Hôn Nhân Ấm Áp 33 Ngày
Chương 20: Thật sự, chân hơi ngắn
Edit: Diệp Lưu Cát
" Phải không? Cám ơn. "
Thần Ngàn Ấm có chút xấu hổ trả lời. Nếu dì Lý chỉ là khen chiếc váy cô mặc thì thật tốt, nhưng tâm điểm lại là tập trung khen anh rất biết chọn đồ, như vậy nghe không thể không thấy ái ngại.
"Đương nhiên rồi, nó rất hợp với tiểu thư..." Dì Lý buông chén đĩa, thiệt tình khen ngợi.
"Ồ..." Thần Ngàn Ấm gượng cười hai tiếng, cầm lấy ly sữa, ánh mắt che dấu không được tự nhiên.
Dì Lý lúc nào cũng nhìn thấu ánh mắt của cô, rất nhanh liền rời nhà ăn. Dì vừa đi, không gian trầm mặc bỗng nhiên được Mộ Diễn Đình phá:"Chú tùy ý chọn nó."
"À"
Cô nhìn anh, biết anh muốn giải thích lời dì "có đôi mắt thật biết chọn đồ", không khỏi bật cười:"Chú, người tùy ý chọn liền thích hợp với cháu, thật lợi hại"
"Dáng người cháu mặc cái gì đều phù hợp"
Mộ Diễn Đình trả lời, ngay cả khen ngợi cũng nghiêm trang. Thần Ngàn Ấm hiển nhiên không dự đoán được anh lại khen ngợi mình, mặt không khỏi hồng, thẹn thùng cúi đầu nói:"Nào có, dáng người cháu thật không tốt."
Cùng người đàn ông thầm yêu thảo luận về dáng người của mình, loại cảm giác này không được tự nhiên a, cô có thể không cần tiếp tục nói nữa?
Nhưng mà Mộ Diễn Đình tựa hồ đối với vấn đề này cảm thấy hứng thú, tiếp lời của cô:"Thật sự, chân hơi ngắn."
Thần Ngàn Ấm: "..."
****
Dùng bữa sáng xong, Thần Ngàn Ấm muốn rời đi, Mộ Diễn Đình cũng không giữ cô lại, tiện đường đến công ty liền đưa cô về nhà trọ.
"Chú, rất cảm ơn."
Thần Ngàn Ấm tháo dây an toàn, trân thành nói với anh.
Mộ Diễn Đình dơ tay, xoa đầu cô:"Không có gì, có việc gọi điện cho chú."
"Ân, tốt."
Cô nhu thuận trả lời, mở cửa xuống xe. Đứng ngoài xe hướng đến anh bên trong phất tay, mỉm cười ý bảo anh đi trước. Mộ Diễn Đình nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh, chiếc Bentley màu trắng biến mất trong tầm mắt của cô.
"Tạm biệt, chú nhỏ thân yêu."
Nhìn xe xa dần, Thần Ngàn Ấm tự thì thào nói, ánh mắt có chút thất vọng. Mặc dù cô hứa sẽ gọi cho anh, nhưng cô rất rõ ràng. Đó chỉ là một câu trả lời lịch sự. Cô và anh là người hai thế giới khác nhau, không nên có quá nhiều thân thiết...
Tâm trạng ngổn ngang đi tới phòng trọ, lại phát hiện một phụ nữ trung niên mập mạp đứng ở cửa.
Nhìn thấy Thần Ngàn Ấm, đối phương bật người:"Ai, Thần tiểu thư, cuối cùng cô đã trở lại. "
"Chủ nhà, cô tìm cháu có việc gì sao?" Thần Ngàn Ấm vẻ mặt kinh ngạc.
Cô mới vừa phòng ở này không lâu, tiền thuê nhà cũng đã đặt, lẽ ra, chủ cho thuê nhà sẽ không bao giờ xuất hiện, trừ phi có chuyện gì đặc biệt.
Không biết vì sao, trong lòng tức thì xẹt qua một điều bất an.
Quả thực, rất nhanh chỉ nhà liền nói:"Thần tiểu thư a, thật sự xin lỗi, nhưng phòng này tối hôm qua tôi đã bán đi, chủ mới muốn chiều nay lấy phòng, cho nên, rất mong cô có thể dọn đồ đi bây giờ."
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, không dám tin nhìn về phía bà chủ:"Cô có nói giỡn không? Chúng ta ký hợp đồng rồi nha, hơn nữa, chưa từng nghe trước đó cô muốn bán nhà, chỉ cách một vài ngày tại sao vậy?"
Bà chủ cho thuê nhà không tính toán, dấu diếm cô, ăn ngay nói thật:"Tôi vốn là không nghĩ muốn bán, nhưng đối phương ra giá rất cao, ước chừng lớn gấp nhiều lần giá thị trường, còn thanh toán luôn một lần, cơ hội tốt tôi không thể bỏ qua."
" Phải không? Cám ơn. "
Thần Ngàn Ấm có chút xấu hổ trả lời. Nếu dì Lý chỉ là khen chiếc váy cô mặc thì thật tốt, nhưng tâm điểm lại là tập trung khen anh rất biết chọn đồ, như vậy nghe không thể không thấy ái ngại.
"Đương nhiên rồi, nó rất hợp với tiểu thư..." Dì Lý buông chén đĩa, thiệt tình khen ngợi.
"Ồ..." Thần Ngàn Ấm gượng cười hai tiếng, cầm lấy ly sữa, ánh mắt che dấu không được tự nhiên.
Dì Lý lúc nào cũng nhìn thấu ánh mắt của cô, rất nhanh liền rời nhà ăn. Dì vừa đi, không gian trầm mặc bỗng nhiên được Mộ Diễn Đình phá:"Chú tùy ý chọn nó."
"À"
Cô nhìn anh, biết anh muốn giải thích lời dì "có đôi mắt thật biết chọn đồ", không khỏi bật cười:"Chú, người tùy ý chọn liền thích hợp với cháu, thật lợi hại"
"Dáng người cháu mặc cái gì đều phù hợp"
Mộ Diễn Đình trả lời, ngay cả khen ngợi cũng nghiêm trang. Thần Ngàn Ấm hiển nhiên không dự đoán được anh lại khen ngợi mình, mặt không khỏi hồng, thẹn thùng cúi đầu nói:"Nào có, dáng người cháu thật không tốt."
Cùng người đàn ông thầm yêu thảo luận về dáng người của mình, loại cảm giác này không được tự nhiên a, cô có thể không cần tiếp tục nói nữa?
Nhưng mà Mộ Diễn Đình tựa hồ đối với vấn đề này cảm thấy hứng thú, tiếp lời của cô:"Thật sự, chân hơi ngắn."
Thần Ngàn Ấm: "..."
****
Dùng bữa sáng xong, Thần Ngàn Ấm muốn rời đi, Mộ Diễn Đình cũng không giữ cô lại, tiện đường đến công ty liền đưa cô về nhà trọ.
"Chú, rất cảm ơn."
Thần Ngàn Ấm tháo dây an toàn, trân thành nói với anh.
Mộ Diễn Đình dơ tay, xoa đầu cô:"Không có gì, có việc gọi điện cho chú."
"Ân, tốt."
Cô nhu thuận trả lời, mở cửa xuống xe. Đứng ngoài xe hướng đến anh bên trong phất tay, mỉm cười ý bảo anh đi trước. Mộ Diễn Đình nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh, chiếc Bentley màu trắng biến mất trong tầm mắt của cô.
"Tạm biệt, chú nhỏ thân yêu."
Nhìn xe xa dần, Thần Ngàn Ấm tự thì thào nói, ánh mắt có chút thất vọng. Mặc dù cô hứa sẽ gọi cho anh, nhưng cô rất rõ ràng. Đó chỉ là một câu trả lời lịch sự. Cô và anh là người hai thế giới khác nhau, không nên có quá nhiều thân thiết...
Tâm trạng ngổn ngang đi tới phòng trọ, lại phát hiện một phụ nữ trung niên mập mạp đứng ở cửa.
Nhìn thấy Thần Ngàn Ấm, đối phương bật người:"Ai, Thần tiểu thư, cuối cùng cô đã trở lại. "
"Chủ nhà, cô tìm cháu có việc gì sao?" Thần Ngàn Ấm vẻ mặt kinh ngạc.
Cô mới vừa phòng ở này không lâu, tiền thuê nhà cũng đã đặt, lẽ ra, chủ cho thuê nhà sẽ không bao giờ xuất hiện, trừ phi có chuyện gì đặc biệt.
Không biết vì sao, trong lòng tức thì xẹt qua một điều bất an.
Quả thực, rất nhanh chỉ nhà liền nói:"Thần tiểu thư a, thật sự xin lỗi, nhưng phòng này tối hôm qua tôi đã bán đi, chủ mới muốn chiều nay lấy phòng, cho nên, rất mong cô có thể dọn đồ đi bây giờ."
Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, không dám tin nhìn về phía bà chủ:"Cô có nói giỡn không? Chúng ta ký hợp đồng rồi nha, hơn nữa, chưa từng nghe trước đó cô muốn bán nhà, chỉ cách một vài ngày tại sao vậy?"
Bà chủ cho thuê nhà không tính toán, dấu diếm cô, ăn ngay nói thật:"Tôi vốn là không nghĩ muốn bán, nhưng đối phương ra giá rất cao, ước chừng lớn gấp nhiều lần giá thị trường, còn thanh toán luôn một lần, cơ hội tốt tôi không thể bỏ qua."
Tác giả :
Bảo Lạp