Hỗn Độn Ma Thần
Chương 7: Đến Bắc Kinh
Anh Anh nghĩ Lâm Tinh không hiểu thế lực của gia tộc Diệp gia. Tuy không thể nói là một tay che trời nhưng những chuyện bắt ép cưới gã này đối với một đại gia tộc chỉ là chuyện cỏn con. Nếu không muốn kết hôn thì không kết hôn như Lâm Tinh nói thì cô đâu cần gì phải chạy trốn. Anh Anh lại muốn giải thích cho Lâm Tinh hiểu thì đã nghe Lâm Tinh nói:
-Đã có anh, không sao.
Anh Anh đã quen với cách nói ngắn gọn, không đầu không đuôi này của anh. Nhưng anh giúp cô, giúp như thế nào đây,. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, không biết nên nói gì với anh. Cô và Lâm Tinh chĩ mới biết nhau, anh lại một mực khăng khăng đi theo cô, cô có gì để anh phải như vậy? Cô giàu có? không phải rồi nói ra cô nghèo hơn người nghèo nhất, sắc đẹp? cô có nhưng còn nhiều người con gái còn đẹp hơn cô. Lý trí cho cô biết Lâm Tinh không giúp được gì cho cô còn làm anh gặp phiền phức thậm chí nguy hiểm nhưng ánh mắt giọng nói kia của anh làm cô tin tưởng anh. Anh Anh nhìn anh không biết phải nói làm sao.
Lâm Tinh nhìn Anh Anh mĩm cười yêu thương nói:
-Tin anh.
Anh Anh ngỡ ngàng rồi lại muốn khóc. Anh chẵng lẽ là thiên thần ông trời phái xuống giúp đỡ cô sao. Cô mới biết anh còn chưa đến một ngày nhưng anh làm cô tin tưởng, không hiểu sao cô nhìn thấy anh liền có cảm giác an toàn. Lời nói, ánh mắt, nụ cười anh làm cô thấy ấm áp như được che chở yêu thương. Anh Anh đứng lặng im mờ mịt suy nghĩ.
Qua một lúc sau Lâm Tinh lại hỏi:
-Em không muốn ỡ nơi đây?
Anh Anh vẫn mờ mịt chìm trong suy nghĩ gật đầu.
Lâm Tinh nói tiếp:
-Vậy em muốn đi đâu?
-Em muốn về Bắc Kinh.
Dĩ nhiên là cô muốn về Bắc Kinh rồi cô còn phải đi học nữa.
Lâm Tinh mĩm cười gật đầu:
-Vậy chúng ta về Bắc Kinh.
Đến bây giờ Anh Anh mới trở về thực tại giật mình vội hỏi?
-Trỡ về Bắc Kinh?
Sau khi thương lượng với khán giả trung thành của hai người là Bảo Như, Anh Anh quyết định ngày mai về Bắc Kinh. Cô không biết vì sao tin anh, tin anh là đúng hay sai. Nhưng sai thì sao việc bi gia tộc bắt về chỉ là sớm hay muộn, cô tin anh về Bắc Kinh chỉ là về sớm hơn thôi. Còn đúng thì có lẽ cuộc đời cô sẽ thay đỗi. cô muốn đặt cược.
Từ Chiết Giang lên Bắc Kinh đi tàu mất một ngày một đêm. Trên tàu Anh Anh hỏi Lâm Tinh định làm như thế nào giúp cô, anh trả lời:-Anh sẽ đi gặp gia đình em, nói em không muốn kết hôn. Anh Anh không biết nên khóc hay cười nữa, có phải anh suy nghĩ quá đơn giản rồi hay không. Cô nói: Gia đình em sẽ không đồng ý, thậm chí anh có thể sẽ gặp nguy hiểm. Lâm Tinh vẫn cười với nàng trả lời: -Anh không sao, họ sẽ đồng ý. Cả Anh Anh và Bảo Như ngồi bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Lâm Tinh.Anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy. Không lẽ anh là thiếu gia của đại gia tộc nào? Anh Anh bác bỏ giả tưởng này. Có thiếu gia nào lại vào rừng kiếm đồ lại đi một mình, anh ta nhìn chẵng giống một gã công tử nhà giàu tí nào còn nữa cô biết anh ta hiện giờ không có tiền khi nãy mua vé tàu cô phải trả tiền cho anh ta. Vậy mà anh ta muốn mua nhà nữa chứ. Cô cảm thấy lòng tin của mình suy sụp đi một nữa. Cô muốn khuyên anh đừng đi gặp gia tộc mình nhưng lại nghỉ đến lúc anh nói với cô “ đã có anh” “tin anh” lời đến cổ cô lại nuốt xuống. Trên tàu hai nàng trò chuyện một lúc rồi ngủ, vì đi đường xa nên Anh Anh mua vé giường nằm. Lâm Tinh không ngủ,đợi hai người ngủ một lúc hắn đến bên cạnh Anh Anh đánh lên nàng một đạo Thanh Thần giúp nàng bình ổn tinh thần. Thanh Thần quyết này hắn tự nghỉ ta lúc tu luyện, kết hợp chân khí và tinh thần của hắn đi vào những dây thần kinh quan trọng làm thông và dịu mát chúng, người được đánh lên đạo Thanh Thần sẽ bớt đi căn thẳng, nhức đầu, tinh thần sẽ tốt hơn. Lâm Tinh ngồi chỗ của mình yêu thương nhìn nàng ngủ. Diệp gia hay đại gia tộc gì đó hắn không quan tâm, luật lệ con người nơi đây cũng không ràng buộc được hắn. Nhưng hắn cũng sẽ không xông vào Diệp gia giết người như trước đây ở Đông gia. Qua nhiều năm sinh tồn hắn đã hiểu biết nhiều suy nghĩ cũng cặn kẽ hơn. Hắn chỉ muốn Anh Anh được sống tốt, được vui vẻ hạnh phúc. Những kẻ đáng giết hắn sẽ giết nhưng sẽ không liên luỵ ảnh hưởng chút nào đến nàng.
Từ Chiết Giang lên Bắc Kinh đi tàu mất một ngày một đêm. Trên tàu Anh Anh hỏi Lâm Tinh định làm như thế nào giúp cô, anh trả lời:
-Anh sẽ đi gặp gia đình em, nói em không muốn kết hôn.
Anh Anh không biết nên khóc hay cười nữa, có phải anh suy nghĩ quá đơn giản rồi hay không. Cô nói:
-Gia đình em sẽ không đồng ý, thậm chí anh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Tinh vẫn cười với nàng trả lời:
-Anh không sao, họ sẽ đồng ý.
Cả Anh Anh và Bảo Như ngồi bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Lâm Tinh. Anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy. Không lẽ anh là thiếu gia của đại gia tộc nào? Anh Anh bác bỏ giả tưởng này. Có thiếu gia nào lại vào rừng kiếm đồ lại đi một mình, anh ta nhìn chẵng giống một gã công tử nhà giàu tí nào còn nữa cô biết anh ta hiện giờ không có tiền khi nãy mua vé tàu cô phải trả tiền cho anh ta. Vậy mà anh ta muốn mua nhà nữa chứ. Cô cảm thấy lòng tin của mình suy sụp đi một nữa. Cô muốn khuyên anh đừng đi gặp gia tộc mình nhưng lại nghỉ đến lúc anh nói với cô “ đã có anh” “tin anh” lời đến cổ cô lại nuốt xuống.
Trên tàu hai nàng trò chuyện một lúc rồi ngủ, vì đi đường xa nên Anh Anh mua vé giường nằm. Lâm Tinh không ngủ,đợi hai người ngủ một lúc hắn đến bên cạnh Anh Anh đánh lên nàng một đạo Thanh Thần giúp nàng bình ổn tinh thần. Thanh Thần quyết này hắn tự nghỉ ta lúc tu luyện, kết hợp chân khí và tinh thần của hắn đi vào những dây thần kinh quan trọng làm thông và dịu mát chúng, người được đánh lên đạo Thanh Thần sẽ bớt đi căn thẳng, nhức đầu, tinh thần sẽ tốt hơn.
Lâm Tinh ngồi chỗ của mình yêu thương nhìn nàng ngủ. Diệp gia hay đại gia tộc gì đó hắn không bận tâm,luật lệ con người nơi đây cũng không ràng buộc được hắn. Nhưng hắn cũng sẽ không xông vào Diệp gia giết người như trước đây ở Đông gia. Qua nhiều năm sinh tồn hắn đã hiểu biết nhiều suy nghĩ cũng cặn kẽ hơn. Hắn chỉ muốn Anh Anh được sống tốt, được vui vẻ hạnh phúc. Những kẻ đáng giết hắn sẽ giết nhưng sẽ không liên luỵ ảnh hưởng chút nào đến nàng.
Bắc Kinh là một trong những thành phố lớn Hoa Hạ. Nơi đây tập trung đủ loại người hỗn tạp vì thế nơi đây cũng là nơi phức tạp bật nhất. Từ những tên trộm vặt, du côn du đãng, nghiện ngập đến những tên tội phạm, bang phái, những ông trùm hắc đạo đều có nơi đây trãi khắp các tầng lớp trong xã hội. Khu Tây Thành Bắc Kinh trong một căn biệt thự xa hoa rộng lớn Diệp Tống Hành đang tức giận nhìn về phía người đàn ông đối diện quát lớn:
-Chỉ là một đứa con gái mà tìm cũng không được. Khi nào ta nuôi một kẻ vô dụng rồi.
Trình Côn đã theo Diệp Tống Hành mười năm, hiễu rõ tính khí của Diệp Tống Hành, hắn cúi đầu thấp xuống không dám nhìn Diệp Tống Hành. Diệp Tống Hành là con thứ hai của Diệp Hải Phong gia chủ hiện giờ của Diệp gia. Anh trai hắn là bí thư thành uỷ thành phố Bắc Kinh, còn hắn theo con đường thương nghiệp là chủ tịch tập đoàn Hải Phong của Diệp gia. Lần này vì muốn cùng Lưu gia đẩy mạnh việc hợp tác làm ăn nên hứa gả con gái hắn Diệp Tú Anh cho Lưu Vĩnh Ngiêm. Nhưng đứa con gái này lại bỏ trốn, không chấp nhận hôn sự làm cho mấy hôm nay Lưu gia gây không ít khó khăn cho hắn hỏi sao hắn không tức giận.
-Dốc hết toàn lực tìm kiếm, còn nữa nhờ những bang phái ở Chiếc Giang giúp đở. Trong ba ngày phải bắt được nó về đây nếu không cậu cũng đừng về nữa.
Trình Côn cúi đầu vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau ba người Lâm Tinh đến Bắc Kinh. Hai nàng muốn về nhà Bảo Như nhưng Lâm Tinh nói nơi đó không tốt rồi kéo hai nàng vào ở trong một khách sạn, dặn dò Anh Anh không nên ra ngoài đợi hắn về sau đó hắn rời khách sạn.
Lâm Tinh thật đúng hiện giờ trên người không có tiền vì hắn không cần dùng chúng nên hắn không mang theo. Nhưng bây giờ gặp được Anh Anh hắn cần tiền để lo cho nàng. Tiền này hắn tích trữ để dùng khi cần ví dụ như lần đó mua mảnh đá thần bí kia. Về việc tiền này ở đâu có? Đơn giản hắn nhặt những thứ con người xem là quý giá bán đi. Với hắn việc thăm dò dưới lòng đất ở độ sâu hơn trăm met chỉ đơn giản là tập trung tinh thần quan sát. Nhiều lần vì đi tìm vật kêu gọi hắn, hắn gặp những mỏ quặng, mỏ vàng, di tích, đá quý nằm sâu trong lòng đất nếu tiện tay thì hắn nhặt về không thì hắn kệ chúng xem như không thấy.
Đến ngân hàng rút một ít tiền mặt, làm hai tấm thẻ rồi làm thủ tục uỷ quyền rút vật phẩm gửi ngân hàng trước đây. Vì trước đây hắn gữi những vật phẩm quý giá chưa bán vào ngân hàng ở một nơi khác nên việc lấy và chuyển đến đây phải mất vài ngày. Xong việc hắn về lại khách sạn đã quá trưa.
Anh Anh và Bão Như không biết đang nói chuyện gì đó nhưng sắc mặt hai nảng lo lắng không vui, hai nàng cũng chưa ăn bữa trưa. Lâm Tinh dẫn hai người ra ngoài ăn. Trước khi đi Lâm Tinh đưa cho Anh Anh một tấm thẻ ngân hàng nói cho nàng số thẻ và một túi tiền, nói:
-Của em.
Anh Anh cũng bất ngờ nàng không biết số tiền trong thẻ là bao nhiêu nhưng tiền trong túi xách nhỏ kia không ít hơn một triệu. Nàng mang danh là tiểu thư đại gia tộc nhưng nàng thực sự chưa bao giờ cầm được trong tay số tiền lớn như vậy. Tiền hằng tháng Diệp Tống Hành cấp cho nàng chỉ đủ đống tiền học phí và sinh hoạt trong tháng. Nàng ngoài giờ học phải đi làm thêm kiếm tiền để mua những thứ cần thiết. Nàng không biết Lâm Tinh lấy số tiền này từ đâu vì hôm trước anh còn không có tiền mua vé tàu. Nàng cũng rất thích tiền nhưng số tiền này nàng không thể nhận. Nàng đã nợ Lâm Tinh ân cứu mạng lại đồng ý sự giúp đỡ của anh, tuy nàng không biết Lâm Tinh sẽ làm gì để giúp nàng, nàng cũng không quá nhiều hy vọng nhưng nàng tin anh. Nàng không muốn nợ anh quá nhiều. Anh Anh đưa lại túi tiền và tấm thẻ cho Lâm Tinh nói:
-Em không thể nhận số tiền này được.
Lâm Tinh vẫn cười nhẹ nhàng nói:
-Của em,em cầm lấy mà dùng.
-“Của em?” Anh Anh ngạc nhiên nhìn Lâm Tinh hỏi. Lâm Tinh vẫn mĩm cười gật đầu trả lời nàng:
-Của em. Của anh là của em.
Anh Anh cơ hồ muốn bật ngữa. Cái gì mà của anh là của em. Cô với anh mới không có gì. Anh Anh liên tục từ chối. Nhưng Lâm Tinh biết cô không có nhiều tiền nên bắt cô nhận số tiền đó bằng được. Anh Anh đành phải nhận thầm nghĩ mình giữ hộ anh cũng được.
Bảo Như cũng kinh ngạc nhìn Lâm Tinh, Cô tò mò muốn biết Lâm Tinh là người thế nào, gia cảnh ra sao mà có thể tiện tay đưa người khác số tiền lớn như vậy. Nhưng Lâm Tinh ngoài Anh Anh ra chẳng tỏ ý thân thiện hay trò chuyện với bất cứ ai cô không dám hỏi hắn. Mà Anh Anh có hỏi Lâm Tinh cũng trả lời như trước “anh là Lâm Tinh” “Anh ỡ đâu cũng được” “anh không có gia đình”… Cô và Anh Anh cũng chĩ biết lắc đầu chịu thua người quái dị này.
Quán ăn ỡ Bắc Kinh rất nhiều. Từ những quán nhỏ ven đường quán ăn dân dã cho đến những nhà hàng sang trọng. Lâm Tinh luôn muốn tốt nhất cho Anh Anh nên chọn một nhà hàng sang trọng.
Nhà hàng Thiên Phụng là một quán ăn lớn ỡ Thành Đông Bắc Kinh. Nơi đây không khí ưu nhã thanh lịch làm cho khách đến cảm thấy thoải mái. Ba người Lâm Tinh bước vào nhà hàng thì một cô gái tiếp tân đến chào hỏi với nụ cười chuyên nghiệp:
-Xin hỏi ba vị dung bửa ỡ đây hay ỡ phòng bao.
Lâm Tinh nhìn qua Anh Anh muốn trả lời “phòng bao” thì Anh Anh đã nói:
-Ỡ đây cũng dược.
Lâm Tinh cũng không ý kiến gật đầu mĩm cười với nàng đồng ý.
Cô gái tiếp tân dẫn ba ngưới đến một bàn trống đi được một đoạn thì có tiếng gọi của một thanh niên:
-Tú Anh, Bảo Như hai người cũng đến đây ăn trưa sao?
Anh Anh vả Bảo Như nghe thấy tiếng gọi cũng quay về phía người thanh niên vừa gọi họ có chút bất ngờ, Anh Anh cười trả lời:
-Ừhm. Bọn mình đến đây ăn trưa.
Bảo Như và Anh Anh dường như rất quen thuộc với người thanh niên này. Bảo Như tiếp lời Anh Anh vừa cười vừa nói:
-Vấn Nam, không phải cậu đi làm gí đó sao. Vẫn có thời gian tới đây đối ẩm nha.
Người thanh niên được gọi là Vấn Nam kia cũng nhìn về Anh Anh bảo Như cười, cũng không để ý câu nói trêu ghẹo của Bảo Như nói:
-Mình vừ a mới đến, mọi người ngồi chung nhé.
Bảo Như nhìn Anh Anh rồi lại nhìn Lâm Tinh. Anh Anh cũng nhìn Lâm Tinh muốn hỏi ý kiến anh thì Lâm Tinh nhìn cô mĩm cười gật đầu trước. Ba người vào ngồi chung bàn của Vấn Nam. Bàn ăn của Vấn Nam ngồi có một người con trai ăn vận lịch sự có vẻ như dân làm ăn. Anh ta cũng lịch sự đứng dậy chào hỏi ba người đến ngồi.
Lâm Tinh lúc từ đầu đến giờ chỉ nhìn thoáng qua Vấn Nam rồi thôi, không có ý mỡ miệng nói chuyện giới thiệu hay hỏi bất cứ điều gì. Anh Anh biết Lâm Tinh sẽ như vậy cũng không tỏ vẻ gì cũng giới thiệu Lâm Tinh cho hai người đối diện. Vân Nam gật đầu chào hỏi nhưng thấy Lâm Tinh chẳng để ý gì chỉ xấu hổ cười rồi trò chuyện với hai cô gái. Vì bàn ăn có thêm ba người nên Vân Nam gọi thêm thức ăn. Vân Nam đưa menu cho Anh Anh muốn nàng tự chọn món. Anh Anh tuy xuất thân từ đại gia tộc nhưng rất ít khi đến những nơi sang trong thế này, từ nhỏ đến lớn vào những nhà hang sang trọng thế này với Anh Anh có thể đến trên đầu ngón tay. Nàng quả thật không biết chọn món nào. Đang phân vân thì Lâm Tinh nhìn nàng cười nói:
-Để anh chon giúp em.
Nói rồi cầm menu trên tay nàng nhìn qua rất nhanh, rồi nói với người phục vụ một loạt 10 món. Cả bốn người chung bàn cùng người phục vụ kinh ngạc nhìn Lâm Tinh. Vì Lâm Tinh nhìn qua menu rất nhanh gần như chưa quá mười giây lại có thể gọi ra mười món ăn làm họ kinh ngạc. Vân Nam nhìn về phía Lâm Tinh âm thầm đánh giá hắn. Trên người Lâm Tinh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản cũ kĩ không có vẻ gì là giàu có nhưng có thể đến nơi này ăn uống ai lại không có tiền, một bữa ăn ỡ đây ít nhất cũng hơn một ngàn tệ mà Lâm Tinh vừa rồi gọi món rất nhanh giống như đã vào đây nhiều lần. Tuy Vân Nam muốn biết Lâm Tinh là ai nhưng không nói gì.
Anh Anh nhìn Lâm Tinh nói:
-Anh gọi nhiều món vậy ăn làm sao hết.
Lâm Tinh mĩm cười nhìn cô nói:
-Không sao.
Người phục vụ vì Lâm Tinh nói một lúc mười món ghi không kịp hỏi lại anh một lần nữa. Lâm Tinh cũng không mặn không nhạt nói lại một lần rồi như nhớ đến cái gì nhắc nhở:
-Những món ăn không cho vào vị cay.
Anh Anh nhìn Lâm Tinh có chút thẫn thờ, là anh không biết ăn cay hay vì mình anh dặn phục vụ không làm món ăn cay? Anh Anh đúng là không ăn cay được, ăn đồ cay cô dạ dày cô sẽ đau có khi đau đến hai ba ngày mới hết. Nhưng cô đâu có nói với anh là mình không ăn được đồ cay ah. Anh Anh suy nghĩ rồi nhìn sang Bảo Như, Chỉ có Bảo Như biết cô không ăn cay được. Nhưng Lâm Tinh làm sao hỏi Bảo như những chuyện này được cả một câu nói bình thường anh còn chưa nói qua với Bảo Như lần nào. Anh Anh thôi không suy nghĩ vấn đề này nữa chĩ kết luận Lâm Tinh giống mình không ăn được món cay.
Những món ăn liên tục được bưng lên Anh Anh không nhận ra hết các món này nhưng có vài món nhìn thấy trong menu cô có để ý giá nó hình như một ngàn năm trăm tệ. Nhìn những món ăn này cô có chút líu lưỡi. Tuy mình không phải trả tiền nhưng cả đống thức ăn mà lại mắc như vậy có quá không?
Vân Nam nhìn qua Lâm Tinh. Lúc nãy khi Lâm Tinh gọi món ăn Vân Nam không biết cụ thể nhưng bây giờ món ăn được bưng lên hắn biết nhận ra những món này. Tuy chưa phải món mắc nhất ỡ đây cũng là những món sang có giá từ một ngàn tệ trỡ lên. Hắn nhìn Lâm Tinh cười khẩy, ánh mắt có chút xem thường. Bàn ăn này hắn gọi mọi người qua, phép lịch sự hắn phải trả tiền Lâm Tinh gọi món như vậy muốn làm khó hắn sao?
-Đã có anh, không sao.
Anh Anh đã quen với cách nói ngắn gọn, không đầu không đuôi này của anh. Nhưng anh giúp cô, giúp như thế nào đây,. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, không biết nên nói gì với anh. Cô và Lâm Tinh chĩ mới biết nhau, anh lại một mực khăng khăng đi theo cô, cô có gì để anh phải như vậy? Cô giàu có? không phải rồi nói ra cô nghèo hơn người nghèo nhất, sắc đẹp? cô có nhưng còn nhiều người con gái còn đẹp hơn cô. Lý trí cho cô biết Lâm Tinh không giúp được gì cho cô còn làm anh gặp phiền phức thậm chí nguy hiểm nhưng ánh mắt giọng nói kia của anh làm cô tin tưởng anh. Anh Anh nhìn anh không biết phải nói làm sao.
Lâm Tinh nhìn Anh Anh mĩm cười yêu thương nói:
-Tin anh.
Anh Anh ngỡ ngàng rồi lại muốn khóc. Anh chẵng lẽ là thiên thần ông trời phái xuống giúp đỡ cô sao. Cô mới biết anh còn chưa đến một ngày nhưng anh làm cô tin tưởng, không hiểu sao cô nhìn thấy anh liền có cảm giác an toàn. Lời nói, ánh mắt, nụ cười anh làm cô thấy ấm áp như được che chở yêu thương. Anh Anh đứng lặng im mờ mịt suy nghĩ.
Qua một lúc sau Lâm Tinh lại hỏi:
-Em không muốn ỡ nơi đây?
Anh Anh vẫn mờ mịt chìm trong suy nghĩ gật đầu.
Lâm Tinh nói tiếp:
-Vậy em muốn đi đâu?
-Em muốn về Bắc Kinh.
Dĩ nhiên là cô muốn về Bắc Kinh rồi cô còn phải đi học nữa.
Lâm Tinh mĩm cười gật đầu:
-Vậy chúng ta về Bắc Kinh.
Đến bây giờ Anh Anh mới trở về thực tại giật mình vội hỏi?
-Trỡ về Bắc Kinh?
Sau khi thương lượng với khán giả trung thành của hai người là Bảo Như, Anh Anh quyết định ngày mai về Bắc Kinh. Cô không biết vì sao tin anh, tin anh là đúng hay sai. Nhưng sai thì sao việc bi gia tộc bắt về chỉ là sớm hay muộn, cô tin anh về Bắc Kinh chỉ là về sớm hơn thôi. Còn đúng thì có lẽ cuộc đời cô sẽ thay đỗi. cô muốn đặt cược.
Từ Chiết Giang lên Bắc Kinh đi tàu mất một ngày một đêm. Trên tàu Anh Anh hỏi Lâm Tinh định làm như thế nào giúp cô, anh trả lời:-Anh sẽ đi gặp gia đình em, nói em không muốn kết hôn. Anh Anh không biết nên khóc hay cười nữa, có phải anh suy nghĩ quá đơn giản rồi hay không. Cô nói: Gia đình em sẽ không đồng ý, thậm chí anh có thể sẽ gặp nguy hiểm. Lâm Tinh vẫn cười với nàng trả lời: -Anh không sao, họ sẽ đồng ý. Cả Anh Anh và Bảo Như ngồi bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Lâm Tinh.Anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy. Không lẽ anh là thiếu gia của đại gia tộc nào? Anh Anh bác bỏ giả tưởng này. Có thiếu gia nào lại vào rừng kiếm đồ lại đi một mình, anh ta nhìn chẵng giống một gã công tử nhà giàu tí nào còn nữa cô biết anh ta hiện giờ không có tiền khi nãy mua vé tàu cô phải trả tiền cho anh ta. Vậy mà anh ta muốn mua nhà nữa chứ. Cô cảm thấy lòng tin của mình suy sụp đi một nữa. Cô muốn khuyên anh đừng đi gặp gia tộc mình nhưng lại nghỉ đến lúc anh nói với cô “ đã có anh” “tin anh” lời đến cổ cô lại nuốt xuống. Trên tàu hai nàng trò chuyện một lúc rồi ngủ, vì đi đường xa nên Anh Anh mua vé giường nằm. Lâm Tinh không ngủ,đợi hai người ngủ một lúc hắn đến bên cạnh Anh Anh đánh lên nàng một đạo Thanh Thần giúp nàng bình ổn tinh thần. Thanh Thần quyết này hắn tự nghỉ ta lúc tu luyện, kết hợp chân khí và tinh thần của hắn đi vào những dây thần kinh quan trọng làm thông và dịu mát chúng, người được đánh lên đạo Thanh Thần sẽ bớt đi căn thẳng, nhức đầu, tinh thần sẽ tốt hơn. Lâm Tinh ngồi chỗ của mình yêu thương nhìn nàng ngủ. Diệp gia hay đại gia tộc gì đó hắn không quan tâm, luật lệ con người nơi đây cũng không ràng buộc được hắn. Nhưng hắn cũng sẽ không xông vào Diệp gia giết người như trước đây ở Đông gia. Qua nhiều năm sinh tồn hắn đã hiểu biết nhiều suy nghĩ cũng cặn kẽ hơn. Hắn chỉ muốn Anh Anh được sống tốt, được vui vẻ hạnh phúc. Những kẻ đáng giết hắn sẽ giết nhưng sẽ không liên luỵ ảnh hưởng chút nào đến nàng.
Từ Chiết Giang lên Bắc Kinh đi tàu mất một ngày một đêm. Trên tàu Anh Anh hỏi Lâm Tinh định làm như thế nào giúp cô, anh trả lời:
-Anh sẽ đi gặp gia đình em, nói em không muốn kết hôn.
Anh Anh không biết nên khóc hay cười nữa, có phải anh suy nghĩ quá đơn giản rồi hay không. Cô nói:
-Gia đình em sẽ không đồng ý, thậm chí anh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Tinh vẫn cười với nàng trả lời:
-Anh không sao, họ sẽ đồng ý.
Cả Anh Anh và Bảo Như ngồi bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Lâm Tinh. Anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy. Không lẽ anh là thiếu gia của đại gia tộc nào? Anh Anh bác bỏ giả tưởng này. Có thiếu gia nào lại vào rừng kiếm đồ lại đi một mình, anh ta nhìn chẵng giống một gã công tử nhà giàu tí nào còn nữa cô biết anh ta hiện giờ không có tiền khi nãy mua vé tàu cô phải trả tiền cho anh ta. Vậy mà anh ta muốn mua nhà nữa chứ. Cô cảm thấy lòng tin của mình suy sụp đi một nữa. Cô muốn khuyên anh đừng đi gặp gia tộc mình nhưng lại nghỉ đến lúc anh nói với cô “ đã có anh” “tin anh” lời đến cổ cô lại nuốt xuống.
Trên tàu hai nàng trò chuyện một lúc rồi ngủ, vì đi đường xa nên Anh Anh mua vé giường nằm. Lâm Tinh không ngủ,đợi hai người ngủ một lúc hắn đến bên cạnh Anh Anh đánh lên nàng một đạo Thanh Thần giúp nàng bình ổn tinh thần. Thanh Thần quyết này hắn tự nghỉ ta lúc tu luyện, kết hợp chân khí và tinh thần của hắn đi vào những dây thần kinh quan trọng làm thông và dịu mát chúng, người được đánh lên đạo Thanh Thần sẽ bớt đi căn thẳng, nhức đầu, tinh thần sẽ tốt hơn.
Lâm Tinh ngồi chỗ của mình yêu thương nhìn nàng ngủ. Diệp gia hay đại gia tộc gì đó hắn không bận tâm,luật lệ con người nơi đây cũng không ràng buộc được hắn. Nhưng hắn cũng sẽ không xông vào Diệp gia giết người như trước đây ở Đông gia. Qua nhiều năm sinh tồn hắn đã hiểu biết nhiều suy nghĩ cũng cặn kẽ hơn. Hắn chỉ muốn Anh Anh được sống tốt, được vui vẻ hạnh phúc. Những kẻ đáng giết hắn sẽ giết nhưng sẽ không liên luỵ ảnh hưởng chút nào đến nàng.
Bắc Kinh là một trong những thành phố lớn Hoa Hạ. Nơi đây tập trung đủ loại người hỗn tạp vì thế nơi đây cũng là nơi phức tạp bật nhất. Từ những tên trộm vặt, du côn du đãng, nghiện ngập đến những tên tội phạm, bang phái, những ông trùm hắc đạo đều có nơi đây trãi khắp các tầng lớp trong xã hội. Khu Tây Thành Bắc Kinh trong một căn biệt thự xa hoa rộng lớn Diệp Tống Hành đang tức giận nhìn về phía người đàn ông đối diện quát lớn:
-Chỉ là một đứa con gái mà tìm cũng không được. Khi nào ta nuôi một kẻ vô dụng rồi.
Trình Côn đã theo Diệp Tống Hành mười năm, hiễu rõ tính khí của Diệp Tống Hành, hắn cúi đầu thấp xuống không dám nhìn Diệp Tống Hành. Diệp Tống Hành là con thứ hai của Diệp Hải Phong gia chủ hiện giờ của Diệp gia. Anh trai hắn là bí thư thành uỷ thành phố Bắc Kinh, còn hắn theo con đường thương nghiệp là chủ tịch tập đoàn Hải Phong của Diệp gia. Lần này vì muốn cùng Lưu gia đẩy mạnh việc hợp tác làm ăn nên hứa gả con gái hắn Diệp Tú Anh cho Lưu Vĩnh Ngiêm. Nhưng đứa con gái này lại bỏ trốn, không chấp nhận hôn sự làm cho mấy hôm nay Lưu gia gây không ít khó khăn cho hắn hỏi sao hắn không tức giận.
-Dốc hết toàn lực tìm kiếm, còn nữa nhờ những bang phái ở Chiếc Giang giúp đở. Trong ba ngày phải bắt được nó về đây nếu không cậu cũng đừng về nữa.
Trình Côn cúi đầu vâng dạ rồi lui ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau ba người Lâm Tinh đến Bắc Kinh. Hai nàng muốn về nhà Bảo Như nhưng Lâm Tinh nói nơi đó không tốt rồi kéo hai nàng vào ở trong một khách sạn, dặn dò Anh Anh không nên ra ngoài đợi hắn về sau đó hắn rời khách sạn.
Lâm Tinh thật đúng hiện giờ trên người không có tiền vì hắn không cần dùng chúng nên hắn không mang theo. Nhưng bây giờ gặp được Anh Anh hắn cần tiền để lo cho nàng. Tiền này hắn tích trữ để dùng khi cần ví dụ như lần đó mua mảnh đá thần bí kia. Về việc tiền này ở đâu có? Đơn giản hắn nhặt những thứ con người xem là quý giá bán đi. Với hắn việc thăm dò dưới lòng đất ở độ sâu hơn trăm met chỉ đơn giản là tập trung tinh thần quan sát. Nhiều lần vì đi tìm vật kêu gọi hắn, hắn gặp những mỏ quặng, mỏ vàng, di tích, đá quý nằm sâu trong lòng đất nếu tiện tay thì hắn nhặt về không thì hắn kệ chúng xem như không thấy.
Đến ngân hàng rút một ít tiền mặt, làm hai tấm thẻ rồi làm thủ tục uỷ quyền rút vật phẩm gửi ngân hàng trước đây. Vì trước đây hắn gữi những vật phẩm quý giá chưa bán vào ngân hàng ở một nơi khác nên việc lấy và chuyển đến đây phải mất vài ngày. Xong việc hắn về lại khách sạn đã quá trưa.
Anh Anh và Bão Như không biết đang nói chuyện gì đó nhưng sắc mặt hai nảng lo lắng không vui, hai nàng cũng chưa ăn bữa trưa. Lâm Tinh dẫn hai người ra ngoài ăn. Trước khi đi Lâm Tinh đưa cho Anh Anh một tấm thẻ ngân hàng nói cho nàng số thẻ và một túi tiền, nói:
-Của em.
Anh Anh cũng bất ngờ nàng không biết số tiền trong thẻ là bao nhiêu nhưng tiền trong túi xách nhỏ kia không ít hơn một triệu. Nàng mang danh là tiểu thư đại gia tộc nhưng nàng thực sự chưa bao giờ cầm được trong tay số tiền lớn như vậy. Tiền hằng tháng Diệp Tống Hành cấp cho nàng chỉ đủ đống tiền học phí và sinh hoạt trong tháng. Nàng ngoài giờ học phải đi làm thêm kiếm tiền để mua những thứ cần thiết. Nàng không biết Lâm Tinh lấy số tiền này từ đâu vì hôm trước anh còn không có tiền mua vé tàu. Nàng cũng rất thích tiền nhưng số tiền này nàng không thể nhận. Nàng đã nợ Lâm Tinh ân cứu mạng lại đồng ý sự giúp đỡ của anh, tuy nàng không biết Lâm Tinh sẽ làm gì để giúp nàng, nàng cũng không quá nhiều hy vọng nhưng nàng tin anh. Nàng không muốn nợ anh quá nhiều. Anh Anh đưa lại túi tiền và tấm thẻ cho Lâm Tinh nói:
-Em không thể nhận số tiền này được.
Lâm Tinh vẫn cười nhẹ nhàng nói:
-Của em,em cầm lấy mà dùng.
-“Của em?” Anh Anh ngạc nhiên nhìn Lâm Tinh hỏi. Lâm Tinh vẫn mĩm cười gật đầu trả lời nàng:
-Của em. Của anh là của em.
Anh Anh cơ hồ muốn bật ngữa. Cái gì mà của anh là của em. Cô với anh mới không có gì. Anh Anh liên tục từ chối. Nhưng Lâm Tinh biết cô không có nhiều tiền nên bắt cô nhận số tiền đó bằng được. Anh Anh đành phải nhận thầm nghĩ mình giữ hộ anh cũng được.
Bảo Như cũng kinh ngạc nhìn Lâm Tinh, Cô tò mò muốn biết Lâm Tinh là người thế nào, gia cảnh ra sao mà có thể tiện tay đưa người khác số tiền lớn như vậy. Nhưng Lâm Tinh ngoài Anh Anh ra chẳng tỏ ý thân thiện hay trò chuyện với bất cứ ai cô không dám hỏi hắn. Mà Anh Anh có hỏi Lâm Tinh cũng trả lời như trước “anh là Lâm Tinh” “Anh ỡ đâu cũng được” “anh không có gia đình”… Cô và Anh Anh cũng chĩ biết lắc đầu chịu thua người quái dị này.
Quán ăn ỡ Bắc Kinh rất nhiều. Từ những quán nhỏ ven đường quán ăn dân dã cho đến những nhà hàng sang trọng. Lâm Tinh luôn muốn tốt nhất cho Anh Anh nên chọn một nhà hàng sang trọng.
Nhà hàng Thiên Phụng là một quán ăn lớn ỡ Thành Đông Bắc Kinh. Nơi đây không khí ưu nhã thanh lịch làm cho khách đến cảm thấy thoải mái. Ba người Lâm Tinh bước vào nhà hàng thì một cô gái tiếp tân đến chào hỏi với nụ cười chuyên nghiệp:
-Xin hỏi ba vị dung bửa ỡ đây hay ỡ phòng bao.
Lâm Tinh nhìn qua Anh Anh muốn trả lời “phòng bao” thì Anh Anh đã nói:
-Ỡ đây cũng dược.
Lâm Tinh cũng không ý kiến gật đầu mĩm cười với nàng đồng ý.
Cô gái tiếp tân dẫn ba ngưới đến một bàn trống đi được một đoạn thì có tiếng gọi của một thanh niên:
-Tú Anh, Bảo Như hai người cũng đến đây ăn trưa sao?
Anh Anh vả Bảo Như nghe thấy tiếng gọi cũng quay về phía người thanh niên vừa gọi họ có chút bất ngờ, Anh Anh cười trả lời:
-Ừhm. Bọn mình đến đây ăn trưa.
Bảo Như và Anh Anh dường như rất quen thuộc với người thanh niên này. Bảo Như tiếp lời Anh Anh vừa cười vừa nói:
-Vấn Nam, không phải cậu đi làm gí đó sao. Vẫn có thời gian tới đây đối ẩm nha.
Người thanh niên được gọi là Vấn Nam kia cũng nhìn về Anh Anh bảo Như cười, cũng không để ý câu nói trêu ghẹo của Bảo Như nói:
-Mình vừ a mới đến, mọi người ngồi chung nhé.
Bảo Như nhìn Anh Anh rồi lại nhìn Lâm Tinh. Anh Anh cũng nhìn Lâm Tinh muốn hỏi ý kiến anh thì Lâm Tinh nhìn cô mĩm cười gật đầu trước. Ba người vào ngồi chung bàn của Vấn Nam. Bàn ăn của Vấn Nam ngồi có một người con trai ăn vận lịch sự có vẻ như dân làm ăn. Anh ta cũng lịch sự đứng dậy chào hỏi ba người đến ngồi.
Lâm Tinh lúc từ đầu đến giờ chỉ nhìn thoáng qua Vấn Nam rồi thôi, không có ý mỡ miệng nói chuyện giới thiệu hay hỏi bất cứ điều gì. Anh Anh biết Lâm Tinh sẽ như vậy cũng không tỏ vẻ gì cũng giới thiệu Lâm Tinh cho hai người đối diện. Vân Nam gật đầu chào hỏi nhưng thấy Lâm Tinh chẳng để ý gì chỉ xấu hổ cười rồi trò chuyện với hai cô gái. Vì bàn ăn có thêm ba người nên Vân Nam gọi thêm thức ăn. Vân Nam đưa menu cho Anh Anh muốn nàng tự chọn món. Anh Anh tuy xuất thân từ đại gia tộc nhưng rất ít khi đến những nơi sang trong thế này, từ nhỏ đến lớn vào những nhà hang sang trọng thế này với Anh Anh có thể đến trên đầu ngón tay. Nàng quả thật không biết chọn món nào. Đang phân vân thì Lâm Tinh nhìn nàng cười nói:
-Để anh chon giúp em.
Nói rồi cầm menu trên tay nàng nhìn qua rất nhanh, rồi nói với người phục vụ một loạt 10 món. Cả bốn người chung bàn cùng người phục vụ kinh ngạc nhìn Lâm Tinh. Vì Lâm Tinh nhìn qua menu rất nhanh gần như chưa quá mười giây lại có thể gọi ra mười món ăn làm họ kinh ngạc. Vân Nam nhìn về phía Lâm Tinh âm thầm đánh giá hắn. Trên người Lâm Tinh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản cũ kĩ không có vẻ gì là giàu có nhưng có thể đến nơi này ăn uống ai lại không có tiền, một bữa ăn ỡ đây ít nhất cũng hơn một ngàn tệ mà Lâm Tinh vừa rồi gọi món rất nhanh giống như đã vào đây nhiều lần. Tuy Vân Nam muốn biết Lâm Tinh là ai nhưng không nói gì.
Anh Anh nhìn Lâm Tinh nói:
-Anh gọi nhiều món vậy ăn làm sao hết.
Lâm Tinh mĩm cười nhìn cô nói:
-Không sao.
Người phục vụ vì Lâm Tinh nói một lúc mười món ghi không kịp hỏi lại anh một lần nữa. Lâm Tinh cũng không mặn không nhạt nói lại một lần rồi như nhớ đến cái gì nhắc nhở:
-Những món ăn không cho vào vị cay.
Anh Anh nhìn Lâm Tinh có chút thẫn thờ, là anh không biết ăn cay hay vì mình anh dặn phục vụ không làm món ăn cay? Anh Anh đúng là không ăn cay được, ăn đồ cay cô dạ dày cô sẽ đau có khi đau đến hai ba ngày mới hết. Nhưng cô đâu có nói với anh là mình không ăn được đồ cay ah. Anh Anh suy nghĩ rồi nhìn sang Bảo Như, Chỉ có Bảo Như biết cô không ăn cay được. Nhưng Lâm Tinh làm sao hỏi Bảo như những chuyện này được cả một câu nói bình thường anh còn chưa nói qua với Bảo Như lần nào. Anh Anh thôi không suy nghĩ vấn đề này nữa chĩ kết luận Lâm Tinh giống mình không ăn được món cay.
Những món ăn liên tục được bưng lên Anh Anh không nhận ra hết các món này nhưng có vài món nhìn thấy trong menu cô có để ý giá nó hình như một ngàn năm trăm tệ. Nhìn những món ăn này cô có chút líu lưỡi. Tuy mình không phải trả tiền nhưng cả đống thức ăn mà lại mắc như vậy có quá không?
Vân Nam nhìn qua Lâm Tinh. Lúc nãy khi Lâm Tinh gọi món ăn Vân Nam không biết cụ thể nhưng bây giờ món ăn được bưng lên hắn biết nhận ra những món này. Tuy chưa phải món mắc nhất ỡ đây cũng là những món sang có giá từ một ngàn tệ trỡ lên. Hắn nhìn Lâm Tinh cười khẩy, ánh mắt có chút xem thường. Bàn ăn này hắn gọi mọi người qua, phép lịch sự hắn phải trả tiền Lâm Tinh gọi món như vậy muốn làm khó hắn sao?
Tác giả :
Vô Danh