế Nhiên vươn cánh tay ra kéo một cái liền đem cô ôm vào trong ngực.
Anh dán vào cái trán của cô, giọng nói trầm thấp thân mật: “Từ cửa sổ thủy tinh bên kia có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh của khách sạn.”
Lý Thế Nhiên chỉ chỉ một khung cửa sổ sát đất ở khu phía tây trong nhà hàng.
Hứa Như thuận theo đầu ngón tay của anh nhìn sang, thật đúng là… Cho nên anh đã biết cô vẫn đứng ở đằng sau cây cột…
Hứa Như có chút quẫn bách cúi đầu xuống, nhưng mà… Cũng không phải là cô cố ý muốn trốn tránh.
Hùng hồn ngẩng đầu lên, Hứa Như không khỏi chất vấn: “Cho nên hơn nửa đêm anh đi ra ngoài chính là vì khuyên giải Lục Hoan à?”
Lý Thế Nhiên nhíu mày lại, lòng bàn tay dán lên khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Lục Hoan bị chú nhỏ của cô ta quấy rầy, anh không hề khuyên giải cô ta mà chỉ đưa cô ta trở về.”
“À.” Hứa Như nhàn nhạt đáp lại.
“Sau này đi ra ngoài thì bảo lái xe đưa em đi, không được phép tự mình bắt xe.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như cắn cắn môi, không phải vì cô không muốn đêm hôm khuya khoắt làm phiền lái xe à…
Từ sau khi chuyển đến nhà họ Lý đi lại của cô đã tự do hơn nhiều, không cần vừa đi ra ngoài đã có tài xế chờ sẵn, cô cũng rất ưa thích kiểu như thế này.
Hơn nữa gần đây cô cũng đang suy nghĩ về chuyện mua một chiếc xe, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn nữa.
Thấy Hứa Như không bằng lòng, sắc mặt Lý Thế Nhiên lại càng trầm xuống hơn nữa, anh nhéo cái cằm nhìn vẻ mặt có phần ai oán của cô.
“Vẫn còn giận à?”
“Có sao?”
“Có, bà Lý, em đang ghen đấy.” Lý Thế Nhiên chắc chắn nói.
Khóe miệng Hứa Như giật một cái, đẩy anh ra chua ngoa nói: “Ừ thì em đang ghen đấy, vừa rồi anh còn thân mật với Lục Hoan thế cơ mà.”
“Ừm, anh thừa nhận.” Lý Thế Nhiên không hề phủ nhận.
Hứa Như chán nản, quay đầu bước đi.
Cảm thấy không có cách nào giao tiếp với người đàn ông này!
Lý Thế Nhiên hơi nhếch môi mỏng lên, chụp cánh tay dài tới Hứa Như gần như là bị anh ôm lấy.
Lái xe lập tức mở cửa xe ra, Hứa Như bị anh nhét vào trong xe không khỏi tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Lục Hoan cũng được coi như là một nửa em gái của anh, anh không thể không quan tâm tới cô ta nhưng sẽ giữ khoảng cách.” Lý Thế Nhiên giải thích.
Hứa Như nghi ngờ, em gái?
Lục Hoan và Lý Thế Nhiên cũng không cùng họ với nhau, cho nên, là nhận nuôi?
“Nhưng hình như cô ta rất thích anh và cũng không hề coi anh là anh trai.”
Có đôi khi ánh mắt phụ nữ nhìn phụ nữ lại rất chuẩn, Lục Hoan và Lý Thế Nhiên không hề có quan hệ máu mủ nhưng Lục Hoan lại luôn luôn cố ý thân cận với Lý Thế Nhiên…
“Nếu như bà Lý để ý thì anh sẽ tiễn cô ta đi luôn.”
Hứa Như lập tức lắc đầu, cô cũng không muốn vô cớ can thiệp vào chuyện của Lý Thế Nhiên.
“Nếu anh đã coi cô ta là em gái thì cũng không sao, hơn nữa đây cũng là chuyện của anh nên em không muốn quan tâm.” Hứa Như quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù anh nói với mình là không có quan hệ gì nhưng vừa rồi hình tượng hai người gần như là ôm nhau vẫn khiến cho cô vô cùng bực bội.
Hứa Như, mày tỉnh táo lại một chút đi!
“Em chắc chắn là không quan tâm chứ?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, đáy lòng cảm thấy hơi khó chịu.
“Em không quan tâm.” Hứa Như cố chấp đáp lại.
“Bà Lý, nhớ kỹ lời em nói đấy.” Đáy mắt Lý Thế Nhiên hiện lên thâm ý.
Hôm sau, Dược Phẩm Thiên Nhất.
Hôm nay Lưu Thanh xin nghỉ, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua bây giờ Hứa Như vẫn còn sợ hãi.
Nếu như Hướng Hoằng không tới, chỉ bằng khả năng của một mình cô cũng không thể nào đưa Lưu Thanh ra được.
Bất ngờ chính là hôm nay cả Hướng Hoằng cũng không đi làm, Hứa Như gửi tin nhắn cho Lưu Thanh hỏi thăm tình hình của cô ấy.
Nhưng Lưu Thanh mãi vẫn chưa trả lời.
Hứa Như rất lo lắng, giờ nghỉ trưa vội vàng gọi điện thoại cho cô ấy.
“Như, tôi vừa tỉnh.” Lưu Thanh duỗi lưng một cái, ánh nắng nhu hòa chiếu vào khiến cô ấy mê muội nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh người.
“Vậy là tôi đã quấy rầy mộng đẹp của cô và Giám đốc Hướng à?”
“Nào có, anh ta…” Lưu Thanh thẹn thùng nói ra.
Hứa Như một giây đã hiểu: “Vậy mà tôi còn lo lắng tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, nếu cô vẫn tốt thì đi ngủ tiếp đi, chỉ sợ là tối hôm qua cô cũng không được nghỉ ngơi rồi.”
Lưu Thanh “Khanh khách” khẽ cười một tiếng: “Ừm, quả thật là sáng sớm mới ngủ, Như, bây giờ cô đã biết tất cả mọi chuyện…”
Hứa Như: …
“Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải đi công tác ở thành phố B, cô đem tài liệu về thuốc tân dược Mỹ chuẩn bị thật kỹ càng đi nhé, chúng ta còn phải đi thương lượng với các nhà phân phối nữa đấy.”
“Được rồi, vậy không quấy rầy Giám đốc Lưu nữa.” Hứa Như cười nói.
“Đáng ghét!”
Cúp điện thoại, Hứa Như lại không cười nổi, cô mở Google ra nhập vào cái tên “Hướng Hoằng” .
Thông tin liên quan tới Hướng Hoằng ở trên mạng lại có rất nhiều, tốt nghiệp thạc sĩ ngành tài chính tại đại học Harvard, từ mấy năm trước anh bắt đầu kinh doanh thuốc ở nước ngoài và thu được rất nhiều món lợi nhuận kếch xù ngoài ra anh ta còn là một nhà quản lý có tiếng tăm lừng lẫy.
Còn có một ít chuyện xấu của anh ta, không có gì hơn đều liên quan đến mấy cô gái là người mẫu thiên kim, gợi cảm cao gầy hay vô cùng xinh đẹp.
Hứa Như đóng website lại, mặc dù lo lắng nhưng cô có thể thông qua hành động tối hôm qua của Hướng Hoằng để suy đoán có lẽ anh ta cũng có để ý tới Lưu Thanh.
Không nghĩ nhiều nữa, Hứa Như tập trung vào công việc, buổi chiều còn nhận được điện thoại của Lý Thế Nhiên nói tối nay cô phải tới tham gia một bữa tiệc cảm ơn ở Lý thị.
Hứa Như nhìn đống công việc chồng chất như núi ở trước mặt, Lưu Thanh không đi làm mà ngày mai cô còn phải đi công tác nên tối nay cô lại phải tăng ca rồi.
Hơn nữa cô vốn không thích những trường hợp kia, cũng không muốn kiêu ngạo đứng ở bên cạnh Lý Thế Nhiên đi vòng quanh nên đã từ chối.
Lý thị.
Lục Hoan gõ cửa một cái sau đó đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Lý, đây là một vài tài liệu liên quan đến thuốc thần kinh từ thảo dược mà chúng ta đang nghiên cứu tôi vừa mới chuẩn bị, ngài xem thử một chút.”
Lý Thế Nhiên nhận lấy còn chưa kịp mở ra thì Lê Nhan Vinh đã đi vào.
“Anh Lý, chưa thông báo chuyện bữa tiệc tối nay với chị dâu à?”
Sắc mặt Lục Hoan đang đứng bên cạnh trầm xuống, vô thức nhìn về phía Lý Thế Nhiên.
“Cô ấy không rảnh.” Lý Thế Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ.
“Chậc chậc, nhưng tôi đã thông báo cho tất cả nhân viên của Lý thị rồi, tất cả mọi người đều muốn gặp mặt bà Lý một lần đấy!” Lê Nhan Vinh có chút thất vọng.
“Do bà Lý không muốn lộ diện sao?” Lục Hoan hỏi.
“Từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn không thích mấy trường hợp như thế này, cứ theo cô ấy đi.” Trong giọng nói của Lý Thế Nhiên toát ra vẻ cưng chiều.
“Nhưng cô ấy là bà chủ của Lý thị đấy, cậu cũng không thể cứ kim ốc tàng kiều mãi như vậy được.” Lê Nhan Vinh sờ lên cái cằm, mặc dù anh ta mới chỉ tiếp xúc qua với Hứa Như một lần nhưng thực sự cũng quá hời hợt rồi.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên ngước lên ánh mắt hướng về phía Lục Hoan, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Lục Hoan, tối nay cô làm bạn gái của tôi đi.”
Dứt lời, Lý Thế Nhiên quay người đi rất nhanh.
Lục Hoan nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh tay nắm chặt thành nắm đấm, đáy mắt hiển hiện vẻ không cam lòng.
Vào giờ khắc này tâm tình Hứa Như trải qua quá trình lên lên xuống xuống, nhìn thấy Lý Thế Nhiên đẩy tay Lục Hoan ra rời đi, tâm tình căng cứng của cô mới dịu xuống được.
Môi anh đào không khỏi lộ ra nụ cười, ừm, xem ra cái cô Lục Hoan này cũng rất ỷ lại vào Lý Thế Nhiên.
Nếu không thì vừa rồi cũng đã không gắt gao nắm lấy anh không thả.
Nghĩ đến chuyện đêm hôm khuya khoắt Lục Hoan gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên bảo anh ra ngoài, xem ra không phải là vì công việc.
Hứa Như lại có chút cảm giác khó chịu.
Đi ra khỏi cửa, cô đang định đón xe trở về lại thấy Lý Thế Nhiên đang tựa vào bên cạnh chiếc xe Maybach màu đen kia, hai tay đút túi quần, mắt đen hơi híp lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Dáng vẻ này của anh sao lại giống như đang chờ người vậy…
Sẽ không phải là đang đợi cô đấy chứ?
Hứa Như hơi nhíu mày lại liền thấy Lý Thế Nhiên đang đi về phía cô bên này.
“Anh đang chờ em à?” Hứa Như còn đang tức giận vô thức tránh xa anh.
Nhưng không thành công, Lý Thế Nhiên vươn cánh tay ra kéo một cái liền đem cô ôm vào trong ngực.
Anh dán vào cái trán của cô, giọng nói trầm thấp thân mật: “Từ cửa sổ thủy tinh bên kia có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh của khách sạn.”
Lý Thế Nhiên chỉ chỉ một khung cửa sổ sát đất ở khu phía tây trong nhà hàng.
Hứa Như thuận theo đầu ngón tay của anh nhìn sang, thật đúng là… Cho nên anh đã biết cô vẫn đứng ở đằng sau cây cột…
Hứa Như có chút quẫn bách cúi đầu xuống, nhưng mà… Cũng không phải là cô cố ý muốn trốn tránh.
Hùng hồn ngẩng đầu lên, Hứa Như không khỏi chất vấn: “Cho nên hơn nửa đêm anh đi ra ngoài chính là vì khuyên giải Lục Hoan à?”
Lý Thế Nhiên nhíu mày lại, lòng bàn tay dán lên khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Lục Hoan bị chú nhỏ của cô ta quấy rầy, anh không hề khuyên giải cô ta mà chỉ đưa cô ta trở về.”
“À.” Hứa Như nhàn nhạt đáp lại.
“Sau này đi ra ngoài thì bảo lái xe đưa em đi, không được phép tự mình bắt xe.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như cắn cắn môi, không phải vì cô không muốn đêm hôm khuya khoắt làm phiền lái xe à…
Từ sau khi chuyển đến nhà họ Lý đi lại của cô đã tự do hơn nhiều, không cần vừa đi ra ngoài đã có tài xế chờ sẵn, cô cũng rất ưa thích kiểu như thế này.
Hơn nữa gần đây cô cũng đang suy nghĩ về chuyện mua một chiếc xe, như vậy sẽ càng thuận tiện hơn nữa.
Thấy Hứa Như không bằng lòng, sắc mặt Lý Thế Nhiên lại càng trầm xuống hơn nữa, anh nhéo cái cằm nhìn vẻ mặt có phần ai oán của cô.
“Vẫn còn giận à?”
“Có sao?”
“Có, bà Lý, em đang ghen đấy.” Lý Thế Nhiên chắc chắn nói.
Khóe miệng Hứa Như giật một cái, đẩy anh ra chua ngoa nói: “Ừ thì em đang ghen đấy, vừa rồi anh còn thân mật với Lục Hoan thế cơ mà.”
“Ừm, anh thừa nhận.” Lý Thế Nhiên không hề phủ nhận.
Hứa Như chán nản, quay đầu bước đi.
Cảm thấy không có cách nào giao tiếp với người đàn ông này!
Lý Thế Nhiên hơi nhếch môi mỏng lên, chụp cánh tay dài tới Hứa Như gần như là bị anh ôm lấy.
Lái xe lập tức mở cửa xe ra, Hứa Như bị anh nhét vào trong xe không khỏi tức giận nhìn anh chằm chằm.
“Lục Hoan cũng được coi như là một nửa em gái của anh, anh không thể không quan tâm tới cô ta nhưng sẽ giữ khoảng cách.” Lý Thế Nhiên giải thích.
Hứa Như nghi ngờ, em gái?
Lục Hoan và Lý Thế Nhiên cũng không cùng họ với nhau, cho nên, là nhận nuôi?
“Nhưng hình như cô ta rất thích anh và cũng không hề coi anh là anh trai.”
Có đôi khi ánh mắt phụ nữ nhìn phụ nữ lại rất chuẩn, Lục Hoan và Lý Thế Nhiên không hề có quan hệ máu mủ nhưng Lục Hoan lại luôn luôn cố ý thân cận với Lý Thế Nhiên…
“Nếu như bà Lý để ý thì anh sẽ tiễn cô ta đi luôn.”
Hứa Như lập tức lắc đầu, cô cũng không muốn vô cớ can thiệp vào chuyện của Lý Thế Nhiên.
“Nếu anh đã coi cô ta là em gái thì cũng không sao, hơn nữa đây cũng là chuyện của anh nên em không muốn quan tâm.” Hứa Như quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù anh nói với mình là không có quan hệ gì nhưng vừa rồi hình tượng hai người gần như là ôm nhau vẫn khiến cho cô vô cùng bực bội.
Hứa Như, mày tỉnh táo lại một chút đi!
“Em chắc chắn là không quan tâm chứ?” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, đáy lòng cảm thấy hơi khó chịu.
“Em không quan tâm.” Hứa Như cố chấp đáp lại.
“Bà Lý, nhớ kỹ lời em nói đấy.” Đáy mắt Lý Thế Nhiên hiện lên thâm ý.
Hôm sau, Dược Phẩm Thiên Nhất.
Hôm nay Lưu Thanh xin nghỉ, nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua bây giờ Hứa Như vẫn còn sợ hãi.
Nếu như Hướng Hoằng không tới, chỉ bằng khả năng của một mình cô cũng không thể nào đưa Lưu Thanh ra được.
Bất ngờ chính là hôm nay cả Hướng Hoằng cũng không đi làm, Hứa Như gửi tin nhắn cho Lưu Thanh hỏi thăm tình hình của cô ấy.
Nhưng Lưu Thanh mãi vẫn chưa trả lời.
Hứa Như rất lo lắng, giờ nghỉ trưa vội vàng gọi điện thoại cho cô ấy.
“Như, tôi vừa tỉnh.” Lưu Thanh duỗi lưng một cái, ánh nắng nhu hòa chiếu vào khiến cô ấy mê muội nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh người.
“Vậy là tôi đã quấy rầy mộng đẹp của cô và Giám đốc Hướng à?”
“Nào có, anh ta…” Lưu Thanh thẹn thùng nói ra.
Hứa Như một giây đã hiểu: “Vậy mà tôi còn lo lắng tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, nếu cô vẫn tốt thì đi ngủ tiếp đi, chỉ sợ là tối hôm qua cô cũng không được nghỉ ngơi rồi.”
Lưu Thanh “Khanh khách” khẽ cười một tiếng: “Ừm, quả thật là sáng sớm mới ngủ, Như, bây giờ cô đã biết tất cả mọi chuyện…”
Hứa Như: …
“Đúng rồi, ngày mai chúng ta phải đi công tác ở thành phố B, cô đem tài liệu về thuốc tân dược Mỹ chuẩn bị thật kỹ càng đi nhé, chúng ta còn phải đi thương lượng với các nhà phân phối nữa đấy.”
“Được rồi, vậy không quấy rầy Giám đốc Lưu nữa.” Hứa Như cười nói.
“Đáng ghét!”
Cúp điện thoại, Hứa Như lại không cười nổi, cô mở Google ra nhập vào cái tên “Hướng Hoằng” .
Thông tin liên quan tới Hướng Hoằng ở trên mạng lại có rất nhiều, tốt nghiệp thạc sĩ ngành tài chính tại đại học Harvard, từ mấy năm trước anh bắt đầu kinh doanh thuốc ở nước ngoài và thu được rất nhiều món lợi nhuận kếch xù ngoài ra anh ta còn là một nhà quản lý có tiếng tăm lừng lẫy.
Còn có một ít chuyện xấu của anh ta, không có gì hơn đều liên quan đến mấy cô gái là người mẫu thiên kim, gợi cảm cao gầy hay vô cùng xinh đẹp.
Hứa Như đóng website lại, mặc dù lo lắng nhưng cô có thể thông qua hành động tối hôm qua của Hướng Hoằng để suy đoán có lẽ anh ta cũng có để ý tới Lưu Thanh.
Không nghĩ nhiều nữa, Hứa Như tập trung vào công việc, buổi chiều còn nhận được điện thoại của Lý Thế Nhiên nói tối nay cô phải tới tham gia một bữa tiệc cảm ơn ở Lý thị.
Hứa Như nhìn đống công việc chồng chất như núi ở trước mặt, Lưu Thanh không đi làm mà ngày mai cô còn phải đi công tác nên tối nay cô lại phải tăng ca rồi.
Hơn nữa cô vốn không thích những trường hợp kia, cũng không muốn kiêu ngạo đứng ở bên cạnh Lý Thế Nhiên đi vòng quanh nên đã từ chối.
Lý thị.
Lục Hoan gõ cửa một cái sau đó đi vào văn phòng Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Lý, đây là một vài tài liệu liên quan đến thuốc thần kinh từ thảo dược mà chúng ta đang nghiên cứu tôi vừa mới chuẩn bị, ngài xem thử một chút.”
Lý Thế Nhiên nhận lấy còn chưa kịp mở ra thì Lê Nhan Vinh đã đi vào.
“Anh Lý, chưa thông báo chuyện bữa tiệc tối nay với chị dâu à?”
Sắc mặt Lục Hoan đang đứng bên cạnh trầm xuống, vô thức nhìn về phía Lý Thế Nhiên.
“Cô ấy không rảnh.” Lý Thế Nhiên vẫn lạnh lùng như cũ.
“Chậc chậc, nhưng tôi đã thông báo cho tất cả nhân viên của Lý thị rồi, tất cả mọi người đều muốn gặp mặt bà Lý một lần đấy!” Lê Nhan Vinh có chút thất vọng.
“Do bà Lý không muốn lộ diện sao?” Lục Hoan hỏi.
“Từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn không thích mấy trường hợp như thế này, cứ theo cô ấy đi.” Trong giọng nói của Lý Thế Nhiên toát ra vẻ cưng chiều.
“Nhưng cô ấy là bà chủ của Lý thị đấy, cậu cũng không thể cứ kim ốc tàng kiều mãi như vậy được.” Lê Nhan Vinh sờ lên cái cằm, mặc dù anh ta mới chỉ tiếp xúc qua với Hứa Như một lần nhưng thực sự cũng quá hời hợt rồi.
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên ngước lên ánh mắt hướng về phía Lục Hoan, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Lục Hoan, tối nay cô làm bạn gái của tôi đi.”
Tác giả :
Thanh Thu