Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 31: Lễ Cầu Tuyết
Trong đôi mắt Nhan Túc dâng lên vẻ tối tăm nặng nề, khi hắn ép Tần Cửu đến Ti Chức phường, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ chịu thua thiệt trước nàng ở đó. Nếu như có noãn tơ này sớm hơn một tháng nữa, hắn cũng không cần đưa đến Ti Chức phường, chỉ riêng thị nữ trong phủ của hắn cũng có thể làm xong. Nhưng hiện giờ chuyện đến tình cảnh này, tạm thời cũng không có biện pháp nào khác. Nếu là tơ lụa khác, hắn đã không cần áo cánh này, nhưng đây là noãn quyên, hắn cố ý tìm được cho Tô Vãn Hương.
“Không dám làm phiền Tần chưởng sự, chiếc áo cánh này, bây giờ bản vương lập tức lấy đi, mời Tần chưởng sự hãy hoàn trả.” Nhan Túc khẽ liếc Tần Cửu, sắc đen thấp thoáng dưới hàng mi dài khẽ quét qua bàn tay nhón kim của nàng, sơ ý lướt qua đáy mắt sáng rực mà rất lạnh.
Tần Cửu đưa áo cánh trong tay ra, chỉ vào một đóa hoa Thược Dược đang thêu trên mép váy, khẽ cười nói: “Điện hạ sợ Tô tiểu thư không kịp mặc lúc lên đài đánh đàn sao? Tâm tình của điện hạ ta có thể hiểu, chỉ là đóa Thược Dược này mới thêu hai cánh hoa, loại phương pháp thêu này là sáng tạo độc đáo của ta, người khác cũng không làm tiếp lên được. Hay là thế này, ta và điện hạ cùng đến lễ Cầu Tuyết, vậy trên đường đi cũng gần thêu xong, có thể bắt kịp lễ Cầu Tuyết đấy. Vừa vặn một công đôi việc, điện hạ thấy thế nào?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhan Túc khẽ híp mắt, hừ lạnh nói: “Người đâu!”
Rèm cửa được vén lên, hai thị nữ chải tóc thành búi Song Loa, người mặc y phục màu hồng nhạt đi vào.
Nhan Túc thản nhiên phân phó: “Ngọc Băng, Phấn Tuyết, hai người các ngươi đến nhìn xem, đóa hoa Tần chưởng sự đang thêu, các ngươi có thể thêu tiếp hay không.”
“Nô tỳ tuân mệnh!” Hai thị nữ đồng thanh đáp lời.
Hai người xoay người cúi mình hành lễ với Tần Cửu, rồi lại chậm rãi tiến lên xem xét đóa hoa Tần Cửu đang thêu.
Tần Cửu vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng, duỗi ngón tay mở áo cánh đang thêu trong tay ra, khoác lên trên cổ tay, giơ lên trước mặt hai thị nữ nói: “Gọi là Ngọc Băng, Phấn Tuyết phải không? Các ngươi hãy nhìn thật kỹ!”
Ánh mắt Tần Cửu lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng, mắt phượng híp lại.
Ngọc oản băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu khinh sa.*
*Trích “Hoán Khê Sa” – Yến Thù. Bản dịch tìm được từ michachan123.wordpress.com:
“Cốt cách tinh hoa ẩn hiện trong giọt băng giá. Nhập vai hài hòa với hương tuyết và áo Thanh sa.”
Ngọc Băng! Phấn Tuyết!
Lúc trước nàng tùy ý ngâm câu thơ kia, Nhan Túc liền dùng làm tên của hai thị nữ này. Không nghĩ đến đã qua ba năm rồi, lại không hề thay đổi.
Ánh mắt của Ngọc Băng và Phấn Tuyết chăm chú dừng ở trên đóa hoa Tần Cửu thêu, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Chẳng biết loại phương pháp thêu thùa này là phương pháp thêu thế nào, nhìn qua có chút giống với Toàn châm, nhưng lại không phải.” Ngọc Băng hỏi.
Tần Cửu nhướng mày, cười tủm tỉm duỗi ngón tay chỉ vào đóa hoa kia nói: “Quả thật không phải là Toàn châm. Cánh hoa này, là Toàn châm* và Phô châm* kết hợp lại với nhau tạo thành một phương pháp thêu thùa mới khá phức tạp, mục đích để thể hiện vẻ thanh nhã của cánh hoa xòe ra. Về phần nhụy hoa này, phương pháp thêu ngược lại không tinh xảo, chỉ là thủ pháp này phải khéo, nếu không sẽ thêu không được vẻ mềm mại tràn đầy sức sống của nhụy hoa.”
*Toàn châm, Phô châm: là một trong những phương pháp thêu thùa truyền thống của người Hán.
Ngọc Băng và Phấn Tuyết khẽ cau mày, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Hai nàng quay người lại đối mặt với Nhan Túc, có chút xấu hổ nói: “Điện hạ, nô tỳ tài nghệ không bằng người, nếu như thêu tiếp, sợ rằng thêu không đẹp. Xin điện hạ thứ tội.”
Nhan Túc khẽ nheo hai mắt lại, ánh mắt thấp thoáng dưới hàng mi dài có chút ảm đạm. Ánh mắt nghiên cứu phán xét lướt qua Tần Cửu, dường như đang phỏng đoán ý tứ vì sao nàng làm như vậy. Đương nhiên hắn biết Tần Cửu sẽ không đặt lòng tốt gì vào, nhưng ý đồ nàng làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ? Bây giờ, dù sao hắn cũng không thể cho chuyển áo cánh chưa thêu xong ra ngoài, chỉ có theo dõi kỹ Tần cửu, để nàng không có cách nào giở trò.
“Thôi được, đã như thế, vậy làm phiền Tần chưởng sự rồi. Tần chưởng sự, vậy thì mời lên xe đi, bản vương đích thân đưa Tần chưởng sự đến núi Cửu Mạn.” Nhan Túc hời hợt nói, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày nhướng lên hiện ra vẻ cao thâm khó lường.
Lưu Liên kinh ngạc trợn to hai mắt, không ngờ An Lăng Vương thật sự muốn đưa bọn họ đến lễ Cầu Tuyết.
Tần Cửu lười biếng cười một tiếng, cầm khung thêu hoa, sai Lưu Liên cầm sọt trúc đựng đầy tơ lên, phân phó Lệ Chi bê váy áo, lại lấy một cái bọc từ bên trong phòng ra sai Anh Đào ôm, cũng không biết bên trong là cái gì. Tỳ Ba ôm bảo kiếm, đến cả Hoàng Mao cũng không chịu yếu thế mà tha một sợi chỉ thêu đính châu ngọc vừa đùa vừa bay, mấy người họ ai cũng không rảnh tay.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra.
Xe ngựa của vương phủ dừng ở ngoài cửa lớn.
Xe ngựa rất rộng, mui xe màu lam thẫm, thân xe màu lam thẫm, màn che rộng rãi màu lam thẫm bao phủ thân xe, nhìn qua cũng giống như Nhan Túc, cực kỳ khiêm tốn. Nếu như trên thân xe không trạm trổ những hoa văn hình rồng tinh tế phức tạp kia, nếu như bốn con ngựa trắng kéo xe không phải là Hãn Huyết Bảo Mã đi cực nhanh, nếu như trước và sau xe không có Kim Ngô Vệ cầm thương, sợ rằng cũng không thể nghĩ ra đây là xe ngựa của An Lăng Vương.
Thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ thấy đoàn người Tần Cửu nối đuôi nhau đi ra, kinh ngạc nhíu mày.
“Để Tần chưởng sự lên xe ngựa của ta, những người khác cưỡi ngựa.” Nhan Túc nghiêm mày ra lệnh.
Nhan Thụy cũng không hỏi nhiều, sai người vén rèm xe lên.
Tần Cửu trèo lên xe ngựa, vén rèm cửa sổ lên, cười tủm tỉm nói: “Liên Nhi nhà ta còn phải chia tơ cho ta chứ.”
Nhan Túc chau mày, khoát tay nói: “Vậy lên đi!”
Lưu Liên mang theo Hoàng Mao cũng trèo lên trên xe ngựa. Anh Đào, Lệ Chi và Tỳ Ba thì chia nhau cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Bên trong buồng xe có một chiếc bàn nhỏ, phía trên đặt một chiếc đỉnh bằng đồng đen mạ vàng lung linh tinh xảo, trên phần nắp chạm rỗng, có hương thơm vấn vít tràn ra. Nhan Túc dựa nghiêng người ở một bên bàn nhỏ, trong tay đang cầm nước trà Ngọc Băng vừa mới pha xong. Hơi nước vấn vít bốc lên che khuất khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, chỉ có một đôi mắt sắc bén sáng ngời như vì sao rơi xuống phàm trần.
Tần Cửu cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở trên đệm tròn trong xe, ngón tay ngọc bay múa, kim thêu hoa trong tay lên xuống như con thoi ở trên lụa vải, thêu ra từng cánh hoa một.
Bên trong buồng xe yên tĩnh dị thường, bầu không khí nặng nề giống như dây cung bị kéo căng.
Lưu Liên và Ngọc Băng đều cảm thấy một chút căng thẳng, chỉ có hai đương sự dường như không hề hay biết. Một người khoan thai phẩm trà, một người thản nhiên thêu hoa.
Không tới một canh giờ, cuối cùng xe ngựa nhanh chóng đến được núi Cửu Mạn, Lưu Liên nghe được tiếng người càng lúc càng huyên náo bên ngoài. Hắn nhìn lướt qua áo cánh trong tay Tần Cửu, cánh hoa cuối cùng còn thiếu vài đường kim thì thêu xong.
Lại vào lúc này, chợt nghe thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ cưỡi ngựa đi theo ở bên ngoài nói: “Điện hạ, đường đi phía trước bị xe ngựa của Chiêu Bình công chúa chặn lại.” Dieenndkdan/leeequhydonnn
Nhan Túc cau mày, đặt ly trà trong tay xuống, không vui hỏi: “Còn cách Kính Hoa Thủy Vực bao xa?”
Nhan Thụy trầm giọng bẩm: “Không đến một dặm đường.”
Nhan Túc lạnh giọng phân phó: “Dừng xe ngựa ở bên đường, sau đó chúng ta cưỡi ngựa đi qua.”
Nhan Thụy làm theo lời, đánh xe ngựa của vương phủ về phía giữa vùng đất hoang bên đường, xe ngựa vừa mới gắng ổn định, chợt nghe bên ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Nhị ca ca, sao huynh thấy xe ngựa của hoàng muội thì tránh đi, chẳng lẽ còn sợ hoàng muội không nhường đường cho nhị ca sao?”
Tiếng nói vừa dứt, rèm xe bị một bàn tay trắng nõn vén lên, ánh nắng sáng trong bên ngoài bao phủ xuống, một nữ tử thanh tú xinh xắn đứng ở bên ngoài xe ngựa.
Nàng khoảng chừng hai mươi tuổi, người mặc một bộ cung trang bằng gấm nền vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo lông hồ ly màu nâu, trên mặt che lụa màu trắng hơi mờ. Phần da trán lộ ra bên ngoài trắng như sứ, lông mày như dao tỉa, mắt như làn thu thủy. Mái tóc dài đen nhánh như than chải thành búi Nhạc Du, trên tóc cài nghiêng một đóa hoa Ngọc Trâm mạ vàng.
Trên khuôn mặt của nàng mang theo ý cười hớn hở, ấm áp như ánh nắng, dường như vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, Nhan Túc nhìn thấy nàng, sắc mặt lại có chút trầm xuống.
“Không dám làm phiền Tần chưởng sự, chiếc áo cánh này, bây giờ bản vương lập tức lấy đi, mời Tần chưởng sự hãy hoàn trả.” Nhan Túc khẽ liếc Tần Cửu, sắc đen thấp thoáng dưới hàng mi dài khẽ quét qua bàn tay nhón kim của nàng, sơ ý lướt qua đáy mắt sáng rực mà rất lạnh.
Tần Cửu đưa áo cánh trong tay ra, chỉ vào một đóa hoa Thược Dược đang thêu trên mép váy, khẽ cười nói: “Điện hạ sợ Tô tiểu thư không kịp mặc lúc lên đài đánh đàn sao? Tâm tình của điện hạ ta có thể hiểu, chỉ là đóa Thược Dược này mới thêu hai cánh hoa, loại phương pháp thêu này là sáng tạo độc đáo của ta, người khác cũng không làm tiếp lên được. Hay là thế này, ta và điện hạ cùng đến lễ Cầu Tuyết, vậy trên đường đi cũng gần thêu xong, có thể bắt kịp lễ Cầu Tuyết đấy. Vừa vặn một công đôi việc, điện hạ thấy thế nào?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nhan Túc khẽ híp mắt, hừ lạnh nói: “Người đâu!”
Rèm cửa được vén lên, hai thị nữ chải tóc thành búi Song Loa, người mặc y phục màu hồng nhạt đi vào.
Nhan Túc thản nhiên phân phó: “Ngọc Băng, Phấn Tuyết, hai người các ngươi đến nhìn xem, đóa hoa Tần chưởng sự đang thêu, các ngươi có thể thêu tiếp hay không.”
“Nô tỳ tuân mệnh!” Hai thị nữ đồng thanh đáp lời.
Hai người xoay người cúi mình hành lễ với Tần Cửu, rồi lại chậm rãi tiến lên xem xét đóa hoa Tần Cửu đang thêu.
Tần Cửu vẫn giữ nguyên ý cười dịu dàng, duỗi ngón tay mở áo cánh đang thêu trong tay ra, khoác lên trên cổ tay, giơ lên trước mặt hai thị nữ nói: “Gọi là Ngọc Băng, Phấn Tuyết phải không? Các ngươi hãy nhìn thật kỹ!”
Ánh mắt Tần Cửu lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của hai nàng, mắt phượng híp lại.
Ngọc oản băng hàn tích lộ hoa, phấn dung hương tuyết thấu khinh sa.*
*Trích “Hoán Khê Sa” – Yến Thù. Bản dịch tìm được từ michachan123.wordpress.com:
“Cốt cách tinh hoa ẩn hiện trong giọt băng giá. Nhập vai hài hòa với hương tuyết và áo Thanh sa.”
Ngọc Băng! Phấn Tuyết!
Lúc trước nàng tùy ý ngâm câu thơ kia, Nhan Túc liền dùng làm tên của hai thị nữ này. Không nghĩ đến đã qua ba năm rồi, lại không hề thay đổi.
Ánh mắt của Ngọc Băng và Phấn Tuyết chăm chú dừng ở trên đóa hoa Tần Cửu thêu, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Chẳng biết loại phương pháp thêu thùa này là phương pháp thêu thế nào, nhìn qua có chút giống với Toàn châm, nhưng lại không phải.” Ngọc Băng hỏi.
Tần Cửu nhướng mày, cười tủm tỉm duỗi ngón tay chỉ vào đóa hoa kia nói: “Quả thật không phải là Toàn châm. Cánh hoa này, là Toàn châm* và Phô châm* kết hợp lại với nhau tạo thành một phương pháp thêu thùa mới khá phức tạp, mục đích để thể hiện vẻ thanh nhã của cánh hoa xòe ra. Về phần nhụy hoa này, phương pháp thêu ngược lại không tinh xảo, chỉ là thủ pháp này phải khéo, nếu không sẽ thêu không được vẻ mềm mại tràn đầy sức sống của nhụy hoa.”
*Toàn châm, Phô châm: là một trong những phương pháp thêu thùa truyền thống của người Hán.
Ngọc Băng và Phấn Tuyết khẽ cau mày, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Hai nàng quay người lại đối mặt với Nhan Túc, có chút xấu hổ nói: “Điện hạ, nô tỳ tài nghệ không bằng người, nếu như thêu tiếp, sợ rằng thêu không đẹp. Xin điện hạ thứ tội.”
Nhan Túc khẽ nheo hai mắt lại, ánh mắt thấp thoáng dưới hàng mi dài có chút ảm đạm. Ánh mắt nghiên cứu phán xét lướt qua Tần Cửu, dường như đang phỏng đoán ý tứ vì sao nàng làm như vậy. Đương nhiên hắn biết Tần Cửu sẽ không đặt lòng tốt gì vào, nhưng ý đồ nàng làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ? Bây giờ, dù sao hắn cũng không thể cho chuyển áo cánh chưa thêu xong ra ngoài, chỉ có theo dõi kỹ Tần cửu, để nàng không có cách nào giở trò.
“Thôi được, đã như thế, vậy làm phiền Tần chưởng sự rồi. Tần chưởng sự, vậy thì mời lên xe đi, bản vương đích thân đưa Tần chưởng sự đến núi Cửu Mạn.” Nhan Túc hời hợt nói, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chân mày nhướng lên hiện ra vẻ cao thâm khó lường.
Lưu Liên kinh ngạc trợn to hai mắt, không ngờ An Lăng Vương thật sự muốn đưa bọn họ đến lễ Cầu Tuyết.
Tần Cửu lười biếng cười một tiếng, cầm khung thêu hoa, sai Lưu Liên cầm sọt trúc đựng đầy tơ lên, phân phó Lệ Chi bê váy áo, lại lấy một cái bọc từ bên trong phòng ra sai Anh Đào ôm, cũng không biết bên trong là cái gì. Tỳ Ba ôm bảo kiếm, đến cả Hoàng Mao cũng không chịu yếu thế mà tha một sợi chỉ thêu đính châu ngọc vừa đùa vừa bay, mấy người họ ai cũng không rảnh tay.
Đoàn người nối đuôi nhau đi ra.
Xe ngựa của vương phủ dừng ở ngoài cửa lớn.
Xe ngựa rất rộng, mui xe màu lam thẫm, thân xe màu lam thẫm, màn che rộng rãi màu lam thẫm bao phủ thân xe, nhìn qua cũng giống như Nhan Túc, cực kỳ khiêm tốn. Nếu như trên thân xe không trạm trổ những hoa văn hình rồng tinh tế phức tạp kia, nếu như bốn con ngựa trắng kéo xe không phải là Hãn Huyết Bảo Mã đi cực nhanh, nếu như trước và sau xe không có Kim Ngô Vệ cầm thương, sợ rằng cũng không thể nghĩ ra đây là xe ngựa của An Lăng Vương.
Thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ thấy đoàn người Tần Cửu nối đuôi nhau đi ra, kinh ngạc nhíu mày.
“Để Tần chưởng sự lên xe ngựa của ta, những người khác cưỡi ngựa.” Nhan Túc nghiêm mày ra lệnh.
Nhan Thụy cũng không hỏi nhiều, sai người vén rèm xe lên.
Tần Cửu trèo lên xe ngựa, vén rèm cửa sổ lên, cười tủm tỉm nói: “Liên Nhi nhà ta còn phải chia tơ cho ta chứ.”
Nhan Túc chau mày, khoát tay nói: “Vậy lên đi!”
Lưu Liên mang theo Hoàng Mao cũng trèo lên trên xe ngựa. Anh Đào, Lệ Chi và Tỳ Ba thì chia nhau cưỡi ngựa đi theo phía sau.
Bên trong buồng xe có một chiếc bàn nhỏ, phía trên đặt một chiếc đỉnh bằng đồng đen mạ vàng lung linh tinh xảo, trên phần nắp chạm rỗng, có hương thơm vấn vít tràn ra. Nhan Túc dựa nghiêng người ở một bên bàn nhỏ, trong tay đang cầm nước trà Ngọc Băng vừa mới pha xong. Hơi nước vấn vít bốc lên che khuất khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, chỉ có một đôi mắt sắc bén sáng ngời như vì sao rơi xuống phàm trần.
Tần Cửu cũng không nói chuyện, chỉ ngồi ở trên đệm tròn trong xe, ngón tay ngọc bay múa, kim thêu hoa trong tay lên xuống như con thoi ở trên lụa vải, thêu ra từng cánh hoa một.
Bên trong buồng xe yên tĩnh dị thường, bầu không khí nặng nề giống như dây cung bị kéo căng.
Lưu Liên và Ngọc Băng đều cảm thấy một chút căng thẳng, chỉ có hai đương sự dường như không hề hay biết. Một người khoan thai phẩm trà, một người thản nhiên thêu hoa.
Không tới một canh giờ, cuối cùng xe ngựa nhanh chóng đến được núi Cửu Mạn, Lưu Liên nghe được tiếng người càng lúc càng huyên náo bên ngoài. Hắn nhìn lướt qua áo cánh trong tay Tần Cửu, cánh hoa cuối cùng còn thiếu vài đường kim thì thêu xong.
Lại vào lúc này, chợt nghe thị vệ trưởng Nhan Thụy của vương phủ cưỡi ngựa đi theo ở bên ngoài nói: “Điện hạ, đường đi phía trước bị xe ngựa của Chiêu Bình công chúa chặn lại.” Dieenndkdan/leeequhydonnn
Nhan Túc cau mày, đặt ly trà trong tay xuống, không vui hỏi: “Còn cách Kính Hoa Thủy Vực bao xa?”
Nhan Thụy trầm giọng bẩm: “Không đến một dặm đường.”
Nhan Túc lạnh giọng phân phó: “Dừng xe ngựa ở bên đường, sau đó chúng ta cưỡi ngựa đi qua.”
Nhan Thụy làm theo lời, đánh xe ngựa của vương phủ về phía giữa vùng đất hoang bên đường, xe ngựa vừa mới gắng ổn định, chợt nghe bên ngoài xe ngựa truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Nhị ca ca, sao huynh thấy xe ngựa của hoàng muội thì tránh đi, chẳng lẽ còn sợ hoàng muội không nhường đường cho nhị ca sao?”
Tiếng nói vừa dứt, rèm xe bị một bàn tay trắng nõn vén lên, ánh nắng sáng trong bên ngoài bao phủ xuống, một nữ tử thanh tú xinh xắn đứng ở bên ngoài xe ngựa.
Nàng khoảng chừng hai mươi tuổi, người mặc một bộ cung trang bằng gấm nền vàng, bên ngoài khoác một chiếc áo lông hồ ly màu nâu, trên mặt che lụa màu trắng hơi mờ. Phần da trán lộ ra bên ngoài trắng như sứ, lông mày như dao tỉa, mắt như làn thu thủy. Mái tóc dài đen nhánh như than chải thành búi Nhạc Du, trên tóc cài nghiêng một đóa hoa Ngọc Trâm mạ vàng.
Trên khuôn mặt của nàng mang theo ý cười hớn hở, ấm áp như ánh nắng, dường như vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, Nhan Túc nhìn thấy nàng, sắc mặt lại có chút trầm xuống.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân