Hồn Đồn Than
Chương 4
Lý viên, lần trước rời đi, y chưa hề ngắm kỹ.
Tường vây màu đỏ vừa ngang qua ôm trọn một vòng, cho cảm giác diện tích Lý viên so với khi y còn chưởng quản nhỏ hơn thập bội. Nếu như tính cả núi rừng và khu vực săn bắn trong khu cổ thành vốn là của Lý gia thì Lý viên còn lại hiện tại quả thực đã nhỏ lại rất nhiều.
Đương nhiên, qua nhiều năm học hỏi y cũng hiểu đây là kết quả của lập trường chính trị biến đổi. Lý gia dưới sự quản chế của chế độ xã hội chủ nghĩa còn có thể bảo tồn được một khoảng thổ địa tư nhân lớn như vậy, đã là quý hóa ── đây còn nhất định đáng ghi nhận.
Dựa vào bố trí đã quen đi xem, mảnh Lý viên còn lại này phải là chúa ốc thời đó.
Bước thong thả đến trước đại môn màu đỏ của Lý viên hiện tại, Lý Ứng Nhàn nhẹ gõ vòng cài cửa tròn bằng đồng trên hai cánh cửa chính.
Đồng chạm đồng phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cánh cổng mở ra một khoảng đủ cho một người ra vào.
“Vị này?” Gác cổng trẻ tuổi mặt không biểu tình hỏi.
“Tôi, Lý Hàng.” Lý Ứng Nhàn hé nụ cười dối già gạt trẻ.
Tiếp đến phải nghiệm xét thân phận. Sau khi trải qua kiểm chứng vân tay và võng mạc, thân phận y là Lý Hàng được xác định.
Qua một đêm sửa soạn và nghỉ ngơi, sáng tinh mơ ngày hôm say, Lý Ứng Nhàn thay sang phục sức y cho là thích hợp, dưới sự hướng dẫn của người giúp việc tiến vào đại sảng đường Lý gia.
Lý Ứng Nhàn tò mò đánh giá Lý viên một lượt, ngàn năm biến chuyển hoàn toàn trong một đêm, đến khi nhìn thấy đại sảng đường Lý gia, Lý Ứng Nhàn nhịn không được phụt một tiếng bật cười.
Thật đúng là con mẹ nó chẳng ra cái gì!
Đại sảng đường tựa hồ đã bị tu sửa không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bảo trì vị trí và kết cấu nguyên bản. Nội đường cũng tận khả năng duy trì bốn chữ “cổ sắc, cổ hương”.
Bên trong đại đường có thể chứa trăm người ngoài tường cột chống đỡ hai bên là hai dãy ghế bành bằng gỗ đỏ xếp thành hai hàng, giữa hai ghế bành còn có một bàn trà nhỏ bằng gỗ đỏ. Từ hai hàng ghế bành nhìn về phía trước, có thể nhìn thấy ghế bành lưng cao tương khảm đá vân mẫu.
Tại đây bày một bức hoành treo cao trên ghế thái sư đại diện quyền lực cao nhất Lý gia, trên gỗ đỏ thẩm chạm trổ bốn chữ nạm vàng rồng bay phượng múa, khí thế bàng bạc.
“Thiên thu vạn đại!” Lý Ứng Nhàn khẽ tuôn bốn chữ này khỏi miệng.
“Lý Hàng, ngươi còn sống?” Một câu hỏi không rõ là có ý gì, truyền đến từ phía ghế bành gần nhất phía bên phải.
Lý Ứng Nhàn như không nghe thấy có người hỏi đến mình, hứng thú tràn đầy quan sát tranh thủy mặc treo trên hai vách tường trong đại đường.
“Lý Hàng, mấy năm không gặp, ngươi sẽ không thành câm thành điếc đó chứ?” Tiếng cười châm biến.
“Anh, nói bớt đi.” Theo giọng nói lanh lảnh, một người con gái tóc dài tuổi chừng mười lăm, mười sáu đi vào đại sảnh.
“Anh Hàng, đã lâu không gặp!”
Lý Ứng Nhàn thong thả quay người lại, nhìn cô gái vui vẻ phía sau đang mỉm cười với y.
“Cô là?”
“Anh Hàng, anh không nhớ em sao? Em là Tiểu Ngân, em họ của anh. Chúng ta từ nhỏ đã chơi chung!” Cô gái gặp được y dường như rất vui mừng.
“À, là Tiểu Ngân.” Nghĩ lại, tên tiểu quỷ từng dặn y phải chiếu cố tốt một cô gái, nhưng không ngờ tới cô gái này lại là em ruột của Lý Tranh.
“Anh Hàng, anh trưởng thành thật nhiều!” Lý Ngân cười lấy tay so chiều cao hai người.
“Vậy sao? Em thì vẫn ‘nấm lùn’ như xưa.” Lý Ứng Nhàn cười ha ha, tiện thể kéo tay cô gái trẻ đi tới ghế bành phía bên trái.
“Anh Hàng! Ai nấm lùn chứ! Người ta đã một mét sáu lăm rồi!” Lý Ngân dường như có quan hệ rất tốt với Lý Hàng, bị nắm tay cũng không hề bài bác, sẵn sàng bị lôi đi.
“Anh Hàng, em cảm thấy tính cách của anh thay đổi rất nhiều, trở nên hay cười và cởi mở hơn. Trước đây anh tuy thương em nhưng không pha trò với em như vậy.”
“Vậy sao? Có thể là mấy năm nay ở bên ngoài quan sát nhiều đã nghĩ thoáng hơn rồi. Đúng rồi, em bây giờ học lớp mấy rồi?”
Lý Tranh ngồi đối diện, nhìn em gái ruột và đối thủ duy nhất của mình thân thân thiết thiết ngồi cùng bàn chuyện gia đình, cũng không làm gì ngăn trở.
Lý Ngân đang định nói gì đó, trong lúc vô tình nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Ông nội tới!”
Lý Ứng Nhàn và Lý Tranh cùng nhìn về hướng ông già đang đến.
Người Lý Ngân gọi ông nội, Lý Điển Thuận, là một là ông già ngoài sáu mươi tuổi bề ngoài có vẻ vô cùng hòa ái, đồng thời cũng là người quyền lực cao nhất của Lý gia hiện tại.
Lý Ứng Nhàn chính là lần đầu tiên trông thấy vị này, cụ già một tay điều khiển toàn bộ Lý gia gần bốn mươi năm.
Lý Điển Thuận, vô luận là ở Lý gia, hay là trên sử sách nền kinh tế Trung Hoa Dân Quốc đều là một nhân vật truyền kỳ. Sinh trước năm kiến quốc [trước 1949], lớn lên trong thời kì bấp bênh, đại cách mạng văn hóa thì dựa vào thực lực bản thân, mượn quyền hạn ở trong quân ngũ của ông khi ấy, bảo vệ khoản lớn tài sản Lý viên không bị tổn hại thêm.
Sau đại cách mạng văn hóa ông ta rời Trung Quốc, ở In-đô-nê-xi-a gầy dựng một thế giới. Sau khi về nước đầu những năm tám mươi, lợi dụng nền kinh tế khi ấy nổi sóng, ở trong nước một lần nữa làm thế lực Lý gia thêm bắt rễ, càng về sau trong cơn sốt bất động sản, trở thành đại vương bất động sản ẩn hình của Trung Quốc, cải cách kinh tế hai năm ngắn ngủi, ông ta lần nữa khiến Lý gia trở thành một nhà tư bản hùng hậu.
Đây chỉ mới là mở rộng của ông ta ở trong nước. Ở nước ngoài, ông sớm đã bước vào hàng ngũ năm mươi người giàu nhất thế giới, là một người giàu người Hoa người ta quen tai quen mắt trên các tạp chí kinh tế.
Rất lợi hại. Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng tạo được thời thế! Lý Ứng Nhàn đánh giá Lý Điển Thuận rất cao. Là tổ tông Lý gia, nhìn thấy Lý gia giữa những năm tháng bất ổn cũng có thể giữ lại biểu hiện này, thành thật mà nói, y đối với Lý Điển Thuận này không chỉ vừa mắt mà còn là rất vừa mắt.
“Lý Tranh, Lý Hàng.” Cụ già ngồi xuống ghế thái sư lớn ở trên cùng.
“Thưa ông nội.” Lý Tranh hơi khom người trên chiếc ghế dựa.
Lý Ứng Nhàn chấn chỉnh tư thế người, ngại ngùng cười cười với cụ già.
Lý Ngân cũng vội vàng chào hỏi ông nội, rồi lại ngoan ngoãn ngồi lại bên anh trai mình.
Lý Điển Thuận không trò chuyện, lặng lẽ đánh giá hai người ứng cử kế thừa phía dưới.
Lý Tranh, con trai của con ông, là cháu ruột. Là đứa có năng lực và khả năng nhất nhánh gia đình bọn họ. Năm đó tự tay ông chọn lựa nó.
Lý Tranh năm nay hai mươi ba, khuôn mặt di truyền từ cha nó hiện là tướng lĩnh lục quân Trung Hoa. Đường nét anh tuấn mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, quai hàm vuông; tóc ngắn không qua tai, chiều cao trung bình, thân hình ngồi trên ghế rất nghiêm chỉnh, kèm theo toàn thân âu phục được may đo riêng càng thể hiện tư cách, cả người cũng tỏa ra khí thế bức người.
Trong lòng ông rất vừa ý đứa bé này. Đặc biệt là khi thấy nó sau huấn luyện địa ngục mười lăm năm, vẫn có thể ngồi lại trong đại đường Lý gia.
Nhưng vẫn còn một Lý Hàng.
Lý Hàng, một đứa trẻ ở một phân nhánh khác. Cũng coi như rất có tư chất, nhưng về tính nết có một khuyết điểm không thể xem nhẹ ── trọng tình! Lợi dụng chỉ điểm này cũng có thể dẫn nó vào đường chết, hơn nữa nó còn có một căn bệnh bí mật không thể tiết lộ ── chứng động kinh!
Cho nên ngay từ đầu ông không hề xem trọng đứa trẻ này, nếu như không phải vì cha mẹ nó và bác sĩ gia đình che giấu bệnh tình của nó, ông ngay cả danh sách ứng cử cũng không cho đứa trẻ này vào.
Tuy rằng sau đó ông biết được, nhưng đứa trẻ đã lọt vào danh sách ứng cử, mà còn vẫn luôn vùng vẫy sống sót được.
Ông vẫn luôn cho rằng nó sẽ chết, không phải chết vì mệt mỏi hay thương tích khi huấn luyện thì nhất định bị người ứng cử cùng đợt hãm hại chết, càng không tin nó chỉ mới mười tuổi sẽ tồn tại trên vùng đất nước ngoài hoàn toàn xa lạ, đừng nói chi đến việc gửi vào ngân hàng trên năm trăm vạn Mỹ kim!
Nhưng việc đời vẫn luôn khó liệu, bảy năm sau, đứa trẻ ông quả quyết cho rằng hẳn sẽ chết ấy, hiện tại đang ngồi trước mặt ông, với nụ cười rất cẩn trọng, rất ngại ngùng và dáng vẻ rất trẻ con quan sát ông.
Đây là một đứa nhỏ hoàn toàn trái ngược với Lý Tranh, ngay cả ở khuôn mặt, nó mới mười bảy tuổi, mặt mày đáng yêu, cái loại mặt mũi đáng yêu mà người già, phụ nữ luôn ưa thích.
Hai hàng lông mày thể hiện tích cách nhu hòa, mắt rất to như biết nói, mũi thẳng tắp, môi hồng thuận, khuôn mặt hơi nhỏ, da dẻ trắng mịn. Khi không cười giống như một chàng trai e thẹn, khi cười rộ lên giống như một thiếu niên ngây ngô không phân tranh cùng thế giới. Mà ngay cả quần áo nó ăn vận cũng phù hợp với tuổi và bề ngoài của nó như vậy.
Tất cả những điều này tự nhiên hình thành hình tượng em trai đáng yêu nhà bên, đến nỗi khiến cho người ta xem nhẹ vóc người cao gầy cứng cỏi như ẩn chứa sức lực vô tận kia. Một thiếu niên như vậy, tin tưởng là bất cứ ai nhìn thấy, e rằng đều sẽ sinh ra ý niệm che chở như là cháu ngoan hay là em trai đáng yêu nhà mình, không chỉ người bình thường mà e rằng ngay cả tay lợi hại cũng không nỡ hạ với nó.
[Ông già ngờ anh Nhàn không dùng sức mà dùng sắc sao??? =_=]
Lý Điển Thuận bỗng nhiên thở dài. Ông phát hiện mình rốt cuộc nhìn không thấu đứa bé này! Ông cho rằng mình sẽ nhìn thấy ánh tàn nhẫn hoàn toàn không hợp với khuôn mặt và tính tình trong mắt nó, nhưng ông nhìn hồi lâu, thấy trong trong mắt đứa bé kia ngoài nhu hòa, vẫn chỉ là nhu hòa điềm tĩnh.
Đó không phải là ánh mắt thiếu niên phấn chấn nhiệt huyết, đối với việc gì cũng đều tràn đầy đấu lực, ngược lại như là từng trải mấy chục năm mưa gió, từng trải muôn vạn hiểm ác, đầy bình ổn và thản nhiên của bậc vương giả hiểu biết tất cả.
Nhưng một ánh mắt như thế, vì sao lại xuất hiện ở một đứa trẻ còn chưa vị thành niên?
Lý Tranh à Lý Tranh, xem ra ngươi có một đối thủ cực kỳ lợi hại rồi đó!
Lý Điển Thuận mặc dù trong lòng có chút tiếc cho đứa cháu ruột, nhưng với tư cách đương chúa Lý gia, ông biết rằng mình nhất định phải chọn ra một người kế vị có thể viện trợ Lý gia nhất, cũng là một người có năng lực nhất. Không can hệ thân tình!
“Cho các cháu nghỉ ngơi lại sức trong thời gian bảy ngày, nhân tiện cũng làm quen môi trường Lý viên. Khi các cháu rời đi tuổi còn nhỏ, chắc hẳn thấy Lý viên xa lạ rất nhiều. Bảy giờ sáng bảy ngày sau, ta lại ở chỗ này công bố nội dung nhiệm vụ kế tiếp, người không đến tự động coi như là từ bỏ.”
Lý Điển Thuận nói xong câu đó thì biến mất khỏi cửa hông của đại đường. Ông rất bận, buổi chiều còn phải bay đến Xin-ga-po, lần này đến Lý viên chủ yếu chính là muốn gặp hai ứng cử viên kế thừa còn lại một chút. Không khiến ông thất vọng, ông rất hài lòng!
Nghỉ ngơi lại sức? Ông già không biết xấu hổ nói khỏi miệng! Ông nói thẳng hai người chém giết nhau một phen, ai sau bảy ngày xuất hiện người đó chính là người thắng cho rồi!
Lý Ứng Nhàn cười nhạo trong lòng. Ở bên ngoài lại hết sức ôn hòa, hết sức hữu nghị mà nói với đối thủ cạnh tranh tên là Lý Tranh kia: “Anh họ Lý Tranh, chúng ta bảy ngày này tạm thời đình chiến có được không? Em không muốn mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, em nghĩ anh cũng không muốn?”
Lý Tranh híp mắt nhìn y trong chốc lát, sau đó liền cười nói: “Được, tôi cũng đang nghĩ phải nói với cậu thế nào. Vậy đình chiến, bảy ngày sau gặp lại. Đúng rồi, cậu khi rời khỏi Lý viên mới chừng mười tuổi phải không? Như vậy đi, mấy ngày này cậu để Tiểu Ngân dẫn cậu đi dạo hết chỗ này. Tôi về trước cậu vài ngày, thành phố này tôi cũng đã đi một lượt.”
Nghe thấy Lý Tranh thu xếp Lý Ngân cho mình, ánh mắt cười của Lý Ứng Nhàn biến mất.
“Cám ơn anh họ. Anh tốt hơn mấy người anh em họ kia nhiều lắm!”
Lý Ngân nghe anh trai chủ động chuyển nàng qua Lý Hàng, hào hứng đến độ lắc cánh tay anh nàng.
“Anh Hàng, anh chưa ăn điểm tâm phải không? Anh muốn ăn cái gì? Em bảo nhà bếp làm cho anh.” Lý Ngân vòng tay Lý Hàng ngửa đầu hỏi.
“Không cần. Anh lát nữa ra ngoài ăn, anh nhớ gần bên đây hình như có không ít chỗ bán điểm tâm sáng.”
“Vì sao muốn đi ra ngoài ăn? Gần bên này những quán nhỏ hàng rong bán điểm tâm sáng đều rất bẩn.” Lý Ngân thấy khó hiểu.
Vậy dù sao vẫn tốt hơn ngày đầu tiên trở về đã bị hạ độc chết!
“Tiểu Ngân, em đi với anh không sao chứ, bây giờ vẫn là giờ học mà? Đúng rồi, em học trường gì?” Lý Ứng Nhàn chuyển đề tài.
“Em đang theo học viện nghệ thuật, không phải trường trung học bình thường. Em học chuyên đàn vĩ cầm, anh Hàng, anh ngày trước từng nghe em kéo vĩ rồi, chẳng lẽ anh quên cả rồi?”
“Ha ha, chưa quên. Chỉ là không ngờ em sẽ tiếp tục kiên trì thôi.” Lý Ứng Nhàn chú ý người nàng thì nhìn thấy đồng phục giá trị xa xỉ.
“Oa! Anh Hàng thật xấu!”
Lý Ứng Nhàn cười đi về phía cổng. Lý Ngân cũng không quản đang giờ học, trực tiếp đi theo Lý Ứng Nhàn ra khỏi cửa chính Lý gia.
Vốn định tùy tiện tìm một nhà bán điểm tâm sáng, nhưng sau khi đi một đoạn đường, phát hiện cái quán hoành thánh tối hôm qua vẫn còn mở cửa.
Là hắn mở quán sớm, hay căn bản không hề đóng quán?
Tiên vị hoành thánh tối hôm qua bỗng chốc quay về tất thảy trong khoang miệng, Lý Ứng Nhàn cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới quán hoành thánh kia.
Cung Trường bận đến nỗi tay chân thoăn thoắt.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, quán hoành thánh này của cậu ta từ sớm đã nổi danh xa gần. Thậm chí có không ít khách ngồi mấy chuyến xe buýt, mấy trạm đường sắt, chỉ là để tới ăn một chén hoành thánh của cậu.
Sáu, bảy cái tết trôi qua, cậu không chỉ trả hết bốn vạn khối thiếu nợ nhà họ Kỷ và một vạn khối tiền lãi, mà còn toàn vẹn chèo chống cả gia đình. Cậu rất tự hào cậu có thể gánh được số tiền dành cho giáo dục khổng lồ của em trai em gái, rất tự hào cậu có thể gánh được hết thảy tiền thuốc men của hai ông bà.
Cậu chưa bao giờ tự nói tiếng mệt, cũng chưa bao giờ để cho mình có cơ hội tiếc nuối.
Bảy năm trước, bà nội vì bị mẹ đẩy ngã gãy xương mà nhập viện, từ đó lại giống như yêu thích bệnh viện hay là tìm được cái cớ trốn tránh, cứ qua qua lại lại giữa nhà và bệnh viện. Tiền cứ thế ra đi như suối nước.
Bảy năm trước, mẹ đột nhiên biến mất khỏi nhà họ Cung, không để lại một câu nói nào.
Bảy năm trước, ngay khi cậu tưởng rằng không thể xui xẻo hơn, cậu vì tội đả thương người khi tự vệ bị phán án tù một năm, mà năm ấy, cậu cũng đạt được thành tích thi đậu đại học Bắc Kinh với số điểm cao thứ hai thành phố.
Làm việc này, cậu mảy may không nuối tiếc, cậu chỉ hận! Hận luật sư biện hộ cho cậu năm đó là một tên đần độn! Hận luật sư bên kia là một tên vô lại coi trọng tiền bạc! Hận những nhân chứng giả, càng hận tên Kỷ đầu to du đản bắt nạt em gái cậu!
Cậu tuy không tiếc nuối nhưng cảm thấy có lỗi với em gái mình, cậu khiến cho nàng chịu một gánh nặng trách nhiệm, khiến cho em gái đến hiện tại nhìn cậu đều bằng loại ánh mắt mang tội. Tuy rằng cậu đã không chỉ một lần nói với nàng, đấy không phải là lỗi của nàng, cũng không phải là việc nàng có thể dự phòng.
Huống hồ năm đó cho dù không xảy ra chuyện kia, ở tình hình gia đình như vậy, cậu cũng sẽ xé bỏ giấy thông báo nhập học đến đầu phố mở quán hoành thánh.
Cậu cũng cảm thấy rất có lỗi với em trai và ông nội mình, bởi vì cậu ngồi tù một năm, khiến cho toàn bộ gánh nặng sinh hoạt gia đình đặt lên vai họ. Em trai Cung Võ cũng vì thế bỏ học một năm, sức khỏe ông nội trong một năm chịu giày vò này đã hoàn toàn suy sụp.
Bất quá cũng không sao, quá khứ đã qua. Hiện tại nhà họ Cung cũng giống những gia đình khác, trải qua cuộc sống phiền muộn không ngớt nhưng cũng vui vẻ ổn định.
Cung Trường vừa làm hoành thánh, vừa cân nhắc đề nghị của Từ Thiên ── thuê một cửa hàng mặt tiền chuyên kinh doanh các món bình dân.
Quả thật, bằng tay nghề và nguồn khách hiện tại của cậu, cậu cũng tự tin mở tiệm. Nhưng mở tiệm có nghĩa năng lực đầu tư vốn rất lớn, chỉ tiền thuê nhà mỗi tháng là một chi phí không nhỏ, huống chi cửa hàng mặt tiền trên con phố này đều rất mắc! Nếu như sang địa phương khác mở, lại sợ nguồn khách rất vất vả mới tích lũy được cứ như vậy mất dần. Ừ, tiến thoái đều lưỡng nan!
“Ông chủ, phải đợi bao lâu vậy?”
Liếc mắt vị khách đang ăn một cái, “Năm phút đồng hồ.” Đầu không nâng, trả lời.
Nhưng nếu như mở tiệm, chí ít khách không phải đứng đợi nữa. Hơn nữa mưa to gió lớn cũng không sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn nữa. Còn có vấn đề vệ sinh thực phẩm, vấn đề quản lí thành phố đến cũng có thể được giải quyết.
“Anh Hàng, chúng ta tìm cửa hàng mặt tiền có chỗ ngồi lại sạch sẽ được không? Nơi này… em không quen.” Lý Ngân ôm cánh tay Lý Ứng Nhàn khó chịu nói.
Lý Ứng Nhàn vỗ vỗ cánh tay ngọc của nàng, “Em đi về trước đi, mấy thứ này em ăn không quen. Chờ em tan học quay về anh đi tìm em.” Ngoảnh lại nhìn vệ sĩ xa xa đi theo bọn họ, ra hiệu Lý Ngân đến chỗ bọn họ.
Lý Ngân còn muốn nói gì, bị Lý Ứng Nhàn cười mèo dẫn về chỗ vệ sĩ.
Lý Ngân bảy năm không gặp Lý Hàng, vừa gặp mặt đã bị sức hút dịu dàng của anh khiến cho rung động, như chưa hề có bảy năm xa cách kia, rất tự nhiên dựa vào. Nàng cảm thấy ở bên Lý Hàng so với bất cứ đứa trẻ thân thích nhà họ Lý nào cũng tốt hơn, đồng thời nàng cũng cảm thấy mình tựa như không thể từ chối Lý Hàng.
Xem đi, Lý Hàng chẳng qua chỉ ôn nhu nói với nàng một câu sau khi tan học đi tìm nàng, nàng liền hủy bỏ kế hoạch, ngoan ngoãn đi theo vệ sĩ quay về Lý viên.
Lý Ứng Nhàn một lần nữa đi đến quán hoành thánh.
Vừa nãy bởi vì Lý Ngân loại tính tình đặc biệt tiểu thơ, khiến cho không ít người quan sát họ vài lần, giờ thấy chỉ có Lý Ứng Nhàn trở lại thì thu ánh mắt về. Bất quá là một thiếu niên mười bảy, mười tám mặt mũi thanh tú không thấy chỗ này thì gặp chỗ kia mà thôi, toàn thân lại còn áo sơ-mi cổ tròn và quần jean, không hề mặc đồng phục học sinh!
Lý Ứng Nhàn nhìn Cung Trường giống như một con quay sau quầy hàng liên tục xoay chuyển. Mơ hồ, y đối với người ngày nảy sinh một chút cảm giác quen thuộc.
Ta đã gặp người này? Hay là nói, Lý Hàng gặp qua người này?
Có lẽ Lý Hàng cũng ở chỗ này nếm qua hoành thánh. Lý Ứng Nhàn cho rằng mình không nên nghĩ ngợi quá nhiều nữa. Một người bán hoành thánh, có thể thêm uy hiếp gì?
“Ông chủ, còn phải chờ bao lâu?”
“Năm phút đồng hồ.” Người nhanh nhẹn bao bao bao, hết cái này đến cái khác.
“Anh vừa nãy đã nói tôi đợi năm phút đồng hồ.”
“Không thấy không rảnh hả.” Cung Trường bị thúc giục nhanh tay, ngẩng đầu quát.
Lông mày Lý Ứng Nhàn tức thời kéo thành hình chữ bát [八].
“Là tên tiểu quỷ nhà ngươi! Sao còn chưa đến trường đi học, đã mấy giờ rồi?” Cung Trường nhận ra đây là tên tiểu quỷ lãng phí vớt sạch hành khỏi bát tối hôm qua.
Lý Ứng Nhàn rất oan ức nói: “Tôi không phải đang chờ ăn điểm tâm đây sao.”
“Sao không nói sớm!” Cung Trường vừa trừng mắt, quay đầu liền hô to với một vị khách quen: “Lão Trương, phiền ăn nhanh lên một chút nhượng lại ghế ngồi, có người đang đợi ăn xong đi học!”
Lão Trương đáp một tiếng, dường như đã rất quen Cung Trường chen ngang giữa lúc như vậy. Bưng bát lên uống một hơi cuối nước dùng, chùi miệng bỏ tiền lại rời đi.
Người đợi thấy có chỗ trống lập tức muốn đến ngồi xuống, bị Cung Trường gọi lại: “Ai ai! Chỗ ngồi này có người rồi. Phiền đợi một chút nữa! Tiểu quỷ cậu qua đây ngồi!”
Một thanh niên đang đợi không hài lòng, “Ông chủ, tôi đến sớm hơn cậu ta, sao ông lại cho cậu ta ngồi trước? Có hiểu cái gì gọi là thứ tự trước sau không! Nó đến trường thì tôi cũng phải đi làm mà!”
“Thứ tự trước sau? Nó đã hẹn trước tối hôm qua rồi, anh nói ai sớm hơn ai đây? Tiểu quỷ, số lượng một chén đủ không?”
“Đủ. Có bánh nướng không?” Lý Ứng Nhàn cũng không rõ, y vì sao lại cố chấp muốn ăn kèm bánh nước với hoành thánh như vậy.
“Có, mới vừa tới, còn nóng lắm!”
“Quán hoành thánh nhỏ vậy mà còn nói hẹn trước? Chưa thấy ai làm ăn như vậy!” Thanh niên kia nổi nóng, đứng lên phủi mông rời đi.
Lý Ứng Nhàn rất ngượng ngùng gật đầu với những người đang đợi chung quanh, rất ngượng ngùng chậm rãi ngồi xuống.
“Đừng ngại, đừng ngại, cậu ăn phần cậu. Đến trường quan trọng hơn.” Người chờ vội vàng khoát tay tỏ ý không để bụng.
“Đừng ngại, anh A Trường tính tình vậy đó. Anh đừng để ý, cứ ăn phần anh là được.” Một cậu trai mặc đồng phục học sinh ngồi gần y an ủi.
“Đúng vậy, A Trường ăn nói là như vậy, cậu về sau thường qua lại quán hắn sẽ biết.” Bác gái tiệm may hàng xóm chạy tới ăn điểm tâm món hoành thánh cũng chen lời.
Lý Ứng Nhàn ngẩng mặt nói một tiếng cám ơn. Cười, bên má còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Bác gái tiệm may nhìn liền thấy thích, nhịn không được liền hỏi thêm vài câu. Như là cậu học ở đâu vậy, có phải mới vừa dọn đến gần đây không, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà có mấy người, v.v…
Lý Ứng Nhàn vừa trả lời, vừa lựa mấy thứ xanh xanh khỏi bát sứ. Bởi vì cha mẹ ra nước ngoài công tác lo cháu ở một mình, để cháu qua đây trú tạm tại nhà một người thân, hiện tại học lớp dự bị, đang chuẩn bị thi đại học.
Cung Trường đưa bánh nướng cho y, thấy y lựa hành lại mắng y hai câu. Lý Ứng Nhàn ngoan ngoãn nhận bánh nướng, ngoan ngoãn không dám lựa mấy thứ xanh xanh khỏi bát nữa.
Hoành thánh cay ăn kèm bánh nướng nóng hôi hổi giòn rồm rột thật sự rất tuyệt! Hoành thánh dinh dính, nước dùng hoành thánh tươi ngon đưa đẩy dầu cay đo đỏ, dùng với bánh nướng ăn ướt, vừa no vừa ngon, mỹ vị vô cùng!
Lý Ứng Nhàn ăn xong một khối bánh nướng, lại muốn thêm một khối.
Y ăn rất chậm. Chậm đến nỗi người bên cạnh đều đã ăn ba bát rồi, trong bát y vẫn còn có thể nhìn thấy viên hoành thánh.
Cung Trường không biết có phải do thấy y vâng lời ăn hành nên không thúc giục y không, mặc y ngồi ở chỗ đó chậm chạp ăn.
Một nửa não bộ Lý Ứng Nhàn đang lo lắng trong bảy ngày “nghỉ ngơi lấy lại sức” có khả năng sẽ gặp phải biến cố gì, tiện thể ngẫm nghĩ kế sách ứng đối; một nửa não bộ lại đang bất giác phác họa hình tượng ông chủ quán hoành thánh.
Ông chủ quán hoành thánh tên là A Trường này tổng thể bộ dạng coi như là chính trực. Không phải loại anh tuấn vũ sinh, cũng không phải loại thư sinh thanh tú văn nhược, mà là loại đại trượng phu rong ruổi chiến trường, yến hạm hổ cảnh[1].
Dáng người cao không dưới một trăm tám mươi lăm cen-ti-mét, cuộc sống lao động luyện ra thứ khí lực cường tráng kiên cố.
Dưới áo sơ-mi ngắn tay là hai cánh tay hữu lực khi hoạt động sẽ nhìn thấy hai, ba đầu cơ, còn có sự co rút vận động của bắp thịt gập duỗi cổ tay, tuyến thắt lưng trơn nhẵn không có mỡ thừa hình thành, nam nhân này mặc một cái quần jean tùy tiện vẫn mang vị đạo sắc tình. Mông vểnh như vậy, rõ ràng cơ mông cũng rất đúng chỗ.
Mà từ những thứ đó cũng không khó tưởng tượng ra phần bụng che giấu sau lớp vải vóc, khẳng định là sáu múi hay tám múi cơ phân biệt rõ ràng, đôi chân dài tràn đầy kình đạo giẫm người tám phần có thể lấy mạng.
Lý Ứng Nhàn có chút hâm mộ nghĩ ngợi, người nam nhân này nếu ở trên giường cũng khẳng định thuộc cái loại rất mãnh liệt, rất có tư vị, rất dũng mãnh, có thể khiến cho nữ nhân triệt để thỏa mãn.
Không giống y.
Từ khi thê tử gia tộc thông gia bị bệnh qua đời, y vẫn không cưới vợ bé cũng không cân nhắc lấy vợ kế. Nhờ phúc Lý gia chọn lựa người kế thừa dị thường nghiêm khắc, y cũng không chịu nhiều áp lực nhất định phải có con nối dõi.
Không tục huyền cũng không nạp thiếp, cũng không phải y quá yêu nữ nhân làm thê tử y một năm kia, mà là y đối với nữ nhân rất ít kích thích tính dục. Một năm sinh hoạt phu thê, y chỉ chạm qua thê tử vào đêm tân hôn, sau đó y lại lấy cớ thân thể không tốt, rốt cuộc không qua đêm trong phòng nàng nữa.
Y cũng đi tìm kỹ nữ, nhưng vô luận các nàng khiêu khích như thế nào, phản ứng của y vẫn cứ rất kém như vậy, cho dù có thể duy trì cũng không quá thời gian một chum trà. Y vẫn luôn không biết nguyên nhân, cũng không cảm thấy nhiều ít mất tự do, ngày thường bận rộn với toàn bộ sự nghiệp gia tộc, khiến y không nghĩ đến phải riêng biệt đi tìm một nữ nhân phát tiết hay an ủi mình.
Nhưng vừa nghĩ đến, y đường đường là đương chúa Lý gia tay bắt gió bão, có thể chấn động cả một triều đại, thế nhưng lại là một kẻ bán liệt dương, y cảm thấy thật buồn cười, phi thường buồn cười!
Y thậm chí còn nghĩ, có lẽ tại vì căn bệnh này, mới tạo thành sự biến thái và tàn nhẫn ở các phương diện khác của y. Giống như, vì y ném toàn bộ tinh lực vào sự nghiệp Lý gia, mới có được Lý gia huy hoàng cao ngất như vậy.
Thật kỳ diệu, trải qua mấy năm thử nghiệm, y cho rằng khối thân thể hiện tại này vì linh hồn này của y, cũng trở nên bất lực giống y, nhưng tựa hồ có chút khác biệt, y phát hiện khi mình nhìn mặt bên ông chủ quán hoành thánh lại bắt đầu ảo tưởng bộ dáng hắn dưới lớp quần áo.
Không những như vậy, càng kì và hỏng bét chính là, đang suy nghĩ đến bộ dáng của ông chủ quán hoành thánh cởi sạch quần áo “rong ruổi” trên người nữ nhân, hạ bộ của y lại có một trận rối loạn.
… Tên Lý Hàng này không phải là thích nam đó chớ?
Lý Ứng Nhàn biết bản thân trước đây rất bình thường, cho nên bây giờ nhìn ông chủ quán hoành thánh toát ra loại phản ứng không nên có, khẳng định, chắc chắn, chính là nguyên nhân do Lý Hàng!
Chẳng lẽ Lý Hàng muốn được nam nhân ôm? Lý Ứng Nhàn đem nữ nhân dưới thân ông chủ quán hoành thánh trong đầu, đổi thành hình ảnh chính mình hiện tại… Ừ, Lý Ứng Nhàn gật đầu, nghĩ thầm thân thể Lý Hàng này còn có thể cứu vãn được! Nếu như khối thân thể này thật sự khát vọng được nam nhân ôm, y thề tự mình sẽ lập tức lại nhảy xuống giếng một lần nữa!
Nếu không phải là muốn được nam nhân ôm, chẳng nhẽ Lý Hàng phải xem cảnh mập hợp của người khác mới có phản ứng? Bệnh tiểu hài tử này còn nặng hơn y?
Lý Ứng Nhàn nói thầm trong lòng, tự nhiên đem đổi ngược vị trí của ông chủ quán hoành thánh và chính mình lại…
Cung Trường chú ý đứa trẻ hồi lâu. Một bát hoành thánh, hai cái bánh nướng ăn nửa giờ còn chưa xong! Hơn nữa đứa trẻ này không biết đang suy nghĩ gì, ăn một chút lại bắt đầu hồn bay khỏi xác, nhìn vẻ mặt hiện tại của nó, chỉ có ba chữ miêu tả được: đang mộng xuân!
Nhìn dáng vẻ đứa trẻ này thật nhu thuận, không ngờ nhớ tới gái và phẩm hạnh thằng nhỏ nó! Chỉ là lợi dụng khuôn mặt hồn nhiên, cho nên tuy là trên mặt treo một nụ cười có thể gọi là *** loạn, cũng chưa đến nỗi đáng ghét, thậm chí sẽ khiến người ta cảm thấy đứa trẻ này khờ khạo đáng yêu vô tư!
Nói thì nói vậy, nhưng ông cũng không thể để cậu ta ngồi ở đó ban ngày ban mặt mà mộng xuân chứ?
“Này! Tiểu quỷ, cậu ăn tới khi nào? Đi học muộn rồi!”
Cung Trường trong lòng khẽ động, không nhịn được nhìn kỹ thằng tiểu quỷ.
Ừm, đứa trẻ rất đáng yêu, rất thanh tú. Chân dài, tay dài, thoạt nhìn có vẻ khỏe khoắn, bất quá khẳng định không chịu nổi một quyền của cậu. Dáng vẻ ăn uống thoạt nhìn như là được gia giáo tốt đẹp, khuôn mặt trẻ em tinh tế chưa hết nét trẻ con khiến cho người ta không đành lòng thương tổn nó.
“Tôi học lớp dự bị, thời gian tự do.”
“Ồ.” Lớp dự bị? Trò quỷ gì vậy? Sao ta chưa từng nghe qua?
Đoàn khách buổi sáng đi hết, Cung Trường cuối cùng cũng nghỉ được một mạch, vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất rửa bát, vừa thuận miệng hỏi: “Tiểu quỷ, tôi trước đây có phải từng gặp cậu không?”
“Tên tôi không phải là tiểu quỷ, tôi tên là Lý Hàng.”
“Lý Hàng. Cái gì Hàng? Hàng trong hàng không? Tiểu Hàng? Cậu là Tiểu Hàng!!!”
[1] Yến hạm hổ cảnh: hàm chim yến, cổ như hổ, người theo tướng số có dáng vương hầu quý tộc hoặc quan võ quyền uy.
Tường vây màu đỏ vừa ngang qua ôm trọn một vòng, cho cảm giác diện tích Lý viên so với khi y còn chưởng quản nhỏ hơn thập bội. Nếu như tính cả núi rừng và khu vực săn bắn trong khu cổ thành vốn là của Lý gia thì Lý viên còn lại hiện tại quả thực đã nhỏ lại rất nhiều.
Đương nhiên, qua nhiều năm học hỏi y cũng hiểu đây là kết quả của lập trường chính trị biến đổi. Lý gia dưới sự quản chế của chế độ xã hội chủ nghĩa còn có thể bảo tồn được một khoảng thổ địa tư nhân lớn như vậy, đã là quý hóa ── đây còn nhất định đáng ghi nhận.
Dựa vào bố trí đã quen đi xem, mảnh Lý viên còn lại này phải là chúa ốc thời đó.
Bước thong thả đến trước đại môn màu đỏ của Lý viên hiện tại, Lý Ứng Nhàn nhẹ gõ vòng cài cửa tròn bằng đồng trên hai cánh cửa chính.
Đồng chạm đồng phát ra tiếng vang trong trẻo.
Cánh cổng mở ra một khoảng đủ cho một người ra vào.
“Vị này?” Gác cổng trẻ tuổi mặt không biểu tình hỏi.
“Tôi, Lý Hàng.” Lý Ứng Nhàn hé nụ cười dối già gạt trẻ.
Tiếp đến phải nghiệm xét thân phận. Sau khi trải qua kiểm chứng vân tay và võng mạc, thân phận y là Lý Hàng được xác định.
Qua một đêm sửa soạn và nghỉ ngơi, sáng tinh mơ ngày hôm say, Lý Ứng Nhàn thay sang phục sức y cho là thích hợp, dưới sự hướng dẫn của người giúp việc tiến vào đại sảng đường Lý gia.
Lý Ứng Nhàn tò mò đánh giá Lý viên một lượt, ngàn năm biến chuyển hoàn toàn trong một đêm, đến khi nhìn thấy đại sảng đường Lý gia, Lý Ứng Nhàn nhịn không được phụt một tiếng bật cười.
Thật đúng là con mẹ nó chẳng ra cái gì!
Đại sảng đường tựa hồ đã bị tu sửa không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn bảo trì vị trí và kết cấu nguyên bản. Nội đường cũng tận khả năng duy trì bốn chữ “cổ sắc, cổ hương”.
Bên trong đại đường có thể chứa trăm người ngoài tường cột chống đỡ hai bên là hai dãy ghế bành bằng gỗ đỏ xếp thành hai hàng, giữa hai ghế bành còn có một bàn trà nhỏ bằng gỗ đỏ. Từ hai hàng ghế bành nhìn về phía trước, có thể nhìn thấy ghế bành lưng cao tương khảm đá vân mẫu.
Tại đây bày một bức hoành treo cao trên ghế thái sư đại diện quyền lực cao nhất Lý gia, trên gỗ đỏ thẩm chạm trổ bốn chữ nạm vàng rồng bay phượng múa, khí thế bàng bạc.
“Thiên thu vạn đại!” Lý Ứng Nhàn khẽ tuôn bốn chữ này khỏi miệng.
“Lý Hàng, ngươi còn sống?” Một câu hỏi không rõ là có ý gì, truyền đến từ phía ghế bành gần nhất phía bên phải.
Lý Ứng Nhàn như không nghe thấy có người hỏi đến mình, hứng thú tràn đầy quan sát tranh thủy mặc treo trên hai vách tường trong đại đường.
“Lý Hàng, mấy năm không gặp, ngươi sẽ không thành câm thành điếc đó chứ?” Tiếng cười châm biến.
“Anh, nói bớt đi.” Theo giọng nói lanh lảnh, một người con gái tóc dài tuổi chừng mười lăm, mười sáu đi vào đại sảnh.
“Anh Hàng, đã lâu không gặp!”
Lý Ứng Nhàn thong thả quay người lại, nhìn cô gái vui vẻ phía sau đang mỉm cười với y.
“Cô là?”
“Anh Hàng, anh không nhớ em sao? Em là Tiểu Ngân, em họ của anh. Chúng ta từ nhỏ đã chơi chung!” Cô gái gặp được y dường như rất vui mừng.
“À, là Tiểu Ngân.” Nghĩ lại, tên tiểu quỷ từng dặn y phải chiếu cố tốt một cô gái, nhưng không ngờ tới cô gái này lại là em ruột của Lý Tranh.
“Anh Hàng, anh trưởng thành thật nhiều!” Lý Ngân cười lấy tay so chiều cao hai người.
“Vậy sao? Em thì vẫn ‘nấm lùn’ như xưa.” Lý Ứng Nhàn cười ha ha, tiện thể kéo tay cô gái trẻ đi tới ghế bành phía bên trái.
“Anh Hàng! Ai nấm lùn chứ! Người ta đã một mét sáu lăm rồi!” Lý Ngân dường như có quan hệ rất tốt với Lý Hàng, bị nắm tay cũng không hề bài bác, sẵn sàng bị lôi đi.
“Anh Hàng, em cảm thấy tính cách của anh thay đổi rất nhiều, trở nên hay cười và cởi mở hơn. Trước đây anh tuy thương em nhưng không pha trò với em như vậy.”
“Vậy sao? Có thể là mấy năm nay ở bên ngoài quan sát nhiều đã nghĩ thoáng hơn rồi. Đúng rồi, em bây giờ học lớp mấy rồi?”
Lý Tranh ngồi đối diện, nhìn em gái ruột và đối thủ duy nhất của mình thân thân thiết thiết ngồi cùng bàn chuyện gia đình, cũng không làm gì ngăn trở.
Lý Ngân đang định nói gì đó, trong lúc vô tình nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Ông nội tới!”
Lý Ứng Nhàn và Lý Tranh cùng nhìn về hướng ông già đang đến.
Người Lý Ngân gọi ông nội, Lý Điển Thuận, là một là ông già ngoài sáu mươi tuổi bề ngoài có vẻ vô cùng hòa ái, đồng thời cũng là người quyền lực cao nhất của Lý gia hiện tại.
Lý Ứng Nhàn chính là lần đầu tiên trông thấy vị này, cụ già một tay điều khiển toàn bộ Lý gia gần bốn mươi năm.
Lý Điển Thuận, vô luận là ở Lý gia, hay là trên sử sách nền kinh tế Trung Hoa Dân Quốc đều là một nhân vật truyền kỳ. Sinh trước năm kiến quốc [trước 1949], lớn lên trong thời kì bấp bênh, đại cách mạng văn hóa thì dựa vào thực lực bản thân, mượn quyền hạn ở trong quân ngũ của ông khi ấy, bảo vệ khoản lớn tài sản Lý viên không bị tổn hại thêm.
Sau đại cách mạng văn hóa ông ta rời Trung Quốc, ở In-đô-nê-xi-a gầy dựng một thế giới. Sau khi về nước đầu những năm tám mươi, lợi dụng nền kinh tế khi ấy nổi sóng, ở trong nước một lần nữa làm thế lực Lý gia thêm bắt rễ, càng về sau trong cơn sốt bất động sản, trở thành đại vương bất động sản ẩn hình của Trung Quốc, cải cách kinh tế hai năm ngắn ngủi, ông ta lần nữa khiến Lý gia trở thành một nhà tư bản hùng hậu.
Đây chỉ mới là mở rộng của ông ta ở trong nước. Ở nước ngoài, ông sớm đã bước vào hàng ngũ năm mươi người giàu nhất thế giới, là một người giàu người Hoa người ta quen tai quen mắt trên các tạp chí kinh tế.
Rất lợi hại. Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng tạo được thời thế! Lý Ứng Nhàn đánh giá Lý Điển Thuận rất cao. Là tổ tông Lý gia, nhìn thấy Lý gia giữa những năm tháng bất ổn cũng có thể giữ lại biểu hiện này, thành thật mà nói, y đối với Lý Điển Thuận này không chỉ vừa mắt mà còn là rất vừa mắt.
“Lý Tranh, Lý Hàng.” Cụ già ngồi xuống ghế thái sư lớn ở trên cùng.
“Thưa ông nội.” Lý Tranh hơi khom người trên chiếc ghế dựa.
Lý Ứng Nhàn chấn chỉnh tư thế người, ngại ngùng cười cười với cụ già.
Lý Ngân cũng vội vàng chào hỏi ông nội, rồi lại ngoan ngoãn ngồi lại bên anh trai mình.
Lý Điển Thuận không trò chuyện, lặng lẽ đánh giá hai người ứng cử kế thừa phía dưới.
Lý Tranh, con trai của con ông, là cháu ruột. Là đứa có năng lực và khả năng nhất nhánh gia đình bọn họ. Năm đó tự tay ông chọn lựa nó.
Lý Tranh năm nay hai mươi ba, khuôn mặt di truyền từ cha nó hiện là tướng lĩnh lục quân Trung Hoa. Đường nét anh tuấn mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, quai hàm vuông; tóc ngắn không qua tai, chiều cao trung bình, thân hình ngồi trên ghế rất nghiêm chỉnh, kèm theo toàn thân âu phục được may đo riêng càng thể hiện tư cách, cả người cũng tỏa ra khí thế bức người.
Trong lòng ông rất vừa ý đứa bé này. Đặc biệt là khi thấy nó sau huấn luyện địa ngục mười lăm năm, vẫn có thể ngồi lại trong đại đường Lý gia.
Nhưng vẫn còn một Lý Hàng.
Lý Hàng, một đứa trẻ ở một phân nhánh khác. Cũng coi như rất có tư chất, nhưng về tính nết có một khuyết điểm không thể xem nhẹ ── trọng tình! Lợi dụng chỉ điểm này cũng có thể dẫn nó vào đường chết, hơn nữa nó còn có một căn bệnh bí mật không thể tiết lộ ── chứng động kinh!
Cho nên ngay từ đầu ông không hề xem trọng đứa trẻ này, nếu như không phải vì cha mẹ nó và bác sĩ gia đình che giấu bệnh tình của nó, ông ngay cả danh sách ứng cử cũng không cho đứa trẻ này vào.
Tuy rằng sau đó ông biết được, nhưng đứa trẻ đã lọt vào danh sách ứng cử, mà còn vẫn luôn vùng vẫy sống sót được.
Ông vẫn luôn cho rằng nó sẽ chết, không phải chết vì mệt mỏi hay thương tích khi huấn luyện thì nhất định bị người ứng cử cùng đợt hãm hại chết, càng không tin nó chỉ mới mười tuổi sẽ tồn tại trên vùng đất nước ngoài hoàn toàn xa lạ, đừng nói chi đến việc gửi vào ngân hàng trên năm trăm vạn Mỹ kim!
Nhưng việc đời vẫn luôn khó liệu, bảy năm sau, đứa trẻ ông quả quyết cho rằng hẳn sẽ chết ấy, hiện tại đang ngồi trước mặt ông, với nụ cười rất cẩn trọng, rất ngại ngùng và dáng vẻ rất trẻ con quan sát ông.
Đây là một đứa nhỏ hoàn toàn trái ngược với Lý Tranh, ngay cả ở khuôn mặt, nó mới mười bảy tuổi, mặt mày đáng yêu, cái loại mặt mũi đáng yêu mà người già, phụ nữ luôn ưa thích.
Hai hàng lông mày thể hiện tích cách nhu hòa, mắt rất to như biết nói, mũi thẳng tắp, môi hồng thuận, khuôn mặt hơi nhỏ, da dẻ trắng mịn. Khi không cười giống như một chàng trai e thẹn, khi cười rộ lên giống như một thiếu niên ngây ngô không phân tranh cùng thế giới. Mà ngay cả quần áo nó ăn vận cũng phù hợp với tuổi và bề ngoài của nó như vậy.
Tất cả những điều này tự nhiên hình thành hình tượng em trai đáng yêu nhà bên, đến nỗi khiến cho người ta xem nhẹ vóc người cao gầy cứng cỏi như ẩn chứa sức lực vô tận kia. Một thiếu niên như vậy, tin tưởng là bất cứ ai nhìn thấy, e rằng đều sẽ sinh ra ý niệm che chở như là cháu ngoan hay là em trai đáng yêu nhà mình, không chỉ người bình thường mà e rằng ngay cả tay lợi hại cũng không nỡ hạ với nó.
[Ông già ngờ anh Nhàn không dùng sức mà dùng sắc sao??? =_=]
Lý Điển Thuận bỗng nhiên thở dài. Ông phát hiện mình rốt cuộc nhìn không thấu đứa bé này! Ông cho rằng mình sẽ nhìn thấy ánh tàn nhẫn hoàn toàn không hợp với khuôn mặt và tính tình trong mắt nó, nhưng ông nhìn hồi lâu, thấy trong trong mắt đứa bé kia ngoài nhu hòa, vẫn chỉ là nhu hòa điềm tĩnh.
Đó không phải là ánh mắt thiếu niên phấn chấn nhiệt huyết, đối với việc gì cũng đều tràn đầy đấu lực, ngược lại như là từng trải mấy chục năm mưa gió, từng trải muôn vạn hiểm ác, đầy bình ổn và thản nhiên của bậc vương giả hiểu biết tất cả.
Nhưng một ánh mắt như thế, vì sao lại xuất hiện ở một đứa trẻ còn chưa vị thành niên?
Lý Tranh à Lý Tranh, xem ra ngươi có một đối thủ cực kỳ lợi hại rồi đó!
Lý Điển Thuận mặc dù trong lòng có chút tiếc cho đứa cháu ruột, nhưng với tư cách đương chúa Lý gia, ông biết rằng mình nhất định phải chọn ra một người kế vị có thể viện trợ Lý gia nhất, cũng là một người có năng lực nhất. Không can hệ thân tình!
“Cho các cháu nghỉ ngơi lại sức trong thời gian bảy ngày, nhân tiện cũng làm quen môi trường Lý viên. Khi các cháu rời đi tuổi còn nhỏ, chắc hẳn thấy Lý viên xa lạ rất nhiều. Bảy giờ sáng bảy ngày sau, ta lại ở chỗ này công bố nội dung nhiệm vụ kế tiếp, người không đến tự động coi như là từ bỏ.”
Lý Điển Thuận nói xong câu đó thì biến mất khỏi cửa hông của đại đường. Ông rất bận, buổi chiều còn phải bay đến Xin-ga-po, lần này đến Lý viên chủ yếu chính là muốn gặp hai ứng cử viên kế thừa còn lại một chút. Không khiến ông thất vọng, ông rất hài lòng!
Nghỉ ngơi lại sức? Ông già không biết xấu hổ nói khỏi miệng! Ông nói thẳng hai người chém giết nhau một phen, ai sau bảy ngày xuất hiện người đó chính là người thắng cho rồi!
Lý Ứng Nhàn cười nhạo trong lòng. Ở bên ngoài lại hết sức ôn hòa, hết sức hữu nghị mà nói với đối thủ cạnh tranh tên là Lý Tranh kia: “Anh họ Lý Tranh, chúng ta bảy ngày này tạm thời đình chiến có được không? Em không muốn mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, em nghĩ anh cũng không muốn?”
Lý Tranh híp mắt nhìn y trong chốc lát, sau đó liền cười nói: “Được, tôi cũng đang nghĩ phải nói với cậu thế nào. Vậy đình chiến, bảy ngày sau gặp lại. Đúng rồi, cậu khi rời khỏi Lý viên mới chừng mười tuổi phải không? Như vậy đi, mấy ngày này cậu để Tiểu Ngân dẫn cậu đi dạo hết chỗ này. Tôi về trước cậu vài ngày, thành phố này tôi cũng đã đi một lượt.”
Nghe thấy Lý Tranh thu xếp Lý Ngân cho mình, ánh mắt cười của Lý Ứng Nhàn biến mất.
“Cám ơn anh họ. Anh tốt hơn mấy người anh em họ kia nhiều lắm!”
Lý Ngân nghe anh trai chủ động chuyển nàng qua Lý Hàng, hào hứng đến độ lắc cánh tay anh nàng.
“Anh Hàng, anh chưa ăn điểm tâm phải không? Anh muốn ăn cái gì? Em bảo nhà bếp làm cho anh.” Lý Ngân vòng tay Lý Hàng ngửa đầu hỏi.
“Không cần. Anh lát nữa ra ngoài ăn, anh nhớ gần bên đây hình như có không ít chỗ bán điểm tâm sáng.”
“Vì sao muốn đi ra ngoài ăn? Gần bên này những quán nhỏ hàng rong bán điểm tâm sáng đều rất bẩn.” Lý Ngân thấy khó hiểu.
Vậy dù sao vẫn tốt hơn ngày đầu tiên trở về đã bị hạ độc chết!
“Tiểu Ngân, em đi với anh không sao chứ, bây giờ vẫn là giờ học mà? Đúng rồi, em học trường gì?” Lý Ứng Nhàn chuyển đề tài.
“Em đang theo học viện nghệ thuật, không phải trường trung học bình thường. Em học chuyên đàn vĩ cầm, anh Hàng, anh ngày trước từng nghe em kéo vĩ rồi, chẳng lẽ anh quên cả rồi?”
“Ha ha, chưa quên. Chỉ là không ngờ em sẽ tiếp tục kiên trì thôi.” Lý Ứng Nhàn chú ý người nàng thì nhìn thấy đồng phục giá trị xa xỉ.
“Oa! Anh Hàng thật xấu!”
Lý Ứng Nhàn cười đi về phía cổng. Lý Ngân cũng không quản đang giờ học, trực tiếp đi theo Lý Ứng Nhàn ra khỏi cửa chính Lý gia.
Vốn định tùy tiện tìm một nhà bán điểm tâm sáng, nhưng sau khi đi một đoạn đường, phát hiện cái quán hoành thánh tối hôm qua vẫn còn mở cửa.
Là hắn mở quán sớm, hay căn bản không hề đóng quán?
Tiên vị hoành thánh tối hôm qua bỗng chốc quay về tất thảy trong khoang miệng, Lý Ứng Nhàn cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng tới quán hoành thánh kia.
Cung Trường bận đến nỗi tay chân thoăn thoắt.
Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, quán hoành thánh này của cậu ta từ sớm đã nổi danh xa gần. Thậm chí có không ít khách ngồi mấy chuyến xe buýt, mấy trạm đường sắt, chỉ là để tới ăn một chén hoành thánh của cậu.
Sáu, bảy cái tết trôi qua, cậu không chỉ trả hết bốn vạn khối thiếu nợ nhà họ Kỷ và một vạn khối tiền lãi, mà còn toàn vẹn chèo chống cả gia đình. Cậu rất tự hào cậu có thể gánh được số tiền dành cho giáo dục khổng lồ của em trai em gái, rất tự hào cậu có thể gánh được hết thảy tiền thuốc men của hai ông bà.
Cậu chưa bao giờ tự nói tiếng mệt, cũng chưa bao giờ để cho mình có cơ hội tiếc nuối.
Bảy năm trước, bà nội vì bị mẹ đẩy ngã gãy xương mà nhập viện, từ đó lại giống như yêu thích bệnh viện hay là tìm được cái cớ trốn tránh, cứ qua qua lại lại giữa nhà và bệnh viện. Tiền cứ thế ra đi như suối nước.
Bảy năm trước, mẹ đột nhiên biến mất khỏi nhà họ Cung, không để lại một câu nói nào.
Bảy năm trước, ngay khi cậu tưởng rằng không thể xui xẻo hơn, cậu vì tội đả thương người khi tự vệ bị phán án tù một năm, mà năm ấy, cậu cũng đạt được thành tích thi đậu đại học Bắc Kinh với số điểm cao thứ hai thành phố.
Làm việc này, cậu mảy may không nuối tiếc, cậu chỉ hận! Hận luật sư biện hộ cho cậu năm đó là một tên đần độn! Hận luật sư bên kia là một tên vô lại coi trọng tiền bạc! Hận những nhân chứng giả, càng hận tên Kỷ đầu to du đản bắt nạt em gái cậu!
Cậu tuy không tiếc nuối nhưng cảm thấy có lỗi với em gái mình, cậu khiến cho nàng chịu một gánh nặng trách nhiệm, khiến cho em gái đến hiện tại nhìn cậu đều bằng loại ánh mắt mang tội. Tuy rằng cậu đã không chỉ một lần nói với nàng, đấy không phải là lỗi của nàng, cũng không phải là việc nàng có thể dự phòng.
Huống hồ năm đó cho dù không xảy ra chuyện kia, ở tình hình gia đình như vậy, cậu cũng sẽ xé bỏ giấy thông báo nhập học đến đầu phố mở quán hoành thánh.
Cậu cũng cảm thấy rất có lỗi với em trai và ông nội mình, bởi vì cậu ngồi tù một năm, khiến cho toàn bộ gánh nặng sinh hoạt gia đình đặt lên vai họ. Em trai Cung Võ cũng vì thế bỏ học một năm, sức khỏe ông nội trong một năm chịu giày vò này đã hoàn toàn suy sụp.
Bất quá cũng không sao, quá khứ đã qua. Hiện tại nhà họ Cung cũng giống những gia đình khác, trải qua cuộc sống phiền muộn không ngớt nhưng cũng vui vẻ ổn định.
Cung Trường vừa làm hoành thánh, vừa cân nhắc đề nghị của Từ Thiên ── thuê một cửa hàng mặt tiền chuyên kinh doanh các món bình dân.
Quả thật, bằng tay nghề và nguồn khách hiện tại của cậu, cậu cũng tự tin mở tiệm. Nhưng mở tiệm có nghĩa năng lực đầu tư vốn rất lớn, chỉ tiền thuê nhà mỗi tháng là một chi phí không nhỏ, huống chi cửa hàng mặt tiền trên con phố này đều rất mắc! Nếu như sang địa phương khác mở, lại sợ nguồn khách rất vất vả mới tích lũy được cứ như vậy mất dần. Ừ, tiến thoái đều lưỡng nan!
“Ông chủ, phải đợi bao lâu vậy?”
Liếc mắt vị khách đang ăn một cái, “Năm phút đồng hồ.” Đầu không nâng, trả lời.
Nhưng nếu như mở tiệm, chí ít khách không phải đứng đợi nữa. Hơn nữa mưa to gió lớn cũng không sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn nữa. Còn có vấn đề vệ sinh thực phẩm, vấn đề quản lí thành phố đến cũng có thể được giải quyết.
“Anh Hàng, chúng ta tìm cửa hàng mặt tiền có chỗ ngồi lại sạch sẽ được không? Nơi này… em không quen.” Lý Ngân ôm cánh tay Lý Ứng Nhàn khó chịu nói.
Lý Ứng Nhàn vỗ vỗ cánh tay ngọc của nàng, “Em đi về trước đi, mấy thứ này em ăn không quen. Chờ em tan học quay về anh đi tìm em.” Ngoảnh lại nhìn vệ sĩ xa xa đi theo bọn họ, ra hiệu Lý Ngân đến chỗ bọn họ.
Lý Ngân còn muốn nói gì, bị Lý Ứng Nhàn cười mèo dẫn về chỗ vệ sĩ.
Lý Ngân bảy năm không gặp Lý Hàng, vừa gặp mặt đã bị sức hút dịu dàng của anh khiến cho rung động, như chưa hề có bảy năm xa cách kia, rất tự nhiên dựa vào. Nàng cảm thấy ở bên Lý Hàng so với bất cứ đứa trẻ thân thích nhà họ Lý nào cũng tốt hơn, đồng thời nàng cũng cảm thấy mình tựa như không thể từ chối Lý Hàng.
Xem đi, Lý Hàng chẳng qua chỉ ôn nhu nói với nàng một câu sau khi tan học đi tìm nàng, nàng liền hủy bỏ kế hoạch, ngoan ngoãn đi theo vệ sĩ quay về Lý viên.
Lý Ứng Nhàn một lần nữa đi đến quán hoành thánh.
Vừa nãy bởi vì Lý Ngân loại tính tình đặc biệt tiểu thơ, khiến cho không ít người quan sát họ vài lần, giờ thấy chỉ có Lý Ứng Nhàn trở lại thì thu ánh mắt về. Bất quá là một thiếu niên mười bảy, mười tám mặt mũi thanh tú không thấy chỗ này thì gặp chỗ kia mà thôi, toàn thân lại còn áo sơ-mi cổ tròn và quần jean, không hề mặc đồng phục học sinh!
Lý Ứng Nhàn nhìn Cung Trường giống như một con quay sau quầy hàng liên tục xoay chuyển. Mơ hồ, y đối với người ngày nảy sinh một chút cảm giác quen thuộc.
Ta đã gặp người này? Hay là nói, Lý Hàng gặp qua người này?
Có lẽ Lý Hàng cũng ở chỗ này nếm qua hoành thánh. Lý Ứng Nhàn cho rằng mình không nên nghĩ ngợi quá nhiều nữa. Một người bán hoành thánh, có thể thêm uy hiếp gì?
“Ông chủ, còn phải chờ bao lâu?”
“Năm phút đồng hồ.” Người nhanh nhẹn bao bao bao, hết cái này đến cái khác.
“Anh vừa nãy đã nói tôi đợi năm phút đồng hồ.”
“Không thấy không rảnh hả.” Cung Trường bị thúc giục nhanh tay, ngẩng đầu quát.
Lông mày Lý Ứng Nhàn tức thời kéo thành hình chữ bát [八].
“Là tên tiểu quỷ nhà ngươi! Sao còn chưa đến trường đi học, đã mấy giờ rồi?” Cung Trường nhận ra đây là tên tiểu quỷ lãng phí vớt sạch hành khỏi bát tối hôm qua.
Lý Ứng Nhàn rất oan ức nói: “Tôi không phải đang chờ ăn điểm tâm đây sao.”
“Sao không nói sớm!” Cung Trường vừa trừng mắt, quay đầu liền hô to với một vị khách quen: “Lão Trương, phiền ăn nhanh lên một chút nhượng lại ghế ngồi, có người đang đợi ăn xong đi học!”
Lão Trương đáp một tiếng, dường như đã rất quen Cung Trường chen ngang giữa lúc như vậy. Bưng bát lên uống một hơi cuối nước dùng, chùi miệng bỏ tiền lại rời đi.
Người đợi thấy có chỗ trống lập tức muốn đến ngồi xuống, bị Cung Trường gọi lại: “Ai ai! Chỗ ngồi này có người rồi. Phiền đợi một chút nữa! Tiểu quỷ cậu qua đây ngồi!”
Một thanh niên đang đợi không hài lòng, “Ông chủ, tôi đến sớm hơn cậu ta, sao ông lại cho cậu ta ngồi trước? Có hiểu cái gì gọi là thứ tự trước sau không! Nó đến trường thì tôi cũng phải đi làm mà!”
“Thứ tự trước sau? Nó đã hẹn trước tối hôm qua rồi, anh nói ai sớm hơn ai đây? Tiểu quỷ, số lượng một chén đủ không?”
“Đủ. Có bánh nướng không?” Lý Ứng Nhàn cũng không rõ, y vì sao lại cố chấp muốn ăn kèm bánh nước với hoành thánh như vậy.
“Có, mới vừa tới, còn nóng lắm!”
“Quán hoành thánh nhỏ vậy mà còn nói hẹn trước? Chưa thấy ai làm ăn như vậy!” Thanh niên kia nổi nóng, đứng lên phủi mông rời đi.
Lý Ứng Nhàn rất ngượng ngùng gật đầu với những người đang đợi chung quanh, rất ngượng ngùng chậm rãi ngồi xuống.
“Đừng ngại, đừng ngại, cậu ăn phần cậu. Đến trường quan trọng hơn.” Người chờ vội vàng khoát tay tỏ ý không để bụng.
“Đừng ngại, anh A Trường tính tình vậy đó. Anh đừng để ý, cứ ăn phần anh là được.” Một cậu trai mặc đồng phục học sinh ngồi gần y an ủi.
“Đúng vậy, A Trường ăn nói là như vậy, cậu về sau thường qua lại quán hắn sẽ biết.” Bác gái tiệm may hàng xóm chạy tới ăn điểm tâm món hoành thánh cũng chen lời.
Lý Ứng Nhàn ngẩng mặt nói một tiếng cám ơn. Cười, bên má còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Bác gái tiệm may nhìn liền thấy thích, nhịn không được liền hỏi thêm vài câu. Như là cậu học ở đâu vậy, có phải mới vừa dọn đến gần đây không, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà có mấy người, v.v…
Lý Ứng Nhàn vừa trả lời, vừa lựa mấy thứ xanh xanh khỏi bát sứ. Bởi vì cha mẹ ra nước ngoài công tác lo cháu ở một mình, để cháu qua đây trú tạm tại nhà một người thân, hiện tại học lớp dự bị, đang chuẩn bị thi đại học.
Cung Trường đưa bánh nướng cho y, thấy y lựa hành lại mắng y hai câu. Lý Ứng Nhàn ngoan ngoãn nhận bánh nướng, ngoan ngoãn không dám lựa mấy thứ xanh xanh khỏi bát nữa.
Hoành thánh cay ăn kèm bánh nướng nóng hôi hổi giòn rồm rột thật sự rất tuyệt! Hoành thánh dinh dính, nước dùng hoành thánh tươi ngon đưa đẩy dầu cay đo đỏ, dùng với bánh nướng ăn ướt, vừa no vừa ngon, mỹ vị vô cùng!
Lý Ứng Nhàn ăn xong một khối bánh nướng, lại muốn thêm một khối.
Y ăn rất chậm. Chậm đến nỗi người bên cạnh đều đã ăn ba bát rồi, trong bát y vẫn còn có thể nhìn thấy viên hoành thánh.
Cung Trường không biết có phải do thấy y vâng lời ăn hành nên không thúc giục y không, mặc y ngồi ở chỗ đó chậm chạp ăn.
Một nửa não bộ Lý Ứng Nhàn đang lo lắng trong bảy ngày “nghỉ ngơi lấy lại sức” có khả năng sẽ gặp phải biến cố gì, tiện thể ngẫm nghĩ kế sách ứng đối; một nửa não bộ lại đang bất giác phác họa hình tượng ông chủ quán hoành thánh.
Ông chủ quán hoành thánh tên là A Trường này tổng thể bộ dạng coi như là chính trực. Không phải loại anh tuấn vũ sinh, cũng không phải loại thư sinh thanh tú văn nhược, mà là loại đại trượng phu rong ruổi chiến trường, yến hạm hổ cảnh[1].
Dáng người cao không dưới một trăm tám mươi lăm cen-ti-mét, cuộc sống lao động luyện ra thứ khí lực cường tráng kiên cố.
Dưới áo sơ-mi ngắn tay là hai cánh tay hữu lực khi hoạt động sẽ nhìn thấy hai, ba đầu cơ, còn có sự co rút vận động của bắp thịt gập duỗi cổ tay, tuyến thắt lưng trơn nhẵn không có mỡ thừa hình thành, nam nhân này mặc một cái quần jean tùy tiện vẫn mang vị đạo sắc tình. Mông vểnh như vậy, rõ ràng cơ mông cũng rất đúng chỗ.
Mà từ những thứ đó cũng không khó tưởng tượng ra phần bụng che giấu sau lớp vải vóc, khẳng định là sáu múi hay tám múi cơ phân biệt rõ ràng, đôi chân dài tràn đầy kình đạo giẫm người tám phần có thể lấy mạng.
Lý Ứng Nhàn có chút hâm mộ nghĩ ngợi, người nam nhân này nếu ở trên giường cũng khẳng định thuộc cái loại rất mãnh liệt, rất có tư vị, rất dũng mãnh, có thể khiến cho nữ nhân triệt để thỏa mãn.
Không giống y.
Từ khi thê tử gia tộc thông gia bị bệnh qua đời, y vẫn không cưới vợ bé cũng không cân nhắc lấy vợ kế. Nhờ phúc Lý gia chọn lựa người kế thừa dị thường nghiêm khắc, y cũng không chịu nhiều áp lực nhất định phải có con nối dõi.
Không tục huyền cũng không nạp thiếp, cũng không phải y quá yêu nữ nhân làm thê tử y một năm kia, mà là y đối với nữ nhân rất ít kích thích tính dục. Một năm sinh hoạt phu thê, y chỉ chạm qua thê tử vào đêm tân hôn, sau đó y lại lấy cớ thân thể không tốt, rốt cuộc không qua đêm trong phòng nàng nữa.
Y cũng đi tìm kỹ nữ, nhưng vô luận các nàng khiêu khích như thế nào, phản ứng của y vẫn cứ rất kém như vậy, cho dù có thể duy trì cũng không quá thời gian một chum trà. Y vẫn luôn không biết nguyên nhân, cũng không cảm thấy nhiều ít mất tự do, ngày thường bận rộn với toàn bộ sự nghiệp gia tộc, khiến y không nghĩ đến phải riêng biệt đi tìm một nữ nhân phát tiết hay an ủi mình.
Nhưng vừa nghĩ đến, y đường đường là đương chúa Lý gia tay bắt gió bão, có thể chấn động cả một triều đại, thế nhưng lại là một kẻ bán liệt dương, y cảm thấy thật buồn cười, phi thường buồn cười!
Y thậm chí còn nghĩ, có lẽ tại vì căn bệnh này, mới tạo thành sự biến thái và tàn nhẫn ở các phương diện khác của y. Giống như, vì y ném toàn bộ tinh lực vào sự nghiệp Lý gia, mới có được Lý gia huy hoàng cao ngất như vậy.
Thật kỳ diệu, trải qua mấy năm thử nghiệm, y cho rằng khối thân thể hiện tại này vì linh hồn này của y, cũng trở nên bất lực giống y, nhưng tựa hồ có chút khác biệt, y phát hiện khi mình nhìn mặt bên ông chủ quán hoành thánh lại bắt đầu ảo tưởng bộ dáng hắn dưới lớp quần áo.
Không những như vậy, càng kì và hỏng bét chính là, đang suy nghĩ đến bộ dáng của ông chủ quán hoành thánh cởi sạch quần áo “rong ruổi” trên người nữ nhân, hạ bộ của y lại có một trận rối loạn.
… Tên Lý Hàng này không phải là thích nam đó chớ?
Lý Ứng Nhàn biết bản thân trước đây rất bình thường, cho nên bây giờ nhìn ông chủ quán hoành thánh toát ra loại phản ứng không nên có, khẳng định, chắc chắn, chính là nguyên nhân do Lý Hàng!
Chẳng lẽ Lý Hàng muốn được nam nhân ôm? Lý Ứng Nhàn đem nữ nhân dưới thân ông chủ quán hoành thánh trong đầu, đổi thành hình ảnh chính mình hiện tại… Ừ, Lý Ứng Nhàn gật đầu, nghĩ thầm thân thể Lý Hàng này còn có thể cứu vãn được! Nếu như khối thân thể này thật sự khát vọng được nam nhân ôm, y thề tự mình sẽ lập tức lại nhảy xuống giếng một lần nữa!
Nếu không phải là muốn được nam nhân ôm, chẳng nhẽ Lý Hàng phải xem cảnh mập hợp của người khác mới có phản ứng? Bệnh tiểu hài tử này còn nặng hơn y?
Lý Ứng Nhàn nói thầm trong lòng, tự nhiên đem đổi ngược vị trí của ông chủ quán hoành thánh và chính mình lại…
Cung Trường chú ý đứa trẻ hồi lâu. Một bát hoành thánh, hai cái bánh nướng ăn nửa giờ còn chưa xong! Hơn nữa đứa trẻ này không biết đang suy nghĩ gì, ăn một chút lại bắt đầu hồn bay khỏi xác, nhìn vẻ mặt hiện tại của nó, chỉ có ba chữ miêu tả được: đang mộng xuân!
Nhìn dáng vẻ đứa trẻ này thật nhu thuận, không ngờ nhớ tới gái và phẩm hạnh thằng nhỏ nó! Chỉ là lợi dụng khuôn mặt hồn nhiên, cho nên tuy là trên mặt treo một nụ cười có thể gọi là *** loạn, cũng chưa đến nỗi đáng ghét, thậm chí sẽ khiến người ta cảm thấy đứa trẻ này khờ khạo đáng yêu vô tư!
Nói thì nói vậy, nhưng ông cũng không thể để cậu ta ngồi ở đó ban ngày ban mặt mà mộng xuân chứ?
“Này! Tiểu quỷ, cậu ăn tới khi nào? Đi học muộn rồi!”
Cung Trường trong lòng khẽ động, không nhịn được nhìn kỹ thằng tiểu quỷ.
Ừm, đứa trẻ rất đáng yêu, rất thanh tú. Chân dài, tay dài, thoạt nhìn có vẻ khỏe khoắn, bất quá khẳng định không chịu nổi một quyền của cậu. Dáng vẻ ăn uống thoạt nhìn như là được gia giáo tốt đẹp, khuôn mặt trẻ em tinh tế chưa hết nét trẻ con khiến cho người ta không đành lòng thương tổn nó.
“Tôi học lớp dự bị, thời gian tự do.”
“Ồ.” Lớp dự bị? Trò quỷ gì vậy? Sao ta chưa từng nghe qua?
Đoàn khách buổi sáng đi hết, Cung Trường cuối cùng cũng nghỉ được một mạch, vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất rửa bát, vừa thuận miệng hỏi: “Tiểu quỷ, tôi trước đây có phải từng gặp cậu không?”
“Tên tôi không phải là tiểu quỷ, tôi tên là Lý Hàng.”
“Lý Hàng. Cái gì Hàng? Hàng trong hàng không? Tiểu Hàng? Cậu là Tiểu Hàng!!!”
[1] Yến hạm hổ cảnh: hàm chim yến, cổ như hổ, người theo tướng số có dáng vương hầu quý tộc hoặc quan võ quyền uy.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc