Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 125: Trời Đất
Mộ Như lại ngượng ngùng khi bị nhìn, cô nhìn xung quay liền nhìn thấy biển chỉ đường cách đó không xa, một mũi tên chỉ lên trời, một mũi tên chỉ xuống đất, cô nghĩ mũi tên này có ý nghĩa rất hay, cô muốn lên trời xem thử.
Nghĩ đến đây, cô xoay người đi về hướng chỉ của mũi hướng lên, khoảng mười phút sau, cô cuối cùng cũng tới cái gọi là thiên đường, nhưng cô lại thấy thất vọng trước những gì nhìn thấy.
Bởi vì cái gọi là trời đất này thực chất là cây cỏ được trồng trêи một sườn đất dốc, cây cỏ màu đỏ được trồng tạo ra hai chữ trời đất, đứng dưới chân núi nhìn ra xa, là thế giới của trời và đất.
Chà, đây là hiệu ứng giống như tấm bản đồ Trung Quốc khi được dốc ngược lại, đó là một việc thử thách thị giác, nhưng hiệu quả thì không tốt lắm.
Mộ Như lơ đãng nhìn từ trêи xuống, thấy biển báo chỉ đến nơi gọi là vùng thực vật sa mạc, đang phân vân định vào vùng thực vật sa mạc để xem thử thì chuông điện thoại reo.
Tất nhiên là Đông Phương Vũ gọi hỏi cô đang ở đâu, anh ta bảo cô quay lại xe và nói cô đã thắp hương cầu phúc rồi thì về nhà.
Mộ Như lập tức từ bỏ ý định đi tới khu thực vật sa mạc, nhanh chóng quay người đi về phía xe, lúc này mới phát hiện Đông Phương Vũ, Đông Phương Mai cùng với Tịch Mộ Tuyết đã đứng sẵn bên cạnh xe đợi cô. Trêи tay Tịch Mộ Tuyết có một túi vải, nhưng cô không biết nó là cái gì.
Thấy cô quay lại, dì Mai nói với vẻ không hài lòng: “Mộ Như, con có chuyện gì vậy, sao con lại bỏ đi khi chưa thắp hương cầu nguyện xong? Con có xin sâm giúp A Mặc không?
Mộ Như nghe Đông Phương Mai nói, mới nhận ra rằng cô đã quá cẩu thả trong việc thắp hương để cầu xin phước lành. Bà đoán cô ước chừng chỉ đốt một nén hương, về phần cầu phúc thì trực tiếp bỏ qua.
“Con không thể ngửi mùi hương bên trong,” Mộ Như nói thật, cô nhìn Đông Phương Mai nói một cách hối lỗi: “Con xin lỗi, dì Mai, con không quen ngửi khói nhan, nó làm con chảy cả nước mắt, con thực sự không thể chịu đựng được nên con mới đi ra ngoài. “
“Không quen ngửi?” Khuôn mặt của dì Mai hơi quay sang một bên, rồi bà liếc nhìn Mộ Tuyết không chút lưu tình, nhàn nhạt nói: “Ồ, không sao đâu. Có lẽ là vì từ nhỏ con rất ít khi đến những nơi như đền thờ. Lần sau tới con không được phép chạy trốn nữa đâu đấy.”
” Dạ, con hiểu rồi “Mộ Như vội vàng đáp, trong lòng nghĩ lần sau có đến đền Hoằng Pháp để thắp hương hay gì đó, cô chỉ việc giả vờ ốm không thể đi được.
Đông Phương Vũ vẫn giúp cô lái xe trở về, chuyến trở về diễn ra suôn sẻ mà không có vấn đề gì về xe, vì vậy cô trở về “Nhất Thốn Mặc” mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Mộ Như đi đến chùa thì không sao, nhưng khi vừa về đến “Nhất Thốn Mặc” thì Tịch Mộ Tuyết lại la lên đau đầu, Đông Phương Mai nói có thể là do đền Hoằng Pháp ở lưng chừng núi nên Tịch Mộ Tuyết có thể đã bị cảm lạnh do gió núi.
Mộ Như không biết tại sao cô ta lại có chút choáng váng đầu óc, chỉ nghĩ chắc cô ta là phụ nữ mang thai, bị cảm hay sao đó đều không được dùng thuốc cho bà bầu bị cảm, vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
Nguồn:
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM
Nghĩ đến đây, cô xoay người đi về hướng chỉ của mũi hướng lên, khoảng mười phút sau, cô cuối cùng cũng tới cái gọi là thiên đường, nhưng cô lại thấy thất vọng trước những gì nhìn thấy.
Bởi vì cái gọi là trời đất này thực chất là cây cỏ được trồng trêи một sườn đất dốc, cây cỏ màu đỏ được trồng tạo ra hai chữ trời đất, đứng dưới chân núi nhìn ra xa, là thế giới của trời và đất.
Chà, đây là hiệu ứng giống như tấm bản đồ Trung Quốc khi được dốc ngược lại, đó là một việc thử thách thị giác, nhưng hiệu quả thì không tốt lắm.
Mộ Như lơ đãng nhìn từ trêи xuống, thấy biển báo chỉ đến nơi gọi là vùng thực vật sa mạc, đang phân vân định vào vùng thực vật sa mạc để xem thử thì chuông điện thoại reo.
Tất nhiên là Đông Phương Vũ gọi hỏi cô đang ở đâu, anh ta bảo cô quay lại xe và nói cô đã thắp hương cầu phúc rồi thì về nhà.
Mộ Như lập tức từ bỏ ý định đi tới khu thực vật sa mạc, nhanh chóng quay người đi về phía xe, lúc này mới phát hiện Đông Phương Vũ, Đông Phương Mai cùng với Tịch Mộ Tuyết đã đứng sẵn bên cạnh xe đợi cô. Trêи tay Tịch Mộ Tuyết có một túi vải, nhưng cô không biết nó là cái gì.
Thấy cô quay lại, dì Mai nói với vẻ không hài lòng: “Mộ Như, con có chuyện gì vậy, sao con lại bỏ đi khi chưa thắp hương cầu nguyện xong? Con có xin sâm giúp A Mặc không?
Mộ Như nghe Đông Phương Mai nói, mới nhận ra rằng cô đã quá cẩu thả trong việc thắp hương để cầu xin phước lành. Bà đoán cô ước chừng chỉ đốt một nén hương, về phần cầu phúc thì trực tiếp bỏ qua.
“Con không thể ngửi mùi hương bên trong,” Mộ Như nói thật, cô nhìn Đông Phương Mai nói một cách hối lỗi: “Con xin lỗi, dì Mai, con không quen ngửi khói nhan, nó làm con chảy cả nước mắt, con thực sự không thể chịu đựng được nên con mới đi ra ngoài. “
“Không quen ngửi?” Khuôn mặt của dì Mai hơi quay sang một bên, rồi bà liếc nhìn Mộ Tuyết không chút lưu tình, nhàn nhạt nói: “Ồ, không sao đâu. Có lẽ là vì từ nhỏ con rất ít khi đến những nơi như đền thờ. Lần sau tới con không được phép chạy trốn nữa đâu đấy.”
” Dạ, con hiểu rồi “Mộ Như vội vàng đáp, trong lòng nghĩ lần sau có đến đền Hoằng Pháp để thắp hương hay gì đó, cô chỉ việc giả vờ ốm không thể đi được.
Đông Phương Vũ vẫn giúp cô lái xe trở về, chuyến trở về diễn ra suôn sẻ mà không có vấn đề gì về xe, vì vậy cô trở về “Nhất Thốn Mặc” mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Mộ Như đi đến chùa thì không sao, nhưng khi vừa về đến “Nhất Thốn Mặc” thì Tịch Mộ Tuyết lại la lên đau đầu, Đông Phương Mai nói có thể là do đền Hoằng Pháp ở lưng chừng núi nên Tịch Mộ Tuyết có thể đã bị cảm lạnh do gió núi.
Mộ Như không biết tại sao cô ta lại có chút choáng váng đầu óc, chỉ nghĩ chắc cô ta là phụ nữ mang thai, bị cảm hay sao đó đều không được dùng thuốc cho bà bầu bị cảm, vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng.
Nguồn:
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM
Tác giả :
kiều mạch