Hôn Miên
Chương 39
Sau ngày đó, cô không gặp Giang Thiếu Thành nữa, không gọi cho anh, mà đương nhiên anh cũng không gọi cho cô, giữa hai người họ như hai người xa lạ, cô nghe được nhiều tin về Giang Thiếu Thành là từ Dương Hi Lạc, ban đầu Dương Hi Lạc còn nói với cô là Giang Thiếu Thành cặn bã thì còn có chút kiêng dè, thấy cô không có phản ứng gì, Dương Hi Lạc chả kiêng dè gì nữa, mỗi lần có tin của anh, Dương Hi Lạc liền mắng, mắng một lần còn chưa đủ, không ngừng nguyền rủa nữa. Mà phản ứng của Thẩm Tâm Duy là “Tớ đồng ý” hoặc là “Tớ cũng cảm thấy vậy”. Mỗi lần cô nghe thấy Dương Hi Lạc chửi bới lung tung, đều cảm giác rất tốt.
Một năm trước, người đàn ông ấy hỏi cô, “Không hỏi nữa sao?”
Cô cảm giác rằng chính cô cũng không hiểu rõ, giây phút đó cô không hỏi, lúc đấy lý trí của cô ở mức độ cao chưa từng có, cô biết rõ, cho dù cô hỏi, anh cũng không nói cho cô biết, mà cô cần gì phải lãng phí thời gian, cô chỉ cần lấy được điều cô muốn là được rồi, anh trai cô còn sống, hơn nữa Giang Thiếu Thành biết anh trai cô còn sống, vậy thì đủ rồi.
Nếu như anh trai cô còn sống, vậy chỉ có thể là anh trai đang trốn tránh gì, Giang Thiếu Thành cũng là một trong những tên đầu sỏ, mà Giang Thiếu Thành biết anh cô còn sống, như vậy chuyện này không hề đơn giản, nhưng cho dù có phức tạp, đối với cô mà nói, cũng là một chuyện tốt, anh trai còn sống, chồng của mình cũng không giống như lúc trước cô cho rằng trở mặt thành thù với anh trai, bọn họ liên hiệp lại chuẩn bị làm chuyện gì, mà đó không thể cho người khác biết. Nhận thức được như vậy, chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Lúc Thẩm Tâm Duy được yêu cầu đến nhận xác thì cô kéo vải tráng ra, phát hiện trong lòng mình chỉ có ghê tởm, thậm chí không khống chế được liền nôn ra, mà cô kéo hết vải ra, mặc dù cái kia chói mắt ra sao, nhưng vẫn thấy được chân, trên mu bàn chân của anh trai cô có một vết sẹo, đó là khi còn bé bọn họ ham chơi, về quê cùng đi leo núi thì anh trai bị thương, lúc ấy còn khâu mấy mũi, khiến bà nội rất đau lòng, mà vết sẹo đó của anh vẫn chưa lành lại. Anh trai không phải ham chơi mới bị thương, mà vì cô mới bị thương, về sau vết sẹo đó cũng không biến mất, anh trai cười cô --- giữ lại cũng tốt, nhắc em phải đối xử tốt với anh trai em.
Cô còn nhớ rõ khi anh nói lời đó thì cười, thoải mái còn mang phần chế nhạo. Mà trên thi thể đó, không có vết sẹo đấy, cô liền biết rõ, đó không phải là anh trai cô.
Cô đi bên cạnh Giang Thiếu Thành, cô nói đó không phải là anh trai cô, cô biết rõ, không phải vì không tin, mà không phải anh trai cô thật. Nhưng Giang Thiếu Thành cứ khăng khăng cho rằng nó là vậy, cô tức lên, một khắc đó nghĩ anh thật ác độc, anh hi vọng anh trai mình chết, vì vậy tát anh, cho đến khi anh bắt được tay cô.
Động tác trong khắc đó có chút xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc, hình như đã có nhiều lần. Trong đó có một lần cô muốn mua một thứ, anh không muốn, cầm tay cô như vậy, mắt thẳng tắp nhìn cô, tựa như nói cho cô biết --- Nghe anh. Mặc dù lúc đấy cô nghe lời anh, nhưng sau khi về nhà rất tức giận cãi với anh, hỏi tại sao anh không cho cô mua. Anh liền cho đáp án là vật kia rất quý, hơn nữa còn có vết nứt, cô mua về chắc chắn sẽ hối hận, hơn nữa ở chỗ đó chỉ có một cái như vậy. Cô tức hơn, cảm thấy anh nên ở đó nói cho cô biết, không phải sau khi về nhà mới nói. Mà Giang Thiếu Thành vuốt mũi than thở bày tỏ, nếu như anh nói cho cô biết, cô nhất định sẽ nói rằng có hỏng thì vẫn mua về nhà…. Về sau Thẩm Tâm Duy tự mình nghĩ…., có lẽ sẽ như vậy thật.
Những chuyện nhỏ nhặt kia, tất cả hội tụ vào một chỗ, hoàn toàn biến thành anh cầm lấy tay cô --- Nghe anh.
Cô nhìn anh, rất muốn nhìn vào trong mắt anh, biết rõ cảm xúc thật của anh, nhưng anh không cho cô cơ hội, vẫn như cũ nói cho cô biết, anh trai cô chết rồi, cô cắn anh, giùng giằng chạy ra khỏi đó.
Chạy đi rồi, cô mới nghĩ ra nhiều điều. Ban đầu đột nhiên Giang Thiếu Thành trở mặt, anh trai đột nhiên bị tai nạn xe, sau tai nạn thì mất tích, Giang Thiếu Thành nhanh chóng tiến vào Thịnh Quang quốc tế, anh trai vẫn không có tin gì….. đây là tất cả, liên hệ với nhau, có vẻ giống như kế hoạch do Giang Thiếu Thành làm, nhưng đây chỉ là ngoài mặt, cô luôn cho rằng, anh trai mình không phải cái loại người ngồi chờ chết, như vậy có khả năng nhất là anh trai và Giang Thiếu Thành có kế hoạch gì với nhau…..
Khiến cô tin tưởng lần này chính là chuyện chị dâu gặp nạn, coi như bỏ qua vấn đề chị dâu nói yêu hay không yêu, chỉ bằng chị dâu là vợ anh, chị ấy gặp chuyện không may, anh trai cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh trai chưa xuất hiện, sao có thể xác định chị sẽ không gặp nguy hiểm đây? Vậy chỉ có một khả năng, là có người ép anh trai xuất hiện, mà đồng bọn của anh cũng ở bên đó, người kia sẽ nói cho anh, chị dâu sẽ không có nguy hiểm gì.
Vì vậy anh trai phải “chết” cũng có nguyên nhân, có người trăm phương nghìn kế buộc anh trai xuất hiện, mặc dù anh trai qua một cửa, nhưng chỉ cần anh không chết, người đó sẽ không yên tâm, vì vậy anh trai không thể không “chết”.
Những điều này nhanh đi vào trong đầu cô, khiến toàn thân tóc gáy cô dựng đứng, cô hoảng sợ, người đầu tiên cô tìm là Mạnh Hạo, nhưng cái gì Mạnh Hạo cũng không nói, nhưng không liên quan, cô từ nét mặt của Mạnh Hạo cũng biết được tin, nếu quả thật anh trai gặp chuyện không may, Mạnh Hạo không thể nào bình tĩnh như thế, vậy thì Mạnh Hạo biết rõ, anh trai không chết.
Vì vậy cô tìm Giang Thiếu Thành.
Cô chỉ muốn xác định, cô nghĩ có đúng hay không, cô cần một người để chứng tỏ tất cả cô nghĩ đều là đúng không phải tự an ủi mình.
Mà Giang Thiếu Thành cho cô đáp án cô muốn.
Như vậy cô cũng hài lòng, anh trai cô không chết, đồng thời có kế hoạch gì với Giang Thiếu Thành. Bọn họ vừa bắt đầu đã để cô và chị dâu ra ngoài, nói rõ bọn họ không tốt, như vậy cô không cần hỏi nhiều, huống chi cô và chị dâu bị uất ức, nếu uất ức đã chịu phạt rồi, thì cứ tiếp tục đi, để cho bọn họ làm chuyện của bọn họ, nếu cô và chị không bị thế, bọn họ nói chuyện lớn vì các cô tìm nguyên nhân hỏi mà đưa đến xảy ra vấn đề, đây mới thật sự là được không bù mất, cho nên anh đợi.
Cô cũng nghĩ tới điều xấu nhất, coi như Giang Thiếu Thành lừa cô, không liên quan, nếu quả thật có âm mưu, cô tuyết đối sẽ thay anh trai báo thù, trên đời này, người muốn sống không bằng người không sợ chết, mà nếu như người thân của cô không còn, cô chính là người không sợ chết.
Thời gian trôi qua, chuyện nhà họ Thẩm, đã trở thành nhất thời, không đủ để nhắc tới, thậm chí cũng có người nói Thẩm Tâm Duy cô có lợi, bây giờ Giang Thiếu Thành điều hành công ty tốt như vậy, cổ phiếu trong tay cô cũng đáng tiền, thật buồn cười, không ai nghĩ nhà họ Thẩm mất đi cái gì.
Thẩm Tâm Duy khóa trên khóa dưới, liền chạy tới gặp Dương Hi Lạc, họ hẹn ở trong một tiệm trà sữa, bên ngoài là ánh nắng chói chang, tiến vào trong thì có điều hòa, nháy mắt khiến người ta sảng khoái. Dương Hi Lạc đã uống xong hai cốc sữa, vừa đọc tạp chí, vừa nhìn cửa, thấy Thẩm Tâm Duy xong, lập tức vẫy tay, ý bảo cô mau đi tới đây.
Thẩm Tâm Duy tươi cười ngồi đối diện Dương Hi Lạc, “Sao hôm nay xa xỉ vậy, tiền lời từ tiểu thuyết không tệ à?”
Nhắc tới điều này chính là thương tổn, Dương Hi Lạc đau khổ bày tỏ, mỗi ngày ăn được một nửa quả dưa hấu thì không cơm, ăn cơm không có cách nào ăn dưa hấu, ăn dưa hấu thì không thể ăn cơm, đắt ơi là đắt, cô không có tiền, “Không cần phải châm chọc tớ.”
Thẩm Tâm Duy cầm cốc trà sữa lên uống, “Nói đi, gọi tớ ra ngoài làm gì?”
“Tớ lấy chồng cậu làm hình mẫu, viết tiểu thuyết, yên tâm đi, anh ta là nhân vật phản diện, đến lúc đó để cho vợ con anh ta đi, cô đơn tới già, cho cậu hết giận.”
Miệng trà sữa của Thẩm Tâm Duy suýt phun ra ngoài, khiến người bên cạnh nhìn, “Dương Hi Lạc, cậu định làm điều này nên nói cho tớ hả?”
“Có phải thấy rất vui đúng không?”
Thẩm Tâm Duy im lặng, nhưng thấy gương mặt mong đợi của Dương Hi Lạc, vì vậy nghĩ một đằng làm một nẻo, “Ừ…..”
Chỉ là cô hoài nghi, từ nhỏ đến lớn Dương Hi Lạc có đắc tội qua người của cô hay không, tất cả đều ghi vào trong tiểu thuyết chà đạp tới cùng, không thể trút giận ngoài đời, nhưng có thể làm qua tiểu thuyết.
Nhưng Thẩm Tâm Duy thông minh không hỏi, tránh mình ngày nào đó cũng biến thành nữ phụ ác độc trong truyện.
Dương Hi Lạc không ngại ngần gì, để tờ báo trước mặt cô, “Thẩm Tâm Duy, xem bây giờ chồng cậu hạnh phúc dường nào, mỹ nhân trong ngực…. chậc chậc.”
Thẩm Tâm Duy đỡ trán, “Cậu định làm gì?”
“Chồng cậu hạnh phúc thế, sao cậu không thể hạnh phúc? Nếu không tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người nhé?”
“Thôi đi, chờ cậu gả cho người khác đi rồi hẵng nói….”
Vì vậy Dương Hi Lạc buồn bực không nói nữa, nhưng cô không từ bỏ ý định, dùng sức khuyên can Thẩm Tâm Duy nhanh tìm một người đàn ông đi, nếu không già rồi chả có ai. Thẩm Tâm Duy im lặng, nhưng cũng thấy tờ báo, chính xác là Giang Thiếu Thành cùng Lương Nguyệt Lăng, chỉ không khoa trương như Dương Hi Lạc hình dung, chỉ là một đôi đứng chung, thật đã khiến người ta suy nghĩ khác đi, chính là loại cảm giác cặp đôi.
*******************************
Lương Nguyệt Lăng có chút sầu não, cô luôn là người có lý trí, không thích oán trách, chính vì thế mà đau đầu, chỉ cô biết.
Đa số thời điểm Lương Huy đối với cô em gái này không tệ lắm, điều kiện tiên quyết là cô không nói chuyện anh ghét, “Có tâm sự gì à?”
Hôm nay Lương Nguyệt Lăng cùng với Giang Thiếu Thành đi tiệc rượu, hôm nay bộ dạng của Lương Nguyệt Lăng, chắc chắn có liên quan tới Giang Thiếu Thành.
“Anh, hình như anh và Giang Thiếu Thành rất thân.” Lương Nguyệt Lăng nói ra nghi ngờ của mình.
“Ừ, giữa 2 bọn anh có hợp tác.”
“Tại sao em không biết?”
“Chuyện của đàn ông, phụ nữ biết nhiều làm gì?” Lương Huy lơ đễnh, “Huống chi chuyện này không phải rất tốt với em sao, anh và cậu ta hợp tác, không liên quan tới em, em chính là cô gái hoàn hảo không cần bối cảnh nhà họ Lương làm dựa.”
Lương Nguyệt Lăng xấu hổ vì câu phía sau kia của anh, thật sự cô muốn làm cô gái như vậy, nhưng mình nghĩ thế mà nói ra ngoài với người khác, là hai việc khác nhau.
“Nói đi, đang suy nghĩ cái gì?” Lương Huy cũng không bỏ qua chút đa cảm trong mắt em gái mình.
“Em chỉ thấy mê man, không liên quan tới người khác.”
“Hả?”
“Chuyện giữa Giang Thiếu Thành và Thẩm Tâm Duy, bọn họ chưa gặp nhau, cả hai không liên lạc gì, đương nhiên là chuyện tốt với em. Nhưng lúc bọn họ như thế, em bắt đầu hoài nghi, Giang Thiếu Thành chính là một người đàn ông vô tình như thế?”
“Làm sao em biết bọn họ không liên lạc.”
“Em xem trong điện thoại của anh ấy, không phải trên điện thoại, mà đi ra ngoài xem, liên lạc gần đây nhất là một năm trước…. em nói không ra cảm giác gì, vốn nên vui vẻ, nhưng anh ấy vô tình thế, khiến em có chút khó chịu.
“Cần gì nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần anh ta đối với em có tình ý là được.”
Lương Nguyệt Lăng suy nghĩ một chút, cũng đúng, chẳng lẽ cô thật sự hi vọng Giang Thiếu Thành vẫn có quan hệ với Thẩm Tâm Duy sao, “Anh, rốt cuộc giữa anh và Giang Thiếu Thành có hợp tác gì?”
“Nói em chớ can dự vào, đừng quan tâm tới.”
Lương Nguyệt Lăng cứng lại, biết anh trai không vui vẻ, vì vậy không nói thêm gì.
Anh đối với cô, không nhiều tình cảm lắm, nếu không sẽ không hỏi cô sao lại đi xem lịch sử cuộc gọi của Giang Thiếu Thành.
Một năm trước, người đàn ông ấy hỏi cô, “Không hỏi nữa sao?”
Cô cảm giác rằng chính cô cũng không hiểu rõ, giây phút đó cô không hỏi, lúc đấy lý trí của cô ở mức độ cao chưa từng có, cô biết rõ, cho dù cô hỏi, anh cũng không nói cho cô biết, mà cô cần gì phải lãng phí thời gian, cô chỉ cần lấy được điều cô muốn là được rồi, anh trai cô còn sống, hơn nữa Giang Thiếu Thành biết anh trai cô còn sống, vậy thì đủ rồi.
Nếu như anh trai cô còn sống, vậy chỉ có thể là anh trai đang trốn tránh gì, Giang Thiếu Thành cũng là một trong những tên đầu sỏ, mà Giang Thiếu Thành biết anh cô còn sống, như vậy chuyện này không hề đơn giản, nhưng cho dù có phức tạp, đối với cô mà nói, cũng là một chuyện tốt, anh trai còn sống, chồng của mình cũng không giống như lúc trước cô cho rằng trở mặt thành thù với anh trai, bọn họ liên hiệp lại chuẩn bị làm chuyện gì, mà đó không thể cho người khác biết. Nhận thức được như vậy, chuyện khác không còn quan trọng nữa.
Lúc Thẩm Tâm Duy được yêu cầu đến nhận xác thì cô kéo vải tráng ra, phát hiện trong lòng mình chỉ có ghê tởm, thậm chí không khống chế được liền nôn ra, mà cô kéo hết vải ra, mặc dù cái kia chói mắt ra sao, nhưng vẫn thấy được chân, trên mu bàn chân của anh trai cô có một vết sẹo, đó là khi còn bé bọn họ ham chơi, về quê cùng đi leo núi thì anh trai bị thương, lúc ấy còn khâu mấy mũi, khiến bà nội rất đau lòng, mà vết sẹo đó của anh vẫn chưa lành lại. Anh trai không phải ham chơi mới bị thương, mà vì cô mới bị thương, về sau vết sẹo đó cũng không biến mất, anh trai cười cô --- giữ lại cũng tốt, nhắc em phải đối xử tốt với anh trai em.
Cô còn nhớ rõ khi anh nói lời đó thì cười, thoải mái còn mang phần chế nhạo. Mà trên thi thể đó, không có vết sẹo đấy, cô liền biết rõ, đó không phải là anh trai cô.
Cô đi bên cạnh Giang Thiếu Thành, cô nói đó không phải là anh trai cô, cô biết rõ, không phải vì không tin, mà không phải anh trai cô thật. Nhưng Giang Thiếu Thành cứ khăng khăng cho rằng nó là vậy, cô tức lên, một khắc đó nghĩ anh thật ác độc, anh hi vọng anh trai mình chết, vì vậy tát anh, cho đến khi anh bắt được tay cô.
Động tác trong khắc đó có chút xa lạ, nhưng cũng rất quen thuộc, hình như đã có nhiều lần. Trong đó có một lần cô muốn mua một thứ, anh không muốn, cầm tay cô như vậy, mắt thẳng tắp nhìn cô, tựa như nói cho cô biết --- Nghe anh. Mặc dù lúc đấy cô nghe lời anh, nhưng sau khi về nhà rất tức giận cãi với anh, hỏi tại sao anh không cho cô mua. Anh liền cho đáp án là vật kia rất quý, hơn nữa còn có vết nứt, cô mua về chắc chắn sẽ hối hận, hơn nữa ở chỗ đó chỉ có một cái như vậy. Cô tức hơn, cảm thấy anh nên ở đó nói cho cô biết, không phải sau khi về nhà mới nói. Mà Giang Thiếu Thành vuốt mũi than thở bày tỏ, nếu như anh nói cho cô biết, cô nhất định sẽ nói rằng có hỏng thì vẫn mua về nhà…. Về sau Thẩm Tâm Duy tự mình nghĩ…., có lẽ sẽ như vậy thật.
Những chuyện nhỏ nhặt kia, tất cả hội tụ vào một chỗ, hoàn toàn biến thành anh cầm lấy tay cô --- Nghe anh.
Cô nhìn anh, rất muốn nhìn vào trong mắt anh, biết rõ cảm xúc thật của anh, nhưng anh không cho cô cơ hội, vẫn như cũ nói cho cô biết, anh trai cô chết rồi, cô cắn anh, giùng giằng chạy ra khỏi đó.
Chạy đi rồi, cô mới nghĩ ra nhiều điều. Ban đầu đột nhiên Giang Thiếu Thành trở mặt, anh trai đột nhiên bị tai nạn xe, sau tai nạn thì mất tích, Giang Thiếu Thành nhanh chóng tiến vào Thịnh Quang quốc tế, anh trai vẫn không có tin gì….. đây là tất cả, liên hệ với nhau, có vẻ giống như kế hoạch do Giang Thiếu Thành làm, nhưng đây chỉ là ngoài mặt, cô luôn cho rằng, anh trai mình không phải cái loại người ngồi chờ chết, như vậy có khả năng nhất là anh trai và Giang Thiếu Thành có kế hoạch gì với nhau…..
Khiến cô tin tưởng lần này chính là chuyện chị dâu gặp nạn, coi như bỏ qua vấn đề chị dâu nói yêu hay không yêu, chỉ bằng chị dâu là vợ anh, chị ấy gặp chuyện không may, anh trai cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh trai chưa xuất hiện, sao có thể xác định chị sẽ không gặp nguy hiểm đây? Vậy chỉ có một khả năng, là có người ép anh trai xuất hiện, mà đồng bọn của anh cũng ở bên đó, người kia sẽ nói cho anh, chị dâu sẽ không có nguy hiểm gì.
Vì vậy anh trai phải “chết” cũng có nguyên nhân, có người trăm phương nghìn kế buộc anh trai xuất hiện, mặc dù anh trai qua một cửa, nhưng chỉ cần anh không chết, người đó sẽ không yên tâm, vì vậy anh trai không thể không “chết”.
Những điều này nhanh đi vào trong đầu cô, khiến toàn thân tóc gáy cô dựng đứng, cô hoảng sợ, người đầu tiên cô tìm là Mạnh Hạo, nhưng cái gì Mạnh Hạo cũng không nói, nhưng không liên quan, cô từ nét mặt của Mạnh Hạo cũng biết được tin, nếu quả thật anh trai gặp chuyện không may, Mạnh Hạo không thể nào bình tĩnh như thế, vậy thì Mạnh Hạo biết rõ, anh trai không chết.
Vì vậy cô tìm Giang Thiếu Thành.
Cô chỉ muốn xác định, cô nghĩ có đúng hay không, cô cần một người để chứng tỏ tất cả cô nghĩ đều là đúng không phải tự an ủi mình.
Mà Giang Thiếu Thành cho cô đáp án cô muốn.
Như vậy cô cũng hài lòng, anh trai cô không chết, đồng thời có kế hoạch gì với Giang Thiếu Thành. Bọn họ vừa bắt đầu đã để cô và chị dâu ra ngoài, nói rõ bọn họ không tốt, như vậy cô không cần hỏi nhiều, huống chi cô và chị dâu bị uất ức, nếu uất ức đã chịu phạt rồi, thì cứ tiếp tục đi, để cho bọn họ làm chuyện của bọn họ, nếu cô và chị không bị thế, bọn họ nói chuyện lớn vì các cô tìm nguyên nhân hỏi mà đưa đến xảy ra vấn đề, đây mới thật sự là được không bù mất, cho nên anh đợi.
Cô cũng nghĩ tới điều xấu nhất, coi như Giang Thiếu Thành lừa cô, không liên quan, nếu quả thật có âm mưu, cô tuyết đối sẽ thay anh trai báo thù, trên đời này, người muốn sống không bằng người không sợ chết, mà nếu như người thân của cô không còn, cô chính là người không sợ chết.
Thời gian trôi qua, chuyện nhà họ Thẩm, đã trở thành nhất thời, không đủ để nhắc tới, thậm chí cũng có người nói Thẩm Tâm Duy cô có lợi, bây giờ Giang Thiếu Thành điều hành công ty tốt như vậy, cổ phiếu trong tay cô cũng đáng tiền, thật buồn cười, không ai nghĩ nhà họ Thẩm mất đi cái gì.
Thẩm Tâm Duy khóa trên khóa dưới, liền chạy tới gặp Dương Hi Lạc, họ hẹn ở trong một tiệm trà sữa, bên ngoài là ánh nắng chói chang, tiến vào trong thì có điều hòa, nháy mắt khiến người ta sảng khoái. Dương Hi Lạc đã uống xong hai cốc sữa, vừa đọc tạp chí, vừa nhìn cửa, thấy Thẩm Tâm Duy xong, lập tức vẫy tay, ý bảo cô mau đi tới đây.
Thẩm Tâm Duy tươi cười ngồi đối diện Dương Hi Lạc, “Sao hôm nay xa xỉ vậy, tiền lời từ tiểu thuyết không tệ à?”
Nhắc tới điều này chính là thương tổn, Dương Hi Lạc đau khổ bày tỏ, mỗi ngày ăn được một nửa quả dưa hấu thì không cơm, ăn cơm không có cách nào ăn dưa hấu, ăn dưa hấu thì không thể ăn cơm, đắt ơi là đắt, cô không có tiền, “Không cần phải châm chọc tớ.”
Thẩm Tâm Duy cầm cốc trà sữa lên uống, “Nói đi, gọi tớ ra ngoài làm gì?”
“Tớ lấy chồng cậu làm hình mẫu, viết tiểu thuyết, yên tâm đi, anh ta là nhân vật phản diện, đến lúc đó để cho vợ con anh ta đi, cô đơn tới già, cho cậu hết giận.”
Miệng trà sữa của Thẩm Tâm Duy suýt phun ra ngoài, khiến người bên cạnh nhìn, “Dương Hi Lạc, cậu định làm điều này nên nói cho tớ hả?”
“Có phải thấy rất vui đúng không?”
Thẩm Tâm Duy im lặng, nhưng thấy gương mặt mong đợi của Dương Hi Lạc, vì vậy nghĩ một đằng làm một nẻo, “Ừ…..”
Chỉ là cô hoài nghi, từ nhỏ đến lớn Dương Hi Lạc có đắc tội qua người của cô hay không, tất cả đều ghi vào trong tiểu thuyết chà đạp tới cùng, không thể trút giận ngoài đời, nhưng có thể làm qua tiểu thuyết.
Nhưng Thẩm Tâm Duy thông minh không hỏi, tránh mình ngày nào đó cũng biến thành nữ phụ ác độc trong truyện.
Dương Hi Lạc không ngại ngần gì, để tờ báo trước mặt cô, “Thẩm Tâm Duy, xem bây giờ chồng cậu hạnh phúc dường nào, mỹ nhân trong ngực…. chậc chậc.”
Thẩm Tâm Duy đỡ trán, “Cậu định làm gì?”
“Chồng cậu hạnh phúc thế, sao cậu không thể hạnh phúc? Nếu không tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người nhé?”
“Thôi đi, chờ cậu gả cho người khác đi rồi hẵng nói….”
Vì vậy Dương Hi Lạc buồn bực không nói nữa, nhưng cô không từ bỏ ý định, dùng sức khuyên can Thẩm Tâm Duy nhanh tìm một người đàn ông đi, nếu không già rồi chả có ai. Thẩm Tâm Duy im lặng, nhưng cũng thấy tờ báo, chính xác là Giang Thiếu Thành cùng Lương Nguyệt Lăng, chỉ không khoa trương như Dương Hi Lạc hình dung, chỉ là một đôi đứng chung, thật đã khiến người ta suy nghĩ khác đi, chính là loại cảm giác cặp đôi.
*******************************
Lương Nguyệt Lăng có chút sầu não, cô luôn là người có lý trí, không thích oán trách, chính vì thế mà đau đầu, chỉ cô biết.
Đa số thời điểm Lương Huy đối với cô em gái này không tệ lắm, điều kiện tiên quyết là cô không nói chuyện anh ghét, “Có tâm sự gì à?”
Hôm nay Lương Nguyệt Lăng cùng với Giang Thiếu Thành đi tiệc rượu, hôm nay bộ dạng của Lương Nguyệt Lăng, chắc chắn có liên quan tới Giang Thiếu Thành.
“Anh, hình như anh và Giang Thiếu Thành rất thân.” Lương Nguyệt Lăng nói ra nghi ngờ của mình.
“Ừ, giữa 2 bọn anh có hợp tác.”
“Tại sao em không biết?”
“Chuyện của đàn ông, phụ nữ biết nhiều làm gì?” Lương Huy lơ đễnh, “Huống chi chuyện này không phải rất tốt với em sao, anh và cậu ta hợp tác, không liên quan tới em, em chính là cô gái hoàn hảo không cần bối cảnh nhà họ Lương làm dựa.”
Lương Nguyệt Lăng xấu hổ vì câu phía sau kia của anh, thật sự cô muốn làm cô gái như vậy, nhưng mình nghĩ thế mà nói ra ngoài với người khác, là hai việc khác nhau.
“Nói đi, đang suy nghĩ cái gì?” Lương Huy cũng không bỏ qua chút đa cảm trong mắt em gái mình.
“Em chỉ thấy mê man, không liên quan tới người khác.”
“Hả?”
“Chuyện giữa Giang Thiếu Thành và Thẩm Tâm Duy, bọn họ chưa gặp nhau, cả hai không liên lạc gì, đương nhiên là chuyện tốt với em. Nhưng lúc bọn họ như thế, em bắt đầu hoài nghi, Giang Thiếu Thành chính là một người đàn ông vô tình như thế?”
“Làm sao em biết bọn họ không liên lạc.”
“Em xem trong điện thoại của anh ấy, không phải trên điện thoại, mà đi ra ngoài xem, liên lạc gần đây nhất là một năm trước…. em nói không ra cảm giác gì, vốn nên vui vẻ, nhưng anh ấy vô tình thế, khiến em có chút khó chịu.
“Cần gì nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần anh ta đối với em có tình ý là được.”
Lương Nguyệt Lăng suy nghĩ một chút, cũng đúng, chẳng lẽ cô thật sự hi vọng Giang Thiếu Thành vẫn có quan hệ với Thẩm Tâm Duy sao, “Anh, rốt cuộc giữa anh và Giang Thiếu Thành có hợp tác gì?”
“Nói em chớ can dự vào, đừng quan tâm tới.”
Lương Nguyệt Lăng cứng lại, biết anh trai không vui vẻ, vì vậy không nói thêm gì.
Anh đối với cô, không nhiều tình cảm lắm, nếu không sẽ không hỏi cô sao lại đi xem lịch sử cuộc gọi của Giang Thiếu Thành.
Tác giả :
Lục Xu