Hôn Hoàng
Chương 41 Yêu cái bà nội ấy
Nhà tạo mẫu trang điểm cho hai nhân vật chính
Trợ lý Chương Mân có một hai ba người.
Còn Ninh Hoả đến một tên cũng không có, cả Hải Khách cũng bị vứt lại ở thành phố S.
Chương Mẫn vẽ hàng mày lá liễu mảnh khảnh. Vẻ ngoài cô ta hiện đại, lông mày đầy đặn hợp thời càng đẹp hơn. Cô nhìn vào gương, thấy đôi mắt Ninh Hoả rơi trên mặt mình, cô hỏi: “Anh nghĩ vì vậy?”
“Không có gì”. Ninh Hoả nhớ đến lông mày của Hoàng Nhất Diễn, mỏng như lá liễu, nhưng không sắc bén.
Chuyên viên trang điểm tô son giúp Chương Mân.
Chương Mân lại liếc nhìn Ninh Hoả trong gương.
Tôn tổng thường nói: “Vợ tôi rất đẹp”. Người có thể sinh ra một đứa con trai như thế, giá trị nhan sắc của cha mẹ hẳn không đến nổi nào.
Quan hệ của Chương Mân và Tôn tổng tương đối phức đạp, không tiện kể rõ. Sau khi gặp gỡ Tôn tổng, giữa cô cùng Ninh Hoả có chút lúng túng.
Thái Tân Thu đến trường quay. Ở tuổi 26, tóc đen dài đến eo, ăn mặc cùng trang điểm vô cùng cá tính. Chương Mân từng là nữ chính MV trước đó của cô ta. Thái Tân Thu bước đến chào hỏi.
Chương Mân vừa đội bao tóc xong, đứng dậy đón tiếp Thái Tân Thu.
Thái Tân Thu vỗ tay cô một cái, ý bảo mời ngồi.
Chương Mân kéo Ninh Hoả đến, “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tin đồn của tôi — tên Ninh Hoả, là một ‘tiểu thịt tươi’ mới nổi”.
Thái Tân Thu thân thiết vươn tay, “Từng thấy qua trên tin giải trí, thật xứng đôi với Chương Mân”.
Ninh Hoả nhẹ nắm tay cô ta, sau đó không ai hay biết chà sát ngón tay mình lên trang phục đạo cụ bên cạnh.
Thái Tân Thu rất cởi mở nói chuyện với nhân viên, không hề làm giá. Mang theo đôi giày cao gót 8cm, đi đến cạnh đạo diễn, vì cao hơn ông ta nửa cái đầu nên cô hơi khuỵu gối thể hiện sự tôn trọng.
Đạo diễn rất hài lòng, ngũ quan sắc bén cũng híp lại thành một khuôn mặt cười.
Ánh mắt Ninh Hoả vẫn dõi theo Thái Tân Thu, đến khi cô ta quay đầu mới dời đi.
Trên phim trường có mấy người bắt gặp, ngay cả Thái Tân Tu cũng lờ mờ nhận ra, cô hơi suy tư.
Chương Mân đụng đụng Ninh Hoả, thấp giọng nhắc nhở: “Hiện tại anh là đối tượng của tôi đấy”.
Ninh Hoả vờ như tình nhân, thân mật đáp, “Quan hệ của cô và Thái Tân Thu thế nào?”
“Làm gì vậy?” Chương Mân hơi lùi về sau, “Không phải có ý đồ gì với cô ấy chứ?”
Ninh Hoả nở nụ cười: “Cô trả lời tôi trước”.
Chương Mân nhanh lướt tầm mắt đến xương quai xanh của hắn, “Anh đừng cười với tôi như thế, linh hồn bé bỏng của tôi sẽ chạy đi mất”.
Cũng trong một cái chớp mắt đó, cô phát hiện trên cổ hắn có một dấu vết rất nhỏ, giống như bị trầy da. Ở bộ phận này, lại có vết đó, mang theo chút sắc tình. Đừng bảo tối qua hắn hẹn hò qua đêm ở ngoài?
Chương Mân dừng liên tưởng của mình lại, “Anh là người yêu tin đồn của tôi, trước khi chúng ta kết thúc quan hệ, không được ở cùng người phụ nữ khác”.
“Tôi muốn nhờ cô giới thiệu giúp tôi”. Hắn đứng thẳng dậy, thu hồi tầm mắt nhìn Thái Tân Thu, “Tôi từng gặp cô ấy ở đâu đó”.
Chương Mân cười lạnh một tiếng, “Dùng lý do vừa gặp đã yêu để thoái thác sao?”
“Trước kia Thái Tân Thu có từng hát ở quán bar không?”
“Hẳn là có”.
Thái Tân Thu từng chia sẻ trong một phỏng vấn, nói mình hát trong quán bar ba năm, sau đó được một nhà sản xuất âm nhạc tìm thấy rồi ra mắt.
“Tôi hẳn là gặp cô ấy ở quán bar rồi”. Ninh Hoả nói: “Bài hát đó tác động rất lớn tới tôi, không nghĩ rằng… còn có thể gặp lại ca sĩ năm ấy”.
“Làm quen bình thường vẫn được, chỉ là đừng vượt quá giới hạn”. Chương Mân nhắc nhở hắn: “Anh biết là, Tôn tổng luôn muốn nâng đỡ anh mà. Sau khi anh nổi tiếng thì có thể chia tay với tôi”.
“Biết rồi”. Hắn duỗi tay, vén lọn tóc ra sau tai cô, “Có một số việc, chỉ cần cô biết tôi biết là được. Không cần thiết cái gì cũng báo cáo lại với Tôn tổng”.
“…” Cô gạt tóc mình xuống.
Ninh Hoả chính là vậy, chỉ cần một động tác trong lúc lơ đãng cũng đủ để quyến rũ người khác. Nếu không phải cô trấn tĩnh thì đã bị hắn dắt đi mất từ lâu rồi —
Cốt truyện MV hoàn thành thuận lợi.
Vào buổi tối, công ty thu âm mời tiệc mọi người.
Rượu quá ba tuần, Thái Tân Thu đỏ mặt, ôm lấy bả vai Chương Mân, nói mấy câu thì thầm giữa những người phụ nữ.
Con ngươi Ninh Hoả vẫn rõ ràng như cũ.
Đạo diễn mang ly rượu đến đây, “Mặt cậu đẹp thật, uống đi! Cậu đẹp nên phải uống!”
Ninh Hoả cạn ly với đạo diễn.
Môi Ninh Hoả vừa chạm vào thành ly, đạo diễn đã uống hết ly rượu của mình, đứng dậy vỗ vai Ninh Hoả, không ngừng lải nhải: “Đẹp, đúng là đẹp thật”. Nói xong thì đi mất.
Ninh Hoả buông ly rượu xuống, một ngụm cũng không nhấp.
Thái Tân Thu nghe được chuyện buồn cười, ha ha vài tiếng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Ninh Hoả. Cô ta ngẩn người, thu hồi khuôn mặt đang tươi tỉnh, rời khỏi ghế rót rượu.
Ninh Hoả ngồi cạnh Chương Mân hỏi: “Đã nói chưa?”
Chương Mân gật đầu, “Tôi bảo anh là người hâm mộ trước đây của cô ấy”.
Ninh Hoả hỏi tiếp: “Có thể ký tên một cái cho tôi không?”
Vừa dứt lời, tiếng cười Thái Tân Thu vang lên, “Ninh Hoả, nếu muốn xin chữ ký sao không trực tiếp đến tìm tôi, không phải càng tiện hơn à?”
Người đáng ghét nên tiếng cười cũng chói tai. Ninh Hoả ngẩng đầu lên.
Một tay Thái Tân Thu đặt trên lưng ghế hắn, tay khác mang theo ly rượu vang đỏ.
Hắn cười cười, “Trước đây tôi từng gặp cô, lúc đó cô còn hát trong quán bar”.
Thái Tân Thu đáp lời: “Nhà sản xuất âm nhạc tìm được tôi ở quán bar, thời gian đó thật sự rất vất vả, đến nhớ cũng không dám nhớ lại, hiện giờ tôi có thể phát hành đĩa hát, còn có thể nhận thưởng”. Cô ta nhẹ nhấp ngụm vang đỏ.
“Lúc ấy tôi thất tình…” Ninh Hoả dừng lại một chút, “Ca khúc của cô đã khiến tôi dao động. Sau đó tôi tìm đến quán bar xem cô hát nhưng cô đã đi rồi”.
Thái Tân Thu bật cười, “Anh đẹp trai như vậy, cũng có lúc thất tình sao?”
“Nữ thần của tôi ngày ngày nghiêm mặt, không thích biểu cảm”. Nụ cười Ninh Hoả nhạt đi, “Hơn nữa lúc đó cô ấy còn có bạn trai”.
Chương Mân nghe xong, không phân biệt được hắn đang nói thật hay giả. Hoặc là, từ trước đến nay cô đều không nhìn thấu Ninh Hoả.
Trợ lý quay lại xe lấy đĩa nhạc.
Thái Tân Thu ký tên lên đó, đưa cho Ninh Hoả: “Tặng anh”.
“Cảm ơn”. Ninh Hoả nhận lấy.
Trên bìa có ba chữ “Cùng quân nói”, bút pháp phóng khoáng.
Hai từ còn lại là: Bản gốc. Lời lẽ hợp lý, không có ý mới —
Ninh Hoả quay MV xong, không ngừng phi nước đại về khu huấn luyện.
Tên của hắn thật ra không đến mức bị loại, có điều cách những người dẫn đầu một khoảng.
Thầy dạy nhảy vừa nhìn thấy hắn, không còn lời nào để nói. “Người ta bị loại dù sao cũng nỗ lực hết sức rồi, còn cậu lại thảnh thơi thật”.
Ninh Hoả đáp lời: “Tôi cũng cố gắng mà”. Lười biếng cũng rất tốn sức.
Hải Khách đến giám sát hắn, thầm nói: “Cậu ngủ nhiều như vậy, đúng là tận lực hơn hẳn người khác”.
Hải Khách luôn cảm thấy, Ninh Hoả cứ lười biếng đến khi bị loại.
Nhưng một tuần huấn luyện mới, trạng thái của Ninh Hoả rất tốt.
Hải Khách nhìn muốn rớt cằm mấy lần, dù sao thì rớt cằm cũng là thói quen xưa nay của hắn, tay nâng lên, khớp răng trái phải cử động, “răng rắc” liền quay về vị trí cũ. Hắn ta hỏi: “Cái gì kích thích cậu thế? Kỹ năng nhảy tiến bộ vượt bậc, cậu không muốn kiếm cơm bằng khuôn mặt này nữa à?” Hải Khách vừa tức vừa mừng.
Ninh Hoả không để tâm lau mồ hôi, “Một kẻ lúc nào cũng đội sổ đột nhiên xông vào hàng đầu, chỉ để tăng nhiệt độ thôi”.
Hải Khách đáp: “Những người phía trước, hoặc là không ký với bất kỳ công ty nào, hoặc là có công ty lớn chống lưng. Chúng ta chỉ là một nơi cỏn con đến để chơi cùng, thêm một chương trình thì sơ yếu lý lịch cũng có thể viết dài một chút”.
“Anh tiếp tục dỗ dành trạm tỷ đi, chuyện của tôi không phiền anh nhọc công”.
Hải Khách trừng mắt, “Anh đây còn phải chia chác từ cậu, nếu kiếm tiền không công thì thật có lỗi quá”.
“Tôi muốn luyện tập tiếp”. Ninh Hoả ra lệnh đuổi khách.
Hải Khách thở dài, rời khỏi phòng tập —
Bên kia trận chiến của Giang Phi Bạch cũng vô cùng oanh liệt. Vừa là chồng, vừa là bạn trai, chuyện nam nữ đều vô cùng nổi tiếng.
“Bài ca phong hoả” đã chiếu được bốn tập, tập năm là vòng lội ngược dòng, thế nên 4 thí sinh dẫn đầu được nghỉ ngơi một tuần.
Hoàng Nhất Diễn rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi. Thần kinh vừa thả lỏng, cơ thể đã cảm thấy mỏi mệt.
Cô cùng Ninh Hoả đều bận rộn thi đấu, đã hơn một tuần không gặp nhau. Vì để giảm bớt nỗi nhớ hắn, cô đều dành toàn bộ thời gian vào âm nhạc.
Lần trước Dịch Hạo Quân giới thiệu nhà sản xuất, có một người tương đối quen thuộc với khái niệm sáng tác của cô, hẹn nhau dùng cơm rồi bàn bạc tiếp.
Dịch Hạo Quân là một kẻ qua cầu rút ván, vốn không phải điểm cuối cô hướng đến.
Nhà sản xuất trước đây từng nghe danh tiếng Tổ Hợp Kim Hoàng, về chuyện Hoàng Nhất Diễn có đạo nhạc hay không, nhà sản xuất vẫn giữ thái độ e dè. Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ hoà hợp.
Xui xẻo chính là, hôm nay dùng cơm cô đã cố tình chọn nhà hàng khác lần trước, thế mà vẫn gặp mặt Lưu Vĩnh Nham.
Trên đường Hoàng Nhất Diễn đến phòng vệ sinh, lúc đi qua hành lang liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy, cô dừng bước, định đi đường vòng.
Đôi mắt ưng của Lưu Vĩnh Nham bắt gặp, hắn đuổi theo. Hắn ta túm chặt cổ tay cô, đẩy cô vào chỗ cầu thang thoát hiểm rồi hung hăng ấn cô lên tường.
Vai cô bị đụng mạnh phát đau.
Trên người Lưu Vĩnh Nham nồng nặc mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng. Hắn mất lý trí, định cúi người muốn hôn cô.
Hoàng Nhất Diễn vội vàng che chặt miệng, nâng gối định thúc vào bụng dưới của hắn.
Ninh Hoả vẫn thường lôi kéo cô hôn loạn cả lên, nhưng lúc bị hắn hôn, bị hắn yêu thương, đó là tình thú giữa đôi vợ chồng.
Còn Lưu Vĩnh Nham là một tên cặn bã, cô đánh hắn cũng không chút lưu tình.
Lưu Vĩnh Nham uống nhiều rượu nên bước chân hơi lảo đảo, bị cô đá một cái, sau eo đụng vào thành vịn lan can. Hắn ngồi xổm dưới đất, tựa như say rượu bất ngờ nhận ra cô, hô một tiếng: “Diễn Diễn, anh sai rồi”. Đường đường là một gã đàn ông to xác, lại giống như bật khóc.
Hoàng Nhất Diễn xoa bả vai đau nhức. Ninh Hoả dù có hung hăng thế nào đều không làm đau cô. Hắn hơi ép buộc, trông thì dữ dằn nhưng lại chưa từng thật sự có ý động chạm xúc phạm đến cô.
Cô nắn cổ tay bị Lưu Vĩnh Nham túm lấy, cảm thấy ghê tởm.
“Diễn Diễn”. Lưu Vĩnh Nham quỳ rạp trước mặt cô, ôm lấy chân cô. “Diễn —” Hắn nấc một cái, mùi rượu vẩn đục lan toả.
Hoàng Nhất Diễn lại đá hắn một cước, “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Anh muốn bắt đầu với em lần nữa”. Lưu Vĩnh Nham cầu xin nói: “Chúng ta có tình cảm 5 năm, chiếm giữ một phần năm sinh mệnh đối phương”.
“Cút xéo!” Một phần năm sinh mệnh cô đúng là đạp phải cứt chó mà.
“Em đã ly hôn, hiện tại còn gánh danh xấu đạo nhạc, tứ cố vô thân, vì sao không chịu chấp nhận anh chứ?”
Lúc Hoàng Nhất Diễn quay về trấn Ô Sơn, chị cả nhà họ Lưu đã hỏi qua bạn học làm ở Cục Dân chính, biết được hôm ấy Hoàng Nhất Diễn đến làm thủ tục ly hôn. Về phần sau này, thông tin tư liệu đều bị bên đằng trai rút về, chị cả Lưu không hiểu rõ lắm. Thế nên người nhà họ Lưu luôn một mực cho rằng Hoàng Nhất Diễn đã ly hôn.
Hoàng Nhất Diễn cũng không giải thích, giẫm lên tay Lưu Vĩnh Nham.
Hắn đau điếng, không thể không thả tay cô.
Cô đẩy cửa chạy ra ngoài.
Lưu Vĩnh Nham bất ngờ nói: “Việc Thái Tân Thu ăn cắp bài hát của em, anh có thể giúp em chống lại cô ta”.
Hoàng Nhất Diễn nhíu mày. Ca khúc kia do cô và Kim Xán Xán sáng tác, Lưu Vĩnh Nham cũng không rành, sao giờ phút này lại biết chuyện Thái Tân Thu sao chép nhạc của cô.
Lưu Vĩnh Nham bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt như nhỏ máu, hắn thở hổn hển, “Năm kia, Tổ Hợp Kim Hoàng hát bài này. Anh có quay clip lại, là bài hát hoàn chỉnh”.
Hoàng Nhất Diễn cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nặng nề nói: “Anh chỉ cần em quay về, anh vẫn còn yêu em”.
Phía trước có 999 bậc thang, cô chật vật leo lên từng bậc, đột nhiên có người chạy đến nói với cô: “Tôi có một cái cáp treo có thể đưa cô lên, nhưng cô phải trả giá”. Mà cái giá này, không dễ như leo bậc thang. Cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Một lát sau, cô quay lại hỏi: “Làm sao để tôi tin anh?”
Lưu Vĩnh Nham lộ vẻ vui sướng, “Anh có thể cho em xem vài giây trong clip”.
Cô lại đi ra ngoài —
Tối đó, Hoàng Nhất Diễn gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Hoả: “Em muốn gặp anh”.
Ninh Hoả đang nằm trên giường, vội vàng nhảy xuống dưới. Hắn gọi điện thoại cho cô, “Vợ à, anh phát hiện một chỗ tốt có thể yêu đương vụng trộm, ngay bức tường phía sau. Để anh gửi địa chỉ cho em, em lái xe đến đây. Có điều, tốt nhất là sau 12 giờ hẵng đến”.
Cô lập tức mỉm cười, “Được”.
Nếu đổi lại là một người bình thường, chỉ sợ sẽ cảm thấy đề xuất của Ninh Hoả thật quá đáng. Nhưng Hoàng Nhất Diễn liền đồng ý.
Chỗ huấn luyện cũng không phải thật sự đóng kín. Nơi này thuộc khu nghỉ dưỡng, cách thành phố khá xa. Vì cuộc thi nên các thí sinh chỉ hận một ngày không thể dài ra 48 giờ đồng hồ để luyện tập, hoàn toàn không ai chạy ra ngoài làm gì.
Nhưng Ninh Hoả từ thời đi học đến khi sinh viên đều quen thói trốn tiết, đến đây huấn luyện nếu không bỏ ra ngoài mấy lần liền không đáng nói.
Địa chỉ hắn gửi là một gốc cây, thuộc loại đại thụ, cây đa cành lá xum xuê tươi tốt.
Hoàng Nhất Diễn dừng xe, nhìn quanh bốn phía, nhanh nhẹn trèo lên.
Có chút giống như quay lại những ngày tháng trung học trốn tiết. Tường rào ở trường trung học trấn Ô Sơn, không biết cô đã leo qua bao nhiêu lần. Nó cao hai mét năm, cô chỉ cần nhảy một cái, lập tức lộn nhào qua được.
Trên cây tối đen như mực, tán lá hấp thụ ánh trăng, chỉ lọt qua mấy khe nhỏ. Một bên là con đường, bên kia là khu nghỉ mát.
Cô nương nhỏ ngồi trên cành cây chờ tình lang của mình.
Được vài phút, có một bóng dáng nhanh nhẹn trèo lên. “Vợ à”. Giọng nói thấp đến gần như không nghe thấy.
Cô cười một cái, vương tay kéo hắn.
Hắn ôm cô vào lòng.
Hoàng Nhất Diễn hỏi: “Chỗ này không có paparazzi đấy chứ?”
“Có, nhưng là ở cửa lớn đằng kia. Không ai đến con đường này”. Ninh Hoả dừng một chút, trong ánh sáng ảm đạm, cô chỉ như một cái bóng đen. Nhưng dáng vẻ vợ hắn vẫn đẹp nhất. “Em như thế này đến paparazzi cũng không nhận ra”.
Cô mặc một thân đen, đeo khẩu trang còn có kính to bản. “Em tìm anh có việc”. Dù có thể nói qua điện thoại nhưng cô muốn đích thân gặp hắn. Nằm trong lòng hắn, giống như dựa vào ngọn núi bình yên.
“Có chuyện gì?” Ninh Hoả kéo khẩu trang cô xuống, hôn lên cánh môi cô, “Còn quan trọng hơn cả nhớ anh à?”
“Chính sự”.
“Nói đi”.
“Hôm qua em gặp Lưu Vĩnh Nham”.
“Lại là hắn?”
Hoàng Nhất Diễn ôm chặt Ninh Hoả, “Lưu Vĩnh Nam nói, vào cái đêm Giáng Sinh ở Hồng Oa năm đó, hắn có quay clip buổi diễn của Tổ Hợp Kim Hoàng”.
“Hắn lấy đó uy hiếp em?” Ninh Hoả lập tức đoán được ý đồ của Lưu Vĩnh Nham.
“Hắn nói hắn yêu em”.
Ninh Hoả chế giễu: “Yêu cái bà nội ấy”. Hắn muốn sờ chiếc nhẫn vàng trên ngón út cô, bỗng dưng phát hiện không thấy đâu nữa.
Thay vào đó là một chiếc nhẫn kim cương thanh mảnh. Hắn véo ngón áp út của cô, cũng là một chiếc nhẫn kim cương.
Ánh trăng lẳng lặng bên ngoài, hai viên kim cương thu hết hào quang, tĩnh lặng phát sáng. Giống như đôi nam nữ trên cây lúc này.
— HẾT CHƯƠNG 41 —
Trợ lý Chương Mân có một hai ba người.
Còn Ninh Hoả đến một tên cũng không có, cả Hải Khách cũng bị vứt lại ở thành phố S.
Chương Mẫn vẽ hàng mày lá liễu mảnh khảnh. Vẻ ngoài cô ta hiện đại, lông mày đầy đặn hợp thời càng đẹp hơn. Cô nhìn vào gương, thấy đôi mắt Ninh Hoả rơi trên mặt mình, cô hỏi: “Anh nghĩ vì vậy?”
“Không có gì”. Ninh Hoả nhớ đến lông mày của Hoàng Nhất Diễn, mỏng như lá liễu, nhưng không sắc bén.
Chuyên viên trang điểm tô son giúp Chương Mân.
Chương Mân lại liếc nhìn Ninh Hoả trong gương.
Tôn tổng thường nói: “Vợ tôi rất đẹp”. Người có thể sinh ra một đứa con trai như thế, giá trị nhan sắc của cha mẹ hẳn không đến nổi nào.
Quan hệ của Chương Mân và Tôn tổng tương đối phức đạp, không tiện kể rõ. Sau khi gặp gỡ Tôn tổng, giữa cô cùng Ninh Hoả có chút lúng túng.
Thái Tân Thu đến trường quay. Ở tuổi 26, tóc đen dài đến eo, ăn mặc cùng trang điểm vô cùng cá tính. Chương Mân từng là nữ chính MV trước đó của cô ta. Thái Tân Thu bước đến chào hỏi.
Chương Mân vừa đội bao tóc xong, đứng dậy đón tiếp Thái Tân Thu.
Thái Tân Thu vỗ tay cô một cái, ý bảo mời ngồi.
Chương Mân kéo Ninh Hoả đến, “Giới thiệu một chút, đây là bạn trai tin đồn của tôi — tên Ninh Hoả, là một ‘tiểu thịt tươi’ mới nổi”.
Thái Tân Thu thân thiết vươn tay, “Từng thấy qua trên tin giải trí, thật xứng đôi với Chương Mân”.
Ninh Hoả nhẹ nắm tay cô ta, sau đó không ai hay biết chà sát ngón tay mình lên trang phục đạo cụ bên cạnh.
Thái Tân Thu rất cởi mở nói chuyện với nhân viên, không hề làm giá. Mang theo đôi giày cao gót 8cm, đi đến cạnh đạo diễn, vì cao hơn ông ta nửa cái đầu nên cô hơi khuỵu gối thể hiện sự tôn trọng.
Đạo diễn rất hài lòng, ngũ quan sắc bén cũng híp lại thành một khuôn mặt cười.
Ánh mắt Ninh Hoả vẫn dõi theo Thái Tân Thu, đến khi cô ta quay đầu mới dời đi.
Trên phim trường có mấy người bắt gặp, ngay cả Thái Tân Tu cũng lờ mờ nhận ra, cô hơi suy tư.
Chương Mân đụng đụng Ninh Hoả, thấp giọng nhắc nhở: “Hiện tại anh là đối tượng của tôi đấy”.
Ninh Hoả vờ như tình nhân, thân mật đáp, “Quan hệ của cô và Thái Tân Thu thế nào?”
“Làm gì vậy?” Chương Mân hơi lùi về sau, “Không phải có ý đồ gì với cô ấy chứ?”
Ninh Hoả nở nụ cười: “Cô trả lời tôi trước”.
Chương Mân nhanh lướt tầm mắt đến xương quai xanh của hắn, “Anh đừng cười với tôi như thế, linh hồn bé bỏng của tôi sẽ chạy đi mất”.
Cũng trong một cái chớp mắt đó, cô phát hiện trên cổ hắn có một dấu vết rất nhỏ, giống như bị trầy da. Ở bộ phận này, lại có vết đó, mang theo chút sắc tình. Đừng bảo tối qua hắn hẹn hò qua đêm ở ngoài?
Chương Mân dừng liên tưởng của mình lại, “Anh là người yêu tin đồn của tôi, trước khi chúng ta kết thúc quan hệ, không được ở cùng người phụ nữ khác”.
“Tôi muốn nhờ cô giới thiệu giúp tôi”. Hắn đứng thẳng dậy, thu hồi tầm mắt nhìn Thái Tân Thu, “Tôi từng gặp cô ấy ở đâu đó”.
Chương Mân cười lạnh một tiếng, “Dùng lý do vừa gặp đã yêu để thoái thác sao?”
“Trước kia Thái Tân Thu có từng hát ở quán bar không?”
“Hẳn là có”.
Thái Tân Thu từng chia sẻ trong một phỏng vấn, nói mình hát trong quán bar ba năm, sau đó được một nhà sản xuất âm nhạc tìm thấy rồi ra mắt.
“Tôi hẳn là gặp cô ấy ở quán bar rồi”. Ninh Hoả nói: “Bài hát đó tác động rất lớn tới tôi, không nghĩ rằng… còn có thể gặp lại ca sĩ năm ấy”.
“Làm quen bình thường vẫn được, chỉ là đừng vượt quá giới hạn”. Chương Mân nhắc nhở hắn: “Anh biết là, Tôn tổng luôn muốn nâng đỡ anh mà. Sau khi anh nổi tiếng thì có thể chia tay với tôi”.
“Biết rồi”. Hắn duỗi tay, vén lọn tóc ra sau tai cô, “Có một số việc, chỉ cần cô biết tôi biết là được. Không cần thiết cái gì cũng báo cáo lại với Tôn tổng”.
“…” Cô gạt tóc mình xuống.
Ninh Hoả chính là vậy, chỉ cần một động tác trong lúc lơ đãng cũng đủ để quyến rũ người khác. Nếu không phải cô trấn tĩnh thì đã bị hắn dắt đi mất từ lâu rồi —
Cốt truyện MV hoàn thành thuận lợi.
Vào buổi tối, công ty thu âm mời tiệc mọi người.
Rượu quá ba tuần, Thái Tân Thu đỏ mặt, ôm lấy bả vai Chương Mân, nói mấy câu thì thầm giữa những người phụ nữ.
Con ngươi Ninh Hoả vẫn rõ ràng như cũ.
Đạo diễn mang ly rượu đến đây, “Mặt cậu đẹp thật, uống đi! Cậu đẹp nên phải uống!”
Ninh Hoả cạn ly với đạo diễn.
Môi Ninh Hoả vừa chạm vào thành ly, đạo diễn đã uống hết ly rượu của mình, đứng dậy vỗ vai Ninh Hoả, không ngừng lải nhải: “Đẹp, đúng là đẹp thật”. Nói xong thì đi mất.
Ninh Hoả buông ly rượu xuống, một ngụm cũng không nhấp.
Thái Tân Thu nghe được chuyện buồn cười, ha ha vài tiếng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Ninh Hoả. Cô ta ngẩn người, thu hồi khuôn mặt đang tươi tỉnh, rời khỏi ghế rót rượu.
Ninh Hoả ngồi cạnh Chương Mân hỏi: “Đã nói chưa?”
Chương Mân gật đầu, “Tôi bảo anh là người hâm mộ trước đây của cô ấy”.
Ninh Hoả hỏi tiếp: “Có thể ký tên một cái cho tôi không?”
Vừa dứt lời, tiếng cười Thái Tân Thu vang lên, “Ninh Hoả, nếu muốn xin chữ ký sao không trực tiếp đến tìm tôi, không phải càng tiện hơn à?”
Người đáng ghét nên tiếng cười cũng chói tai. Ninh Hoả ngẩng đầu lên.
Một tay Thái Tân Thu đặt trên lưng ghế hắn, tay khác mang theo ly rượu vang đỏ.
Hắn cười cười, “Trước đây tôi từng gặp cô, lúc đó cô còn hát trong quán bar”.
Thái Tân Thu đáp lời: “Nhà sản xuất âm nhạc tìm được tôi ở quán bar, thời gian đó thật sự rất vất vả, đến nhớ cũng không dám nhớ lại, hiện giờ tôi có thể phát hành đĩa hát, còn có thể nhận thưởng”. Cô ta nhẹ nhấp ngụm vang đỏ.
“Lúc ấy tôi thất tình…” Ninh Hoả dừng lại một chút, “Ca khúc của cô đã khiến tôi dao động. Sau đó tôi tìm đến quán bar xem cô hát nhưng cô đã đi rồi”.
Thái Tân Thu bật cười, “Anh đẹp trai như vậy, cũng có lúc thất tình sao?”
“Nữ thần của tôi ngày ngày nghiêm mặt, không thích biểu cảm”. Nụ cười Ninh Hoả nhạt đi, “Hơn nữa lúc đó cô ấy còn có bạn trai”.
Chương Mân nghe xong, không phân biệt được hắn đang nói thật hay giả. Hoặc là, từ trước đến nay cô đều không nhìn thấu Ninh Hoả.
Trợ lý quay lại xe lấy đĩa nhạc.
Thái Tân Thu ký tên lên đó, đưa cho Ninh Hoả: “Tặng anh”.
“Cảm ơn”. Ninh Hoả nhận lấy.
Trên bìa có ba chữ “Cùng quân nói”, bút pháp phóng khoáng.
Hai từ còn lại là: Bản gốc. Lời lẽ hợp lý, không có ý mới —
Ninh Hoả quay MV xong, không ngừng phi nước đại về khu huấn luyện.
Tên của hắn thật ra không đến mức bị loại, có điều cách những người dẫn đầu một khoảng.
Thầy dạy nhảy vừa nhìn thấy hắn, không còn lời nào để nói. “Người ta bị loại dù sao cũng nỗ lực hết sức rồi, còn cậu lại thảnh thơi thật”.
Ninh Hoả đáp lời: “Tôi cũng cố gắng mà”. Lười biếng cũng rất tốn sức.
Hải Khách đến giám sát hắn, thầm nói: “Cậu ngủ nhiều như vậy, đúng là tận lực hơn hẳn người khác”.
Hải Khách luôn cảm thấy, Ninh Hoả cứ lười biếng đến khi bị loại.
Nhưng một tuần huấn luyện mới, trạng thái của Ninh Hoả rất tốt.
Hải Khách nhìn muốn rớt cằm mấy lần, dù sao thì rớt cằm cũng là thói quen xưa nay của hắn, tay nâng lên, khớp răng trái phải cử động, “răng rắc” liền quay về vị trí cũ. Hắn ta hỏi: “Cái gì kích thích cậu thế? Kỹ năng nhảy tiến bộ vượt bậc, cậu không muốn kiếm cơm bằng khuôn mặt này nữa à?” Hải Khách vừa tức vừa mừng.
Ninh Hoả không để tâm lau mồ hôi, “Một kẻ lúc nào cũng đội sổ đột nhiên xông vào hàng đầu, chỉ để tăng nhiệt độ thôi”.
Hải Khách đáp: “Những người phía trước, hoặc là không ký với bất kỳ công ty nào, hoặc là có công ty lớn chống lưng. Chúng ta chỉ là một nơi cỏn con đến để chơi cùng, thêm một chương trình thì sơ yếu lý lịch cũng có thể viết dài một chút”.
“Anh tiếp tục dỗ dành trạm tỷ đi, chuyện của tôi không phiền anh nhọc công”.
Hải Khách trừng mắt, “Anh đây còn phải chia chác từ cậu, nếu kiếm tiền không công thì thật có lỗi quá”.
“Tôi muốn luyện tập tiếp”. Ninh Hoả ra lệnh đuổi khách.
Hải Khách thở dài, rời khỏi phòng tập —
Bên kia trận chiến của Giang Phi Bạch cũng vô cùng oanh liệt. Vừa là chồng, vừa là bạn trai, chuyện nam nữ đều vô cùng nổi tiếng.
“Bài ca phong hoả” đã chiếu được bốn tập, tập năm là vòng lội ngược dòng, thế nên 4 thí sinh dẫn đầu được nghỉ ngơi một tuần.
Hoàng Nhất Diễn rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi. Thần kinh vừa thả lỏng, cơ thể đã cảm thấy mỏi mệt.
Cô cùng Ninh Hoả đều bận rộn thi đấu, đã hơn một tuần không gặp nhau. Vì để giảm bớt nỗi nhớ hắn, cô đều dành toàn bộ thời gian vào âm nhạc.
Lần trước Dịch Hạo Quân giới thiệu nhà sản xuất, có một người tương đối quen thuộc với khái niệm sáng tác của cô, hẹn nhau dùng cơm rồi bàn bạc tiếp.
Dịch Hạo Quân là một kẻ qua cầu rút ván, vốn không phải điểm cuối cô hướng đến.
Nhà sản xuất trước đây từng nghe danh tiếng Tổ Hợp Kim Hoàng, về chuyện Hoàng Nhất Diễn có đạo nhạc hay không, nhà sản xuất vẫn giữ thái độ e dè. Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ hoà hợp.
Xui xẻo chính là, hôm nay dùng cơm cô đã cố tình chọn nhà hàng khác lần trước, thế mà vẫn gặp mặt Lưu Vĩnh Nham.
Trên đường Hoàng Nhất Diễn đến phòng vệ sinh, lúc đi qua hành lang liền nhìn thấy bóng dáng cao gầy, cô dừng bước, định đi đường vòng.
Đôi mắt ưng của Lưu Vĩnh Nham bắt gặp, hắn đuổi theo. Hắn ta túm chặt cổ tay cô, đẩy cô vào chỗ cầu thang thoát hiểm rồi hung hăng ấn cô lên tường.
Vai cô bị đụng mạnh phát đau.
Trên người Lưu Vĩnh Nham nồng nặc mùi rượu, sắc mặt đỏ bừng. Hắn mất lý trí, định cúi người muốn hôn cô.
Hoàng Nhất Diễn vội vàng che chặt miệng, nâng gối định thúc vào bụng dưới của hắn.
Ninh Hoả vẫn thường lôi kéo cô hôn loạn cả lên, nhưng lúc bị hắn hôn, bị hắn yêu thương, đó là tình thú giữa đôi vợ chồng.
Còn Lưu Vĩnh Nham là một tên cặn bã, cô đánh hắn cũng không chút lưu tình.
Lưu Vĩnh Nham uống nhiều rượu nên bước chân hơi lảo đảo, bị cô đá một cái, sau eo đụng vào thành vịn lan can. Hắn ngồi xổm dưới đất, tựa như say rượu bất ngờ nhận ra cô, hô một tiếng: “Diễn Diễn, anh sai rồi”. Đường đường là một gã đàn ông to xác, lại giống như bật khóc.
Hoàng Nhất Diễn xoa bả vai đau nhức. Ninh Hoả dù có hung hăng thế nào đều không làm đau cô. Hắn hơi ép buộc, trông thì dữ dằn nhưng lại chưa từng thật sự có ý động chạm xúc phạm đến cô.
Cô nắn cổ tay bị Lưu Vĩnh Nham túm lấy, cảm thấy ghê tởm.
“Diễn Diễn”. Lưu Vĩnh Nham quỳ rạp trước mặt cô, ôm lấy chân cô. “Diễn —” Hắn nấc một cái, mùi rượu vẩn đục lan toả.
Hoàng Nhất Diễn lại đá hắn một cước, “Rốt cuộc anh muốn gì?”
“Anh muốn bắt đầu với em lần nữa”. Lưu Vĩnh Nham cầu xin nói: “Chúng ta có tình cảm 5 năm, chiếm giữ một phần năm sinh mệnh đối phương”.
“Cút xéo!” Một phần năm sinh mệnh cô đúng là đạp phải cứt chó mà.
“Em đã ly hôn, hiện tại còn gánh danh xấu đạo nhạc, tứ cố vô thân, vì sao không chịu chấp nhận anh chứ?”
Lúc Hoàng Nhất Diễn quay về trấn Ô Sơn, chị cả nhà họ Lưu đã hỏi qua bạn học làm ở Cục Dân chính, biết được hôm ấy Hoàng Nhất Diễn đến làm thủ tục ly hôn. Về phần sau này, thông tin tư liệu đều bị bên đằng trai rút về, chị cả Lưu không hiểu rõ lắm. Thế nên người nhà họ Lưu luôn một mực cho rằng Hoàng Nhất Diễn đã ly hôn.
Hoàng Nhất Diễn cũng không giải thích, giẫm lên tay Lưu Vĩnh Nham.
Hắn đau điếng, không thể không thả tay cô.
Cô đẩy cửa chạy ra ngoài.
Lưu Vĩnh Nham bất ngờ nói: “Việc Thái Tân Thu ăn cắp bài hát của em, anh có thể giúp em chống lại cô ta”.
Hoàng Nhất Diễn nhíu mày. Ca khúc kia do cô và Kim Xán Xán sáng tác, Lưu Vĩnh Nham cũng không rành, sao giờ phút này lại biết chuyện Thái Tân Thu sao chép nhạc của cô.
Lưu Vĩnh Nham bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt như nhỏ máu, hắn thở hổn hển, “Năm kia, Tổ Hợp Kim Hoàng hát bài này. Anh có quay clip lại, là bài hát hoàn chỉnh”.
Hoàng Nhất Diễn cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nặng nề nói: “Anh chỉ cần em quay về, anh vẫn còn yêu em”.
Phía trước có 999 bậc thang, cô chật vật leo lên từng bậc, đột nhiên có người chạy đến nói với cô: “Tôi có một cái cáp treo có thể đưa cô lên, nhưng cô phải trả giá”. Mà cái giá này, không dễ như leo bậc thang. Cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Một lát sau, cô quay lại hỏi: “Làm sao để tôi tin anh?”
Lưu Vĩnh Nham lộ vẻ vui sướng, “Anh có thể cho em xem vài giây trong clip”.
Cô lại đi ra ngoài —
Tối đó, Hoàng Nhất Diễn gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Hoả: “Em muốn gặp anh”.
Ninh Hoả đang nằm trên giường, vội vàng nhảy xuống dưới. Hắn gọi điện thoại cho cô, “Vợ à, anh phát hiện một chỗ tốt có thể yêu đương vụng trộm, ngay bức tường phía sau. Để anh gửi địa chỉ cho em, em lái xe đến đây. Có điều, tốt nhất là sau 12 giờ hẵng đến”.
Cô lập tức mỉm cười, “Được”.
Nếu đổi lại là một người bình thường, chỉ sợ sẽ cảm thấy đề xuất của Ninh Hoả thật quá đáng. Nhưng Hoàng Nhất Diễn liền đồng ý.
Chỗ huấn luyện cũng không phải thật sự đóng kín. Nơi này thuộc khu nghỉ dưỡng, cách thành phố khá xa. Vì cuộc thi nên các thí sinh chỉ hận một ngày không thể dài ra 48 giờ đồng hồ để luyện tập, hoàn toàn không ai chạy ra ngoài làm gì.
Nhưng Ninh Hoả từ thời đi học đến khi sinh viên đều quen thói trốn tiết, đến đây huấn luyện nếu không bỏ ra ngoài mấy lần liền không đáng nói.
Địa chỉ hắn gửi là một gốc cây, thuộc loại đại thụ, cây đa cành lá xum xuê tươi tốt.
Hoàng Nhất Diễn dừng xe, nhìn quanh bốn phía, nhanh nhẹn trèo lên.
Có chút giống như quay lại những ngày tháng trung học trốn tiết. Tường rào ở trường trung học trấn Ô Sơn, không biết cô đã leo qua bao nhiêu lần. Nó cao hai mét năm, cô chỉ cần nhảy một cái, lập tức lộn nhào qua được.
Trên cây tối đen như mực, tán lá hấp thụ ánh trăng, chỉ lọt qua mấy khe nhỏ. Một bên là con đường, bên kia là khu nghỉ mát.
Cô nương nhỏ ngồi trên cành cây chờ tình lang của mình.
Được vài phút, có một bóng dáng nhanh nhẹn trèo lên. “Vợ à”. Giọng nói thấp đến gần như không nghe thấy.
Cô cười một cái, vương tay kéo hắn.
Hắn ôm cô vào lòng.
Hoàng Nhất Diễn hỏi: “Chỗ này không có paparazzi đấy chứ?”
“Có, nhưng là ở cửa lớn đằng kia. Không ai đến con đường này”. Ninh Hoả dừng một chút, trong ánh sáng ảm đạm, cô chỉ như một cái bóng đen. Nhưng dáng vẻ vợ hắn vẫn đẹp nhất. “Em như thế này đến paparazzi cũng không nhận ra”.
Cô mặc một thân đen, đeo khẩu trang còn có kính to bản. “Em tìm anh có việc”. Dù có thể nói qua điện thoại nhưng cô muốn đích thân gặp hắn. Nằm trong lòng hắn, giống như dựa vào ngọn núi bình yên.
“Có chuyện gì?” Ninh Hoả kéo khẩu trang cô xuống, hôn lên cánh môi cô, “Còn quan trọng hơn cả nhớ anh à?”
“Chính sự”.
“Nói đi”.
“Hôm qua em gặp Lưu Vĩnh Nham”.
“Lại là hắn?”
Hoàng Nhất Diễn ôm chặt Ninh Hoả, “Lưu Vĩnh Nam nói, vào cái đêm Giáng Sinh ở Hồng Oa năm đó, hắn có quay clip buổi diễn của Tổ Hợp Kim Hoàng”.
“Hắn lấy đó uy hiếp em?” Ninh Hoả lập tức đoán được ý đồ của Lưu Vĩnh Nham.
“Hắn nói hắn yêu em”.
Ninh Hoả chế giễu: “Yêu cái bà nội ấy”. Hắn muốn sờ chiếc nhẫn vàng trên ngón út cô, bỗng dưng phát hiện không thấy đâu nữa.
Thay vào đó là một chiếc nhẫn kim cương thanh mảnh. Hắn véo ngón áp út của cô, cũng là một chiếc nhẫn kim cương.
Ánh trăng lẳng lặng bên ngoài, hai viên kim cương thu hết hào quang, tĩnh lặng phát sáng. Giống như đôi nam nữ trên cây lúc này.
— HẾT CHƯƠNG 41 —
Tác giả :
Giá Oản Chúc