Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 44: Cuộc gặp gỡ trí mạng
Edit: Xám
Các quý công tử của Lệ Kinh thích đi săn, hầu như ngày ngày kết bạn đến Cửu Mạn sơn này thi đấu săn bắn với nhau, tìm niềm vui. Trước mắt vẫn chưa tới mùa săn ngày xuân, gặp được một con hươu như vậy quả thật không dễ. Cho nên những những thiếu niên này huyên náo ồn ã, huýt sáo, hoàn toàn không hề nghe được tiếng kêu của nàng.
Chỉ có thiếu niên áo tím kia hình như đã nghe được, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tố Huyên từ xa, trong mắt phượng hẹp dài lấp lánh ý cười rực rỡ như Lưu Ly, vào lúc nhìn thấy rõ nàng đứng bất động ở đó cầm bút vẽ, thiếu niên có chút sững sờ.
”Ngươi, có thể đừng bắn nó được không?” Bạch Tố Huyên cũng biết mình ngăn cản người ta săn thú hình như có chút không thích hợp, thế nhưng ánh mắt đáng thương cầu xin giúp đỡ của con hươu nhỏ này khiến lòng nàng không nỡ, nàng không thể trơ mắt nhìn con hươu nhỏ này chết ở trước mặt nàng.
Khi đó, nàng chẳng hề biết, nàng mặc một bộ váy áo thuần màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng tuyết, thanh tú xinh xắn đứng ở trên nền tuyết, đằng sau là Kính hồ lấp lánh ánh sóng lung linh và đầy cây hàn mai nở rộ như mây hồng làm bối cảnh, nàng như vậy, vẻ băng thanh ngọc khiết có thể so với hoa mai trắng, lại tuyệt sắc xuất trần hơn cả tiên tử.
Thiếu niên áo tím nhìn nàng, khẽ nhíu lông mày dài đen như mực, hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp dường như có thể nói chuyện của Bạch Tố Huyên nữa, mà từ từ buông cung tên trong tay xuống.
Tiếng huýt sáo nổi lên tứ phía, các thiếu niên bám theo phía sau cũng thúc ngựa theo qua đây, một thiếu niên mặc trang phục màu xanh trong số đó nhấc cung lên, cũng muốn bắn.
Thiếu niên áo tím ngăn cản, nói: “Địch Trần, đừng bắn trước!”
Lòng của Bạch Tố Huyên vốn đang còn treo lên, thấy thiếu niên áo tím ngăn cản, lúc này trong lòng mới hơi buông lòng.
Thiếu niên gọi là Địch Trần kia hiểu ý buông tay xuống, nhìn thấy Bạch Tố Huyên, sau khi qua cơn kinh ngạc, hiểu ý mà chớp chớp mắt nói: “Nhị gia như vậy là muốn làm cho cô nương vui lòng sao?”
Khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ được gọi là Nhị gia lại có một chút ửng đỏ đáng ngờ, trong đôi mắt đẹp chợt hiện lên một tia ranh mãnh, hắn lấy mũi tên trên chiếc cung trong tay xuống, xoay tròn chơi đùa ở trong tay vài cái, chợt lấy ra ba mũi tên từ một bên yên ngựa lắp ở trên cung. Lại giương cung lắp tên lần nữa, ngắm vào hươu rừng đang chạy khắp tứ phía nhưng dù thế nào cũng đều bị chó săn và ngựa ngăn trở lối đi.
Sắc mặt Bạch Tố Huyên lập tức trắng không còn chút máu, nàng vốn cho là thiếu niên áo tím sẽ không bắn con hươu rừng kia nữa, nhưng không ngờ hắn lại lật lọng.
Lần này bất ngờ không kịp phòng bị, Bạch Tố Huyên không kịp ngăn cản, ba mũi tên dài kia đã bắn ra ngoài.
Tài bắn cung của thiếu niên áo tím vô cùng chuẩn xác, ba mũi tên dài chia nhau ra bắn vào ngực bụng của hươu rừng. Hươu rừng rú lên ngã xuống mặt đất, sớm đã có tùy tùng tung người xuống ngựa, đi đến bắt hươu rừng lại.
Bạch Tố Huyên cho rằng hươu rừng đã chết, trong lòng cực kỳ khó chịu, giậm chân hung hăng nói: “Hừ, một đám vô lại.”
Tử Nhung và Chức Dạ đã sớm bày biện xong án Thanh Ngọc lần nữa, Bạch Tú Cẩm thấp giọng hỏi: “Tỷ, còn muốn vẽ không?”
Tố Huyên đâu còn tâm tình vẽ tranh, ném bút vẽ xuống nói: “Không vẽ nữa, Tử Nhung, Chức Dạ, thu dọn đồ lại, chúng ta đi khỏi đây, đỡ phải nhìn thấy những người không nên nhìn, bẩn mắt.”
Tử Nhung và Chức Dạ che miệng cười, nhưng không hề bắt tay vào làm, ngay cả Bạch Tú Cẩm trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Đúng lúc này, Tố Huyên nghe được phía sau truyền đến một giọng nói ồm ồm, đó là giọng nói thuộc về thiếu niên nam tử thời kỳ đổi giọng, mang theo một chút trầm khàn, nhưng rõ ràng rất êm tai.
”Cô nương, nàng thích con hươu này, vậy thì tặng nó cho nàng nhé.”
Tố Huyên chợt quay đầu lại, ánh mắt chạm vào một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, trong tròng mắt kia lấp lánh nhiều điểm sáng rực rỡ, dịu dàng mà mê người, còn có một tia đắc ý.
Thì ra thiếu niên áo tím kia đã xuống ngựa, chẳng biết lúc nào đã dắt con hươu rừng kia đi đến sau lưng nàng.
Con hươu này lại không chết, Tố Huyên rất kinh ngạc. Bởi vì nàng nhìn thấy rõ ràng ba mũi tên kia bắn vào trước ngực hươu rừng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, hươu rừng lại không tổn hại chút nào.
Thiếu niên áo tím nhìn thấu nghi vấn của Tố Huyên, mỉm cười nói: “Ba mũi tên này của ta là mũi tên gãy, chỉ để bắt nó. Được rồi, con hươu con này, sẽ tặng cho cô nương nàng nhé.”
Tố Huyên thấy hươu không có việc gì, nhất thời cảm thấy lời vừa nãy mình mắng chửi người ta có chút không ổn. Lúc này ngẩng đầu nhìn lại, thấy thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, như giũa như mài. Một bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím bay bay ở trên nền tuyết, toàn thân quý khí bức người.
Hắn tha thiết nhìn nàng, trong gang tấc, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy chính mình nho nhỏ từ trong mắt hắn, khuôn mặt giống như sứ trắng của Tố Huyên lặng lẽ nhiễm đỏ lên. Nàng giận thiếu niên vừa mới lừa nàng, quật cường hất cằm lên, độ cong lại rõ ràng nhu hòa, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn như trước, “Ta còn lâu mới thích, ai cần đồ của ngươi, còn không mau dắt đi! Đừng làm ảnh hưởng ta vẽ tranh. Tử Nhung, mài đi.”
Bạch Tố Huyên ngạo khí mười ngồi lên tảng đá lần nữa, định tiếp tục vẽ tranh. Tầm nhìn nơi khóe mắt lại không nhịn được liếc sang, thấy bàn tay dắt hươu rừng của thiếu niên cứng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia mất mát.
”Ơ kìa, ta nói cô là tiểu thư nhà ai vậy, cho tới bây giờ Nhị gia nhà ta chưa từng tặng đồ cho bất kỳ cô nương nào. Con hươu rừng này, chính là con Nhị gia đồng ý săn cho muội muội của ngài để nuôi trong hoa viên, bây giờ chịu cho cô, vậy mà cô không nhận?” Thiếu niên áo xanh gọi là Địch Trần nói.
”Nhận đi! Ha ha......” Các thiếu niên còn lại huýt sáo ồn ào.
Trong rừng mai toàn là tiếng huyên náo ồn ào của thiếu niên nam tử.
”Tạ Địch Trần!” Thiếu niên áo tím chợt lạnh giọng nói.
Tạ Địch Trần lập tức ngậm miệng, những thiếu niên ồn ào kia cũng dừng nói, trong rừng lập tức yên tĩnh.
Bàn tay đang vẽ tranh của Bạch Tố Huyên hơi ngừng lại.
Nàng không ngờ thiếu niên gọi là Địch Trần này họ Tạ. Tạ gia và Bạch gia đều là thế gia đại tộc của Đại Dục quốc, cái tên Tạ Địch Trần này mơ hồ có chút quen tai, nàng suy nghĩ tỉ mỉ, lập tức biết hắn là trưởng tôn của Tạ gia. Nàng biết Tạ Địch Trần làm thư đồng của Nhị hoàng tử trong hoàng cung, thiếu niên áo tím được hắn gọi là Nhị gia kia, chẳng lẽ chính là Nhị hoàng tử Nhan Túc?
Chẳng trách hắn toàn thân quý khí.
Hàng năm Tố Huyên đều sẽ theo mẫu thân Bạch phu nhân vào cung bái kiến cô mẫu Bạch hoàng hậu, từng nghe cô mẫu khen ngợi Nhị hoàng tử Nhan Túc, nói hắn văn thao vũ lược ra sao, xuất sắc thế nào.
Lúc này Tố Huyên đã đoán ra thân phận của hắn, nhưng cố ý không để ý tới hắn, chỉ ngồi ở trước án Thanh Ngọc nhấc bút bắt đầu tự nhiên vẽ tranh.
Nàng vốn là cố ý lạnh nhạt Nhan Túc, nhưng vừa nhấc bút, lại quên mất chuyện xung quanh, nàng hạ bút khi nhạt khi đậm, lỗi lạc phóng khoáng, như si như say.
Phi Bạch, Trầm Mặc, Trung Phong, Tán Hào, đủ loại bút pháp biến đổi, vẽ ra trên giấy Tuyên Thành thân cành khỏe khoắn, hoa mai mực đậm màu nhạt.
Hôm đó, khi bông tuyết đầu tiên trên trời rơi xuống giấy Tuyên Thành, bức họa của Tố Huyên đã vẽ xong.
Nàng rũ mắt nhìn, bên trong màu mực nồng đậm, ngầm có sương mù mờ mịt, mực sáng phóng khoáng sinh động. Núi xa đại khí hào hùng, ngòi bút khí phách, nước gần thanh tĩnh tú lệ, ngòi bút điềm đạm, rừng mai mực đậm màu nhạt, bút pháp xuất chúng.
Nàng đặt bút xuống mới chợt nhận ra bên cạnh còn có người đang nhìn.
Chỉ thấy Nhan Túc đứng ở bên cạnh nàng, tay vẫn dắt con hươu rừng kia như cũ, nhưng tầm mắt lại yên lặng dừng ở trên sườn mặt của Tố Huyên, nhận ra nàng nhìn tới, ánh mắt lập tức chuyển đến trên bức tranh của nàng.
Dáng người thon dài của hắn đứng thẳng, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tuyệt đẹp lấp lánh ánh sáng sáng rực.
Tố Huyên cố ý không để ý tới hắn, bảo Tú Cẩm thu bức họa lại.
Môi Nhan Túc giật giật, như muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên sóng mắt xoay chuyển, thản nhiên nói với Tạ Địch Trần: “Địch Trần, không phải từ lâu ngươi đã muốn ăn thịt hươu sao? Thịt hươu con hôm nay nhất định rất mềm, ngươi phái người đi nhóm lửa, bây giờ chúng ta sẽ nướng thịt hươu. Ta ở đây chuẩn bị đồ gia vị, lát nữa nhất định nướng rất ngon, cũng chia cho mấy cô nương đây một ít.” Nói xong, liền giao hươu rừng trong tay vào tay Tạ Địch Trần.
Tạ Địch Trần sửng sốt một chút, ngay sau đó cười cười nói: “Đúng vậy, lâu lắm không ăn thịt hươu rồi, vẫn còn rất nhớ nhung.” Nói xong, dắt hươu rừng, lập tức muốn sai người cầm dao găm tới giết hươu.
Tố Huyên nghe vậy trong lòng khó chịu, vội ngăn cản, nói: “Các ngươi, không phải nói muốn nuôi nó sao?”
”Ai nói phải nuôi chứ? Vốn là muốn tặng cho nàng, nàng không cần, buộc lòng phải giết thôi.” Nhan Túc cười hì hì nói.
Tố Huyên cau mày nói: “Vậy, vậy thì đưa cho ta đi.”
Nhan Túc sải bước đi, lệnh cho tùy tùng dưới quyền bắt đầu nhóm lửa ở bên Kính hồ, lời của hắn theo gió truyền tới, “Bây giờ không tặng nữa, muốn cô nương dùng tranh để đổi.”
Các quý công tử của Lệ Kinh thích đi săn, hầu như ngày ngày kết bạn đến Cửu Mạn sơn này thi đấu săn bắn với nhau, tìm niềm vui. Trước mắt vẫn chưa tới mùa săn ngày xuân, gặp được một con hươu như vậy quả thật không dễ. Cho nên những những thiếu niên này huyên náo ồn ã, huýt sáo, hoàn toàn không hề nghe được tiếng kêu của nàng.
Chỉ có thiếu niên áo tím kia hình như đã nghe được, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Tố Huyên từ xa, trong mắt phượng hẹp dài lấp lánh ý cười rực rỡ như Lưu Ly, vào lúc nhìn thấy rõ nàng đứng bất động ở đó cầm bút vẽ, thiếu niên có chút sững sờ.
”Ngươi, có thể đừng bắn nó được không?” Bạch Tố Huyên cũng biết mình ngăn cản người ta săn thú hình như có chút không thích hợp, thế nhưng ánh mắt đáng thương cầu xin giúp đỡ của con hươu nhỏ này khiến lòng nàng không nỡ, nàng không thể trơ mắt nhìn con hươu nhỏ này chết ở trước mặt nàng.
Khi đó, nàng chẳng hề biết, nàng mặc một bộ váy áo thuần màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng tuyết, thanh tú xinh xắn đứng ở trên nền tuyết, đằng sau là Kính hồ lấp lánh ánh sóng lung linh và đầy cây hàn mai nở rộ như mây hồng làm bối cảnh, nàng như vậy, vẻ băng thanh ngọc khiết có thể so với hoa mai trắng, lại tuyệt sắc xuất trần hơn cả tiên tử.
Thiếu niên áo tím nhìn nàng, khẽ nhíu lông mày dài đen như mực, hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp dường như có thể nói chuyện của Bạch Tố Huyên nữa, mà từ từ buông cung tên trong tay xuống.
Tiếng huýt sáo nổi lên tứ phía, các thiếu niên bám theo phía sau cũng thúc ngựa theo qua đây, một thiếu niên mặc trang phục màu xanh trong số đó nhấc cung lên, cũng muốn bắn.
Thiếu niên áo tím ngăn cản, nói: “Địch Trần, đừng bắn trước!”
Lòng của Bạch Tố Huyên vốn đang còn treo lên, thấy thiếu niên áo tím ngăn cản, lúc này trong lòng mới hơi buông lòng.
Thiếu niên gọi là Địch Trần kia hiểu ý buông tay xuống, nhìn thấy Bạch Tố Huyên, sau khi qua cơn kinh ngạc, hiểu ý mà chớp chớp mắt nói: “Nhị gia như vậy là muốn làm cho cô nương vui lòng sao?”
Khuôn mặt của thiếu niên tuấn mỹ được gọi là Nhị gia lại có một chút ửng đỏ đáng ngờ, trong đôi mắt đẹp chợt hiện lên một tia ranh mãnh, hắn lấy mũi tên trên chiếc cung trong tay xuống, xoay tròn chơi đùa ở trong tay vài cái, chợt lấy ra ba mũi tên từ một bên yên ngựa lắp ở trên cung. Lại giương cung lắp tên lần nữa, ngắm vào hươu rừng đang chạy khắp tứ phía nhưng dù thế nào cũng đều bị chó săn và ngựa ngăn trở lối đi.
Sắc mặt Bạch Tố Huyên lập tức trắng không còn chút máu, nàng vốn cho là thiếu niên áo tím sẽ không bắn con hươu rừng kia nữa, nhưng không ngờ hắn lại lật lọng.
Lần này bất ngờ không kịp phòng bị, Bạch Tố Huyên không kịp ngăn cản, ba mũi tên dài kia đã bắn ra ngoài.
Tài bắn cung của thiếu niên áo tím vô cùng chuẩn xác, ba mũi tên dài chia nhau ra bắn vào ngực bụng của hươu rừng. Hươu rừng rú lên ngã xuống mặt đất, sớm đã có tùy tùng tung người xuống ngựa, đi đến bắt hươu rừng lại.
Bạch Tố Huyên cho rằng hươu rừng đã chết, trong lòng cực kỳ khó chịu, giậm chân hung hăng nói: “Hừ, một đám vô lại.”
Tử Nhung và Chức Dạ đã sớm bày biện xong án Thanh Ngọc lần nữa, Bạch Tú Cẩm thấp giọng hỏi: “Tỷ, còn muốn vẽ không?”
Tố Huyên đâu còn tâm tình vẽ tranh, ném bút vẽ xuống nói: “Không vẽ nữa, Tử Nhung, Chức Dạ, thu dọn đồ lại, chúng ta đi khỏi đây, đỡ phải nhìn thấy những người không nên nhìn, bẩn mắt.”
Tử Nhung và Chức Dạ che miệng cười, nhưng không hề bắt tay vào làm, ngay cả Bạch Tú Cẩm trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Đúng lúc này, Tố Huyên nghe được phía sau truyền đến một giọng nói ồm ồm, đó là giọng nói thuộc về thiếu niên nam tử thời kỳ đổi giọng, mang theo một chút trầm khàn, nhưng rõ ràng rất êm tai.
”Cô nương, nàng thích con hươu này, vậy thì tặng nó cho nàng nhé.”
Tố Huyên chợt quay đầu lại, ánh mắt chạm vào một đôi mắt trong trẻo sáng ngời, trong tròng mắt kia lấp lánh nhiều điểm sáng rực rỡ, dịu dàng mà mê người, còn có một tia đắc ý.
Thì ra thiếu niên áo tím kia đã xuống ngựa, chẳng biết lúc nào đã dắt con hươu rừng kia đi đến sau lưng nàng.
Con hươu này lại không chết, Tố Huyên rất kinh ngạc. Bởi vì nàng nhìn thấy rõ ràng ba mũi tên kia bắn vào trước ngực hươu rừng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, hươu rừng lại không tổn hại chút nào.
Thiếu niên áo tím nhìn thấu nghi vấn của Tố Huyên, mỉm cười nói: “Ba mũi tên này của ta là mũi tên gãy, chỉ để bắt nó. Được rồi, con hươu con này, sẽ tặng cho cô nương nàng nhé.”
Tố Huyên thấy hươu không có việc gì, nhất thời cảm thấy lời vừa nãy mình mắng chửi người ta có chút không ổn. Lúc này ngẩng đầu nhìn lại, thấy thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, như giũa như mài. Một bộ trang phục cưỡi ngựa màu tím bay bay ở trên nền tuyết, toàn thân quý khí bức người.
Hắn tha thiết nhìn nàng, trong gang tấc, thậm chí nàng còn có thể nhìn thấy chính mình nho nhỏ từ trong mắt hắn, khuôn mặt giống như sứ trắng của Tố Huyên lặng lẽ nhiễm đỏ lên. Nàng giận thiếu niên vừa mới lừa nàng, quật cường hất cằm lên, độ cong lại rõ ràng nhu hòa, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn như trước, “Ta còn lâu mới thích, ai cần đồ của ngươi, còn không mau dắt đi! Đừng làm ảnh hưởng ta vẽ tranh. Tử Nhung, mài đi.”
Bạch Tố Huyên ngạo khí mười ngồi lên tảng đá lần nữa, định tiếp tục vẽ tranh. Tầm nhìn nơi khóe mắt lại không nhịn được liếc sang, thấy bàn tay dắt hươu rừng của thiếu niên cứng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia mất mát.
”Ơ kìa, ta nói cô là tiểu thư nhà ai vậy, cho tới bây giờ Nhị gia nhà ta chưa từng tặng đồ cho bất kỳ cô nương nào. Con hươu rừng này, chính là con Nhị gia đồng ý săn cho muội muội của ngài để nuôi trong hoa viên, bây giờ chịu cho cô, vậy mà cô không nhận?” Thiếu niên áo xanh gọi là Địch Trần nói.
”Nhận đi! Ha ha......” Các thiếu niên còn lại huýt sáo ồn ào.
Trong rừng mai toàn là tiếng huyên náo ồn ào của thiếu niên nam tử.
”Tạ Địch Trần!” Thiếu niên áo tím chợt lạnh giọng nói.
Tạ Địch Trần lập tức ngậm miệng, những thiếu niên ồn ào kia cũng dừng nói, trong rừng lập tức yên tĩnh.
Bàn tay đang vẽ tranh của Bạch Tố Huyên hơi ngừng lại.
Nàng không ngờ thiếu niên gọi là Địch Trần này họ Tạ. Tạ gia và Bạch gia đều là thế gia đại tộc của Đại Dục quốc, cái tên Tạ Địch Trần này mơ hồ có chút quen tai, nàng suy nghĩ tỉ mỉ, lập tức biết hắn là trưởng tôn của Tạ gia. Nàng biết Tạ Địch Trần làm thư đồng của Nhị hoàng tử trong hoàng cung, thiếu niên áo tím được hắn gọi là Nhị gia kia, chẳng lẽ chính là Nhị hoàng tử Nhan Túc?
Chẳng trách hắn toàn thân quý khí.
Hàng năm Tố Huyên đều sẽ theo mẫu thân Bạch phu nhân vào cung bái kiến cô mẫu Bạch hoàng hậu, từng nghe cô mẫu khen ngợi Nhị hoàng tử Nhan Túc, nói hắn văn thao vũ lược ra sao, xuất sắc thế nào.
Lúc này Tố Huyên đã đoán ra thân phận của hắn, nhưng cố ý không để ý tới hắn, chỉ ngồi ở trước án Thanh Ngọc nhấc bút bắt đầu tự nhiên vẽ tranh.
Nàng vốn là cố ý lạnh nhạt Nhan Túc, nhưng vừa nhấc bút, lại quên mất chuyện xung quanh, nàng hạ bút khi nhạt khi đậm, lỗi lạc phóng khoáng, như si như say.
Phi Bạch, Trầm Mặc, Trung Phong, Tán Hào, đủ loại bút pháp biến đổi, vẽ ra trên giấy Tuyên Thành thân cành khỏe khoắn, hoa mai mực đậm màu nhạt.
Hôm đó, khi bông tuyết đầu tiên trên trời rơi xuống giấy Tuyên Thành, bức họa của Tố Huyên đã vẽ xong.
Nàng rũ mắt nhìn, bên trong màu mực nồng đậm, ngầm có sương mù mờ mịt, mực sáng phóng khoáng sinh động. Núi xa đại khí hào hùng, ngòi bút khí phách, nước gần thanh tĩnh tú lệ, ngòi bút điềm đạm, rừng mai mực đậm màu nhạt, bút pháp xuất chúng.
Nàng đặt bút xuống mới chợt nhận ra bên cạnh còn có người đang nhìn.
Chỉ thấy Nhan Túc đứng ở bên cạnh nàng, tay vẫn dắt con hươu rừng kia như cũ, nhưng tầm mắt lại yên lặng dừng ở trên sườn mặt của Tố Huyên, nhận ra nàng nhìn tới, ánh mắt lập tức chuyển đến trên bức tranh của nàng.
Dáng người thon dài của hắn đứng thẳng, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tuyệt đẹp lấp lánh ánh sáng sáng rực.
Tố Huyên cố ý không để ý tới hắn, bảo Tú Cẩm thu bức họa lại.
Môi Nhan Túc giật giật, như muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên sóng mắt xoay chuyển, thản nhiên nói với Tạ Địch Trần: “Địch Trần, không phải từ lâu ngươi đã muốn ăn thịt hươu sao? Thịt hươu con hôm nay nhất định rất mềm, ngươi phái người đi nhóm lửa, bây giờ chúng ta sẽ nướng thịt hươu. Ta ở đây chuẩn bị đồ gia vị, lát nữa nhất định nướng rất ngon, cũng chia cho mấy cô nương đây một ít.” Nói xong, liền giao hươu rừng trong tay vào tay Tạ Địch Trần.
Tạ Địch Trần sửng sốt một chút, ngay sau đó cười cười nói: “Đúng vậy, lâu lắm không ăn thịt hươu rồi, vẫn còn rất nhớ nhung.” Nói xong, dắt hươu rừng, lập tức muốn sai người cầm dao găm tới giết hươu.
Tố Huyên nghe vậy trong lòng khó chịu, vội ngăn cản, nói: “Các ngươi, không phải nói muốn nuôi nó sao?”
”Ai nói phải nuôi chứ? Vốn là muốn tặng cho nàng, nàng không cần, buộc lòng phải giết thôi.” Nhan Túc cười hì hì nói.
Tố Huyên cau mày nói: “Vậy, vậy thì đưa cho ta đi.”
Nhan Túc sải bước đi, lệnh cho tùy tùng dưới quyền bắt đầu nhóm lửa ở bên Kính hồ, lời của hắn theo gió truyền tới, “Bây giờ không tặng nữa, muốn cô nương dùng tranh để đổi.”
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân