Hôn Lễ Tử Thần
Chương 26
Katie hít vào. Hương vị của chính cô giờ đang cận kề với miệng cô. Một ngọn lửa ham muốn bùng lên giữa hai chân. Ngọn lửa mà Carl Hades là người châm ngòi, một ngọn lửa mà chỉ có anh mới thổi bùng lên được.
“Chúng mình có thể tiếp tục trong phòng ngủ được không?” anh hỏi. “Hay em còn có ý tưởng nào khác nữa cho hai ta? Và tin anh đi, em yêu, anh không phàn nàn gì hết cả.”
“Phòng ngủ.” Cô ấn hai bàn tay mình lên ngực anh và nhìn những ngón tay mình chuyển động trên bức tường cơ bắp cứng rắn kia. Cô dừng lại khi chạm phải một vết sẹo xấu xí trên vai trái mà cho đến giờ cô chưa để ý thấy. Bắt gặp mắt anh, cô cảm nhận nỗi sự đau đớn mà anh đã trải qua. Cúi xuống, cô áp môi mình lên cái dấu vết đầy tức giận kia.
Anh cúi xuống và bế cô lên; cô vòng hai chân mình quanh người anh, và họ di chuyển vào phòng ngủ.
Anh đặt cô nằm lên giường, mở một ngăn kéo chiếc bàn đêm và để vài cái gói giấy bạc lên mặt bàn cạnh chiếc đèn. Rồi, hoàn toàn trần truồng, hoàn toàn tuyệt diệu, anh duỗi mình bên cạnh cô.
“Cái gì đã xảy ra ở chỗ này thế?” Cô chạm vào vết sẹo.
“Trúng đạn.” Anh đáp, và lướt ngón tay trên đầu ngực cô.
“Có đau không?” Cô rên lên vì cảm nhận sự đụng chạm của anh.
“Đừng nói về chuyện đó. Anh cần phải biết anh có thể làm gì cho em để làm cho em quên trời đất, Tóc Đỏ ạ.”
Cảm thấy bạo dạn hơn, cô đưa tay ra bao lấy anh. “Anh có nghĩ ra điểm đến cho cái này không?”
Anh nhẹ nhàng rút ra khỏi nắm tay cô. “Có một vấn đề nho nhỏ.”
“Vấn đề ư?”
“À, Tóc Đỏ. Khoảnh khắc anh hòa tan vào trong em, anh sẽ bùng nổ ngay lập tức. Và sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng anh chẳng có thể làm gì khác được.” Tay anh vuốt ve thấp hơn, và ngón tay lại trượt vào trong quần nhỏ của cô. “Và kế hoạch của anh là thế này.” Anh lướt ngón tay trên cô, và Katie nhướn hông lên để đón nhận sự vuốt ve của anh.
“Em ướt đẫm cả.” Anh tuột cái quần nhỏ xuống dưới chân cô. Anh nằm chống tay và ngắm nhìn cô. “Cuối cùng đã khỏa thân.”
“Kế hoạch là gì nào?” cô hỏi, nóng lòng được cảm nhận anh bên trong cô. Cô vuốt những ngón tay trên ngực anh, và thấp hơn nữa.
“Anh không thể chịu nổi đâu.” Anh lui ra và xuýt xoa. “Tình hình là thế này. Anh sẽ đưa em lên đỉnh trước, rồi anh sẽ trèo lên trên và đạt cực khoái ngay sau em. Và anh có thể đảm bảo với em là, anh không trụ được quá năm giây.”
Cô cũng không chắc cô có trụ được năm giây không ấy chứ. “Nhưng...”
“Để anh nói nốt đã. Sau năm phút, có khi không đến thế, chúng ta lại bắt đầu. Và đến lúc ấy thì anh hứa với em, anh sẽ trao cho em vừa lâu, vừa mạnh như em muốn.”
Anh hôn cô, rồi cái hôn ẩm ướt chậm rãi di chuyển từ môi cô xuống ngực. Anh dùng lưỡi đùa nghịch với nó, rồi tiến xa hơn xuống dưới, hôn cô, từng phân một.
Anh hôn lên phần bụng, lên rốn, và bên trong hai đùi cô. Rồi anh ở giữa hai chân cô. Nơi anh nói anh thực sự muốn được nhấm nháp. Nơi cô thực sự muốn anh nhấm nháp.
Anh dạng hai đùi cô ra xa hơn. “Chỗ nào em cũng đẹp hết.” Anh đưa một ngón tay vào bên trong. Cô dướn hông, và sự thích thú đã dồn góp từ suốt buổi tối, hoặc từ khi cô nằm trong lòng anh trên chiếc giường gấp trong bóng tối, ào đến như những cơn sóng. Ồ, đúng thế, cô muốn điều này kể từ khi mới nhìn thấy anh.
Lưỡi anh di chuyển từ tốn, một lần, rồi hai lần. Cô tan chảy. Và chính cô là người xấu hổ khi cô không thể kiểm soát được những tiếng rên thoát ra từ cổ họng.
“Có vẻ như em cũng thích rửa bát như anh.” Anh cầm lấy một bao cao su, và trước khi cô kịp nhận ra, anh đã vào vị trí giữa hai chân cô.
Anh vuốt mớ tóc xòa lên mặt cô. “Hãy nhớ là, anh đã xin lỗi vì điều này rồi nhé.” Anh đi vào cô mạnh mẽ và trong một giây không có gì ngoài sự chính xác. Anh. Cô.
Anh nhịp nhàng vào ra. Thân thể cô mở rộng đón anh. Cô đợi cho anh ập vào lần nữa và chuyển động cùng anh. Vào. Ra.
“Quàng chân em quanh người anh!” Anh nghiến răng nói.
Cô làm vậy. Anh lại vào trong cô lần nữa. Sâu hơn. Cô như nghẹt thở. Một cơn khoái cảm nữa lại sắp đến, hông cô dướn lên, nhưng cơ thể anh cứng lại. Âm thanh thoát ra từ môi anh thật hoang sơ. Cô mỉm cười và nhận ra rằng anh đã đúng; cô chưa lên đến đỉnh lần này.
“Anh xin lỗi nhé.” Anh nói, và lăn qua một bên. “Anh biết là sẽ như thế mà.”
***
“Và sau đó,” Les quệt nước mắt trên hai gò má, “anh ta nói rằng hoặc cháu cởi cái dây chuyền ra, hoặc đi đi.”
Les biết cô nên im đi thì hơn, cái chuyện đó không phải để chia sẻ với người khác, nhưng nếu cô không nói với ai, cô sẽ nổ tung mất. “Suýt nữa thì cháu đã cởi nó ra. Cháu thề là là suýt nữa thì cháu làm thế và rồi...” Một làn nước mắt nữa lại dâng đầy mắt cô. “Rồi cháu nhảy ra khỏi ghế sô pha, mặc lại quần áo và bỏ chạy. Một phần lớn trong cháu không muốn bỏ đi, nhưng bởi vì cháu yêu Mike... Tại sao anh ấy lại chết đi cơ chứ?”
Les vùi mặt trong lòng hai bàn tay. Rồi cô cảm nhận một cái vuốt ve dịu dàng trên vai. Cô nhìn qua kẽ ngón tay vào khuôn mặt đầy lo âu của người đang lắng nghe.
“Bà thích giày mới của bà lắm.” Mimi nói, nhưng rồi, với sự âu yếm của một người bà giàu tình thương, bà kéo Les vào vòng tay, và trong khi Les khóc trên vai bà ngoại, cô tự hỏi không biết Mimi có, bằng cách nào đó, hiểu được nhiều hơn những gì bà có thể nói ra.
***
Tiếng nhạc tắt lịm đi làm hắn thức dậy. Mở mắt ra, kẻ sát nhân nhận thấy đầu hắn đỡ đau hơn. Giờ đây hắn có thể suy nghĩ rõ ràng hơn, tập trung hơn vào những gì hắn cần phải làm.
Lăn sang một bên hắn nhìn thấy cuốn album trên bàn. Và hắn hoảng hồn.
Nếu những tay cớm quay lại và nhìn thấy cuốn album này, họ sẽ biết chuyện. Hắn bật dậy nhanh đến nỗi hắn thấy chóng mặt. Mắt hắn liếc nhìn tủ quần áo, cái tủ nơi hắn đã giấu khẩu súng dùng để bắn Tabitha, và con dao hắn dùng cho các cô dâu.
Hắn phải giấu chúng đi. Nếu bọn cớm quay lại, nếu bọn họ lục soát căn nhà, bọn họ sẽ biết hắn không bình thường. Và họ sẽ tống hắn vào bệnh viện.
Cơn đau đầu trở lại và bắt đầu gõ như trống mạnh hơn. Không! Hắn không thể để cơn đau quay lại. Không thể để tiếng cười lại bắt đầu. Tập trung. Hắn phải nghĩ làm thế nào có thể ngăn không cho bọn cớm biết đó chính là hắn.
Hắn bắt đầu đung đưa, nhưng không quá mạnh. Đung đưa có tác dụng. Hắn là một người đàn ông thông minh. Thậm chí các bác sĩ cũng nói thế với mẹ hắn. Những bệnh nhân mắc bệnh như hắn lại là những người thông minh. Hắn có thể làm được điều này. Hắn sẽ tìm ra một cách để mọi người không biết là hắn đã làm điều đó.
Lăn ra khỏi giường, hắn tìm một cái áo gối và bỏ khẩu súng, con dao và cuốn album vào trong đó. Hắn sẽ tìm ra chỗ cất giấu chúng. Giấu chúng thật kỹ.
***
Carl tỉnh giấc khi thân thể trần truồng và ấm nóng của Katie rúc vào bên anh. Ngủ một mình đã quá lâu, không kể ngủ với chó, một sự động đậy dù nhỏ nhất cũng làm anh tỉnh giấc. Họ cũng chưa ngủ lâu lắm. Anh đã làm tình với cô thêm hai lần nữa sau cái vụ vừa đến chợ đã hết tiền đáng xấu hổ kia.
Nói về chuyện đó, anh biết rằng toàn bộ sự vụ không hoàn toàn do lỗi của mình. Cái trò chơi rửa bát khiêu khích của cô đã làm anh hoàn toàn mất tự chủ. May là anh đã không xuất từ khi cô mút mát cái thìa đấy.
Cô trở mình, tóc cô mắc vào râu cằm anh và ngực cô quệt vào sườn anh. Cậu nhỏ của anh lại bắt đầu cương và anh tự hỏi không biết cô có chịu được một lượt nữa hay không. Ba lần rồi, vậy mà anh vẫn thèm khát được vào trong cô nữa.
Có lẽ bởi vì đã quá lâu rồi anh không quan hệ thể xác. Không, sự thực cô là chiến tích tuyệt vời nhất của anh từ trước đến giờ. Chiến tích. Nghe cái từ ấy có vẻ thô lỗ làm sao. Cô... cô hơn thế nhiều. Cô là... vuốt lại mái tóc cô, hình ảnh khuôn mặt ngọt ngào của cô làm phổi anh như nghẹt lại. Cô không phải là một chiến tích, cô là... cô quá trong sáng.
Cảm xúc, sâu sắc, đậm đặc, và làm tan chảy tâm hồn, chiếm chỗ của ô xy trong phổi anh. Anh đã làm cái khỉ gì thế này?
Chết mẹ. Cứt thật.
Đêm Chủ nhật, khi họ còn bị nhốt trong căn phòng đó, anh đã tự nhủ với mình rằng chuyện này không thể xảy ra. Rằng chuyện này có đóng dấu SAI LẦM được viết bằng chữ hoa. Vậy mà, anh vẫn cứ làm điều ấy. Anh đã để cái bộ phận cơ thể ở giữa hai chân thuyết phục rằng chỉ cần được cô bật đèn xanh, anh có thể tiến hành chuyện đó với lương tâm không vướng bận.
Nào, bây giờ thì cái lương tâm không vướng bận của anh ở đâu rồi?
Chết mẹ. Cứt thật.
Anh nắm chặt vai mình. Thất bại với Amy còn chưa đủ hay sao? Ít nhất thì cuộc đời Amy trước khi gặp anh cũng đã chẳng ra gì rồi. Nhưng Katie... Katie là dạng phụ nữ mà người đàn ông không bao giờ làm thất vọng. Và anh sẽ làm cô thất vọng, bởi vì anh chỉ biết làm có thế thôi. Anh đã thất bại với mẹ anh, với Amy.
Anh nhắm mắt lại. Katie xem phim truyền hình The Brady Bunch và bế ẵm trẻ sơ sinh ốm. Cô ấy đã mất tất cả những người cô yêu quý nhất. Cô trong sáng quá, còn anh ập vào đời cô và cướp đi sự trong sáng ấy. Và để làm cái gì? Anh sẽ làm cái gì cho cô?
Ồ, chắc chắn rồi, anh muốn bảo vệ cô. Nhưng anh cũng muốn ngủ với cô. Và đã làm thế. Anh đã làm tình với Katie thật tuyệt diệu.
Anh rên lên. Anh đã làm cái gì thế này?
***
Katie trở mình và chớp mắt vì ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ. Mắt cô mở to. Trong một giây, cô không biết mình đang ở đâu, rồi thì cái đau rát ở giữa hai chân cô nhắc cho cô nhớ. Nhớ lại một cách thích thú.
Cô mỉm cười với ánh nắng, và muốn ngắm nhìn anh đang ngủ, cô quay người lại và... không thấy Carl.
Cô ngồi dậy. Cái chăn trượt xuống dưới ngực cô. Cô nhớ ra đã nói với Carl rằng cô sẽ đi lấy cái áo choàng đêm, nhưng anh đã không để cô đi. Anh muốn em khỏa thân suốt đêm, anh đã khăng khăng như vậy. Nhưng ái chà, bây giờ thì cô có một vấn đề nho nhỏ: quần áo của cô ở cả trong nhà tắm.
Mùi cà phê luồn vào khứu giác cô. Cô buông chân xuống giường. Rón rén đi vào phòng tắm chính, cô thấy áo quần đêm qua của mình đã được gấp gọn ghẽ để trên bệ. Và cái quần kaki, cái áo sơ mi hồng của anh quẳng trong góc phòng.
Ký ức về chỗ quần áo của họ chồng đống lên nhau trên sàn nhà trong phòng ăn hiện về trong tâm trí cô. Giờ đây nhìn thấy chúng cô gần như có một cảm giác khó chịu. Quần áo của cô, gập gọn gàng, tách rời ra khỏi chỗ quần áo của anh. Cô có một mong muốn kỳ lạ là được quẳng quần áo của cô vào chỗ quần áo của anh để chúng lại được đoàn tụ. Rồi một ý định khác hiện lên.
Cô khoác lên mình cái áo sơ mi hồng của Carl. Để cho anh thấy là cô cũng chẳng ngại mặc màu hồng nốt.
Tìm kiếm, cô thấy cái thuốc đánh răng và lược. Cô cào qua mớ tóc, lấy tay đánh răng, không cô sẽ không dùng bàn chải đánh răng của anh chừng nào cô còn chưa ngủ lại đây ít nhất là ba lần, đó là một cái lệ do cô và Les đặt ra, rồi cô rón rén đi vào phòng khách. Phòng khách trống không.
Cô đi vào bếp, và tim cô thắt lại khi nhìn thấy anh mặc một chiếc quần hiệu Dockers và một cái áo sơ mi trắng mở cổ, lưng quay về phía cô, anh tự rót cho mình cà phê. Nhón chân bước vào, cô bóp mông anh và thì thào, “Có cần em giúp rửa bát không?”
Cô cảm thấy người anh đờ ra. Rồi cô nghe thấy có tiếng ai đó sau lưng cô.
“Cô vừa mới sờ mông chồng tôi đấy nhé!”
Katie nhảy lui lại, và Ben Hades quay người. Katie quay ra đối diện với vợ anh ta. “Tôi... tôi nghĩ là...”
Người phụ nữ, có mái tóc nâu cắt ngắn và đôi mắt xanh lục dịu dàng, bắt đầu cười phá lên. “Đừng lo, tôi cũng đã sờ mông Carl nhiều lần đến mức không đếm nổi nữa cơ.”
“Một chủ đề anh không muốn thảo luận tý nào.” Ben Hades chen vào.
Katie quay lại phía Ben và nhanh chóng đưa tay lên cài một khuy nữa trên cái áo sơ mi hồng của Carl. “Tôi...”
“Mông họ không giống hệt nhau đâu.” Vợ anh ta tiến lại. “Quay người nào,” chị nói với chồng mình. Anh ta làm vậy và chị vuốt tay xuống mông anh ta.
“Nếu cô để ý, mông của Ben tròn hơn ở đây.” Chị vỗ vỗ vào mông chồng. “Mông của Carl nhỏ hơn và gọn hơn.”
“Em nghịch mông anh đủ chưa nào?” Ben nhìn lại.
Vợ anh ta cười. “Chị là Tami.”
Katie cố gắng mỉm cười. Á, nhưng bên trong, cô vẫn như chết lặng. “Em nghĩ em sẽ đi...” Cô lùi lại và suýt nữa thì vấp phải hai con chó. Mặt cô bừng bừng vì xấu hổ khi cô chạy vào trong buồng tắm.
Mười phút sau, quần áo chỉnh tề, và mũi đã dặm phấn, cô ngồi một mình trên cái toilet, nhìn chằm chằm vào cửa, và chờ đợi. Đợi cho Carl xuất hiện, cười phá lên vì sự nhầm lẫn của cô, và đề nghị được giúp cô cải thiện hình ảnh trong mắt chị dâu anh ta.
Có tiếng gõ cửa. Ơn chúa. Cô mở cửa ra.
Vợ của Ben đứng đó, miệng mỉm cười. “Em không sao chứ?”
Katie thở dài. “Em chỉ cố gắng lấy lại dũng khí sau khi đã tự biến mình thành một con ngốc sờ mông chồng chị.”
Tami cười khúc khích. “Thật đấy mà, chị đã vỗ mông Carl nhiều lần đến nỗi chị không thể nhớ được.”
Vẻ ấm áp của Tami làm cho Katie cảm thấy đỡ ngượng phần nào. “Nhắc đến Carl, anh ấy có đây không chị?”
Tami có vẻ không thoải mái. “À... chú ấy phải đi ra ngoài có việc. Chú ấy bảo bọn chị ghé qua đây. Ben cần em nhận diện vài gã đàn ông và sau đó... kế hoạch là chị sẽ đưa em sang nhà bố chú ấy.”
“Bố anh ấy ư?” Câu hỏi nghe có hoảng hốt như cảm giác của Katie không?
Tami cau mày. “Đúng đấy.”
“Em hiểu rồi.” Cô chả hiểu gì hết.
Katie cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng lên trong cô. Thất vọng. Có lẽ là còn hơi tức giận nữa. Dĩ nhiên, cô hiểu là anh cần phải làm việc, nhưng liệu có quá nhiều không khi cô muốn một lời tạm biệt giản dị, một câu nói hẹn gặp em sau đó và cảm ơn em vì đã làm tình với anh ba lần đêm qua? Được rồi, có lẽ là cô phản ứng hơi quá một chút. Có lẽ là anh đã cố gắng đánh thức cô. Phải thế chứ còn gì, đúng không nào?
“Cô có cần chút cà phê không?” Tami hỏi.
“Em ổn mà chị.” Cô nói dối khi cô nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ. Thương cảm? Tại sao chị dâu của Carl lại phải thương cảm cô cơ chứ?
***
Ngồi đối diện với Ben lần nữa trong gian phòng cô đã từng ở đó một lần nhắc cho Katie nhớ nhiều chuyện cô cần phải lo. Chuyện quan trọng hơn là một người tình biến mất hoặc vẻ thương cảm không giải thích được trong mắt bà chị dâu.
Trời ạ, cô đã mải mê chuyện dục tình, cô quên bẵng đi là một kẻ giết người hàng loạt đang nhắm cô làm mục tiêu.
Ben trải mấy bức ảnh trước mặt cô. “Em có nhận ra người đàn ông đã đến giao hoa ở nhà em hôm trước không?”
Katie ngắm nghía mấy bức ảnh. “Em nghĩ là người này. Nhưng em chỉ nhìn thấy anh ta qua lỗ quan sát trên cửa. Joe có lẽ có thể nói với anh rõ hơn.”
“Joe à?” Ben hỏi.
“Chồng chưa cưới của em.” Katie đỏ mặt. “Chồng chưa cưới cũ của em.” Ben có biết là cô đã từng đính hôn không nhỉ? Ồ, trời đất.
Công nhận là Ben khéo xử, anh đã không cười mỉm, hay có vẻ phán xét cô. Nhưng liệu cô có nên tự phán xét mình không?
Ben đưa cho cô một quyển sổ. “Bọn anh sẽ cần số điện thoại của anh ta để liên lạc.”
Katie ghi ra giấy, rồi liếc nhìn mấy bức ảnh. “Em nghĩ bọn anh cho là Will Reed, người chỉnh nhạc là tội phạm mà.”
Ben cau mày. “Bọn anh đang điều tra bốn kẻ tình nghi.”
“Tất cả những người liên quan đến việc tổ chức đám cưới ư?”
Anh gật đầu. “Em có nhớ ra cái gì liên quan đến bất cứ ai trong bọn họ mà có thể giúp gì được cho bọn anh không?”
Katie thở dài. “Em chưa từng gặp một ai trong bọn họ, trừ tay DJ hôm trước. Hoặc là em thuê bọn họ qua điện thoại hoặc làm việc với trợ lý của họ. Ở chỗ cửa hàng hoa, em làm việc với... Em nghĩ tên cô ấy là Sarah. Và em cũng chỉ gặp trợ lý của Todd Sweet mà thôi.”
Rồi Katie nhớ ra phản ứng ban đầu của cô với Will Reed, tay DJ, khi cô xuất hiện ở nhà anh ta hôm qua. “Có lẽ là không có gì đâu, nhưng em hơi ớn tay DJ khi em ở đó. Anh ta có nói vài câu nhận xét kiểu tán tỉnh và loại nhạc anh ta đang mở làm em nghĩ đến những cuộc gọi với nhạc mà em nhận được.”
“Bọn anh sẽ giám sát anh ta rất chặt chẽ.” Ben liếc nhìn cái túi của Katie treo trên ghế. “Bọn anh sẽ phải tịch thu điện thoại của em. Trong trường hợp có ai đó gọi điện.”
Cảm thấy câu chuyện có vẻ thoải mái hơn, cô hỏi. “Tami có nói đến chuyện em đến chỗ bố anh. Anh nghĩ là... ý em là... thực sự em cần phải làm thế ư?”
Ben ngả người ra ghế. “Nếu anh nói không, thì em trai anh sẽ giết anh mất.” Anh thở dài. “Carl cương quyết bảo vệ an toàn cho em. Và chú ấy đòi bằng được em đến ở chỗ bố anh.”
Katie không biết phải nói gì, nên cô không nói gì cả. Nhưng những câu hỏi cứ chạy ngược chạy xuôi trong đầu cô. Như vậy có nghĩa là anh có quan tâm cô? Có nghĩa là anh sẽ có mặt ở chỗ bố mình khi cô đến đó chứ? Liệu có thể bỏ quá cho anh chuyện đã không... không ít nhất là hôn tạm biệt cô sáng nay?
“Và thật sự mà nói,” Ben nói tiếp. “Anh nghĩ như vậy là tốt nhất. Bên cạnh đó, ông già cũng đang mong được gặp em.”
***
Tami gặp Katie ở hành lang. Ben đã cương quyết là Katie đi cùng xe với chị đến sở cảnh sát vì kẻ sát nhân nhận ra xe của cô. “Em xin lỗi đã bắt chị phải chờ,” Katie nói.
“Không sao đâu.” Tami giơ cuốn tiểu thuyết lãng mạn lên. “Chị có mang theo cuốn sách mà. Chị hy vọng là ông chồng chị đã không quá cứng rắn với em?”
“Không đâu‚” Katie mỉm cười. “Ben có vẻ là một người rất dễ chịu. Và tuy có sự cố sáng nay, em không phải lòng anh ấy đâu.”
Tami cười lớn và bỏ quyển sách vào trong túi. “Chị được lệnh đưa em đến nhà bố. Tuy nhiên, chị phải đón cu Ben ở trường đã, và sau đó chị em mình có thể kiếm cái gì ăn trước.”
“Nghe hay đấy. Em xin lỗi vì... đã làm chị thêm bận.”
“Thực lòng mà nói, được ra khỏi nhà cũng hay lắm. Bọn chị vừa mới chuyển nhà xong và mấy tuần nay chị chỉ làm mỗi việc đóng đồ và mở thùng đồ mà thôi.”
Trước tiên họ đi đón cu Ben ở trường mẫu giáo. Katie nhận ra thằng nhóc ngay. Có khi cô có thể nhận ra cậu nhóc ngay mà không cần xem ảnh của nó.
“Thằng bé giống bố và chú nó quá.” Cô nói trong khi thằng bé đeo chiếc ba lô có in hình Người Dơi đi như chạy về chỗ chiếc xe.
“Và nó giống hệt tính bố.” Giọng Tami đầy vẻ tự hào.
Cu Ben, gọi tắt là Benny, chui vào ghế sau, liến láu trò chuyện làm Katie chẳng hiểu gì mấy.
“Bình tĩnh nào con,” mẹ cậu bé bảo. “Và chào cô Katie đi nào. Cô ấy là... bạn của chú Carl.”
Benny cài khóa dây an toàn, rồi chồm lên ngó cô. “Cô là bạn gái mới của chú cháu à?”
Được rồi, chẳng có gì bằng bị một thằng nhóc năm tuổi soi.
“Benny, hỏi thế là không lịch sự đâu nhé?”
“Cháu xin lỗi.” Benny chồm chồm trong ghế. “Ngày xưa Amy là bạn gái của chú Carl. Cháu bắt quả tang hai người hôn nhau suốt. Nhưng cô ấy bỏ đi và khi chú đi tìm cô ấy, chú bị ăn đạn.”
“Benny.” Tami nói giọng cảnh cáo.
Katie liếc nhìn Tami, ước gì chị giải thích. Nhưng chẳng có lời giải thích nào hết.
Tami tròn mắt. “Đúng là trẻ con.”
Trong bữa trưa, Katie và Tami nói chuyện về những chủ đề an toàn như công việc của Katie, nhà mới của Tami, trong khi Benny chơi ở khu vực vui chơi dành cho trẻ em ở bên trong nhà hàng.
“Thế bố mẹ em có sống ở thành phố này không?” Tami hỏi.
Katie nhấc tách trà lên. Cô ghét phải giải thích và chọn một giải pháp ngắn gọn. “Bố mẹ em đều đã qua đời.”
“Ồ,” Tami nói. “Bố mẹ sinh ra em khi đã cao tuổi rồi ư?”
Katie đầu hàng và đành kể cả câu chuyện dài. Vẻ thương cảm của Tami khiến Katie nhớ lại vẻ mặt như thế của chị sáng nay.
“Chị xin lỗi nhé.” Tami nói, và rồi sự im lặng đáng sợ bao trùm.
Katie cắn môi để không hỏi nếu như còn có điều gì mà Tami không nói về Carl. Thậm chí có thể hỏi chị về bạn gái cũ của anh ta, và về chuyện anh đã bị thương. Nhưng chính Carl là người cần kể cô nghe về những chuyện như thế phải không?
Nếu như anh chọn kể cho cô nghe. Cũng có thể anh không chọn cách làm như vậy. Cứ vài phút, Katie lại tự nhắc mình rằng khi cô bước vào quan hệ thoáng qua này với Carl cô biết rằng một lúc nào đó nó sẽ kết thúc.
Tuy nhiên. Katie lại chẳng biết quan hệ thoáng qua thì phải làm như thế nào. Cô chỉ có bốn cuộc tình nghiêm túc trong đời, và mỗi cuộc tình đều bắt đầu theo cách thông thường phải thế: hai người gặp gỡ quen biết nhau, tìm hiểu về cuộc đời nhau, tìm cách quan tâm đến nhau, rồi vào giường với nhau. Katie tự hỏi, không biết cô sẽ tìm đâu ra cẩm nang hợp lý cho một mối quan hệ qua đường. Có lẽ trong những cuộc tình chớp nhoáng này, đàn ông không buộc phải chuyện trò với bạn tình vào buổi sáng ngày hôm sau.
Katie cảm thấy mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ và, cô cũng thú nhận điều này, tức giận. Ở đồn cảnh sát, cô cứ mong là Carl sẽ gọi điện. Chỉ gọi để chào hay nói gì đó cũng được.
“Chị xin lỗi đã nhắc đến bố mẹ của em,” Tami nói.
Nhận ra Tami đang cố hiểu sự im lặng của mình, cô nhìn Benny. “Thằng bé dễ thương quá.”
“Em có thích có con không?” Tami bắt đầu thu dọn bát đĩa.
“Hai đứa.” Katie nói một cách tự động. “Một trai, một gái. Hơn nhau hai tuổi. Trong một ngôi nhà với cửa chớp sơn xanh lá cây ở ngoại ô.”
“Và một hàng rào gỗ màu trắng nữa.” Tami cười.
Katie nhoẻn cười. Và lóe lên trong cô lần nữa, cô và Carl khác biệt nhau đến nhường nào. Mọi thứ mà cô muốn, Carl đều cho là điên rồ.
Điện thoại của Tami đổ chuông và chị vừa trả lời điện thoại vừa liếc nhìn Katie. Bụng Katie thót lại, và mặc dù ý nghĩ cuối cùng của cô khi nãy là chuyện qua đêm với Carl là một sai lầm to, to tướng, cái ý nghĩ là người đang gọi điện có thể là anh cũng khiến tim cô nhảy nhót mừng vui.
“Dừng lại ở trường mẫu giáo để đón Benny.” Tami cau mày. “Đang ăn trưa. Ai mà biết là cần phải xin phép.” Tami tắt máy.
Katie đợi chị bảo rằng đó là điện thoại của Ben. Bởi vì nếu đó là Carl, chắc hẳn anh phải xin được nói chuyện với cô chứ? Tami không hé răng, nên Katie đành phải tự đưa mình lên thớt và hỏi, “Ben?”
Vẻ thương cảm lại hiện ra trên mắt Tami lần nữa. “Carl đấy. Chú ấy khó chịu vì chị không đưa em đến chỗ bố ngay.”
Anh chờ cô ở đó hay sao? “Anh ấy có ở đấy không?”
Tami chớp mắt. “Không. Chú ấy nói là đã nói chuyện với bố.”
Ba mươi phút sau, họ gõ cửa căn hộ của ông Hades. Người đàn ông già mở cửa với một nụ cười chào đón.
“Vào nhà đi nào.”
Cô có hiểu đúng tình cảnh của mình không nào? Giờ đây, giá mà cô có thể nghĩ ra một cái tên gì mà rủa con trai ông. Ồ, có vài cái tên như thế hiện ra trong đầu cô đấy. Nhưng người họ Ray không dùng cái ngôn ngữ kiểu như thế. Trừ phi là nó thực sự xứng đáng. Và cô thì vẫn chưa biết liệu như thế này có đáng hay chưa.
“Tự nhiên như ở nhà nhé.” Ông Hades nói. Rồi ông bế bổng Benny lên và quay một vòng. “Cháu nội yêu quý nhất của ông có khỏe không nào?”
“Cháu là cháu nội duy nhất của ông.” Benny cười vang.
“Chà, thằng bé sáng dạ quá.” Ông Hades quay lại với Katie. “Cháu đưa đồ vào phòng ngủ của khách đi. Bác thay ga gối rồi đấy.”
Ga gối? Có nghĩa là... Thở sâu một cái. Vậy là cô không chỉ ở đây có buổi chiều nay? Vậy có nghĩa là Carl không muốn cô ở chỗ anh. Anh đã... ruồng bỏ cô. Katie cố gắng không phản ứng lại với nỗi đau như cắt trong tim. Cố gắng. Nhưng cứ theo cái cách mà Tami nhìn cô, Katie đoán là cô chẳng thành công rồi.
“Cô ấy có mang đồ theo đâu bố.” Tami nói, cau mày.
“Chúng ta có thể qua lấy đồ sau. Hoặc là Carl có thể mang chúng đến đây.”
Carl bỏ cô thật rồi. Xin chào mừng bạn đến với câu lạc bộ tình một đêm nhé. Hoặc đúng hơn, xin chào mừng bạn được ghi danh trong bản chiến tích, một giọng nói thì thào trong đầu cô. Có lẽ rút cuộc tình thế này cũng xứng đáng với loại ngôn ngữ vô học đây.
Tại sao anh lại làm thế? Cô đã nói gì, đã làm gì sai đêm qua ư? Dĩ nhiên làm sao mà cô biết được? Cô không biết những luật lệ của cuộc tình một đêm – những luật lệ kiểu như cho anh làm tình với em vài lần, và đó là tất cả những gì anh muốn. Ồ, Chúa ơi, cô thật là ngốc nghếch.
“Nhà bác đẹp quá.” Katie vờ nhìn quanh. Rồi mắt cô bắt gặp những khung ảnh của Carl và anh trai. Khuôn mặt anh, khuôn mặt đẹp trai khốn kiếp của anh nhìn cô chằm chằm. Chỉ có thế, là cô biết mình không thể làm thế được. Không thể ở đây được.
Cô nhìn thẳng vào Tami. “Em phải đi lấy lại đồ đạc của em”.
***
Carl đậu xe vào bãi đỗ xe của tiệm hoa. Hôm nay, anh đã đi để nói chuyện với ông Sweet ở tiệm bánh ngọt Sweet và không thấy ông ta ở nhà. Anh đã hỏi thăm vài người hàng xóm của Sweet và nhận được mấy nhận xét thông thường vớ vẩn kiểu đó làmột người hàng xóm tử tế, không ồn ào.
Anh cũng đã nói chuyện với những người hàng xóm của Mel Grimes, và cũng nhận được những nhận xét tươi đẹp tương tự. Điều ấy khiến Carl tăng thêm phần nghi vấn tay thợ ảnh. Theo lời bà già sống cạnh nhà Grimes, người đàn ông này không bao giờ dẫn phụ nữ về nhà và cũng chẳng hẹn hò bao giờ.
Carl nhớ lại những bức ảnh nude treo trên tường nhà người đàn ông. Có cái gì đó mách bảo với anh rằng một người chụp những bức ảnh như vậy hẳn phải có quan tâm mạng tính nhục dục đối với phụ nữ. Và nếu có nhục dục với phụ nữ, thì sao không hẹn hò nhỉ? Nhưng mà, chính Carl đây cũng đã chẳng hẹn hò gì từ mười ba tháng qua. Có thể là Grimes có những lý do của mình.
Tiếp đó, Carl đến gặp những người hàng xóm của Will Reeds và những lời nhận xét dành cho tay DJ không lấy gì làm tử tế cho lắm. Có vẻ như là hắn ta là một người ồn ào, mang về nhà nhiều cô gái khác nhau và bị liên đoàn khu phố đeo đẳng vì tội kinh doanh tại gia. Tuy nhiên, không có tin tức nào cho thấy hắn ta có vẻ là một sát nhân hàng loạt.
Rồi thì Carl đi vào vườn nhà hàng xóm và nhìn vào vườn của tay DJ. Thề là anh đã nhìn thấy mấy cái can xăng để ngay cạnh garage. Có lẽ thế còn chưa đủ để xin lệnh bắt bớ hay khám xét, nhưng cũng đủ lý do để Carl điều tra kỹ càng hơn về người đàn ông này.
Những người hàng xóm của Edwards, chủ tiệm hoa khó nhằn, thì mừng rỡ được phát biểu ý kiến về ông ta. Có vẻ như là, trước khi lần ly dị mới đây nhất, ông ta đã giam cầm người vợ cũ. Mặc dù xu hướng bạo lực gia đình không nhất thiết phải đi đôi với giết người hàng loạt, bản năng của Carl mách bảo rằng ông ta chính là tội phạm.
Và chính vì thế mà anh đến chỗ tiệm hoa. Anh có hẹn với người trợ lý của ông Edwards.
Khi anh bước ra khỏi chiếc xe hơi kiểu thể thao của mình, chiếc xe công vụ bốn chỗ của anh trai anh cũng tiến vào bãi đỗ. Carl vội vã tiến lại gần anh trai.
“Điện thoại di động của anh có hỏng không đấy?” Anh đã để lại ba tin nhắn muốn biết xem Katie có thể nhận diện được Edwards hay không. “Có chuyện gì xảy ra sáng nay thế?”
Ben bấm khóa xe. “Katie đã chọn ra Edwards, nhưng sau đó nói rằng cô ấy không chắc. Anh đã cho Joe Lyons đến để xem anh ta có đồng ý với nhận dạng này không.”
Carl chớp mắt khi nghe nhắc đến tên Joe Lyon. Đêm qua anh những muốn hỏi Katie xem người đàn ông ấy đã chấp nhận sự tan vỡ như thế nào. Nhưng nói chuyện về người cũ của cô chẳng ăn nhập với chuyện dục tình tẹo nào. Không phải là Carl đã quên đi cái cách người đàn ông nhìn cô gái tóc vàng khi còn ở trụ sở cảnh sát ra sao vào cái buổi sáng mà Tóc Đỏ và anh phải cho lời khai. Và sau khi trải qua một đêm với Tóc Đỏ, Carl không hiểu có người đàn ông nào lại nỡ dối lừa cô. Khi đã có trong tay cái tuyệt vời nhất rồi, sao còn tìm kiếm ở đâu đâu làm gì?
Sau đó, để làm rắc rối thêm những cảm xúc vốn đã rắc rối, cái ý nghĩ rằng cô đã từng ngủ với Lyon, có lẽ đã từng rửa bát với anh ta, đưa Carl đến những cảm giác lạ lùng.
“Katie thế nào?” Ngực Carl thắt lại chỉ vì nhắc đến tên cô.
Ben cau mày. “Đáng ra chú phải nói với anh chị là cô ấy chưa biết chú gửi cô ấy đến nhà bố. Tami rồi sẽ cho chú một trận cho mà xem.”
Carl bóp bên vai bị đau. “Em cũng đáng bị ăn một trận lắm. Em làm hỏng mọi sự rồi. Em... em đã ngủ với cô ấy.”
Ben dựa vào xe của mình. “Cứ theo cái cách mà cô ấy sờ mông anh sáng nay, anh nghĩ đó là một quyết định của cả đôi bên.”
Carl cau mày. “Cái gì cơ?”
“Thì anh chả nói với chú rồi đấy thôi, cô ấy có tình ý với anh hay sao ấy.” Ben cười phá lên. “Có vẻ như là mông hai bọn mình gần giống hệt nhau, ấy là vợ anh bảo thế ngay sau khi cô ấy bắt quả tang Tóc Đỏ sờ mông anh trong bếp.”
Carl chả thấy buồn cười gì cả. Anh có thể tưởng tượng ra Katie cảm thấy thế nào khi cô thức giấc và anh không còn ở đó. Nhưng chẳng phải dừng lại lúc này là tốt nhất hay sao? “Em cũng không hiểu nổi tại sao em lại để xảy ra chuyện như vậy?”
Ben cười. “Ồ, anh có thể mách cho chú biết. Cô ấy gợi cảm lắm mà.”
Carl liếc nhìn nụ cười của ông anh. “Và anh thì có gia đình rồi đấy nhé.”
“Có gia đình thôi chứ đã chết đâu. Coi chừng, anh không hề có ý muốn đánh đổi Tami đâu nhé. Anh chỉ muốn nói là anh hiểu tại sao chú lại lao vào.”
“Nhưng như vậy là sai quá, Katie đâu có phải loại người như thế. Em đúng là đồ khốn mới để chuyện ấy xảy ra.”
“Thế là chú quyết định trở nên khốn nạn hơn nữa bằng cách bỏ đi mà không nói gì với cô ấy. Và rồi vứt cô ấy ở chỗ bố mà chẳng nói trước với cô ấy một lời.”
“Em sẽ nói chuyện với cô ấy. Em chỉ... em không biết phải nói gì. Em tính là em sẽ gặp cô ấy ở nhà bố tối nay.”
“Và sẽ nói gì với cô ấy?” Ben hỏi.
“Nói sự thật cho cô ấy nghe. Rằng em chẳng tốt đẹp gì cho cô ấy.”
“Và tại sao chú lại không tốt đẹp gì cho cô ấy?” Ben khoanh tay lại.
“Anh biết em như thế nào rồi đấy.”
“Anh biết rằng tim chú tan vỡ cách đây một năm rồi. Rằng chú bị thương trong khi cố gắng bảo vệ Amy mặc dù cô ấy đã phụ chú. Vậy ý chú là chú vẫn còn yêu Amy ư?”
“Không!” Và đó là sự thực. Anh không còn yêu Amy, không còn yêu nữa.
“Vậy thì hẹn hò với Tóc Đỏ có gì là xấu đâu nào ?”
Carl lại bóp vai mình lần nữa. “Em đã nói với anh rồi. Cô ấy không hợp với em. Chúa ơi, cô ấy theo dõi phim truyền hình The Brady Bunch. Cô ấy là loại phụ nữ của hôn nhân, loại phụ nữ muốn có vài đứa con.”
“Thì chú đã chẳng hỏi cưới Amy đấy sao?”
Carl nhìn anh trai mình chằm chằm. “Làm sao mà anh biết thế?”
“Chú nói với anh cái đêm chú say mèm ấy.”
Carl lắc đầu. “Vấn đề là ở chỗ lẽ ra em không nên dính dáng với Amy. Nhưng Katie... cô ấy trong sáng quá. Cô ấy không phải loại người để mình qua đường rồi bỏ đi.”
“Thế thì sao chú lại bỏ đi?” Ben nhướn lông mày.
“Bởi vì rốt cuộc em cũng sẽ làm tổn thương cô ấy thôi. Em không hoàn toàn là một thằng khốn kiếp mà.”
“Cái gì? Chú nghĩ chú không thể chung thủy được hay sao?”
“Không, không phải vậy.”
“Thế thì cái gì nào? Chú có vấn đề gì với những người đàn bà tử tế thế hả? Chú sợ hôn nhân đến nỗi chú chỉ hẹn hò với những người chả ra gì? Nhưng, đợi đã, thế cũng chả xong, bởi vì chú xiêu vẹo vì Amy, ngay cả khi... khi cô ấy chẳng phải dạng phụ nữ của hôn nhân.”
“Em không sợ. Em chỉ ích kỷ mà thôi.” Và một mặt nào đó thì đúng thế. “Em thích làm cho bản thân hạnh phúc, không lo lắng gì đến chuyện làm người khác hạnh phúc.” Phải chịu trách nhiệm về mặt tình cảm với ai đó thật là chẳng hay hớm gì, nhất là khi mình làm điều đó rất dở.
Hai cánh tay Ben vẫn khoanh lại. “Chú có biết Tami nói thế nào không? Cô ấy bảo là trục trặc của chú để cam kết với một người có nguyên nhân từ mẹ. Anh bắt đầu nghĩ là cô ấy có lý đấy.”
Carl nghiến chặt răng. “Vợ anh có bằng tâm lý từ bao giờ thế?”
“Cô ấy rất giỏi đọc người khác.” Ben nhìn Carl như thể cũng đang cố xét người. “Đó đâu phải lỗi của chú. Mẹ đã chọn lựa. Mẹ quá mệt mỏi vì chịu đựng rồi. Và nếu anh là người phát hiện ra và mẹ yêu cầu anh không được nói? Này, anh cũng sẽ hành động giống như chú thôi. Điều ấy cũng sẽ làm anh chết trong lòng. Nhưng anh cũng sẽ làm như thế thôi.”
Carl không muốn đào xới quá khứ. “Nào, để em lấy cuốn séc để thanh toán tiền cho buổi khám bệnh này.”
“Đừng có nói là anh đã không cố gắng nhé.” Ben rời khỏi chiếc xe và đi vào cửa hàng hoa. “Chú có đi cùng không nào?”
“Điều ấy trái lệ của anh mà?” Carl trả miếng.
“Nào nào, hãy suy nghĩ bằng cái đầu của mình đi, em trai.”
“Chúng mình có thể tiếp tục trong phòng ngủ được không?” anh hỏi. “Hay em còn có ý tưởng nào khác nữa cho hai ta? Và tin anh đi, em yêu, anh không phàn nàn gì hết cả.”
“Phòng ngủ.” Cô ấn hai bàn tay mình lên ngực anh và nhìn những ngón tay mình chuyển động trên bức tường cơ bắp cứng rắn kia. Cô dừng lại khi chạm phải một vết sẹo xấu xí trên vai trái mà cho đến giờ cô chưa để ý thấy. Bắt gặp mắt anh, cô cảm nhận nỗi sự đau đớn mà anh đã trải qua. Cúi xuống, cô áp môi mình lên cái dấu vết đầy tức giận kia.
Anh cúi xuống và bế cô lên; cô vòng hai chân mình quanh người anh, và họ di chuyển vào phòng ngủ.
Anh đặt cô nằm lên giường, mở một ngăn kéo chiếc bàn đêm và để vài cái gói giấy bạc lên mặt bàn cạnh chiếc đèn. Rồi, hoàn toàn trần truồng, hoàn toàn tuyệt diệu, anh duỗi mình bên cạnh cô.
“Cái gì đã xảy ra ở chỗ này thế?” Cô chạm vào vết sẹo.
“Trúng đạn.” Anh đáp, và lướt ngón tay trên đầu ngực cô.
“Có đau không?” Cô rên lên vì cảm nhận sự đụng chạm của anh.
“Đừng nói về chuyện đó. Anh cần phải biết anh có thể làm gì cho em để làm cho em quên trời đất, Tóc Đỏ ạ.”
Cảm thấy bạo dạn hơn, cô đưa tay ra bao lấy anh. “Anh có nghĩ ra điểm đến cho cái này không?”
Anh nhẹ nhàng rút ra khỏi nắm tay cô. “Có một vấn đề nho nhỏ.”
“Vấn đề ư?”
“À, Tóc Đỏ. Khoảnh khắc anh hòa tan vào trong em, anh sẽ bùng nổ ngay lập tức. Và sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng anh chẳng có thể làm gì khác được.” Tay anh vuốt ve thấp hơn, và ngón tay lại trượt vào trong quần nhỏ của cô. “Và kế hoạch của anh là thế này.” Anh lướt ngón tay trên cô, và Katie nhướn hông lên để đón nhận sự vuốt ve của anh.
“Em ướt đẫm cả.” Anh tuột cái quần nhỏ xuống dưới chân cô. Anh nằm chống tay và ngắm nhìn cô. “Cuối cùng đã khỏa thân.”
“Kế hoạch là gì nào?” cô hỏi, nóng lòng được cảm nhận anh bên trong cô. Cô vuốt những ngón tay trên ngực anh, và thấp hơn nữa.
“Anh không thể chịu nổi đâu.” Anh lui ra và xuýt xoa. “Tình hình là thế này. Anh sẽ đưa em lên đỉnh trước, rồi anh sẽ trèo lên trên và đạt cực khoái ngay sau em. Và anh có thể đảm bảo với em là, anh không trụ được quá năm giây.”
Cô cũng không chắc cô có trụ được năm giây không ấy chứ. “Nhưng...”
“Để anh nói nốt đã. Sau năm phút, có khi không đến thế, chúng ta lại bắt đầu. Và đến lúc ấy thì anh hứa với em, anh sẽ trao cho em vừa lâu, vừa mạnh như em muốn.”
Anh hôn cô, rồi cái hôn ẩm ướt chậm rãi di chuyển từ môi cô xuống ngực. Anh dùng lưỡi đùa nghịch với nó, rồi tiến xa hơn xuống dưới, hôn cô, từng phân một.
Anh hôn lên phần bụng, lên rốn, và bên trong hai đùi cô. Rồi anh ở giữa hai chân cô. Nơi anh nói anh thực sự muốn được nhấm nháp. Nơi cô thực sự muốn anh nhấm nháp.
Anh dạng hai đùi cô ra xa hơn. “Chỗ nào em cũng đẹp hết.” Anh đưa một ngón tay vào bên trong. Cô dướn hông, và sự thích thú đã dồn góp từ suốt buổi tối, hoặc từ khi cô nằm trong lòng anh trên chiếc giường gấp trong bóng tối, ào đến như những cơn sóng. Ồ, đúng thế, cô muốn điều này kể từ khi mới nhìn thấy anh.
Lưỡi anh di chuyển từ tốn, một lần, rồi hai lần. Cô tan chảy. Và chính cô là người xấu hổ khi cô không thể kiểm soát được những tiếng rên thoát ra từ cổ họng.
“Có vẻ như em cũng thích rửa bát như anh.” Anh cầm lấy một bao cao su, và trước khi cô kịp nhận ra, anh đã vào vị trí giữa hai chân cô.
Anh vuốt mớ tóc xòa lên mặt cô. “Hãy nhớ là, anh đã xin lỗi vì điều này rồi nhé.” Anh đi vào cô mạnh mẽ và trong một giây không có gì ngoài sự chính xác. Anh. Cô.
Anh nhịp nhàng vào ra. Thân thể cô mở rộng đón anh. Cô đợi cho anh ập vào lần nữa và chuyển động cùng anh. Vào. Ra.
“Quàng chân em quanh người anh!” Anh nghiến răng nói.
Cô làm vậy. Anh lại vào trong cô lần nữa. Sâu hơn. Cô như nghẹt thở. Một cơn khoái cảm nữa lại sắp đến, hông cô dướn lên, nhưng cơ thể anh cứng lại. Âm thanh thoát ra từ môi anh thật hoang sơ. Cô mỉm cười và nhận ra rằng anh đã đúng; cô chưa lên đến đỉnh lần này.
“Anh xin lỗi nhé.” Anh nói, và lăn qua một bên. “Anh biết là sẽ như thế mà.”
***
“Và sau đó,” Les quệt nước mắt trên hai gò má, “anh ta nói rằng hoặc cháu cởi cái dây chuyền ra, hoặc đi đi.”
Les biết cô nên im đi thì hơn, cái chuyện đó không phải để chia sẻ với người khác, nhưng nếu cô không nói với ai, cô sẽ nổ tung mất. “Suýt nữa thì cháu đã cởi nó ra. Cháu thề là là suýt nữa thì cháu làm thế và rồi...” Một làn nước mắt nữa lại dâng đầy mắt cô. “Rồi cháu nhảy ra khỏi ghế sô pha, mặc lại quần áo và bỏ chạy. Một phần lớn trong cháu không muốn bỏ đi, nhưng bởi vì cháu yêu Mike... Tại sao anh ấy lại chết đi cơ chứ?”
Les vùi mặt trong lòng hai bàn tay. Rồi cô cảm nhận một cái vuốt ve dịu dàng trên vai. Cô nhìn qua kẽ ngón tay vào khuôn mặt đầy lo âu của người đang lắng nghe.
“Bà thích giày mới của bà lắm.” Mimi nói, nhưng rồi, với sự âu yếm của một người bà giàu tình thương, bà kéo Les vào vòng tay, và trong khi Les khóc trên vai bà ngoại, cô tự hỏi không biết Mimi có, bằng cách nào đó, hiểu được nhiều hơn những gì bà có thể nói ra.
***
Tiếng nhạc tắt lịm đi làm hắn thức dậy. Mở mắt ra, kẻ sát nhân nhận thấy đầu hắn đỡ đau hơn. Giờ đây hắn có thể suy nghĩ rõ ràng hơn, tập trung hơn vào những gì hắn cần phải làm.
Lăn sang một bên hắn nhìn thấy cuốn album trên bàn. Và hắn hoảng hồn.
Nếu những tay cớm quay lại và nhìn thấy cuốn album này, họ sẽ biết chuyện. Hắn bật dậy nhanh đến nỗi hắn thấy chóng mặt. Mắt hắn liếc nhìn tủ quần áo, cái tủ nơi hắn đã giấu khẩu súng dùng để bắn Tabitha, và con dao hắn dùng cho các cô dâu.
Hắn phải giấu chúng đi. Nếu bọn cớm quay lại, nếu bọn họ lục soát căn nhà, bọn họ sẽ biết hắn không bình thường. Và họ sẽ tống hắn vào bệnh viện.
Cơn đau đầu trở lại và bắt đầu gõ như trống mạnh hơn. Không! Hắn không thể để cơn đau quay lại. Không thể để tiếng cười lại bắt đầu. Tập trung. Hắn phải nghĩ làm thế nào có thể ngăn không cho bọn cớm biết đó chính là hắn.
Hắn bắt đầu đung đưa, nhưng không quá mạnh. Đung đưa có tác dụng. Hắn là một người đàn ông thông minh. Thậm chí các bác sĩ cũng nói thế với mẹ hắn. Những bệnh nhân mắc bệnh như hắn lại là những người thông minh. Hắn có thể làm được điều này. Hắn sẽ tìm ra một cách để mọi người không biết là hắn đã làm điều đó.
Lăn ra khỏi giường, hắn tìm một cái áo gối và bỏ khẩu súng, con dao và cuốn album vào trong đó. Hắn sẽ tìm ra chỗ cất giấu chúng. Giấu chúng thật kỹ.
***
Carl tỉnh giấc khi thân thể trần truồng và ấm nóng của Katie rúc vào bên anh. Ngủ một mình đã quá lâu, không kể ngủ với chó, một sự động đậy dù nhỏ nhất cũng làm anh tỉnh giấc. Họ cũng chưa ngủ lâu lắm. Anh đã làm tình với cô thêm hai lần nữa sau cái vụ vừa đến chợ đã hết tiền đáng xấu hổ kia.
Nói về chuyện đó, anh biết rằng toàn bộ sự vụ không hoàn toàn do lỗi của mình. Cái trò chơi rửa bát khiêu khích của cô đã làm anh hoàn toàn mất tự chủ. May là anh đã không xuất từ khi cô mút mát cái thìa đấy.
Cô trở mình, tóc cô mắc vào râu cằm anh và ngực cô quệt vào sườn anh. Cậu nhỏ của anh lại bắt đầu cương và anh tự hỏi không biết cô có chịu được một lượt nữa hay không. Ba lần rồi, vậy mà anh vẫn thèm khát được vào trong cô nữa.
Có lẽ bởi vì đã quá lâu rồi anh không quan hệ thể xác. Không, sự thực cô là chiến tích tuyệt vời nhất của anh từ trước đến giờ. Chiến tích. Nghe cái từ ấy có vẻ thô lỗ làm sao. Cô... cô hơn thế nhiều. Cô là... vuốt lại mái tóc cô, hình ảnh khuôn mặt ngọt ngào của cô làm phổi anh như nghẹt lại. Cô không phải là một chiến tích, cô là... cô quá trong sáng.
Cảm xúc, sâu sắc, đậm đặc, và làm tan chảy tâm hồn, chiếm chỗ của ô xy trong phổi anh. Anh đã làm cái khỉ gì thế này?
Chết mẹ. Cứt thật.
Đêm Chủ nhật, khi họ còn bị nhốt trong căn phòng đó, anh đã tự nhủ với mình rằng chuyện này không thể xảy ra. Rằng chuyện này có đóng dấu SAI LẦM được viết bằng chữ hoa. Vậy mà, anh vẫn cứ làm điều ấy. Anh đã để cái bộ phận cơ thể ở giữa hai chân thuyết phục rằng chỉ cần được cô bật đèn xanh, anh có thể tiến hành chuyện đó với lương tâm không vướng bận.
Nào, bây giờ thì cái lương tâm không vướng bận của anh ở đâu rồi?
Chết mẹ. Cứt thật.
Anh nắm chặt vai mình. Thất bại với Amy còn chưa đủ hay sao? Ít nhất thì cuộc đời Amy trước khi gặp anh cũng đã chẳng ra gì rồi. Nhưng Katie... Katie là dạng phụ nữ mà người đàn ông không bao giờ làm thất vọng. Và anh sẽ làm cô thất vọng, bởi vì anh chỉ biết làm có thế thôi. Anh đã thất bại với mẹ anh, với Amy.
Anh nhắm mắt lại. Katie xem phim truyền hình The Brady Bunch và bế ẵm trẻ sơ sinh ốm. Cô ấy đã mất tất cả những người cô yêu quý nhất. Cô trong sáng quá, còn anh ập vào đời cô và cướp đi sự trong sáng ấy. Và để làm cái gì? Anh sẽ làm cái gì cho cô?
Ồ, chắc chắn rồi, anh muốn bảo vệ cô. Nhưng anh cũng muốn ngủ với cô. Và đã làm thế. Anh đã làm tình với Katie thật tuyệt diệu.
Anh rên lên. Anh đã làm cái gì thế này?
***
Katie trở mình và chớp mắt vì ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ. Mắt cô mở to. Trong một giây, cô không biết mình đang ở đâu, rồi thì cái đau rát ở giữa hai chân cô nhắc cho cô nhớ. Nhớ lại một cách thích thú.
Cô mỉm cười với ánh nắng, và muốn ngắm nhìn anh đang ngủ, cô quay người lại và... không thấy Carl.
Cô ngồi dậy. Cái chăn trượt xuống dưới ngực cô. Cô nhớ ra đã nói với Carl rằng cô sẽ đi lấy cái áo choàng đêm, nhưng anh đã không để cô đi. Anh muốn em khỏa thân suốt đêm, anh đã khăng khăng như vậy. Nhưng ái chà, bây giờ thì cô có một vấn đề nho nhỏ: quần áo của cô ở cả trong nhà tắm.
Mùi cà phê luồn vào khứu giác cô. Cô buông chân xuống giường. Rón rén đi vào phòng tắm chính, cô thấy áo quần đêm qua của mình đã được gấp gọn ghẽ để trên bệ. Và cái quần kaki, cái áo sơ mi hồng của anh quẳng trong góc phòng.
Ký ức về chỗ quần áo của họ chồng đống lên nhau trên sàn nhà trong phòng ăn hiện về trong tâm trí cô. Giờ đây nhìn thấy chúng cô gần như có một cảm giác khó chịu. Quần áo của cô, gập gọn gàng, tách rời ra khỏi chỗ quần áo của anh. Cô có một mong muốn kỳ lạ là được quẳng quần áo của cô vào chỗ quần áo của anh để chúng lại được đoàn tụ. Rồi một ý định khác hiện lên.
Cô khoác lên mình cái áo sơ mi hồng của Carl. Để cho anh thấy là cô cũng chẳng ngại mặc màu hồng nốt.
Tìm kiếm, cô thấy cái thuốc đánh răng và lược. Cô cào qua mớ tóc, lấy tay đánh răng, không cô sẽ không dùng bàn chải đánh răng của anh chừng nào cô còn chưa ngủ lại đây ít nhất là ba lần, đó là một cái lệ do cô và Les đặt ra, rồi cô rón rén đi vào phòng khách. Phòng khách trống không.
Cô đi vào bếp, và tim cô thắt lại khi nhìn thấy anh mặc một chiếc quần hiệu Dockers và một cái áo sơ mi trắng mở cổ, lưng quay về phía cô, anh tự rót cho mình cà phê. Nhón chân bước vào, cô bóp mông anh và thì thào, “Có cần em giúp rửa bát không?”
Cô cảm thấy người anh đờ ra. Rồi cô nghe thấy có tiếng ai đó sau lưng cô.
“Cô vừa mới sờ mông chồng tôi đấy nhé!”
Katie nhảy lui lại, và Ben Hades quay người. Katie quay ra đối diện với vợ anh ta. “Tôi... tôi nghĩ là...”
Người phụ nữ, có mái tóc nâu cắt ngắn và đôi mắt xanh lục dịu dàng, bắt đầu cười phá lên. “Đừng lo, tôi cũng đã sờ mông Carl nhiều lần đến mức không đếm nổi nữa cơ.”
“Một chủ đề anh không muốn thảo luận tý nào.” Ben Hades chen vào.
Katie quay lại phía Ben và nhanh chóng đưa tay lên cài một khuy nữa trên cái áo sơ mi hồng của Carl. “Tôi...”
“Mông họ không giống hệt nhau đâu.” Vợ anh ta tiến lại. “Quay người nào,” chị nói với chồng mình. Anh ta làm vậy và chị vuốt tay xuống mông anh ta.
“Nếu cô để ý, mông của Ben tròn hơn ở đây.” Chị vỗ vỗ vào mông chồng. “Mông của Carl nhỏ hơn và gọn hơn.”
“Em nghịch mông anh đủ chưa nào?” Ben nhìn lại.
Vợ anh ta cười. “Chị là Tami.”
Katie cố gắng mỉm cười. Á, nhưng bên trong, cô vẫn như chết lặng. “Em nghĩ em sẽ đi...” Cô lùi lại và suýt nữa thì vấp phải hai con chó. Mặt cô bừng bừng vì xấu hổ khi cô chạy vào trong buồng tắm.
Mười phút sau, quần áo chỉnh tề, và mũi đã dặm phấn, cô ngồi một mình trên cái toilet, nhìn chằm chằm vào cửa, và chờ đợi. Đợi cho Carl xuất hiện, cười phá lên vì sự nhầm lẫn của cô, và đề nghị được giúp cô cải thiện hình ảnh trong mắt chị dâu anh ta.
Có tiếng gõ cửa. Ơn chúa. Cô mở cửa ra.
Vợ của Ben đứng đó, miệng mỉm cười. “Em không sao chứ?”
Katie thở dài. “Em chỉ cố gắng lấy lại dũng khí sau khi đã tự biến mình thành một con ngốc sờ mông chồng chị.”
Tami cười khúc khích. “Thật đấy mà, chị đã vỗ mông Carl nhiều lần đến nỗi chị không thể nhớ được.”
Vẻ ấm áp của Tami làm cho Katie cảm thấy đỡ ngượng phần nào. “Nhắc đến Carl, anh ấy có đây không chị?”
Tami có vẻ không thoải mái. “À... chú ấy phải đi ra ngoài có việc. Chú ấy bảo bọn chị ghé qua đây. Ben cần em nhận diện vài gã đàn ông và sau đó... kế hoạch là chị sẽ đưa em sang nhà bố chú ấy.”
“Bố anh ấy ư?” Câu hỏi nghe có hoảng hốt như cảm giác của Katie không?
Tami cau mày. “Đúng đấy.”
“Em hiểu rồi.” Cô chả hiểu gì hết.
Katie cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng lên trong cô. Thất vọng. Có lẽ là còn hơi tức giận nữa. Dĩ nhiên, cô hiểu là anh cần phải làm việc, nhưng liệu có quá nhiều không khi cô muốn một lời tạm biệt giản dị, một câu nói hẹn gặp em sau đó và cảm ơn em vì đã làm tình với anh ba lần đêm qua? Được rồi, có lẽ là cô phản ứng hơi quá một chút. Có lẽ là anh đã cố gắng đánh thức cô. Phải thế chứ còn gì, đúng không nào?
“Cô có cần chút cà phê không?” Tami hỏi.
“Em ổn mà chị.” Cô nói dối khi cô nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ. Thương cảm? Tại sao chị dâu của Carl lại phải thương cảm cô cơ chứ?
***
Ngồi đối diện với Ben lần nữa trong gian phòng cô đã từng ở đó một lần nhắc cho Katie nhớ nhiều chuyện cô cần phải lo. Chuyện quan trọng hơn là một người tình biến mất hoặc vẻ thương cảm không giải thích được trong mắt bà chị dâu.
Trời ạ, cô đã mải mê chuyện dục tình, cô quên bẵng đi là một kẻ giết người hàng loạt đang nhắm cô làm mục tiêu.
Ben trải mấy bức ảnh trước mặt cô. “Em có nhận ra người đàn ông đã đến giao hoa ở nhà em hôm trước không?”
Katie ngắm nghía mấy bức ảnh. “Em nghĩ là người này. Nhưng em chỉ nhìn thấy anh ta qua lỗ quan sát trên cửa. Joe có lẽ có thể nói với anh rõ hơn.”
“Joe à?” Ben hỏi.
“Chồng chưa cưới của em.” Katie đỏ mặt. “Chồng chưa cưới cũ của em.” Ben có biết là cô đã từng đính hôn không nhỉ? Ồ, trời đất.
Công nhận là Ben khéo xử, anh đã không cười mỉm, hay có vẻ phán xét cô. Nhưng liệu cô có nên tự phán xét mình không?
Ben đưa cho cô một quyển sổ. “Bọn anh sẽ cần số điện thoại của anh ta để liên lạc.”
Katie ghi ra giấy, rồi liếc nhìn mấy bức ảnh. “Em nghĩ bọn anh cho là Will Reed, người chỉnh nhạc là tội phạm mà.”
Ben cau mày. “Bọn anh đang điều tra bốn kẻ tình nghi.”
“Tất cả những người liên quan đến việc tổ chức đám cưới ư?”
Anh gật đầu. “Em có nhớ ra cái gì liên quan đến bất cứ ai trong bọn họ mà có thể giúp gì được cho bọn anh không?”
Katie thở dài. “Em chưa từng gặp một ai trong bọn họ, trừ tay DJ hôm trước. Hoặc là em thuê bọn họ qua điện thoại hoặc làm việc với trợ lý của họ. Ở chỗ cửa hàng hoa, em làm việc với... Em nghĩ tên cô ấy là Sarah. Và em cũng chỉ gặp trợ lý của Todd Sweet mà thôi.”
Rồi Katie nhớ ra phản ứng ban đầu của cô với Will Reed, tay DJ, khi cô xuất hiện ở nhà anh ta hôm qua. “Có lẽ là không có gì đâu, nhưng em hơi ớn tay DJ khi em ở đó. Anh ta có nói vài câu nhận xét kiểu tán tỉnh và loại nhạc anh ta đang mở làm em nghĩ đến những cuộc gọi với nhạc mà em nhận được.”
“Bọn anh sẽ giám sát anh ta rất chặt chẽ.” Ben liếc nhìn cái túi của Katie treo trên ghế. “Bọn anh sẽ phải tịch thu điện thoại của em. Trong trường hợp có ai đó gọi điện.”
Cảm thấy câu chuyện có vẻ thoải mái hơn, cô hỏi. “Tami có nói đến chuyện em đến chỗ bố anh. Anh nghĩ là... ý em là... thực sự em cần phải làm thế ư?”
Ben ngả người ra ghế. “Nếu anh nói không, thì em trai anh sẽ giết anh mất.” Anh thở dài. “Carl cương quyết bảo vệ an toàn cho em. Và chú ấy đòi bằng được em đến ở chỗ bố anh.”
Katie không biết phải nói gì, nên cô không nói gì cả. Nhưng những câu hỏi cứ chạy ngược chạy xuôi trong đầu cô. Như vậy có nghĩa là anh có quan tâm cô? Có nghĩa là anh sẽ có mặt ở chỗ bố mình khi cô đến đó chứ? Liệu có thể bỏ quá cho anh chuyện đã không... không ít nhất là hôn tạm biệt cô sáng nay?
“Và thật sự mà nói,” Ben nói tiếp. “Anh nghĩ như vậy là tốt nhất. Bên cạnh đó, ông già cũng đang mong được gặp em.”
***
Tami gặp Katie ở hành lang. Ben đã cương quyết là Katie đi cùng xe với chị đến sở cảnh sát vì kẻ sát nhân nhận ra xe của cô. “Em xin lỗi đã bắt chị phải chờ,” Katie nói.
“Không sao đâu.” Tami giơ cuốn tiểu thuyết lãng mạn lên. “Chị có mang theo cuốn sách mà. Chị hy vọng là ông chồng chị đã không quá cứng rắn với em?”
“Không đâu‚” Katie mỉm cười. “Ben có vẻ là một người rất dễ chịu. Và tuy có sự cố sáng nay, em không phải lòng anh ấy đâu.”
Tami cười lớn và bỏ quyển sách vào trong túi. “Chị được lệnh đưa em đến nhà bố. Tuy nhiên, chị phải đón cu Ben ở trường đã, và sau đó chị em mình có thể kiếm cái gì ăn trước.”
“Nghe hay đấy. Em xin lỗi vì... đã làm chị thêm bận.”
“Thực lòng mà nói, được ra khỏi nhà cũng hay lắm. Bọn chị vừa mới chuyển nhà xong và mấy tuần nay chị chỉ làm mỗi việc đóng đồ và mở thùng đồ mà thôi.”
Trước tiên họ đi đón cu Ben ở trường mẫu giáo. Katie nhận ra thằng nhóc ngay. Có khi cô có thể nhận ra cậu nhóc ngay mà không cần xem ảnh của nó.
“Thằng bé giống bố và chú nó quá.” Cô nói trong khi thằng bé đeo chiếc ba lô có in hình Người Dơi đi như chạy về chỗ chiếc xe.
“Và nó giống hệt tính bố.” Giọng Tami đầy vẻ tự hào.
Cu Ben, gọi tắt là Benny, chui vào ghế sau, liến láu trò chuyện làm Katie chẳng hiểu gì mấy.
“Bình tĩnh nào con,” mẹ cậu bé bảo. “Và chào cô Katie đi nào. Cô ấy là... bạn của chú Carl.”
Benny cài khóa dây an toàn, rồi chồm lên ngó cô. “Cô là bạn gái mới của chú cháu à?”
Được rồi, chẳng có gì bằng bị một thằng nhóc năm tuổi soi.
“Benny, hỏi thế là không lịch sự đâu nhé?”
“Cháu xin lỗi.” Benny chồm chồm trong ghế. “Ngày xưa Amy là bạn gái của chú Carl. Cháu bắt quả tang hai người hôn nhau suốt. Nhưng cô ấy bỏ đi và khi chú đi tìm cô ấy, chú bị ăn đạn.”
“Benny.” Tami nói giọng cảnh cáo.
Katie liếc nhìn Tami, ước gì chị giải thích. Nhưng chẳng có lời giải thích nào hết.
Tami tròn mắt. “Đúng là trẻ con.”
Trong bữa trưa, Katie và Tami nói chuyện về những chủ đề an toàn như công việc của Katie, nhà mới của Tami, trong khi Benny chơi ở khu vực vui chơi dành cho trẻ em ở bên trong nhà hàng.
“Thế bố mẹ em có sống ở thành phố này không?” Tami hỏi.
Katie nhấc tách trà lên. Cô ghét phải giải thích và chọn một giải pháp ngắn gọn. “Bố mẹ em đều đã qua đời.”
“Ồ,” Tami nói. “Bố mẹ sinh ra em khi đã cao tuổi rồi ư?”
Katie đầu hàng và đành kể cả câu chuyện dài. Vẻ thương cảm của Tami khiến Katie nhớ lại vẻ mặt như thế của chị sáng nay.
“Chị xin lỗi nhé.” Tami nói, và rồi sự im lặng đáng sợ bao trùm.
Katie cắn môi để không hỏi nếu như còn có điều gì mà Tami không nói về Carl. Thậm chí có thể hỏi chị về bạn gái cũ của anh ta, và về chuyện anh đã bị thương. Nhưng chính Carl là người cần kể cô nghe về những chuyện như thế phải không?
Nếu như anh chọn kể cho cô nghe. Cũng có thể anh không chọn cách làm như vậy. Cứ vài phút, Katie lại tự nhắc mình rằng khi cô bước vào quan hệ thoáng qua này với Carl cô biết rằng một lúc nào đó nó sẽ kết thúc.
Tuy nhiên. Katie lại chẳng biết quan hệ thoáng qua thì phải làm như thế nào. Cô chỉ có bốn cuộc tình nghiêm túc trong đời, và mỗi cuộc tình đều bắt đầu theo cách thông thường phải thế: hai người gặp gỡ quen biết nhau, tìm hiểu về cuộc đời nhau, tìm cách quan tâm đến nhau, rồi vào giường với nhau. Katie tự hỏi, không biết cô sẽ tìm đâu ra cẩm nang hợp lý cho một mối quan hệ qua đường. Có lẽ trong những cuộc tình chớp nhoáng này, đàn ông không buộc phải chuyện trò với bạn tình vào buổi sáng ngày hôm sau.
Katie cảm thấy mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ và, cô cũng thú nhận điều này, tức giận. Ở đồn cảnh sát, cô cứ mong là Carl sẽ gọi điện. Chỉ gọi để chào hay nói gì đó cũng được.
“Chị xin lỗi đã nhắc đến bố mẹ của em,” Tami nói.
Nhận ra Tami đang cố hiểu sự im lặng của mình, cô nhìn Benny. “Thằng bé dễ thương quá.”
“Em có thích có con không?” Tami bắt đầu thu dọn bát đĩa.
“Hai đứa.” Katie nói một cách tự động. “Một trai, một gái. Hơn nhau hai tuổi. Trong một ngôi nhà với cửa chớp sơn xanh lá cây ở ngoại ô.”
“Và một hàng rào gỗ màu trắng nữa.” Tami cười.
Katie nhoẻn cười. Và lóe lên trong cô lần nữa, cô và Carl khác biệt nhau đến nhường nào. Mọi thứ mà cô muốn, Carl đều cho là điên rồ.
Điện thoại của Tami đổ chuông và chị vừa trả lời điện thoại vừa liếc nhìn Katie. Bụng Katie thót lại, và mặc dù ý nghĩ cuối cùng của cô khi nãy là chuyện qua đêm với Carl là một sai lầm to, to tướng, cái ý nghĩ là người đang gọi điện có thể là anh cũng khiến tim cô nhảy nhót mừng vui.
“Dừng lại ở trường mẫu giáo để đón Benny.” Tami cau mày. “Đang ăn trưa. Ai mà biết là cần phải xin phép.” Tami tắt máy.
Katie đợi chị bảo rằng đó là điện thoại của Ben. Bởi vì nếu đó là Carl, chắc hẳn anh phải xin được nói chuyện với cô chứ? Tami không hé răng, nên Katie đành phải tự đưa mình lên thớt và hỏi, “Ben?”
Vẻ thương cảm lại hiện ra trên mắt Tami lần nữa. “Carl đấy. Chú ấy khó chịu vì chị không đưa em đến chỗ bố ngay.”
Anh chờ cô ở đó hay sao? “Anh ấy có ở đấy không?”
Tami chớp mắt. “Không. Chú ấy nói là đã nói chuyện với bố.”
Ba mươi phút sau, họ gõ cửa căn hộ của ông Hades. Người đàn ông già mở cửa với một nụ cười chào đón.
“Vào nhà đi nào.”
Cô có hiểu đúng tình cảnh của mình không nào? Giờ đây, giá mà cô có thể nghĩ ra một cái tên gì mà rủa con trai ông. Ồ, có vài cái tên như thế hiện ra trong đầu cô đấy. Nhưng người họ Ray không dùng cái ngôn ngữ kiểu như thế. Trừ phi là nó thực sự xứng đáng. Và cô thì vẫn chưa biết liệu như thế này có đáng hay chưa.
“Tự nhiên như ở nhà nhé.” Ông Hades nói. Rồi ông bế bổng Benny lên và quay một vòng. “Cháu nội yêu quý nhất của ông có khỏe không nào?”
“Cháu là cháu nội duy nhất của ông.” Benny cười vang.
“Chà, thằng bé sáng dạ quá.” Ông Hades quay lại với Katie. “Cháu đưa đồ vào phòng ngủ của khách đi. Bác thay ga gối rồi đấy.”
Ga gối? Có nghĩa là... Thở sâu một cái. Vậy là cô không chỉ ở đây có buổi chiều nay? Vậy có nghĩa là Carl không muốn cô ở chỗ anh. Anh đã... ruồng bỏ cô. Katie cố gắng không phản ứng lại với nỗi đau như cắt trong tim. Cố gắng. Nhưng cứ theo cái cách mà Tami nhìn cô, Katie đoán là cô chẳng thành công rồi.
“Cô ấy có mang đồ theo đâu bố.” Tami nói, cau mày.
“Chúng ta có thể qua lấy đồ sau. Hoặc là Carl có thể mang chúng đến đây.”
Carl bỏ cô thật rồi. Xin chào mừng bạn đến với câu lạc bộ tình một đêm nhé. Hoặc đúng hơn, xin chào mừng bạn được ghi danh trong bản chiến tích, một giọng nói thì thào trong đầu cô. Có lẽ rút cuộc tình thế này cũng xứng đáng với loại ngôn ngữ vô học đây.
Tại sao anh lại làm thế? Cô đã nói gì, đã làm gì sai đêm qua ư? Dĩ nhiên làm sao mà cô biết được? Cô không biết những luật lệ của cuộc tình một đêm – những luật lệ kiểu như cho anh làm tình với em vài lần, và đó là tất cả những gì anh muốn. Ồ, Chúa ơi, cô thật là ngốc nghếch.
“Nhà bác đẹp quá.” Katie vờ nhìn quanh. Rồi mắt cô bắt gặp những khung ảnh của Carl và anh trai. Khuôn mặt anh, khuôn mặt đẹp trai khốn kiếp của anh nhìn cô chằm chằm. Chỉ có thế, là cô biết mình không thể làm thế được. Không thể ở đây được.
Cô nhìn thẳng vào Tami. “Em phải đi lấy lại đồ đạc của em”.
***
Carl đậu xe vào bãi đỗ xe của tiệm hoa. Hôm nay, anh đã đi để nói chuyện với ông Sweet ở tiệm bánh ngọt Sweet và không thấy ông ta ở nhà. Anh đã hỏi thăm vài người hàng xóm của Sweet và nhận được mấy nhận xét thông thường vớ vẩn kiểu đó làmột người hàng xóm tử tế, không ồn ào.
Anh cũng đã nói chuyện với những người hàng xóm của Mel Grimes, và cũng nhận được những nhận xét tươi đẹp tương tự. Điều ấy khiến Carl tăng thêm phần nghi vấn tay thợ ảnh. Theo lời bà già sống cạnh nhà Grimes, người đàn ông này không bao giờ dẫn phụ nữ về nhà và cũng chẳng hẹn hò bao giờ.
Carl nhớ lại những bức ảnh nude treo trên tường nhà người đàn ông. Có cái gì đó mách bảo với anh rằng một người chụp những bức ảnh như vậy hẳn phải có quan tâm mạng tính nhục dục đối với phụ nữ. Và nếu có nhục dục với phụ nữ, thì sao không hẹn hò nhỉ? Nhưng mà, chính Carl đây cũng đã chẳng hẹn hò gì từ mười ba tháng qua. Có thể là Grimes có những lý do của mình.
Tiếp đó, Carl đến gặp những người hàng xóm của Will Reeds và những lời nhận xét dành cho tay DJ không lấy gì làm tử tế cho lắm. Có vẻ như là hắn ta là một người ồn ào, mang về nhà nhiều cô gái khác nhau và bị liên đoàn khu phố đeo đẳng vì tội kinh doanh tại gia. Tuy nhiên, không có tin tức nào cho thấy hắn ta có vẻ là một sát nhân hàng loạt.
Rồi thì Carl đi vào vườn nhà hàng xóm và nhìn vào vườn của tay DJ. Thề là anh đã nhìn thấy mấy cái can xăng để ngay cạnh garage. Có lẽ thế còn chưa đủ để xin lệnh bắt bớ hay khám xét, nhưng cũng đủ lý do để Carl điều tra kỹ càng hơn về người đàn ông này.
Những người hàng xóm của Edwards, chủ tiệm hoa khó nhằn, thì mừng rỡ được phát biểu ý kiến về ông ta. Có vẻ như là, trước khi lần ly dị mới đây nhất, ông ta đã giam cầm người vợ cũ. Mặc dù xu hướng bạo lực gia đình không nhất thiết phải đi đôi với giết người hàng loạt, bản năng của Carl mách bảo rằng ông ta chính là tội phạm.
Và chính vì thế mà anh đến chỗ tiệm hoa. Anh có hẹn với người trợ lý của ông Edwards.
Khi anh bước ra khỏi chiếc xe hơi kiểu thể thao của mình, chiếc xe công vụ bốn chỗ của anh trai anh cũng tiến vào bãi đỗ. Carl vội vã tiến lại gần anh trai.
“Điện thoại di động của anh có hỏng không đấy?” Anh đã để lại ba tin nhắn muốn biết xem Katie có thể nhận diện được Edwards hay không. “Có chuyện gì xảy ra sáng nay thế?”
Ben bấm khóa xe. “Katie đã chọn ra Edwards, nhưng sau đó nói rằng cô ấy không chắc. Anh đã cho Joe Lyons đến để xem anh ta có đồng ý với nhận dạng này không.”
Carl chớp mắt khi nghe nhắc đến tên Joe Lyon. Đêm qua anh những muốn hỏi Katie xem người đàn ông ấy đã chấp nhận sự tan vỡ như thế nào. Nhưng nói chuyện về người cũ của cô chẳng ăn nhập với chuyện dục tình tẹo nào. Không phải là Carl đã quên đi cái cách người đàn ông nhìn cô gái tóc vàng khi còn ở trụ sở cảnh sát ra sao vào cái buổi sáng mà Tóc Đỏ và anh phải cho lời khai. Và sau khi trải qua một đêm với Tóc Đỏ, Carl không hiểu có người đàn ông nào lại nỡ dối lừa cô. Khi đã có trong tay cái tuyệt vời nhất rồi, sao còn tìm kiếm ở đâu đâu làm gì?
Sau đó, để làm rắc rối thêm những cảm xúc vốn đã rắc rối, cái ý nghĩ rằng cô đã từng ngủ với Lyon, có lẽ đã từng rửa bát với anh ta, đưa Carl đến những cảm giác lạ lùng.
“Katie thế nào?” Ngực Carl thắt lại chỉ vì nhắc đến tên cô.
Ben cau mày. “Đáng ra chú phải nói với anh chị là cô ấy chưa biết chú gửi cô ấy đến nhà bố. Tami rồi sẽ cho chú một trận cho mà xem.”
Carl bóp bên vai bị đau. “Em cũng đáng bị ăn một trận lắm. Em làm hỏng mọi sự rồi. Em... em đã ngủ với cô ấy.”
Ben dựa vào xe của mình. “Cứ theo cái cách mà cô ấy sờ mông anh sáng nay, anh nghĩ đó là một quyết định của cả đôi bên.”
Carl cau mày. “Cái gì cơ?”
“Thì anh chả nói với chú rồi đấy thôi, cô ấy có tình ý với anh hay sao ấy.” Ben cười phá lên. “Có vẻ như là mông hai bọn mình gần giống hệt nhau, ấy là vợ anh bảo thế ngay sau khi cô ấy bắt quả tang Tóc Đỏ sờ mông anh trong bếp.”
Carl chả thấy buồn cười gì cả. Anh có thể tưởng tượng ra Katie cảm thấy thế nào khi cô thức giấc và anh không còn ở đó. Nhưng chẳng phải dừng lại lúc này là tốt nhất hay sao? “Em cũng không hiểu nổi tại sao em lại để xảy ra chuyện như vậy?”
Ben cười. “Ồ, anh có thể mách cho chú biết. Cô ấy gợi cảm lắm mà.”
Carl liếc nhìn nụ cười của ông anh. “Và anh thì có gia đình rồi đấy nhé.”
“Có gia đình thôi chứ đã chết đâu. Coi chừng, anh không hề có ý muốn đánh đổi Tami đâu nhé. Anh chỉ muốn nói là anh hiểu tại sao chú lại lao vào.”
“Nhưng như vậy là sai quá, Katie đâu có phải loại người như thế. Em đúng là đồ khốn mới để chuyện ấy xảy ra.”
“Thế là chú quyết định trở nên khốn nạn hơn nữa bằng cách bỏ đi mà không nói gì với cô ấy. Và rồi vứt cô ấy ở chỗ bố mà chẳng nói trước với cô ấy một lời.”
“Em sẽ nói chuyện với cô ấy. Em chỉ... em không biết phải nói gì. Em tính là em sẽ gặp cô ấy ở nhà bố tối nay.”
“Và sẽ nói gì với cô ấy?” Ben hỏi.
“Nói sự thật cho cô ấy nghe. Rằng em chẳng tốt đẹp gì cho cô ấy.”
“Và tại sao chú lại không tốt đẹp gì cho cô ấy?” Ben khoanh tay lại.
“Anh biết em như thế nào rồi đấy.”
“Anh biết rằng tim chú tan vỡ cách đây một năm rồi. Rằng chú bị thương trong khi cố gắng bảo vệ Amy mặc dù cô ấy đã phụ chú. Vậy ý chú là chú vẫn còn yêu Amy ư?”
“Không!” Và đó là sự thực. Anh không còn yêu Amy, không còn yêu nữa.
“Vậy thì hẹn hò với Tóc Đỏ có gì là xấu đâu nào ?”
Carl lại bóp vai mình lần nữa. “Em đã nói với anh rồi. Cô ấy không hợp với em. Chúa ơi, cô ấy theo dõi phim truyền hình The Brady Bunch. Cô ấy là loại phụ nữ của hôn nhân, loại phụ nữ muốn có vài đứa con.”
“Thì chú đã chẳng hỏi cưới Amy đấy sao?”
Carl nhìn anh trai mình chằm chằm. “Làm sao mà anh biết thế?”
“Chú nói với anh cái đêm chú say mèm ấy.”
Carl lắc đầu. “Vấn đề là ở chỗ lẽ ra em không nên dính dáng với Amy. Nhưng Katie... cô ấy trong sáng quá. Cô ấy không phải loại người để mình qua đường rồi bỏ đi.”
“Thế thì sao chú lại bỏ đi?” Ben nhướn lông mày.
“Bởi vì rốt cuộc em cũng sẽ làm tổn thương cô ấy thôi. Em không hoàn toàn là một thằng khốn kiếp mà.”
“Cái gì? Chú nghĩ chú không thể chung thủy được hay sao?”
“Không, không phải vậy.”
“Thế thì cái gì nào? Chú có vấn đề gì với những người đàn bà tử tế thế hả? Chú sợ hôn nhân đến nỗi chú chỉ hẹn hò với những người chả ra gì? Nhưng, đợi đã, thế cũng chả xong, bởi vì chú xiêu vẹo vì Amy, ngay cả khi... khi cô ấy chẳng phải dạng phụ nữ của hôn nhân.”
“Em không sợ. Em chỉ ích kỷ mà thôi.” Và một mặt nào đó thì đúng thế. “Em thích làm cho bản thân hạnh phúc, không lo lắng gì đến chuyện làm người khác hạnh phúc.” Phải chịu trách nhiệm về mặt tình cảm với ai đó thật là chẳng hay hớm gì, nhất là khi mình làm điều đó rất dở.
Hai cánh tay Ben vẫn khoanh lại. “Chú có biết Tami nói thế nào không? Cô ấy bảo là trục trặc của chú để cam kết với một người có nguyên nhân từ mẹ. Anh bắt đầu nghĩ là cô ấy có lý đấy.”
Carl nghiến chặt răng. “Vợ anh có bằng tâm lý từ bao giờ thế?”
“Cô ấy rất giỏi đọc người khác.” Ben nhìn Carl như thể cũng đang cố xét người. “Đó đâu phải lỗi của chú. Mẹ đã chọn lựa. Mẹ quá mệt mỏi vì chịu đựng rồi. Và nếu anh là người phát hiện ra và mẹ yêu cầu anh không được nói? Này, anh cũng sẽ hành động giống như chú thôi. Điều ấy cũng sẽ làm anh chết trong lòng. Nhưng anh cũng sẽ làm như thế thôi.”
Carl không muốn đào xới quá khứ. “Nào, để em lấy cuốn séc để thanh toán tiền cho buổi khám bệnh này.”
“Đừng có nói là anh đã không cố gắng nhé.” Ben rời khỏi chiếc xe và đi vào cửa hàng hoa. “Chú có đi cùng không nào?”
“Điều ấy trái lệ của anh mà?” Carl trả miếng.
“Nào nào, hãy suy nghĩ bằng cái đầu của mình đi, em trai.”
Tác giả :
Christie Craig