Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 85: Mộ Như Đâu?
Đông Phương Vũ đi làm về muộn, vừa bước vào cửa thì thấy Đông Phương Tuấn đã ăn tối xong đang bước ra ngoài, khi nhìn thấy anh ta, trên mặt cậu nở một nụ cười nhếch mép: “Anh hai, hình như những người đàn ông kết hôn rồi đều rất khác? Người như anh suốt ngày nhàn rỗi chỉ biết rượu chè cờ bạc, mới cưới chưa được nửa tháng thì đã đi làm, ăn mặc như người thành đạt, có vẻ anh làm việc rất tích cực, mấy hôm nay đều đi sớm về muộn, có lẻ người vợ của anh đã góp công rất nhiều trong việc này, thực sự là một người đàn ông khiến mọi người nể phục.
Tay của Đông Phương Vũ đang xoay chìa khóa xe. Những lời nói của Đông Phương Tuấn không làm anh ta tức giận, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sao cậu ghen tị với tôi sao? Hay là cậu cũng kết hôn thử đi? Cậu cũng có thể đến công ty làm việc sớm hơn, để tôi có thể nhìn thấy vẻ được mọi người ngưỡng mộ cậu sớm hơn, được không? ”
“Hừ, ai sẽ kết hôn?” Đông Phương Tuấn tức giận nói, “Tôi yêu thích làm bác sĩ hơn, tôi không có vận may như anh. Tôi nằm một mình trên giường mười năm, ngồi truovws cửa sổ lạnh lẽo, đọc sách còn không thoải mái sao?"
“Nói như vậy, cậu ghen tị với tôi mười năm đó sao?” Đông Phương Vũ mặt không chút thay đổi, nhưng giọng nói lập tức lạnh đi mấy độ: “Cậu ba sẽ không nghĩ lại tiếp tục nằm trên giường một mình nười năm nữa đấy chứ?"
“Ai ghen tị với anh?” Đông Phương Tuấn nghe lời cũng không nói gì, Đông Phương Vũ chưa kịp trả lời, sau đó lạnh lùng nói: “tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đang có chuyện gắp. Tôi phải đi đón chị dâu. Không có thời gian đâu mà lãng phí nước miếng với anh."
Sau khi Đông Phương Tuấn nói xong lời này liền bước ngang qua Đông Phương Vũ, nhanh chóng đi về phía xe của mình trong sân.
Đông Phương Vũ thoáng sững sờ sau đó liền đuổi theo, ghé vào xe của cậu ta, cau mày, căng thẳng hỏi: "Cậu nói cái gì? Đón chị cả? Chị dâu cậu đi đâu?"
"Tôi nghe Liễu mẫu nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 của chị cả và chị hai. Buổi chiều, hai người họ đã lái xe về nhà mẹ đẻ để tổ chức sinh nhật" Đông Phương Tuấn vừa nhẹ nhàng nói vừa đưa tay ra kéo cửa xe, "Bây giờ đã 9h. Tôi nghĩ khi tôi lái xe đến nhà họ Tịch, bữa tiệc sinh nhật ở đó cũng gần kết thúc."
"Cậu không cần đi," Đông Phương Vũ nhanh chóng ngăn Đông Phương Tuấn lại, sau đó nói thêm: "Tôi sẽ đến nhà họ Tịch đón Mộ Tuyết, cũng sẽ đưa cả hai trở về. Cậu mau đi xem bài tập đi."
“Này, ý anh là gì?” Đông Phương Tuấn nhất thời không vui liền quát Đông Phương Vũ: “Anh đi đón vợ anh đi, tôi đi đón chin cả của tôi, hai người chúng ta sẽ không can thiệp vào nhau, vậy nên tại sao anh lại không để tôi đi? "
"Mộ Tuyết và chị cả ở cùng một nhà. Tôi chỉ cần lái một xe đến đón họ là được. Không cần phải lái hai chiếc." Đông Phương Vũ xua tay nhanh chóng phủ nhận lời nói của Đông Phương Tuấn, sau đó đi về phía xe của anh ta.
Khi đến bên cạnh xe, anh ta mở cửa ghế lái để lên xe, nhưng nhìn thấy chiếc Maserati của Tịch Mộ Tuyết đang chạy vào cửa sân, Đông Phương Vũ sửng sốt, sau đó đóng cửa lại bước tới.
Đến trước cửa chiếc xe Maserati mà Tịch Mộ Tuyết đang lái, anh ta muốn đưa tay giúp Mộ Như mở cửa, nhưng lại thấy ghế phụ trống trơn, không có ai cả.
“Chị cả đâu?” Đông Phương Vũ nhìn Tịch Mộ Tuyết đã đẩy cửa xe bước ra, sợ rằng cô ta sẽ không đáp lại ngay lập tức, sau đó nói thêm: “Em gái Mộ Như của cô đâu?
Tay của Đông Phương Vũ đang xoay chìa khóa xe. Những lời nói của Đông Phương Tuấn không làm anh ta tức giận, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Sao cậu ghen tị với tôi sao? Hay là cậu cũng kết hôn thử đi? Cậu cũng có thể đến công ty làm việc sớm hơn, để tôi có thể nhìn thấy vẻ được mọi người ngưỡng mộ cậu sớm hơn, được không? ”
“Hừ, ai sẽ kết hôn?” Đông Phương Tuấn tức giận nói, “Tôi yêu thích làm bác sĩ hơn, tôi không có vận may như anh. Tôi nằm một mình trên giường mười năm, ngồi truovws cửa sổ lạnh lẽo, đọc sách còn không thoải mái sao?"
“Nói như vậy, cậu ghen tị với tôi mười năm đó sao?” Đông Phương Vũ mặt không chút thay đổi, nhưng giọng nói lập tức lạnh đi mấy độ: “Cậu ba sẽ không nghĩ lại tiếp tục nằm trên giường một mình nười năm nữa đấy chứ?"
“Ai ghen tị với anh?” Đông Phương Tuấn nghe lời cũng không nói gì, Đông Phương Vũ chưa kịp trả lời, sau đó lạnh lùng nói: “tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi đang có chuyện gắp. Tôi phải đi đón chị dâu. Không có thời gian đâu mà lãng phí nước miếng với anh."
Sau khi Đông Phương Tuấn nói xong lời này liền bước ngang qua Đông Phương Vũ, nhanh chóng đi về phía xe của mình trong sân.
Đông Phương Vũ thoáng sững sờ sau đó liền đuổi theo, ghé vào xe của cậu ta, cau mày, căng thẳng hỏi: "Cậu nói cái gì? Đón chị cả? Chị dâu cậu đi đâu?"
"Tôi nghe Liễu mẫu nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 19 của chị cả và chị hai. Buổi chiều, hai người họ đã lái xe về nhà mẹ đẻ để tổ chức sinh nhật" Đông Phương Tuấn vừa nhẹ nhàng nói vừa đưa tay ra kéo cửa xe, "Bây giờ đã 9h. Tôi nghĩ khi tôi lái xe đến nhà họ Tịch, bữa tiệc sinh nhật ở đó cũng gần kết thúc."
"Cậu không cần đi," Đông Phương Vũ nhanh chóng ngăn Đông Phương Tuấn lại, sau đó nói thêm: "Tôi sẽ đến nhà họ Tịch đón Mộ Tuyết, cũng sẽ đưa cả hai trở về. Cậu mau đi xem bài tập đi."
“Này, ý anh là gì?” Đông Phương Tuấn nhất thời không vui liền quát Đông Phương Vũ: “Anh đi đón vợ anh đi, tôi đi đón chin cả của tôi, hai người chúng ta sẽ không can thiệp vào nhau, vậy nên tại sao anh lại không để tôi đi? "
"Mộ Tuyết và chị cả ở cùng một nhà. Tôi chỉ cần lái một xe đến đón họ là được. Không cần phải lái hai chiếc." Đông Phương Vũ xua tay nhanh chóng phủ nhận lời nói của Đông Phương Tuấn, sau đó đi về phía xe của anh ta.
Khi đến bên cạnh xe, anh ta mở cửa ghế lái để lên xe, nhưng nhìn thấy chiếc Maserati của Tịch Mộ Tuyết đang chạy vào cửa sân, Đông Phương Vũ sửng sốt, sau đó đóng cửa lại bước tới.
Đến trước cửa chiếc xe Maserati mà Tịch Mộ Tuyết đang lái, anh ta muốn đưa tay giúp Mộ Như mở cửa, nhưng lại thấy ghế phụ trống trơn, không có ai cả.
“Chị cả đâu?” Đông Phương Vũ nhìn Tịch Mộ Tuyết đã đẩy cửa xe bước ra, sợ rằng cô ta sẽ không đáp lại ngay lập tức, sau đó nói thêm: “Em gái Mộ Như của cô đâu?
Tác giả :
kiều mạch