Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 106: Tức phụ nhi (Cô vợ trẻ)
Editor: Xám
Không biết vì sao, tiếng thở dài khe khẽ của nàng khiến Lưu Liên cực kỳ ưu thương, hắn rất muốn nói, chi bằng năm nay chúng ta cùng nhau tổ chức đi, nhưng nghĩ đến câu vừa rồi của nàng, cuối cùng hắn không lên tiếng.
Hoàng Mao bay lên đầu cành một hồi, đột nhiên nói với Tần Cửu và Lưu Liên: "Tức phụ nhi đến rồi, tức phụ nhi đến rồi!"
Tần Cửu nghe vậy, biết là Thượng Sở Sở đã đến, Hoàng Mao đứng ở trên cao, cho nên có thể nhìn xa. Hôm nay Lưu Liên đến đây, nàng đặc biệt phái người mời Thượng Sở Sở đến chơi. Bởi vì trước đó nàng đã nói với Hoàng Mao, Thượng Sở Sở là tức phụ tương lai của Lưu Liên, Hoàng Mao đã học được, bây giờ vừa thấy Thượng Sở Sở thì chắc chắn gọi là tức phụ nhi.
Tiếng tức phụ nhi đó khiến sống lưng Lưu Liên lạnh giá, thản nhiên liếc nhìn Hoàng Mao đang mổ hoa trên đầu một cái, ánh mắt giống như muốn nhổ một cọng lông trên đầu Hoàng Mao xuống. Ánh mắt lúc này của Lưu Liên khác với ban nãy, quá sắc bén, rất nhanh Hoàng Mao đã nhận ra, nghiêng đầu nói: "A Xú, ngươi lại nhìn đầu ta."
Lưu Liên trầm mặt: "Ta nhìn đấy, thì làm sao!"
"Không được nhìn." Nhảy tới nhảy lui trên đầu A Xú, nhảy đến mức cánh hoa rơi đầy người Lưu Liên.
Lưu Liên nhếch môi: "Ta cứ nhìn đấy."
Một người một chim đang cãi nhau, lại nghe thấy giọng nói hồn nhiên như ngọc vụn của Thượng Sở Sở vang lên ở cổng tròn của Kiêm Gia viện.
"Mọi người đang nói gì vậy?"
Hoàng Mao bay từ trên cành xuống, đậu lên vai Lưu Liên, nói với Thượng Sở Sở: "Tức phụ nhi, chiều an lành."
Hoàng Mao không thêm “tức phụ nhi của ai đó” phía trước tức phụ nhi, làm cho Thượng Sở Sở ngẩn người, từ bao giờ nàng đã thành tức phụ nhi của con chim này rồi. Có điều, nàng chẳng quan tâm so đo với một con chim, bởi vì nàng đã thấy dây đỏ trên đầu chim: "Hoàng Mao, ai buộc tóc cho ngươi vậy, ha ha ha, thật đáng yêu."
Lần này Hoàng Mao không ngốc nghếch cười theo nữa, mà bay đến trước lu nước trong sân soi bóng hình xinh đẹp của mình xuống mặt nước, soi bên trái, soi bên phải, cảm thấy cực kỳ mới lạ. Nó ngẩng đầu ra sức mổ, muốn mổ dây buộc tóc đỏ trên đầu một cái, nhưng đâu thể chạm tới, nó càng ngẩng đầu, dây buộc tóc đỏ lại càng cách xa nó hơn, cuối cùng không cẩn thận, ngã xuống mặt đất. Nhưng Hoàng Mao lập tức bay lên, tiếp tục mổ.
Dáng vẻ của Hoàng Mao khiến mọi người đều cười, Hoàng Mao bị mọi người cười làm mất hứng, bèn vỗ cánh bay lên đầu Lưu Liên. Lưu Liên vội vàng che đầu, Hoàng Mao nhất định muốn khiêu vũ trên đầu Lưu Liên, náo nhiệt một phen, cuối cùng chấm dứt với Hoàng Mao chiến thắng trở về.
Búi tóc Lưu Liên rối loạn, Thượng Sở Sở cười một lát, nói: "Phi Phàm, chi bằng ta chải đầu cho ngươi nhé!"
Mặc dù Thượng Sở Sở là công chúa, nhưng vì phong cách của Vân Thiều quốc cởi mở, cho nên khác với một số tiểu thư khuê các không ra cổng trước không bước cổng trong của Đại Dục, gặp mặt vị hôn phu đã đính hôn cũng không mắc cỡ ngại ngùng, nói chuyện tự nhiên sảng khoái.
Nhưng Lưu Liên nghe thấy Thượng Sở Sở muốn chải đầu cho hắn, vội vàng che đầu, che còn nhanh hơn vừa rồi Hoàng Mao muốn khiêu vũ trên đầu hắn. Đúng lúc Lệ Chi và Anh Đào bưng trà ra, Lưu Liên vội vàng ra hiệu bằng mắt với Anh Đào, lại nói với Tần Cửu: "Cửu gia, nếu như không còn chuyện gì, vậy nô tài cáo từ, trong phủ còn có việc." Nói xong lập tức vội vã rời đi, Anh Đào đặt cốc trà xuống, cáo biệt Tần Cửu, đi theo.
Thượng Sở Sở cười bất đắc dĩ nói: "Tần tỷ tỷ, Phi Phàm làm sao vậy?"
Tần Cửu cười tủm tỉm nói: "Không sao, hắn chỉ xấu hổ thôi. Tam công chúa không phải người Đại Dục quốc chúng ta, chắc là không hiểu được, chỗ chúng ta, một khi đã đính hôn rồi, nam nữ không thể gặp nhau, càng không nói đến chuyện người muốn trải đầu cho hắn. Đó là hắn ngại thôi, không sao, tam công chúa ngồi đi!" Tần Cửu nhìn ra được, bây giờ Thượng Sở Sở rất để ý đến Lưu Liên.
"Là vậy sao?!" Thượng Sở Sở thấp giọng nói, nhưng vẻ lo buồn giữa lông mày lại không giảm chút nào.
Tần Cửu khẽ cau mày nói: "Hôm đó, vốn đã đồng ý giúp người xin một bức thêu của Tô tiểu thư, nhưng thật sự rất khó xin bức thêu của nàng ấy, nghe nói nàng ấy từng thêu tặng Nhàn phi một bức tranh Quan Âm, nhưng chúng ta không thể có được."
Thượng Sở Sở nói với vẻ ưu tư: "Tần tỷ tỷ, hôm nay ta tới đây, cũng chính là muốn nói với Tần tỷ tỷ, không cần xin tranh thêu của Tô Vãn Hương nữa, cho dù xin được, chắc chắn cũng không dùng tới."
"Vì sao vậy?" Tần Cửu thản nhiên hỏi.
"Nghe nói có người muốn sáng tạo ra cách thêu độc đáo tại hội Canh Chức, không biết là ai, nhưng nếu là Tô Vãn Hương, cho dù nhị tỷ ta có được bức thêu trước đây của nàng ta, cũng không thắng nàng ta được."
Tần Cửu kinh ngạc hỏi: "Lại có chuyện này sao? Đã rất lâu rồi không nghe nói có người biết sáng tạo cách thêu."
"Đúng vậy!" Thượng Sở Sở nói với vẻ mặt lo lắng.
Tần Cửu không nhịn được, cười: "Hẳn là kỹ thuật thêu thùa của nhị tỷ người rất cao, nói không chừng nàng ấy cũng biết sáng tạo cách thêu đấy, người không cần lo lắng."
Thượng Sở Sở cười ha ha: "Tần tỷ tỷ, kỹ thuật thêu của tỷ tỷ ta không tệ, nhưng muốn sáng tạo ra một cách thêu thì không phải một ngày hai ngày là có thể. Ta thấy, lần này nhị tỷ của ta thua chắc rồi."
"Sở Sở công chúa, người muốn thắng Tô tiểu thư như vậy ư!" Tần Cửu nói đùa.
Thượng Sở Sở nghe vậy vẻ mặt lúng túng, thật ra trong lòng, nàng thật sự muốn để tỷ tỷ thắng Tô Vãn Hương.
Tần Cửu cảm nhận rất rõ, mặc dù hiện giờ Thượng Sở Sở đã chết tâm với Nhan Túc, nhưng sợ rằng tình cảm đó không dễ dàng biến mất như vậy. Nàng nhoẻn miệng cười: "Thật ra sáng tạo cách thêu thật sự cần thời gian suy nghĩ lâu dài, nếu như có cao nhân chỉ ra điểm then chốt, e rằng một hai ngày cũng có thể nghĩ ra được."
Thượng Sở Sở chán nản nói: "Tần tỷ tỷ nói đúng lắm, nhưng ai sẽ nhắc đây, hơn nữa tìm người đó ở đâu."
Tần Cửu cười xinh đẹp, giơ khung thêu hoa trong tay lên: "Công chúa, chiếc khung thêu hoa này của ta cũng không phải chỉ để trang trí."
Thượng Sở Sở quay đầu, nhìn Tần Cửu, ánh mắt sáng ngời: "Nếu nói vậy, có phải Tần tỷ tỷ vừa mới sáng tạo ra cách thêu, có phải có thể nhắc nhị tỷ của ta không?"
Tần Cửu gật đầu: "Có điều, người phải bảo đảm, tuyệt đối không được nói ta ra ngoài, lệnh tỷ là một người cao ngạo, nếu như nàng ấy biết, e rằng sẽ không dùng lại đâu. Người phải để nàng ấy cảm thấy là tự nàng ấy sáng tạo ra. Vào lúc nàng ấy vắt óc suy nghĩ, người chỉ cần vô ý nói ra một hai câu của phương pháp ta nói cho người, cách hai ngày, nói thêm hai câu, tin rằng với trí tuệ của nhị tỷ người, nhất định có thể nghĩ ra một cách thêu mới."
Thượng Sở Sở mừng rỡ như điên nói: "Vậy thật sự quá tốt rồi, con người Tần tỷ tỷ thật là tốt."
Lập tức, Tần Cửu nói cách thêu cho Thượng Sở Sở. Thượng Sở Sở liên tục gật đầu ghi nhớ, vui vẻ cáo từ rời đi.
Tỳ Ba nhìn thấy cuối cùng Thượng Sở Sở đã rời đi, lập tức tiến lên nhỏ giọng nói cho nàng chuyện Huệ phi sắp chủ trì đại hội Chức Tú của hội Canh Chức. Hắn tỏ ra cực kỳ lo lắng với việc Huệ phi lại được sủng ái.
Tần Cửu lười biếng phất nhẹ tay áo, nàng biết vì sao Tỳ Ba như thế. Ở Thiên Thần tông, Huệ phi giữ vị trí Tả sứ tôn quý, đứng trên đầu môn chủ là nàng. Mà Huệ phi ở Lệ Kinh lại là phi tử của Khánh Đế, đương nhiên quyền lợi lớn hơn nàng. Lúc đầu đến Lệ Kinh, Tần Cửu bày ra vụ án của Lưu Lật, thành công cấm túc Huệ phi, từ đó hành động thuận lợi hơn nhiều. Bây giờ Huệ phi lại nắm quyền, e rằng nàng lại phải chịu trói buộc rồi.
Tần Cửu mỉm cười: "Tỳ Ba, sao ngươi đã quên rồi, bên cạnh Nhan Mẫn có An Võ, muốn khiến Nhan Mẫn phạm sai lầm là chuyện sớm muộn. Muốn lấy đi, thì phải cho đi trước, bây giờ, vừa khéo để Nhan Mẫn đắc ý một lát, tiếp đó, chúng ta sẽ đánh tan hắn bằng một lần hành động. Nhan Mẫn sụp đổ, Huệ phi cũng không thể đắc ý được. Bây giờ, việc chúng ta phải làm chính là đi thăm hỏi Huệ phi nương nương đã lâu không gặp một lát."
Hôm qua Huệ phi vừa mới bỏ lệnh cấm, mới sáng sớm, ý chỉ Khánh Đế để bà ta chủ trì đại hội Chức Tú đã đến, tình hình trong cung luôn luôn chịu chi phối bởi thái độ của Khánh Đế. Cho nên suốt cả một ngày, phi tử trong hậu cung đều tấp nập đến đó chúc mừng.
Thật ra, Khánh Đế không xem trọng nữ sắc lắm, hậu cung hiện giờ, từ phi trở lên chỉ có hai vị, đó chính là Huệ phi và Nhàn phi. Vị trí cửu tần có năm vị, trong đó Khánh Đế tương đối sủng ái là Lâm chiêu viện, tiệp dư mỹ nhân bên dưới cũng chỉ tâm sự với hơn mười người mà thôi, tính ra, hậu cung của ngài chỉ mới hơn mười vị phi tần.
Khi Tần Cửu đến cung Cảnh Tú, vị Lâm chiêu viện nương nương đó đang ngồi một lát ở cung Cảnh Tú, Huệ phi nương nương bèn bảo Tần Cửu bái kiến Lâm chiêu viện.
Tần Cửu hành lễ với Lâm chiêu viện, sau đó lùi một bước, đứng ở bên cạnh.
Lâm chiêu viện nói với giọng ngọt ngào thản nhiên: "Miễn đi."
Tần Cửu tạ ơn một tiếng, ngước mắt nhìn thấy gương mặt thanh tú xinh xắn của Lâm chiêu viện, tuổi nàng ta còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Khuôn cằm hơi nhọn, đôi mắt đẹp trong veo, hiện ra phong thái tài hoa vô hạn. Giữa hai hàng lông mày dán hình một đóa hoa mai màu đỏ thẫm, có vẻ xinh xắn. Một bộ y phục màu tím nhạt, dáng người cực kỳ thướt tha.
Tần Cửu cảm thấy giữa lông mày của Lâm chiêu viện có vài phần quen thuộc, nhưng cuối cùng không nhớ ra đã từng gặp nàng ta ở đâu.
"Tần cô nương đúng là người xinh xắn nhanh nhẹn, dáng vẻ xinh đẹp thế này." Lâm chiêu viện đứng dậy cười một tiếng, giọng nói của nàng ta ngọt ngào lại dịu dàng, cực kỳ dễ nghe: "Vậy muội không quấy rầy tỷ tỷ và Tần cô nương ôn chuyện nữa, cáo lui."
Huệ phi sai cung nữ bên cạnh tiễn Lâm chiêu viện ra ngoài cung Cảnh Tú, lập tức mỉm cười nói với Tần Cửu: "Cửu Nhi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi." Nói xong, bảo cung nữ bưng trà tới.
Tần Cửu ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, bưng ly trà, trà màu vàng cam, hơi tỏa ra hương thơm: "Nương nương nói gì vậy, ta không hề vất vả. Bên cạnh Khang Dương Vương có Lý Vân Tiêu, ta cũng không cần lo lắng. Chỉ là mấy ngày nay, nương nương bị cấm túc, có rất nhiều chuyện không thể đến đây bái kiến. Ta bèn tự mình ra chủ trương, trừ khử Thượng thư bộ Hình Chu Tử Thu. Để tìm sai lầm của ông ta, đệ tử môn hạ của ta đã phí không ít công sức, may mà ta may mắn, nghe được một chuyện bí mật của ông ta, nên mới may mắn trừ khử được ông ta."
Huệ phi hài lòng gật đầu: "Ngươi làm tốt lắm, mấy năm nay, An Lăng Vương nắm giữ thế lực bộ Hình, chúng ta hoàn toàn không rảnh chen vào. Bây giờ ngươi đẩy Tần Phi Phàm đó lên, quả thật có chút tài hoa, nhưng hắn có đáng tin không?"
Tần Cửu gật gật đầu: "Đương nhiên đáng tin.” Nàng nhấp một ngụm trà nóng: "Cũng chỉ có ở chỗ nương nương mới có thể uống được Quân Sơn Ngân Châm cực phẩm này thôi."
Huệ phi cười: "Nếu như ngươi thích, lát nữa khi đi, ta bảo cung nữ cho ngươi vài gói."
Tần Cửu vội vàng khoát tay nói: "Đa tạ nương nương, không cần đâu."
Không biết vì sao, tiếng thở dài khe khẽ của nàng khiến Lưu Liên cực kỳ ưu thương, hắn rất muốn nói, chi bằng năm nay chúng ta cùng nhau tổ chức đi, nhưng nghĩ đến câu vừa rồi của nàng, cuối cùng hắn không lên tiếng.
Hoàng Mao bay lên đầu cành một hồi, đột nhiên nói với Tần Cửu và Lưu Liên: "Tức phụ nhi đến rồi, tức phụ nhi đến rồi!"
Tần Cửu nghe vậy, biết là Thượng Sở Sở đã đến, Hoàng Mao đứng ở trên cao, cho nên có thể nhìn xa. Hôm nay Lưu Liên đến đây, nàng đặc biệt phái người mời Thượng Sở Sở đến chơi. Bởi vì trước đó nàng đã nói với Hoàng Mao, Thượng Sở Sở là tức phụ tương lai của Lưu Liên, Hoàng Mao đã học được, bây giờ vừa thấy Thượng Sở Sở thì chắc chắn gọi là tức phụ nhi.
Tiếng tức phụ nhi đó khiến sống lưng Lưu Liên lạnh giá, thản nhiên liếc nhìn Hoàng Mao đang mổ hoa trên đầu một cái, ánh mắt giống như muốn nhổ một cọng lông trên đầu Hoàng Mao xuống. Ánh mắt lúc này của Lưu Liên khác với ban nãy, quá sắc bén, rất nhanh Hoàng Mao đã nhận ra, nghiêng đầu nói: "A Xú, ngươi lại nhìn đầu ta."
Lưu Liên trầm mặt: "Ta nhìn đấy, thì làm sao!"
"Không được nhìn." Nhảy tới nhảy lui trên đầu A Xú, nhảy đến mức cánh hoa rơi đầy người Lưu Liên.
Lưu Liên nhếch môi: "Ta cứ nhìn đấy."
Một người một chim đang cãi nhau, lại nghe thấy giọng nói hồn nhiên như ngọc vụn của Thượng Sở Sở vang lên ở cổng tròn của Kiêm Gia viện.
"Mọi người đang nói gì vậy?"
Hoàng Mao bay từ trên cành xuống, đậu lên vai Lưu Liên, nói với Thượng Sở Sở: "Tức phụ nhi, chiều an lành."
Hoàng Mao không thêm “tức phụ nhi của ai đó” phía trước tức phụ nhi, làm cho Thượng Sở Sở ngẩn người, từ bao giờ nàng đã thành tức phụ nhi của con chim này rồi. Có điều, nàng chẳng quan tâm so đo với một con chim, bởi vì nàng đã thấy dây đỏ trên đầu chim: "Hoàng Mao, ai buộc tóc cho ngươi vậy, ha ha ha, thật đáng yêu."
Lần này Hoàng Mao không ngốc nghếch cười theo nữa, mà bay đến trước lu nước trong sân soi bóng hình xinh đẹp của mình xuống mặt nước, soi bên trái, soi bên phải, cảm thấy cực kỳ mới lạ. Nó ngẩng đầu ra sức mổ, muốn mổ dây buộc tóc đỏ trên đầu một cái, nhưng đâu thể chạm tới, nó càng ngẩng đầu, dây buộc tóc đỏ lại càng cách xa nó hơn, cuối cùng không cẩn thận, ngã xuống mặt đất. Nhưng Hoàng Mao lập tức bay lên, tiếp tục mổ.
Dáng vẻ của Hoàng Mao khiến mọi người đều cười, Hoàng Mao bị mọi người cười làm mất hứng, bèn vỗ cánh bay lên đầu Lưu Liên. Lưu Liên vội vàng che đầu, Hoàng Mao nhất định muốn khiêu vũ trên đầu Lưu Liên, náo nhiệt một phen, cuối cùng chấm dứt với Hoàng Mao chiến thắng trở về.
Búi tóc Lưu Liên rối loạn, Thượng Sở Sở cười một lát, nói: "Phi Phàm, chi bằng ta chải đầu cho ngươi nhé!"
Mặc dù Thượng Sở Sở là công chúa, nhưng vì phong cách của Vân Thiều quốc cởi mở, cho nên khác với một số tiểu thư khuê các không ra cổng trước không bước cổng trong của Đại Dục, gặp mặt vị hôn phu đã đính hôn cũng không mắc cỡ ngại ngùng, nói chuyện tự nhiên sảng khoái.
Nhưng Lưu Liên nghe thấy Thượng Sở Sở muốn chải đầu cho hắn, vội vàng che đầu, che còn nhanh hơn vừa rồi Hoàng Mao muốn khiêu vũ trên đầu hắn. Đúng lúc Lệ Chi và Anh Đào bưng trà ra, Lưu Liên vội vàng ra hiệu bằng mắt với Anh Đào, lại nói với Tần Cửu: "Cửu gia, nếu như không còn chuyện gì, vậy nô tài cáo từ, trong phủ còn có việc." Nói xong lập tức vội vã rời đi, Anh Đào đặt cốc trà xuống, cáo biệt Tần Cửu, đi theo.
Thượng Sở Sở cười bất đắc dĩ nói: "Tần tỷ tỷ, Phi Phàm làm sao vậy?"
Tần Cửu cười tủm tỉm nói: "Không sao, hắn chỉ xấu hổ thôi. Tam công chúa không phải người Đại Dục quốc chúng ta, chắc là không hiểu được, chỗ chúng ta, một khi đã đính hôn rồi, nam nữ không thể gặp nhau, càng không nói đến chuyện người muốn trải đầu cho hắn. Đó là hắn ngại thôi, không sao, tam công chúa ngồi đi!" Tần Cửu nhìn ra được, bây giờ Thượng Sở Sở rất để ý đến Lưu Liên.
"Là vậy sao?!" Thượng Sở Sở thấp giọng nói, nhưng vẻ lo buồn giữa lông mày lại không giảm chút nào.
Tần Cửu khẽ cau mày nói: "Hôm đó, vốn đã đồng ý giúp người xin một bức thêu của Tô tiểu thư, nhưng thật sự rất khó xin bức thêu của nàng ấy, nghe nói nàng ấy từng thêu tặng Nhàn phi một bức tranh Quan Âm, nhưng chúng ta không thể có được."
Thượng Sở Sở nói với vẻ ưu tư: "Tần tỷ tỷ, hôm nay ta tới đây, cũng chính là muốn nói với Tần tỷ tỷ, không cần xin tranh thêu của Tô Vãn Hương nữa, cho dù xin được, chắc chắn cũng không dùng tới."
"Vì sao vậy?" Tần Cửu thản nhiên hỏi.
"Nghe nói có người muốn sáng tạo ra cách thêu độc đáo tại hội Canh Chức, không biết là ai, nhưng nếu là Tô Vãn Hương, cho dù nhị tỷ ta có được bức thêu trước đây của nàng ta, cũng không thắng nàng ta được."
Tần Cửu kinh ngạc hỏi: "Lại có chuyện này sao? Đã rất lâu rồi không nghe nói có người biết sáng tạo cách thêu."
"Đúng vậy!" Thượng Sở Sở nói với vẻ mặt lo lắng.
Tần Cửu không nhịn được, cười: "Hẳn là kỹ thuật thêu thùa của nhị tỷ người rất cao, nói không chừng nàng ấy cũng biết sáng tạo cách thêu đấy, người không cần lo lắng."
Thượng Sở Sở cười ha ha: "Tần tỷ tỷ, kỹ thuật thêu của tỷ tỷ ta không tệ, nhưng muốn sáng tạo ra một cách thêu thì không phải một ngày hai ngày là có thể. Ta thấy, lần này nhị tỷ của ta thua chắc rồi."
"Sở Sở công chúa, người muốn thắng Tô tiểu thư như vậy ư!" Tần Cửu nói đùa.
Thượng Sở Sở nghe vậy vẻ mặt lúng túng, thật ra trong lòng, nàng thật sự muốn để tỷ tỷ thắng Tô Vãn Hương.
Tần Cửu cảm nhận rất rõ, mặc dù hiện giờ Thượng Sở Sở đã chết tâm với Nhan Túc, nhưng sợ rằng tình cảm đó không dễ dàng biến mất như vậy. Nàng nhoẻn miệng cười: "Thật ra sáng tạo cách thêu thật sự cần thời gian suy nghĩ lâu dài, nếu như có cao nhân chỉ ra điểm then chốt, e rằng một hai ngày cũng có thể nghĩ ra được."
Thượng Sở Sở chán nản nói: "Tần tỷ tỷ nói đúng lắm, nhưng ai sẽ nhắc đây, hơn nữa tìm người đó ở đâu."
Tần Cửu cười xinh đẹp, giơ khung thêu hoa trong tay lên: "Công chúa, chiếc khung thêu hoa này của ta cũng không phải chỉ để trang trí."
Thượng Sở Sở quay đầu, nhìn Tần Cửu, ánh mắt sáng ngời: "Nếu nói vậy, có phải Tần tỷ tỷ vừa mới sáng tạo ra cách thêu, có phải có thể nhắc nhị tỷ của ta không?"
Tần Cửu gật đầu: "Có điều, người phải bảo đảm, tuyệt đối không được nói ta ra ngoài, lệnh tỷ là một người cao ngạo, nếu như nàng ấy biết, e rằng sẽ không dùng lại đâu. Người phải để nàng ấy cảm thấy là tự nàng ấy sáng tạo ra. Vào lúc nàng ấy vắt óc suy nghĩ, người chỉ cần vô ý nói ra một hai câu của phương pháp ta nói cho người, cách hai ngày, nói thêm hai câu, tin rằng với trí tuệ của nhị tỷ người, nhất định có thể nghĩ ra một cách thêu mới."
Thượng Sở Sở mừng rỡ như điên nói: "Vậy thật sự quá tốt rồi, con người Tần tỷ tỷ thật là tốt."
Lập tức, Tần Cửu nói cách thêu cho Thượng Sở Sở. Thượng Sở Sở liên tục gật đầu ghi nhớ, vui vẻ cáo từ rời đi.
Tỳ Ba nhìn thấy cuối cùng Thượng Sở Sở đã rời đi, lập tức tiến lên nhỏ giọng nói cho nàng chuyện Huệ phi sắp chủ trì đại hội Chức Tú của hội Canh Chức. Hắn tỏ ra cực kỳ lo lắng với việc Huệ phi lại được sủng ái.
Tần Cửu lười biếng phất nhẹ tay áo, nàng biết vì sao Tỳ Ba như thế. Ở Thiên Thần tông, Huệ phi giữ vị trí Tả sứ tôn quý, đứng trên đầu môn chủ là nàng. Mà Huệ phi ở Lệ Kinh lại là phi tử của Khánh Đế, đương nhiên quyền lợi lớn hơn nàng. Lúc đầu đến Lệ Kinh, Tần Cửu bày ra vụ án của Lưu Lật, thành công cấm túc Huệ phi, từ đó hành động thuận lợi hơn nhiều. Bây giờ Huệ phi lại nắm quyền, e rằng nàng lại phải chịu trói buộc rồi.
Tần Cửu mỉm cười: "Tỳ Ba, sao ngươi đã quên rồi, bên cạnh Nhan Mẫn có An Võ, muốn khiến Nhan Mẫn phạm sai lầm là chuyện sớm muộn. Muốn lấy đi, thì phải cho đi trước, bây giờ, vừa khéo để Nhan Mẫn đắc ý một lát, tiếp đó, chúng ta sẽ đánh tan hắn bằng một lần hành động. Nhan Mẫn sụp đổ, Huệ phi cũng không thể đắc ý được. Bây giờ, việc chúng ta phải làm chính là đi thăm hỏi Huệ phi nương nương đã lâu không gặp một lát."
Hôm qua Huệ phi vừa mới bỏ lệnh cấm, mới sáng sớm, ý chỉ Khánh Đế để bà ta chủ trì đại hội Chức Tú đã đến, tình hình trong cung luôn luôn chịu chi phối bởi thái độ của Khánh Đế. Cho nên suốt cả một ngày, phi tử trong hậu cung đều tấp nập đến đó chúc mừng.
Thật ra, Khánh Đế không xem trọng nữ sắc lắm, hậu cung hiện giờ, từ phi trở lên chỉ có hai vị, đó chính là Huệ phi và Nhàn phi. Vị trí cửu tần có năm vị, trong đó Khánh Đế tương đối sủng ái là Lâm chiêu viện, tiệp dư mỹ nhân bên dưới cũng chỉ tâm sự với hơn mười người mà thôi, tính ra, hậu cung của ngài chỉ mới hơn mười vị phi tần.
Khi Tần Cửu đến cung Cảnh Tú, vị Lâm chiêu viện nương nương đó đang ngồi một lát ở cung Cảnh Tú, Huệ phi nương nương bèn bảo Tần Cửu bái kiến Lâm chiêu viện.
Tần Cửu hành lễ với Lâm chiêu viện, sau đó lùi một bước, đứng ở bên cạnh.
Lâm chiêu viện nói với giọng ngọt ngào thản nhiên: "Miễn đi."
Tần Cửu tạ ơn một tiếng, ngước mắt nhìn thấy gương mặt thanh tú xinh xắn của Lâm chiêu viện, tuổi nàng ta còn rất trẻ, dáng vẻ chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Khuôn cằm hơi nhọn, đôi mắt đẹp trong veo, hiện ra phong thái tài hoa vô hạn. Giữa hai hàng lông mày dán hình một đóa hoa mai màu đỏ thẫm, có vẻ xinh xắn. Một bộ y phục màu tím nhạt, dáng người cực kỳ thướt tha.
Tần Cửu cảm thấy giữa lông mày của Lâm chiêu viện có vài phần quen thuộc, nhưng cuối cùng không nhớ ra đã từng gặp nàng ta ở đâu.
"Tần cô nương đúng là người xinh xắn nhanh nhẹn, dáng vẻ xinh đẹp thế này." Lâm chiêu viện đứng dậy cười một tiếng, giọng nói của nàng ta ngọt ngào lại dịu dàng, cực kỳ dễ nghe: "Vậy muội không quấy rầy tỷ tỷ và Tần cô nương ôn chuyện nữa, cáo lui."
Huệ phi sai cung nữ bên cạnh tiễn Lâm chiêu viện ra ngoài cung Cảnh Tú, lập tức mỉm cười nói với Tần Cửu: "Cửu Nhi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi." Nói xong, bảo cung nữ bưng trà tới.
Tần Cửu ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, bưng ly trà, trà màu vàng cam, hơi tỏa ra hương thơm: "Nương nương nói gì vậy, ta không hề vất vả. Bên cạnh Khang Dương Vương có Lý Vân Tiêu, ta cũng không cần lo lắng. Chỉ là mấy ngày nay, nương nương bị cấm túc, có rất nhiều chuyện không thể đến đây bái kiến. Ta bèn tự mình ra chủ trương, trừ khử Thượng thư bộ Hình Chu Tử Thu. Để tìm sai lầm của ông ta, đệ tử môn hạ của ta đã phí không ít công sức, may mà ta may mắn, nghe được một chuyện bí mật của ông ta, nên mới may mắn trừ khử được ông ta."
Huệ phi hài lòng gật đầu: "Ngươi làm tốt lắm, mấy năm nay, An Lăng Vương nắm giữ thế lực bộ Hình, chúng ta hoàn toàn không rảnh chen vào. Bây giờ ngươi đẩy Tần Phi Phàm đó lên, quả thật có chút tài hoa, nhưng hắn có đáng tin không?"
Tần Cửu gật gật đầu: "Đương nhiên đáng tin.” Nàng nhấp một ngụm trà nóng: "Cũng chỉ có ở chỗ nương nương mới có thể uống được Quân Sơn Ngân Châm cực phẩm này thôi."
Huệ phi cười: "Nếu như ngươi thích, lát nữa khi đi, ta bảo cung nữ cho ngươi vài gói."
Tần Cửu vội vàng khoát tay nói: "Đa tạ nương nương, không cần đâu."
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân