Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 66
Mấy ngày nay, đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu* của bách tính Lệ Kinh chính là vụ án của Lưu Lai Thuận.
*trà dư tửu hậu: lúc nhàn rỗi.
Bởi vì vụ án này liên quan tới con gái Tô tướng Tô Vãn Hương, hai năm gần đây, nhờ lễ Cầu Tuyết, Tô Vãn Hương đã trở thành người nổi tiếng trong đám khuê nữ nhà quyền quý ở Lệ Kinh. Có người lại muốn làm chuyện xấu với nàng, sao có thể không coi là chuyện lớn được? Huống chi, ở Lệ Kinh có ai không biết, hiện giờ Tô Vãn Hương chính là thiên hạ yêu kiều trong lòng hai nhân vật quan trọng. Cho nên, mọi người đều đang quan tâm cặn kẽ đến tiến triển của vụ án này.
Ngay dưới tình hình như vậy, một ngày nọ, một đoàn xe ngựa đến từ phương xa chạy vào cửa Nam của Lệ Kinh.
Ban đầu, mọi người vẫn chưa chú ý tới đoàn xe ngựa này, về sau, sau khi quan viên Lễ bộ đích thân tới nghênh đón, mọi người mới biết được, đây lại là sứ giả của Vân Thiều quốc đến đây.
Năm quốc gia lớn phân bố trên đại lục Vân Thương, lần lượt là Dục quốc, Diệp quốc, Bàn quốc, Đại Ngai quốc và Vân Thiều quốc, ngoài ra các nước nhỏ nhiều vô số kể.
Vào thời kỳ viễn cổ, đại lục Vân Thương là một vùng thế giới rộng lớn gần đại dương nào đó, có một cái tên chìm trong lịch sử mênh mông. Về sau, nghe nói loài người thời viễn cổ vì ham muốn cá nhân của mình, đã bạo phát vô số chiến tranh, phá hủy kiệt quệ tinh hoa của đất, vậy nên thần linh phẫn nộ, đã vùi cả đại lục Vân Thương vào biển lớn mênh mông.
Sau này, có một con chim phượng hoàng đến từ Doanh Châu* trên biển, để cứu vớt cả thế giới, đã tự thiêu chính mình, hóa thành đại lục này. Bởi vậy, dáng hình của đại lục Vân Thương giống như một con phượng hoàng cất cánh bay.
*Doanh Châu: núi tiên trên biển trong truyền thuyết.
Đại Dục quốc và Diệp quốc chia nhau nằm trên hai cánh của phượng hoàng, Bàn quốc nằm trên thân phượng hoàng, Đại Ngai quốc nằm ở phần đuôi phượng hoàng, là quốc gia chiếm nhiều đất nhất, mà Vân Thiều quốc nằm ở phía Nam, nhưng vừa khéo ở phần đầu phượng hoàng.
Đối với con dân Đại Dục quốc mà nói, Vân Thiều quốc là một đất nước thần bí.
Vân Thiều thịnh hành vu thuật, mà hoàng đế của bọn họ lại là nữ hoàng, nghe nói nữ hoàng có ba nàng công chúa. Hiện giờ, sứ giả của Vân Thiều quốc đến đây chính là muốn kết thân với Đại Dục quốc. Chủ đề câu chuyện trà dư tửu hậu của bách tính lập tức có thêm một chuyện, chính là diện mạo thường ngày của tam công chúa Vân Thiều quốc như thế nào, nàng sẽ lấy người nào trong hoàng tộc.
Buổi trưa hôm đó, Tần Cửu vừa xong công việc ở Tư Chức phường, đã đến viện Hàn Lâm kéo Lưu Liên ra ngoài, lên phố phường xem náo nhiệt.
Tình cờ thấy đoàn xe ngựa của Vân Thiều quốc đi qua, phía trước xôn xao một tràng, dòng người trên phố bị tách ra, một toán thị vệ Lễ bộ cầm thương mở đường, sau đó lại là thị lang Lễ bộ cưỡi ngựa chạy qua. Tiếp đó lại là một cỗ xe ngựa.
Kiểu dáng của cỗ xe ngựa này không giống với xe của Đại Dục quốc. Xe ngựa của Đại Dục thiên về thực dụng, cho dù là xe của hoàng tộc, tuy rằng hoa lệ tinh xảo nhưng ít nhất nhìn qua cũng vững chãi chắc chắn. Mà cỗ xe ngựa này, lại tinh xảo đẹp đẽ đến mức khiến người ta cảm thấy rất mỏng manh.
Một cặp bánh xe màu son, trên trục bánh xe lại khảm một chuỗi nhạc cụ gõ làm bằng bạc. Vào lúc bánh xe chuyển động, phát ra tiếng vang nho nhỏ trong trẻo êm tai. Buồng xe lại phủ mành vải rèm châu, lộng lẫy mà hoa lệ. Nhưng trên thực tế cỗ xe ngựa kia lại chạy rất nhanh, cũng không biết là do mấy con ngựa kéo xe sức lực lớn, hay là bản thân chiếc xe này có cơ quan điều khiển.
Trong giây phút rèm che buông xuống tình cờ bị gió cuốn lên, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người phong hoa tuyệt đại* ngồi ở bên trong.
*phong hoa tuyệt đại: phong thái tao nhã có một không hai.
Tần Cửu và Lưu Liên đứng trước đám người, đặc biệt là Lưu Liên, cũng rướn cổ nhìn vào trong xe ngựa. Hắn nghe nói Vân Thiều quốc nhiều mỹ nhân, nhất định tam công chúa kia lại càng xinh đẹp, thiếu niên vô cùng tò mò, rốt cuộc bình thường mỹ nữ của Vân Thiều quốc trông như thế nào.
Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên một cái, hỏi: “Liên Nhi, đẹp không?”
Lưu Liên cười nói: “Hoàn toàn không nhìn thấy.”
Tần Cửu đảo mắt phượng, chỉ vào một thiếu nữ đi theo xe ngựa, hỏi: “Ta không hỏi ngươi người trong xe, ta hỏi ngươi tiểu cô nương cưỡi ngựa kia cơ.”
Lưu Liên theo ánh mắt Tần Cửu, đã nhìn thấy thiếu nữ cưỡi ngựa.
Thiếu nữ kia cùng lắm mười sáu tuổi, cưỡi một con ngựa nhỏ màu mận chín, đi bên cạnh xe ngựa giống như khiêu vũ.
Vóc dáng con ngựa nhỏ màu đỏ mận kia rất thấp bé, nhưng chiếc đuôi lại rất dài, kết thành bím kéo lê trên mặt đất. Thiếu nữ trên ngựa rất đẹp, Lưu Liên chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có cô nương trong suốt như ngọc như vậy, da thịt của nàng sáng trong như thoa phấn, nhưng sau khi thoa phấn lại không có vẻ dịu dàng và màu hồng nhạt tự nhiên như vậy. Mi mày thiếu nữ tươi trẻ như tô như họa, khí chất thanh tân cao quý xuất trần, một đôi mắt sáng phấn khởi nhìn xung quanh, lộ ra một chút ranh mãnh.
Y phục của thiếu nữ rất giản dị, rõ ràng là quần áo và trang sức của thị nữ, chỉ là, y phục đơn thuần như vậy cũng chẳng thể che dấu hết sự mỹ lệ xuất trần của nàng. Trên đầu nàng chải rất nhiều bím tóc, mỗi một bím tóc đều thắt dây không giống nhau, lúc nàng thúc ngựa đi, có một bím tóc ở tóc mai vểnh lên nghịch ngợm, rung rung.
Lưu Liên liếc thiếu nữ kia vài lần, nhỏ giọng nói: “Rất xinh đẹp, tỳ nữ đã đẹp như vậy rồi, chẳng biết công chúa trong xe sẽ xinh đẹp đến mức nào?”
Tần Cửu vuốt ve lông Hoàng Mao, cười tủm tỉm liếc Lưu Liên một cái, nói: “Ngươi quan tâm dáng dấp công chúa người ta làm gì? Ngươi lại không có cơ hội, ngược lại, cô tỳ nữ kia có khả năng đấy.”
Lưu Liên ngớ ra, nói khẽ: “Nô tài chỉ muốn nhìn một cái, không phải muốn lấy nàng. Cho dù là tỳ nữ, nô tài cũng không muốn lấy đâu.”
“Hả?” Tần Cửu nhíu mày, cười sâu xa khó hiểu, “Cô nương xinh đẹp như vậy rất hiếm gặp, chẳng lẽ ngươi không thích cô nương xinh đẹp đó sao?”
Lưu Liên nhìn đoàn xe kia từ từ đến gần, mỉm cười nói: “Nhiều cô nương xinh đẹp hơn nữa, nô tài có thể thích hết sao? Hơn nữa, cho dù nô tài thích thì có thể thế nào? Lẽ nào Cửu gia còn có thể khiến nàng ấy lấy nô tài?” Lưu Liên tỏ vẻ bất mãn với việc Tần Cửu rảnh rỗi trêu chọc hắn, cho nên đáp lại một câu như vậy.
Tần Cửu nheo mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng thông minh, trong khoảnh khắc đó tất cả quyến rũ đều biến thành gian xảo, nàng cong môi, nói: “Ai nói không thể chứ, nếu ngươi thật sự thích, đương nhiên ta sẽ nghĩ cách để nàng thuộc về ngươi!”
Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh, hắn vừa nghe thấy Tần Cửu nói nghĩ cách để cô nương kia thuộc về hắn. Không biết tại sao, trong đầu lại nghĩ tới mấy người thị vệ nàng đưa đến ôn tuyền. Hắn nghĩ đến cách nàng có thể nghĩ ra, không ngoài bá vương ngạch thượng cung*. Vốn dĩ Lưu Liên còn muốn phản bác lại hai câu, nhưng sợ Tần Cửu tức giận thật sự tác hợp hắn và thiếu nữ kia. Vì thế, thức thời nói: “Đa tạ Cửu gia, thật sự không cần đâu, nô tài vẫn chưa muốn lấy vợ.”
*bá vương ngạch thượng cung: ý chỉ việc cưỡng bức.
Hai người đang nói chuyện, đội ngũ xe ngựa kia đã đến cách bọn họ không xa, mà đúng lúc thiếu nữ cưỡi ngựa sắp đi qua phía trước Tần Cửu và Lưu Liên.
Tần Cửu thấy thế, liếc mắt qua Tỳ Ba bên cạnh, thản nhiên gật đầu. Tỳ Ba lập tức hiểu ý, xoay người chui vào trong đám người.
Chỉ chốc lát sau, ngay vào lúc con ngựa nhỏ chở thiếu nữ đã đến cách Lưu Liên không xa, không biết chuyện gì đã xảy ra với con ngựa kia, có lẽ nhìn thấy trên đường có quá nhiều người, lại bị làm cho sợ hãi, đột nhiên dừng chân đá hậu, thiếu nữ trên ngựa bất ngờ không kịp đề phòng, bị văng khỏi lưng ngựa.
Tần Cửu mỉm cười, bước ra phía sau đẩy Lưu Liên, Lưu Liên bất thình lình xông lên phía trước hai bước, vừa mới ổn định được bước chân, vừa hay ôm thiếu nữ vào trong lòng.
“Cô... Cô nương, cô không sao chứ?” Lúc này Lưu Liên ôm nhuyễn ngọc ôn hương* trong lòng, thật ra bản thân cũng rất sợ hãi. Nhưng hắn không muốn mất thể diện trước mặt thiếu nữ, vội vàng hỏi cà lăm.
*nhuyễn ngọc ôn hương: chỉ người con gái đẹp.
Thiếu nữ dựa vào lòng hắn không hề nhúc nhích, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn hắn chăm chú, lông mi rất dài chớp chớp.
Ngay vào lúc thiếu nữ ngã khỏi ngựa, trong xe ngựa có người hoảng sợ hô lên một tiếng, rất nhanh màn che của xe ngựa mở ra một khe, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng trách mắng: “Ngươi là kẻ nào, mau thả nàng xuống.”
Lưu Liên hoảng sợ, không ngờ công chúa trong xe ngựa lợi hại như vậy, vội vàng thả thiếu nữ xuống.
“Linh Nhi, sao lại không cẩn thận như vậy, hay là lên xe ngựa đi!” Sau đó giọng nói kia bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, gọi thiếu nữ lên xe ngựa.
Tỳ nữ Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Lưu Liên, cười duyên dáng với hắn, nàng mắt to lóng lánh, cười giống như phù dung ngậm sương, nở rộ trước gió.
Lưu Liên xấu hổ, đúng lúc cười đáp lại, tỳ nữ Linh Nhi kia đột nhiên bước hai bước đến trước mặt Lưu Liên, giơ tay tát một cái lên mặt Lưu Liên, dịu dàng nói: “Ai cho ngươi ôm bản... bản cô nương.”
Linh Nhi nói xong, cũng mặc kệ con ngựa hồng kia, vén rèm xe lên, chui vào trong xe ngựa.
Hoàng Mao nhìn thấy Lưu Liên bị đánh, đứng dậy khỏi bả vai Tần Cửu muốn đi mổ cô nương kia. Mặc dù nó thường xuyên bắt nạt Lưu Liên, nhưng nhìn thấy người khác bắt nạt, giống như đồ vật của mình bị người khác cướp mất, lại không muốn. Tần Cửu túm đuôi nó lại, nói: “Tiểu cô nương trêu đùa với A Xú thôi!”
Lưu Liên xoa xoa mặt, ngược lại không cảm thấy đau chút nào.
Tỳ nữ của Vân Thiều quốc kia đều điêu ngoa như vậy sao? Cũng không phải hắn sẵn lòng ôm nàng ta mà! Người của Vân Thiều quốc đúng là không biết phải trái!
Xe ngựa màu son tạm dừng lại một lát, lại tiếp tục đi về phía trước.
Rèm xe ngựa vén lên một khe nhỏ, thiếu nữ Linh Nhi ló đầu ra, cười ngây thơ với Lưu Liên.
Tần Cửu nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Lưu Liên, nhịn không được cười nói: “Liên Nhi, ngươi cũng thật là, sao lại lao ra thế, ta vốn định kéo ngươi, vậy mà không kéo được.”
Lưu Liên tức giận nói: “Ngài là muốn đẩy tôi hay kéo tôi chứ!” Hắn cảm giác được vừa rồi có người đã đẩy hắn một cái, không phải nàng thì còn có thể là ai.
Tần Cửu che miệng cười, “Ta thấy có lẽ Linh Nhi kia thích ngươi rồi.”
Lưu Liên nhíu mày nói: “Có kiểu thích người như vậy sao?”
“Đánh là thân mắng là yêu thôi! Được rồi, để an ủi ngươi bị thương, hôm nay chúng ta đến Linh Lung các dùng bữa.”
“Thật sao?” Mắt Lưu Liên sáng lên, đối với mỹ thực của Linh Lung các, đúng là hắn thật sự rất nhung nhớ.
888888888888
Lúc này đúng là lúc dùng bữa buổi trưa, trong đại sảnh lầu một đầy người ngồi.
Quản sự Đỗ Nguyệt của Linh Lung các nhìn thấy Tần Cửu đã đến, vội vàng sai tiểu nhị dẫn lên phòng trà lầu ba.
Hiện giờ trà đạo thịnh hành, ba lầu của Linh Lung các mới mở phòng trà, bài trí trang nhã tĩnh lặng, đóng hai cửa lại, lập tức không nghe thấy tiền ồn ào bên ngoài. Có thể phẩm trà, có thể nghe nhạc khúc, có thể đánh cờ, vài cái lò sưởi sạch sẽ, quân cờ đen trắng, rất có phong cách tao nhã.
Đây cũng là do Tần Cửu nghĩ ra sau khi thấy Nhan Duật thích pha trà, cho nên bảo Mộ Vu Phi mở thêm, không ngờ khá được văn nhân nhã sĩ trong kinh thành xem trọng và theo đuổi. Đặc biệt là tiến sĩ mới vào năm nay, lúc rảnh rỗi sẽ hẹn dăm ba người bạn cũ mới tới đây nâng chén đàm đạo.
Tần Cửu và Lưu Liên được tiểu nhị dẫn đến nhã thất, ngồi trước bàn, nói với tiểu nhị: “Mời trà nô pha trà giỏi nhất ở chỗ các ngươi đến đây.”
Tiểu nhị nghe vậy, có chút khó xử.
Mặc dù Tần Cửu là lão đại của Linh Lung các, nhưng ngoài Mộ Vu Phi thì không ai biết.
Tiểu nhị do dự hồi lâu, cười mỉm nói: “Ngài muốn nói A Vũ sao? Không dám gạt ngài, bây giờ hắn đang hầu hạ ở Linh Phong các. Hay là, tiểu nhân tiến cử cho các hạ một người, tay nghề cũng rất khá.”
Thật ra Tần Cửu không biết trà nô giỏi nhất tên là A Vũ, nếu tiểu nhị nói tay nghề của hắn giỏi nhất, ngược lại không ngại chờ một lát. Kỳ thật Tần Cửu muốn nhìn xem, nô tài pha trà đó và Nhan Duật có khác nhau hay không.
Tần Cửu cười nói: “Đã vậy thì thôi, vậy chúng ta đợi thêm một lát, Liên Nhi ngươi cũng đói bụng rồi phải không, hay là chúng ta dùng bữa trước đi.”
Lưu Liên vốn là đến ăn, không phải đến uống. Tuy rằng trà uống ngon, nhưng cũng không thể hơn cơm ăn được. Đương nhiên hắn đồng ý.
Ngay sau đó, mấy người đã dùng bữa trước. Cho đến khi ăn cơm xong rồi, trà nô ở Linh Phong các kia vẫn chưa tới.
Tần Cửu cau mày, may mà là nàng, nếu như là người khách tính tình nóng nảy, nói không chừng đã sắp nổi nóng rồi, có lẽ phải nói với Mộ Vu Phi một chút, bồi dưỡng thêm vài trà nô giỏi. Đang nghĩ như vậy, đã thấy Hoàng Mao vừa mới tự ra ngoài chơi bay vào từ cửa sổ, nói với Tần Cửu: “Mỹ nhân đang ở Linh Phong các.”
“Mỹ nhân?” Lưu Liên sửng sốt, “Người Hoàng Mao ngươi nói là ai vậy?”
Dường như Hoàng Mao rất khinh thường vì Lưu Liên không biết người đó, trừng Lưu Liên một cái không để ý tới hắn. Đi đến trước mặt Tần Cửu, cọ cọ vào vai nàng, “Đi tìm mỹ nhân đi!”
Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, Hoàng Mao sẽ không vì nhìn thấy thiếu niên tuấn tú, cho nên vội tới làm mối cho Tần Cửu chứ.
Tần Cửu khoát phẩy khung thêu hoa trong tay, khẽ cười nói: “Hoàng Mao đang nói Nghiêm Vương hả? Đúng không? Ngươi nhớ tới mỹ nhân đó, hay là nhớ tới mỹ nhân miêu đấy?”
Về điển cố Nhan Duật là mỹ nhân, là do hôm ở Vô Ưu cư, Hoàng Mao nói sau khi say. Lúc ấy Lưu Liên không có mặt, cho nên cực kỳ khó hiểu với việc hai người trêu chọc Diêm Vương như vậy.
“Cũng được, nếu như trà nô giỏi nhất đang ở chỗ mỹ nhân, vậy chúng ta sẽ đi tìm hắn, đúng lúc có chút chuyện muốn nói với hắn.” Tần Cửu đứng dậy, Hoàng Mao đứng vững vàng trên vai Tần Cửu, hai người đi ra khỏi phòng trước tiên.
Hoàng Mao ở phía trước dẫn đường, đến Linh Phong các rồi, còn dùng mỏ gõ cửa. Ngay sau đó cửa phòng mở ra, thị nữ Chiêu Quân của Nhan Duật đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Tần Cửu, đầu mày nhăn lại.
Tần Cửu không để tâm cười cười, lập tức vào phòng.
Chỗ gần cửa sổ trong Linh Phong các bày một bàn trà.
Một trà nô ngồi ở một bên đang pha trà, Điêu Thuyền, Ngọc Hoàn và Tây Thi đang đứng hầu bên cạnh Nhan Duật, có một vài thị nữ và tùy tùng lạ mặt khác đang đứng ở một bên.
Hai người ngồi hai bên bàn trà, một người là Nhan Duật, người kia lại là Tô Vãn Hương.
Tần Cửu nhịn không được than thở trong lòng, nói ra, quả thật Tô Vãn Hương cũng được coi là một kỳ nữ.
Nếu là một nữ tử bình thường, gặp phải chuyện như Lưu Lai Thuận, cho dù không thật sự bị thương tổn, nhưng đối mặt với sự suy đoán của bách tính khắp Lệ Kinh, cũng sẽ không hồi phục lại nhanh như vậy. Mà nàng ta lại vô cùng thoải mái đi tới Linh Lung các uống trà, quả nhiên là nghĩ rất thoáng. Thật ra, làm như vậy cũng là một cách rất tốt để loại bỏ lời đồn đại.
*trà dư tửu hậu: lúc nhàn rỗi.
Bởi vì vụ án này liên quan tới con gái Tô tướng Tô Vãn Hương, hai năm gần đây, nhờ lễ Cầu Tuyết, Tô Vãn Hương đã trở thành người nổi tiếng trong đám khuê nữ nhà quyền quý ở Lệ Kinh. Có người lại muốn làm chuyện xấu với nàng, sao có thể không coi là chuyện lớn được? Huống chi, ở Lệ Kinh có ai không biết, hiện giờ Tô Vãn Hương chính là thiên hạ yêu kiều trong lòng hai nhân vật quan trọng. Cho nên, mọi người đều đang quan tâm cặn kẽ đến tiến triển của vụ án này.
Ngay dưới tình hình như vậy, một ngày nọ, một đoàn xe ngựa đến từ phương xa chạy vào cửa Nam của Lệ Kinh.
Ban đầu, mọi người vẫn chưa chú ý tới đoàn xe ngựa này, về sau, sau khi quan viên Lễ bộ đích thân tới nghênh đón, mọi người mới biết được, đây lại là sứ giả của Vân Thiều quốc đến đây.
Năm quốc gia lớn phân bố trên đại lục Vân Thương, lần lượt là Dục quốc, Diệp quốc, Bàn quốc, Đại Ngai quốc và Vân Thiều quốc, ngoài ra các nước nhỏ nhiều vô số kể.
Vào thời kỳ viễn cổ, đại lục Vân Thương là một vùng thế giới rộng lớn gần đại dương nào đó, có một cái tên chìm trong lịch sử mênh mông. Về sau, nghe nói loài người thời viễn cổ vì ham muốn cá nhân của mình, đã bạo phát vô số chiến tranh, phá hủy kiệt quệ tinh hoa của đất, vậy nên thần linh phẫn nộ, đã vùi cả đại lục Vân Thương vào biển lớn mênh mông.
Sau này, có một con chim phượng hoàng đến từ Doanh Châu* trên biển, để cứu vớt cả thế giới, đã tự thiêu chính mình, hóa thành đại lục này. Bởi vậy, dáng hình của đại lục Vân Thương giống như một con phượng hoàng cất cánh bay.
*Doanh Châu: núi tiên trên biển trong truyền thuyết.
Đại Dục quốc và Diệp quốc chia nhau nằm trên hai cánh của phượng hoàng, Bàn quốc nằm trên thân phượng hoàng, Đại Ngai quốc nằm ở phần đuôi phượng hoàng, là quốc gia chiếm nhiều đất nhất, mà Vân Thiều quốc nằm ở phía Nam, nhưng vừa khéo ở phần đầu phượng hoàng.
Đối với con dân Đại Dục quốc mà nói, Vân Thiều quốc là một đất nước thần bí.
Vân Thiều thịnh hành vu thuật, mà hoàng đế của bọn họ lại là nữ hoàng, nghe nói nữ hoàng có ba nàng công chúa. Hiện giờ, sứ giả của Vân Thiều quốc đến đây chính là muốn kết thân với Đại Dục quốc. Chủ đề câu chuyện trà dư tửu hậu của bách tính lập tức có thêm một chuyện, chính là diện mạo thường ngày của tam công chúa Vân Thiều quốc như thế nào, nàng sẽ lấy người nào trong hoàng tộc.
Buổi trưa hôm đó, Tần Cửu vừa xong công việc ở Tư Chức phường, đã đến viện Hàn Lâm kéo Lưu Liên ra ngoài, lên phố phường xem náo nhiệt.
Tình cờ thấy đoàn xe ngựa của Vân Thiều quốc đi qua, phía trước xôn xao một tràng, dòng người trên phố bị tách ra, một toán thị vệ Lễ bộ cầm thương mở đường, sau đó lại là thị lang Lễ bộ cưỡi ngựa chạy qua. Tiếp đó lại là một cỗ xe ngựa.
Kiểu dáng của cỗ xe ngựa này không giống với xe của Đại Dục quốc. Xe ngựa của Đại Dục thiên về thực dụng, cho dù là xe của hoàng tộc, tuy rằng hoa lệ tinh xảo nhưng ít nhất nhìn qua cũng vững chãi chắc chắn. Mà cỗ xe ngựa này, lại tinh xảo đẹp đẽ đến mức khiến người ta cảm thấy rất mỏng manh.
Một cặp bánh xe màu son, trên trục bánh xe lại khảm một chuỗi nhạc cụ gõ làm bằng bạc. Vào lúc bánh xe chuyển động, phát ra tiếng vang nho nhỏ trong trẻo êm tai. Buồng xe lại phủ mành vải rèm châu, lộng lẫy mà hoa lệ. Nhưng trên thực tế cỗ xe ngựa kia lại chạy rất nhanh, cũng không biết là do mấy con ngựa kéo xe sức lực lớn, hay là bản thân chiếc xe này có cơ quan điều khiển.
Trong giây phút rèm che buông xuống tình cờ bị gió cuốn lên, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người phong hoa tuyệt đại* ngồi ở bên trong.
*phong hoa tuyệt đại: phong thái tao nhã có một không hai.
Tần Cửu và Lưu Liên đứng trước đám người, đặc biệt là Lưu Liên, cũng rướn cổ nhìn vào trong xe ngựa. Hắn nghe nói Vân Thiều quốc nhiều mỹ nhân, nhất định tam công chúa kia lại càng xinh đẹp, thiếu niên vô cùng tò mò, rốt cuộc bình thường mỹ nữ của Vân Thiều quốc trông như thế nào.
Tần Cửu liếc xéo Lưu Liên một cái, hỏi: “Liên Nhi, đẹp không?”
Lưu Liên cười nói: “Hoàn toàn không nhìn thấy.”
Tần Cửu đảo mắt phượng, chỉ vào một thiếu nữ đi theo xe ngựa, hỏi: “Ta không hỏi ngươi người trong xe, ta hỏi ngươi tiểu cô nương cưỡi ngựa kia cơ.”
Lưu Liên theo ánh mắt Tần Cửu, đã nhìn thấy thiếu nữ cưỡi ngựa.
Thiếu nữ kia cùng lắm mười sáu tuổi, cưỡi một con ngựa nhỏ màu mận chín, đi bên cạnh xe ngựa giống như khiêu vũ.
Vóc dáng con ngựa nhỏ màu đỏ mận kia rất thấp bé, nhưng chiếc đuôi lại rất dài, kết thành bím kéo lê trên mặt đất. Thiếu nữ trên ngựa rất đẹp, Lưu Liên chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có cô nương trong suốt như ngọc như vậy, da thịt của nàng sáng trong như thoa phấn, nhưng sau khi thoa phấn lại không có vẻ dịu dàng và màu hồng nhạt tự nhiên như vậy. Mi mày thiếu nữ tươi trẻ như tô như họa, khí chất thanh tân cao quý xuất trần, một đôi mắt sáng phấn khởi nhìn xung quanh, lộ ra một chút ranh mãnh.
Y phục của thiếu nữ rất giản dị, rõ ràng là quần áo và trang sức của thị nữ, chỉ là, y phục đơn thuần như vậy cũng chẳng thể che dấu hết sự mỹ lệ xuất trần của nàng. Trên đầu nàng chải rất nhiều bím tóc, mỗi một bím tóc đều thắt dây không giống nhau, lúc nàng thúc ngựa đi, có một bím tóc ở tóc mai vểnh lên nghịch ngợm, rung rung.
Lưu Liên liếc thiếu nữ kia vài lần, nhỏ giọng nói: “Rất xinh đẹp, tỳ nữ đã đẹp như vậy rồi, chẳng biết công chúa trong xe sẽ xinh đẹp đến mức nào?”
Tần Cửu vuốt ve lông Hoàng Mao, cười tủm tỉm liếc Lưu Liên một cái, nói: “Ngươi quan tâm dáng dấp công chúa người ta làm gì? Ngươi lại không có cơ hội, ngược lại, cô tỳ nữ kia có khả năng đấy.”
Lưu Liên ngớ ra, nói khẽ: “Nô tài chỉ muốn nhìn một cái, không phải muốn lấy nàng. Cho dù là tỳ nữ, nô tài cũng không muốn lấy đâu.”
“Hả?” Tần Cửu nhíu mày, cười sâu xa khó hiểu, “Cô nương xinh đẹp như vậy rất hiếm gặp, chẳng lẽ ngươi không thích cô nương xinh đẹp đó sao?”
Lưu Liên nhìn đoàn xe kia từ từ đến gần, mỉm cười nói: “Nhiều cô nương xinh đẹp hơn nữa, nô tài có thể thích hết sao? Hơn nữa, cho dù nô tài thích thì có thể thế nào? Lẽ nào Cửu gia còn có thể khiến nàng ấy lấy nô tài?” Lưu Liên tỏ vẻ bất mãn với việc Tần Cửu rảnh rỗi trêu chọc hắn, cho nên đáp lại một câu như vậy.
Tần Cửu nheo mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng thông minh, trong khoảnh khắc đó tất cả quyến rũ đều biến thành gian xảo, nàng cong môi, nói: “Ai nói không thể chứ, nếu ngươi thật sự thích, đương nhiên ta sẽ nghĩ cách để nàng thuộc về ngươi!”
Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh, hắn vừa nghe thấy Tần Cửu nói nghĩ cách để cô nương kia thuộc về hắn. Không biết tại sao, trong đầu lại nghĩ tới mấy người thị vệ nàng đưa đến ôn tuyền. Hắn nghĩ đến cách nàng có thể nghĩ ra, không ngoài bá vương ngạch thượng cung*. Vốn dĩ Lưu Liên còn muốn phản bác lại hai câu, nhưng sợ Tần Cửu tức giận thật sự tác hợp hắn và thiếu nữ kia. Vì thế, thức thời nói: “Đa tạ Cửu gia, thật sự không cần đâu, nô tài vẫn chưa muốn lấy vợ.”
*bá vương ngạch thượng cung: ý chỉ việc cưỡng bức.
Hai người đang nói chuyện, đội ngũ xe ngựa kia đã đến cách bọn họ không xa, mà đúng lúc thiếu nữ cưỡi ngựa sắp đi qua phía trước Tần Cửu và Lưu Liên.
Tần Cửu thấy thế, liếc mắt qua Tỳ Ba bên cạnh, thản nhiên gật đầu. Tỳ Ba lập tức hiểu ý, xoay người chui vào trong đám người.
Chỉ chốc lát sau, ngay vào lúc con ngựa nhỏ chở thiếu nữ đã đến cách Lưu Liên không xa, không biết chuyện gì đã xảy ra với con ngựa kia, có lẽ nhìn thấy trên đường có quá nhiều người, lại bị làm cho sợ hãi, đột nhiên dừng chân đá hậu, thiếu nữ trên ngựa bất ngờ không kịp đề phòng, bị văng khỏi lưng ngựa.
Tần Cửu mỉm cười, bước ra phía sau đẩy Lưu Liên, Lưu Liên bất thình lình xông lên phía trước hai bước, vừa mới ổn định được bước chân, vừa hay ôm thiếu nữ vào trong lòng.
“Cô... Cô nương, cô không sao chứ?” Lúc này Lưu Liên ôm nhuyễn ngọc ôn hương* trong lòng, thật ra bản thân cũng rất sợ hãi. Nhưng hắn không muốn mất thể diện trước mặt thiếu nữ, vội vàng hỏi cà lăm.
*nhuyễn ngọc ôn hương: chỉ người con gái đẹp.
Thiếu nữ dựa vào lòng hắn không hề nhúc nhích, một đôi con ngươi đen trắng rõ ràng nhìn hắn chăm chú, lông mi rất dài chớp chớp.
Ngay vào lúc thiếu nữ ngã khỏi ngựa, trong xe ngựa có người hoảng sợ hô lên một tiếng, rất nhanh màn che của xe ngựa mở ra một khe, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng trách mắng: “Ngươi là kẻ nào, mau thả nàng xuống.”
Lưu Liên hoảng sợ, không ngờ công chúa trong xe ngựa lợi hại như vậy, vội vàng thả thiếu nữ xuống.
“Linh Nhi, sao lại không cẩn thận như vậy, hay là lên xe ngựa đi!” Sau đó giọng nói kia bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, gọi thiếu nữ lên xe ngựa.
Tỳ nữ Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Lưu Liên, cười duyên dáng với hắn, nàng mắt to lóng lánh, cười giống như phù dung ngậm sương, nở rộ trước gió.
Lưu Liên xấu hổ, đúng lúc cười đáp lại, tỳ nữ Linh Nhi kia đột nhiên bước hai bước đến trước mặt Lưu Liên, giơ tay tát một cái lên mặt Lưu Liên, dịu dàng nói: “Ai cho ngươi ôm bản... bản cô nương.”
Linh Nhi nói xong, cũng mặc kệ con ngựa hồng kia, vén rèm xe lên, chui vào trong xe ngựa.
Hoàng Mao nhìn thấy Lưu Liên bị đánh, đứng dậy khỏi bả vai Tần Cửu muốn đi mổ cô nương kia. Mặc dù nó thường xuyên bắt nạt Lưu Liên, nhưng nhìn thấy người khác bắt nạt, giống như đồ vật của mình bị người khác cướp mất, lại không muốn. Tần Cửu túm đuôi nó lại, nói: “Tiểu cô nương trêu đùa với A Xú thôi!”
Lưu Liên xoa xoa mặt, ngược lại không cảm thấy đau chút nào.
Tỳ nữ của Vân Thiều quốc kia đều điêu ngoa như vậy sao? Cũng không phải hắn sẵn lòng ôm nàng ta mà! Người của Vân Thiều quốc đúng là không biết phải trái!
Xe ngựa màu son tạm dừng lại một lát, lại tiếp tục đi về phía trước.
Rèm xe ngựa vén lên một khe nhỏ, thiếu nữ Linh Nhi ló đầu ra, cười ngây thơ với Lưu Liên.
Tần Cửu nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Lưu Liên, nhịn không được cười nói: “Liên Nhi, ngươi cũng thật là, sao lại lao ra thế, ta vốn định kéo ngươi, vậy mà không kéo được.”
Lưu Liên tức giận nói: “Ngài là muốn đẩy tôi hay kéo tôi chứ!” Hắn cảm giác được vừa rồi có người đã đẩy hắn một cái, không phải nàng thì còn có thể là ai.
Tần Cửu che miệng cười, “Ta thấy có lẽ Linh Nhi kia thích ngươi rồi.”
Lưu Liên nhíu mày nói: “Có kiểu thích người như vậy sao?”
“Đánh là thân mắng là yêu thôi! Được rồi, để an ủi ngươi bị thương, hôm nay chúng ta đến Linh Lung các dùng bữa.”
“Thật sao?” Mắt Lưu Liên sáng lên, đối với mỹ thực của Linh Lung các, đúng là hắn thật sự rất nhung nhớ.
888888888888
Lúc này đúng là lúc dùng bữa buổi trưa, trong đại sảnh lầu một đầy người ngồi.
Quản sự Đỗ Nguyệt của Linh Lung các nhìn thấy Tần Cửu đã đến, vội vàng sai tiểu nhị dẫn lên phòng trà lầu ba.
Hiện giờ trà đạo thịnh hành, ba lầu của Linh Lung các mới mở phòng trà, bài trí trang nhã tĩnh lặng, đóng hai cửa lại, lập tức không nghe thấy tiền ồn ào bên ngoài. Có thể phẩm trà, có thể nghe nhạc khúc, có thể đánh cờ, vài cái lò sưởi sạch sẽ, quân cờ đen trắng, rất có phong cách tao nhã.
Đây cũng là do Tần Cửu nghĩ ra sau khi thấy Nhan Duật thích pha trà, cho nên bảo Mộ Vu Phi mở thêm, không ngờ khá được văn nhân nhã sĩ trong kinh thành xem trọng và theo đuổi. Đặc biệt là tiến sĩ mới vào năm nay, lúc rảnh rỗi sẽ hẹn dăm ba người bạn cũ mới tới đây nâng chén đàm đạo.
Tần Cửu và Lưu Liên được tiểu nhị dẫn đến nhã thất, ngồi trước bàn, nói với tiểu nhị: “Mời trà nô pha trà giỏi nhất ở chỗ các ngươi đến đây.”
Tiểu nhị nghe vậy, có chút khó xử.
Mặc dù Tần Cửu là lão đại của Linh Lung các, nhưng ngoài Mộ Vu Phi thì không ai biết.
Tiểu nhị do dự hồi lâu, cười mỉm nói: “Ngài muốn nói A Vũ sao? Không dám gạt ngài, bây giờ hắn đang hầu hạ ở Linh Phong các. Hay là, tiểu nhân tiến cử cho các hạ một người, tay nghề cũng rất khá.”
Thật ra Tần Cửu không biết trà nô giỏi nhất tên là A Vũ, nếu tiểu nhị nói tay nghề của hắn giỏi nhất, ngược lại không ngại chờ một lát. Kỳ thật Tần Cửu muốn nhìn xem, nô tài pha trà đó và Nhan Duật có khác nhau hay không.
Tần Cửu cười nói: “Đã vậy thì thôi, vậy chúng ta đợi thêm một lát, Liên Nhi ngươi cũng đói bụng rồi phải không, hay là chúng ta dùng bữa trước đi.”
Lưu Liên vốn là đến ăn, không phải đến uống. Tuy rằng trà uống ngon, nhưng cũng không thể hơn cơm ăn được. Đương nhiên hắn đồng ý.
Ngay sau đó, mấy người đã dùng bữa trước. Cho đến khi ăn cơm xong rồi, trà nô ở Linh Phong các kia vẫn chưa tới.
Tần Cửu cau mày, may mà là nàng, nếu như là người khách tính tình nóng nảy, nói không chừng đã sắp nổi nóng rồi, có lẽ phải nói với Mộ Vu Phi một chút, bồi dưỡng thêm vài trà nô giỏi. Đang nghĩ như vậy, đã thấy Hoàng Mao vừa mới tự ra ngoài chơi bay vào từ cửa sổ, nói với Tần Cửu: “Mỹ nhân đang ở Linh Phong các.”
“Mỹ nhân?” Lưu Liên sửng sốt, “Người Hoàng Mao ngươi nói là ai vậy?”
Dường như Hoàng Mao rất khinh thường vì Lưu Liên không biết người đó, trừng Lưu Liên một cái không để ý tới hắn. Đi đến trước mặt Tần Cửu, cọ cọ vào vai nàng, “Đi tìm mỹ nhân đi!”
Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, Hoàng Mao sẽ không vì nhìn thấy thiếu niên tuấn tú, cho nên vội tới làm mối cho Tần Cửu chứ.
Tần Cửu khoát phẩy khung thêu hoa trong tay, khẽ cười nói: “Hoàng Mao đang nói Nghiêm Vương hả? Đúng không? Ngươi nhớ tới mỹ nhân đó, hay là nhớ tới mỹ nhân miêu đấy?”
Về điển cố Nhan Duật là mỹ nhân, là do hôm ở Vô Ưu cư, Hoàng Mao nói sau khi say. Lúc ấy Lưu Liên không có mặt, cho nên cực kỳ khó hiểu với việc hai người trêu chọc Diêm Vương như vậy.
“Cũng được, nếu như trà nô giỏi nhất đang ở chỗ mỹ nhân, vậy chúng ta sẽ đi tìm hắn, đúng lúc có chút chuyện muốn nói với hắn.” Tần Cửu đứng dậy, Hoàng Mao đứng vững vàng trên vai Tần Cửu, hai người đi ra khỏi phòng trước tiên.
Hoàng Mao ở phía trước dẫn đường, đến Linh Phong các rồi, còn dùng mỏ gõ cửa. Ngay sau đó cửa phòng mở ra, thị nữ Chiêu Quân của Nhan Duật đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy Tần Cửu, đầu mày nhăn lại.
Tần Cửu không để tâm cười cười, lập tức vào phòng.
Chỗ gần cửa sổ trong Linh Phong các bày một bàn trà.
Một trà nô ngồi ở một bên đang pha trà, Điêu Thuyền, Ngọc Hoàn và Tây Thi đang đứng hầu bên cạnh Nhan Duật, có một vài thị nữ và tùy tùng lạ mặt khác đang đứng ở một bên.
Hai người ngồi hai bên bàn trà, một người là Nhan Duật, người kia lại là Tô Vãn Hương.
Tần Cửu nhịn không được than thở trong lòng, nói ra, quả thật Tô Vãn Hương cũng được coi là một kỳ nữ.
Nếu là một nữ tử bình thường, gặp phải chuyện như Lưu Lai Thuận, cho dù không thật sự bị thương tổn, nhưng đối mặt với sự suy đoán của bách tính khắp Lệ Kinh, cũng sẽ không hồi phục lại nhanh như vậy. Mà nàng ta lại vô cùng thoải mái đi tới Linh Lung các uống trà, quả nhiên là nghĩ rất thoáng. Thật ra, làm như vậy cũng là một cách rất tốt để loại bỏ lời đồn đại.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân