Hôn Hoàng
Chương 5
Editor: Một quả cà chua
Tại sự kiện khai trương hôm đó, quảng trường trước trung tâm thương mại dựng một sân khấu lớn, kho hàng và văn phòng đều được tận dụng làm khu vực chuẩn bị. Trước cửa văn phòng treo một tấm biển đề chỗ thay đồ, trong nhà kho lớn dùng mấy tấm biển ngăn cách thành từng khu.
Người dẫn chương trình, đội nghi thức, người mẫu vô cùng hoà thuận vui vẻ phối hợp với nhau, trái lại phía ban nhạc lại yên ắng nhất.
La Văn Hà cùng Phan Tuấn Mậu nấp trong góc phòng, đều trầm lặng kiệm lời, tuy hai mà một bày ra biểu cảm - chớp chớp mắt, khoé môi tự giác trễ xuống.
La Văn Hà nhỏ giọng nói: "Quy mô của hoạt động lần này đúng là không nhỏ chút nào".
Lông mày Phan Tuấn Mậu nhíu lại càng chặt, hai tay thoáng run rẩy. Hai người chơi trong ban nhạc lâu như vậy nhưng cũng chỉ tự chơi tự vui, bất ngờ xuất hiện ở trường hợp thế này, khó tránh khỏi có chút chột dạ.
"Chị Hoàng". La Văn Hà đi đến cạnh Hoàng Nhất Diễn, "Tổ Hợp Kim Hoàng có từng tham gia hoạt động nào giống như này chưa ạ?"
Hoàng Nhất Diễn tựa lưng lên tường, lật lật bản nhạc. "Chưa từng". Nhưng Hồng Oa kinh doanh rất phát đạt, người xem cũng không ít hơn so với những loại hoạt động này.
"Vậy chị có thấy căng thẳng không?" La Văn Hà nghĩ thầm, cô đã hơn một năm không chạm vào đàn, áp lực tâm lý chắc cũng không nhỏ.
Ai ngờ cô đáp gọn lỏn một chữ: "Không".
Khoé miệng La Văn Hà nhếch lên, nở nụ cười ngượng ngùng có chút xấu hổ.
Kho hàng quá ồn ào, Hoàng Nhất Diễn nói: "Tôi ra ngoài hút thuốc đây".
Cô không thích hút thuốc, hiện giờ chỉ ngậm trên miệng, bước ra ngoài hành lang mới châm lửa.
Sương khói lượn lờ, cô nhìn chằm chằm gốc cây vạn niên thanh đặt bên cạnh. Rễ cây uốn khúc quấn quanh, lá cây trơn nhẵn không ngửi được mùi gì chứ đừng nói đến hoa.
Cô đi hướng ngược lại, định bụng sẽ quay về sau khi hút thuốc xong.
Lúc đến gần nghe thấy một giọng nữ vang lên từ trong góc: "Thế nào? Tôi đến từ công ty truyền thông, với vẻ ngoài cùng gương mặt của cậu, nếu chỉ làm người mẫu chụp ảnh thì đúng là phí của trời, nếu được lên tivi thì tốt biết bao".
Trong đầu Hoàng Nhất Diễn bất ngờ hiện lên bóng dáng của Ninh Hoả.
Đối phương không trả lời.
Người phụ nữ kia lại nói, lần này còn cười hai tiếng: "Trong tay tôi đang có một hợp đồng quảng cáo snack khoai tây, khí chất của cậu rất phù hợp, tiền nong cũng dễ thương lượng".
"Bao nhiêu?"
Điếu thuốc trên miệng Hoàng Nhất Diễn suýt nữa thì rơi xuống, quả nhiên là Ninh Hoả.
"Nhiêu đây". Người phụ nữ nói.
"Ít vậy".
"Cậu là người mẫu chưa thành danh, giá này không thấp đâu".
"Tạm biệt". Ninh Hoả ra khỏi hành lang, vừa quay đầu liền trông thấy Hoàng Nhất Diễn. Hắn dừng bước.
Hoàng Nhất Diễn cười lạnh chế giễu hắn.
Người phụ nữ kia đi theo sau, đưa cho Ninh Hoả một tấm danh thiếp, "Giữ liên lạc nhé".
Nói xong liền đi ra ngoài, bóng dáng biến mất trước cửa văn phòng.
Không khí xung quanh bỗng nhiên im ắng.
Không có người ngoài, Hoàng Nhất Diễn cuối cùng mới ho sặc sụa vì ngụm khói tụ trong cổ họng.
Ninh Hoả tiến lên hai bước, chống tay trái lên một bên cản bước, hắn cười hỏi: "Vợ, em lại đến kiểm tra anh sao?"
"Người đó ra giá bao nhiêu?" Cô hơi ngẩng đầu.
"Sao vậy?" Hắn tỏ ra thân thiết, vén một sợi tóc ra sau tai cô.
"Trong nhà đang cần tiền, nếu thoả thuận được giá thì anh chấp nhận đi".
"Em đang bán chồng mình à?" Hơi thở ấm áp của hắn lẩn quẩn bên tai.
Cô muốn rít một ngụm thuốc, lại bị tay phải của hắn đưa ra chặn mất. Cô mất kiên nhẫn, "Anh..."
Hắn đột nhiên ngậm lấy vành tai cô.
Hành động bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị khẽ kêu "ưm" một tiếng đầy ám muội. Đang định mắng chửi hắn, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Ninh Hoả nhanh chóng buông tha cô.
Hải Khách chạy đến, vội vã hô: "Ninh Hoả".
Mặc dù quần áo vẫn bình thường nhưng Hoàng Nhất Diễn lại chột dạ sửa sang ngay ngắn. Hình như cô nghe thấy Ninh Hoả bên cạnh khẽ cười một tiếng. Cô hung hăng chà sát vành tai mình rồi xoay người bỏ đi.
Bước chân Hải Khách chậm dần, nhìn cô rồi thấp giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Không biết nữa, chỉ hỏi đường thôi". Hai tay Ninh Hoả đút túi, vẫn bình tĩnh như không.
"Không phải hai người vừa kabe-don [1] đấy chứ?" Hải Khách nhớ lại hình ảnh nửa giây thoáng qua trong đầu.
[1] kabe-don trong truyền thuyết đến đây
"Anh hoa mắt rồi".
Hải Khách vẫn bán tín bán nghi, "Được rồi, quay lại thôi, tôi đã sắp xếp xong thứ tự trình diễn của các cậu rồi".
Những người ở Hồng Oa nghe bảo Hoàng Nhất Diễn kết hôn liền cho rằng chồng cô nhất định là Lưu Vĩnh Nham.
Mà bên này những người xung quanh Ninh Hoả cũng không biết sự thật hắn đã cưới vợ.
Ngay cả Hải Khách là người phụ trách trung gian, quản lý lịch trình hoạt động của Ninh Hoả mỗi khi có việc đều không cần suy nghĩ mà viết ra hai chữ "độc thân" vào giấy tờ của hắn. Hải Khách không biết chuyện riêng của Ninh Hoả, mà Ninh Hoả sau khi nhìn thấy sơ yếu lý lịch của mình cũng không buồn sửa lại.
Ninh Hoả âm thầm kết hôn với Hoàng Nhất Diễn một năm, cũng chưa từng xuất hiện công khai với nhau. Trước khi cưới, hai người không hề bàn bạc về vấn đề công khai chuyện này với người khác, lại không ngờ là vừa che vừa giấu người ngoài ăn ý như thế.
Ninh Hoả luôn miệng nói, Minh Vọng Thư đã là quá khứ nhưng Hoàng Nhất Diễn không tin.
Cũng giống như cô từng trải qua một quãng thời gian đau đớn như lột da cắt thịt. Những người từng khiến bạn máu đổ đầm đìa thì nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.
----------
Người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục, ban nhạc đi lên sân khấu.
Hoàng Nhất Diễn bĩnh tĩnh đứng sau hai người đàn ông. Cô chỉ đến đây để luyện tập, nên nhường cơ hội xuất hiện trên màn hình cho bọn họ.
Người khác nghĩ có lẽ cô vì khẩn trương nên mới trốn phía sau. Lại không ngờ nghe xong lời giới thiệu mới biết hai người đàn ông phía trước mới căng thẳng đến không chịu nổi. Hát chính nói một lượt về ban nhạc, âm cuối không nén được phát run, im bặt ngừng lại.
Hoàng Nhất Diễn đứng gần Phan Tuấn Mậu, cô thấy hai chân hắn run rẩy. Đúng là cả hai người này đều không có chút kinh nghiệm đứng trên sân khấu.
Tiếng vỗ tay của khán giả dưới đài thưa thớt vang lên.
Ban nhạc ba người nối đuôi nhau quay về chỗ cũ.
Hoàng Nhất Diễn hơi cúi đầu, mái tóc ngắn theo gò má rũ xuống che đi sự chú ý từ người khác. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần bó sát cùng màu, trên cổ đeo một cái vòng cổ màu vàng rủ xuống trước ngực, ánh đèn trên sân khấu chiếu đến món trang sức đó khiến nó càng thêm rực rỡ chói mắt.
Cách ăn mặc của cô không phân biệt được giới tính, khán giả lại không thể quan sát rõ mặt, lúc này vô cùng sôi nổi bàn tán: "Người kia là nam hay nữ vậy?"
Người nói là nam, vì trong giới Rock N'Roll rất hiếm có tay ghi-ta nữ
Người nói là nữ, vì nhìn dáng vẻ cô thon thả tinh tế như thế.
Hoàng Nhất Diễn tự giác không quan tâm đến những lời bàn tán dưới sân khấu, cô nghe thấy Phan Tuấn Mậu hát nhầm mấy nốt, sau đó bản thân cô cũng tự điều chỉnh lại nhịp điệu.
Lần này đến lượt Phan Tuấn Mậu ngơ ngác cả người.
Ban nhạc không có sự ăn ý nên thường khi phối hợp sẽ thất bại. Cũng may khán giả là dân không chuyên, không thể nghe ra sai sót.
Hâm nóng bầu không khí xong, ban nhạc chuyển qua cánh trái của sân khấu. Hiện giờ bọn họ phải đợi nhóm người mẫu lên đài.
Hoàng Nhất Diễn chưa từng hỏi lý do Ninh Hoả xuất hiện ở đây, dù sao thì nguyên nhân chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan đến dáng vẻ điển trai của hắn.
Trên khán đài truyền đến một loạt tiếng hét chói tai, cô hơi nhướng mắt.
Bóng dáng Ninh Hoả cao ngất đang đứng ở phía trước cô.
Hắn xoay người trở về, mặt không chút biểu cảm liếc nhìn cô một cái.
Cô có một lúm đồng tiền. Mà lúm đồng tiền này chả được tích sự gì, chỉ dùng châm chọc người khác nhiều nhất. Giống như hiện tại, cô giương khoé miệng về phía hắn, ngoài cười nhưng trong không cười.
Bỗng nhiên hắn dương dương tự đắc nâng mi nhìn trộm về phía cô.
Cô thu lại ý cười chế nhạo, dời tầm mắt.
Cả hai vợ chồng cùng xuất hiện công khai thế này đúng là hiếm có. Cô không nén được tự nhiên thấy tự giễu.
Số lượng người mẫu nam không nhiều lắm, Ninh Hoả thay thêm một bộ đồ thể thao khác. Dáng vẻ lúc trình diễn của hắn hờ hững, cũng không buồn liếc mắt đến Hoàng Nhất Diễn thêm nữa.
Cô so với hắn còn lạnh lùng hơn.
Lúc này tâm tình của La Văn Hà đã khôi phục rất nhiều. Vừa rồi hắn nhìn thấy có nữ khán giả giơ máy ảnh về hướng này, mà hiện giờ, nữ khán giả ấy vẫn đang dõi mắt nhìn theo hắn. Rốt cuộc hắn cũng cảm nhận rõ thế nào là hưng phấn khi được người khác chú ý, cầm dùi trống đẩy đẩy bím tóc của mình.
Nghi thức khai trương kéo dài suốt cả buổi chiều.
Lúc ban nhạc thu dọn nhạc cụ, nữ khán giả kia liền chạy đến.
La Văn Hà giả vờ như không biết gì, chậm rãi xoay người, nghe thấy nữ khán giả kia nói: "Xin hỏi chị là Đại Hoàng của Tổ Hợp Kim Hoàng đúng không ạ?" Hắn mếu máo, quả nhiên những suy nghĩ trước đó chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.
Nữ khán giả trông có vẻ còn đang đi học, lúc nói chuyện không nén được âm rung, nhìn Hoàng Nhất Diễn ngồi trên ghế tựa phía trước.
Hoàng Nhất Diễn ngẩng đầu, "Ừm". Tổ Hợp Kim Hoàng mặc dù rất nổi nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể xem là có chút danh tiếng trong giới Underground, đây là lần đầu tiên cô bị người khác nhận ra bên ngoài quán bar Hồng Oa.
Nữ khán giả lấy ra một tấm truyền đơn từ trong túi, lại thêm cây bút ký tên, vô cùng kích động nói: "Chị có thể cho em xin chữ ký được không ạ?"
Hoàng Nhất Diễn viết xuống một chữ "Hoàng" trên góc tờ giấy trắng.
Nữ khán giả liên tục nói cảm ơn, ôm tờ truyền đơn vào người, giống như có được bảo vật.
Hoàng Nhất Diễn đeo ghi-ta trở về phòng nghỉ.
La Văn Hà không khỏi cảm thán: "Chị Hoàng à, chị không nên từ bỏ âm nhạc, còn có người hâm mộ nữa mà".
Cô liếc hắn một cái.
La Văn Hà ngậm chặt miệng. Hắn vô cùng sùng bái cô, nhưng cũng rất sợ cô. Lần gặp lại này, cô so với trước kia càng thêm lạnh nhạt khiến hắn không dám nhiều lời.
Phan Tuấn Mậu đang tính toán phân chia thù lao.
Tính xong một lượt, Hoàng Nhất Diễn liền cầm tiền rời đi.
Nhìn bóng dáng cô rời khỏi phòng nghỉ, Phan Tuấn Mậu không nén được mắng chửi: "Người chị này của cậu đúng là trong mắt chỉ có tiền".
"Ai". La Văn Hà thở dài, "Chị ấy trước kia không phải như vậy, có thể là gần đây có việc cần dùng tiền". Hắn dừng lại một chút, kỳ quái hỏi: "Cậu cũng đừng keo kiệt vậy được không?"
Phan Tuấn Mậu giật giật khoé môi: "Đúng là đồ khốn ăn cây táo rào cây sung mà".
----------
Hoàng Nhất Diễn rời khỏi sự kiện, vốn định bắt xe, nhưng lại nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền, thế là quyết định đến trạm xe buýt. Cô tra lại tuyến đường của xe buýt trên di động, bỗng một bóng người xuất hiện bên cạnh.
Cô dịch chân.
Người kia lại đi theo, "Vợ à".
Cô ngẩng đầu lên, "Làm sao?" Tốt thật, chỉ cần nhìn thấy hắn thì không chỉ cả đầu đau nhức, lỗ tai cũng thốn, thậm chí đến cả nước bọt cũng dính dớp khó chịu vô cùng.
Ninh Hoả vươn tay giúp cô ngăn trở với đám người chen chút bên cạnh, "Hộ tống vợ về nhà".
Cô tuỳ ý nói: "Em có nói muốn về nhà à?"
"Vậy em đi đâu, anh đi với em". Hắn nhích lại gần.
Một cỗ mùi hương thoang thoảng theo gió bay tới. Năm ngoái, cô tham gia rút thăm trúng thưởng trong siêu thị, được một chai nước hoa dành cho nam giá 50 tệ. Cô đặt nó trên bồn rửa tay trong phòng tắm, đột nhiên ngày nào đó lại không thấy đâu nữa.
Cô cất di động, "Đi bao một tên tiểu bạch kiểm nào đó không khiến người ta chán ghét".
Ninh Hoả nở nụ cười, "Đến tiền vay em còn không trả nổi, tiền đâu mà trả cho tiểu bạch kiểm người ta?"
Tên đàn ông này thật phiền. "Anh cả ngày ra đường dương dương khoe khoang như thế, chắc là làm ăn kiếm không ít".
"Anh là vì nuôi gia đình nên mới miễn cưỡng hy sinh nhan sắc".
"Ha".
Hắn liếc cái bao ghi-ta trên lưng cô, "Em chơi lại ghi-ta rồi à?"
"Phải đó".
Ninh Hoả ngạc nhiên gật đầu, "Ừm, đúng là tài năng âm nhạc của vợ anh không nên bị mai một".
Hoàng Nhất Diễn nghĩ, chỉ bằng khả năng của cô mà muốn đấu với Thái Tân Thu, không cần nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá. Nhưng mà nếu có thêm đồng đội, trước mắt cô loại trừ La Văn Hà.
La Văn Hà có thể hết lòng kiên trì vì âm nhạc nhiều năm như thế, là bởi hắn tâm tư ngay thẳng lại lành tính. Cũng vì vậy, hắn nếm trải uất ức nhiều năm đều vì lý do này. Căn bản hắn không thích hợp với vòng tròn lẩn quẩn vừa thực tế vừa tàn khốc kia.
Hành vi vi phạm bản quyền, nếu làm theo quy trình luật pháp tố tụng, cô dùng đầu gối nghĩ cũng biết có cố hết sức cũng không có khả năng.
Thế nên cô thà chọn con đường bàng môn tà đạo.
Tên nhóc La Văn Hà ngây thơ kia biết được chắc sẽ bày ra bộ mặt thương cảm vì cô không còn ở vị trí thần thánh mà hắn luôn tôn sùng.
Ngoại trừ Kim Xán Xán, người Hoàng Nhất Diễn tin tưởng còn có một, là Ninh Hoả. Mặc dù cuộc hôn nhân của hai người chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng Ninh Hoả lại là người hiểu rõ những quy tắc ngầm của xã hội. Hắn quả thực là kẻ đứng đầu trong chuyện phí hoài nhan sắc trời cho của mình.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên người Hoàng Nhất Diễn, khiến gương mặt trầm tư của cô lộ ra sắc đỏ như quả táo, làm vơi bớt đi khí chất lạnh lùng.
Ninh Hoả đưa tay chạm vào bên má trái của cô, "Vợ đang nghĩ gì thế?"
Bàn tay hắn che đi ánh sáng khiến cô giật mình trở lại, thân hình khẽ nhúc nhích.
Hắn nắm bàn tay năm ngón tạo ra một chiếc bóng hình đầu sói, đang há miệng như muốn ăn tươi nuốt sống gương mặt cô, "Ngoàm, ăn được rồi".
--- HẾT CHƯƠNG 5 ---