Hôn Hoàng
Chương 39 Ba cái em gái cô ta ấy
Ninh Hoả từng ám chỉ, Lưu Vĩnh Nham là một tên không chung thuỷ. Nhưng Hoàng Nhất Diễn không nghe lọt tai.
Vừa rồi lúc Lưu Vĩnh Nham chỉ thẳng mặt Ninh Hoả hãm hại mình, cô cũng không tin.
Lưu Vĩnh Nham luyên thuyên rất nhiều, cô chỉ đồng tình với một câu duy nhất: “Em là kẻ yêu điên cuồng”.
Hoàng Nhất Diễn gửi WeChat cho Ninh Hoả, thành thật kể với hắn: “Minh Vọng Thư nói, em là người thứ ba xen vào hai người”. Khai báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho bạn trai biết, đây mới chính là kẻ yêu đương điên cuồng.
Hơn một giờ sau, Ninh Hoả trả lời: “Ba cái em gái cô ta ấy”.
Hoàng Nhất Diễn cười trộm một tiếng. Nói xấu người yêu cũ thì thật không hay, có thể thấy hắn đã nhẫn nhịn hết mức rồi, cô không khỏi mừng thầm.
Cô chung quy vẫn là một người phàm tục.
Nửa tiếng sau, Ninh Hoả gọi điện đến, “Minh Vọng Thư tìm em à?”
“Là Lưu Vĩnh Nhan đến văn phòng của em”.
“Em gặp mặt hắn?” Ninh Khuất Khuất cảm thấy không thoải mái, chuyện lần trước đánh nhau với tên con đồ ấy, hắn còn chưa tính sổ hết.
“Cùng ở trong cái vòng này, gặp cũng không sao, không để ý tới là được”. Gặp mặt Lưu Vĩnh Nham là thứ yếu, điều Hoàng Nhất Diễn lo lắng là: “Quan hệ của chúng ta với người yêu cũ, quá mức nguy hiểm. Lỡ như trong trường hợp bị bọn họ phơi bày ra ánh sáng, em công khai việc ly hôn với công chúng, anh nhất định phải phủi sạch hoàn toàn quan hệ với em đấy”. Tổ Hợp Kim Hoàng dù có nổi tiếng cũng không quá phổ biến bên ngoài, hiện giờ Giang Phi Bạch đi trên con đường ‘hắc hồng’, ở nhà cũng chỉ có thể khép chặt cửa sổ.
“Biết rồi”. Hắn nhẹ đáp một tiếng, “Để anh nói chuyện với Minh Vọng Thư, em đừng gặp Lưu Vĩnh Nham nữa”. Ninh Hoả thiếu chút nữa dùng từ “cặn bã” để hình dung Lưu Vĩnh Nham. Nhưng dù sao đó cũng là tên đàn ông Hoàng Nhất Diễn từng yêu, Ninh Hoả đành phải đổi lại: “Nếu hắn còn đến quấy rầy, em cứ trực tiếp tìm anh, em là người phụ nữ của anh”.
“Được”. Vừa rồi Hoàng Nhất Diễn cười trộm, lúc này không giấu được ý vui đầy mặt.
Cô là người phụ nữ của hắn, còn hắn là người đàn ông của cô. Bọn họ đều thuộc về nhau.
Những lời này nghe thật êm tai.
Về chuyện của Liễu Nha, Hoàng Nhất Diễn vẫn đang suy nghĩ có nên hỏi Ninh Hoả hay không.
Bên kia Ninh Hoả đáp một tiếng với người ở đó, nói vào điện thoại: “Thầy dạy nhảy gọi anh rồi, ông ta không nhìn thấy anh vài phút sẽ phát điên lên”.
“Anh đi đi”. Cuối cùng cũng không thể hỏi được —
Tối đó, Ninh Hoả gửi tin nhắn WeChat cho Minh Vọng Thư: “Có tiện nói chuyện điện thoại không?”
“Được”.
Hắn ấn dãy số của cô ta. Trước kia tên Minh Vọng Thư trong danh bạ của hắn là ba chữ A, hiện giờ chỉ có thể xếp theo bính âm.
Chuông điện thoại vang lên chưa đầy một giây, Minh Vọng Thư đã nhận máy, cô cười: “Ninh Hoả à”.
“Minh Vọng Thư”.
Một tiếng gọi này, nghe xong chỉ muốn rơi lệ. Cô đột nhiên cảm thấy mình đã đánh mất kho báu khó tìm nhất đời mình.
“Từ lúc chia tay đến nay, tôi không nói nhiều với cô, là bởi vì hồi năm ba đại học, trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, thường xuyên suy nghĩ lung tung, nhưng nghĩ gì cũng không xong”. Ninh Hoả kể chuyện quá khứ, vô cùng bình tĩnh. Giống như từ một bên bờ sông nhìn qua, xa xa sóng nước chìm nổi, tất thảy đều thuộc về bờ bên kia. “Vì để thay đổi cục diện bế tắc ấy, mỗi người chúng ta đều đã cố hết sức, chia tay trong hoà bình. Cũng từng thật lòng yêu nhau một thời gian, tôi không muốn nặng lời với cô. Nhưng việc chúng ta chia tay, vốn không liên quan đến cô ấy. Tôi nảy sinh hứng thú với cô ấy, là sau khi hai ta đường ai nấy đi”.
“Cô ta mách lẻo với anh à?” Minh Vọng Thư vẫn duy trì nụ cười, “Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”
“Tôi và cô chia tay, tự tôi thấy chưa từng nói xấu cô. Chuyện cô cùng giáo sư trẻ tuổi kia, tôi cũng không oán trách một lời. Bạn học cô chỉ trích tôi phụ bạc, tôi cũng không phản bác. Minh Vọng Thư, tôi tự hỏi mình đối với cô đã cạn tình cạn nghĩa”.
Trái tim Minh Vọng Thư như treo lơ lửng trên quả cân, mỗi lần hắn nói một câu, liền tăng thêm trọng lượng.
Ninh Hoả nói tiếp: “Cũng như thế, chuyện tôi ly hôn với cô ấy, tôi cũng không cho phép cô dùng bất kỳ lý do gì công kích người ta”.
Minh Vọng Thư lẩm bẩm nói: “Chúng ta yêu nhau hơn 5 năm —”
Hắn ngắt lời: “Mỗi người chúng ta đều có cuộc sống mới. Cô hẳn cũng nên tôn trọng chồng của mình, nếu có chuyện thì kể cho hắn nghe, chứ không phải tôi”.
Minh Vọng Thư âm thầm khóc, truy hỏi: “Ninh Hoả, vì sao chúng ta lại chia tay chứ?”
Ninh Hoả cười một tiếng: “Cô đọc đủ thi thư, học rộng hiểu nhiều, nhưng đối với chuyện tình cảm lại quá để tâm vụn vặt. Cô nhớ lại xem, khi cô còn học cao trung đã tự tại thế nào, dũng cảm không sợ hãi thế nào”.
Minh Vọng Thư khi đó giống như một tia sáng mặt trời chói lọi, không nghĩ rằng, sau này lại biến thành đèn cạn dầu trong góc.
Ninh Hoả nói tiếp: “Cô sống cuộc đời mình khao khát, cũng nên học được cách buông bỏ. Nếu đến giờ cô còn không thoát khỏi chuyện tình cảm trước đây, tôi đề nghị cô nên đến gặp bác sĩ tâm lý”.
“Có đôi khi em… thật sự muốn quay về quá khứ”. Ví như, đêm khuya lúc tỉnh giấc.
“Là cô tự lừa dối bản thân, cô vốn không cố chấp như cô tưởng. Nếu không có tin tức về tôi, cô đã sống rất tốt. Cô cho rằng, sau khi tôi rời khỏi cô, không có sở trường tài năng gì, so với cô sẽ vô cùng vất vả. Nhưng sau đó cô phát hiện tôi vẫn rất ổn, tâm lý không cân bằng. Tất cả sự cố chấp của cô, đều xuất hiện sau khi nhìn thấy tôi trở thành người nổi tiếng”. Hắn nhẹ thở dài, “Minh Vọng Thư, tôi thật sự không muốn nói trắng ra như vậy”.
“Em…” Minh Vọng Thư có chút luống cuống, cô bịa rất nhiều lý do, tự lừa gạt chính mình. Nhưng Ninh Hoả vẫn nhất quyết một mũi đâm vào, vạch trần toàn bộ.
“Đây là lần cuối cùng tôi khuyên cô. Nếu cô lại gây sóng gió gì, tôi sẽ không khách sáo thế nữa”. Ngữ khí Ninh Hoả lạnh lùng.
“Ninh Hoả —”
Hắn tuyệt tình ngắt điện thoại —
Tại Vĩnh Hồ Sơn Trang, 2 người bảo vệ của toà nhà 2 đang đứng nói chuyện phiếm.
Một người thần bí nói: “Tôi nghe bảo chỗ chúng ta có một ngôi sao đang sống”.
“Đúng vậy đó”. Một người khác tiếp lời: “Trong khu nhà cao tầng nhỏ ấy, có phóng viên đến phòng quản lý tra tên chủ hộ rồi”.
Hoàng Nhất Diễn vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe được lời này, thầm cảm thấy may mắn, trước đây Ninh Hoả rất ít sống trong căn nhà tân hôn của họ nên tên đăng ký ở chỗ quản lý chỉ có mình cô.
Có điều, căn nhà này cũng biến thành củ khoai nóng bỏng tay.
Giấy chứng nhận bất động sản vẫn có tên của hai vợ chồng. Trên giấy phép mua xe, vẫn dùng danh nghĩa của Ninh Hoả.
Hoàng Nhất Diễn ảo não nghĩ, ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn đi nhầm một bước. Đáng lẽ sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cô phải lập tức xử lý bất động sản và sang tên xe cho mình. Kéo dài đến tận giờ phút này, đúng là đêm dài lắm mộng.
Suy nghĩ vừa nổi lên, lập tức tiến hành.
Con gái lớn nhà họ Hoàng có một người bạn làm luật sư, cũng từng gặp mặt Hoàng Nhất Diễn mấy lần. Nghe chị cả nói, vị luật sư kia có thể tin tưởng được.
Hoàng Nhất Diễn sau một lúc mới tìm được điện thoại luật sư, cô gọi xin tư vấn về trình tự phân chia tài sản sau ly hôn.
Luật sư vô cùng kiên nhẫn, từng bước từng bước giải đáp mọi vấn đề của cô.
Sau khi hiểu rõ mọi thứ, cô mỉm cười: “Thật rất chuyên nghiệp, cảm ơn. Lần trước chị cả giới thiệu cậu, định tìm cậu đại diện tôi xử lý thủ tục ly hôn”.
Luật sư sửng sốt một chút mới nói: “Vì bị lợi dụng sơ hở quá nhiều nên ở trấn Ô Sơn không cho đại diện ly hôn nữa đâu. Lần trước cảnh sát đã triệt phá một băng nhóm chuyên làm giả chứng chỉ ở đầu phố. Trấn Ô Sơn mới đổi quy định, một khi xuất trình giấy chứng nhận, hai bên nhất định phải tự giác có mặt đầy đủ. Hơn nữa còn bổ sung thêm yêu cầu, trong quá trình hoà giải phải có chữ ký của cả hai phía”.
“…” Lông mày thanh mảnh của Hoàng Nhất Diễn nhíu chặt, “Quy định này có khi nào?”
“Đầu tháng Sáu xuất hiện, ban hành vào giữa tháng Sáu. Trong giai đoạn chuyển tiếp, luật sư vẫn có thể nhận đại diện. Bắt đầu từ tháng Bảy thì tất cả đều bị cấm”.
Sắc mặt Hoàng Nhất Diễn trầm xuống. Cô và Ninh Hoả ly hôn vào ngày 3 tháng Bảy.
Ngày đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cửa gỗ phòng 503 của toà nhà số 8 tại Hoa Viên Kim Biên bị đổ keo dính, cô không còn chỗ nào để đi nên phải chuyển về sống ở Vĩnh Hồ Sơn Trang. Còn Ninh Hoả thì lái xe về trấn Ô Sơn làm giấy chứng nhận ly hôn, rất muộn mới quay lại.
Hắn hiếm khi lái xe, tốc độ lái chậm như vậy cũng dễ hiểu.
Có điều cẩn thận suy nghĩ, ngày đó chỗ nào cũng bất thường.
Tâm tư Hoàng Nhất Diễn không yên. Giống như năm ngoái, khi nhìn thấy Liễu Nha xuất hiện thì đột nhiên nhịp tim đập mạnh. Nhưng lý trí nói cho cô biết, Ninh Hoả vốn không phải Lưu Vĩnh Nham.
Hoàng Nhất Diễn đi xuống ga-ra toà 2, xuyên qua một nửa tầng hầm, lén lút quay lại nhà cưới.
Giấy chứng nhận ly hôn của cô để trong ngăn kéo, đặt cùng với cái của Ninh Hoả. Là do cô quá tin tưởng Ninh Hoả, hoàn toàn không nghi ngờ thật giả.
Sau khi ly hôn, giấy chứng hôn của họ cần đóng dấu mới có hiệu lực huỷ bỏ.
Mà lúc này cô phát hiện, tờ hôn thú của hai người đã không thấy tăm hơi.
Ngày đó Ninh Hoả mang về, chỉ có một tờ giấy ly hôn cùng một số giấy tờ tuỳ thân khác của cô. Mà cô lúc ấy cũng không để tâm trong lòng.
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, ngày đó quả thật không bình thường.
Cửa phòng thuê bị dính đầy keo dán, theo tính cách của Ninh Hoả, hắn hẳn sẽ lo cho sự an toàn của cô, nhất định không rời đi. Ngay cả khi cô có đuổi hắn chăng nữa, hắn cũng sẽ kéo cô đi cùng.
Nhưng hắn một mình đến trấn Ô Sơn, tối muộn mới quay về, hoàn toàn không bận tâm đám ‘hắc tử’ sẽ gây bất lợi cho cô.
Hoàng Nhất Diễn thả tờ giấy ly hôn xuống, lẩm bẩm nói: “Không lẽ lại gặp Đát Kỷ sao?” —
Ngày hôm sau, Hoàng Nhất Diễn gọi điện thoại đến Cục Dân chính trấn Ô Sơn để tra cứu số giấy chứng nhận ly hôn.
Đối phương thông báo: “Số này chứng thực đã ly hôn”.
Cô hỏi lại: “Người vợ là họ Hoàng đúng không?”
Đối phương bèn đáp: “Vợ không phải họ Hoàng”.
Hoàng Nhất Diễn hiểu rồi.
Số chứng nhận được sao chép từ giấy ly hôn của người khác.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi. Cô thầm nghĩ, nếu đem Ninh Hoả đi nướng chín rồi cho vào miệng ăn, mùi vị sẽ thế nào nhỉ?
Đầu óc rối loạn đến đâu, buổi diễn vẫn phải tiếp tục. Hoàng Nhất Diễn tập đến tận đêm khuya mới quay về phòng 1602 của toà nhà số 2.
Rèm cửa kéo chặt, một mảnh tối đen.
Hoàng Nhất Diễn bật đèn, cảm giác phía trước mình có một bóng dáng to lớn bất ngờ ập tới.
Sở dĩ nói là cảm giác, là vì đối phương dùng tốc độ sét đánh, khiến hai mắt cô tối sầm, sau đó hắn hôn lên.
Ninh Hoả bị nghẹn gần mười ngày hung hăng gặm cắn cánh môi cô, năm ngón tay khẽ nâng cổ cô, xoa nắn phía sau gáy cô, ban đầu không dám mạnh tay, dần dần lại nóng nảy. Hắn cố gắng kiềm chế cơn đói khát.
Qua một lúc lâu, hắn mới chịu buông cô, khàn giọng gọi: “Vợ ơi”.
Hoàng Nhất Diễn suýt nữa thở không nổi, trợn mắt chỉ thấy đôi con ngươi quyến rũ của hắn. Lý trí cô quay trở về, dùng hết sức đẩy hắn ra.
“Vợ sao vậy?”
Nghe được xưng hô này, cô không khỏi nhớ đến mưu đồ hắn lừa đảo chuyện ly hôn. Cô tức giận khó bình tĩnh, không để ý đến hắn nữa.
Biểu tình của cô không bằng lúc hôn hắn vào mười ngày trước, Ninh Hoả hơi khựng lại, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Minh Vọng Thư lại làm phiền em à?”
Hoàng Nhất Diễn không nói một lời.
Ninh Hoả khẽ dỗ dành cô, “Ai khi dễ em nào?”
Còn ai có thể khi dễ cô đây?
“Nói chuyện đi, nếu có gì thì phải nói”.
“Em hỏi anh”. Hoàng Nhất Diễn ngước mắt, “Có phải anh xúi giục Liễu Nha quyến rũ Lưu Vĩnh Nham không?”
“Ồ, mặt nặng mày nhẹ với anh nửa ngày, ra là vì hắn”. Ninh Hoả buông tay cô, nửa ngồi nửa tựa vào tay vịn sô pha, cười châm chọc: “Tự thân hắn quản không được nửa thân dưới lại đổ thừa cho anh?”
Hoàng Nhất Diễn cũng cảm thấy, hình như mình hỏi hơi vô lý.
“Cái người tên Liễu Nha kia, lúc anh còn cạnh Minh Vọng Thư đã từng ăn cơm vài lần, còn những thứ quan hệ khác không có. Cô ta muốn hẹn anh qua đêm, rất chướng mắt”. Ninh Hoả bật cười một cái, “Không lẽ là anh cầm dao ép hắn ăn nằm với fan mình sao? Hơn nữa, hắn còn cần anh xúi giục? Trước kia anh quan tâm đến thể diện của em, muốn nói gì cũng không thể thẳng thắn. Hiện giờ anh ăn ngay nói thật, Liễu Nha đã là fan nữ thứ ba có quan hệ với hắn rồi. Hai người trước, anh từng nhắc nhở em, nhưng chính em coi như đánh rắm không thèm nghe”.
Hoàng Nhất Diễn thật sự không biết Lưu Vĩnh Nham còn qua lại với hai người trước đó, “Hắn bắt đầu từ lúc nào?”
“Tất cả đều là chuyện quá khứ, em hỏi làm gì. Hắn qua lại với fan tháng Một hay tháng Hai thì có khác gì nhau?”
Đúng là không khác. Cô im bặt.
Ninh Hoả châm chọc một câu, “Hắn dùng lời lẽ sứt sẹo như vậy lừa em, xem em là người bị thiểu năng trí tuệ à?”
Nói đến chuyện thiểu năng trí tuệ, cô lại nghĩ tới giấy ly hôn, “Anh là tên khốn kiếp chỉ biết lừa đảo!”
“Lại sao nữa?”
“Giấy ly hôn là thế nào? Cửa nhà em bị đổ keo là thế nào?”
Ninh Hoả đứng bật dậy, muốn kéo tay cô, “Em nghe anh giải thích đã”.
Cô gạt tay hắn, “Rõ ràng chính anh mới là người xem em như thiểu năng trí tuệ”.
“Nhưng em tin anh mà”.
“…” Vì sao cô lại thích loại đàn ông này chứ? Cô giận dữ đến mức xoay người bước vào phòng ngủ.
Lời vừa rồi chỉ là Ninh Hoả buộc miệng thốt ra, sau khi ý thức nói sai liền lập tức ngăn cô lại. “Vợ à, anh không muốn ly hôn”.
Cô lạnh lùng trừng hắn, “Anh không muốn ly hôn nên anh gạt em!”
“Nhưng em lại muốn ly hôn”.
“Vô lại! Em thật sự nghĩ có kẻ xấu nào đó đã đổ keo vào cửa nhà”. Cô muốn đấm một cú vào người anh. Không dám chạm vào mặt, chỉ có thể trút giận lên bả vai hắn.
Ninh Hoả không bị cô ảnh hưởng, “Anh xin nghỉ phép mới ra được đây. Thời gian không nhiều, chỉ có một đêm, em đừng cãi nhau với anh nữa”.
“Không cãi nhau, em về phòng”.
Hắn một tay giữ chặt eo cô, “Dựa theo quy trình, sau khi hai người cãi nhau sẽ chiến tranh lạnh, nhưng anh thật sự rất vội, không rảnh cùng em ầm ĩ”. Nếu nhàn rỗi đến mức đau trứng, hắn cũng có thể đưa đẩy diễn mấy trò xích mích nho nhỏ giữa các cặp tình nhân với cô.
Hoàng Nhất Diễn cười cũng như không, “Em không muốn nhìn thấy mặt anh, cút đi cho em”.
“Không rời xa em, em không cách nào buông lỏng cảnh giác”. Nếu không có tờ giấy ly hôn đó, cô chỉ càng đi càng xa. Cô chính là người tính tình quyết liệt như thế.
“Một bụng xấu xa”. Cô nhấc chân muốn đá hắn.
Ninh Hoả giữ lấy chân cô, “Anh biết em cá tính mạnh mẽ, cũng nguyện ý dỗ dành em, cưng chiều em. Nhưng nếu em quá mức cứng rắn, anh cũng không ngại nói cho em biết, giữa hai người chúng ta, ai mới nắm quyền”.
Vừa rồi lúc Lưu Vĩnh Nham chỉ thẳng mặt Ninh Hoả hãm hại mình, cô cũng không tin.
Lưu Vĩnh Nham luyên thuyên rất nhiều, cô chỉ đồng tình với một câu duy nhất: “Em là kẻ yêu điên cuồng”.
Hoàng Nhất Diễn gửi WeChat cho Ninh Hoả, thành thật kể với hắn: “Minh Vọng Thư nói, em là người thứ ba xen vào hai người”. Khai báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho bạn trai biết, đây mới chính là kẻ yêu đương điên cuồng.
Hơn một giờ sau, Ninh Hoả trả lời: “Ba cái em gái cô ta ấy”.
Hoàng Nhất Diễn cười trộm một tiếng. Nói xấu người yêu cũ thì thật không hay, có thể thấy hắn đã nhẫn nhịn hết mức rồi, cô không khỏi mừng thầm.
Cô chung quy vẫn là một người phàm tục.
Nửa tiếng sau, Ninh Hoả gọi điện đến, “Minh Vọng Thư tìm em à?”
“Là Lưu Vĩnh Nhan đến văn phòng của em”.
“Em gặp mặt hắn?” Ninh Khuất Khuất cảm thấy không thoải mái, chuyện lần trước đánh nhau với tên con đồ ấy, hắn còn chưa tính sổ hết.
“Cùng ở trong cái vòng này, gặp cũng không sao, không để ý tới là được”. Gặp mặt Lưu Vĩnh Nham là thứ yếu, điều Hoàng Nhất Diễn lo lắng là: “Quan hệ của chúng ta với người yêu cũ, quá mức nguy hiểm. Lỡ như trong trường hợp bị bọn họ phơi bày ra ánh sáng, em công khai việc ly hôn với công chúng, anh nhất định phải phủi sạch hoàn toàn quan hệ với em đấy”. Tổ Hợp Kim Hoàng dù có nổi tiếng cũng không quá phổ biến bên ngoài, hiện giờ Giang Phi Bạch đi trên con đường ‘hắc hồng’, ở nhà cũng chỉ có thể khép chặt cửa sổ.
“Biết rồi”. Hắn nhẹ đáp một tiếng, “Để anh nói chuyện với Minh Vọng Thư, em đừng gặp Lưu Vĩnh Nham nữa”. Ninh Hoả thiếu chút nữa dùng từ “cặn bã” để hình dung Lưu Vĩnh Nham. Nhưng dù sao đó cũng là tên đàn ông Hoàng Nhất Diễn từng yêu, Ninh Hoả đành phải đổi lại: “Nếu hắn còn đến quấy rầy, em cứ trực tiếp tìm anh, em là người phụ nữ của anh”.
“Được”. Vừa rồi Hoàng Nhất Diễn cười trộm, lúc này không giấu được ý vui đầy mặt.
Cô là người phụ nữ của hắn, còn hắn là người đàn ông của cô. Bọn họ đều thuộc về nhau.
Những lời này nghe thật êm tai.
Về chuyện của Liễu Nha, Hoàng Nhất Diễn vẫn đang suy nghĩ có nên hỏi Ninh Hoả hay không.
Bên kia Ninh Hoả đáp một tiếng với người ở đó, nói vào điện thoại: “Thầy dạy nhảy gọi anh rồi, ông ta không nhìn thấy anh vài phút sẽ phát điên lên”.
“Anh đi đi”. Cuối cùng cũng không thể hỏi được —
Tối đó, Ninh Hoả gửi tin nhắn WeChat cho Minh Vọng Thư: “Có tiện nói chuyện điện thoại không?”
“Được”.
Hắn ấn dãy số của cô ta. Trước kia tên Minh Vọng Thư trong danh bạ của hắn là ba chữ A, hiện giờ chỉ có thể xếp theo bính âm.
Chuông điện thoại vang lên chưa đầy một giây, Minh Vọng Thư đã nhận máy, cô cười: “Ninh Hoả à”.
“Minh Vọng Thư”.
Một tiếng gọi này, nghe xong chỉ muốn rơi lệ. Cô đột nhiên cảm thấy mình đã đánh mất kho báu khó tìm nhất đời mình.
“Từ lúc chia tay đến nay, tôi không nói nhiều với cô, là bởi vì hồi năm ba đại học, trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, thường xuyên suy nghĩ lung tung, nhưng nghĩ gì cũng không xong”. Ninh Hoả kể chuyện quá khứ, vô cùng bình tĩnh. Giống như từ một bên bờ sông nhìn qua, xa xa sóng nước chìm nổi, tất thảy đều thuộc về bờ bên kia. “Vì để thay đổi cục diện bế tắc ấy, mỗi người chúng ta đều đã cố hết sức, chia tay trong hoà bình. Cũng từng thật lòng yêu nhau một thời gian, tôi không muốn nặng lời với cô. Nhưng việc chúng ta chia tay, vốn không liên quan đến cô ấy. Tôi nảy sinh hứng thú với cô ấy, là sau khi hai ta đường ai nấy đi”.
“Cô ta mách lẻo với anh à?” Minh Vọng Thư vẫn duy trì nụ cười, “Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”
“Tôi và cô chia tay, tự tôi thấy chưa từng nói xấu cô. Chuyện cô cùng giáo sư trẻ tuổi kia, tôi cũng không oán trách một lời. Bạn học cô chỉ trích tôi phụ bạc, tôi cũng không phản bác. Minh Vọng Thư, tôi tự hỏi mình đối với cô đã cạn tình cạn nghĩa”.
Trái tim Minh Vọng Thư như treo lơ lửng trên quả cân, mỗi lần hắn nói một câu, liền tăng thêm trọng lượng.
Ninh Hoả nói tiếp: “Cũng như thế, chuyện tôi ly hôn với cô ấy, tôi cũng không cho phép cô dùng bất kỳ lý do gì công kích người ta”.
Minh Vọng Thư lẩm bẩm nói: “Chúng ta yêu nhau hơn 5 năm —”
Hắn ngắt lời: “Mỗi người chúng ta đều có cuộc sống mới. Cô hẳn cũng nên tôn trọng chồng của mình, nếu có chuyện thì kể cho hắn nghe, chứ không phải tôi”.
Minh Vọng Thư âm thầm khóc, truy hỏi: “Ninh Hoả, vì sao chúng ta lại chia tay chứ?”
Ninh Hoả cười một tiếng: “Cô đọc đủ thi thư, học rộng hiểu nhiều, nhưng đối với chuyện tình cảm lại quá để tâm vụn vặt. Cô nhớ lại xem, khi cô còn học cao trung đã tự tại thế nào, dũng cảm không sợ hãi thế nào”.
Minh Vọng Thư khi đó giống như một tia sáng mặt trời chói lọi, không nghĩ rằng, sau này lại biến thành đèn cạn dầu trong góc.
Ninh Hoả nói tiếp: “Cô sống cuộc đời mình khao khát, cũng nên học được cách buông bỏ. Nếu đến giờ cô còn không thoát khỏi chuyện tình cảm trước đây, tôi đề nghị cô nên đến gặp bác sĩ tâm lý”.
“Có đôi khi em… thật sự muốn quay về quá khứ”. Ví như, đêm khuya lúc tỉnh giấc.
“Là cô tự lừa dối bản thân, cô vốn không cố chấp như cô tưởng. Nếu không có tin tức về tôi, cô đã sống rất tốt. Cô cho rằng, sau khi tôi rời khỏi cô, không có sở trường tài năng gì, so với cô sẽ vô cùng vất vả. Nhưng sau đó cô phát hiện tôi vẫn rất ổn, tâm lý không cân bằng. Tất cả sự cố chấp của cô, đều xuất hiện sau khi nhìn thấy tôi trở thành người nổi tiếng”. Hắn nhẹ thở dài, “Minh Vọng Thư, tôi thật sự không muốn nói trắng ra như vậy”.
“Em…” Minh Vọng Thư có chút luống cuống, cô bịa rất nhiều lý do, tự lừa gạt chính mình. Nhưng Ninh Hoả vẫn nhất quyết một mũi đâm vào, vạch trần toàn bộ.
“Đây là lần cuối cùng tôi khuyên cô. Nếu cô lại gây sóng gió gì, tôi sẽ không khách sáo thế nữa”. Ngữ khí Ninh Hoả lạnh lùng.
“Ninh Hoả —”
Hắn tuyệt tình ngắt điện thoại —
Tại Vĩnh Hồ Sơn Trang, 2 người bảo vệ của toà nhà 2 đang đứng nói chuyện phiếm.
Một người thần bí nói: “Tôi nghe bảo chỗ chúng ta có một ngôi sao đang sống”.
“Đúng vậy đó”. Một người khác tiếp lời: “Trong khu nhà cao tầng nhỏ ấy, có phóng viên đến phòng quản lý tra tên chủ hộ rồi”.
Hoàng Nhất Diễn vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe được lời này, thầm cảm thấy may mắn, trước đây Ninh Hoả rất ít sống trong căn nhà tân hôn của họ nên tên đăng ký ở chỗ quản lý chỉ có mình cô.
Có điều, căn nhà này cũng biến thành củ khoai nóng bỏng tay.
Giấy chứng nhận bất động sản vẫn có tên của hai vợ chồng. Trên giấy phép mua xe, vẫn dùng danh nghĩa của Ninh Hoả.
Hoàng Nhất Diễn ảo não nghĩ, ngàn tính vạn tính cuối cùng vẫn đi nhầm một bước. Đáng lẽ sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cô phải lập tức xử lý bất động sản và sang tên xe cho mình. Kéo dài đến tận giờ phút này, đúng là đêm dài lắm mộng.
Suy nghĩ vừa nổi lên, lập tức tiến hành.
Con gái lớn nhà họ Hoàng có một người bạn làm luật sư, cũng từng gặp mặt Hoàng Nhất Diễn mấy lần. Nghe chị cả nói, vị luật sư kia có thể tin tưởng được.
Hoàng Nhất Diễn sau một lúc mới tìm được điện thoại luật sư, cô gọi xin tư vấn về trình tự phân chia tài sản sau ly hôn.
Luật sư vô cùng kiên nhẫn, từng bước từng bước giải đáp mọi vấn đề của cô.
Sau khi hiểu rõ mọi thứ, cô mỉm cười: “Thật rất chuyên nghiệp, cảm ơn. Lần trước chị cả giới thiệu cậu, định tìm cậu đại diện tôi xử lý thủ tục ly hôn”.
Luật sư sửng sốt một chút mới nói: “Vì bị lợi dụng sơ hở quá nhiều nên ở trấn Ô Sơn không cho đại diện ly hôn nữa đâu. Lần trước cảnh sát đã triệt phá một băng nhóm chuyên làm giả chứng chỉ ở đầu phố. Trấn Ô Sơn mới đổi quy định, một khi xuất trình giấy chứng nhận, hai bên nhất định phải tự giác có mặt đầy đủ. Hơn nữa còn bổ sung thêm yêu cầu, trong quá trình hoà giải phải có chữ ký của cả hai phía”.
“…” Lông mày thanh mảnh của Hoàng Nhất Diễn nhíu chặt, “Quy định này có khi nào?”
“Đầu tháng Sáu xuất hiện, ban hành vào giữa tháng Sáu. Trong giai đoạn chuyển tiếp, luật sư vẫn có thể nhận đại diện. Bắt đầu từ tháng Bảy thì tất cả đều bị cấm”.
Sắc mặt Hoàng Nhất Diễn trầm xuống. Cô và Ninh Hoả ly hôn vào ngày 3 tháng Bảy.
Ngày đó đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cửa gỗ phòng 503 của toà nhà số 8 tại Hoa Viên Kim Biên bị đổ keo dính, cô không còn chỗ nào để đi nên phải chuyển về sống ở Vĩnh Hồ Sơn Trang. Còn Ninh Hoả thì lái xe về trấn Ô Sơn làm giấy chứng nhận ly hôn, rất muộn mới quay lại.
Hắn hiếm khi lái xe, tốc độ lái chậm như vậy cũng dễ hiểu.
Có điều cẩn thận suy nghĩ, ngày đó chỗ nào cũng bất thường.
Tâm tư Hoàng Nhất Diễn không yên. Giống như năm ngoái, khi nhìn thấy Liễu Nha xuất hiện thì đột nhiên nhịp tim đập mạnh. Nhưng lý trí nói cho cô biết, Ninh Hoả vốn không phải Lưu Vĩnh Nham.
Hoàng Nhất Diễn đi xuống ga-ra toà 2, xuyên qua một nửa tầng hầm, lén lút quay lại nhà cưới.
Giấy chứng nhận ly hôn của cô để trong ngăn kéo, đặt cùng với cái của Ninh Hoả. Là do cô quá tin tưởng Ninh Hoả, hoàn toàn không nghi ngờ thật giả.
Sau khi ly hôn, giấy chứng hôn của họ cần đóng dấu mới có hiệu lực huỷ bỏ.
Mà lúc này cô phát hiện, tờ hôn thú của hai người đã không thấy tăm hơi.
Ngày đó Ninh Hoả mang về, chỉ có một tờ giấy ly hôn cùng một số giấy tờ tuỳ thân khác của cô. Mà cô lúc ấy cũng không để tâm trong lòng.
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, ngày đó quả thật không bình thường.
Cửa phòng thuê bị dính đầy keo dán, theo tính cách của Ninh Hoả, hắn hẳn sẽ lo cho sự an toàn của cô, nhất định không rời đi. Ngay cả khi cô có đuổi hắn chăng nữa, hắn cũng sẽ kéo cô đi cùng.
Nhưng hắn một mình đến trấn Ô Sơn, tối muộn mới quay về, hoàn toàn không bận tâm đám ‘hắc tử’ sẽ gây bất lợi cho cô.
Hoàng Nhất Diễn thả tờ giấy ly hôn xuống, lẩm bẩm nói: “Không lẽ lại gặp Đát Kỷ sao?” —
Ngày hôm sau, Hoàng Nhất Diễn gọi điện thoại đến Cục Dân chính trấn Ô Sơn để tra cứu số giấy chứng nhận ly hôn.
Đối phương thông báo: “Số này chứng thực đã ly hôn”.
Cô hỏi lại: “Người vợ là họ Hoàng đúng không?”
Đối phương bèn đáp: “Vợ không phải họ Hoàng”.
Hoàng Nhất Diễn hiểu rồi.
Số chứng nhận được sao chép từ giấy ly hôn của người khác.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi. Cô thầm nghĩ, nếu đem Ninh Hoả đi nướng chín rồi cho vào miệng ăn, mùi vị sẽ thế nào nhỉ?
Đầu óc rối loạn đến đâu, buổi diễn vẫn phải tiếp tục. Hoàng Nhất Diễn tập đến tận đêm khuya mới quay về phòng 1602 của toà nhà số 2.
Rèm cửa kéo chặt, một mảnh tối đen.
Hoàng Nhất Diễn bật đèn, cảm giác phía trước mình có một bóng dáng to lớn bất ngờ ập tới.
Sở dĩ nói là cảm giác, là vì đối phương dùng tốc độ sét đánh, khiến hai mắt cô tối sầm, sau đó hắn hôn lên.
Ninh Hoả bị nghẹn gần mười ngày hung hăng gặm cắn cánh môi cô, năm ngón tay khẽ nâng cổ cô, xoa nắn phía sau gáy cô, ban đầu không dám mạnh tay, dần dần lại nóng nảy. Hắn cố gắng kiềm chế cơn đói khát.
Qua một lúc lâu, hắn mới chịu buông cô, khàn giọng gọi: “Vợ ơi”.
Hoàng Nhất Diễn suýt nữa thở không nổi, trợn mắt chỉ thấy đôi con ngươi quyến rũ của hắn. Lý trí cô quay trở về, dùng hết sức đẩy hắn ra.
“Vợ sao vậy?”
Nghe được xưng hô này, cô không khỏi nhớ đến mưu đồ hắn lừa đảo chuyện ly hôn. Cô tức giận khó bình tĩnh, không để ý đến hắn nữa.
Biểu tình của cô không bằng lúc hôn hắn vào mười ngày trước, Ninh Hoả hơi khựng lại, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Minh Vọng Thư lại làm phiền em à?”
Hoàng Nhất Diễn không nói một lời.
Ninh Hoả khẽ dỗ dành cô, “Ai khi dễ em nào?”
Còn ai có thể khi dễ cô đây?
“Nói chuyện đi, nếu có gì thì phải nói”.
“Em hỏi anh”. Hoàng Nhất Diễn ngước mắt, “Có phải anh xúi giục Liễu Nha quyến rũ Lưu Vĩnh Nham không?”
“Ồ, mặt nặng mày nhẹ với anh nửa ngày, ra là vì hắn”. Ninh Hoả buông tay cô, nửa ngồi nửa tựa vào tay vịn sô pha, cười châm chọc: “Tự thân hắn quản không được nửa thân dưới lại đổ thừa cho anh?”
Hoàng Nhất Diễn cũng cảm thấy, hình như mình hỏi hơi vô lý.
“Cái người tên Liễu Nha kia, lúc anh còn cạnh Minh Vọng Thư đã từng ăn cơm vài lần, còn những thứ quan hệ khác không có. Cô ta muốn hẹn anh qua đêm, rất chướng mắt”. Ninh Hoả bật cười một cái, “Không lẽ là anh cầm dao ép hắn ăn nằm với fan mình sao? Hơn nữa, hắn còn cần anh xúi giục? Trước kia anh quan tâm đến thể diện của em, muốn nói gì cũng không thể thẳng thắn. Hiện giờ anh ăn ngay nói thật, Liễu Nha đã là fan nữ thứ ba có quan hệ với hắn rồi. Hai người trước, anh từng nhắc nhở em, nhưng chính em coi như đánh rắm không thèm nghe”.
Hoàng Nhất Diễn thật sự không biết Lưu Vĩnh Nham còn qua lại với hai người trước đó, “Hắn bắt đầu từ lúc nào?”
“Tất cả đều là chuyện quá khứ, em hỏi làm gì. Hắn qua lại với fan tháng Một hay tháng Hai thì có khác gì nhau?”
Đúng là không khác. Cô im bặt.
Ninh Hoả châm chọc một câu, “Hắn dùng lời lẽ sứt sẹo như vậy lừa em, xem em là người bị thiểu năng trí tuệ à?”
Nói đến chuyện thiểu năng trí tuệ, cô lại nghĩ tới giấy ly hôn, “Anh là tên khốn kiếp chỉ biết lừa đảo!”
“Lại sao nữa?”
“Giấy ly hôn là thế nào? Cửa nhà em bị đổ keo là thế nào?”
Ninh Hoả đứng bật dậy, muốn kéo tay cô, “Em nghe anh giải thích đã”.
Cô gạt tay hắn, “Rõ ràng chính anh mới là người xem em như thiểu năng trí tuệ”.
“Nhưng em tin anh mà”.
“…” Vì sao cô lại thích loại đàn ông này chứ? Cô giận dữ đến mức xoay người bước vào phòng ngủ.
Lời vừa rồi chỉ là Ninh Hoả buộc miệng thốt ra, sau khi ý thức nói sai liền lập tức ngăn cô lại. “Vợ à, anh không muốn ly hôn”.
Cô lạnh lùng trừng hắn, “Anh không muốn ly hôn nên anh gạt em!”
“Nhưng em lại muốn ly hôn”.
“Vô lại! Em thật sự nghĩ có kẻ xấu nào đó đã đổ keo vào cửa nhà”. Cô muốn đấm một cú vào người anh. Không dám chạm vào mặt, chỉ có thể trút giận lên bả vai hắn.
Ninh Hoả không bị cô ảnh hưởng, “Anh xin nghỉ phép mới ra được đây. Thời gian không nhiều, chỉ có một đêm, em đừng cãi nhau với anh nữa”.
“Không cãi nhau, em về phòng”.
Hắn một tay giữ chặt eo cô, “Dựa theo quy trình, sau khi hai người cãi nhau sẽ chiến tranh lạnh, nhưng anh thật sự rất vội, không rảnh cùng em ầm ĩ”. Nếu nhàn rỗi đến mức đau trứng, hắn cũng có thể đưa đẩy diễn mấy trò xích mích nho nhỏ giữa các cặp tình nhân với cô.
Hoàng Nhất Diễn cười cũng như không, “Em không muốn nhìn thấy mặt anh, cút đi cho em”.
“Không rời xa em, em không cách nào buông lỏng cảnh giác”. Nếu không có tờ giấy ly hôn đó, cô chỉ càng đi càng xa. Cô chính là người tính tình quyết liệt như thế.
“Một bụng xấu xa”. Cô nhấc chân muốn đá hắn.
Ninh Hoả giữ lấy chân cô, “Anh biết em cá tính mạnh mẽ, cũng nguyện ý dỗ dành em, cưng chiều em. Nhưng nếu em quá mức cứng rắn, anh cũng không ngại nói cho em biết, giữa hai người chúng ta, ai mới nắm quyền”.
Tác giả :
Giá Oản Chúc