Hôn Miên
Chương 22
Thẩm Tâm Duy đi tới quán bar, trước kia nếu cô có một mình tuyệt đối không tới đây, trong nhận thức của cô, chỗ như thế đại biểu cho tốt xấu lẫn lộn, một câu nói cũng không an toàn, cho nên nếu cô tới đây đều là cùng với người khác. Nhưng hôm nay cô lại muốn tự mình tới đây, hơn nữa không suy nghĩ xem nơi này có nguy hiểm gì hay không, cuộc sống đã phiền não lắm rồi, huống chi đi buồn lo vô cớ nhiều chuyện khiến mình phiền muộn hơn. Nhưng cô đánh giá bản thân cao rồi, cô chọn ngồi ở một chỗ yên tĩnh, người phục vụ nhiều lần hỏi cô có uống rượu hay không thì cô lắc đầu. Ở nơi như thế này, một mình cô không dám uống, nhất là với tửu lượng của cô, cô không dám mạo hiểm, sợ hãi xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Cô cười mình, quả nhiên không can đảm gì, là một người hèn nhát.
Cuộc sống về đêm mới bắt đầu, mọi người tại sàn không ngừng nhảy nhót, giống như theo bản năng, có lẽ trong người bọn họ có thuốc, quên đi ý thức,…. Chắc trong đó có người vừa bị lãnh đạo mắng, có người bị áp lực do bạn gái ép mua nhà, có người đang thất tình.
Cô yên lặng nhìn những người xa lạ này, cũng tưởng tượng thấy bọn họ gặp gỡ, bỗng dưng nghĩ, không phải cuộc sống của tất cả mọi người đều thuận buồm xuôi gió, đa số đều phải trải qua khó khăn nhiều hay ít, mà cô gặp phải chút chuyện, có lẽ nhiều người thấy, căn bản cũng không coi là chuyện lớn. Chỉ là cô đang phóng đại nỗi khổ của mình mà thôi, để cho mình khó chịu, nhưng cô khó chịu cái gì? Khó chịu vì chồng cô không yêu cô sao? Nhưng chính cô lừa gạt anh…. Khó chịu vì anh trai mất tích sao, nhưng cô đã dùng mọi cách, nhưng không tìm được anh…..
Có người chủ động tới gần đây, cô đều khéo léo từ chối, dù cô rất ghét những người đàn ông như thế, ở chỗ này, cô không dám đắc tội với người khác, sợ có phiền toái không cần thiết.
Thật ra thì nơi này rất nhàm chán, nhưng cô rất thích cảnh vật nơi này, như ẩn như hiện, thỉnh thoảng ánh đèn chợt lóe lên, cảm giác chút gà gật muốn ngủ, giống như đưa mình vào một thế giới mông lung, không thấy rõ người khác, cũng không thấy rõ mình.
Cô đang nghĩ xem giờ nên đi hay là tiếp tục ở lại đây hưởng thụ điều này khiến cô thoải mái chút, đã có người đi tới trước mặt cô.
“Thẩm Tâm Duy, đã lâu không gặp cô.” Tô Tình Tình cầm một bình rượu đi tới, đặt bình rượu ở trước mặt Thẩm Tâm Duy, vẻ mặt kiêu căng, cười như không cười nhìn Thẩm Tâm Duy.
Tô Tình Tình, công chúa nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng là gia tộc nổi tiếng ở thành phố Đông Giang này, nghe đồn là dòng dõi những người có học chân chính, mấy đời đều có người làm quan chức cấp cao, cũng có địa vị khác thường.
Thẩm Tâm Duy gặp Tô Tình Tình, vốn cảm tháy vận số không kém không gặp người nào muốn quấn chặt người mình, lập tức cảm giác vận số mình tuyệt đối không tốt rồi, ở chỗ này cũng gặp được người mình ghét.
Tô Tình Tình kiêu căng hất cằm lên, “Uống một ly chứ?” Cũng không đợi Thẩm Tâm Duy trả lời, nở nụ cười, “Ai, làm sao tôi lại quên mất chứ, Thẩm tiểu thư là người thuần khiết, làm sao lại giống như tôi tùy tiện uống rượu chứ!”
Chuyện Tô Tình Tình ghét Thẩm Tâm Duy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhất là lúc Tô Tình Tình xuất hiện ở hôn lễ của Thẩm Tâm Duy và Giang Thiếu Thành thấy biểu hiện của Thẩm Tâm Duy, không chỉ ghét Thẩm Tâm Duy, mà là cực kì ghét. Trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đang chờ cô dâu chú rể uống rượu, Thẩm Tâm Duy lại bày tỏ rằng mình sẽ không uống, mong mọi người bỏ qua, mọi người đương nhiên là bỏ qua, bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, nhưng bỏ qua cho cô cũng có giá, Giang Thiếu Thành bị rót nhiều, nhất là phải uống bù gấp đôi cho Thẩm Tâm Duy, Tô Tình Tình chưa từng gặp qua người phụ nữ ích kỉ như thế.
Châm chọc trắng trợn như thế, nhưng Thẩm Tâm Duy cũng không cảm thấy khó chịu, “Mặc dù tửu lượng của tôi không được, nhưng Tô tiểu thư đã mời, một ly cũng không có vấn đề gì.”
Tô Tình Tình cười, “Nhưng mặt tôi không lớn như vậy, trong đám cưới cũng không uống rượu, làm sao tôi lại để cô uống được chứ?”
Nụ cười của Thẩm Tâm Duy có chút khổ, lúc cô và Giang Thiếu Thành kết hôn, anh biết tửu lượng của cô khá kém, vì vậy dặn cô, đừng uống, tránh bị uống say, không bằng bảo vệ một người. Lúc đấy cô rất lo cho anh, Giang Thiếu Thành vuốt tóc cô nói cô ngốc, trường hợp này, người khác nhất định sẽ nghĩ ra đủ loại lý do bắt anh uống, bất kể cô uống hay không, những người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, không bằng tìm ra một lý do cho những người này.
Nhớ lại điều này thật là lạ, lựa chọn một đoạn ngắn tốt đẹp, làm cho người ta không ngừng hồi tưởng.
“Tô tiểu thư thật biết nói đùa, một ly mà thôi, tôi không khó chịu dễ như vậy đâu.”
“A?” Tô Tình Tình suy tư một lát, “Chẳng lẽ nể mặt tôi uống rượu là giả, ra ngoài mua say mới là thật….. nghe nói hôn nhân của cô không thuận lắm, tôi còn tưởng rằng người khác nói bừa, thì ra là thật. Mượn rượu không hợp với loại thục nữ như cô, nên về nhà sớm đi, tránh ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”
Thẩm Tâm Duy để tay lên cằm, học bộ dạng của Tô Tình Tình, khẽ ngẩng đầu, “Tôi thích vậy.”
Coi như bị mất mặt thật, cũng là chuyện của cô.
Quả nhiên, sắc mặt của Tô Tình Tình bắt đầu có chút khó coi, “Thẩm Tâm Duy, việc gì phải kiêu căng vậy? Cô cho rằng mình là Giang phu nhân được Giang Thiếu Thành cưng chiều trong lòng bàn tay sao? Cô chỉ là đồ giả mạo, còn giả vờ.”
Tay của cô khẽ dùng sức, dù cô gắng để vẻ mặt không thay đổi, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi lời này của Tô Tình Tình. Tô Tình Tình còn biết chuyện cô không phải cô gái có ước định với Giang Thiếu Thành, có ý nghĩa hay không, chẳng lẽ tất cả mọi người trong hội đều biết? cô vốn cho rằng cô với Giang Thiếu Thành là vợ chồng một thời gian, anh cũng không để cô quá khó khăn, chuyện như vậy truyền đi, cô đúng vẫn còn đánh giá mình cao lắm.
Tô Tình Tình còn muốn nói gì đả kích cô, Tô San San lập tức đi tới, kéo lại em gái mình, cười nhìn Thẩm Tâm Duy, “Cô đừng để ý, em gái tôi uống nhiều quá, nói chuyện không biết chừng mực.”
“Chị, chị khách khí với cô ta làm gì, nếu như không phải cô ta là đồ giả mạo, chị và anh Thiếu Thành có lẽ…..”
Tô San San nhíu mày, ánh mắt lạnh nhìn em gái, “Chị gọi tài xế đưa em về, trước khi bố về thì xử lý tốt chuyện của mình, bằng không đợi bị bố trừng phạt đi!”
Tô Tình Tình có chút sợ hãi nhìn qua người chị dịu dàng của mình, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tâm Duy lấy bình rượu không bị Tô Tình Tình lấy đi vào tay mình, cũng không nhìn Tô San San, “Em gái cô nói đúng, nếu như không phải do tôi, có lẽ cô với Giang Thiếu Thành còn có thể.”
Quan hệ nhà họ Giang với nhà họ Tô không tệ, quan hệ này kéo dài được mấy đời rồi, vì vậy ông nội Giang Thiếu Thành đã thay mặt nói rằng để cháu trai nhà họ Giang với cháu gái nhà họ Tô đính hôn với nhau, ước định khi Giang Thiếu Thành và Tô San San lớn lên, sẽ để bọn họ thành hôn. Chỉ là không ai ngờ, Giang Thiếu Thành liền đưa Thẩm Tâm Duy về nhà, nói rõ với bố mẹ anh, đời này không phải cô anh không cưới, mà cô chính là cô gái anh đợi nhiều năm nay. Giang Thiếu Thành quá kiên trì, mà bố mẹ anh vẫn tôn trọng ý kiến của con trai mình, nhưng hôn ước của nhà họ Giang với nhà họ Tô cũng là chuyện lớn của hai nhà, vì vậy, cũng làm khó Giang Thiếu Thành. Thế nên quan hệ của hai nhà không được như ngày trước.
Tròng mắt Tô San San lóe, không trả lời suy đoán này của Thẩm Tâm Duy, nếu đã là chuyện trước kia, tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, ban đầu Giang Thiếu Thành kiên định từ hôn như vậy, cũng chứng tỏ anh với cô không được nữa.
“Không phải Giang Thiếu Thành nói.” Đột nhiên Tô San San nói ra một câu như vậy.
“Cái gì?”
“Cô không phải cô gái có ước định với anh ấy, chuyện này, không phải từ Giang Thiếu Thành nói.”
Thẩm Tâm Duy không ngờ Tô San San sẽ giải thích chuyện này, “Thật sao?”
Tô San San gật đầu, “Cô nên biết anh ấy không phải loại người như vậy.”
Lời này khiến Thẩm Tâm Duy muốn cười, cô biết Giang Thiếu Thành là loại người nào sao, không, cô không biết, cô hoàn toàn không hiểu rõ người bên gối mình là hạng người gì, lúc anh cưng chiều cô, sẽ khiến cô cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng khi anh trở mặt vô tình thì cô lại nghĩ mình là người phụ nữ có nghiệp chướng sâu nhất.
Cô lắc đầu một cái, hình như không muốn nghĩ chuyện gì về Giang Thiếu Thành nữa, cô ngoắc tay, bảo người phục vụ đưa tới 2 ly, “Có thể uống cùng tôi một ly không?”
Tô San San không trả lời, nhưng khi Thẩm Tâm Duy rót đầy một ly thì chủ động lấy.
Thẩm Tâm Duy tiếp tục rót ly còn lại, cô nâng ly lên, uống một hớp, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại, “Tôi không uống rượu, tất cả chất lỏng đối với tôi mà nói, cứ xem như đang uống nước, chỉ là rượu là cái loại khó uống nhất.
“Vậy sao cô lại uống?”
“Đúng vậy, mọi người đều nói uống rượu giải sầu, uống nước thì giải sầu thế nào được?”
Tô San San cảm giác rất thú vị, cầm ly rượu quơ quơ, “Cô đúng là một cô gái thú vị.”
“Cô nói tôi là cô gái? Tôi trẻ con thế sao?”
Tô San San do dự một chút, gật đầu.
Thẩm Tâm Duy cúi đầu, cô muốn nói, người phụ nữ bên cạnh Giang Thiếu Thành, phải là một người rất hoàn hảo, Tô San San xuất hiện cũng là một đại mỹ nữ hoàn hảo, hơn nữa cũng cùng thẩm mỹ với Giang Thiếu Thành, đều cho rằng cô trẻ con.
Hơn nữa, Thẩm Tâm Duy biết, Tô San San chắc chắn có ý với Giang Thiếu Thành, Giang Thiếu Thành đã nhiều lần nói cho cô ấy biết anh ấy đang chờ một người phụ nữ, nhưng dù Tô San San biết rõ cũng không chủ động đề cập tới chuyện giải trừ hôn ước, cuối cùng lại giải trừ, còn do Giang Thiếu Thành nói lên, lúc sau nhà họ Tô công bố.
“Cô không ghét tôi sao?” Cô lại ngẩng đầu lên, lại uống thêm một hớp rượu nữa, “Cô đối với anh ấy…..”
“Tôi không muốn dối cô, tôi thích anh ấy, chính vì thích anh ấy, cho nên luôn chờ anh ấy nói hôn ước. Anh ấy là người đàn ông tốt, trước kia đã sớm nói cho tôi biết, anh ấy sẽ không tuân theo hôn ước này, bảo tôi cũng đừng coi hôn ước này là quan trọng, đừng để tôi bị trói buộc, đi tìm hạnh phúc của chính mình. Nhưng anh ấy không biết, tôi đã sớm đặt tình cảm lên anh ấy. Cho nên khi biết anh ấy chờ đợi một người khác thì tôi chỉ muốn, tôi ở tại chỗ chờ, toi cầu nguyện anh ấy sẽ không gặp người đó, như vậy có lẽ anh ấy sẽ theo đó mà lấy tôi. Có phải rất ngốc hay không?” Tô San San nói xong, lại cười, hình như đang nhớ lại mình lúc trẻ.
“Vậy cô nên ghét tôi, dù sao ban đầu anh ấy cũng vì tôi mà giải trừ hôn ước với cô…. Hơn nữa, tôi còn là đồ giả mạo.”
Tô San San lắc đầu, “Tôi không hận cô, nhớ lại lúc hai người kết hôn, ánh mắt cô nhìn anh ấy, tôi biết ngay, cô thật lòng yêu anh ấy. Cho nên dù xảy ra chuyện như vậy, mặc dù không có cách nào tán thành, nhưng tôi hiểu…. dù sao tôi cũng từng có cảm nhận trong lòng như thế.”
Nhưng Thẩm Tâm Duy không cảm thấy chút an ủi nào, ngược lại càng khó chịu hơn. Lương Nguyệt Lăng ấy là một dạng, Tô San San cũng thế, thế nào mà những người phụ nữ bên cạnh Giang Thiếu Thành lại độ lượng như thế, giống như chỉ mình cô là ích kỉ thôi. Sự xuất hiện của các cô, chỉ chính minh, người như cô cuối cùng bình thường cỡ nào.
Hơn nữa rất buồn cười là, người phụ nữ bị Giang Thiếu Thành giải trừ hôn ước, hôm nay đang trò chuyện với cô, lúc cô muốn uống rượu, còn cùng với cô, chuyện như vậy, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kì lạ rồi.
“Đồ giả mạo chính là đồ giả mạo, không thay đổi được…..” Cô cười khổ, uống tiếp.
“Có lẽ, cô nên cho anh ấy một thời gian, mọi việc đừng nghĩ theo chiều hướng xấu. Anh ấy hẳn chưa tiếp nhận nổi sự thật này…. Theo suy đoán của tôi, anh ấy không phải cái loại vứt bỏ vợ mình còn cướp đoạt công ty của vợ. Nên thử tin tưởng anh ấy xem.”
Thẩm Tâm Duy cười, người thiện lương, có lẽ vẫn là thiện lương như thế, giống như cô không vậy, bởi vì không tin nổi, cũng không có tư cách tin, cô không tin mình có vận khí tốt thế.
Tô San San thấy cô không nghe lời của mình, không miễn cưỡng.
“Ai nói?” Thẩm Tâm Duy trầm mặc thật lâu, vẫn hỏi tới vấn đề này.
“Cô có thể tự đoán xem…. Phụ nữ trên đời này là loài phức tạp nhất.”
Thẩm Tâm Duy cúi đầu suy tư chốc lát, căn bản cũng rõ ràng, không phải là Giang Ngữ Vi chứ?
Cuộc sống về đêm mới bắt đầu, mọi người tại sàn không ngừng nhảy nhót, giống như theo bản năng, có lẽ trong người bọn họ có thuốc, quên đi ý thức,…. Chắc trong đó có người vừa bị lãnh đạo mắng, có người bị áp lực do bạn gái ép mua nhà, có người đang thất tình.
Cô yên lặng nhìn những người xa lạ này, cũng tưởng tượng thấy bọn họ gặp gỡ, bỗng dưng nghĩ, không phải cuộc sống của tất cả mọi người đều thuận buồm xuôi gió, đa số đều phải trải qua khó khăn nhiều hay ít, mà cô gặp phải chút chuyện, có lẽ nhiều người thấy, căn bản cũng không coi là chuyện lớn. Chỉ là cô đang phóng đại nỗi khổ của mình mà thôi, để cho mình khó chịu, nhưng cô khó chịu cái gì? Khó chịu vì chồng cô không yêu cô sao? Nhưng chính cô lừa gạt anh…. Khó chịu vì anh trai mất tích sao, nhưng cô đã dùng mọi cách, nhưng không tìm được anh…..
Có người chủ động tới gần đây, cô đều khéo léo từ chối, dù cô rất ghét những người đàn ông như thế, ở chỗ này, cô không dám đắc tội với người khác, sợ có phiền toái không cần thiết.
Thật ra thì nơi này rất nhàm chán, nhưng cô rất thích cảnh vật nơi này, như ẩn như hiện, thỉnh thoảng ánh đèn chợt lóe lên, cảm giác chút gà gật muốn ngủ, giống như đưa mình vào một thế giới mông lung, không thấy rõ người khác, cũng không thấy rõ mình.
Cô đang nghĩ xem giờ nên đi hay là tiếp tục ở lại đây hưởng thụ điều này khiến cô thoải mái chút, đã có người đi tới trước mặt cô.
“Thẩm Tâm Duy, đã lâu không gặp cô.” Tô Tình Tình cầm một bình rượu đi tới, đặt bình rượu ở trước mặt Thẩm Tâm Duy, vẻ mặt kiêu căng, cười như không cười nhìn Thẩm Tâm Duy.
Tô Tình Tình, công chúa nhà họ Tô, nhà họ Tô cũng là gia tộc nổi tiếng ở thành phố Đông Giang này, nghe đồn là dòng dõi những người có học chân chính, mấy đời đều có người làm quan chức cấp cao, cũng có địa vị khác thường.
Thẩm Tâm Duy gặp Tô Tình Tình, vốn cảm tháy vận số không kém không gặp người nào muốn quấn chặt người mình, lập tức cảm giác vận số mình tuyệt đối không tốt rồi, ở chỗ này cũng gặp được người mình ghét.
Tô Tình Tình kiêu căng hất cằm lên, “Uống một ly chứ?” Cũng không đợi Thẩm Tâm Duy trả lời, nở nụ cười, “Ai, làm sao tôi lại quên mất chứ, Thẩm tiểu thư là người thuần khiết, làm sao lại giống như tôi tùy tiện uống rượu chứ!”
Chuyện Tô Tình Tình ghét Thẩm Tâm Duy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhất là lúc Tô Tình Tình xuất hiện ở hôn lễ của Thẩm Tâm Duy và Giang Thiếu Thành thấy biểu hiện của Thẩm Tâm Duy, không chỉ ghét Thẩm Tâm Duy, mà là cực kì ghét. Trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng tất cả mọi người đang chờ cô dâu chú rể uống rượu, Thẩm Tâm Duy lại bày tỏ rằng mình sẽ không uống, mong mọi người bỏ qua, mọi người đương nhiên là bỏ qua, bộ dạng điềm đạm đáng yêu của cô, nhưng bỏ qua cho cô cũng có giá, Giang Thiếu Thành bị rót nhiều, nhất là phải uống bù gấp đôi cho Thẩm Tâm Duy, Tô Tình Tình chưa từng gặp qua người phụ nữ ích kỉ như thế.
Châm chọc trắng trợn như thế, nhưng Thẩm Tâm Duy cũng không cảm thấy khó chịu, “Mặc dù tửu lượng của tôi không được, nhưng Tô tiểu thư đã mời, một ly cũng không có vấn đề gì.”
Tô Tình Tình cười, “Nhưng mặt tôi không lớn như vậy, trong đám cưới cũng không uống rượu, làm sao tôi lại để cô uống được chứ?”
Nụ cười của Thẩm Tâm Duy có chút khổ, lúc cô và Giang Thiếu Thành kết hôn, anh biết tửu lượng của cô khá kém, vì vậy dặn cô, đừng uống, tránh bị uống say, không bằng bảo vệ một người. Lúc đấy cô rất lo cho anh, Giang Thiếu Thành vuốt tóc cô nói cô ngốc, trường hợp này, người khác nhất định sẽ nghĩ ra đủ loại lý do bắt anh uống, bất kể cô uống hay không, những người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, không bằng tìm ra một lý do cho những người này.
Nhớ lại điều này thật là lạ, lựa chọn một đoạn ngắn tốt đẹp, làm cho người ta không ngừng hồi tưởng.
“Tô tiểu thư thật biết nói đùa, một ly mà thôi, tôi không khó chịu dễ như vậy đâu.”
“A?” Tô Tình Tình suy tư một lát, “Chẳng lẽ nể mặt tôi uống rượu là giả, ra ngoài mua say mới là thật….. nghe nói hôn nhân của cô không thuận lắm, tôi còn tưởng rằng người khác nói bừa, thì ra là thật. Mượn rượu không hợp với loại thục nữ như cô, nên về nhà sớm đi, tránh ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”
Thẩm Tâm Duy để tay lên cằm, học bộ dạng của Tô Tình Tình, khẽ ngẩng đầu, “Tôi thích vậy.”
Coi như bị mất mặt thật, cũng là chuyện của cô.
Quả nhiên, sắc mặt của Tô Tình Tình bắt đầu có chút khó coi, “Thẩm Tâm Duy, việc gì phải kiêu căng vậy? Cô cho rằng mình là Giang phu nhân được Giang Thiếu Thành cưng chiều trong lòng bàn tay sao? Cô chỉ là đồ giả mạo, còn giả vờ.”
Tay của cô khẽ dùng sức, dù cô gắng để vẻ mặt không thay đổi, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi lời này của Tô Tình Tình. Tô Tình Tình còn biết chuyện cô không phải cô gái có ước định với Giang Thiếu Thành, có ý nghĩa hay không, chẳng lẽ tất cả mọi người trong hội đều biết? cô vốn cho rằng cô với Giang Thiếu Thành là vợ chồng một thời gian, anh cũng không để cô quá khó khăn, chuyện như vậy truyền đi, cô đúng vẫn còn đánh giá mình cao lắm.
Tô Tình Tình còn muốn nói gì đả kích cô, Tô San San lập tức đi tới, kéo lại em gái mình, cười nhìn Thẩm Tâm Duy, “Cô đừng để ý, em gái tôi uống nhiều quá, nói chuyện không biết chừng mực.”
“Chị, chị khách khí với cô ta làm gì, nếu như không phải cô ta là đồ giả mạo, chị và anh Thiếu Thành có lẽ…..”
Tô San San nhíu mày, ánh mắt lạnh nhìn em gái, “Chị gọi tài xế đưa em về, trước khi bố về thì xử lý tốt chuyện của mình, bằng không đợi bị bố trừng phạt đi!”
Tô Tình Tình có chút sợ hãi nhìn qua người chị dịu dàng của mình, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Tâm Duy lấy bình rượu không bị Tô Tình Tình lấy đi vào tay mình, cũng không nhìn Tô San San, “Em gái cô nói đúng, nếu như không phải do tôi, có lẽ cô với Giang Thiếu Thành còn có thể.”
Quan hệ nhà họ Giang với nhà họ Tô không tệ, quan hệ này kéo dài được mấy đời rồi, vì vậy ông nội Giang Thiếu Thành đã thay mặt nói rằng để cháu trai nhà họ Giang với cháu gái nhà họ Tô đính hôn với nhau, ước định khi Giang Thiếu Thành và Tô San San lớn lên, sẽ để bọn họ thành hôn. Chỉ là không ai ngờ, Giang Thiếu Thành liền đưa Thẩm Tâm Duy về nhà, nói rõ với bố mẹ anh, đời này không phải cô anh không cưới, mà cô chính là cô gái anh đợi nhiều năm nay. Giang Thiếu Thành quá kiên trì, mà bố mẹ anh vẫn tôn trọng ý kiến của con trai mình, nhưng hôn ước của nhà họ Giang với nhà họ Tô cũng là chuyện lớn của hai nhà, vì vậy, cũng làm khó Giang Thiếu Thành. Thế nên quan hệ của hai nhà không được như ngày trước.
Tròng mắt Tô San San lóe, không trả lời suy đoán này của Thẩm Tâm Duy, nếu đã là chuyện trước kia, tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì, ban đầu Giang Thiếu Thành kiên định từ hôn như vậy, cũng chứng tỏ anh với cô không được nữa.
“Không phải Giang Thiếu Thành nói.” Đột nhiên Tô San San nói ra một câu như vậy.
“Cái gì?”
“Cô không phải cô gái có ước định với anh ấy, chuyện này, không phải từ Giang Thiếu Thành nói.”
Thẩm Tâm Duy không ngờ Tô San San sẽ giải thích chuyện này, “Thật sao?”
Tô San San gật đầu, “Cô nên biết anh ấy không phải loại người như vậy.”
Lời này khiến Thẩm Tâm Duy muốn cười, cô biết Giang Thiếu Thành là loại người nào sao, không, cô không biết, cô hoàn toàn không hiểu rõ người bên gối mình là hạng người gì, lúc anh cưng chiều cô, sẽ khiến cô cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng khi anh trở mặt vô tình thì cô lại nghĩ mình là người phụ nữ có nghiệp chướng sâu nhất.
Cô lắc đầu một cái, hình như không muốn nghĩ chuyện gì về Giang Thiếu Thành nữa, cô ngoắc tay, bảo người phục vụ đưa tới 2 ly, “Có thể uống cùng tôi một ly không?”
Tô San San không trả lời, nhưng khi Thẩm Tâm Duy rót đầy một ly thì chủ động lấy.
Thẩm Tâm Duy tiếp tục rót ly còn lại, cô nâng ly lên, uống một hớp, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại, “Tôi không uống rượu, tất cả chất lỏng đối với tôi mà nói, cứ xem như đang uống nước, chỉ là rượu là cái loại khó uống nhất.
“Vậy sao cô lại uống?”
“Đúng vậy, mọi người đều nói uống rượu giải sầu, uống nước thì giải sầu thế nào được?”
Tô San San cảm giác rất thú vị, cầm ly rượu quơ quơ, “Cô đúng là một cô gái thú vị.”
“Cô nói tôi là cô gái? Tôi trẻ con thế sao?”
Tô San San do dự một chút, gật đầu.
Thẩm Tâm Duy cúi đầu, cô muốn nói, người phụ nữ bên cạnh Giang Thiếu Thành, phải là một người rất hoàn hảo, Tô San San xuất hiện cũng là một đại mỹ nữ hoàn hảo, hơn nữa cũng cùng thẩm mỹ với Giang Thiếu Thành, đều cho rằng cô trẻ con.
Hơn nữa, Thẩm Tâm Duy biết, Tô San San chắc chắn có ý với Giang Thiếu Thành, Giang Thiếu Thành đã nhiều lần nói cho cô ấy biết anh ấy đang chờ một người phụ nữ, nhưng dù Tô San San biết rõ cũng không chủ động đề cập tới chuyện giải trừ hôn ước, cuối cùng lại giải trừ, còn do Giang Thiếu Thành nói lên, lúc sau nhà họ Tô công bố.
“Cô không ghét tôi sao?” Cô lại ngẩng đầu lên, lại uống thêm một hớp rượu nữa, “Cô đối với anh ấy…..”
“Tôi không muốn dối cô, tôi thích anh ấy, chính vì thích anh ấy, cho nên luôn chờ anh ấy nói hôn ước. Anh ấy là người đàn ông tốt, trước kia đã sớm nói cho tôi biết, anh ấy sẽ không tuân theo hôn ước này, bảo tôi cũng đừng coi hôn ước này là quan trọng, đừng để tôi bị trói buộc, đi tìm hạnh phúc của chính mình. Nhưng anh ấy không biết, tôi đã sớm đặt tình cảm lên anh ấy. Cho nên khi biết anh ấy chờ đợi một người khác thì tôi chỉ muốn, tôi ở tại chỗ chờ, toi cầu nguyện anh ấy sẽ không gặp người đó, như vậy có lẽ anh ấy sẽ theo đó mà lấy tôi. Có phải rất ngốc hay không?” Tô San San nói xong, lại cười, hình như đang nhớ lại mình lúc trẻ.
“Vậy cô nên ghét tôi, dù sao ban đầu anh ấy cũng vì tôi mà giải trừ hôn ước với cô…. Hơn nữa, tôi còn là đồ giả mạo.”
Tô San San lắc đầu, “Tôi không hận cô, nhớ lại lúc hai người kết hôn, ánh mắt cô nhìn anh ấy, tôi biết ngay, cô thật lòng yêu anh ấy. Cho nên dù xảy ra chuyện như vậy, mặc dù không có cách nào tán thành, nhưng tôi hiểu…. dù sao tôi cũng từng có cảm nhận trong lòng như thế.”
Nhưng Thẩm Tâm Duy không cảm thấy chút an ủi nào, ngược lại càng khó chịu hơn. Lương Nguyệt Lăng ấy là một dạng, Tô San San cũng thế, thế nào mà những người phụ nữ bên cạnh Giang Thiếu Thành lại độ lượng như thế, giống như chỉ mình cô là ích kỉ thôi. Sự xuất hiện của các cô, chỉ chính minh, người như cô cuối cùng bình thường cỡ nào.
Hơn nữa rất buồn cười là, người phụ nữ bị Giang Thiếu Thành giải trừ hôn ước, hôm nay đang trò chuyện với cô, lúc cô muốn uống rượu, còn cùng với cô, chuyện như vậy, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kì lạ rồi.
“Đồ giả mạo chính là đồ giả mạo, không thay đổi được…..” Cô cười khổ, uống tiếp.
“Có lẽ, cô nên cho anh ấy một thời gian, mọi việc đừng nghĩ theo chiều hướng xấu. Anh ấy hẳn chưa tiếp nhận nổi sự thật này…. Theo suy đoán của tôi, anh ấy không phải cái loại vứt bỏ vợ mình còn cướp đoạt công ty của vợ. Nên thử tin tưởng anh ấy xem.”
Thẩm Tâm Duy cười, người thiện lương, có lẽ vẫn là thiện lương như thế, giống như cô không vậy, bởi vì không tin nổi, cũng không có tư cách tin, cô không tin mình có vận khí tốt thế.
Tô San San thấy cô không nghe lời của mình, không miễn cưỡng.
“Ai nói?” Thẩm Tâm Duy trầm mặc thật lâu, vẫn hỏi tới vấn đề này.
“Cô có thể tự đoán xem…. Phụ nữ trên đời này là loài phức tạp nhất.”
Thẩm Tâm Duy cúi đầu suy tư chốc lát, căn bản cũng rõ ràng, không phải là Giang Ngữ Vi chứ?
Tác giả :
Lục Xu