Hôm Qua Như Chết Rồi
Chương 6
Edit: OhHarry
***
Nói xong, tôi đưa quả táo trong tay cho anh, anh nhìn tôi rồi vươn tay nhận lấy, hàm răng trắng bóc cắn vào phần quả thịt phát ra âm thanh giòn tan.
Tim tôi đập mạnh như thể hàm răng kia đang găm trên chính da thịt của mình.
“Mai em đến đón anh về biệt thự trên núi Hành Nhạc nhé? Hay là anh định tìm chỗ khác để ở?” Tôi ngập ngừng hỏi anh.
Tịch Tông Hạc cắn táo, tôi còn nghe thấy tiếng nuốt từ trong cổ họng anh ấy: “Tôi còn sống với anh nữa sao?”
Lạ lắm à? Anh tưởng em muốn chắc.
Đối diện với ánh mắt quái dị của anh, tôi đáp lại bằng nụ cười ôn hòa: “Sống chung từ lâu lắm rồi, chúng ta chọn mua nhà trên núi vì anh nói mình thích cảm giác nhìn từ trên cao xuống, vả lại nơi đó còn yên tĩnh, giao thông bất tiện, dễ tránh paparazzi và fan cuồng bám đuôi.”
Tịch Tông Hạc hơi giật giật khóe môi: “Nghe khá giống tôi.”
Bởi vì đây là điều anh tự nói ra mà.
Trái với Tịch Tông Hạc, do mắc chứng sợ độ cao nên tôi không hề thích cảm giác chới với trên cao một chút nào. Nhìn xuống từ độ cao mười mét thôi mà bắp chân tôi đã run lên bần bật, khỏi nghĩ đến chuyện chơi mấy trò đu quay khổng lồ hay tàu lượn siêu tốc.
Thật ra lúc đầu tôi không thích căn biệt thự này. Nhưng tôi không phải bạn trai anh ấy nên lấy đâu ra quyền lên tiếng. Anh ấy hỏi tôi có thấy ổn không, tôi chỉ gật đầu bảo có. Cuối cùng anh ấy chọn mua căn có vị trí đẹp và phỏng thủy tốt nhất trong tiểu khu.
Anh ấy thực sự rất thích ngắm phong cảnh từ trên cao, điều đầu tiên anh làm sau khi thức dậy vào mỗi buổi sáng chính là pha một tách ca phê rồi đứng trước cửa sổ sát đất phóng mắt nhìn ra xa. Ngoài ra còn cực kỳ thích thân mật với tôi trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp ngoài phòng khách.
Phía ngoài cửa sổ là vách núi cheo leo, tầm nhìn rộng đến mức có thể ngắm toàn cảnh thành phố, cảnh về đêm cũng rất đẹp. Nhưng vừa bước đến gần, tôi đã choáng váng mặt mày, tay chân lạnh toát, lúc bị anh đè lên kính, tôi run cầm cập, không dám mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Sau vài lần, anh phát hiện người tôi cứ cứng đơ nên hỏi có phải tôi sợ độ cao không? Tôi trả lời một cách thành thật, tưởng anh sẽ tha cho tôi và để tôi tránh xa cái cửa sổ đáng sợ đó. Nhưng nào ngờ, như thể phát hiện được thú vui mới, anh ấy ngày càng trở nên mạnh bạo và liên tục kéo tôi ra chỗ cửa sổ.
Cửa sổ sát đất được lắp bằng kính phản quang một chiều, dù ban ngày không kéo rèm thì cũng không ai nhìn được vào bên trong.
Điều này còn có nghĩa là ngay cả khi tôi bị Tịch Tông Hạc ôm ghì từ đằng sau trong trạng thái khỏa thần, vừa dựa nhoài người lên tấm kính vừa rên rỉ thì cũng không có ai biết.
Nhưng đối với tôi, cảm giác ấy vẫn rất tồi tệ, không chỉ sợ độ cao mà còn thấy xấu hổ.
Tôi luôn cảm thấy ở trong rừng cây dưới núi, hay trong những tòa nhà cao tầng phía xa kia có vô số cặp mắt đang quan sát mình. Chúng nhìn tôi lả lơi ưỡn mông để đàn ông “âu yếm” cho đến khi bắn tinh lên mặt kính, dòng tinh trắng đục từ từ trượt xuống như que kem bị chảy nước.
Sau khi bắn tinh, tôi xụi lơ người, thân thể cứng ngắc dần được thả lỏng, lúc này anh sẽ nâng cằm tôi lên và ép tôi trông ra cảnh vật phía xa xăm.
“Đẹp không?”
Đồ khốn.
Tôi thật muốn chế nhạo bản tính gian ác của Tịch Tông Hạc, nhưng giờ anh ấy đang bao nuôi tôi nên tôi không nỡ làm mất lòng anh.
“Đẹp.” Tôi không kiềm chế được tiếng rên rỉ vừa vì sợ hãi vừa vì đạt được cực khoái trong cổ họng, các thớ cơ siết chặt một cách mất kiểm soát.
Anh cười cười rồi thúc hông, đâm thẳng vào sâu trong cơ thể tôi.
“Không cần phiền thế, cứ về nhà cũ đã, giờ đâu đâu cũng là môi trường xa lạ với tôi thôi.”
Tôi lấy lại tinh thần, nghe anh nói vậy thì vội vàng nói: “Ừ, vậy sáng mai em với Phương Hiểu Mân đến đón anh.”
Thỏa thuận thời gian đến đón Tịch Tông Hạc xong, tôi ngồi lại thêm một lúc nhưng mãi vẫn không biết phải mở lời hỏi anh ấy về buổi thử vai diễn của đạo diễn Mã như nào.
Tôi cá 90% rằng dù tôi có hỏi hay không thì anh ấy cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc và ý kiến của tôi.
“Còn chuyện gì à?” Thấy tôi nấn ná ở lại mãi, Tịch Tông Hạc bắt đầu nhăn mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tịch Tông Hạc sở hữu tướng mạo cao quý, anh ấy chỉ cần ngồi im một chỗ thôi cũng đủ khiến người ta tưởng lầm là chàng hoàng tử nào sống trong tòa tháp rồi. Các brand lớn rất thích hợp tác với Tịch Tông Hạc bởi khí chất sang chảnh từ trong xương. Tịch Tông Hạc sở hữu mọi đặc điểm của một người hoàn hảo, học thức cao rộng, ngoại hình xuất chúng, tài ăn nói khéo léo, và có lẽ khuyết điểm duy nhất của anh ấy là thích chơi gay.
Giá như tôi là Cố Đường mà trước đây anh chỉ mới gặp một lần thì có lẽ anh sẽ không bài xích tôi đến vậy, nhưng giờ tôi đã thế chỗ Giang Mộ và trở thành người yêu mới anh ấy, bất cứ ai phải trải qua sự thay đổi chóng mặt này sau khi tỉnh dậy đều sẽ thấy không mấy dễ chịu.
Đối mặt với chuyện người yêu bỗng biến từ ngôi sao sáng hoàn hảo thành một tên đàn ông lôi thôi lếch thếch như bây giờ, Tịch Tông Hạc không buồn đánh đập, mắng mỏ tôi chắc cũng vì phẩm chất thanh cao của anh ấy.
“Em về đây.” Tôi trưng ra vẻ mặt mất mát rồi đứng dậy rời đi.
Tôi đoán anh ấy chẳng hề biết rằng cả hai chúng tôi đều đang cạnh tranh nhau trong cùng một vai diễn, tôi sẽ cố hết sức mình để được tham gia vào bộ phim của đạo diễn Mã. Dựa trên địa vị và danh tiếng trong ngành của đạo diễn Mã, tôi tin ông ấy sẽ không thiên vị, tiêu chí phù hợp với vai diễn và bộ phim luôn được đặt lên hàng đầu trong mỗi lựa chọn của ông. Nếu tôi là người thua cuộc thì đó là vì kỹ năng diễn xuất của tôi chưa đạt yêu cầu, tôi cũng không có gì để thắc mắc, nhưng nếu may mắn mà tôi thắng, Tịch Tong Hạc cũng không tìm ra cớ trách móc tôi.
“Này!”
Tôi vừa đi được hai bước đã bị Tịch Tông Hạc gọi lại bằng giọng điệu bất lịch sự.
Này cái đầu anh mà này, tôi không có tên à?
“Sao thế?” Dù bất mãn trong lòng nhưng tôi vẫn quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với anh.
“Tạm thời tôi muốn ngủ riêng.”
Tôi sửng sốt, phải mất một lúc lâu sau mới hiểu anh đang nói đến chuyện gì.
Thực ra anh ấy có thể yên tâm, vì ngay từ đầu tôi đã không ngủ chung phòng với anh ấy.
Tịch Tông Hạc nói tiếng thở của tôi sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh nên chưa bao giờ cho tôi ngủ cùng phòng. Nói chung khi nào có nhu cầu, anh ấy sẽ gọi tôi sang “thị tẩm”. Bao giờ xong việc, tôi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo rồi về phỏng ngủ. Về cơ bản, tôi chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa bà mẹ già, fwb và chân sai vặt.
“Ừm, em về dọn đồ sang phòng mới cho anh.” Anh không muốn ngủ với tôi, tôi cũng chẳng muốn ngủ cùng anh ấy làm gì. Nhưng vì chính anh là người đề cập đến chuyện này nên tôi đành phải diễn lại vai của cậu bạn trai biết thông cảm và bao dung.
Anh dựa vào đầu giường ậm ừ một tiếng, sau đó bảo tôi đi về.
Một giờ chiều ngày hôm sau, Phương Hiểu Mẫn lái xe chở tôi tới bệnh viện.
Đồ đạc của Tịch Tông Hạc không nhiều lắm, khi chúng tôi đến, anh ấy đã thu dọn xong xuôi mọi thứ và đang ngồi trên giường chơi điện thoại trong bộ quần áo thường ngày.
Phải bù đắp lượng thông tin trong năm năm bị bỏ trống chứ.
Thấy chúng tôi đến, anh đứng dậy, đút hai tay vào túi một cách tự nhiên rồi hất cằm về phía Phương Hiểu Mẫn: “Mỗi thế này thôi, đi.”
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi.
Tịch Tông Hạc tự mình bước ra ngoài, tôi vội vàng chạy theo, hỏi: “Anh ăn trưa chưa?”
Tịch Tông Hạc lưng dài chân dài nên đi nhanh như gió khiến tôi khó mà bắt kịp được anh.
“Ăn rồi.” Anh không ngoái lại mà vừa đi vừa trả lời.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, tôi cố đuổi theo thêm vài bước nhưng vẫn không theo kịp bước chân anh nên đành dừng lại.
Luôn tồn tại một số người mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ bắt kịp được dù cho đã cố gắng đến mấy.
“Anh Cố, anh không sao chứ?”
Phương Hiểu Mẫn thấy tôi không bước tiếp thì lo lắng quan sát vẻ mặt của tôi.
“Không sao.” Tôi cười với cậu ta, “Đi thôi, cậu Tịch không biết chúng ta đỗ xe ở đâu.”
Phương Hiểu Mẫn gật đầu, cậu ta mở lời hỏi như đã do dự hồi lâu: “Cậu Tịch sẽ nhớ lại được thôi, anh đừng lo lắng quá.”
Chậc, Phương Hiểu Mẫn nhận ra Tịch Tông Hạc lạnh nhạt với tôi nên muốn an ủi đây mà.
Chúng tôi lái xe trở về biệt thự trên núi Hành Nhạc, Tịch Tông là người xuống xe đầu tiên. Cửa ra vào sử dụng hệ thống vân tay, anh ấy quan sát trong chốc lát rồi quen tay mở khóa vào nhà mà chẳng cần tôi giúp.
Phương Hiểu Mẫn xách đồ đặt xuống cửa rồi tạm biệt tôi.
“Em về đây.”
Tôi vẫy tay với cậu ta: “Về cẩn thận nhé.”
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tịch Tông Hạc ghét nhất là để người ngoài xâm phạm vào lãnh thổ của mình, vì vậy quản lý và trợ lý có tới cũng chỉ đứng ở cửa chứ chưa bao giờ vào nhà.
Sau khi Phương Hiểu Mẫn rời đi, tôi nhấc hành lý rồi áp ngón tay lên tay nắm cửa, vài giây sau, cửa phát ra âm thanh thông báo khóa đã được mở.
Vừa vào nhà, tôi đang định thay giày thì đã nghe thấy Tịch Tông Hạc hỏi: “Cái gì đây?”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh đang đứng trong phòng khách nhíu mày xem bức tranh treo trên tường. Bức tranh kia lấy màu trắng và đen làm chủ đạo, thoạt nhìn khá lộn xộn, chỉ thấy mỗi một khối hình cầu cuộn tròn trong bóng tối, không rõ đang vẽ về chủ đề gì.
Tôi thay dép rồi bước đến chỗ anh ấy cùng xem bức tranh, hoặc có thể nói là tấm ảnh.
“Đây là con trai anh.” Tôi dội thẳng một quả bom xuống đầu anh.
Tịch Tông Hạc ngẩn người, vẻ mặt khó tin: “Tôi có con trai ư? Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi? Giờ đang ở đâu?”
Tôi nhìn hình siêu âm trên tường, thở dài trả lời: “Thằng bé không có cơ hội chào đời.”
Hiện nay, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới ngày càng được nâng cao, tại một số vùng thuộc châu Âu và châu Mỹ như bang California đã cho thông qua loại hình mang thai tử cung nhân tạo. Các cặp đồng tính có thể sinh con thông qua kỹ thuật chuyển hóa t*ng trùng thành trứng. Tuy nhiên, tỷ lệ sinh con giữa những cặp đồng tính vẫn còn tương đối thấp, kể cả với tử cung nhân tạo tốt nhất thì vẫn có 40% khả năng sảy thai.
Đứa trẻ được tạo nên từ t*ng trùng của tôi và Tịch Tông Hạc đã ngừng phát triển ở tháng thứ ba.
Tôi không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn có con, có lẽ đây là bản năng sinh sản của loài người khi đến một độ tuổi nhất định.
Nếu gia đình kia không khiến tôi ghét cay ghét đắng vai trò của một người bố, chắc tôi cũng đã cúi mình trước bản năng này.
Tịch Tông Hạc mua t*ng trùng của tôi để tiến hành phương pháp mang thai hộ, anh ấy nói rõ rằng đứa trẻ không có bất cứ quan hệ gì với tôi, sau này cũng không gọi tôi là bố. Mà tôi thì vô tư, coi như mình đang hiến t*ng trùng thôi.
Tôi không ngờ mình cũng sẽ đặt kỳ vọng vào đứa trẻ này, khi Tịch Tông Hạc hào hứng thông báo với tôi rằng phôi thai đã được cấy ghép suôn sẻ, tôi cảm thấy thật sự phấn khởi, một nỗi niềm cảm xúc xuất phát từ trong thân tâm, tôi không rõ đây có phải niềm vui khi được làm bố hay không, chỉ biết rằng thứ cảm xúc này trước đây chưa từng nảy sinh trong tâm trí bản thân.
Thật không may, phôi thai đã ngừng phát triển ở tháng thứ ba, chúng tôi đen đủi nằm trong nhóm 40% kia.
Sau khi con mất, Tịch Tông Hạc suy sụp tinh thần suốt một thời gian dài, anh ấy thật sự rất trân trọng đứa trẻ này. Anh ấy thậm chí còn chuẩn bị xong xuôi đồ dành cho trẻ sơ sinh trong ba tháng đó rồi.
Tôi rầu rĩ, nhưng rồi cảm xúc này cũng dần lắng xuống.
Tôi đã quen với việc nhốt toàn bộ nỗi đau vào sâu trong ký ức mình, nhưng Tịch Tông Hạc lại trái ngược hắn với tôi, anh ép mình phải ghi nhớ những hồi ức ấy một cách cực đoan và cố chấp, ví dụ như chuyện của Giang Mộ, hay như tấm ảnh này.
Nghe xong lý do mình có con trai, Tịch Tông Hạc thở phào nhẹ nhõm rồi phản ứng lại một cách nhanh chóng.
“Đây là…… Con của chúng ta ư?” Ngón tay Tịch Tông Hạc chỉ qua chỉ lại.
Từ góc độ sinh học thì đúng là vậy, mặc dù tôi không có quyền nuôi con như anh.
“Ừ, con của chúng ta.” Tôi thừa nhận một cách táo tợn.
Nghe vậy, Tịch Tông Hạc nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp suốt một lúc, sau đó anh tiến lại gần bức ảnh rồi đưa tay chạm lên phôi thai bé nhỏ.
Thói quen tự nấu ăn ở nhà của tôi đã được hình thành từ hồi còn nhỏ, sau khi sống với Tịch Tông Hạc, vì anh không thích người lạ trong nhà nên trọng trách nấu nướng được giao cho tôi.
Cứ vài ngày, Phương Hiểu Mẫn lại gửi đến một xe chở thực phẩm tươi sống, miễn có mặt ở nhà là tôi sẽ bị Tịch Tông Hạc gọi đi nấu cơm. Không ở nhà thì tôi phải nấu xong đã rồi muốn đi đâu thì đi, còn nếu phải ra ngoài quay phim trong nhiều ngày, anh ấy sẽ bảo tôi làm sẵn bánh bao, hoành thánh rồi cất trong tủ lạnh để ăn dần.
Tôi hỏi anh ấy rằng ăn mãi thế không thấy ngấy à? Tịch Tông Hạc trả lời mình thích ăn đồ làm từ bột mì, có ăn quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy chán đâu.
Chuyện Tịch Tông Hạc mất trí nhớ và việc bị anh cạnh tranh vai diễn khiến tôi không còn tâm trạng nào mà nấu ăn, buổi tối, tôi lấy hoành thánh còn chừa trong tủ lạnh ra hâm lên ăn tạm.
Tịch Tông Hạc không phàn nàn gì, có vẻ như rất thích ăn mấy món làm từ bột mì.
Ăn xong ai về phòng người nấy, hai chúng tôi giữ im lặng, trải qua một đêm yên bình.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, đang chuẩn bị đồ để ra ngoài thì Tịch Tông Hạc cũng mở cửa bước ra.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy rồi chủ động chào buổi sáng.
Mặt mày Tịch Tông Hạc trông vẫn còn ngái ngủ lắm, anh nhịn cơn ngáp xuống để chào lại tôi.
Thấy tôi mặc quần áo nghiêm chỉnh, anh cũng không có ý hỏi tôi đi đâu mà tiến thẳng vào phòng ăn.
Tôi đã pha sẵn cà phê cho anh ấy, tuy thích ăn mì nhưng anh lại chuộng ăn sáng theo kiểu phương Tây nên bữa nào cũng yêu cầu phải có cà phê trên bàn.
Nghe tiếng bát đũa lạch cạch trong phòng ăn, tôi cười cười rồi quay người mở cửa ra ngoài.
Tang Thanh đã đợi sẵn ngoài cổng, thấy tôi lên xe, cậu ấy nháo nhào quay xuống hỏi: “Cậu đã hỏi ý định của cậu Tịch chưa?”
Tôi ngồi xuống ghế, thấy một chiếc xe khác có kiểu dáng và màu sắc quen thuộc đang tiến đến từ xa, kia là xe của Phương Hiểu Mẫn.
Tôi nắm cằm Tang Thanh để cậu quay đầu sang nhìn: “Thấy gì chưa?”
Tang Thanh hét lên một tiếng quái dị khiến tôi sợ hãi buông tay ra.
“Cậu Tịch hạ quyết tâm muốn tranh vai với cậu ư?”
Tôi thắt đai an toàn, ngoái nhìn chiếc xe kia rồi thở dài trả lời: “Ừ.”
***
Nói xong, tôi đưa quả táo trong tay cho anh, anh nhìn tôi rồi vươn tay nhận lấy, hàm răng trắng bóc cắn vào phần quả thịt phát ra âm thanh giòn tan.
Tim tôi đập mạnh như thể hàm răng kia đang găm trên chính da thịt của mình.
“Mai em đến đón anh về biệt thự trên núi Hành Nhạc nhé? Hay là anh định tìm chỗ khác để ở?” Tôi ngập ngừng hỏi anh.
Tịch Tông Hạc cắn táo, tôi còn nghe thấy tiếng nuốt từ trong cổ họng anh ấy: “Tôi còn sống với anh nữa sao?”
Lạ lắm à? Anh tưởng em muốn chắc.
Đối diện với ánh mắt quái dị của anh, tôi đáp lại bằng nụ cười ôn hòa: “Sống chung từ lâu lắm rồi, chúng ta chọn mua nhà trên núi vì anh nói mình thích cảm giác nhìn từ trên cao xuống, vả lại nơi đó còn yên tĩnh, giao thông bất tiện, dễ tránh paparazzi và fan cuồng bám đuôi.”
Tịch Tông Hạc hơi giật giật khóe môi: “Nghe khá giống tôi.”
Bởi vì đây là điều anh tự nói ra mà.
Trái với Tịch Tông Hạc, do mắc chứng sợ độ cao nên tôi không hề thích cảm giác chới với trên cao một chút nào. Nhìn xuống từ độ cao mười mét thôi mà bắp chân tôi đã run lên bần bật, khỏi nghĩ đến chuyện chơi mấy trò đu quay khổng lồ hay tàu lượn siêu tốc.
Thật ra lúc đầu tôi không thích căn biệt thự này. Nhưng tôi không phải bạn trai anh ấy nên lấy đâu ra quyền lên tiếng. Anh ấy hỏi tôi có thấy ổn không, tôi chỉ gật đầu bảo có. Cuối cùng anh ấy chọn mua căn có vị trí đẹp và phỏng thủy tốt nhất trong tiểu khu.
Anh ấy thực sự rất thích ngắm phong cảnh từ trên cao, điều đầu tiên anh làm sau khi thức dậy vào mỗi buổi sáng chính là pha một tách ca phê rồi đứng trước cửa sổ sát đất phóng mắt nhìn ra xa. Ngoài ra còn cực kỳ thích thân mật với tôi trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp ngoài phòng khách.
Phía ngoài cửa sổ là vách núi cheo leo, tầm nhìn rộng đến mức có thể ngắm toàn cảnh thành phố, cảnh về đêm cũng rất đẹp. Nhưng vừa bước đến gần, tôi đã choáng váng mặt mày, tay chân lạnh toát, lúc bị anh đè lên kính, tôi run cầm cập, không dám mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Sau vài lần, anh phát hiện người tôi cứ cứng đơ nên hỏi có phải tôi sợ độ cao không? Tôi trả lời một cách thành thật, tưởng anh sẽ tha cho tôi và để tôi tránh xa cái cửa sổ đáng sợ đó. Nhưng nào ngờ, như thể phát hiện được thú vui mới, anh ấy ngày càng trở nên mạnh bạo và liên tục kéo tôi ra chỗ cửa sổ.
Cửa sổ sát đất được lắp bằng kính phản quang một chiều, dù ban ngày không kéo rèm thì cũng không ai nhìn được vào bên trong.
Điều này còn có nghĩa là ngay cả khi tôi bị Tịch Tông Hạc ôm ghì từ đằng sau trong trạng thái khỏa thần, vừa dựa nhoài người lên tấm kính vừa rên rỉ thì cũng không có ai biết.
Nhưng đối với tôi, cảm giác ấy vẫn rất tồi tệ, không chỉ sợ độ cao mà còn thấy xấu hổ.
Tôi luôn cảm thấy ở trong rừng cây dưới núi, hay trong những tòa nhà cao tầng phía xa kia có vô số cặp mắt đang quan sát mình. Chúng nhìn tôi lả lơi ưỡn mông để đàn ông “âu yếm” cho đến khi bắn tinh lên mặt kính, dòng tinh trắng đục từ từ trượt xuống như que kem bị chảy nước.
Sau khi bắn tinh, tôi xụi lơ người, thân thể cứng ngắc dần được thả lỏng, lúc này anh sẽ nâng cằm tôi lên và ép tôi trông ra cảnh vật phía xa xăm.
“Đẹp không?”
Đồ khốn.
Tôi thật muốn chế nhạo bản tính gian ác của Tịch Tông Hạc, nhưng giờ anh ấy đang bao nuôi tôi nên tôi không nỡ làm mất lòng anh.
“Đẹp.” Tôi không kiềm chế được tiếng rên rỉ vừa vì sợ hãi vừa vì đạt được cực khoái trong cổ họng, các thớ cơ siết chặt một cách mất kiểm soát.
Anh cười cười rồi thúc hông, đâm thẳng vào sâu trong cơ thể tôi.
“Không cần phiền thế, cứ về nhà cũ đã, giờ đâu đâu cũng là môi trường xa lạ với tôi thôi.”
Tôi lấy lại tinh thần, nghe anh nói vậy thì vội vàng nói: “Ừ, vậy sáng mai em với Phương Hiểu Mân đến đón anh.”
Thỏa thuận thời gian đến đón Tịch Tông Hạc xong, tôi ngồi lại thêm một lúc nhưng mãi vẫn không biết phải mở lời hỏi anh ấy về buổi thử vai diễn của đạo diễn Mã như nào.
Tôi cá 90% rằng dù tôi có hỏi hay không thì anh ấy cũng chẳng quan tâm đến cảm xúc và ý kiến của tôi.
“Còn chuyện gì à?” Thấy tôi nấn ná ở lại mãi, Tịch Tông Hạc bắt đầu nhăn mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tịch Tông Hạc sở hữu tướng mạo cao quý, anh ấy chỉ cần ngồi im một chỗ thôi cũng đủ khiến người ta tưởng lầm là chàng hoàng tử nào sống trong tòa tháp rồi. Các brand lớn rất thích hợp tác với Tịch Tông Hạc bởi khí chất sang chảnh từ trong xương. Tịch Tông Hạc sở hữu mọi đặc điểm của một người hoàn hảo, học thức cao rộng, ngoại hình xuất chúng, tài ăn nói khéo léo, và có lẽ khuyết điểm duy nhất của anh ấy là thích chơi gay.
Giá như tôi là Cố Đường mà trước đây anh chỉ mới gặp một lần thì có lẽ anh sẽ không bài xích tôi đến vậy, nhưng giờ tôi đã thế chỗ Giang Mộ và trở thành người yêu mới anh ấy, bất cứ ai phải trải qua sự thay đổi chóng mặt này sau khi tỉnh dậy đều sẽ thấy không mấy dễ chịu.
Đối mặt với chuyện người yêu bỗng biến từ ngôi sao sáng hoàn hảo thành một tên đàn ông lôi thôi lếch thếch như bây giờ, Tịch Tông Hạc không buồn đánh đập, mắng mỏ tôi chắc cũng vì phẩm chất thanh cao của anh ấy.
“Em về đây.” Tôi trưng ra vẻ mặt mất mát rồi đứng dậy rời đi.
Tôi đoán anh ấy chẳng hề biết rằng cả hai chúng tôi đều đang cạnh tranh nhau trong cùng một vai diễn, tôi sẽ cố hết sức mình để được tham gia vào bộ phim của đạo diễn Mã. Dựa trên địa vị và danh tiếng trong ngành của đạo diễn Mã, tôi tin ông ấy sẽ không thiên vị, tiêu chí phù hợp với vai diễn và bộ phim luôn được đặt lên hàng đầu trong mỗi lựa chọn của ông. Nếu tôi là người thua cuộc thì đó là vì kỹ năng diễn xuất của tôi chưa đạt yêu cầu, tôi cũng không có gì để thắc mắc, nhưng nếu may mắn mà tôi thắng, Tịch Tong Hạc cũng không tìm ra cớ trách móc tôi.
“Này!”
Tôi vừa đi được hai bước đã bị Tịch Tông Hạc gọi lại bằng giọng điệu bất lịch sự.
Này cái đầu anh mà này, tôi không có tên à?
“Sao thế?” Dù bất mãn trong lòng nhưng tôi vẫn quay đầu lại, nhẹ nhàng cười với anh.
“Tạm thời tôi muốn ngủ riêng.”
Tôi sửng sốt, phải mất một lúc lâu sau mới hiểu anh đang nói đến chuyện gì.
Thực ra anh ấy có thể yên tâm, vì ngay từ đầu tôi đã không ngủ chung phòng với anh ấy.
Tịch Tông Hạc nói tiếng thở của tôi sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh nên chưa bao giờ cho tôi ngủ cùng phòng. Nói chung khi nào có nhu cầu, anh ấy sẽ gọi tôi sang “thị tẩm”. Bao giờ xong việc, tôi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo rồi về phỏng ngủ. Về cơ bản, tôi chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa bà mẹ già, fwb và chân sai vặt.
“Ừm, em về dọn đồ sang phòng mới cho anh.” Anh không muốn ngủ với tôi, tôi cũng chẳng muốn ngủ cùng anh ấy làm gì. Nhưng vì chính anh là người đề cập đến chuyện này nên tôi đành phải diễn lại vai của cậu bạn trai biết thông cảm và bao dung.
Anh dựa vào đầu giường ậm ừ một tiếng, sau đó bảo tôi đi về.
Một giờ chiều ngày hôm sau, Phương Hiểu Mẫn lái xe chở tôi tới bệnh viện.
Đồ đạc của Tịch Tông Hạc không nhiều lắm, khi chúng tôi đến, anh ấy đã thu dọn xong xuôi mọi thứ và đang ngồi trên giường chơi điện thoại trong bộ quần áo thường ngày.
Phải bù đắp lượng thông tin trong năm năm bị bỏ trống chứ.
Thấy chúng tôi đến, anh đứng dậy, đút hai tay vào túi một cách tự nhiên rồi hất cằm về phía Phương Hiểu Mẫn: “Mỗi thế này thôi, đi.”
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi.
Tịch Tông Hạc tự mình bước ra ngoài, tôi vội vàng chạy theo, hỏi: “Anh ăn trưa chưa?”
Tịch Tông Hạc lưng dài chân dài nên đi nhanh như gió khiến tôi khó mà bắt kịp được anh.
“Ăn rồi.” Anh không ngoái lại mà vừa đi vừa trả lời.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, tôi cố đuổi theo thêm vài bước nhưng vẫn không theo kịp bước chân anh nên đành dừng lại.
Luôn tồn tại một số người mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ bắt kịp được dù cho đã cố gắng đến mấy.
“Anh Cố, anh không sao chứ?”
Phương Hiểu Mẫn thấy tôi không bước tiếp thì lo lắng quan sát vẻ mặt của tôi.
“Không sao.” Tôi cười với cậu ta, “Đi thôi, cậu Tịch không biết chúng ta đỗ xe ở đâu.”
Phương Hiểu Mẫn gật đầu, cậu ta mở lời hỏi như đã do dự hồi lâu: “Cậu Tịch sẽ nhớ lại được thôi, anh đừng lo lắng quá.”
Chậc, Phương Hiểu Mẫn nhận ra Tịch Tông Hạc lạnh nhạt với tôi nên muốn an ủi đây mà.
Chúng tôi lái xe trở về biệt thự trên núi Hành Nhạc, Tịch Tông là người xuống xe đầu tiên. Cửa ra vào sử dụng hệ thống vân tay, anh ấy quan sát trong chốc lát rồi quen tay mở khóa vào nhà mà chẳng cần tôi giúp.
Phương Hiểu Mẫn xách đồ đặt xuống cửa rồi tạm biệt tôi.
“Em về đây.”
Tôi vẫy tay với cậu ta: “Về cẩn thận nhé.”
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tịch Tông Hạc ghét nhất là để người ngoài xâm phạm vào lãnh thổ của mình, vì vậy quản lý và trợ lý có tới cũng chỉ đứng ở cửa chứ chưa bao giờ vào nhà.
Sau khi Phương Hiểu Mẫn rời đi, tôi nhấc hành lý rồi áp ngón tay lên tay nắm cửa, vài giây sau, cửa phát ra âm thanh thông báo khóa đã được mở.
Vừa vào nhà, tôi đang định thay giày thì đã nghe thấy Tịch Tông Hạc hỏi: “Cái gì đây?”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh đang đứng trong phòng khách nhíu mày xem bức tranh treo trên tường. Bức tranh kia lấy màu trắng và đen làm chủ đạo, thoạt nhìn khá lộn xộn, chỉ thấy mỗi một khối hình cầu cuộn tròn trong bóng tối, không rõ đang vẽ về chủ đề gì.
Tôi thay dép rồi bước đến chỗ anh ấy cùng xem bức tranh, hoặc có thể nói là tấm ảnh.
“Đây là con trai anh.” Tôi dội thẳng một quả bom xuống đầu anh.
Tịch Tông Hạc ngẩn người, vẻ mặt khó tin: “Tôi có con trai ư? Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi? Giờ đang ở đâu?”
Tôi nhìn hình siêu âm trên tường, thở dài trả lời: “Thằng bé không có cơ hội chào đời.”
Hiện nay, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới ngày càng được nâng cao, tại một số vùng thuộc châu Âu và châu Mỹ như bang California đã cho thông qua loại hình mang thai tử cung nhân tạo. Các cặp đồng tính có thể sinh con thông qua kỹ thuật chuyển hóa t*ng trùng thành trứng. Tuy nhiên, tỷ lệ sinh con giữa những cặp đồng tính vẫn còn tương đối thấp, kể cả với tử cung nhân tạo tốt nhất thì vẫn có 40% khả năng sảy thai.
Đứa trẻ được tạo nên từ t*ng trùng của tôi và Tịch Tông Hạc đã ngừng phát triển ở tháng thứ ba.
Tôi không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên muốn có con, có lẽ đây là bản năng sinh sản của loài người khi đến một độ tuổi nhất định.
Nếu gia đình kia không khiến tôi ghét cay ghét đắng vai trò của một người bố, chắc tôi cũng đã cúi mình trước bản năng này.
Tịch Tông Hạc mua t*ng trùng của tôi để tiến hành phương pháp mang thai hộ, anh ấy nói rõ rằng đứa trẻ không có bất cứ quan hệ gì với tôi, sau này cũng không gọi tôi là bố. Mà tôi thì vô tư, coi như mình đang hiến t*ng trùng thôi.
Tôi không ngờ mình cũng sẽ đặt kỳ vọng vào đứa trẻ này, khi Tịch Tông Hạc hào hứng thông báo với tôi rằng phôi thai đã được cấy ghép suôn sẻ, tôi cảm thấy thật sự phấn khởi, một nỗi niềm cảm xúc xuất phát từ trong thân tâm, tôi không rõ đây có phải niềm vui khi được làm bố hay không, chỉ biết rằng thứ cảm xúc này trước đây chưa từng nảy sinh trong tâm trí bản thân.
Thật không may, phôi thai đã ngừng phát triển ở tháng thứ ba, chúng tôi đen đủi nằm trong nhóm 40% kia.
Sau khi con mất, Tịch Tông Hạc suy sụp tinh thần suốt một thời gian dài, anh ấy thật sự rất trân trọng đứa trẻ này. Anh ấy thậm chí còn chuẩn bị xong xuôi đồ dành cho trẻ sơ sinh trong ba tháng đó rồi.
Tôi rầu rĩ, nhưng rồi cảm xúc này cũng dần lắng xuống.
Tôi đã quen với việc nhốt toàn bộ nỗi đau vào sâu trong ký ức mình, nhưng Tịch Tông Hạc lại trái ngược hắn với tôi, anh ép mình phải ghi nhớ những hồi ức ấy một cách cực đoan và cố chấp, ví dụ như chuyện của Giang Mộ, hay như tấm ảnh này.
Nghe xong lý do mình có con trai, Tịch Tông Hạc thở phào nhẹ nhõm rồi phản ứng lại một cách nhanh chóng.
“Đây là…… Con của chúng ta ư?” Ngón tay Tịch Tông Hạc chỉ qua chỉ lại.
Từ góc độ sinh học thì đúng là vậy, mặc dù tôi không có quyền nuôi con như anh.
“Ừ, con của chúng ta.” Tôi thừa nhận một cách táo tợn.
Nghe vậy, Tịch Tông Hạc nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp suốt một lúc, sau đó anh tiến lại gần bức ảnh rồi đưa tay chạm lên phôi thai bé nhỏ.
Thói quen tự nấu ăn ở nhà của tôi đã được hình thành từ hồi còn nhỏ, sau khi sống với Tịch Tông Hạc, vì anh không thích người lạ trong nhà nên trọng trách nấu nướng được giao cho tôi.
Cứ vài ngày, Phương Hiểu Mẫn lại gửi đến một xe chở thực phẩm tươi sống, miễn có mặt ở nhà là tôi sẽ bị Tịch Tông Hạc gọi đi nấu cơm. Không ở nhà thì tôi phải nấu xong đã rồi muốn đi đâu thì đi, còn nếu phải ra ngoài quay phim trong nhiều ngày, anh ấy sẽ bảo tôi làm sẵn bánh bao, hoành thánh rồi cất trong tủ lạnh để ăn dần.
Tôi hỏi anh ấy rằng ăn mãi thế không thấy ngấy à? Tịch Tông Hạc trả lời mình thích ăn đồ làm từ bột mì, có ăn quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy chán đâu.
Chuyện Tịch Tông Hạc mất trí nhớ và việc bị anh cạnh tranh vai diễn khiến tôi không còn tâm trạng nào mà nấu ăn, buổi tối, tôi lấy hoành thánh còn chừa trong tủ lạnh ra hâm lên ăn tạm.
Tịch Tông Hạc không phàn nàn gì, có vẻ như rất thích ăn mấy món làm từ bột mì.
Ăn xong ai về phòng người nấy, hai chúng tôi giữ im lặng, trải qua một đêm yên bình.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, đang chuẩn bị đồ để ra ngoài thì Tịch Tông Hạc cũng mở cửa bước ra.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy rồi chủ động chào buổi sáng.
Mặt mày Tịch Tông Hạc trông vẫn còn ngái ngủ lắm, anh nhịn cơn ngáp xuống để chào lại tôi.
Thấy tôi mặc quần áo nghiêm chỉnh, anh cũng không có ý hỏi tôi đi đâu mà tiến thẳng vào phòng ăn.
Tôi đã pha sẵn cà phê cho anh ấy, tuy thích ăn mì nhưng anh lại chuộng ăn sáng theo kiểu phương Tây nên bữa nào cũng yêu cầu phải có cà phê trên bàn.
Nghe tiếng bát đũa lạch cạch trong phòng ăn, tôi cười cười rồi quay người mở cửa ra ngoài.
Tang Thanh đã đợi sẵn ngoài cổng, thấy tôi lên xe, cậu ấy nháo nhào quay xuống hỏi: “Cậu đã hỏi ý định của cậu Tịch chưa?”
Tôi ngồi xuống ghế, thấy một chiếc xe khác có kiểu dáng và màu sắc quen thuộc đang tiến đến từ xa, kia là xe của Phương Hiểu Mẫn.
Tôi nắm cằm Tang Thanh để cậu quay đầu sang nhìn: “Thấy gì chưa?”
Tang Thanh hét lên một tiếng quái dị khiến tôi sợ hãi buông tay ra.
“Cậu Tịch hạ quyết tâm muốn tranh vai với cậu ư?”
Tôi thắt đai an toàn, ngoái nhìn chiếc xe kia rồi thở dài trả lời: “Ừ.”
Tác giả :
Hồi Nam Tước