Hôn Hôn Đã Say
Chương 4
Hai bên má Du Ninh Trạch đều bị Hứa Mịch bóp nắn đến ửng đỏ, cô còn cố tạo đủ loại hình dạng trên mặt anh. Thế nhưng Du Ninh Trạch lại không tức giận, ngược lại anh còn mỉm cười, đôi mắt cong lên, cặp lông mày dày đậm xinh đẹp mang theo ý cười, anh không cam chịu yếu thế, vậy là lấy tay vòng qua eo cô mà cù lét.
Hứa Mịch cười đến âm hiểm, động tác trên tay càng thêm làm càn mạnh bạo: “Chiêu này đối với em là vô dụng. Anh vẫn là ngoan ngoãn cho bà đây đi, bà đây suốt ngày nín nhịn, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi!”
Bà đây...
Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch chơi vui vẻ như vậy, cù lét cô cũng không có ích lợi, cho nên anh bày ra vẻ mặc người làm hại, không tiếp tục phản kháng cô nữa, đôi môi mơ hồ nói ra lời không rõ ràng: “Mưu sát chồng...”
Hai tay anh đặt sau lưng Hứa Mịch, sợ cô ngã mà nhẹ nhàng ôm lấy cô thật chặt.
Đôi mắt Du Ninh Trạch đen láy, anh nhìn chằm chằm lấy cô. Bản thân Hứa Mịch cảm thấy chơi đủ, trong lòng vui vẻ lên rất nhiều, ây dà, cuối cùng cũng khi dễ được chồng mình. Hứa Mịch buông tay ra, thích thú vỗ vỗ mặt anh nói: “Tốt lắm, không khi dễ anh nữa.”
Làn da Du Ninh Trạch trắng nõn, Hứa Mịch phát hiện mặt anh bị cô dùng sức quá mạnh mà đỏ lên, trong lòng cô nhất thời dâng lên cảm giác tội lỗi. Cô ngồi dậy, từ trên người Du Ninh Trạch leo xuống, anh cũng theo đó mà ngồi lên.
Vừa mới ngồi ngay ngắn, đôi mắt Du Ninh Trạch bắt đầu chuyển chuyển, trong đáy mắt hiện lên thần sắc trẻ con nghịch ngợm. Thừa dịp Hứa Mịch không chú ý, Du Ninh Trạch lập tức vồ đến, đẩy cô gục xuống ghế sofa, sau đó nằm lên người cô y chang bộ dạng của cô ban nãy, bàn tay to lớn đặt trên mặt cô mà nhéo mà kéo: “Ha ha, xem anh trừng trị em!”
Hứa Mịch giật mình, cô giận dữ trừng Du Ninh Trạch: “Anh thật vô sỉ!”
“Vừa rồi em còn chọc anh như vậy, bây giờ lại nói anh vô sỉ, em cũng vô sỉ.”
“Cái đó không giống nhau! Em là nữ, anh là nam. Có bao giờ nam mà khi dễ nữ không, bình thường đều chỉ có nữ khi dễ nam thôi!”
Du Ninh Trạch nhíu mày, động tác trên tay vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng, anh cao giọng phản bác: “Có chuyện đó nữa sao!” Sau đó anh bỗng nhiên bật cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng, “Mặc kệ! Dù sao thì anh vẫn muốn khi dễ em.”
Thời điểm anh ở chung một chỗ với cô, tính cách lúc nào cũng mang theo một chút trẻ con. Mà trước mặt người ngoài, anh lại luôn ôn hòa tự nhiên. Trên ban công, ánh nắng bên ngoài len lỏi chiếu vào phòng khách, vừa vặn đậu xuống người của Du Ninh Trạch, tây trang dưới ánh mặt trời sáng bừng lên. Hứa Mịch đột nhiệt nhớ ra, trước đến nay Du Ninh Trạch luôn mặc tây trang, đến tận bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc đồ ở nhà bình thường.
Ánh sáng rọi đến gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, hiện lên trên đó một chút nhu hòa mềm mại. Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô giống như muốn thiêu cháy cô vậy. Khóe môi anh câu lên, nụ cười rực rỡ lại mang theo tia yêu chiều pha chút trẻ con, lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu, nụ cười này hệt như ánh mặt trời, xuyên thấu từng lớp mây đen dày đặc trực tiếp chiếu sáng tận đáy lòng Hứa Mịch.
Du Ninh Trạch đang cười vui vẻ, bỗng nhìn thấy Hứa Mịch đột ngột yên lặng như vậy, cô ngẩn mắt nhìn anh. Du Ninh Trạch tưởng là mình làm cho cô mất hứng, anh buông tay ra, đỡ lấy cô, “Sao vậy? Anh làm em đau à?”
Hứa Mịch nhìn đôi môi mềm mại của anh, không nghĩ ngợi mà nói: “Em muốn hôn anh, có được không?”
Lời này vừa nói ra, không hiểu sao cả hai đều cảm giác có chút quen thuộc. Đúng rồi, ngày hai người đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Du Ninh Trạch cũng nói với Hứa Mịch những lời này.
Ngày đó bọn cô đi cục dân chính nhận giấy chứng nhân kết hôn. Bởi vì hôm đó là ngày lễ tình nhân, cho nên trước cửa từ sớm đã có một đội ngũ xếp hàng rất dài. Hứa Mịch nhìn hàng người dài đằng đẵng, đột nhiên hỏi anh: “Du Ninh Trạch, chúng ta thật sự muốn kết hôn rồi sao?”
Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch thật chặt, tựa như đang truyền cái ấm áp đến cô vậy, “Ừ.”
Cô hỏi tiếp: “Vậy anh sẽ đối xử tốt với em chứ?”
Anh đáp: “Đương nhiên rồi, anh sẽ đối xử thật tốt với vợ của mình.”
Cô ngơ ngác một lúc, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi và mê mang, “Vậy... chúng ta có hạnh phúc không?”
Du Ninh Trạch yên lặng, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Anh chỉ biết ít nhất hiện giờ, là bởi vì có em cho nên anh mới hạnh phúc. Anh không biết tương lai chúng ta sẽ như thế nào, nhưng dù thế nào thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức để khiến cho em hạnh phúc.”
Tuy rằng mấy ngày nay tình cảm của bọn cô có thể nói là phát triển thần tốc, HỨa Mịch biết rằng lời hứa của đàn ông không thể nào hoàn toàn tin cậy, nhưng mà đối với người đàn ông quen biết không lâu trước mặt này, nhìn vẻ mặt trịnh trọng và chân thành của anh, không hiểu làm sao lại khiến cho Hứa Mịch cảm thấy anh rất đáng tin... Và cô chọn cách tin tưởng Du Ninh Trạch.
Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt Hứa Mịch liên tục thay đổi, anh cho rằng cô đang bồi hồi không muốn kết hôn cùng anh. Du Ninh Trạch cúi đầu, đôi mắt chứa đầy tình cảm xinh đẹp dưới làn mi ôn nhu, anh gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực, tựa như sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, “Anh đã từng xem qua một câu nói như thế này, trên thế giới này không có cuộc hôn nhân nào tuyệt đối viên mãn hạnh phúc, hạnh phúc chỉ là bắt nguồn từ sự cho đi, tha thứ và tôn trọng lẫn nhau. A Mịch, hạnh phúc và không hạnh phúc, không phải là chỉ dựa vào một mình anh, anh muốn chúng ta cùng nhau nỗ lực để cuộc hôn nhân này diễn ra trong hạnh phúc, có được không?”
Những lời này của Du Ninh Trạch cuối cùng cũng rót trọn vào lòng Hứa Mịch. Đến tận lúc này, cô cũng không còn do dự nữa. Hứa Mịch xoay người ôm lấy anh, nhẹ đáp: “Được...”
Sau một lúc ôm nhau thật lâu, Du Ninh Trạch buông ra Hứa Mịch.
Đôi mắt Hứa Mịch sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên một tia dịu dàng, tâm tình của Du Ninh Trạch lập tức chấn động. Cuối cùng anh cũng nói ra lời nói bị đè nén trong lòng: “Anh muốn hôn em, có được không?”
Hứa Mịch nhìn hai lỗ tai ửng đỏ của Du Ninh Trạch, khuôn mặt anh tuấn ngượng ngùng, cô nở nụ cười: “Được.”
Nhận được sự đồng ý, đôi mắt Du Ninh Trạch lóe qua một tia kích động, tim anh đập nhanh đến lợi hại. Anh cúi đầu, đôi môi nhanh chóng lướt qua bờ môi đỏ mọng của người con gái, cuối cùng cũng thực hiện xong ý niệm mấy ngày nay rồi.
Anh hôn xong rồi? Hứa Mịch vừa nhắm mắt lại có chút choáng váng. Đây quả thật là nụ hôn nhanh nhất trong lịch sử hôn môi của cô từ trước đến nay. Cô còn tưởng rằng hai người sẽ hôn đến triền miên mê đắm rồi tạo ra một cái cảm giác tê dại cho đôi môi, vậy mà kết quả là anh chỉ hôn cô như chuồn chuồn lướt nước? Thế mà cái tên Du Ninh Trạch kia lại đứng một bên bày ra vẻ mặt vui sướng, cười tươi đến đôi mắt cũng biến thành một đường chỉ, bộ dạng cứ hiển nhiên như đang nói tâm tình ông đây tốt lắm!
Đột nhiên cô nổi lên ý niệm muốn phỏng vấn anh, ý vừa hiện lên trong đầu thì Hứa Mịch lập tức hỏi Du Ninh Trạch: “Hôn có cảm giác gì?”
Anh cười có chút ngốc, giống như một học sinh đang trả lời câu hỏi của giáo viên, anh ngô nghê đáp: “Rất ngọt, rất thơm, rất tuyệt!”
Chỉ có một giây như vậy thôi, anh lại sinh ra nhiều cảm giác như vậy sao? Hứa Mịch nhìn trời, hỏi tiếp: “Trước kia anh chưa từng hôn ai ư?”
Du Ninh Trạch thản nhiên đáp lời: “Trước kia chưa từng hôn ai cả, đây là nụ hôn đầu của anh đó.”
Hứa Mịch chấn kinh: “Cái gì cơ? Anh lừa ai vậy, chẳng lẽ trước kia anh cũng chưa từng quen bạn gái sao? Em không tin đâu.”
Đôi mắt Du Ninh Trạch toát ra tia mất tự nhiên, anh nhìn cô một lát rồi nói: “Trước kia anh chưa từng yêu ai cả. Ha ha, em là mối tình đầu của anh...”
Hứa Mịch: "..."
Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, vậy mà chưa có lấy một mối tình vắt vai. Theo như anh nói thì lần này quen cô, cũng là lần đầu tiên anh quen bạn gái. Lúc đó cô cảm thấy thật sự đúng là mình đang buôn bán có lời, bởi vì qua một lần tổng kết, cô phát hiện ra mỗi lần qua lại với đàn ông, thì cô chính là nụ hôn đầu của bọn họ, còn có lần đầu tiên đi xem mắt các thứ. Nhưng mà Hứa Mịch cô thì khác, bao nhiêu lần xem mặt cũng là bao nhiêu lần hôn môi...
Ặc, lần này thì càng khoa trương hơn nữa, ha ha, mối tình đầu còn là cô nữa. Ngay thời khắc đó Hứa Mịch đã nghĩ, cô đúng thật là có cái vận khí tốt, cô đã nhúng chàm rất nhiều chàng trai đơn thuần nha! Ha ha!
Lúc ấy Du Ninh Trạch tỏ vẻ rất vui, lại có chút ngượng ngùng, giống hệt như bây giờ phải không nhỉ?
Anh mím môi, khóe miệng câu lên, mặt mày cong cong vui vẻ, anh nghiêng người về phía cô, đôi môi mềm mại cách khuôn mặt cô có mấy phân, nói: “Được, em hôn đi.”
Thật là ngoan! Hứa Mịch một phen ôm lấy Du Ninh Trạch, cô ép môi mình hôn anh. Giống như là đang ăn kẹo vậy, Hứa Mịch cắn cắn mút mút môi anh, nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi đó.
Động tác Hứa Mịch nhẹ nhàng chậm chạp, khiến cho Du Ninh Trạch cảm thấy môi mình có chút bị cô làm cho ngứa. Anh nhịn không được, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ qua làn môi kia, ừm… ngứa thật.
Hành động này của anh làm cho cô hết hồn. Hứa Mịch không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà kĩ năng hôn môi của Du Ninh Trạch lại tăng nhanh như thế! Còn có thể vươn đầu lưỡi ra trêu đùa cô nữa ư! Vừa rôi lưỡi anh vừa chạm đến môi cô, lòng Hứa Mịch không tự chủ mà run lên. Cái lưỡi mềm mại yếu ớt này, trời ạ, chắc cô chết mất! Hứa Mịch buông Du Ninh Trạch ra, bày vẻ mặt hơi giận nói: “A, anh còn nói anh chưa từng hôn ai.”
Du Ninh Trạch nhất thời cảm thấy rất là vô tội: “Anh nào có.”
Anh ôm Hứa Mịch cười thành tiếng: “Bất quá anh vừa phát hiện ra, môi em thật là mềm đó. So với lần trước hôn nhau, thì lần này còn mềm hơn nữa.”
Nhìn nụ cười của anh, đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy, dáng vẻ ngại ngùng mà anh hay bày ra hoàn toàn là dối trá. Cái người này quả thật chính xác là giả trư ăn hổ, một bộ là lừa gạt lưu manh đùa giỡn người khác. Ây da, hay là nói tính cách của anh quá là rối loạn rồi đây? Quen biết cô có mấy ngày, ngủ chung với cô mới có một đêm, vậy mà gan lại như là to ra, dám lớn mật làm chuyện gì cũng không cố kị. Nhưng mà cái đó chỉ là đối với riêng cô, còn ở trước mặt người ngoài lúc nào cũng là đẹp đẽ tao nhã, anh tuấn phóng khoáng.
Hứa Mịch lấy tay đẩy mặt Du Ninh Trạch ra xa, “Dáng vẻ nhã nhặn của anh đâu rồi, dáng vẻ ngại ngùng của anh đâu rồi, dáng vẻ thẹn thùng của anh đâu rồi.”
Ngay lập tức Du Ninh Trạch liền bày ra bộ dạng tuấn lãng, bình chân như vại phản bác cô: “Lúc nào thì anh ngại ngùng, lúc nào thì anh thẹn thùng?”
Thật ra Du Ninh Trạch biết tính cách của bản thân mình là hướng nội, luôn luôn trầm tĩnh. Nhưng mà không biết vì sao mỗi khi đối mặt với Hứa Mịch, thì mọi biểu cảm ngại ngùng của anh đều lộ ra ngoài.
Cô đẩy Du Ninh Trạch ra, vừa đứng dậy vừa nói rồi đi vào phòng: “Anh là đồ con vịt mạnh miêng. Không ngốc ở nhà nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo. Cơm nước xong xuôi cũng cần phải đi để tiêu hóa, em cũng muốn giảm béo!”
“Em đâu có mập, giảm béo làm cái gì?” Du Ninh Trạch nói thế, nhưng cũng đứng dậy đi theo cô.
“Em là phòng bị, chẳng lẽ phải đợi đến khi lại biến thành mập mạp rồi mới đi giảm sao.” Hứa Mịch cầm túi xách ra đến cửa nói.
Du Ninh Trạch đi sau lưng cô, đứng trước cửa mang giày, “Lại? Trước kia em béo sao?”
Mang giày xong, anh cúi người lấy giày ra cho Hứa Mịch. Cô rất tự nhiên mang vào rồi nói: “Anh nghe nhầm rồi. Trước kia làm sao mà em có thể béo được?”
“Chẳng sao cả, em có béo thì cũng chẳng có sao cả. Mẹ anh nói béo cũng rất dễ nuôi.”
“Anh muốn bị đánh sao? Cái gì mà rất dễ nuôi hả, em mới không cần dễ nuôi đâu.”
“Em thật thô lỗ.”
“Em vốn rất thô lỗ. Điều này không phải hôm nay anh mới phát hiện.”
.........
Hứa Mịch ở trong phòng giúp Du Ninh Trạch thu dọn hành lý. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là một người vợ đảm đang đáng được tán thưởng. Vốn ban đầu Du Ninh Trạch muốn tự mình dọn đồ, nhưng chưa kịp bắt tay vào thì cô đã vung bàn tay nhỏ nhắn lên, dõng dạc mà hô: “Giao cho em!”
Du Ninh Trạch ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn thân hình nhỏ nhắn của Hứa Mịch bận rộn qua lại, anh cảm thấy trong lòng rất là ngọt ngào.
Nhưng mà nghĩ đến việc ngày mai phải rời khỏi thành phố A, cách xa cô vợ nhỏ mới cưới của mình, Du Ninh Trạch lập tức cảm thấy vô cùng phiền chán.
Anh làm việc ở thành phố B, ba mẹ anh cũng ở thành phố B làm việc. Thành phố A là nơi mà ông bà anh sống, hằng năm đến dịp năm mới cả nhà Du Ninh Trạch mới từ thành phố B trở về thành phố A cùng nhau ăn mừng năm mới. Khi còn ở thành phố B, mẹ anh đã sớm sắp xếp cho anh đối tượng xem mắt ở thành phố A, nói rằng ở tuổi anh phải kết hôn sớm. Nhưng mà tất cả các mối đều bị anh từ chối, Du Ninh Trạch không nghĩ phải kết hôn sớm như vậy. Anh nghĩ mình sẽ chờ ít nhất thêm hai năm nữa, chờ cho khi nào sự nghiệp phát triển ổn định thì mới nghĩ đến kết hôn.
Anh chờ được, nhưng mẹ anh thì không chờ được, bà lúc nào cũng ở nhà thúc giục anh. Năm nay trở về nhà, mẹ anh khuyên nhủ mãi, khuyên thật lâu, giống như quyết định phải cho anh đi xem mắt. Đến khi mẹ anh nói, cũng không phải là xem xong thì nhất định phải cưới, anh đi xem rồi, không hợp thì lập tức hủy, đi xem người khác cũng được.
Du Ninh Trạch cuối cùng cũng phải đồng ý. Lúc đó anh đã tính toán rất tốt, nghĩ là đi xem mắt, sau đó về sẽ nói không hợp, như vậy thì sẽ không còn phiền hà gì nữa. Bởi thế cho nên Du Ninh Trạch anh mới gật đầu, cùng lắm nói đôi ba câu sẽ được trở về thành phố B.
Kết quả người tính không bằng trời tính. Sự tình phát triển vĩnh viễn không thể nào hoàn hảo giống như ý định. Du Ninh Trạch không nghĩ tới lần xem mắt lúc đó, anh ở lại thành phố A không phải một ngày hai ngày, mà là cả một tuần.
Trước kia anh có chết cũng sẽ không nghĩ đến, người anh chọn trúng lại là một cô gái cùng nhau đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn âm kém dương sai, đôi ba câu đã cưới cô vào nhà.
Hứa Mịch cười đến âm hiểm, động tác trên tay càng thêm làm càn mạnh bạo: “Chiêu này đối với em là vô dụng. Anh vẫn là ngoan ngoãn cho bà đây đi, bà đây suốt ngày nín nhịn, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi!”
Bà đây...
Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch chơi vui vẻ như vậy, cù lét cô cũng không có ích lợi, cho nên anh bày ra vẻ mặc người làm hại, không tiếp tục phản kháng cô nữa, đôi môi mơ hồ nói ra lời không rõ ràng: “Mưu sát chồng...”
Hai tay anh đặt sau lưng Hứa Mịch, sợ cô ngã mà nhẹ nhàng ôm lấy cô thật chặt.
Đôi mắt Du Ninh Trạch đen láy, anh nhìn chằm chằm lấy cô. Bản thân Hứa Mịch cảm thấy chơi đủ, trong lòng vui vẻ lên rất nhiều, ây dà, cuối cùng cũng khi dễ được chồng mình. Hứa Mịch buông tay ra, thích thú vỗ vỗ mặt anh nói: “Tốt lắm, không khi dễ anh nữa.”
Làn da Du Ninh Trạch trắng nõn, Hứa Mịch phát hiện mặt anh bị cô dùng sức quá mạnh mà đỏ lên, trong lòng cô nhất thời dâng lên cảm giác tội lỗi. Cô ngồi dậy, từ trên người Du Ninh Trạch leo xuống, anh cũng theo đó mà ngồi lên.
Vừa mới ngồi ngay ngắn, đôi mắt Du Ninh Trạch bắt đầu chuyển chuyển, trong đáy mắt hiện lên thần sắc trẻ con nghịch ngợm. Thừa dịp Hứa Mịch không chú ý, Du Ninh Trạch lập tức vồ đến, đẩy cô gục xuống ghế sofa, sau đó nằm lên người cô y chang bộ dạng của cô ban nãy, bàn tay to lớn đặt trên mặt cô mà nhéo mà kéo: “Ha ha, xem anh trừng trị em!”
Hứa Mịch giật mình, cô giận dữ trừng Du Ninh Trạch: “Anh thật vô sỉ!”
“Vừa rồi em còn chọc anh như vậy, bây giờ lại nói anh vô sỉ, em cũng vô sỉ.”
“Cái đó không giống nhau! Em là nữ, anh là nam. Có bao giờ nam mà khi dễ nữ không, bình thường đều chỉ có nữ khi dễ nam thôi!”
Du Ninh Trạch nhíu mày, động tác trên tay vẫn không có dấu hiệu muốn ngừng, anh cao giọng phản bác: “Có chuyện đó nữa sao!” Sau đó anh bỗng nhiên bật cười, đôi mắt cong thành nửa vầng trăng, “Mặc kệ! Dù sao thì anh vẫn muốn khi dễ em.”
Thời điểm anh ở chung một chỗ với cô, tính cách lúc nào cũng mang theo một chút trẻ con. Mà trước mặt người ngoài, anh lại luôn ôn hòa tự nhiên. Trên ban công, ánh nắng bên ngoài len lỏi chiếu vào phòng khách, vừa vặn đậu xuống người của Du Ninh Trạch, tây trang dưới ánh mặt trời sáng bừng lên. Hứa Mịch đột nhiệt nhớ ra, trước đến nay Du Ninh Trạch luôn mặc tây trang, đến tận bây giờ cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc đồ ở nhà bình thường.
Ánh sáng rọi đến gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, hiện lên trên đó một chút nhu hòa mềm mại. Đôi mắt anh sáng rực nhìn cô giống như muốn thiêu cháy cô vậy. Khóe môi anh câu lên, nụ cười rực rỡ lại mang theo tia yêu chiều pha chút trẻ con, lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu, nụ cười này hệt như ánh mặt trời, xuyên thấu từng lớp mây đen dày đặc trực tiếp chiếu sáng tận đáy lòng Hứa Mịch.
Du Ninh Trạch đang cười vui vẻ, bỗng nhìn thấy Hứa Mịch đột ngột yên lặng như vậy, cô ngẩn mắt nhìn anh. Du Ninh Trạch tưởng là mình làm cho cô mất hứng, anh buông tay ra, đỡ lấy cô, “Sao vậy? Anh làm em đau à?”
Hứa Mịch nhìn đôi môi mềm mại của anh, không nghĩ ngợi mà nói: “Em muốn hôn anh, có được không?”
Lời này vừa nói ra, không hiểu sao cả hai đều cảm giác có chút quen thuộc. Đúng rồi, ngày hai người đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Du Ninh Trạch cũng nói với Hứa Mịch những lời này.
Ngày đó bọn cô đi cục dân chính nhận giấy chứng nhân kết hôn. Bởi vì hôm đó là ngày lễ tình nhân, cho nên trước cửa từ sớm đã có một đội ngũ xếp hàng rất dài. Hứa Mịch nhìn hàng người dài đằng đẵng, đột nhiên hỏi anh: “Du Ninh Trạch, chúng ta thật sự muốn kết hôn rồi sao?”
Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch thật chặt, tựa như đang truyền cái ấm áp đến cô vậy, “Ừ.”
Cô hỏi tiếp: “Vậy anh sẽ đối xử tốt với em chứ?”
Anh đáp: “Đương nhiên rồi, anh sẽ đối xử thật tốt với vợ của mình.”
Cô ngơ ngác một lúc, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi và mê mang, “Vậy... chúng ta có hạnh phúc không?”
Du Ninh Trạch yên lặng, cuối cùng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Anh chỉ biết ít nhất hiện giờ, là bởi vì có em cho nên anh mới hạnh phúc. Anh không biết tương lai chúng ta sẽ như thế nào, nhưng dù thế nào thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức để khiến cho em hạnh phúc.”
Tuy rằng mấy ngày nay tình cảm của bọn cô có thể nói là phát triển thần tốc, HỨa Mịch biết rằng lời hứa của đàn ông không thể nào hoàn toàn tin cậy, nhưng mà đối với người đàn ông quen biết không lâu trước mặt này, nhìn vẻ mặt trịnh trọng và chân thành của anh, không hiểu làm sao lại khiến cho Hứa Mịch cảm thấy anh rất đáng tin... Và cô chọn cách tin tưởng Du Ninh Trạch.
Du Ninh Trạch nhìn vẻ mặt Hứa Mịch liên tục thay đổi, anh cho rằng cô đang bồi hồi không muốn kết hôn cùng anh. Du Ninh Trạch cúi đầu, đôi mắt chứa đầy tình cảm xinh đẹp dưới làn mi ôn nhu, anh gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực, tựa như sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, “Anh đã từng xem qua một câu nói như thế này, trên thế giới này không có cuộc hôn nhân nào tuyệt đối viên mãn hạnh phúc, hạnh phúc chỉ là bắt nguồn từ sự cho đi, tha thứ và tôn trọng lẫn nhau. A Mịch, hạnh phúc và không hạnh phúc, không phải là chỉ dựa vào một mình anh, anh muốn chúng ta cùng nhau nỗ lực để cuộc hôn nhân này diễn ra trong hạnh phúc, có được không?”
Những lời này của Du Ninh Trạch cuối cùng cũng rót trọn vào lòng Hứa Mịch. Đến tận lúc này, cô cũng không còn do dự nữa. Hứa Mịch xoay người ôm lấy anh, nhẹ đáp: “Được...”
Sau một lúc ôm nhau thật lâu, Du Ninh Trạch buông ra Hứa Mịch.
Đôi mắt Hứa Mịch sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên một tia dịu dàng, tâm tình của Du Ninh Trạch lập tức chấn động. Cuối cùng anh cũng nói ra lời nói bị đè nén trong lòng: “Anh muốn hôn em, có được không?”
Hứa Mịch nhìn hai lỗ tai ửng đỏ của Du Ninh Trạch, khuôn mặt anh tuấn ngượng ngùng, cô nở nụ cười: “Được.”
Nhận được sự đồng ý, đôi mắt Du Ninh Trạch lóe qua một tia kích động, tim anh đập nhanh đến lợi hại. Anh cúi đầu, đôi môi nhanh chóng lướt qua bờ môi đỏ mọng của người con gái, cuối cùng cũng thực hiện xong ý niệm mấy ngày nay rồi.
Anh hôn xong rồi? Hứa Mịch vừa nhắm mắt lại có chút choáng váng. Đây quả thật là nụ hôn nhanh nhất trong lịch sử hôn môi của cô từ trước đến nay. Cô còn tưởng rằng hai người sẽ hôn đến triền miên mê đắm rồi tạo ra một cái cảm giác tê dại cho đôi môi, vậy mà kết quả là anh chỉ hôn cô như chuồn chuồn lướt nước? Thế mà cái tên Du Ninh Trạch kia lại đứng một bên bày ra vẻ mặt vui sướng, cười tươi đến đôi mắt cũng biến thành một đường chỉ, bộ dạng cứ hiển nhiên như đang nói tâm tình ông đây tốt lắm!
Đột nhiên cô nổi lên ý niệm muốn phỏng vấn anh, ý vừa hiện lên trong đầu thì Hứa Mịch lập tức hỏi Du Ninh Trạch: “Hôn có cảm giác gì?”
Anh cười có chút ngốc, giống như một học sinh đang trả lời câu hỏi của giáo viên, anh ngô nghê đáp: “Rất ngọt, rất thơm, rất tuyệt!”
Chỉ có một giây như vậy thôi, anh lại sinh ra nhiều cảm giác như vậy sao? Hứa Mịch nhìn trời, hỏi tiếp: “Trước kia anh chưa từng hôn ai ư?”
Du Ninh Trạch thản nhiên đáp lời: “Trước kia chưa từng hôn ai cả, đây là nụ hôn đầu của anh đó.”
Hứa Mịch chấn kinh: “Cái gì cơ? Anh lừa ai vậy, chẳng lẽ trước kia anh cũng chưa từng quen bạn gái sao? Em không tin đâu.”
Đôi mắt Du Ninh Trạch toát ra tia mất tự nhiên, anh nhìn cô một lát rồi nói: “Trước kia anh chưa từng yêu ai cả. Ha ha, em là mối tình đầu của anh...”
Hứa Mịch: "..."
Một người đàn ông hai mươi tám tuổi, vậy mà chưa có lấy một mối tình vắt vai. Theo như anh nói thì lần này quen cô, cũng là lần đầu tiên anh quen bạn gái. Lúc đó cô cảm thấy thật sự đúng là mình đang buôn bán có lời, bởi vì qua một lần tổng kết, cô phát hiện ra mỗi lần qua lại với đàn ông, thì cô chính là nụ hôn đầu của bọn họ, còn có lần đầu tiên đi xem mắt các thứ. Nhưng mà Hứa Mịch cô thì khác, bao nhiêu lần xem mặt cũng là bao nhiêu lần hôn môi...
Ặc, lần này thì càng khoa trương hơn nữa, ha ha, mối tình đầu còn là cô nữa. Ngay thời khắc đó Hứa Mịch đã nghĩ, cô đúng thật là có cái vận khí tốt, cô đã nhúng chàm rất nhiều chàng trai đơn thuần nha! Ha ha!
Lúc ấy Du Ninh Trạch tỏ vẻ rất vui, lại có chút ngượng ngùng, giống hệt như bây giờ phải không nhỉ?
Anh mím môi, khóe miệng câu lên, mặt mày cong cong vui vẻ, anh nghiêng người về phía cô, đôi môi mềm mại cách khuôn mặt cô có mấy phân, nói: “Được, em hôn đi.”
Thật là ngoan! Hứa Mịch một phen ôm lấy Du Ninh Trạch, cô ép môi mình hôn anh. Giống như là đang ăn kẹo vậy, Hứa Mịch cắn cắn mút mút môi anh, nhấm nháp hương vị ngọt ngào nơi đó.
Động tác Hứa Mịch nhẹ nhàng chậm chạp, khiến cho Du Ninh Trạch cảm thấy môi mình có chút bị cô làm cho ngứa. Anh nhịn không được, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ qua làn môi kia, ừm… ngứa thật.
Hành động này của anh làm cho cô hết hồn. Hứa Mịch không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà kĩ năng hôn môi của Du Ninh Trạch lại tăng nhanh như thế! Còn có thể vươn đầu lưỡi ra trêu đùa cô nữa ư! Vừa rôi lưỡi anh vừa chạm đến môi cô, lòng Hứa Mịch không tự chủ mà run lên. Cái lưỡi mềm mại yếu ớt này, trời ạ, chắc cô chết mất! Hứa Mịch buông Du Ninh Trạch ra, bày vẻ mặt hơi giận nói: “A, anh còn nói anh chưa từng hôn ai.”
Du Ninh Trạch nhất thời cảm thấy rất là vô tội: “Anh nào có.”
Anh ôm Hứa Mịch cười thành tiếng: “Bất quá anh vừa phát hiện ra, môi em thật là mềm đó. So với lần trước hôn nhau, thì lần này còn mềm hơn nữa.”
Nhìn nụ cười của anh, đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy, dáng vẻ ngại ngùng mà anh hay bày ra hoàn toàn là dối trá. Cái người này quả thật chính xác là giả trư ăn hổ, một bộ là lừa gạt lưu manh đùa giỡn người khác. Ây da, hay là nói tính cách của anh quá là rối loạn rồi đây? Quen biết cô có mấy ngày, ngủ chung với cô mới có một đêm, vậy mà gan lại như là to ra, dám lớn mật làm chuyện gì cũng không cố kị. Nhưng mà cái đó chỉ là đối với riêng cô, còn ở trước mặt người ngoài lúc nào cũng là đẹp đẽ tao nhã, anh tuấn phóng khoáng.
Hứa Mịch lấy tay đẩy mặt Du Ninh Trạch ra xa, “Dáng vẻ nhã nhặn của anh đâu rồi, dáng vẻ ngại ngùng của anh đâu rồi, dáng vẻ thẹn thùng của anh đâu rồi.”
Ngay lập tức Du Ninh Trạch liền bày ra bộ dạng tuấn lãng, bình chân như vại phản bác cô: “Lúc nào thì anh ngại ngùng, lúc nào thì anh thẹn thùng?”
Thật ra Du Ninh Trạch biết tính cách của bản thân mình là hướng nội, luôn luôn trầm tĩnh. Nhưng mà không biết vì sao mỗi khi đối mặt với Hứa Mịch, thì mọi biểu cảm ngại ngùng của anh đều lộ ra ngoài.
Cô đẩy Du Ninh Trạch ra, vừa đứng dậy vừa nói rồi đi vào phòng: “Anh là đồ con vịt mạnh miêng. Không ngốc ở nhà nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo. Cơm nước xong xuôi cũng cần phải đi để tiêu hóa, em cũng muốn giảm béo!”
“Em đâu có mập, giảm béo làm cái gì?” Du Ninh Trạch nói thế, nhưng cũng đứng dậy đi theo cô.
“Em là phòng bị, chẳng lẽ phải đợi đến khi lại biến thành mập mạp rồi mới đi giảm sao.” Hứa Mịch cầm túi xách ra đến cửa nói.
Du Ninh Trạch đi sau lưng cô, đứng trước cửa mang giày, “Lại? Trước kia em béo sao?”
Mang giày xong, anh cúi người lấy giày ra cho Hứa Mịch. Cô rất tự nhiên mang vào rồi nói: “Anh nghe nhầm rồi. Trước kia làm sao mà em có thể béo được?”
“Chẳng sao cả, em có béo thì cũng chẳng có sao cả. Mẹ anh nói béo cũng rất dễ nuôi.”
“Anh muốn bị đánh sao? Cái gì mà rất dễ nuôi hả, em mới không cần dễ nuôi đâu.”
“Em thật thô lỗ.”
“Em vốn rất thô lỗ. Điều này không phải hôm nay anh mới phát hiện.”
.........
Hứa Mịch ở trong phòng giúp Du Ninh Trạch thu dọn hành lý. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là một người vợ đảm đang đáng được tán thưởng. Vốn ban đầu Du Ninh Trạch muốn tự mình dọn đồ, nhưng chưa kịp bắt tay vào thì cô đã vung bàn tay nhỏ nhắn lên, dõng dạc mà hô: “Giao cho em!”
Du Ninh Trạch ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn thân hình nhỏ nhắn của Hứa Mịch bận rộn qua lại, anh cảm thấy trong lòng rất là ngọt ngào.
Nhưng mà nghĩ đến việc ngày mai phải rời khỏi thành phố A, cách xa cô vợ nhỏ mới cưới của mình, Du Ninh Trạch lập tức cảm thấy vô cùng phiền chán.
Anh làm việc ở thành phố B, ba mẹ anh cũng ở thành phố B làm việc. Thành phố A là nơi mà ông bà anh sống, hằng năm đến dịp năm mới cả nhà Du Ninh Trạch mới từ thành phố B trở về thành phố A cùng nhau ăn mừng năm mới. Khi còn ở thành phố B, mẹ anh đã sớm sắp xếp cho anh đối tượng xem mắt ở thành phố A, nói rằng ở tuổi anh phải kết hôn sớm. Nhưng mà tất cả các mối đều bị anh từ chối, Du Ninh Trạch không nghĩ phải kết hôn sớm như vậy. Anh nghĩ mình sẽ chờ ít nhất thêm hai năm nữa, chờ cho khi nào sự nghiệp phát triển ổn định thì mới nghĩ đến kết hôn.
Anh chờ được, nhưng mẹ anh thì không chờ được, bà lúc nào cũng ở nhà thúc giục anh. Năm nay trở về nhà, mẹ anh khuyên nhủ mãi, khuyên thật lâu, giống như quyết định phải cho anh đi xem mắt. Đến khi mẹ anh nói, cũng không phải là xem xong thì nhất định phải cưới, anh đi xem rồi, không hợp thì lập tức hủy, đi xem người khác cũng được.
Du Ninh Trạch cuối cùng cũng phải đồng ý. Lúc đó anh đã tính toán rất tốt, nghĩ là đi xem mắt, sau đó về sẽ nói không hợp, như vậy thì sẽ không còn phiền hà gì nữa. Bởi thế cho nên Du Ninh Trạch anh mới gật đầu, cùng lắm nói đôi ba câu sẽ được trở về thành phố B.
Kết quả người tính không bằng trời tính. Sự tình phát triển vĩnh viễn không thể nào hoàn hảo giống như ý định. Du Ninh Trạch không nghĩ tới lần xem mắt lúc đó, anh ở lại thành phố A không phải một ngày hai ngày, mà là cả một tuần.
Trước kia anh có chết cũng sẽ không nghĩ đến, người anh chọn trúng lại là một cô gái cùng nhau đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn âm kém dương sai, đôi ba câu đã cưới cô vào nhà.
Tác giả :
Cận Lê Mộ