Hỗn Đản, Nói Thích Tôi Thì Chết Sao!
Chương 2
Kỳ thật hôm nay Sở Mặc tạc mao các loại khi quay chụp trên đường là có nguyên nhân cả.
Cậu thề, đời này ghét nhất là bị Trầm Dịch nói với mình câu kia : “Sở Mặc, đừng nháo.”
Lão tử nháo đại gia ngươi à ! ! !
Ba năm trước đây, Sở gia tiểu tử cùng Trầm gia tiểu tử đã quen nhau từ khi còn chơi ngựa gỗ song song thi vào trường phổ thông, sau đó dự định cùng nhau thi vào đại học H, lại bởi vì cú điện thoại của mẹ Trầm Dịch ở phía bên kia bờ đại dương mà thay đổi.
Mẹ Trầm Dịch từ rất sớm đã bỏ ba Trầm Dịch mà sang Mỹ tái giá cùng với một phú thương.
Hiện tại chờ Trầm Dịch trưởng thành mới đáng thương hề hề nói phải cho hắn sang Mỹ đi học, nói cái gì mà để bù đắp tình thương của mẹ thiếu thốn nhiều năm.
Ta khinh!
Sở Mặc tạc mao.
Rõ ràng là do bà không sinh được con nữa nên phú thương kia muốn vứt bỏ bà, sau đó bà liền lợi dụng Trầm Dịch để vớt vát lại!
Lời này Sở Mặc tất nhiên là không dám nói trước mặt Trầm Dịch, chỉ có thể tức giận mắng ở trong lòng.
Ở sân bay, Sở Mặc nhìn thấy Trầm Dịch đang vận chuyển hành lý cách đó không xa, hơi hơi có chút rối rắm.Nhưng trong chốc lát giống như đã hạ quyết định.
“Trầm Dịch, tôi thích cậu, cậu không cần đi được không?”
Thân thủ giữ chặt tay áo Trầm Dịch, Sở Mặc đỏ mặt nói với Trầm Dịch những lời này sau đó liền cúi đầu không dám … ngẩng lên nhìn hắn nữa.
. . . . . .
“Xin lỗi.” Bàn tay Sở Mặc đang níu tay áo Trầm Dịch rớt xuống, đột nhiên ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương.
“Tôi không thích con trai.” Trầm Dịch lạnh lùng mở miệng.
Sở Mặc gượng cười, “Nhưng. . . . . . rõ ràng trước kia cậu. . . . . .cậu có nói thích tôi.”
“Bất quá là lời nói đùa thôi, sao là thật được .”
Đại sảnh sân bay vang lên âm thanh máy móc lạnh như băng thông báo cho hành khách đi Mỹ mau lên máy bay.
Trầm Dịch nhíu mày, nhìn thấy Sở Mặc đang cúi đầu trộm rơi nước mắt, “Sở Mặc, đừng náo loạn. Tôi đi đây .” Rồi sau đó không chút do dự mà tiêu sái bước vô cửa.
“Thao!” Tại sao lại nhớ tới tên hỗn đản nào đó rồi.
Sở Mặc vẫy vẫy mái tóc còn đọng nước, mắng một tiếng, chỉ là ánh mắt còn có chút mờ mịt.
Vài ngày sau, hậu kỳ muội tử thần tốc hoàn thành tốt thành phẩm cuối cùng, đăng nhanh trong phòng chat của hội để mọi người cùng thưởng thức.
“Viêm Lạc, ngươi buông. . . . . .”
“Không, đời này cũng không bao giờ thả ra.” Đế vương mặc huyền sắc long bào nắm tay của hồ yêu đặt trước ngực, vẻ mặt thâm tình quan sát hồ yêu quyến rũ thẹn thùng. ( Sở Mặc nôn : Trên mặt đỏ ửng là do đau đó mấy cha ! ←_← Hổng ai tin tưởng sao? )
“Nhưng mà ta là yêu còn ngươi là người, chúng ta sao có thể. . . . . .”
“Ta mặc kệ. . . . . .” Trên chiếc giường màu vàng hoa văn hình rồng, hồ yêu quần áo rối loạn bị đế vương áp chế, lộ vẻ mặt ngượng ngùng. ( Hứ ! Đổi thử nếu là ngươi bị người ta áp như vậy xem, ngươi có ngượng ngùng hay không ngượng! ←_← Cậu mới không thừa nhận là khi đó cậu thật sự thẹn thùng đâu. )
“Viêm Lạc. . . . . .” Hồng bào nhăn nheo vươn lại trên người, hồ yêu xoay người vuốt nhẹ mặt đế vương, đôi mắt lộ vẻ buồn bã. ( Lão tử chỉ diễn thôi ! Chỉ diễn thôi! )
“Thật có lỗi Viêm Lạc, ta cứ như vậy mà đi không từ giã. . . . . . Nhưng ta và ngươi vốn dĩ khác biệt, chung quy không thể gần nhau cả đời. Ta đi rồi, tin tưởng ngươi sẽ tìm được người khác tốt hơn ta. . . . . .” Cảnh tượng chuyển đổi, đế vương vẻ mặt cô đơn ngồi ở ghế dựa, trong tay giữ một bức thư ngập chữ, trước mắt ẩn ẩn hiện lên bộ dáng hồ yêu chấp bút ngồi viết.
Sau đó là cảnh đế vương từ bỏ giang sơn, một đường tìm kiếm hồ yêu đã rời đi.
Cuối cùng, hai người hội ngộ ngay tại rừng phong.
Lúc này mới chỉ là đầu thu, lá phong còn chưa hồng thấu. Hồ yêu mặc hồng y xinh đẹp tùy ý tựa vào một gốc cây phong nhẹ nhàng vuốt tóc, cười khẽ: “Cuối cùng vẫn là bị ngươi tìm được. . . . . .”
Chủ tịch – Hiểu Phong: anh anh anh. . . . . . Không cảm động chính là bị vô cảm nha TVT
Chụp ảnh – Thuần Sắc: anh anh anh. . . . . . Không cảm động chính là bị vô cảm nha TVT+1, cái này là do tui tự quay sao?
Tạp vụ – Đại Hà: anh anh anh, mấy người đừng “anh ” nữa , để tui. Rất cảm động đó.
Phó chủ tịch – Hiểu Nguyệt: Dành một lời khen ngợi cho hồ yêu! Khả năng diễn xuất của hán tử cứu tràng cũng thật tuyệt vời! Lão tỷ sẽ đi tìm cậu.
Hồ yêu – Sở Mặc: – – bây giờ tìm hắn?
. . . . . .
Moá! Cậu nghĩ đây là máy chơi game ở trung tâm mua sắm sao?! Tuỳ tay điều khiển cần gạt là có thể gọi cừu vui vẻ tới liền sao?!
Khụ khụ, tuy rằng tên cứu tràng dễ nhìn kia không phải cừu vui vẻ.
Cậu thề, đời này ghét nhất là bị Trầm Dịch nói với mình câu kia : “Sở Mặc, đừng nháo.”
Lão tử nháo đại gia ngươi à ! ! !
Ba năm trước đây, Sở gia tiểu tử cùng Trầm gia tiểu tử đã quen nhau từ khi còn chơi ngựa gỗ song song thi vào trường phổ thông, sau đó dự định cùng nhau thi vào đại học H, lại bởi vì cú điện thoại của mẹ Trầm Dịch ở phía bên kia bờ đại dương mà thay đổi.
Mẹ Trầm Dịch từ rất sớm đã bỏ ba Trầm Dịch mà sang Mỹ tái giá cùng với một phú thương.
Hiện tại chờ Trầm Dịch trưởng thành mới đáng thương hề hề nói phải cho hắn sang Mỹ đi học, nói cái gì mà để bù đắp tình thương của mẹ thiếu thốn nhiều năm.
Ta khinh!
Sở Mặc tạc mao.
Rõ ràng là do bà không sinh được con nữa nên phú thương kia muốn vứt bỏ bà, sau đó bà liền lợi dụng Trầm Dịch để vớt vát lại!
Lời này Sở Mặc tất nhiên là không dám nói trước mặt Trầm Dịch, chỉ có thể tức giận mắng ở trong lòng.
Ở sân bay, Sở Mặc nhìn thấy Trầm Dịch đang vận chuyển hành lý cách đó không xa, hơi hơi có chút rối rắm.Nhưng trong chốc lát giống như đã hạ quyết định.
“Trầm Dịch, tôi thích cậu, cậu không cần đi được không?”
Thân thủ giữ chặt tay áo Trầm Dịch, Sở Mặc đỏ mặt nói với Trầm Dịch những lời này sau đó liền cúi đầu không dám … ngẩng lên nhìn hắn nữa.
. . . . . .
“Xin lỗi.” Bàn tay Sở Mặc đang níu tay áo Trầm Dịch rớt xuống, đột nhiên ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của đối phương.
“Tôi không thích con trai.” Trầm Dịch lạnh lùng mở miệng.
Sở Mặc gượng cười, “Nhưng. . . . . . rõ ràng trước kia cậu. . . . . .cậu có nói thích tôi.”
“Bất quá là lời nói đùa thôi, sao là thật được .”
Đại sảnh sân bay vang lên âm thanh máy móc lạnh như băng thông báo cho hành khách đi Mỹ mau lên máy bay.
Trầm Dịch nhíu mày, nhìn thấy Sở Mặc đang cúi đầu trộm rơi nước mắt, “Sở Mặc, đừng náo loạn. Tôi đi đây .” Rồi sau đó không chút do dự mà tiêu sái bước vô cửa.
“Thao!” Tại sao lại nhớ tới tên hỗn đản nào đó rồi.
Sở Mặc vẫy vẫy mái tóc còn đọng nước, mắng một tiếng, chỉ là ánh mắt còn có chút mờ mịt.
Vài ngày sau, hậu kỳ muội tử thần tốc hoàn thành tốt thành phẩm cuối cùng, đăng nhanh trong phòng chat của hội để mọi người cùng thưởng thức.
“Viêm Lạc, ngươi buông. . . . . .”
“Không, đời này cũng không bao giờ thả ra.” Đế vương mặc huyền sắc long bào nắm tay của hồ yêu đặt trước ngực, vẻ mặt thâm tình quan sát hồ yêu quyến rũ thẹn thùng. ( Sở Mặc nôn : Trên mặt đỏ ửng là do đau đó mấy cha ! ←_← Hổng ai tin tưởng sao? )
“Nhưng mà ta là yêu còn ngươi là người, chúng ta sao có thể. . . . . .”
“Ta mặc kệ. . . . . .” Trên chiếc giường màu vàng hoa văn hình rồng, hồ yêu quần áo rối loạn bị đế vương áp chế, lộ vẻ mặt ngượng ngùng. ( Hứ ! Đổi thử nếu là ngươi bị người ta áp như vậy xem, ngươi có ngượng ngùng hay không ngượng! ←_← Cậu mới không thừa nhận là khi đó cậu thật sự thẹn thùng đâu. )
“Viêm Lạc. . . . . .” Hồng bào nhăn nheo vươn lại trên người, hồ yêu xoay người vuốt nhẹ mặt đế vương, đôi mắt lộ vẻ buồn bã. ( Lão tử chỉ diễn thôi ! Chỉ diễn thôi! )
“Thật có lỗi Viêm Lạc, ta cứ như vậy mà đi không từ giã. . . . . . Nhưng ta và ngươi vốn dĩ khác biệt, chung quy không thể gần nhau cả đời. Ta đi rồi, tin tưởng ngươi sẽ tìm được người khác tốt hơn ta. . . . . .” Cảnh tượng chuyển đổi, đế vương vẻ mặt cô đơn ngồi ở ghế dựa, trong tay giữ một bức thư ngập chữ, trước mắt ẩn ẩn hiện lên bộ dáng hồ yêu chấp bút ngồi viết.
Sau đó là cảnh đế vương từ bỏ giang sơn, một đường tìm kiếm hồ yêu đã rời đi.
Cuối cùng, hai người hội ngộ ngay tại rừng phong.
Lúc này mới chỉ là đầu thu, lá phong còn chưa hồng thấu. Hồ yêu mặc hồng y xinh đẹp tùy ý tựa vào một gốc cây phong nhẹ nhàng vuốt tóc, cười khẽ: “Cuối cùng vẫn là bị ngươi tìm được. . . . . .”
Chủ tịch – Hiểu Phong: anh anh anh. . . . . . Không cảm động chính là bị vô cảm nha TVT
Chụp ảnh – Thuần Sắc: anh anh anh. . . . . . Không cảm động chính là bị vô cảm nha TVT+1, cái này là do tui tự quay sao?
Tạp vụ – Đại Hà: anh anh anh, mấy người đừng “anh ” nữa , để tui. Rất cảm động đó.
Phó chủ tịch – Hiểu Nguyệt: Dành một lời khen ngợi cho hồ yêu! Khả năng diễn xuất của hán tử cứu tràng cũng thật tuyệt vời! Lão tỷ sẽ đi tìm cậu.
Hồ yêu – Sở Mặc: – – bây giờ tìm hắn?
. . . . . .
Moá! Cậu nghĩ đây là máy chơi game ở trung tâm mua sắm sao?! Tuỳ tay điều khiển cần gạt là có thể gọi cừu vui vẻ tới liền sao?!
Khụ khụ, tuy rằng tên cứu tràng dễ nhìn kia không phải cừu vui vẻ.
Tác giả :
Ngọa Tào Khoái Bát Hạ