Hơn Cả Hôn Nhân
Chương 14: Nổi lên xung đột (1)
Hạ Chân Ngọc về đến nhà nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm liền quét dọn sạch sẽ căn nhà một lượt, khi cô dọn dẹp sắp xong thì Lý Nguy đã trở về, Lý Nguy cầm lấy chiếc khăn lau trong tay Hạ Chân Ngọc, giúp cô lau kệ tivi, lại còn cười hì hì.
Hạ Chân Ngọc trừng mắt nói: "Anh cười cái gì mà cười?"
"Là do anh cảm thấy vui vẻ mà, về nhà có thể nhìn thấy vợ mình đang ở nhà cảm giác thật là tốt, bình thường đều là anh ở nhà chờ em."
Hạ Chân Ngọc cũng cười: "Anh đây là người chồng đang oán trách nơi khuê phòng sao? Là ai bảo anh căn nhà này ở đây nhỉ? Chẳng lẽ anh không biết em mỗi ngày đi làm đều rất vất vả sao? Mỗi ngày đều có ba giờ đi trên đường rồi."
Lý Nguy cũng biết về điểm này mẹ mình có chút hẹp hòi, thế nhưng cũng không có biện pháp, nhưng mà chờ sau này anh ta có thể chuyển đến ngành khác tốt hơn hoặc là có thể được cất nhắc thêm một bậc nữa chẳng hạn. Hơn nữa thu nhập hiện tại của Hạ Chân Ngọc cũng coi như là khá ổn, đến lúc đó sẽ mua một căn nhà tương đối gần cơ quan của Hạ Chân Ngọc là được.
Nhưng mà cũng còn có biện pháp, anh ta liền nói: "Chân Ngọc, nếu không thì em đi thi lấy bằng lái xe đi, chúng ta không có khả năng mua một chiếc xe tốt nhưng mà một chiếc xe bình thường thì vẫn là không thành vấn đề, tuy rằng tình trạng giao thông không có nhiều thay đổi, nhưng mà ít nhất em không cần phải chờ xe bus rồi chen lấn lên xe rồi."
"Thôi đi, mẹ anh còn đang nợ tiền dì Hai cùng dì Ba anh đó, nếu mua xe thì hết sạch tiền, với lại là nếu em có thi được bằng lái xe thì em cũng không dám đi đường, bây giờ trên đường nhiều xe cộ như vậy rất là đáng sợ mà."
Lý Nguy đột nhiên nghĩ tới một việc, kéo Hạ Chân Ngọc ngồi xuống nói: "Chân Ngọc à, ngày hôm qua khi cơ quan bọn em đi ăn cơm, lúc buổi tối mẹ anh có đến đây và đã biết, nhưng mà sáng sớm hôm nay mẹ anh lại sang đây nhìn thấy em không có trở về đoán chừng là có chút không vui, một lát nữa hai chúng ta đi sang đó ăn cơm chiều, nếu mẹ có nói gì đó, thì em cũng đừng để bụng nhé, anh biết em là vì công việc."
Hạ Chân Ngọc cũng đang muốn nói một chút về chuyện này, vì thế gật đầu đồng ý, đồng thời nói: "Lý Nguy em cũng đang muốn cùng anh nói chuyện, anh có thể lấy lại chiếc chìa khóa nhà mình đang ở trong tay mẹ anh trở về được không, nếu không thì không biết chừng cả ngày bất cứ lúc nào mẹ anh cũng thuận tiện mở cửa vào được, chúng ta một chút riêng tư cũng không có."
Lý Nguy cũng biết mẹ mình có tật xấu này, anh ta cũng đã từng nói qua hai lần, kết quả là mẹ anh ta cực kỳ khó chịu, nói với anh ta là, vừa mới cưới vợ là đã muốn đem mẹ mình quăng sang một bên, còn hỏi là có phải Hạ Chân Ngọc bảo anh ta nói như thế hay không.
Thấy Lý Nguy không lên tiếng, cô biết là anh ta không muốn đi nói chuyện này với mẹ anh ta, cảm thấy có chút thất vọng, lúc trước cô thích Lý Nguy đúng là vì anh ta không có cá tính riêng, nhưng mà quả thật cô không có nghĩ tới sau khi kết hôn lại sẽ ở gần nhà chồng đến như thế, Lý Nguy cũng lại chịu ảnh hưởng của những người thân thích đến như vậy.
Vì thế cô còn nói thêm: "Thôi quên đi, trước tiên không nói cũng không sao, về sau có cơ hội thì nói, em tự mình chú ý là được rồi."
Lý Nguy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người nán lại ở trong nhà một lúc thì sẽ phải đi sang nhà mẹ Lý Nguy ăn cơm chiều.
Hạ Chân Ngọc trông thấy Tống Quyên mở cửa cho bọn cô, nhưng lại không có nhiệt tình như ngày trước, chỉ nói câu "Đến rồi à" liền quay lại nhà bếp nấu ăn, trái lại cha Lý Nguy vẫn giống như bình thường, cười hề hề.
Giúp đỡ mẹ chồng bưng thức ăn lên bàn, Tống Quyên bề ngoài thì cười nhưng trong không cười nói: "Thừa dịp còn nóng thì ăn đi, đừng trách tôi là người nhiều lời, chung quy lại đồ ăn bên ngoài làm sao có thể sạch sẽ bằng đồ ăn trong nhà làm."
Hạ Chân Ngọc mỉm cười đáp ứng, nhưng mà thật sự cô ăn không vô thứ gì, chỉ gắp vài miếng đồ ăn từ từ ăn, Tống Quyên nhìn thấy thế thì lại càng không vui nói: "Tôi biết đồ ăn nhà chúng tôi làm không ngon bằng khách sạn lớn, thật sự ăn không vô thì không cần miễn cưỡng đâu."
Lý Nguy vội vàng nói: "Mẹ, không phải đâu, chẳng qua là khẩu vị của Chân Ngọc không tốt, mẹ đừng nói như vậy."
"Ồ, không phải là mang thai chứ?" Vẻ mặt Tống Quyên rất chờ đợi.
Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy xấu hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, Lý Nguy lại nói: "Mẹ, mỗi ngày mẹ đều nghĩ cái gì vậy, con và Chân Ngọc mới kết hôn còn chưa tới một tháng mà, mẹ đừng nói lung tung, hơn nữa hai đứa bọn con cũng có dự định không sinh con quá sớm."
Tống Quyên nghe xong Lý Nguy nói nửa câu đầu cũng biết là mình nói có chút hấp tấp, nhưng mà lại nghe xong nửa câu sau thì "Cạch" một tiếng đặt mạnh đũa xuống, lớn tiếng nói:
"Nói cái gì vậy, con có biết mình bao nhiêu tuổi hay không? Con cũng đã 30 tuổi rồi, vẫn còn không sốt ruột muốn có con! Thừa dịp hôm nay nhắc đến, mẹ sẽ nói cho con rõ, những cái khác không có gì để nói, con nói là bởi vì công việc mà cả đêm không có trở về nhà mẹ cũng không truy cứu, nhưng mà chuyện con cái thì không thể chậm trễ, Chân Ngọc, cho dù cô là vì công việc, nhưng tốt nhất không nên uống rượu, tôi nghĩ lãnh đạo cơ quan cô cũng sẽ không vì lý do này mà làm khó dễ cô, hai đứa cần điều dưỡng thân thể cho thật tốt, cố gắng trong vòng nửa năm sẽ có thai.”
Hạ Chân Ngọc cũng buông đôi đũa xuống không nói lời nào, cô biết tuy là Tống Quyên thật tình muốn có cháu nội, nhưng mà lại lấy chuyện tối ngày hôm qua của cô ra để tức giận. Sắc mặt Lý Nguy đỏ bừng bừng nhưng không cách nào để phản bác, cha Lý Nguy khụ khụ một tiếng cắt ngang câu chuyện, liếc mắt nhìn bạn già của mình một cái, mở miệng nói:
"Được rồi, yên tĩnh ăn cơm cho ngon đi, Chân Ngọc đừng nghe mẹ con nói lung tung, lấy công việc làm trọng, nhưng mà rượu vẫn là nên uống ít đi một chút mới tốt, cũng không cần lúc nào cũng thức đêm, chuyện đứa nhỏ tuy nói là chuyện của các con, các con cũng có những ý nghĩ của riêng mình, nhưng mà ý kiến của cha mẹ già cũng hy vọng các con cân nhắc một chút."
Cha của Lý Nguy nói chuyện rất ôn hòa, ông cũng là một nhân viên công vụ, làm việc tại Ủy ban huyện về người cao tuổi, một đời sống trung thực khiêm tốn cách đây không lâu đã được chuyển sang khu cán bộ cấp cao, sang năm sẽ về hưu, cho nên bình thường khi ở đơn vị đạt được danh hiệu siêng năng, cũng chưa từng có khuyết điểm gì.
Hạ Chân Ngọc nhìn Lý Nguy không nói lời nào cũng không thể để cho tình cảnh rơi vào bế tắc như vậy, nhẹ giọng nói:
"Cha, mẹ, con và Lý Nguy chưa từng nghĩ tới việc không sinh con, chỉ có điều là tạm thời vẫn còn chưa thích hợp, mẹ cũng biết công việc của con bây giờ vừa mới có chút chuyển biến tốt, Lý Nguy cũng muốn cố gắng phấn đấu trong công việc, cho nên chờ thêm một thời gian nữa khi tình hình tốt hơn chúng con nhất định sẽ......"
Không đợi Hạ Chân Ngọc nói xong, Tống Quyên đã trực tiếp ngắt lời: "Tôi biết hiện tại tiền lương của cô cao, đãi ngộ tốt, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng, chẳng qua là bây giờ có thể nhiều hơn trước một chút, biết đâu trong tương lai lại có sự thay đổi thì sao. Nếu có con căn bản cũng không có cản trở Lý Nguy phát triển sự nghiệp, cô cũng đừng tìm cớ để thoái thác, tôi hiểu rõ Lý Nguy, từ nhỏ đến lớn nó cũng chưa từng tự mình chủ trương điều gì cả, cũng không có bị mê hoặc rồi lao vào như con thiêu thân để xảy ra chuyện gì đó.”
Nhận thấy mẹ mình càng nói càng vô lý, giọng điệu của Lý Nguy cũng có chút nóng nảy: "Mẹ, mẹ đừng nói Chân Ngọc như vậy có được không, là do con không muốn sinh con, nhà chúng ra còn đang nợ dì Hai dì Ba tiền mua nhà đấy, làm gì có tinh lực để mà nuôi dưỡng một đứa trẻ."
Tống Quyên nghe xong lại có vẻ không chịu bỏ qua: " Tôi còn tưởng rằng là như thế nào chứ, hóa ra là bởi vì chuyện tiền nong, có phải là cảm thấy không muốn mỗi tháng đưa cho tôi 500 đồng phải không? Không cần phải lấy chuyện của dì Hai dì Ba ra để nói, cho tới bây giờ dì Hai dì Ba của Lý Nguy cũng không có đề cập qua với tôi chuyện muốn tôi trả lại tiền, hai nhà các dì ấy cũng không cần chút tiền này. Được rồi, từ nay về sau không cần cô đưa tiền cho tôi nữa, không lại nói là không có tiền để nuôi dưỡng đứa nhỏ, cha Lý Nguy cũng là nhân viên công vụ vẫn còn đang tại chức đấy, chỉ cần cô và Lý Nguy bằng lòng chịu sinh đứa nhỏ, mỗi tháng tôi sẽ cho hai đứa tiền hưu trí của tôi xem như bù vào.”
Hạ Chân Ngọc cũng có chút tức giận, lúc trước mẹ Lý Nguy luôn miệng nói là nhà bà ta bỏ toàn bộ khoản tiền mua căn nhà cho cô và Lý Nguy, cũng không nói gì đến chuyện vay tiền. Ngược lại, đến lúc kết hôn xong mới để cho Lý Nguy đến trước mặt cô than nghèo kể khổ nói là đang vay nợ, nếu không thì Lý Nguy đã không phải bảo cô mỗi tháng đưa cho bà ta 500 đồng tiền sinh hoạt. Cho tới bây giờ bản thân cô cũng chưa từng nói quá một câu dư thừa. Hiện tại bà ta lại nói cô là người có lỗi, nếu bây giờ cô vẫn cứ một mực giải thích, thì mâu thuẫn chỉ có thể trở nên gay gắt.
Rốt cục cha Lý Nguy không ngồi yên nữa, ông quát:
"Được rồi, im miệng hết cho tôi! Lý Nguy, mẹ anh nuôi anh lớn khôn như vậy chính là vì để cho anh cùng người lớn tranh luận à? Còn bà nữa, có chút tiền lương hưu này mà bà cũng dám đề cập đến sao? Tuy nói tôi là nhân viên công vụ nhưng có người nào không biết đó là một cơ quan đơn thuần, ngoại trừ số tiền lương cố định thì một chút béo bở cũng không có. Lý Nguy nói cũng có đạo lý, tiền nợ em Hai em Ba của bà thì trước tiên là vẫn phải hoàn trả, nếu không ở gần như vậy, tuy nói là thân thích nhưng mà cũng không thể để cho người nhà chúng ta ở trước mặt người khác cảm thấy nhà mình thấp kém nửa phần."
Tống Quyên thấy chồng mình đã bắt đầu nổi cáu cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà vẫn là nói thầm vài tiếng, ý tứ cũng chính là Hạ Chân Ngọc không làm người khác bớt lo, mà bà ta nhất định sẽ không trách con trai mình, từ nhỏ đến lớn Lý Nguy đều rất nghe lời cha mẹ, hôm nay có thể chống đối bà ta như vậy, nhất định là do con dâu xúi giục.
Hạ Chân Ngọc kìm nén sự tức giận cùng Lý Nguy trở về nhà. Lý Nguy cảm thấy thực sự là có lỗi với vợ của mình, vì vậy mềm mỏng nhận lỗi với Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc cũng không khách khí nói:
"Anh cũng không cần nói lời xin lỗi với em, dù sao thì chính là mẹ anh cho rằng chuyện gì cũng đều do em khởi xướng, mà ngay cả cha của anh đoán chừng cũng có ý nghĩ như thế, nếu không sẽ không nói như vậy."
Lý Nguy lo lắng đến mức lòng dạ rối bời, sau khi Hạ Chân Ngọc đi vào toilet rửa mặt xong liền trực tiếp đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, không thèm để ý đến Lý Nguy đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa, hiện tại bản thân cô cũng không có lòng dạ nào mà đi an ủi anh ta.
Hạ Chân Ngọc vừa ngủ dậy, nhìn thấy trong phòng vẫn là một mảnh tối đen, cô cầm lấy di động nhìn xuống, đã sắp đến 4 giờ sáng rồi, Lý Nguy cũng không có trở về phòng ngủ, cô nhìn xuyên qua khe cửa biết đèn trong phòng đối diện vẫn sáng, vì thế cô xuống giường mở cửa đi ra ngoài xem Lý Nguy đang làm cái gì, cô mở cửa phòng đối diện ra nhìn thấy phía trước mặt mình là Lý Nguy đang đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào máy tính để chơi game, trên bàn còn bày ra 3, 4 lon bia trống rỗng.
Nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đi vào, Lý Nguy bỏ tai nghe xuống rồi đứng lên, Hạ Chân Ngọc biết anh ta khó chịu, bản thân cô cũng đã hết giận không ít, vì thế cô nói: "Làm sao vậy, anh tức giận à?"
Lý Nguy vội vàng xua tay: "Không có, không có, thực sự anh không có tức giận."
"Không có tức giận vậy tại sao anh không trở về phòng ngủ, lại còn uống nhiều rượu như vậy, anh không định đi làm hả?"
"Anh thật không có tức giận, chỉ có điều là anh cảm thấy mình rất vô dụng, đã làm cho em chịu uất ức, khiến cho cha mẹ anh cũng làm khó em."
"Được rồi, đã là người một nhà thì sao có thể cả ngày tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) được, thỉnh thoảng cũng phải có va chạm, hơn nữa chuyện sinh con sớm muộn gì cũng sẽ bị cha mẹ anh còn có cả cha mẹ em nói ra, dù cho cha mẹ không có đề cập tới thì những người thân thích cũng sẽ hỏi, sao lại có thể đều đổ tại trên người anh được". Hạ Chân Ngọc phân tích vấn đề cho Lý Nguy nghe.
Lý Nguy nghe xong cảm thấy đúng là sẽ có chuyện như vậy, ngượng ngùng nở nụ cười, tắt máy vi tính nói: "Thực xin lỗi, Chân Ngọc, anh đã khiến cho em lo lắng rồi, bây giờ anh sẽ đi ngủ ngay."
Hạ Chân Ngọc quở trách nói: "Anh đi ngủ đi, may là cơ quan anh ở gần nhà nên anh còn có thể ngủ thêm được một lúc, em đi lấy chăn ra ghế sô pha nằm tạm trong chốc lát, trời cũng sắp sáng rồi."
Lý Nguy giữ chặt Hạ Chân Ngọc nói: "Chân Ngọc, anh thật sự sai lầm rồi, em thật đúng là đang tức giận".
Hạ Chân Ngọc cười không ngừng: "Là do em chê anh trên người toàn mùi rượu, làm cho em không chịu nổi, anh nghĩ linh tinh cái gì vậy?"
Lúc này Lý Nguy mới hiểu được là Hạ Chân Ngọc đang trêu chọc anh ta, anh ta cười hắc hắc rồi đi ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần trụi cảm ơn sự ủng hộ cùng yêu mến của mọi người, nhưng mà không dám cam đoan mỗi chương đền có thể làm cho mọi người vừa lòng, có thể là tình tiết, có thể là phong cách viết, mọi người nhất định phải ủng hộ nhiều hơn nhé!
Hạ Chân Ngọc trừng mắt nói: "Anh cười cái gì mà cười?"
"Là do anh cảm thấy vui vẻ mà, về nhà có thể nhìn thấy vợ mình đang ở nhà cảm giác thật là tốt, bình thường đều là anh ở nhà chờ em."
Hạ Chân Ngọc cũng cười: "Anh đây là người chồng đang oán trách nơi khuê phòng sao? Là ai bảo anh căn nhà này ở đây nhỉ? Chẳng lẽ anh không biết em mỗi ngày đi làm đều rất vất vả sao? Mỗi ngày đều có ba giờ đi trên đường rồi."
Lý Nguy cũng biết về điểm này mẹ mình có chút hẹp hòi, thế nhưng cũng không có biện pháp, nhưng mà chờ sau này anh ta có thể chuyển đến ngành khác tốt hơn hoặc là có thể được cất nhắc thêm một bậc nữa chẳng hạn. Hơn nữa thu nhập hiện tại của Hạ Chân Ngọc cũng coi như là khá ổn, đến lúc đó sẽ mua một căn nhà tương đối gần cơ quan của Hạ Chân Ngọc là được.
Nhưng mà cũng còn có biện pháp, anh ta liền nói: "Chân Ngọc, nếu không thì em đi thi lấy bằng lái xe đi, chúng ta không có khả năng mua một chiếc xe tốt nhưng mà một chiếc xe bình thường thì vẫn là không thành vấn đề, tuy rằng tình trạng giao thông không có nhiều thay đổi, nhưng mà ít nhất em không cần phải chờ xe bus rồi chen lấn lên xe rồi."
"Thôi đi, mẹ anh còn đang nợ tiền dì Hai cùng dì Ba anh đó, nếu mua xe thì hết sạch tiền, với lại là nếu em có thi được bằng lái xe thì em cũng không dám đi đường, bây giờ trên đường nhiều xe cộ như vậy rất là đáng sợ mà."
Lý Nguy đột nhiên nghĩ tới một việc, kéo Hạ Chân Ngọc ngồi xuống nói: "Chân Ngọc à, ngày hôm qua khi cơ quan bọn em đi ăn cơm, lúc buổi tối mẹ anh có đến đây và đã biết, nhưng mà sáng sớm hôm nay mẹ anh lại sang đây nhìn thấy em không có trở về đoán chừng là có chút không vui, một lát nữa hai chúng ta đi sang đó ăn cơm chiều, nếu mẹ có nói gì đó, thì em cũng đừng để bụng nhé, anh biết em là vì công việc."
Hạ Chân Ngọc cũng đang muốn nói một chút về chuyện này, vì thế gật đầu đồng ý, đồng thời nói: "Lý Nguy em cũng đang muốn cùng anh nói chuyện, anh có thể lấy lại chiếc chìa khóa nhà mình đang ở trong tay mẹ anh trở về được không, nếu không thì không biết chừng cả ngày bất cứ lúc nào mẹ anh cũng thuận tiện mở cửa vào được, chúng ta một chút riêng tư cũng không có."
Lý Nguy cũng biết mẹ mình có tật xấu này, anh ta cũng đã từng nói qua hai lần, kết quả là mẹ anh ta cực kỳ khó chịu, nói với anh ta là, vừa mới cưới vợ là đã muốn đem mẹ mình quăng sang một bên, còn hỏi là có phải Hạ Chân Ngọc bảo anh ta nói như thế hay không.
Thấy Lý Nguy không lên tiếng, cô biết là anh ta không muốn đi nói chuyện này với mẹ anh ta, cảm thấy có chút thất vọng, lúc trước cô thích Lý Nguy đúng là vì anh ta không có cá tính riêng, nhưng mà quả thật cô không có nghĩ tới sau khi kết hôn lại sẽ ở gần nhà chồng đến như thế, Lý Nguy cũng lại chịu ảnh hưởng của những người thân thích đến như vậy.
Vì thế cô còn nói thêm: "Thôi quên đi, trước tiên không nói cũng không sao, về sau có cơ hội thì nói, em tự mình chú ý là được rồi."
Lý Nguy thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai người nán lại ở trong nhà một lúc thì sẽ phải đi sang nhà mẹ Lý Nguy ăn cơm chiều.
Hạ Chân Ngọc trông thấy Tống Quyên mở cửa cho bọn cô, nhưng lại không có nhiệt tình như ngày trước, chỉ nói câu "Đến rồi à" liền quay lại nhà bếp nấu ăn, trái lại cha Lý Nguy vẫn giống như bình thường, cười hề hề.
Giúp đỡ mẹ chồng bưng thức ăn lên bàn, Tống Quyên bề ngoài thì cười nhưng trong không cười nói: "Thừa dịp còn nóng thì ăn đi, đừng trách tôi là người nhiều lời, chung quy lại đồ ăn bên ngoài làm sao có thể sạch sẽ bằng đồ ăn trong nhà làm."
Hạ Chân Ngọc mỉm cười đáp ứng, nhưng mà thật sự cô ăn không vô thứ gì, chỉ gắp vài miếng đồ ăn từ từ ăn, Tống Quyên nhìn thấy thế thì lại càng không vui nói: "Tôi biết đồ ăn nhà chúng tôi làm không ngon bằng khách sạn lớn, thật sự ăn không vô thì không cần miễn cưỡng đâu."
Lý Nguy vội vàng nói: "Mẹ, không phải đâu, chẳng qua là khẩu vị của Chân Ngọc không tốt, mẹ đừng nói như vậy."
"Ồ, không phải là mang thai chứ?" Vẻ mặt Tống Quyên rất chờ đợi.
Hạ Chân Ngọc cùng Lý Nguy xấu hổ liếc mắt nhìn nhau một cái, Lý Nguy lại nói: "Mẹ, mỗi ngày mẹ đều nghĩ cái gì vậy, con và Chân Ngọc mới kết hôn còn chưa tới một tháng mà, mẹ đừng nói lung tung, hơn nữa hai đứa bọn con cũng có dự định không sinh con quá sớm."
Tống Quyên nghe xong Lý Nguy nói nửa câu đầu cũng biết là mình nói có chút hấp tấp, nhưng mà lại nghe xong nửa câu sau thì "Cạch" một tiếng đặt mạnh đũa xuống, lớn tiếng nói:
"Nói cái gì vậy, con có biết mình bao nhiêu tuổi hay không? Con cũng đã 30 tuổi rồi, vẫn còn không sốt ruột muốn có con! Thừa dịp hôm nay nhắc đến, mẹ sẽ nói cho con rõ, những cái khác không có gì để nói, con nói là bởi vì công việc mà cả đêm không có trở về nhà mẹ cũng không truy cứu, nhưng mà chuyện con cái thì không thể chậm trễ, Chân Ngọc, cho dù cô là vì công việc, nhưng tốt nhất không nên uống rượu, tôi nghĩ lãnh đạo cơ quan cô cũng sẽ không vì lý do này mà làm khó dễ cô, hai đứa cần điều dưỡng thân thể cho thật tốt, cố gắng trong vòng nửa năm sẽ có thai.”
Hạ Chân Ngọc cũng buông đôi đũa xuống không nói lời nào, cô biết tuy là Tống Quyên thật tình muốn có cháu nội, nhưng mà lại lấy chuyện tối ngày hôm qua của cô ra để tức giận. Sắc mặt Lý Nguy đỏ bừng bừng nhưng không cách nào để phản bác, cha Lý Nguy khụ khụ một tiếng cắt ngang câu chuyện, liếc mắt nhìn bạn già của mình một cái, mở miệng nói:
"Được rồi, yên tĩnh ăn cơm cho ngon đi, Chân Ngọc đừng nghe mẹ con nói lung tung, lấy công việc làm trọng, nhưng mà rượu vẫn là nên uống ít đi một chút mới tốt, cũng không cần lúc nào cũng thức đêm, chuyện đứa nhỏ tuy nói là chuyện của các con, các con cũng có những ý nghĩ của riêng mình, nhưng mà ý kiến của cha mẹ già cũng hy vọng các con cân nhắc một chút."
Cha của Lý Nguy nói chuyện rất ôn hòa, ông cũng là một nhân viên công vụ, làm việc tại Ủy ban huyện về người cao tuổi, một đời sống trung thực khiêm tốn cách đây không lâu đã được chuyển sang khu cán bộ cấp cao, sang năm sẽ về hưu, cho nên bình thường khi ở đơn vị đạt được danh hiệu siêng năng, cũng chưa từng có khuyết điểm gì.
Hạ Chân Ngọc nhìn Lý Nguy không nói lời nào cũng không thể để cho tình cảnh rơi vào bế tắc như vậy, nhẹ giọng nói:
"Cha, mẹ, con và Lý Nguy chưa từng nghĩ tới việc không sinh con, chỉ có điều là tạm thời vẫn còn chưa thích hợp, mẹ cũng biết công việc của con bây giờ vừa mới có chút chuyển biến tốt, Lý Nguy cũng muốn cố gắng phấn đấu trong công việc, cho nên chờ thêm một thời gian nữa khi tình hình tốt hơn chúng con nhất định sẽ......"
Không đợi Hạ Chân Ngọc nói xong, Tống Quyên đã trực tiếp ngắt lời: "Tôi biết hiện tại tiền lương của cô cao, đãi ngộ tốt, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là nhân viên hợp đồng, chẳng qua là bây giờ có thể nhiều hơn trước một chút, biết đâu trong tương lai lại có sự thay đổi thì sao. Nếu có con căn bản cũng không có cản trở Lý Nguy phát triển sự nghiệp, cô cũng đừng tìm cớ để thoái thác, tôi hiểu rõ Lý Nguy, từ nhỏ đến lớn nó cũng chưa từng tự mình chủ trương điều gì cả, cũng không có bị mê hoặc rồi lao vào như con thiêu thân để xảy ra chuyện gì đó.”
Nhận thấy mẹ mình càng nói càng vô lý, giọng điệu của Lý Nguy cũng có chút nóng nảy: "Mẹ, mẹ đừng nói Chân Ngọc như vậy có được không, là do con không muốn sinh con, nhà chúng ra còn đang nợ dì Hai dì Ba tiền mua nhà đấy, làm gì có tinh lực để mà nuôi dưỡng một đứa trẻ."
Tống Quyên nghe xong lại có vẻ không chịu bỏ qua: " Tôi còn tưởng rằng là như thế nào chứ, hóa ra là bởi vì chuyện tiền nong, có phải là cảm thấy không muốn mỗi tháng đưa cho tôi 500 đồng phải không? Không cần phải lấy chuyện của dì Hai dì Ba ra để nói, cho tới bây giờ dì Hai dì Ba của Lý Nguy cũng không có đề cập qua với tôi chuyện muốn tôi trả lại tiền, hai nhà các dì ấy cũng không cần chút tiền này. Được rồi, từ nay về sau không cần cô đưa tiền cho tôi nữa, không lại nói là không có tiền để nuôi dưỡng đứa nhỏ, cha Lý Nguy cũng là nhân viên công vụ vẫn còn đang tại chức đấy, chỉ cần cô và Lý Nguy bằng lòng chịu sinh đứa nhỏ, mỗi tháng tôi sẽ cho hai đứa tiền hưu trí của tôi xem như bù vào.”
Hạ Chân Ngọc cũng có chút tức giận, lúc trước mẹ Lý Nguy luôn miệng nói là nhà bà ta bỏ toàn bộ khoản tiền mua căn nhà cho cô và Lý Nguy, cũng không nói gì đến chuyện vay tiền. Ngược lại, đến lúc kết hôn xong mới để cho Lý Nguy đến trước mặt cô than nghèo kể khổ nói là đang vay nợ, nếu không thì Lý Nguy đã không phải bảo cô mỗi tháng đưa cho bà ta 500 đồng tiền sinh hoạt. Cho tới bây giờ bản thân cô cũng chưa từng nói quá một câu dư thừa. Hiện tại bà ta lại nói cô là người có lỗi, nếu bây giờ cô vẫn cứ một mực giải thích, thì mâu thuẫn chỉ có thể trở nên gay gắt.
Rốt cục cha Lý Nguy không ngồi yên nữa, ông quát:
"Được rồi, im miệng hết cho tôi! Lý Nguy, mẹ anh nuôi anh lớn khôn như vậy chính là vì để cho anh cùng người lớn tranh luận à? Còn bà nữa, có chút tiền lương hưu này mà bà cũng dám đề cập đến sao? Tuy nói tôi là nhân viên công vụ nhưng có người nào không biết đó là một cơ quan đơn thuần, ngoại trừ số tiền lương cố định thì một chút béo bở cũng không có. Lý Nguy nói cũng có đạo lý, tiền nợ em Hai em Ba của bà thì trước tiên là vẫn phải hoàn trả, nếu không ở gần như vậy, tuy nói là thân thích nhưng mà cũng không thể để cho người nhà chúng ta ở trước mặt người khác cảm thấy nhà mình thấp kém nửa phần."
Tống Quyên thấy chồng mình đã bắt đầu nổi cáu cũng không nói thêm gì nữa, nhưng mà vẫn là nói thầm vài tiếng, ý tứ cũng chính là Hạ Chân Ngọc không làm người khác bớt lo, mà bà ta nhất định sẽ không trách con trai mình, từ nhỏ đến lớn Lý Nguy đều rất nghe lời cha mẹ, hôm nay có thể chống đối bà ta như vậy, nhất định là do con dâu xúi giục.
Hạ Chân Ngọc kìm nén sự tức giận cùng Lý Nguy trở về nhà. Lý Nguy cảm thấy thực sự là có lỗi với vợ của mình, vì vậy mềm mỏng nhận lỗi với Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc cũng không khách khí nói:
"Anh cũng không cần nói lời xin lỗi với em, dù sao thì chính là mẹ anh cho rằng chuyện gì cũng đều do em khởi xướng, mà ngay cả cha của anh đoán chừng cũng có ý nghĩ như thế, nếu không sẽ không nói như vậy."
Lý Nguy lo lắng đến mức lòng dạ rối bời, sau khi Hạ Chân Ngọc đi vào toilet rửa mặt xong liền trực tiếp đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, không thèm để ý đến Lý Nguy đang đứng ngây ngốc ở ngoài cửa, hiện tại bản thân cô cũng không có lòng dạ nào mà đi an ủi anh ta.
Hạ Chân Ngọc vừa ngủ dậy, nhìn thấy trong phòng vẫn là một mảnh tối đen, cô cầm lấy di động nhìn xuống, đã sắp đến 4 giờ sáng rồi, Lý Nguy cũng không có trở về phòng ngủ, cô nhìn xuyên qua khe cửa biết đèn trong phòng đối diện vẫn sáng, vì thế cô xuống giường mở cửa đi ra ngoài xem Lý Nguy đang làm cái gì, cô mở cửa phòng đối diện ra nhìn thấy phía trước mặt mình là Lý Nguy đang đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào máy tính để chơi game, trên bàn còn bày ra 3, 4 lon bia trống rỗng.
Nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đi vào, Lý Nguy bỏ tai nghe xuống rồi đứng lên, Hạ Chân Ngọc biết anh ta khó chịu, bản thân cô cũng đã hết giận không ít, vì thế cô nói: "Làm sao vậy, anh tức giận à?"
Lý Nguy vội vàng xua tay: "Không có, không có, thực sự anh không có tức giận."
"Không có tức giận vậy tại sao anh không trở về phòng ngủ, lại còn uống nhiều rượu như vậy, anh không định đi làm hả?"
"Anh thật không có tức giận, chỉ có điều là anh cảm thấy mình rất vô dụng, đã làm cho em chịu uất ức, khiến cho cha mẹ anh cũng làm khó em."
"Được rồi, đã là người một nhà thì sao có thể cả ngày tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách) được, thỉnh thoảng cũng phải có va chạm, hơn nữa chuyện sinh con sớm muộn gì cũng sẽ bị cha mẹ anh còn có cả cha mẹ em nói ra, dù cho cha mẹ không có đề cập tới thì những người thân thích cũng sẽ hỏi, sao lại có thể đều đổ tại trên người anh được". Hạ Chân Ngọc phân tích vấn đề cho Lý Nguy nghe.
Lý Nguy nghe xong cảm thấy đúng là sẽ có chuyện như vậy, ngượng ngùng nở nụ cười, tắt máy vi tính nói: "Thực xin lỗi, Chân Ngọc, anh đã khiến cho em lo lắng rồi, bây giờ anh sẽ đi ngủ ngay."
Hạ Chân Ngọc quở trách nói: "Anh đi ngủ đi, may là cơ quan anh ở gần nhà nên anh còn có thể ngủ thêm được một lúc, em đi lấy chăn ra ghế sô pha nằm tạm trong chốc lát, trời cũng sắp sáng rồi."
Lý Nguy giữ chặt Hạ Chân Ngọc nói: "Chân Ngọc, anh thật sự sai lầm rồi, em thật đúng là đang tức giận".
Hạ Chân Ngọc cười không ngừng: "Là do em chê anh trên người toàn mùi rượu, làm cho em không chịu nổi, anh nghĩ linh tinh cái gì vậy?"
Lúc này Lý Nguy mới hiểu được là Hạ Chân Ngọc đang trêu chọc anh ta, anh ta cười hắc hắc rồi đi ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần trụi cảm ơn sự ủng hộ cùng yêu mến của mọi người, nhưng mà không dám cam đoan mỗi chương đền có thể làm cho mọi người vừa lòng, có thể là tình tiết, có thể là phong cách viết, mọi người nhất định phải ủng hộ nhiều hơn nhé!
Tác giả :
Thần Vụ Quang