Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 68-5: Cục cưng, xin lỗi (5)
Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc Quý Xuyên còn rối rắm tự hỏi thì bên cạnh đó Tiếu Bảo Bối bị ép hỏi chỉ có thể bất lực trả lời lại: “Biết rồi biết rồi, anh là lớn nhất được chưa!”
Bây giờ, Tiếu Bảo Bối chỉ muốn thỏa mãn cái người không biết xấu hổ là Kiều Trác Phàm kia.
Nhưng mà lời này của cô vừa nói ra, thì người đàn ông nào đó cũng cười tươi như hoa, tay buông lỏng cô ra còn nhăn nhăn nhó nhó nói: “Thật là, của anh lớn thì em bí mật nói cho anh biết là được rồi. Nói như vậy trước mặt nhiều người, ngại lắm!”
Nhưng mà Kiều đại gia à, nếu như ngài thật sự ngại giống như lời ngài nói, thì mời ngài nói vì sao trên mặt của ngài còn cười lớn tiếng như vậy?
Mà nhìn bộ dạng cười khoe khoang đắc ý của Kiều Trác Phàm, lúc này Tiếu Bảo Bối mới hiểu ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Kiều đại gia...
Ngay lập tức người phụ nữ nào đó lấy tay che mặt lại, rồi chạy đi. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Nhìn cô nhóc không biết xấu hổ kia kìa, nói xong liền chạy, không chịu trách nhiệm gì hết! Thật đau lòng, đau lòng quá đi mà!” Ngoài miệng thì Kiều đại gia nói như vậy, nhưng mà trong mắt thì vô cùng vui vẻ.
Nhìn hướng đi của Tiếu Bảo Bối, thì đúng là cô đi tới phòng làm việc của mình, Kiều đại gia cũng không vội vàng đi theo.
Anh nói xong câu kia, cũng nhấc chân bước tới.
Lúc đi tới bên cạnh Quý Xuyên, chút vui vẻ trên khóe miệng của anh biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt của anh rất sắc, là loại ánh mắt sắc nhìn không có điểm cuối. Giống như là được lắng đọng qua năm tháng, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Mặc dù lúc này trên gương mặt của Kiều Trác Phàm không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng mà Quý Xuyên đối mặt với một Kiều Trác Phàm như vậy thì có một loại ảo giác. Giống như chỉ trong tích tắc nhiệt độ ở nơi này đã được hạ xuống, một cảm giác lạnh thấu xương tràn ra khiến cho toàn thân anh ta nổi da gà hết lên.
Quý Xuyên cho rằng Kiều Trác Phàm đang muốn động thủ với anh ta.
Thậm chí anh ta còn làm xong công tác chuẩn bị đánh một trận với Kiều Trác Phàm. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Mặc dù anh ta chưa từng đánh nhau với người khác, cũng chưa từng được huấn luyện về mặt này, nhưng mà cuộc chiến đánh cược lòng tự tôn của đàn ông, Quý Xuyên cảm thấy mình không thất bại.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa Quý Xuyên cũng không ngờ được rằng ánh mắt của Kiều Trác Phàm chỉ xẹt qua người anh ta, cuối cùng đôi môi mỏng khẽ mấp máy, bỏ lại năm chữ: “Một thằng hề làm trò”!
Sau đó, người đàn ông này lại một lần nữa nhấc đôi chân thon dài bước đi, hướng về phía phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối.
Cho đến giờ phút này, người đàn ông này vẫn chưa làm chuyện gì thực sự tổn thương tới Quý Xuyên.
Nhưng lúc người đàn ông này rời đi, thì Quý Xuyên thở phì phò hít từng ngụm từng ngụm. Trên trán cũng sớm toát hết mồ hôi!
“Tổng giám đốc Quý, ngài không sao chứ?”
Trợ lý phát hiện ra anh ta có chút khác thường, liền chạy lại hỏi.
“Không sao không sao...”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng mà sắc mặt của Quý Xuyên cũng không được tốt.
Anh ta không xác định được vừa rồi trợ lý có nghe được năm chữ mà Kiều Trác Phàm bỏ lại trước khi rời đi hay không, nhưng mà anh ta cảm thấy mặt của mình nóng bừng lên. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Lúc này đây Quý Xuyên không thừa nhận cũng không được, bất kể là chơi chiến thuật thực tế hay chiến thuật tâm lý, thì anh ta đều không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Giống như mới vừa rồi, anh ta vẫn lập lời thề son sắt muốn thắng Kiều Trác Phàm nhưng cuối cùng...
Giờ phút này, Quý Xuyên chỉ có thể nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Kiều Trác Phàm với vẻ mặt không cam lòng...
- - Đường phân cách - -
“Quý Xuyên, anh đến rồi à? Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, anh cũng mau vào trong đi!” Ở cửa phòng làm việc Quý Xuyên gặp Tiếu Huyên.
Tiếu Huyên nhìn thấy anh ta thì ngẩn người. Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô ta liền bày ra nụ cười dịu dàng đúng tiêu chuẩn của mình.
Nhìn đường cong trên khuôn mặt của Tiếu Huyên, ánh mắt của Quý Xuyên biến đổi.
Mặc dù đêm qua anh ta uống hơi nhiều, nhưng mà tất cả những chuyện sau khi về nhà anh ta đều nhớ hết.
Mặc dù anh ta không chỉ thẳng ra những chuyện bẩn thỉu mà Tiếu Huyên làm, nhưng mà anh ta biết rõ Tiếu Huyên có thể đoán ra được. Nếu không tại sao buổi sáng anh ta tỉnh lại có thể nhìn thấy cô ta ngồi trên ghế sofa cả đêm không ngủ. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Nhưng khi đến công ty thì Tiếu Huyên lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thực sự phải thừa nhận, điểm này Tiếu Huyên thực sự vô cùng thông minh.
Chuyện không vui nói đi nói lại sẽ chỉ làm ầm ĩ khiến cho bọn họ không vui thôi. Nếu đổi lại là người khác, sẽ rất vui vẻ tiếp nhận cách làm này của cô ta.
Nhưng Quý Xuyên không làm được.
Nhất là sau khi phát hiện, Tiếu Huyên vậy mà lại làm ra những chuyện tổn thương tới Tiếu Bảo Bối nhiều như vậy...
“Đúng rồi, cái này cho anh!” Quý Xuyên định lướt qua cô ta, đi vào bên trong phòng làm việc. Lúc này đột nhiên Tiếu Huyên lại gọi anh ta lại.
“Còn có chuyện gì?” Giọng nói của anh ta rõ ràng lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Anh ta tin là Tiếu Huyên nghe cũng có thể hiểu được.
Lúc này, mặt của Tiếu Huyên lại càng tái nhợt hơn, đây chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà sau mấy giây thất thần ngắn ngủi, Tiếu Huyên lại vội vàng móc một chai sữa từ trong giỏ xách của mình, nhét vào trong tay của anh, rồi nói: “Không có chuyện gì, em chỉ muốn đưa cái này cho anh!” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Bởi vì cơn giận đêm qua, nên sáng nay Tiếu Huyên cũng không làm bữa sáng.
Nhưng khi đến công ty, mẹ cô ta tuyên bố muốn cho hai người bọn họ ly hôn, thì Tiếu Huyên hỏi lại bản thân mình, cô có muốn ly hôn với Quý Xuyên không?
Đáp án chắc chắn là không rồi.
Nếu như cô đã không muốn ly hôn với Quý Xuyên, vậy thì bây giờ cô và anh cãi nhau làm gì? Chuyện này càng khiến cho bọn họ càng xa cách nhau thôi!
Nghĩ thông điểm này nên khi Tiếu Huyên mua cho mình hộp sữa lót bụng thì mua thêm cho anh ta một phần nữa. dfien ddn lie qiu doon
Thật ra cô ta cũng muốn nói với Quý Xuyên, chúng ta uống chung đi.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt bực bội của Quý Xuyên, thì cô ta chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy. Nếu không cô ta thực sự lo lắng mình sẽ rơi nước mắt trước mặt anh ta...
Mà Tiếu Huyên không hề biết rằng, cô ta vốn còn có chút mong đợi hộp sữa có thể khiến cho mối quan hệ của bọn họ hòa hoãn hơn một chút, nhưng sau khi cô ta bước chân vào phòng họp, thì hộp sữa kia liền bị quăng vào thùng rác...
- - Đường phân cách - -
“Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là vì có một đề nghị!” Quý Xuyên vừa vào phòng họp mới phát hiện thì ra cuộc họp đã sớm bắt đầu. Tiếu Vi ngồi ở trên, nói nước miếng tung bay. Nhìn thấy Quý Xuyên vào, bà ta lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái, rồi bà ta lại bắt đầu diễn thuyết.
Anh ta áy náy gật đầu một cái, sau đó lập tức ngồi vào bàn họp.
“Xét các loại tình huống ở trên, tôi cảm thấy Tiếu Đằng đã không thích hợp đảm nhiệm chức vụ quan trọng như chức chủ tịch của tập đoàn Tiếu Thị nữa! Tôi đề nghị thu hồi lại chức chủ tịch của Tiếu Đằng... Đương nhiên tôi hiểu rằng tôi đơn phương đưa ra quyết định này là không công bằng đối với Tiếu Đằng! Cho nên chúng ta quyết định bằng cách bỏ phiếu. Đồng ý với đề nghị của tôi tức là tán thành. Nếu không đồng chính là phản đối...”
Bởi vì lúc trên đường đến Tiếu Thị, Tiếu Vi đã chào hỏi mấy vị cổ đông lớn, nói ra ý định của bà ta. Có vài người rõ ràng đã bày tỏ thái độ ủng hộ bà ta, lúc này trên mặt của Tiếu Vi đã mang nụ cười thắng lợi.
Mà sau khi Tiếu Vi đưa ra đề nghị, quả thực có mấy người cũng bày tỏ đồng ý.
Bởi vì trước khi Tiếu Huyên triệu tập cuộc họp này, đã đồng ý là sẽ cho bọn họ lợi ích sau khi chuyện này thành công. dfien ddn lie qiu doon
Tất cả đều phát triển theo dự đoán của Tiếu Vi. Đường cong trên khóe miệng của Tiếu Vi cũng càng rõ ràng hơn.
Nhưng không ai ngờ được vừa đúng vào lúc này lại vang lên hai giọng nam.
“Tôi phản đối!”
“Tôi phản đối!”
Giọng nói đầu tiên là giọng của Quý Xuyên mới vừa rồi tới muộn. Còn giọng nói sau chính là Kiều Trác Phàm lúc này vừa mới đẩy cửa phòng họp ra...
Vì ánh hào quang vạn trượng của Kiều Trác Phàm, cho nên trên cơ bản tất cả ánh mắt của những người ở đây đều tập trung trên người của anh. Còn Quý Xuyên đã bị ánh hào quang kia che kín hết không sót lại chút gì.
Thật sự giống như không ai phát hiện ra mới vừa rồi anh đã mở miệng. Trừ một người..
Lúc Quý Xuyên còn rối rắm tự hỏi thì bên cạnh đó Tiếu Bảo Bối bị ép hỏi chỉ có thể bất lực trả lời lại: “Biết rồi biết rồi, anh là lớn nhất được chưa!”
Bây giờ, Tiếu Bảo Bối chỉ muốn thỏa mãn cái người không biết xấu hổ là Kiều Trác Phàm kia.
Nhưng mà lời này của cô vừa nói ra, thì người đàn ông nào đó cũng cười tươi như hoa, tay buông lỏng cô ra còn nhăn nhăn nhó nhó nói: “Thật là, của anh lớn thì em bí mật nói cho anh biết là được rồi. Nói như vậy trước mặt nhiều người, ngại lắm!”
Nhưng mà Kiều đại gia à, nếu như ngài thật sự ngại giống như lời ngài nói, thì mời ngài nói vì sao trên mặt của ngài còn cười lớn tiếng như vậy?
Mà nhìn bộ dạng cười khoe khoang đắc ý của Kiều Trác Phàm, lúc này Tiếu Bảo Bối mới hiểu ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Kiều đại gia...
Ngay lập tức người phụ nữ nào đó lấy tay che mặt lại, rồi chạy đi. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
“Nhìn cô nhóc không biết xấu hổ kia kìa, nói xong liền chạy, không chịu trách nhiệm gì hết! Thật đau lòng, đau lòng quá đi mà!” Ngoài miệng thì Kiều đại gia nói như vậy, nhưng mà trong mắt thì vô cùng vui vẻ.
Nhìn hướng đi của Tiếu Bảo Bối, thì đúng là cô đi tới phòng làm việc của mình, Kiều đại gia cũng không vội vàng đi theo.
Anh nói xong câu kia, cũng nhấc chân bước tới.
Lúc đi tới bên cạnh Quý Xuyên, chút vui vẻ trên khóe miệng của anh biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt của anh rất sắc, là loại ánh mắt sắc nhìn không có điểm cuối. Giống như là được lắng đọng qua năm tháng, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Mặc dù lúc này trên gương mặt của Kiều Trác Phàm không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng mà Quý Xuyên đối mặt với một Kiều Trác Phàm như vậy thì có một loại ảo giác. Giống như chỉ trong tích tắc nhiệt độ ở nơi này đã được hạ xuống, một cảm giác lạnh thấu xương tràn ra khiến cho toàn thân anh ta nổi da gà hết lên.
Quý Xuyên cho rằng Kiều Trác Phàm đang muốn động thủ với anh ta.
Thậm chí anh ta còn làm xong công tác chuẩn bị đánh một trận với Kiều Trác Phàm. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Mặc dù anh ta chưa từng đánh nhau với người khác, cũng chưa từng được huấn luyện về mặt này, nhưng mà cuộc chiến đánh cược lòng tự tôn của đàn ông, Quý Xuyên cảm thấy mình không thất bại.
Nhưng mà dù thế nào đi nữa Quý Xuyên cũng không ngờ được rằng ánh mắt của Kiều Trác Phàm chỉ xẹt qua người anh ta, cuối cùng đôi môi mỏng khẽ mấp máy, bỏ lại năm chữ: “Một thằng hề làm trò”!
Sau đó, người đàn ông này lại một lần nữa nhấc đôi chân thon dài bước đi, hướng về phía phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối.
Cho đến giờ phút này, người đàn ông này vẫn chưa làm chuyện gì thực sự tổn thương tới Quý Xuyên.
Nhưng lúc người đàn ông này rời đi, thì Quý Xuyên thở phì phò hít từng ngụm từng ngụm. Trên trán cũng sớm toát hết mồ hôi!
“Tổng giám đốc Quý, ngài không sao chứ?”
Trợ lý phát hiện ra anh ta có chút khác thường, liền chạy lại hỏi.
“Không sao không sao...”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng mà sắc mặt của Quý Xuyên cũng không được tốt.
Anh ta không xác định được vừa rồi trợ lý có nghe được năm chữ mà Kiều Trác Phàm bỏ lại trước khi rời đi hay không, nhưng mà anh ta cảm thấy mặt của mình nóng bừng lên. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Lúc này đây Quý Xuyên không thừa nhận cũng không được, bất kể là chơi chiến thuật thực tế hay chiến thuật tâm lý, thì anh ta đều không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Giống như mới vừa rồi, anh ta vẫn lập lời thề son sắt muốn thắng Kiều Trác Phàm nhưng cuối cùng...
Giờ phút này, Quý Xuyên chỉ có thể nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Kiều Trác Phàm với vẻ mặt không cam lòng...
- - Đường phân cách - -
“Quý Xuyên, anh đến rồi à? Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, anh cũng mau vào trong đi!” Ở cửa phòng làm việc Quý Xuyên gặp Tiếu Huyên.
Tiếu Huyên nhìn thấy anh ta thì ngẩn người. Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô ta liền bày ra nụ cười dịu dàng đúng tiêu chuẩn của mình.
Nhìn đường cong trên khuôn mặt của Tiếu Huyên, ánh mắt của Quý Xuyên biến đổi.
Mặc dù đêm qua anh ta uống hơi nhiều, nhưng mà tất cả những chuyện sau khi về nhà anh ta đều nhớ hết.
Mặc dù anh ta không chỉ thẳng ra những chuyện bẩn thỉu mà Tiếu Huyên làm, nhưng mà anh ta biết rõ Tiếu Huyên có thể đoán ra được. Nếu không tại sao buổi sáng anh ta tỉnh lại có thể nhìn thấy cô ta ngồi trên ghế sofa cả đêm không ngủ. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Nhưng khi đến công ty thì Tiếu Huyên lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thực sự phải thừa nhận, điểm này Tiếu Huyên thực sự vô cùng thông minh.
Chuyện không vui nói đi nói lại sẽ chỉ làm ầm ĩ khiến cho bọn họ không vui thôi. Nếu đổi lại là người khác, sẽ rất vui vẻ tiếp nhận cách làm này của cô ta.
Nhưng Quý Xuyên không làm được.
Nhất là sau khi phát hiện, Tiếu Huyên vậy mà lại làm ra những chuyện tổn thương tới Tiếu Bảo Bối nhiều như vậy...
“Đúng rồi, cái này cho anh!” Quý Xuyên định lướt qua cô ta, đi vào bên trong phòng làm việc. Lúc này đột nhiên Tiếu Huyên lại gọi anh ta lại.
“Còn có chuyện gì?” Giọng nói của anh ta rõ ràng lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Anh ta tin là Tiếu Huyên nghe cũng có thể hiểu được.
Lúc này, mặt của Tiếu Huyên lại càng tái nhợt hơn, đây chính là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà sau mấy giây thất thần ngắn ngủi, Tiếu Huyên lại vội vàng móc một chai sữa từ trong giỏ xách của mình, nhét vào trong tay của anh, rồi nói: “Không có chuyện gì, em chỉ muốn đưa cái này cho anh!” Die^n dan & le^ê quy/y do^nn .
Bởi vì cơn giận đêm qua, nên sáng nay Tiếu Huyên cũng không làm bữa sáng.
Nhưng khi đến công ty, mẹ cô ta tuyên bố muốn cho hai người bọn họ ly hôn, thì Tiếu Huyên hỏi lại bản thân mình, cô có muốn ly hôn với Quý Xuyên không?
Đáp án chắc chắn là không rồi.
Nếu như cô đã không muốn ly hôn với Quý Xuyên, vậy thì bây giờ cô và anh cãi nhau làm gì? Chuyện này càng khiến cho bọn họ càng xa cách nhau thôi!
Nghĩ thông điểm này nên khi Tiếu Huyên mua cho mình hộp sữa lót bụng thì mua thêm cho anh ta một phần nữa. dfien ddn lie qiu doon
Thật ra cô ta cũng muốn nói với Quý Xuyên, chúng ta uống chung đi.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt bực bội của Quý Xuyên, thì cô ta chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy. Nếu không cô ta thực sự lo lắng mình sẽ rơi nước mắt trước mặt anh ta...
Mà Tiếu Huyên không hề biết rằng, cô ta vốn còn có chút mong đợi hộp sữa có thể khiến cho mối quan hệ của bọn họ hòa hoãn hơn một chút, nhưng sau khi cô ta bước chân vào phòng họp, thì hộp sữa kia liền bị quăng vào thùng rác...
- - Đường phân cách - -
“Hôm nay tôi mời mọi người đến đây là vì có một đề nghị!” Quý Xuyên vừa vào phòng họp mới phát hiện thì ra cuộc họp đã sớm bắt đầu. Tiếu Vi ngồi ở trên, nói nước miếng tung bay. Nhìn thấy Quý Xuyên vào, bà ta lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái, rồi bà ta lại bắt đầu diễn thuyết.
Anh ta áy náy gật đầu một cái, sau đó lập tức ngồi vào bàn họp.
“Xét các loại tình huống ở trên, tôi cảm thấy Tiếu Đằng đã không thích hợp đảm nhiệm chức vụ quan trọng như chức chủ tịch của tập đoàn Tiếu Thị nữa! Tôi đề nghị thu hồi lại chức chủ tịch của Tiếu Đằng... Đương nhiên tôi hiểu rằng tôi đơn phương đưa ra quyết định này là không công bằng đối với Tiếu Đằng! Cho nên chúng ta quyết định bằng cách bỏ phiếu. Đồng ý với đề nghị của tôi tức là tán thành. Nếu không đồng chính là phản đối...”
Bởi vì lúc trên đường đến Tiếu Thị, Tiếu Vi đã chào hỏi mấy vị cổ đông lớn, nói ra ý định của bà ta. Có vài người rõ ràng đã bày tỏ thái độ ủng hộ bà ta, lúc này trên mặt của Tiếu Vi đã mang nụ cười thắng lợi.
Mà sau khi Tiếu Vi đưa ra đề nghị, quả thực có mấy người cũng bày tỏ đồng ý.
Bởi vì trước khi Tiếu Huyên triệu tập cuộc họp này, đã đồng ý là sẽ cho bọn họ lợi ích sau khi chuyện này thành công. dfien ddn lie qiu doon
Tất cả đều phát triển theo dự đoán của Tiếu Vi. Đường cong trên khóe miệng của Tiếu Vi cũng càng rõ ràng hơn.
Nhưng không ai ngờ được vừa đúng vào lúc này lại vang lên hai giọng nam.
“Tôi phản đối!”
“Tôi phản đối!”
Giọng nói đầu tiên là giọng của Quý Xuyên mới vừa rồi tới muộn. Còn giọng nói sau chính là Kiều Trác Phàm lúc này vừa mới đẩy cửa phòng họp ra...
Vì ánh hào quang vạn trượng của Kiều Trác Phàm, cho nên trên cơ bản tất cả ánh mắt của những người ở đây đều tập trung trên người của anh. Còn Quý Xuyên đã bị ánh hào quang kia che kín hết không sót lại chút gì.
Thật sự giống như không ai phát hiện ra mới vừa rồi anh đã mở miệng. Trừ một người..
Tác giả :
Luật Nhi