Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 88: Tính kế
Editor: Xám
Mấy ngày nay, trong Lệ Kinh liên tục xảy ra chuyện lớn.
Đầu tiên là Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông vào kinh, đêm Tết Nguyên Tiêu, Nghiêm Vương Nhan Duật tỏ tình với Tô Vãn Hương – con gái Tô tướng trước mặt mọi người. Sau đó chính là lễ Cầu Tuyết, điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là người đứng đầu lại là thị vệ Tần Phi Phàm nhỏ nhoi của Thiên Thần tông, vào kỳ thi mùa xuân sau này, hắn lại đỗ trạng nguyên.
Một sự kiện rất quan trọng khác là vụ án Tô Vãn Hương - Tô tiểu thư suýt bị Lưu Lai Thuận mạo phạm ở núi Thương Ngô, vì vụ án này, Lại Bộ Thượng Thư Lưu Lật bị mất chức, Huệ phi nương nương vẫn luôn được sủng ái trong cung đã thất sủng, bị cấm túc. Vụ án này lại dính líu đến rất nhiều người, khiến người ta xôn xao bàn luận. Huệ phi và Lưu Lật ở bên phe Nhan Mẫn, phần lớn quan viên trong triều đều nhìn ra, vụ này liên quan đến việc tranh đoạt.
Tiếp nối chuyện này, chính là chuyện liên hôn giữa Vân Thiều quốc và Đại Dục quốc. Sau tiệc thưởng hoa, hôn sự của Nhiếp Nhân Nhiếp đại tướng quân và nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc, cũng như Tần Phi Phàm và tam công chúa Thượng Sở Sở đã được quyết định.
Một số người có lòng đã nhìn ra, chuỗi sự việc liên tiếp này đều bắt đầu từ sau ngày Tần Cửu của Thiên Thần tông vào kinh.
Có phải nữ tử xinh đẹp lộng lẫy kia thật sự là một dấu hiệu không lành?
Tóm lại, mọi người đã nhận ra, thế cục triều đình không còn yên ả như hai năm qua nữa, đã bắt đầu dao động, giống như nước sông đã phẳng lặng rất lâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng lớn.
Cho dù bên ngoài nghị luận thế nào, hai ngày nay tâm tình của Tần Cửu – người trong cuộc lại không được tốt. Bởi sau khi trở về từ tiệc thưởng hoa, Lưu Liên đã ngã bệnh. Bệnh tình không tính là quá nghiêm trọng, điều khiến Tần Cửu lo lắng là sau khi tỉnh dậy từ hôm ngất xỉu đó, Lưu Liên đã thay đổi. Rất khó nhận ra sự thay đổi này từ biểu hiện, bởi vì Lưu Liên vẫn chơi đùa với Hoàng Mao, khi đối diện với sự trêu chọc của Tần Cửu cũng sẽ đỏ mặt, thế nhưng, chỉ cần ngươi nhìn vào mắt Lưu Liên một cách cẩn thận, sẽ phát hiện ra trong ánh mắt hắn có thêm một thứ gì đó mà trước đây không có.
Thứ đó, ngươi có thể gọi nó là tang thương.
Tang thương, là thứ đã trải qua sự mài giũa thống khổ mới xuất hiện. Mỗi khi Tần Cửu nhìn thấy sự tang thương đó hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nét trẻ con của Lưu Liên, nàng sẽ không nén nổi nỗi buồn.
Lúc nào nàng cũng an ủi mình như thế này, Dật Nhi đã trưởng thành rồi, hắn không hồn nhiên vô ưu vô lự như trước nữa, hắn đã trở nên trầm tĩnh hướng nội, chín chắn cẩn trọng, đó là chuyện tốt!
Lưu Liên cũng không hỏi thêm Tần Cửu về chuyện phụ mẫu hắn, dường như, hắn biết Tần Cửu sẽ không gạt hắn. Hắn cũng không phản đối chuyện chung thân với Thượng Sở Sở nữa, tuy nhiên Tần Cửu nhìn ra được, hắn không hề vui.
Đã là giữa xuân, đã là lúc hoa mẫu đơn nở rộ.
Vào lễ Cầu Tuyết, mẫu đơn của Nhan Duật được chăm sóc trong phòng ấm, cho nên hoa nở khá sớm, nhưng dẫu sao lại không phải đúng mùa hoa nở, cho nên vừa gặp phải khí lạnh, rất nhanh đã khô héo.
Người Lệ Kinh cực kỳ thiên vị hoa mẫu đơn, thậm chí có thể dùng từ say mê để hình dung. Thơ nói: Chỉ có mẫu đơn mới thật sự là quốc sắc, khi hoa nở chấn động kinh thành.
Đến lúc này, khu vực trồng cây trên đường phố đầy hoa mẫu đơn nở rộ, khắp nơi đều là người ngắm hoa. Nhưng nơi dòng người ngắm hoa đổ về đông nhất lại thuộc về một vài ngôi chùa nổi tiếng. Trong đó, chùa Hoa Ân là đông nhất. Đến lúc hoa mẫu đơn nở rộ, có thể nói ở đó du khách như mây, xe ngựa tấp nập.
Tần Cửu nghe nói mẫu đơn của chùa Hoa Ân đã nở rộ, bèn nói với Tỳ Ba: "Ngươi phái người đi đưa phong thư cho Nghiêm Vương, cứ nói chùa Hoa Ân có một cây mẫu đơn hiếm thấy, nếu như Tô tiểu nhìn thấy, nhất định sẽ thích."
Tỳ Ba hỏi: "Nói như vậy, Nghiêm vương sẽ đi sao?"
Tần Cửu cong môi cười nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần nhắc tới Tô Vãn Hương, hắn nhất định sẽ đi. Ngươi còn nhớ chuyện Tô tiểu thư gặp nạn ở am Từ An lần trước không?"
Tỳ Ba gật gật đầu, hôm đó Tô tiểu thư xảy ra chuyện ở núi Thương Ngô, bởi vì Nhan Duật chạy đến kịp thời, mới may mắn thoát nạn. Nếu như nhắc tới Tô Vãn Hương, giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Nhan Duật nhất định sẽ đi.
"Bảo Liên Nhi hẹn Thượng Sở Sở, chúng ta cũng đến chùa Hoa Ân góp vui xem sao." Tần Cửu thong thả nói.
888888888888888
Chùa Hoa Ân xây dựng ở vùng ngoại thành Lệ Kinh, vốn là biệt viện của một vị quý tộc tiền triều, cực kỳ hoa lệ. Sau khi Đại Dục dựng nước, đã sửa sang nơi này thành chùa miếu. Hòa thượng trong chùa rất biết cách trồng mẫu đơn, lúc này hoa nở xinh đẹp lộng lẫy, cho nên đã trở thành thắng cảnh du xuân của Lệ Kinh.
Cách chùa Hoa Ân không xa còn có vài tòa phủ đệ, giống như chùa Hoa Ân, cũng từng là biệt viện của quan viên quý tộc tiền triều, hiện giờ, Khánh Đế đã thưởng cho một số vị quan viên quan trọng trong triều.
Đoàn người Tần Cửu ngồi xe ngựa đi từ cửa Nam ra ngoài, đi chưa được bao lâu đã đến chùa Hoa Ân. Nàng vừa xuống xe ngựa đã ngẩn người.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hoa mẫu đơn nở dưới mái hiên phía Đông của ngôi chùa, dòng người như mắc cửi. Xuyên qua trăm hoa hương thơm nồng nàn, người người say đắm, nàng đã nhìn thấy Nhan Duật.
Ánh nắng giữa xuân lấp lánh trên phiến lá tươi non, lung linh nhưng không chói mắt. Nhan Duật khoanh tay đứng lặng ở đó, người mặc một chiếc áo bào đen tuyền – trang phục ở nhà, trong tay lại cầm một cây roi ngựa bằng vàng đen, thị vệ của hắn dắt ngựa nghiêm túc đứng bên cạnh.
Giữa thắng cảnh phồn hoa hoa nở rực rỡ như thế, bộ hắc y của Nhan Duật cực kỳ nổi bật.
Tần Cửu vừa xuống xe ngựa, hắn đã ngước mắt nhìn sang, dường như đang đợi nàng.
Dưới ánh nắng mặt trời êm dịu, khuôn mặt anh tuấn của Nhan Duật lấp lánh ánh sáng soi tỏ lòng người, nhưng trong hai mắt lại hàm chứa sự tà ác.
Tần Cửu nhìn ra được, sau khi nhận được thư của Tần Cửu, Nhan Duật không kịp thay y phục đã cưỡi ngựa đến đây. Chắc là cho rằng Tần Cửu đã đến đây từ trước, sợ nàng gây bất lợi cho Tô Vãn Hương, cho nên mới vội vã như thế.
Tần Cửu cười lười biếng, ôm Hoàng Mao phóng khoáng đi về phía hắn. Dưới ánh mặt trời êm dịu, cả người nàng nàng khiến người ta có cảm nhận về vẻ đẹp thuần túy, một sức quyến rũ mị hoặc mà dịu dàng vượt qua phồn hoa vô hạn.
Nàng đứng lại ở trước mặt Nhan Duật, mỉm cười nghiêng đầu, trên búi tóc đen nhánh, cây trâm san hô phản chiếu ánh mặt trời êm dịu.
"Không ngờ, vương gia sẵn lòng ngắm hoa cùng ta như vậy, nhanh như thế đã đến rồi. Đang đón ta sao?"
Nhan Duật hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi: "Tần Cửu, người sáng không nói lời tối, ngươi lại muốn làm trò xấu xa gì vậy?" Câu chất vấn trong lời của hắn rõ ràng đến thế.
"Nghiêm Vương gia, ngài nghĩ nhiều rồi đấy, ta chỉ đơn giản là muốn mời ngài ngắm hoa mà thôi." Tần Cửu thản nhiên nói, giọng điệu cực kỳ chân thành.
"Tại sao lại nhắc tới Tô tiểu thư?" Chân mày Nhan Duật nhíu lại, nói.
"Chẳng phải ta nói có một cây hoa cực kỳ xứng với Tô tiểu thư sao?" Tần Cửu nói xong, đi qua người hắn, mái tóc đen dịu dàng bồng bềnh theo bước chân của nàng, như gấm tơ, tựa thác đổ. Áo váy màu đỏ tươi, buộc thắt lưng to rộng, trên thắt lưng treo quả cầu hương chạm khắc hình nổi, khẽ khàng đung đưa trong gió, để lại hương thơm thoang thoảng.
Nhan Duật đưa tay bắt lấy tay của Tần Cửu, bàn tay ấy mềm mại không xương, nhưng trong lòng bàn tay lại có chút thô ráp, hình như là vết chai do luyện võ để lại, "Cây nào? Ngươi hoàn toàn chưa từng ngắm hoa, làm sao mà biết được?" Nếu như trước đó Tần Cửu đã đến Chùa Hoa Ân, ngắm hoa từ trước, nói vậy còn hợp tình hợp lý. Có điều, nàng còn hoàn toàn chưa ngắm.
Tần Cửu cười, chỉ vào một cây mẫu đơn trắng dưới mái hiên phía Đông, nói: "Cây kia không giống sao? Nhiều mẫu đơn như vậy, cuối cùng sẽ có một cây giống Tô tiểu thư."
Nhan Duật hừ một tiếng, nhưng sau khi hắn đến đây, đã nghe ngóng được hôm nay Tô Vãn Hương không đến Chùa Hoa Ân, cho nên không lo lắng nữa, bèn quyết định tiếp tục dây dưa với Tần Cửu, xem rốt cuộc nàng muốn thế nào. Hắn cười lười biếng nói: "Vậy không biết cây nào có vẻ giống Cửu gia nhỉ."
Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Vương gia cảm thấy cây nào giống vậy?"
Nhan Duật đang híp mắt đánh giá mẫu đơn nở rộ, lại nghe thấy tiếng bàn luận của du khách bên cạnh, "Đã nghe nói chưa? Trong một biện viện gần đây, có vài cây mẫu đơn nở rất to, phải to gấp đôi mẫu đơn ở bên chùa Hoa Ân. Nghe nói, còn có một cây mẫu đơn màu hồng phấn, vốn dĩ là màu hồng nhạt, chẳng biết năm nay xảy ra chuyện gì, sau khi hoa nở, trở nên đỏ tươi như son vậy."
"Không biết là thật hay giả, chúng ta cũng đi xem xem." Hai nữ tử vừa nói chuyện đi qua bên cạnh hai người.
Rất nhanh, tin tức gần đây có cây mẫu đơn trong một biệt viện còn nở to hơn, đẹp hơn mẫu đơn của chùa Hoa Ân đã lan truyền trong đám du khách, du khách nhao nhao chuyển hướng qua đó ngắm cảnh.
Tần Cửu và Nhan Duật, Thượng Sở Sở, Lưu Liên cũng theo đám người đi xem náo nhiệt.
Đến trước cổng của biệt viện kia, phát hiện ra đó là biệt viện của Hình Bộ Thượng Thư Chu Tử Thu. Quản gia giữ cổng nhìn thấy nhiều du khách muốn vào phủ ngắm mẫu đơn như vậy, vẻ mặt lo sợ, ông ta xua tay cự tuyệt nói: "Không có chuyện đó, mẫu đơn trong phủ đâu có đẹp bằng chùa Hoa Ân, càng không có mẫu đơn đổi màu."
Chỉ tiếc rằng, du khách quá đông, trong đó cũng có vài kẻ ăn chơi trác táng có chút quyền thế, đâu chịu nghe lời của quản gia, bèn nửa xông vào nửa cầu xin, nói: "Bọn ta chỉ vào trong xem một chút thôi, sẽ đi ra ngay, mong lão quản gia tạo điều kiện cho."
Lão quản gia không biết làm sao, bèn nghe theo để bọn họ đi vào, có người mở đầu, du khách phía sau liền vào theo.
Mặc dù tòa biệt viện này của Hình Bộ Thượng Thư Chu Tử Thu không tính là nhỏ, nhưng lại bài trí rất thô sơ, đình đài lầu các ở vườn đều không được tu sửa, rất hoang tàn. Tường trắng bong tróc loang lổ, nóc nhà cũng sứt ngói thiếu mái hiên, lộ ra dấu vết cổ xưa nhiều năm không tu sửa. Nhìn ra được, từ sau khi Khánh Đế ban tòa nhà này cho Chu Tử Thu, ông ta không hề sửa sàng nơi này, rõ ràng cũng rất ít khi tới đây ở.
Du khách đến đây thưởng thức mẫu đơn không thể không cảm thán: "Quả nhiên Chu đại nhân là vị quan tốt thanh liêm, biệt viện này đã hoang tàn đến vậy rồi, cũng không cho quét vôi sửa chữa lại một lượt."
"Phải đó, phủ đệ cư trú ở Lệ Kinh của Chu đại nhân đều rất đơn sơ, đương nhiên lại càng không tu sửa biệt viện này, ông ấy cũng rất ít khi đến đây ở." Có người nói.
Khóe môi Tần Cửu cong lên thành nét cười lạnh, vị quan tốt sao? Có thể thật sự thanh liêm, nhưng có tốt hay không thì khó nói rồi.
Mọi người đi qua hành lang dài cũ nát, vòng qua một hòn giả sơn, lập tức nhìn thấy hoa mẫu đơn ở vườn.
Hoa không hề nhiều, chỉ có hơn mười cây, hoa nở rất đẹp, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống cành hoa tươi tốt, từng đóa hoa đỏ rực diễm lệ, tươi non mềm mại, trắng đến lóa mắt. Quả thật rất đẹp, nhưng không giống như lời đồn, rằng đẹp hơn Chùa Hoa Ân rất nhiều.
Mọi người không khỏi có chút thất vọng, đúng vào lúc đó, có người nhìn thấy một cây mẫu đơn bên cạnh hòn giả sơn, nói với giọng kinh hãi: "Chính là nói cây mẫu đơn này phải không, quả nhiên… hoa rất to!"
Mấy ngày nay, trong Lệ Kinh liên tục xảy ra chuyện lớn.
Đầu tiên là Kiêm Gia môn chủ Tần Cửu của Thiên Thần tông vào kinh, đêm Tết Nguyên Tiêu, Nghiêm Vương Nhan Duật tỏ tình với Tô Vãn Hương – con gái Tô tướng trước mặt mọi người. Sau đó chính là lễ Cầu Tuyết, điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là người đứng đầu lại là thị vệ Tần Phi Phàm nhỏ nhoi của Thiên Thần tông, vào kỳ thi mùa xuân sau này, hắn lại đỗ trạng nguyên.
Một sự kiện rất quan trọng khác là vụ án Tô Vãn Hương - Tô tiểu thư suýt bị Lưu Lai Thuận mạo phạm ở núi Thương Ngô, vì vụ án này, Lại Bộ Thượng Thư Lưu Lật bị mất chức, Huệ phi nương nương vẫn luôn được sủng ái trong cung đã thất sủng, bị cấm túc. Vụ án này lại dính líu đến rất nhiều người, khiến người ta xôn xao bàn luận. Huệ phi và Lưu Lật ở bên phe Nhan Mẫn, phần lớn quan viên trong triều đều nhìn ra, vụ này liên quan đến việc tranh đoạt.
Tiếp nối chuyện này, chính là chuyện liên hôn giữa Vân Thiều quốc và Đại Dục quốc. Sau tiệc thưởng hoa, hôn sự của Nhiếp Nhân Nhiếp đại tướng quân và nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc, cũng như Tần Phi Phàm và tam công chúa Thượng Sở Sở đã được quyết định.
Một số người có lòng đã nhìn ra, chuỗi sự việc liên tiếp này đều bắt đầu từ sau ngày Tần Cửu của Thiên Thần tông vào kinh.
Có phải nữ tử xinh đẹp lộng lẫy kia thật sự là một dấu hiệu không lành?
Tóm lại, mọi người đã nhận ra, thế cục triều đình không còn yên ả như hai năm qua nữa, đã bắt đầu dao động, giống như nước sông đã phẳng lặng rất lâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể dấy lên sóng lớn.
Cho dù bên ngoài nghị luận thế nào, hai ngày nay tâm tình của Tần Cửu – người trong cuộc lại không được tốt. Bởi sau khi trở về từ tiệc thưởng hoa, Lưu Liên đã ngã bệnh. Bệnh tình không tính là quá nghiêm trọng, điều khiến Tần Cửu lo lắng là sau khi tỉnh dậy từ hôm ngất xỉu đó, Lưu Liên đã thay đổi. Rất khó nhận ra sự thay đổi này từ biểu hiện, bởi vì Lưu Liên vẫn chơi đùa với Hoàng Mao, khi đối diện với sự trêu chọc của Tần Cửu cũng sẽ đỏ mặt, thế nhưng, chỉ cần ngươi nhìn vào mắt Lưu Liên một cách cẩn thận, sẽ phát hiện ra trong ánh mắt hắn có thêm một thứ gì đó mà trước đây không có.
Thứ đó, ngươi có thể gọi nó là tang thương.
Tang thương, là thứ đã trải qua sự mài giũa thống khổ mới xuất hiện. Mỗi khi Tần Cửu nhìn thấy sự tang thương đó hiện ra trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nét trẻ con của Lưu Liên, nàng sẽ không nén nổi nỗi buồn.
Lúc nào nàng cũng an ủi mình như thế này, Dật Nhi đã trưởng thành rồi, hắn không hồn nhiên vô ưu vô lự như trước nữa, hắn đã trở nên trầm tĩnh hướng nội, chín chắn cẩn trọng, đó là chuyện tốt!
Lưu Liên cũng không hỏi thêm Tần Cửu về chuyện phụ mẫu hắn, dường như, hắn biết Tần Cửu sẽ không gạt hắn. Hắn cũng không phản đối chuyện chung thân với Thượng Sở Sở nữa, tuy nhiên Tần Cửu nhìn ra được, hắn không hề vui.
Đã là giữa xuân, đã là lúc hoa mẫu đơn nở rộ.
Vào lễ Cầu Tuyết, mẫu đơn của Nhan Duật được chăm sóc trong phòng ấm, cho nên hoa nở khá sớm, nhưng dẫu sao lại không phải đúng mùa hoa nở, cho nên vừa gặp phải khí lạnh, rất nhanh đã khô héo.
Người Lệ Kinh cực kỳ thiên vị hoa mẫu đơn, thậm chí có thể dùng từ say mê để hình dung. Thơ nói: Chỉ có mẫu đơn mới thật sự là quốc sắc, khi hoa nở chấn động kinh thành.
Đến lúc này, khu vực trồng cây trên đường phố đầy hoa mẫu đơn nở rộ, khắp nơi đều là người ngắm hoa. Nhưng nơi dòng người ngắm hoa đổ về đông nhất lại thuộc về một vài ngôi chùa nổi tiếng. Trong đó, chùa Hoa Ân là đông nhất. Đến lúc hoa mẫu đơn nở rộ, có thể nói ở đó du khách như mây, xe ngựa tấp nập.
Tần Cửu nghe nói mẫu đơn của chùa Hoa Ân đã nở rộ, bèn nói với Tỳ Ba: "Ngươi phái người đi đưa phong thư cho Nghiêm Vương, cứ nói chùa Hoa Ân có một cây mẫu đơn hiếm thấy, nếu như Tô tiểu nhìn thấy, nhất định sẽ thích."
Tỳ Ba hỏi: "Nói như vậy, Nghiêm vương sẽ đi sao?"
Tần Cửu cong môi cười nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần nhắc tới Tô Vãn Hương, hắn nhất định sẽ đi. Ngươi còn nhớ chuyện Tô tiểu thư gặp nạn ở am Từ An lần trước không?"
Tỳ Ba gật gật đầu, hôm đó Tô tiểu thư xảy ra chuyện ở núi Thương Ngô, bởi vì Nhan Duật chạy đến kịp thời, mới may mắn thoát nạn. Nếu như nhắc tới Tô Vãn Hương, giống như một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Nhan Duật nhất định sẽ đi.
"Bảo Liên Nhi hẹn Thượng Sở Sở, chúng ta cũng đến chùa Hoa Ân góp vui xem sao." Tần Cửu thong thả nói.
888888888888888
Chùa Hoa Ân xây dựng ở vùng ngoại thành Lệ Kinh, vốn là biệt viện của một vị quý tộc tiền triều, cực kỳ hoa lệ. Sau khi Đại Dục dựng nước, đã sửa sang nơi này thành chùa miếu. Hòa thượng trong chùa rất biết cách trồng mẫu đơn, lúc này hoa nở xinh đẹp lộng lẫy, cho nên đã trở thành thắng cảnh du xuân của Lệ Kinh.
Cách chùa Hoa Ân không xa còn có vài tòa phủ đệ, giống như chùa Hoa Ân, cũng từng là biệt viện của quan viên quý tộc tiền triều, hiện giờ, Khánh Đế đã thưởng cho một số vị quan viên quan trọng trong triều.
Đoàn người Tần Cửu ngồi xe ngựa đi từ cửa Nam ra ngoài, đi chưa được bao lâu đã đến chùa Hoa Ân. Nàng vừa xuống xe ngựa đã ngẩn người.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hoa mẫu đơn nở dưới mái hiên phía Đông của ngôi chùa, dòng người như mắc cửi. Xuyên qua trăm hoa hương thơm nồng nàn, người người say đắm, nàng đã nhìn thấy Nhan Duật.
Ánh nắng giữa xuân lấp lánh trên phiến lá tươi non, lung linh nhưng không chói mắt. Nhan Duật khoanh tay đứng lặng ở đó, người mặc một chiếc áo bào đen tuyền – trang phục ở nhà, trong tay lại cầm một cây roi ngựa bằng vàng đen, thị vệ của hắn dắt ngựa nghiêm túc đứng bên cạnh.
Giữa thắng cảnh phồn hoa hoa nở rực rỡ như thế, bộ hắc y của Nhan Duật cực kỳ nổi bật.
Tần Cửu vừa xuống xe ngựa, hắn đã ngước mắt nhìn sang, dường như đang đợi nàng.
Dưới ánh nắng mặt trời êm dịu, khuôn mặt anh tuấn của Nhan Duật lấp lánh ánh sáng soi tỏ lòng người, nhưng trong hai mắt lại hàm chứa sự tà ác.
Tần Cửu nhìn ra được, sau khi nhận được thư của Tần Cửu, Nhan Duật không kịp thay y phục đã cưỡi ngựa đến đây. Chắc là cho rằng Tần Cửu đã đến đây từ trước, sợ nàng gây bất lợi cho Tô Vãn Hương, cho nên mới vội vã như thế.
Tần Cửu cười lười biếng, ôm Hoàng Mao phóng khoáng đi về phía hắn. Dưới ánh mặt trời êm dịu, cả người nàng nàng khiến người ta có cảm nhận về vẻ đẹp thuần túy, một sức quyến rũ mị hoặc mà dịu dàng vượt qua phồn hoa vô hạn.
Nàng đứng lại ở trước mặt Nhan Duật, mỉm cười nghiêng đầu, trên búi tóc đen nhánh, cây trâm san hô phản chiếu ánh mặt trời êm dịu.
"Không ngờ, vương gia sẵn lòng ngắm hoa cùng ta như vậy, nhanh như thế đã đến rồi. Đang đón ta sao?"
Nhan Duật hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi: "Tần Cửu, người sáng không nói lời tối, ngươi lại muốn làm trò xấu xa gì vậy?" Câu chất vấn trong lời của hắn rõ ràng đến thế.
"Nghiêm Vương gia, ngài nghĩ nhiều rồi đấy, ta chỉ đơn giản là muốn mời ngài ngắm hoa mà thôi." Tần Cửu thản nhiên nói, giọng điệu cực kỳ chân thành.
"Tại sao lại nhắc tới Tô tiểu thư?" Chân mày Nhan Duật nhíu lại, nói.
"Chẳng phải ta nói có một cây hoa cực kỳ xứng với Tô tiểu thư sao?" Tần Cửu nói xong, đi qua người hắn, mái tóc đen dịu dàng bồng bềnh theo bước chân của nàng, như gấm tơ, tựa thác đổ. Áo váy màu đỏ tươi, buộc thắt lưng to rộng, trên thắt lưng treo quả cầu hương chạm khắc hình nổi, khẽ khàng đung đưa trong gió, để lại hương thơm thoang thoảng.
Nhan Duật đưa tay bắt lấy tay của Tần Cửu, bàn tay ấy mềm mại không xương, nhưng trong lòng bàn tay lại có chút thô ráp, hình như là vết chai do luyện võ để lại, "Cây nào? Ngươi hoàn toàn chưa từng ngắm hoa, làm sao mà biết được?" Nếu như trước đó Tần Cửu đã đến Chùa Hoa Ân, ngắm hoa từ trước, nói vậy còn hợp tình hợp lý. Có điều, nàng còn hoàn toàn chưa ngắm.
Tần Cửu cười, chỉ vào một cây mẫu đơn trắng dưới mái hiên phía Đông, nói: "Cây kia không giống sao? Nhiều mẫu đơn như vậy, cuối cùng sẽ có một cây giống Tô tiểu thư."
Nhan Duật hừ một tiếng, nhưng sau khi hắn đến đây, đã nghe ngóng được hôm nay Tô Vãn Hương không đến Chùa Hoa Ân, cho nên không lo lắng nữa, bèn quyết định tiếp tục dây dưa với Tần Cửu, xem rốt cuộc nàng muốn thế nào. Hắn cười lười biếng nói: "Vậy không biết cây nào có vẻ giống Cửu gia nhỉ."
Tần Cửu cười xinh đẹp nói: "Vương gia cảm thấy cây nào giống vậy?"
Nhan Duật đang híp mắt đánh giá mẫu đơn nở rộ, lại nghe thấy tiếng bàn luận của du khách bên cạnh, "Đã nghe nói chưa? Trong một biện viện gần đây, có vài cây mẫu đơn nở rất to, phải to gấp đôi mẫu đơn ở bên chùa Hoa Ân. Nghe nói, còn có một cây mẫu đơn màu hồng phấn, vốn dĩ là màu hồng nhạt, chẳng biết năm nay xảy ra chuyện gì, sau khi hoa nở, trở nên đỏ tươi như son vậy."
"Không biết là thật hay giả, chúng ta cũng đi xem xem." Hai nữ tử vừa nói chuyện đi qua bên cạnh hai người.
Rất nhanh, tin tức gần đây có cây mẫu đơn trong một biệt viện còn nở to hơn, đẹp hơn mẫu đơn của chùa Hoa Ân đã lan truyền trong đám du khách, du khách nhao nhao chuyển hướng qua đó ngắm cảnh.
Tần Cửu và Nhan Duật, Thượng Sở Sở, Lưu Liên cũng theo đám người đi xem náo nhiệt.
Đến trước cổng của biệt viện kia, phát hiện ra đó là biệt viện của Hình Bộ Thượng Thư Chu Tử Thu. Quản gia giữ cổng nhìn thấy nhiều du khách muốn vào phủ ngắm mẫu đơn như vậy, vẻ mặt lo sợ, ông ta xua tay cự tuyệt nói: "Không có chuyện đó, mẫu đơn trong phủ đâu có đẹp bằng chùa Hoa Ân, càng không có mẫu đơn đổi màu."
Chỉ tiếc rằng, du khách quá đông, trong đó cũng có vài kẻ ăn chơi trác táng có chút quyền thế, đâu chịu nghe lời của quản gia, bèn nửa xông vào nửa cầu xin, nói: "Bọn ta chỉ vào trong xem một chút thôi, sẽ đi ra ngay, mong lão quản gia tạo điều kiện cho."
Lão quản gia không biết làm sao, bèn nghe theo để bọn họ đi vào, có người mở đầu, du khách phía sau liền vào theo.
Mặc dù tòa biệt viện này của Hình Bộ Thượng Thư Chu Tử Thu không tính là nhỏ, nhưng lại bài trí rất thô sơ, đình đài lầu các ở vườn đều không được tu sửa, rất hoang tàn. Tường trắng bong tróc loang lổ, nóc nhà cũng sứt ngói thiếu mái hiên, lộ ra dấu vết cổ xưa nhiều năm không tu sửa. Nhìn ra được, từ sau khi Khánh Đế ban tòa nhà này cho Chu Tử Thu, ông ta không hề sửa sàng nơi này, rõ ràng cũng rất ít khi tới đây ở.
Du khách đến đây thưởng thức mẫu đơn không thể không cảm thán: "Quả nhiên Chu đại nhân là vị quan tốt thanh liêm, biệt viện này đã hoang tàn đến vậy rồi, cũng không cho quét vôi sửa chữa lại một lượt."
"Phải đó, phủ đệ cư trú ở Lệ Kinh của Chu đại nhân đều rất đơn sơ, đương nhiên lại càng không tu sửa biệt viện này, ông ấy cũng rất ít khi đến đây ở." Có người nói.
Khóe môi Tần Cửu cong lên thành nét cười lạnh, vị quan tốt sao? Có thể thật sự thanh liêm, nhưng có tốt hay không thì khó nói rồi.
Mọi người đi qua hành lang dài cũ nát, vòng qua một hòn giả sơn, lập tức nhìn thấy hoa mẫu đơn ở vườn.
Hoa không hề nhiều, chỉ có hơn mười cây, hoa nở rất đẹp, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống cành hoa tươi tốt, từng đóa hoa đỏ rực diễm lệ, tươi non mềm mại, trắng đến lóa mắt. Quả thật rất đẹp, nhưng không giống như lời đồn, rằng đẹp hơn Chùa Hoa Ân rất nhiều.
Mọi người không khỏi có chút thất vọng, đúng vào lúc đó, có người nhìn thấy một cây mẫu đơn bên cạnh hòn giả sơn, nói với giọng kinh hãi: "Chính là nói cây mẫu đơn này phải không, quả nhiên… hoa rất to!"
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân