Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 40: Thương dân
Lúc này Tần Cửu mới ý thức được, trong thời gian nàng và Nhan Duật nói chuyện, đã có mấy người lên đài diễn tấu, rốt cuộc lúc này đã đến phiên Chiêu Bình.
Nhan Duật không hề đáp lời của Chiêu Quân, tâm ý của hắn không ở đây, hắn còn đang nghĩ về câu nói vừa rồi của Tần Cửu, thấy Tần Cửu không nói, chân mày thản nhiên nhíu lại, không chút để ý mà hỏi lại Tần Cửu, “Câu nói vừa rồi của Cửu gia, đến từ đâu?”
Tần Cửu cười dịu dàng, chậm rãi nói: “Chỉ là dựa vào cảm giác của nữ tử chúng tôi.”
Thực ra Tần Cửu đâu biết Tô Vãn Hương có thích Nhan Túc hay không? Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, muốn làm Nhan Duật tin tưởng, thao thao bất tuyệt ngược lại càng khiến hắn sinh nghi. Nếu nàng nói ra một chuyện chứng minh Tô Vãn Hương không thích Nhan Túc, ngược lại cũng sẽ bị Nhan Duật phủ nhận.
Chỉ có câu lập lờ nước đôi này —— cảm giác của nữ tử, là hiệu quả nhất.
Bởi vì Nhan Duật là nam tử, hắn không có cảm giác của nữ tử.
Quả nhiên, Nhan Duật khẽ cau mày, trầm mặc không nói. Một lát sau, hắn lệnh cho đám người Chiêu Quân vén hết rèm cửa kín bưng lên, dùng móc treo lại.
Rèm cửa vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền nhanh nhẹn đứng trên đài cao dùng để đấu nhạc ở bên ngoài.
Y phục Chiêu Bình mặc, chính là bộ y phục hoa Thược Dược Tần Cửu tặng.
Mặc dù vải may của y phục hoa Thược Dược này và bộ của Tô Vãn Hương khác nhau, nhưng nhìn qua giống nhau như đúc. Chỉ là, bởi vì người mặc không giống nhau, phong vận hiện ra cũng khác biệt.
Tô Vãn Hương thiên về gầy yếu, váy lụa ở trên người nàng tương đối phóng khoáng.
Chiêu Bình tương đối yểu điệu, y phục mặc trên người nàng cực kỳ duyên dáng, càng lộ ra phong thái thướt tha.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ phát hiện, Thược Dược trên bộ y phục hoa Thược Dược này của Chiêu Bình hình như càng giống thật, một trận gió thổi, sẽ khiến người ta nảy sinh ảo giác hoa Thược Dược trên y phục đang đung đưa theo gió.
Ánh mắt của Nhan Duật lướt qua y phục hoa Thược Dược trên người Chiêu Bình, chân mày nhướng lên, một đường ánh sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cửu, không tập trung nói: “Đây cũng là kiệt tác của Cửu gia sao!?” Không phải là giọng điệu dò hỏi, mà là giọng khẳng định.
Tần Cửu cười nhạt nói: “Chẳng lẽ An Lăng Vương không thể cũng tặng công chúa điện hạ một bộ y phục sao?”
“Có thể, chỉ là sẽ không tặng bộ này.” Ánh mắt mị hoặc bức người của Nhan Duật xoay chuyển ở trên mặt Tần Cửu một vòng, cười một tiếng lạnh lùng giễu cợt nói, “Cửu gia thật là dụng tâm.”
“Tạ vương gia khen ngợi!” Tần Cửu mặt dày mày dạn đáp.
Chiêu Bình vừa xuất hiện, những người dưới đài đều có chút bất ngờ.
Vương triều Đại Dục đã từng sinh ra không ít công chúa, chỉ là phần lớn đều điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo hống hách, người cưới công chúa phần lớn bị giẫm đạp đày đọa. Mà đến đời này, Khánh Đế lại chỉ có được một nữ nhi Chiêu Bình. Mặc dù cũng rất được sủng ái, sinh ra cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng điều hiếm thấy chính là, tính tình dịu dàng nhã nhặn lịch sự, không có một chút tính khí hống hách. Mặc dù hiện giờ Chiêu Bình công chúa độc thân, dẫu sao đã từng gả cho Tạ Địch Trần, đã không còn là nữ tử chưa gả. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến một số nam tử dòng dõi quý tộc trẻ tuổi khao khát ngưỡng mộ nàng. Chỉ là, từ sau khi nàng và Tạ Địch Trần hòa ly*, ba năm nay, rất ít lộ mặt ở bên ngoài.
*Hòa ly: ly hôn.
Hôm nay, hiếm thấy Chiêu Bình công chúa xuất hiện ở lễ Cầu Tuyết, đương nhiên khiến người ta phấn chấn.
Chiêu Bình công chúa cũng không nói nhiều, mà lấy trong tay áo ra một cây sáo trúc, bắt đầu thổi.
Đoạn dạo đầu của khúc nhạc vừa truyền ra, lập tức khiến đám người kinh hãi.
Khúc nhạc Chiêu Bình công chúa diễn tấu là ——《 Thương Dân 》.
Khúc nhạc này, là khúc nhạc năm đó Bạch Tố Huyên diễn tấu ở Kính Hoa Thủy Vực. Khi đó, Lệ Kinh còn chưa có lễ Cầu Tuyết, chỉ vì một khúc nhạc đó của nàng, tuyết mùa đông rơi xuống, rừng mai nở hoa. Sau này, mới có lễ Cầu Tuyết.
Khúc nhạc này, đã là khúc nhạc bách tính Lệ Kinh nghe nhiều nên thuộc, chỉ là, ba năm nay, khúc nhạc này không xuất hiện ở lễ Cầu Tuyết nữa, mọi người chỉ diễn tấu một chút ở nơi riêng tư.
Ai cũng không ngờ được, Chiêu Bình công chúa lại thổi khúc nhạc này ở lễ Cầu Tuyết.
Người kinh ngạc sững sờ nhất chính là Tần Cửu.
Bởi vì nàng biết Chiêu Bình không hề thiên về nhạc cụ, chỉ có thể thổi vài khúc nhạc đơn giản. Mà khúc Thương Dân này, nàng lại thổi vô cùng hay, không biết nàng đã bí mật luyện bao nhiêu lần.
Tiếng sáo trong veo từ từ vang vọng ở trong Kính Hoa Thủy Vực, giai điệu lưu luyến kết hợp với âm luật từ tốn, để lộ ra bi thương bất đắc dĩ, mang theo ưu thương không cách nào nói rõ, kéo dài truyền thành khúc nhạc.
Khúc nhạc này, dường như có thể gợi lên đau thương giấu kín ở nơi sâu nhất trong đáy lòng người, khiến cho người không có cách nào đè nén đau buồn.
Lưu Liên nghe khúc nhạc, trong mắt đã sớm có bóng lệ.
Tứ đại mỹ nhân và Anh Đào, Lệ Chi cũng có chút lộ vẻ xúc động.
Ý cười lười biếng nơi khóe môi Nhan Duật từ từ ngưng đọng, hắn ngồi ở trên giường, cả người ở trong tiếng nhạc im lặng không nói. Hắn bê ly rượu hồi lâu cũng không có cử động, dường như rất sợ quấy rầy tiếng sáo lưu luyến bi thương này.
Chỉ có Tần Cửu, mặt không chút thay đổi bưng ly trà, bên khóe môi treo một chút ý cười, thật giống như trời sinh chạm khắc đến bên môi. Ánh sáng trong rạp có chút ảm đạm, nốt ruồi ở khóe mắt trái ở trong bóng mờ đỏ tươi như son.
Hết khúc nhạc của Chiêu Bình công chúa, Nhan Duật híp mắt nhìn về phía Tần Cửu. Chỉ cảm thấy nữ tử này không hổ là người của Thiên Thần tông, quả nhiên lạnh bạc vô tình, có thể so với gỗ đá.
Tần Cửu bưng ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, cười nhạt hỏi: “Vương gia cảm thấy, công chúa điện hạ và Tô tiểu thư, ai sẽ thắng?”
Nhan Duật quay ly rượu, chậm rãi nói: “Chỉ sợ Chiêu Bình sẽ thua. Mặc dù tiếng sáo của Chiêu Bình rất động lòng người, chỉ tiếc khúc nhạc chọn không hợp.”
Tần Cửu trầm mặc, mặt không thay đổi nhìn về phía đài cao bên ngoài.
Người ngồi ở đó, là các nhạc sư trong hoàng cung của Khánh Đế, trong đó đứng đầu chính là Tiêu Nhạc Bạch của tứ đại gia ti trúc.
Khóe môi Tần Cửu từ từ nổi lên một tia cười lạnh, lạnh như một cái gai.
Cho dù Chiêu Bình thất bại, nàng Tô Vãn Hương cũng không thắng được.
Hôm nay, có lẽ, cũng nên để người dân của Đại Dục Quốc mở mang kiến thức âm nhạc kiểu khác rồi.
Nàng chăm chú nhìn Lưu Liên, tiểu tử ngốc này, cũng nên lộ diện ở trước mặt người khác rồi.
Tần Cửu chụm môi hô một tiếng, Hoàng Mao đang nhảy tới nhảy lui trên đầu vai Lưu Liên vỗ cánh bay vào. Tần Cửu ôm Hoàng Mao, vuốt ve lông vàng trên đầu nó, cười giả tạo nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Mao, muốn nghe A Xú chơi đàn hay không?”
Hoàng Mao nghiêng đầu đáp: “Muốn!”
Tần Cửu vỗ vỗ đầu Hoàng Mao, nói: “Vậy thì đi nói cho mọi người, cầm kỹ của A Xú là cao nhất.”
Hoàng Mao đang muốn tuân lệnh đi ra, con ngươi đỗ đen chợt nhìn vào Nhan Duật. Nó vỗ cánh nhảy lên trên kỷ án, đạp đổ Diêu Hoàng, xô đổ Cát Cân, cuối cùng nhảy lên trên Thanh Long Ngọa Mặc Trì.
Mấy chậu Mẫu Đơn này vốn đã bị Nhan Duật tưới đến sắp chết khô, bây giờ lại bị Hoàng Mao đá ngã một loạt.
Hoàng Mao béo mập đứng ở trên một đóa hoa đang khô rũ, cành hoa run rẩy rung rung lúc lên lúc xuống, Hoàng Mao học giọng nói của Tần Cửu: “Thật ra vương gia mới là đẹp nhất, chậu Thanh Long Ngọa Mặc Trì này cũng không theo kịp một phần vạn phong thái của vương gia.”
Nhan Duật bất ngờ bị một con chim nhỏ đùa giỡn. Hắn trước nay luôn vô sỉ cũng cảm thấy rất mất mặt, còn chưa kịp phản ứng, con chim nhỏ kia đã vỗ cánh bay đi.
Chạy còn nhanh hơn thỏ.
Màn đấu nhạc trên đài cao đã gần kết thúc, mọi người đều đang đợi cuối cùng là ai vượt lên đứng thứ nhất.
Kính Hoa Thủy Vực hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay trong lúc yên tĩnh này, một âm thanh không hợp hoàn cảnh chợt vang lên.
“Khó nghe, khó nghe, tiểu gia ta đã từng nghe khúc nhạc dễ nghe hơn.”
Âm thanh từ trên đài cao truyền tới, mọi người đều ngẩng đầu lên tìm kiếm kẻ nói chuyện, nhưng trên đài cao ngoại trừ những nhạc sư kia, lại không có người khác.
Kẻ nói chuyện rốt cuộc là ai?
Chúng nhân còn đang nghi hoặc, lại có âm thanh truyền đến, “Nhìn gì vậy, tiểu gia ở đây.”
Ánh mắt chúng nhân dời xuống theo tiếng nói, lúc này mới thấy một con vẹt đứng lặng trên đài cao.
Con vẹt rất đẹp này, chính là vẹt đầu phượng, toàn thân lông trắng, vài nhúm lông vũ màu vàng nhạt phấp phới trên đỉnh đầu, giống như đeo một chiếc vương miện, nó ngạo nghễ ưỡn ngực dạo bước ở trên đài cao.
Chúng nhân cười lớn.
Nhan Duật không hề đáp lời của Chiêu Quân, tâm ý của hắn không ở đây, hắn còn đang nghĩ về câu nói vừa rồi của Tần Cửu, thấy Tần Cửu không nói, chân mày thản nhiên nhíu lại, không chút để ý mà hỏi lại Tần Cửu, “Câu nói vừa rồi của Cửu gia, đến từ đâu?”
Tần Cửu cười dịu dàng, chậm rãi nói: “Chỉ là dựa vào cảm giác của nữ tử chúng tôi.”
Thực ra Tần Cửu đâu biết Tô Vãn Hương có thích Nhan Túc hay không? Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, muốn làm Nhan Duật tin tưởng, thao thao bất tuyệt ngược lại càng khiến hắn sinh nghi. Nếu nàng nói ra một chuyện chứng minh Tô Vãn Hương không thích Nhan Túc, ngược lại cũng sẽ bị Nhan Duật phủ nhận.
Chỉ có câu lập lờ nước đôi này —— cảm giác của nữ tử, là hiệu quả nhất.
Bởi vì Nhan Duật là nam tử, hắn không có cảm giác của nữ tử.
Quả nhiên, Nhan Duật khẽ cau mày, trầm mặc không nói. Một lát sau, hắn lệnh cho đám người Chiêu Quân vén hết rèm cửa kín bưng lên, dùng móc treo lại.
Rèm cửa vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền nhanh nhẹn đứng trên đài cao dùng để đấu nhạc ở bên ngoài.
Y phục Chiêu Bình mặc, chính là bộ y phục hoa Thược Dược Tần Cửu tặng.
Mặc dù vải may của y phục hoa Thược Dược này và bộ của Tô Vãn Hương khác nhau, nhưng nhìn qua giống nhau như đúc. Chỉ là, bởi vì người mặc không giống nhau, phong vận hiện ra cũng khác biệt.
Tô Vãn Hương thiên về gầy yếu, váy lụa ở trên người nàng tương đối phóng khoáng.
Chiêu Bình tương đối yểu điệu, y phục mặc trên người nàng cực kỳ duyên dáng, càng lộ ra phong thái thướt tha.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ phát hiện, Thược Dược trên bộ y phục hoa Thược Dược này của Chiêu Bình hình như càng giống thật, một trận gió thổi, sẽ khiến người ta nảy sinh ảo giác hoa Thược Dược trên y phục đang đung đưa theo gió.
Ánh mắt của Nhan Duật lướt qua y phục hoa Thược Dược trên người Chiêu Bình, chân mày nhướng lên, một đường ánh sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cửu, không tập trung nói: “Đây cũng là kiệt tác của Cửu gia sao!?” Không phải là giọng điệu dò hỏi, mà là giọng khẳng định.
Tần Cửu cười nhạt nói: “Chẳng lẽ An Lăng Vương không thể cũng tặng công chúa điện hạ một bộ y phục sao?”
“Có thể, chỉ là sẽ không tặng bộ này.” Ánh mắt mị hoặc bức người của Nhan Duật xoay chuyển ở trên mặt Tần Cửu một vòng, cười một tiếng lạnh lùng giễu cợt nói, “Cửu gia thật là dụng tâm.”
“Tạ vương gia khen ngợi!” Tần Cửu mặt dày mày dạn đáp.
Chiêu Bình vừa xuất hiện, những người dưới đài đều có chút bất ngờ.
Vương triều Đại Dục đã từng sinh ra không ít công chúa, chỉ là phần lớn đều điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo hống hách, người cưới công chúa phần lớn bị giẫm đạp đày đọa. Mà đến đời này, Khánh Đế lại chỉ có được một nữ nhi Chiêu Bình. Mặc dù cũng rất được sủng ái, sinh ra cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng điều hiếm thấy chính là, tính tình dịu dàng nhã nhặn lịch sự, không có một chút tính khí hống hách. Mặc dù hiện giờ Chiêu Bình công chúa độc thân, dẫu sao đã từng gả cho Tạ Địch Trần, đã không còn là nữ tử chưa gả. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến một số nam tử dòng dõi quý tộc trẻ tuổi khao khát ngưỡng mộ nàng. Chỉ là, từ sau khi nàng và Tạ Địch Trần hòa ly*, ba năm nay, rất ít lộ mặt ở bên ngoài.
*Hòa ly: ly hôn.
Hôm nay, hiếm thấy Chiêu Bình công chúa xuất hiện ở lễ Cầu Tuyết, đương nhiên khiến người ta phấn chấn.
Chiêu Bình công chúa cũng không nói nhiều, mà lấy trong tay áo ra một cây sáo trúc, bắt đầu thổi.
Đoạn dạo đầu của khúc nhạc vừa truyền ra, lập tức khiến đám người kinh hãi.
Khúc nhạc Chiêu Bình công chúa diễn tấu là ——《 Thương Dân 》.
Khúc nhạc này, là khúc nhạc năm đó Bạch Tố Huyên diễn tấu ở Kính Hoa Thủy Vực. Khi đó, Lệ Kinh còn chưa có lễ Cầu Tuyết, chỉ vì một khúc nhạc đó của nàng, tuyết mùa đông rơi xuống, rừng mai nở hoa. Sau này, mới có lễ Cầu Tuyết.
Khúc nhạc này, đã là khúc nhạc bách tính Lệ Kinh nghe nhiều nên thuộc, chỉ là, ba năm nay, khúc nhạc này không xuất hiện ở lễ Cầu Tuyết nữa, mọi người chỉ diễn tấu một chút ở nơi riêng tư.
Ai cũng không ngờ được, Chiêu Bình công chúa lại thổi khúc nhạc này ở lễ Cầu Tuyết.
Người kinh ngạc sững sờ nhất chính là Tần Cửu.
Bởi vì nàng biết Chiêu Bình không hề thiên về nhạc cụ, chỉ có thể thổi vài khúc nhạc đơn giản. Mà khúc Thương Dân này, nàng lại thổi vô cùng hay, không biết nàng đã bí mật luyện bao nhiêu lần.
Tiếng sáo trong veo từ từ vang vọng ở trong Kính Hoa Thủy Vực, giai điệu lưu luyến kết hợp với âm luật từ tốn, để lộ ra bi thương bất đắc dĩ, mang theo ưu thương không cách nào nói rõ, kéo dài truyền thành khúc nhạc.
Khúc nhạc này, dường như có thể gợi lên đau thương giấu kín ở nơi sâu nhất trong đáy lòng người, khiến cho người không có cách nào đè nén đau buồn.
Lưu Liên nghe khúc nhạc, trong mắt đã sớm có bóng lệ.
Tứ đại mỹ nhân và Anh Đào, Lệ Chi cũng có chút lộ vẻ xúc động.
Ý cười lười biếng nơi khóe môi Nhan Duật từ từ ngưng đọng, hắn ngồi ở trên giường, cả người ở trong tiếng nhạc im lặng không nói. Hắn bê ly rượu hồi lâu cũng không có cử động, dường như rất sợ quấy rầy tiếng sáo lưu luyến bi thương này.
Chỉ có Tần Cửu, mặt không chút thay đổi bưng ly trà, bên khóe môi treo một chút ý cười, thật giống như trời sinh chạm khắc đến bên môi. Ánh sáng trong rạp có chút ảm đạm, nốt ruồi ở khóe mắt trái ở trong bóng mờ đỏ tươi như son.
Hết khúc nhạc của Chiêu Bình công chúa, Nhan Duật híp mắt nhìn về phía Tần Cửu. Chỉ cảm thấy nữ tử này không hổ là người của Thiên Thần tông, quả nhiên lạnh bạc vô tình, có thể so với gỗ đá.
Tần Cửu bưng ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, cười nhạt hỏi: “Vương gia cảm thấy, công chúa điện hạ và Tô tiểu thư, ai sẽ thắng?”
Nhan Duật quay ly rượu, chậm rãi nói: “Chỉ sợ Chiêu Bình sẽ thua. Mặc dù tiếng sáo của Chiêu Bình rất động lòng người, chỉ tiếc khúc nhạc chọn không hợp.”
Tần Cửu trầm mặc, mặt không thay đổi nhìn về phía đài cao bên ngoài.
Người ngồi ở đó, là các nhạc sư trong hoàng cung của Khánh Đế, trong đó đứng đầu chính là Tiêu Nhạc Bạch của tứ đại gia ti trúc.
Khóe môi Tần Cửu từ từ nổi lên một tia cười lạnh, lạnh như một cái gai.
Cho dù Chiêu Bình thất bại, nàng Tô Vãn Hương cũng không thắng được.
Hôm nay, có lẽ, cũng nên để người dân của Đại Dục Quốc mở mang kiến thức âm nhạc kiểu khác rồi.
Nàng chăm chú nhìn Lưu Liên, tiểu tử ngốc này, cũng nên lộ diện ở trước mặt người khác rồi.
Tần Cửu chụm môi hô một tiếng, Hoàng Mao đang nhảy tới nhảy lui trên đầu vai Lưu Liên vỗ cánh bay vào. Tần Cửu ôm Hoàng Mao, vuốt ve lông vàng trên đầu nó, cười giả tạo nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Mao, muốn nghe A Xú chơi đàn hay không?”
Hoàng Mao nghiêng đầu đáp: “Muốn!”
Tần Cửu vỗ vỗ đầu Hoàng Mao, nói: “Vậy thì đi nói cho mọi người, cầm kỹ của A Xú là cao nhất.”
Hoàng Mao đang muốn tuân lệnh đi ra, con ngươi đỗ đen chợt nhìn vào Nhan Duật. Nó vỗ cánh nhảy lên trên kỷ án, đạp đổ Diêu Hoàng, xô đổ Cát Cân, cuối cùng nhảy lên trên Thanh Long Ngọa Mặc Trì.
Mấy chậu Mẫu Đơn này vốn đã bị Nhan Duật tưới đến sắp chết khô, bây giờ lại bị Hoàng Mao đá ngã một loạt.
Hoàng Mao béo mập đứng ở trên một đóa hoa đang khô rũ, cành hoa run rẩy rung rung lúc lên lúc xuống, Hoàng Mao học giọng nói của Tần Cửu: “Thật ra vương gia mới là đẹp nhất, chậu Thanh Long Ngọa Mặc Trì này cũng không theo kịp một phần vạn phong thái của vương gia.”
Nhan Duật bất ngờ bị một con chim nhỏ đùa giỡn. Hắn trước nay luôn vô sỉ cũng cảm thấy rất mất mặt, còn chưa kịp phản ứng, con chim nhỏ kia đã vỗ cánh bay đi.
Chạy còn nhanh hơn thỏ.
Màn đấu nhạc trên đài cao đã gần kết thúc, mọi người đều đang đợi cuối cùng là ai vượt lên đứng thứ nhất.
Kính Hoa Thủy Vực hoàn toàn yên tĩnh.
Ngay trong lúc yên tĩnh này, một âm thanh không hợp hoàn cảnh chợt vang lên.
“Khó nghe, khó nghe, tiểu gia ta đã từng nghe khúc nhạc dễ nghe hơn.”
Âm thanh từ trên đài cao truyền tới, mọi người đều ngẩng đầu lên tìm kiếm kẻ nói chuyện, nhưng trên đài cao ngoại trừ những nhạc sư kia, lại không có người khác.
Kẻ nói chuyện rốt cuộc là ai?
Chúng nhân còn đang nghi hoặc, lại có âm thanh truyền đến, “Nhìn gì vậy, tiểu gia ở đây.”
Ánh mắt chúng nhân dời xuống theo tiếng nói, lúc này mới thấy một con vẹt đứng lặng trên đài cao.
Con vẹt rất đẹp này, chính là vẹt đầu phượng, toàn thân lông trắng, vài nhúm lông vũ màu vàng nhạt phấp phới trên đỉnh đầu, giống như đeo một chiếc vương miện, nó ngạo nghễ ưỡn ngực dạo bước ở trên đài cao.
Chúng nhân cười lớn.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân