Hồn Ma Che Dù
Chương 1 - con mắt ác quỷ
Tôi tên là Xong Diễm, bởi vì lúc vừa sinh ra thầy bói nói tôi Ngũ Hành bị thiếu hỏa, cho nên bố thêm vào tên của tôi ba đốm lửa. Hỏa là đã đủ rồi, nhưng gọi tên lên khiến cho người ta cảm giác như "Lỗ hậu".
Từ nhiều thế hệ nhà tôi đã chế tạo ô bằng giấy dầu để buôn bán kiếm sống, cho đến thời hiện đại, bởi vì có sự xuất hiện của ô ni lon, ô plastic......., tràn lan ngoài thị trường, ô giấy dầu dần dần biến thành một loại hàng thủ công mỹ nghệ, dùng để trang trí.
Lượng tiêu thụ ô giấy dầu của nhà tôi giảm trầm trọng. Vì thế tôi một thân một mình rời khỏi quê hương đi vào thành phố, thuê một cửa hàng để bán ô.
Trong cửa hàng được chia thành hai phần, một phần chủ yếu bán những chiếc ô hiện đại làm chủ đạo. Thiết thực và thuận tiên, một phần khác thì tiếp tục bán ô giấy dầu. Buôn bán bình thường, không thể kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không lo chết đói.
Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình thản đến hết đời, cho đến khi có một cô gái xuất hiện vào tối ngày hôm đó, thay đổi cuộc đời của tôi.
Chiếc ô có thể che nắng tránh mưa, nên bên trong âm khí rất nặng, thỉnh thoảng sẽ có thứ không sạch sẽ cho lắm trốn vào bên trong. Cho nên những người trong nghề như tôi đều ít nhiều biết được một chút kỳ môn dị thuật để có thể tự bảo vệ mình.
Tổ tiên trong nhà tôi đã truyền thừa lại được một bộ pháp thuật trừ tà, tôi từ nhỏ đã được theo bố học tập, nhưng không biết có phải là do tư chất kém cỏi hay không, mà trình độ của tôi không thể sánh bằng bố được.
Cũng may từ khi còn nhỏ tôi cũng không có thật sự nhìn thấy cái gọi là ma quỷ, cộng với việc tôi có tên dương khí đủ lớn, cho nên tôi cũng không để ý đến cái chuyện này.
Trong cái công việc kinh doanh này, người trong nghề chúng tôi luôn tin vào hai câu nói, đó là: Trong phòng không bật đèn, dạ vũ không nhận người.
Ở câu đầu không phải là nói trong phòng không được bật đèn, mà ý là trong phòng không được bật cái ô ra, dùng từ bật đèn để ví von cho bật ô. Bởi vì ở bên trong ô âm khí quá năng, nếu bật ở trong phòng sẽ cực kỳ dễ động đến thứ không sạch sẽ. Còn về câu nói thứ hai, nói là đêm hôm khuya khoắt, nếu như trời mưa to, nhưng thứ..... từ âm phủ sẽ tìm nơi để tránh mưa, ngàn vạn lần cũng không nên để bọn họ qua đêm.
Mùa hè là mùa nhiều mưa, mà ngày hôm nay, trời lại mưa rất to, tôi bán được rất nhiều ô, lời lãi được không ít tiền.
Tôi nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, cảnh ban đêm đã buông xuống dần, vì thế tôi đứng dậy đi đóng cửa hàng. Ngay lúc đó, có một cô gái xuất hiện trước cửa cửa hàng.
Cô gái đó xuất hiện một cách bất ngờ, đến cả tôi còn không nhìn thấy được ngoài cửa có người, vì chỉ trong cái nháy mắt, cô ấy liến đứng đó, cứ như là xuất hiện từ trong hư không vậy.
Tôi nhìn liếc qua cô ấy, khuôn mặt cô trắng bệch, tái nhợt không có một giọt máu, hai chân đều được bao trùm bởi chiếc váy đỏ. Trời đã dần tối, lại mưa lớn như thế này, tự nhiên lại xuất hiện một cô gái, vẫn là khiến người ta giật mình.
Tôi cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, cho rằng là cô ấy đến chỉ để mua ô, liền hỏi: “ Cô gái, cô mua ô sao?”
Cô ấy nhìn tôi gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Tôi có chút nghi ngờ, cầm lên một cái ô Thiên Đường cho cô ấy, “ Ok. 23 tệ, hôm nay cô là người cuối cùng tôi bán, nên tôi lấy cô 20 tệ cũng được.”
Cô ấy móc ra từ trong tay áo, đưa cho tôi một sấp tiền giấy.
Bầy giờ vẫn còn có người cất tiền ở trong tay sao ư? Tôi nhìn thoáng qua một chút, là một trăm tệ, vì thế tôi liền tìm tiền lẻ để trả lại. Cô ta bật ô lên đi vào trong màn mưa, tôi nhìn theo bóng dáng của cô ấy, trong thâm tâm hốt hoảng, nhìn qua giống như không phải là đi, là giống như đang lướt vậy.
Nhìn theo bóng dáng của cô gái ấy trong màn mưa, tôi lại cảm thấy kì quái, mưa lớn như thế, khi đó rõ ràng là cô ta cũng không bị ướt gì cả, đưa tiền cho tôi cũng khô, thật là không đúng chút nào.
Tôi nhìn lại tiền đang ở trong tay, không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì trong tay tôi chính là một tờ tiền âm phủ.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt. Tôi quơ lấy một chiếc ô, khóa lại cửa hàng, rồi đuổi theo cô gái váy đỏ kia.
Tôi muốn nhìn xem cô gái ấy rốt cuộc là thứ gì.
Tôi cũng không biết đã đi theo cô ấy bao lâu rồi, tớ một căn nhà cũ, bỗng nhiêu lại biến mất không thấy tăm hơi.
Điều này quá là không đúng với bình thường chút nào, tôi tìm quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu, khi nhìn lại căn nhà cũ kia, càng nhìn lại càng cảm thấy giống như một ngôi mộ của người chết.
Toàn thân tôi nổi da gà da vịt, hôm nay đúng thật đã gặp được thứ không sạch sẽ rồi, vẫn nên quay trở về sớm thì hơn, không nên ở lại nơi này thêm chút nào nữa.
Bỗng nhiên, phía sau lưng có một người vỗ vỗ vai của tôi, đồng thời vọng đến một giọng nói truyền vào tai tôi.
"Anh... đang ở đây tìm tôi ư? "
Chiếc ô trong tay tôi rơi xuống mặt đất, run run rẩy rẩy mà xoay người lại, nhìn thấy chính là cô gái mặc váy đỏ mà tôi đã bám theo khi nãy.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy cô ấy đang cười một các quỷ dị,: “Anh.... đang ở đây tìm tôi ư?”
Mỗi người đều có ba ngọn lửa, đỉnh đầu và hai vai, để bảo vệ cho mình.
Vừa rồi cô ấy đập vào vai tôi, đã khiên cho một ngọn lửa ở vai tôi bị dập tắt, tôi lại quay đầu lại, khiến cho ngọn lửa trên đỉnh đầu cũng bị dập tắt theo. Cả người tôi liền cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo thấu xương tiến vào trong cơ thể.
Cô ấy nhìn tôi cứ cười cười, khóe miệng càng ngày càng nhấc cao lên, khiến cho khuôn mắt đó sắp rách cả ra.
Tuy tôi là một người con trai, nhưng mà vẫn không thể không thừa nhận là tôi vẫn rất nhát gan, sau đó liền ngất lịm đi.
Đến khi tôi..... tỉnh lại, mưa cũng đã tanh. Tôi xem xét xung quanh, là một nơi đồng không mông quạnh, ở cách tôi không xa, là một phần mộ, bởi vì thời gian đã quá lâu, bia mộ đã bị đồ xuống.
Tôi bước đến nâng bia mộ lên nhìn qua bước ảnh chụp, đó không phải là người mà tối qua tôi đã nhìn thấy, cô gái váy đỏ kia sao?
"Thật sự gặp ma rồi. " Tôi ngồi bệt xuống mặt đất, miệng thở phì phò. Bỗng nhiên ngực trái có cảm giác đau buốt, giống như trong cơ thể có thứ gì đó muốn thoát ra vậy.
Tôi kéo áo để nhìn xem, trên ngực trái của mình thế mà lại xuất hiện một con mắt!
Cái con mắt này cũng không khác gì con mắt người bình thường, chẳng qua là nó vẫn đang nhắm, chứ không có mở ra.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? " Tôi thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát chảy ròng ròng. "Nhất định là tối hôm qua cô gái váy đỏ kia đã làm điều gì không tốt. "
Tôi chỉ vào bia mộ mà chửi ầm lên, muốn mắng gọi cô ấy đến, nhưng làm như thế nào cũng không được. Mặc kệ tôi có mắng như thế nào, cô gái ấy cũng không ra. Tôi vừa vội vừa bực mình, vô duyên vô cớ trên ngực lại có thêm một con mắt thì ai chịu nổi.
"Cô không đi ra đúng không? Tốt, tôi để cho cô trốn." Tôi nhấc chân đạp vào bia mộ khiến nó lật cả ra, thuận tiền đập cái bia mộ cho vỡ nát.
Đá xong đập cũng xong hết cả rồi, tôi thở ra một hơi, thế nhưng khi cúi xuống nhìn lại ngực của mình, trong người tôi vẫn như cũ không cảm thấy thoải mái chút nào.
Xem ra hơn mười năm học pháp thuật, cuối cùng hôm nay có thể dùng được rồi. Tôi tranh thủ thời gian chạy về cửa hàng ô, gọi cho bố qua điện thoại, bảo ông ấy gửi cho tôi “ Thứ đó”.
Cứ tưởng rằng sẽ không cần phải dùng đến nó nữa, cho nên tôi để lại những........... Pháp khí trừ tà ở lại quê mình, chứ không theo lên thành phố. Không nghĩ răng hôm nay sẽ lại phải sử dụng, nên bây giờ tôi phải gọi cho bố gửi từ quê lên.
Tuy vẫn còn sớm nhưng tôi vẫn đóng cửa hàng, biết rằng hôm nay có lẽ sẽ có lãi không ít tiền, nhưng thật sự tôi cũng không có tâm trạng nào cả.
Tôi đi vào trong buồng, đến trước gương, quan sát kỹ càng cái con mắt khó hiểu này. Cái con mắt này cùng với con mắt bình thường giống nhau như đúc, tuy là mắt vẫn còn nhắm nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng mắt có lông mi và mí mắt. Không biết sau khi nó mở ra sẽ như thế nào????
Tôi liều dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút con mắt đó, mềm, bên trong giống như là có thứ gì đó tròn trịa, đoán không sai thì đó là con ngươi. Tại sao cứ phải mọc ở trên người tôi cái thứ đó? Nếu như trời cho thiên nhãn, thì cũng phải là ở trán giống như là Nhị Lang thần mới đúng chứ, sao lại mọc ở ngực được.............
Nghĩ mãi mà không ra.
Tôi càng nhìn con mắt này lại càng cảm thấy buồn nôn, nếu như ai đi ở trên đường nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi tôi là quái vật.
Không được, không thể để cho người khác nhìn thấy, tôi phải che giấu nó. Như phải lấy cái gì che đây, áo ngực sao?
Cuối cùng, tôi tìm một chút vải, cuốn quanh người che con mắt kia lại. Cũng không đau không ngứa, tạm thời có lẽ sẽ không có việc gì.
Cũng không biết có phải là do mệt mỏi quá hay không, tôi tắm rửa rồi nằm xuống giường liền ngủ mất.
Trong mở, tôi nhìn thấy một mảnh lụa màu đỏ, ở ngay trước mắt lướt đi lươt lại.
Thời gian dần qua, miếng vải kia càng ngày càng cách xa tôi, tôi nhìn rõ đó là một chiếc váy màu đỏ.
Tôi dơ tay muốn chạm vào chiếc váy đỏ đó, nó lại lướt lại gần và biến thành một cô gái, tôi trợn to hai mắt nhìn kỹ, chính là cô gái mà tôi đã theo sau và đập vỡ bia mộ hôm qua.
Chính xác mà nói, cô ta còn có thể xem là người sao?
Mặc dù đang ở trong giấc mơ, nhưng tôi cũng không tự chủ được mà run cầm cập.
Cô gái váy đỏ tiến về phía tay tôi, khóe miệng cong lên như trước rồi cười một cách quỷ dị.
"Anh... đang ở đây tìm tôi ư? "
Cơ thể tôi giống như bị mất kiểm soát, không khống chế được, chân cứ bước đi, từng bước từng bước tiến về phía cô gái váy đỏ.....
Từ nhiều thế hệ nhà tôi đã chế tạo ô bằng giấy dầu để buôn bán kiếm sống, cho đến thời hiện đại, bởi vì có sự xuất hiện của ô ni lon, ô plastic......., tràn lan ngoài thị trường, ô giấy dầu dần dần biến thành một loại hàng thủ công mỹ nghệ, dùng để trang trí.
Lượng tiêu thụ ô giấy dầu của nhà tôi giảm trầm trọng. Vì thế tôi một thân một mình rời khỏi quê hương đi vào thành phố, thuê một cửa hàng để bán ô.
Trong cửa hàng được chia thành hai phần, một phần chủ yếu bán những chiếc ô hiện đại làm chủ đạo. Thiết thực và thuận tiên, một phần khác thì tiếp tục bán ô giấy dầu. Buôn bán bình thường, không thể kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không lo chết đói.
Tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình thản đến hết đời, cho đến khi có một cô gái xuất hiện vào tối ngày hôm đó, thay đổi cuộc đời của tôi.
Chiếc ô có thể che nắng tránh mưa, nên bên trong âm khí rất nặng, thỉnh thoảng sẽ có thứ không sạch sẽ cho lắm trốn vào bên trong. Cho nên những người trong nghề như tôi đều ít nhiều biết được một chút kỳ môn dị thuật để có thể tự bảo vệ mình.
Tổ tiên trong nhà tôi đã truyền thừa lại được một bộ pháp thuật trừ tà, tôi từ nhỏ đã được theo bố học tập, nhưng không biết có phải là do tư chất kém cỏi hay không, mà trình độ của tôi không thể sánh bằng bố được.
Cũng may từ khi còn nhỏ tôi cũng không có thật sự nhìn thấy cái gọi là ma quỷ, cộng với việc tôi có tên dương khí đủ lớn, cho nên tôi cũng không để ý đến cái chuyện này.
Trong cái công việc kinh doanh này, người trong nghề chúng tôi luôn tin vào hai câu nói, đó là: Trong phòng không bật đèn, dạ vũ không nhận người.
Ở câu đầu không phải là nói trong phòng không được bật đèn, mà ý là trong phòng không được bật cái ô ra, dùng từ bật đèn để ví von cho bật ô. Bởi vì ở bên trong ô âm khí quá năng, nếu bật ở trong phòng sẽ cực kỳ dễ động đến thứ không sạch sẽ. Còn về câu nói thứ hai, nói là đêm hôm khuya khoắt, nếu như trời mưa to, nhưng thứ..... từ âm phủ sẽ tìm nơi để tránh mưa, ngàn vạn lần cũng không nên để bọn họ qua đêm.
Mùa hè là mùa nhiều mưa, mà ngày hôm nay, trời lại mưa rất to, tôi bán được rất nhiều ô, lời lãi được không ít tiền.
Tôi nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, cảnh ban đêm đã buông xuống dần, vì thế tôi đứng dậy đi đóng cửa hàng. Ngay lúc đó, có một cô gái xuất hiện trước cửa cửa hàng.
Cô gái đó xuất hiện một cách bất ngờ, đến cả tôi còn không nhìn thấy được ngoài cửa có người, vì chỉ trong cái nháy mắt, cô ấy liến đứng đó, cứ như là xuất hiện từ trong hư không vậy.
Tôi nhìn liếc qua cô ấy, khuôn mặt cô trắng bệch, tái nhợt không có một giọt máu, hai chân đều được bao trùm bởi chiếc váy đỏ. Trời đã dần tối, lại mưa lớn như thế này, tự nhiên lại xuất hiện một cô gái, vẫn là khiến người ta giật mình.
Tôi cũng không có suy nghĩ nhiều nữa, cho rằng là cô ấy đến chỉ để mua ô, liền hỏi: “ Cô gái, cô mua ô sao?”
Cô ấy nhìn tôi gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Tôi có chút nghi ngờ, cầm lên một cái ô Thiên Đường cho cô ấy, “ Ok. 23 tệ, hôm nay cô là người cuối cùng tôi bán, nên tôi lấy cô 20 tệ cũng được.”
Cô ấy móc ra từ trong tay áo, đưa cho tôi một sấp tiền giấy.
Bầy giờ vẫn còn có người cất tiền ở trong tay sao ư? Tôi nhìn thoáng qua một chút, là một trăm tệ, vì thế tôi liền tìm tiền lẻ để trả lại. Cô ta bật ô lên đi vào trong màn mưa, tôi nhìn theo bóng dáng của cô ấy, trong thâm tâm hốt hoảng, nhìn qua giống như không phải là đi, là giống như đang lướt vậy.
Nhìn theo bóng dáng của cô gái ấy trong màn mưa, tôi lại cảm thấy kì quái, mưa lớn như thế, khi đó rõ ràng là cô ta cũng không bị ướt gì cả, đưa tiền cho tôi cũng khô, thật là không đúng chút nào.
Tôi nhìn lại tiền đang ở trong tay, không khỏi hít một hơi lạnh, bởi vì trong tay tôi chính là một tờ tiền âm phủ.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt. Tôi quơ lấy một chiếc ô, khóa lại cửa hàng, rồi đuổi theo cô gái váy đỏ kia.
Tôi muốn nhìn xem cô gái ấy rốt cuộc là thứ gì.
Tôi cũng không biết đã đi theo cô ấy bao lâu rồi, tớ một căn nhà cũ, bỗng nhiêu lại biến mất không thấy tăm hơi.
Điều này quá là không đúng với bình thường chút nào, tôi tìm quanh bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu, khi nhìn lại căn nhà cũ kia, càng nhìn lại càng cảm thấy giống như một ngôi mộ của người chết.
Toàn thân tôi nổi da gà da vịt, hôm nay đúng thật đã gặp được thứ không sạch sẽ rồi, vẫn nên quay trở về sớm thì hơn, không nên ở lại nơi này thêm chút nào nữa.
Bỗng nhiên, phía sau lưng có một người vỗ vỗ vai của tôi, đồng thời vọng đến một giọng nói truyền vào tai tôi.
"Anh... đang ở đây tìm tôi ư? "
Chiếc ô trong tay tôi rơi xuống mặt đất, run run rẩy rẩy mà xoay người lại, nhìn thấy chính là cô gái mặc váy đỏ mà tôi đã bám theo khi nãy.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy cô ấy đang cười một các quỷ dị,: “Anh.... đang ở đây tìm tôi ư?”
Mỗi người đều có ba ngọn lửa, đỉnh đầu và hai vai, để bảo vệ cho mình.
Vừa rồi cô ấy đập vào vai tôi, đã khiên cho một ngọn lửa ở vai tôi bị dập tắt, tôi lại quay đầu lại, khiến cho ngọn lửa trên đỉnh đầu cũng bị dập tắt theo. Cả người tôi liền cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo thấu xương tiến vào trong cơ thể.
Cô ấy nhìn tôi cứ cười cười, khóe miệng càng ngày càng nhấc cao lên, khiến cho khuôn mắt đó sắp rách cả ra.
Tuy tôi là một người con trai, nhưng mà vẫn không thể không thừa nhận là tôi vẫn rất nhát gan, sau đó liền ngất lịm đi.
Đến khi tôi..... tỉnh lại, mưa cũng đã tanh. Tôi xem xét xung quanh, là một nơi đồng không mông quạnh, ở cách tôi không xa, là một phần mộ, bởi vì thời gian đã quá lâu, bia mộ đã bị đồ xuống.
Tôi bước đến nâng bia mộ lên nhìn qua bước ảnh chụp, đó không phải là người mà tối qua tôi đã nhìn thấy, cô gái váy đỏ kia sao?
"Thật sự gặp ma rồi. " Tôi ngồi bệt xuống mặt đất, miệng thở phì phò. Bỗng nhiên ngực trái có cảm giác đau buốt, giống như trong cơ thể có thứ gì đó muốn thoát ra vậy.
Tôi kéo áo để nhìn xem, trên ngực trái của mình thế mà lại xuất hiện một con mắt!
Cái con mắt này cũng không khác gì con mắt người bình thường, chẳng qua là nó vẫn đang nhắm, chứ không có mở ra.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? " Tôi thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát chảy ròng ròng. "Nhất định là tối hôm qua cô gái váy đỏ kia đã làm điều gì không tốt. "
Tôi chỉ vào bia mộ mà chửi ầm lên, muốn mắng gọi cô ấy đến, nhưng làm như thế nào cũng không được. Mặc kệ tôi có mắng như thế nào, cô gái ấy cũng không ra. Tôi vừa vội vừa bực mình, vô duyên vô cớ trên ngực lại có thêm một con mắt thì ai chịu nổi.
"Cô không đi ra đúng không? Tốt, tôi để cho cô trốn." Tôi nhấc chân đạp vào bia mộ khiến nó lật cả ra, thuận tiền đập cái bia mộ cho vỡ nát.
Đá xong đập cũng xong hết cả rồi, tôi thở ra một hơi, thế nhưng khi cúi xuống nhìn lại ngực của mình, trong người tôi vẫn như cũ không cảm thấy thoải mái chút nào.
Xem ra hơn mười năm học pháp thuật, cuối cùng hôm nay có thể dùng được rồi. Tôi tranh thủ thời gian chạy về cửa hàng ô, gọi cho bố qua điện thoại, bảo ông ấy gửi cho tôi “ Thứ đó”.
Cứ tưởng rằng sẽ không cần phải dùng đến nó nữa, cho nên tôi để lại những........... Pháp khí trừ tà ở lại quê mình, chứ không theo lên thành phố. Không nghĩ răng hôm nay sẽ lại phải sử dụng, nên bây giờ tôi phải gọi cho bố gửi từ quê lên.
Tuy vẫn còn sớm nhưng tôi vẫn đóng cửa hàng, biết rằng hôm nay có lẽ sẽ có lãi không ít tiền, nhưng thật sự tôi cũng không có tâm trạng nào cả.
Tôi đi vào trong buồng, đến trước gương, quan sát kỹ càng cái con mắt khó hiểu này. Cái con mắt này cùng với con mắt bình thường giống nhau như đúc, tuy là mắt vẫn còn nhắm nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng mắt có lông mi và mí mắt. Không biết sau khi nó mở ra sẽ như thế nào????
Tôi liều dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút con mắt đó, mềm, bên trong giống như là có thứ gì đó tròn trịa, đoán không sai thì đó là con ngươi. Tại sao cứ phải mọc ở trên người tôi cái thứ đó? Nếu như trời cho thiên nhãn, thì cũng phải là ở trán giống như là Nhị Lang thần mới đúng chứ, sao lại mọc ở ngực được.............
Nghĩ mãi mà không ra.
Tôi càng nhìn con mắt này lại càng cảm thấy buồn nôn, nếu như ai đi ở trên đường nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi tôi là quái vật.
Không được, không thể để cho người khác nhìn thấy, tôi phải che giấu nó. Như phải lấy cái gì che đây, áo ngực sao?
Cuối cùng, tôi tìm một chút vải, cuốn quanh người che con mắt kia lại. Cũng không đau không ngứa, tạm thời có lẽ sẽ không có việc gì.
Cũng không biết có phải là do mệt mỏi quá hay không, tôi tắm rửa rồi nằm xuống giường liền ngủ mất.
Trong mở, tôi nhìn thấy một mảnh lụa màu đỏ, ở ngay trước mắt lướt đi lươt lại.
Thời gian dần qua, miếng vải kia càng ngày càng cách xa tôi, tôi nhìn rõ đó là một chiếc váy màu đỏ.
Tôi dơ tay muốn chạm vào chiếc váy đỏ đó, nó lại lướt lại gần và biến thành một cô gái, tôi trợn to hai mắt nhìn kỹ, chính là cô gái mà tôi đã theo sau và đập vỡ bia mộ hôm qua.
Chính xác mà nói, cô ta còn có thể xem là người sao?
Mặc dù đang ở trong giấc mơ, nhưng tôi cũng không tự chủ được mà run cầm cập.
Cô gái váy đỏ tiến về phía tay tôi, khóe miệng cong lên như trước rồi cười một cách quỷ dị.
"Anh... đang ở đây tìm tôi ư? "
Cơ thể tôi giống như bị mất kiểm soát, không khống chế được, chân cứ bước đi, từng bước từng bước tiến về phía cô gái váy đỏ.....
Tác giả :
Đoạn Tự Uy Ni Tư