Hồn Anh Nơi Đâu
Chương 13: Xuất hiện người thứ năm
Lúc tôi trở về, người trong phòng đều đã tỉnh dậy, tôi đem quan điểm của Thái Thư Bằng ra nói với chúng nó, để cho bọn nó khỏi kích động quá, ngược lại giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tránh làm cho người khác hoang mang.
Trước đây, hai nữ sinh gặp chuyện đều sợ tới mức mấy ngày không xuống giường được, Lý Nghi thì vẫn vui vẻ như thường.
“Thời điểm thứ kia bò qua, thiếu chút nữa là đụng chân tao rồi, cũng không biết là gần đến thế nào, nhưng bây giờ không phải tao chẳng bị gì sao, tao có cảm giác rằng thứ kia không hại người, nếu không thì làm sao tao có thể đứng ở đây được.” Lời Lý Nghi nói nghe nhẹ như gió thổi, không hổ danh là Lý lớn mật.
“Anh nói nó không hại người? Bây giờ chúng ta đã có hai con chó chết rồi, ai biết được nạn nhân tiếp theo có phải người hay không.” Lâm Tư Giai nói.
“Nó chỉ xuất hiện ở tầng hai, anh nghĩ là phạm vi hoạt động của nó rất nhỏ, hai con chó hoang kia đều chết ở khu ký túc xá năm ba, hai sự kiện này chắc không liên quan đâu.” Lý Nghi vẫn cứ kiên trì tự mình suy luận.
“Tao thà rằng hai con chó kia cũng là do nó giết thì hơn, chẳng lẽ phải đi bắt hai hung thủ à?” Tôi than phiền nói rồi đặt phong thư lên bàn.
“A Hạnh, trong tay mày có cái gì đó, là ai đưa thư cho mày?” Đúng là Lý Nghi và cái ánh mắt điều hâu lợi hại của nó.
“Đây không phải là thư từ, mà là ảnh chụp của Thái Thư Bằng, tao chọn mấy tấm hình coi được đem đi rửa, lưu lại làm kỷ niệm.” Nói xong, da mặt của tôi lại khiến cho chủ nhân nó thất vọng mà đỏ lên.
Lý Nghi và Mạnh Kiều đều lộ ra nụ cười xấu xa, không biết đâu, không biết đâu, tôi giả vờ như không có việc gì để làm mà tiếp tục vuốt lông Tiểu Hắc.
Tối đến, Thái Thư Bằng quả nhiên gọi điện tới, theo lời của anh ấy, anh đã cùng Đường Hân Nhàn, kèm theo Vương Uy, Bạch Khiết thương lượng xong, muốn tìm được đáp án thì phải tận mắt chứng kiến, bọn họ muốn đi mời ma.
Cụ thể thì anh ấy không có nhiều lời, chỉ nói muốn dùng phương pháp ‘Bốn góc’ để gọi ma, anh cho chúng tôi một cái địa chỉ, để chúng tôi lập tức xuất phát đến bây giờ.
Lâm Tư Giai bình thường thích xem mấy loại tạp chí kỳ dị, nó từng đọc trên tạp chí cách chơi trò ‘Bốn góc’ này, liền giải thích cho chúng tôi biết: Ở trong phòng có bốn góc, từng người đến đứng ở mỗi góc, tuyệt đối không được nhìn về phía sau, trò chơi bắt đầu khi có người ở góc này đi đến góc khác, nhẹ nhàng vỗ vai người phía trước một cái, tiếp theo thì người được vỗ phải
đi đến một góc khác nữa mà vỗ vai người thứ ba, cứ luân phiên như vậy. Nhưng mà, nếu bạn đi đến một góc tường không có người thì phải ho khan một tiếng, sau đó bỏ qua cái góc này mà tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi thấy người kế tiếp mới thôi, qua một thời gian, bạn sẽ phát hiện rằng không có người nào ho khan nữa, đồng nghĩa với việc mỗi góc đều có người, và có một người cứ phải tiếp tục đi mãi, bởi vì có thể nghe thấy tiếng bước chân. Đa phần người xuất hiện ở góc bỏ trống sẽ là…
Thoáng tưởng tượng về tình cảnh đó trong đầu, trong lòng tôi liền trở nên sợ hãi, nếu có thật nhiều ‘người’ đến thì biết làm thế nào đây. Tôi, Lý Nghi, và Mạnh Kiều, ba người chúng tôi nhất định phải tận mắt chứng kiếm mới được, Lâm Tư Giai nhát gan, tuy rằng nó sinh lòng hiếu kỳ đòi đi theo nhưng chúng tôi vẫn để cho nó ngồi chờ trong phòng, nếu nó sợ quá mà mắc lỗi thì chúng tôi không chịu trách nhiệm được.
Thái Thư Bằng tìm được một căn nhà ở Nam Sơn, chỗ này thật sự rất hẻo lánh, xe không đến được, chúng tôi phải đi bộ hơn hai mươi phút mới đến. Đó là một căn nhà rất nhỏ, rách tả tơi, nếu không phải vì địa điểm xa xôi thì đã sớm bị phá bỏ, dời đi nơi khác rồi.
“Sư huynh, sao anh biết được trong này có ma? Nếu không có, chúng ta có gọi thì cũng không gọi được.” Tôi nghi ngờ hỏi, tuy ngôi nhà này có tỷ lệ trúng tủ rất cao, nhưng cũng không phải nhà nào như vậy cũng trúng.
“Địa điểm là do Đường Hân Nhàn tìm, em ấy nói có lời đồn rằng nơi này bị ám.” Thái Thư Bằng nói.
Tôi nhìn xung quanh, trong phạm vi trăm dặm đều không có nhà người dân, cho dù ở đây có chuyện ma quái thì làm sao người khác biết được? Lần này tôi lại không nói ra nghi vấn của mình, đến đây để thử một lần, không gọi được mà phải đến nơi khác thì cũng thế.
Lần này, học sinh năm hai đến tham gia chỉ có ba người chúng tôi, người nhiều dương khí nặng, hơn nữa, Tôn Tiểu Lỵ thế nào cũng sẽ thét chói tai, không bị ma hù chết thì cũng sẽ bị tiếng thét của cô nàng làm cho điếc chết, còn Triệu Tuệ bây giờ gầy chẳng khác gì ma, chúng tôi cũng không muốn gây sức ép cho cậu ấy.
Lần đi hôm nay không xuất hiện trường hợp tranh cãi như ở khách sạn, người đến đây ít nhiều đều có nghi ngờ về sự tồn tại của ma quỷ, Vương Uy còn cố ý nói không ai có thể đưa ra chứng cớ xác thực, anh ta bảo tôi: “Em còn nhớ cái lần trong khách sạn ở Bắc Sơn không? Lúc mà Thái Thư Bằng đã giải vây cho em bằng cách hỏi trên chỗ P của anh có mấy nốt ruồi ấy? Anh cứ tưởng là do hai người Đường Hân Nhàn trả lời đại, ai cũng không nhìn được chỗ P của mình, anh cũng không biết trên đó có mấy nốt ruồi, mấy ngày hôm trước, anh cùng một nữ sinh… Em biết đó, em ấy nói cho anh biết, trên chỗ P của anh có hai nốt ruồi…”
Tôi chẳng biết anh ta có phải vì trò chơi này mà muốn làm nóng không khí hay không, nghe xong cũng không biết trả lời như thế nào, tôi cũng không phải nữ sinh đã nhìn chỗ P của anh ta!
Vương Uy in quy tắc chơi ra từ trên mạng, trước tiên phải chọn bốn người để đi, Thái Thư Bằng cùng Vương Uy là hai người con trai lớn tuổi nhất ở đây nên đương nhiên muốn tham gia, sợ hai nam sinh dương khí quá nặng nên còn phải chọn thêm hai nữ sinh âm khí nặng đi cùng. Bạch Khiết đương nhân bất nhượng* trúng cử, diện mạo nhu nhược của chị ấy khiến cho suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu người đối diện chính là: Âm khí khắp mọi nơi, còn người cuối cùng thì hơi khó chọn, bởi nhóm nữ sinh còn lại ai cũng có khí trừ tà. Cuối cùng, Lý Nghi được xướng tên, nó tự cho mình là người đã gặp ma, hi vọng luồng khí mốc của nó có thể giúp mọi người gọi hồn thành công.
*Đương nhân bất nhượng: việc đáng thì phải làm. Ở đây có thể hiểu là Bạch Khiết âm khí nặng nên là người thích hợp, nhất định phải ‘chơi’.
Tôi cùng Mạnh Kiều, Đường Hân Nhàn không tham gia trò chơi, chúng tôi chỉ cần đứng ở nơi không làm phiền họ là được. Ngôi nhà cũ nát này đến điện còn không có, đừng nói chi là đèn, Vương Uy không biết kiếm từ đâu ra một cây đèn dầu, tuy rằng ánh đèn vàng hơi mờ mờ, nhưng chúng tôi cũng cảm thấy vừa đủ.
Thời điểm hơn 9 giờ, nhìn sắc trời cũng không khác màu đen là mấy, chúng tôi bắt đầu chơi, không có cách nào để đợi đến trời khuya, vì trong trường có bảo vệ gác cổng. Những người chơi, hai nam hai nữ đứng quay mặt về phía vách tường, tôi cùng Mạnh Kiều, Đường Hân Nhàn đứng ở giữa, chờ tất cả mọi người đều chuẩn bị tâm lý xong, Thái Thư Bằng gật đầu với tôi, tôi liền tắt đèn dầu đi.
Sau khi đèn tắt, căn phòng trở nên tối thui, bắt đầu từ Vương Uy, tôi chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân mà phân biệt người đang đi tới đâu, rồi dựa vào tiếng giày để biết ai là ai, Vương Uy thì giày da, Lý Nghi mang cao gót, Thái Thư Bằng đeo giày vải, còn Bạch Khiết đi guốc. Người đi đến góc không có ai đều ho khan một tiếng, mỗi lần như vậy lòng tôi liền trở nên căng thẳng, cảnh giác xem có xuất hiện trường hợp bốn góc đều có người hay không.
Vương Uy là người đầu tiên bắt đầu đi, vị trí ban đầu của anh ta chính là vị trí luôn không có người, mỗi lần có người đến đó đều phải ho khan một tiếng, nhưng hiện tại, đã có người đi ít nhất ba bốn vòng rồi mà lại không nghe thấy tiếng ho khan. Trái tim tôi đã nhảy lên cổ họng, mẹ ơi, người thứ năm thật sự đã xuất hiện? Tôi không biết trong lòng bọn họ hiện đang nghĩ gì, căn phòng vẫn giữ một bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân, trò chơi hãy còn tiếp tục, tôi nghĩ bọn họ nhất định cũng đã phát hiện rồi, chẳng qua là không ai dám manh động mà thôi.
Vương Uy chỉ mới tải quy tắc trò chơi về, không ai nói cho chúng tôi biết rằng nếu thực sự xuất hiện người thứ năm thì sẽ phải làm gì. Tôi cảm thấy Mạnh Kiều nắm chặt tay mình, lòng bàn tay nó nhuốm đầy mồ hôi, dù sao thì tay của chúng tôi đều trở thành gạo nếp hết thảy. Chẳng lẽ chúng tôi cứ thế mà chơi hoài? Cho dù có chơi liên tục, người thứ năm kia nhất định sẽ ở lại chơi theo chúng tôi, nếu nó không nghĩ chơi thì…
“Cao Hạnh! Bật đèn!” Vương Uy rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, anh lớn tiếng nói.
Trong thời điểm khẩn trương cao độ lại nhận được chỉ thị, tôi suýt nữa không còn sức để mở đèn. Ánh đèn lờ mờ được bật lên, tôi thấy bốn người chơi ban đầu vẫn còn đó, nhưng Đường Hân Nhàn vốn đang đứng bên cạnh tôi lại đứng ở góc tường không người của Vương Uy.
Tôi thờ phào một hơi, oán trách nói: “Đường sư tỷ à, bây giờ là lúc nào rồi mà chị còn chọc ghẹo nữa, đừng dọa người lung tung, em còn tưởng rằng người thứ năm thật sự đã xuất hiện đó.”
Bây giờ chúng tôi còn duy trì trạng thái chơi trò chơi, mọi người đều nhìn sau lưng mình, Đường Hân Nhàn từ lúc nào đã ra đứng đằng sau Lý Nghi, Lý Nghi tuy rằng không kêu cha gọi mẹ, nhưng cũng hoảng sợ không ít, nó cũng không nể việc đối phương là đàn chị, liền xoay lại, không vui nói: “Sư tỷ, trò đùa này không hay chút nào, chị…”
Tôi kinh ngạc thấy Lý Nghi sau khi xoay người lại liền trở nên cứng ngắc, đột nhiên nó kêu khàn cả giọng: “Đây không phải là Đường sư tỷ!”
Trước đây, hai nữ sinh gặp chuyện đều sợ tới mức mấy ngày không xuống giường được, Lý Nghi thì vẫn vui vẻ như thường.
“Thời điểm thứ kia bò qua, thiếu chút nữa là đụng chân tao rồi, cũng không biết là gần đến thế nào, nhưng bây giờ không phải tao chẳng bị gì sao, tao có cảm giác rằng thứ kia không hại người, nếu không thì làm sao tao có thể đứng ở đây được.” Lời Lý Nghi nói nghe nhẹ như gió thổi, không hổ danh là Lý lớn mật.
“Anh nói nó không hại người? Bây giờ chúng ta đã có hai con chó chết rồi, ai biết được nạn nhân tiếp theo có phải người hay không.” Lâm Tư Giai nói.
“Nó chỉ xuất hiện ở tầng hai, anh nghĩ là phạm vi hoạt động của nó rất nhỏ, hai con chó hoang kia đều chết ở khu ký túc xá năm ba, hai sự kiện này chắc không liên quan đâu.” Lý Nghi vẫn cứ kiên trì tự mình suy luận.
“Tao thà rằng hai con chó kia cũng là do nó giết thì hơn, chẳng lẽ phải đi bắt hai hung thủ à?” Tôi than phiền nói rồi đặt phong thư lên bàn.
“A Hạnh, trong tay mày có cái gì đó, là ai đưa thư cho mày?” Đúng là Lý Nghi và cái ánh mắt điều hâu lợi hại của nó.
“Đây không phải là thư từ, mà là ảnh chụp của Thái Thư Bằng, tao chọn mấy tấm hình coi được đem đi rửa, lưu lại làm kỷ niệm.” Nói xong, da mặt của tôi lại khiến cho chủ nhân nó thất vọng mà đỏ lên.
Lý Nghi và Mạnh Kiều đều lộ ra nụ cười xấu xa, không biết đâu, không biết đâu, tôi giả vờ như không có việc gì để làm mà tiếp tục vuốt lông Tiểu Hắc.
Tối đến, Thái Thư Bằng quả nhiên gọi điện tới, theo lời của anh ấy, anh đã cùng Đường Hân Nhàn, kèm theo Vương Uy, Bạch Khiết thương lượng xong, muốn tìm được đáp án thì phải tận mắt chứng kiến, bọn họ muốn đi mời ma.
Cụ thể thì anh ấy không có nhiều lời, chỉ nói muốn dùng phương pháp ‘Bốn góc’ để gọi ma, anh cho chúng tôi một cái địa chỉ, để chúng tôi lập tức xuất phát đến bây giờ.
Lâm Tư Giai bình thường thích xem mấy loại tạp chí kỳ dị, nó từng đọc trên tạp chí cách chơi trò ‘Bốn góc’ này, liền giải thích cho chúng tôi biết: Ở trong phòng có bốn góc, từng người đến đứng ở mỗi góc, tuyệt đối không được nhìn về phía sau, trò chơi bắt đầu khi có người ở góc này đi đến góc khác, nhẹ nhàng vỗ vai người phía trước một cái, tiếp theo thì người được vỗ phải
đi đến một góc khác nữa mà vỗ vai người thứ ba, cứ luân phiên như vậy. Nhưng mà, nếu bạn đi đến một góc tường không có người thì phải ho khan một tiếng, sau đó bỏ qua cái góc này mà tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi thấy người kế tiếp mới thôi, qua một thời gian, bạn sẽ phát hiện rằng không có người nào ho khan nữa, đồng nghĩa với việc mỗi góc đều có người, và có một người cứ phải tiếp tục đi mãi, bởi vì có thể nghe thấy tiếng bước chân. Đa phần người xuất hiện ở góc bỏ trống sẽ là…
Thoáng tưởng tượng về tình cảnh đó trong đầu, trong lòng tôi liền trở nên sợ hãi, nếu có thật nhiều ‘người’ đến thì biết làm thế nào đây. Tôi, Lý Nghi, và Mạnh Kiều, ba người chúng tôi nhất định phải tận mắt chứng kiếm mới được, Lâm Tư Giai nhát gan, tuy rằng nó sinh lòng hiếu kỳ đòi đi theo nhưng chúng tôi vẫn để cho nó ngồi chờ trong phòng, nếu nó sợ quá mà mắc lỗi thì chúng tôi không chịu trách nhiệm được.
Thái Thư Bằng tìm được một căn nhà ở Nam Sơn, chỗ này thật sự rất hẻo lánh, xe không đến được, chúng tôi phải đi bộ hơn hai mươi phút mới đến. Đó là một căn nhà rất nhỏ, rách tả tơi, nếu không phải vì địa điểm xa xôi thì đã sớm bị phá bỏ, dời đi nơi khác rồi.
“Sư huynh, sao anh biết được trong này có ma? Nếu không có, chúng ta có gọi thì cũng không gọi được.” Tôi nghi ngờ hỏi, tuy ngôi nhà này có tỷ lệ trúng tủ rất cao, nhưng cũng không phải nhà nào như vậy cũng trúng.
“Địa điểm là do Đường Hân Nhàn tìm, em ấy nói có lời đồn rằng nơi này bị ám.” Thái Thư Bằng nói.
Tôi nhìn xung quanh, trong phạm vi trăm dặm đều không có nhà người dân, cho dù ở đây có chuyện ma quái thì làm sao người khác biết được? Lần này tôi lại không nói ra nghi vấn của mình, đến đây để thử một lần, không gọi được mà phải đến nơi khác thì cũng thế.
Lần này, học sinh năm hai đến tham gia chỉ có ba người chúng tôi, người nhiều dương khí nặng, hơn nữa, Tôn Tiểu Lỵ thế nào cũng sẽ thét chói tai, không bị ma hù chết thì cũng sẽ bị tiếng thét của cô nàng làm cho điếc chết, còn Triệu Tuệ bây giờ gầy chẳng khác gì ma, chúng tôi cũng không muốn gây sức ép cho cậu ấy.
Lần đi hôm nay không xuất hiện trường hợp tranh cãi như ở khách sạn, người đến đây ít nhiều đều có nghi ngờ về sự tồn tại của ma quỷ, Vương Uy còn cố ý nói không ai có thể đưa ra chứng cớ xác thực, anh ta bảo tôi: “Em còn nhớ cái lần trong khách sạn ở Bắc Sơn không? Lúc mà Thái Thư Bằng đã giải vây cho em bằng cách hỏi trên chỗ P của anh có mấy nốt ruồi ấy? Anh cứ tưởng là do hai người Đường Hân Nhàn trả lời đại, ai cũng không nhìn được chỗ P của mình, anh cũng không biết trên đó có mấy nốt ruồi, mấy ngày hôm trước, anh cùng một nữ sinh… Em biết đó, em ấy nói cho anh biết, trên chỗ P của anh có hai nốt ruồi…”
Tôi chẳng biết anh ta có phải vì trò chơi này mà muốn làm nóng không khí hay không, nghe xong cũng không biết trả lời như thế nào, tôi cũng không phải nữ sinh đã nhìn chỗ P của anh ta!
Vương Uy in quy tắc chơi ra từ trên mạng, trước tiên phải chọn bốn người để đi, Thái Thư Bằng cùng Vương Uy là hai người con trai lớn tuổi nhất ở đây nên đương nhiên muốn tham gia, sợ hai nam sinh dương khí quá nặng nên còn phải chọn thêm hai nữ sinh âm khí nặng đi cùng. Bạch Khiết đương nhân bất nhượng* trúng cử, diện mạo nhu nhược của chị ấy khiến cho suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu người đối diện chính là: Âm khí khắp mọi nơi, còn người cuối cùng thì hơi khó chọn, bởi nhóm nữ sinh còn lại ai cũng có khí trừ tà. Cuối cùng, Lý Nghi được xướng tên, nó tự cho mình là người đã gặp ma, hi vọng luồng khí mốc của nó có thể giúp mọi người gọi hồn thành công.
*Đương nhân bất nhượng: việc đáng thì phải làm. Ở đây có thể hiểu là Bạch Khiết âm khí nặng nên là người thích hợp, nhất định phải ‘chơi’.
Tôi cùng Mạnh Kiều, Đường Hân Nhàn không tham gia trò chơi, chúng tôi chỉ cần đứng ở nơi không làm phiền họ là được. Ngôi nhà cũ nát này đến điện còn không có, đừng nói chi là đèn, Vương Uy không biết kiếm từ đâu ra một cây đèn dầu, tuy rằng ánh đèn vàng hơi mờ mờ, nhưng chúng tôi cũng cảm thấy vừa đủ.
Thời điểm hơn 9 giờ, nhìn sắc trời cũng không khác màu đen là mấy, chúng tôi bắt đầu chơi, không có cách nào để đợi đến trời khuya, vì trong trường có bảo vệ gác cổng. Những người chơi, hai nam hai nữ đứng quay mặt về phía vách tường, tôi cùng Mạnh Kiều, Đường Hân Nhàn đứng ở giữa, chờ tất cả mọi người đều chuẩn bị tâm lý xong, Thái Thư Bằng gật đầu với tôi, tôi liền tắt đèn dầu đi.
Sau khi đèn tắt, căn phòng trở nên tối thui, bắt đầu từ Vương Uy, tôi chỉ có thể dựa vào tiếng bước chân mà phân biệt người đang đi tới đâu, rồi dựa vào tiếng giày để biết ai là ai, Vương Uy thì giày da, Lý Nghi mang cao gót, Thái Thư Bằng đeo giày vải, còn Bạch Khiết đi guốc. Người đi đến góc không có ai đều ho khan một tiếng, mỗi lần như vậy lòng tôi liền trở nên căng thẳng, cảnh giác xem có xuất hiện trường hợp bốn góc đều có người hay không.
Vương Uy là người đầu tiên bắt đầu đi, vị trí ban đầu của anh ta chính là vị trí luôn không có người, mỗi lần có người đến đó đều phải ho khan một tiếng, nhưng hiện tại, đã có người đi ít nhất ba bốn vòng rồi mà lại không nghe thấy tiếng ho khan. Trái tim tôi đã nhảy lên cổ họng, mẹ ơi, người thứ năm thật sự đã xuất hiện? Tôi không biết trong lòng bọn họ hiện đang nghĩ gì, căn phòng vẫn giữ một bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân, trò chơi hãy còn tiếp tục, tôi nghĩ bọn họ nhất định cũng đã phát hiện rồi, chẳng qua là không ai dám manh động mà thôi.
Vương Uy chỉ mới tải quy tắc trò chơi về, không ai nói cho chúng tôi biết rằng nếu thực sự xuất hiện người thứ năm thì sẽ phải làm gì. Tôi cảm thấy Mạnh Kiều nắm chặt tay mình, lòng bàn tay nó nhuốm đầy mồ hôi, dù sao thì tay của chúng tôi đều trở thành gạo nếp hết thảy. Chẳng lẽ chúng tôi cứ thế mà chơi hoài? Cho dù có chơi liên tục, người thứ năm kia nhất định sẽ ở lại chơi theo chúng tôi, nếu nó không nghĩ chơi thì…
“Cao Hạnh! Bật đèn!” Vương Uy rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, anh lớn tiếng nói.
Trong thời điểm khẩn trương cao độ lại nhận được chỉ thị, tôi suýt nữa không còn sức để mở đèn. Ánh đèn lờ mờ được bật lên, tôi thấy bốn người chơi ban đầu vẫn còn đó, nhưng Đường Hân Nhàn vốn đang đứng bên cạnh tôi lại đứng ở góc tường không người của Vương Uy.
Tôi thờ phào một hơi, oán trách nói: “Đường sư tỷ à, bây giờ là lúc nào rồi mà chị còn chọc ghẹo nữa, đừng dọa người lung tung, em còn tưởng rằng người thứ năm thật sự đã xuất hiện đó.”
Bây giờ chúng tôi còn duy trì trạng thái chơi trò chơi, mọi người đều nhìn sau lưng mình, Đường Hân Nhàn từ lúc nào đã ra đứng đằng sau Lý Nghi, Lý Nghi tuy rằng không kêu cha gọi mẹ, nhưng cũng hoảng sợ không ít, nó cũng không nể việc đối phương là đàn chị, liền xoay lại, không vui nói: “Sư tỷ, trò đùa này không hay chút nào, chị…”
Tôi kinh ngạc thấy Lý Nghi sau khi xoay người lại liền trở nên cứng ngắc, đột nhiên nó kêu khàn cả giọng: “Đây không phải là Đường sư tỷ!”
Tác giả :
Tiểu Cô Tử