Hôm Qua Như Chết Rồi
Chương 18
Edit: OhHarry
***
Việc quan hệ tình dục không có màn dạo đầu đã trở thành một cơn ác mộng đeo bám tâm trí tôi, từng cơn đau dồn dập ùa đến như thể muốn xé toang thân thể này thành từng mảnh.
Hậu môn khô khốc bị giày xéo không ngừng một cách thô bạo, tưởng chừng các cơ quan nội tạng bên trong cũng bị cái đó của anh đâm thủng.
Tôi không biết thứ gì đã làm cho mông mình trở nên nhầy nhụa thế này, là máu, là dịch ruột, hay là tinh dịch của Tịch Tông Hạc, mọi thứ gợi nhớ cho tôi về lần làm tình đầu tiên với anh. Nhưng có lẽ, điểm khác biệt duy nhất chính là tôi đã thành thạo và hòa hợp với cơ thể anh trong chuyện giường chiếu hơn.
Hơi thở rừng rực vấn vít nơi đầu môi, chúng tôi lao vào, quấn xé lấy nhau như hai con mãnh thú.
Nốt ruồi son trên xương quai xanh của Tịch Tông Hạc rung rinh qua lại trước mắt tôi theo cử động của anh.
Tôi vắt chân quanh eo anh ấy, rướn thân mình lên để cánh môi mơn trớn hai nốt ruồi kia, thậm chí tôi còn cắn nhẹ lên phần xương quai xanh nhô cao của anh.
Bị làm phiền bởi mấy trò nghịch ngợm này của tôi, Tịch Tông Hạc bèn đè mạnh tôi xuống giường để tôi không nhúc nhích được nữa, anh banh chân tôi sang ngang rồi bắt đầu chạy nước rút trong cơ thể tôi.
Tôi ngửa cổ hét lên vì sung sướng, móng tay cào mạnh lên lưng anh.
Mồ hôi túa ra đầm đìa, ga giường nhăn nhúm, chăn gối đá lung tung, hai thân thể nóng hừng hực quấn quýt vào nhau, khó mà tách rời.
Đã lâu rồi tôi chưa được trút bỏ cơn thèm muốn một cách đê mê thế này, tiếng rên rỉ vì khoái cảm thậm chí có thể tốc tung mái nhà.
Thứ chôn sâu trong cơ thể tôi ngày càng to ra như thể muốn đâm toạc phần dưới, tôi thở hổn hển, quấn chân khóa lấy thắt lưng anh, đồng thời xoay người, đổi tư thế để mình ngồi lên anh.
Tôi siết chặt cơ thắt ngoài, không cho anh rút ra hay nhấp sâu thêm vào trong.
“Em là ai?” Tôi vuốt ngược phần tóc mái đang nhễ nhại mồ hôi trên trán anh ra sau.
Tịch Tông Hạc toan ngồi dậy nhưng lại bị tôi đè xuống. Tôi mút mát, in xuống cổ anh vài vết cắn mờ nhạt, sau đó mới ghé bên tai anh rủ rỉ: “Em là ai?”
Giọng Tịch Tông Hạc đã khản đặc: “… Đừng nghịch ngợm nữa.”
Tôi rùng mình, xém chút tưởng rằng Tịch Tông Hạc mà tôi biết đã trở về. Nhưng khi ngắm sâu vào đôi mắt hoe đỏ vì men say ấy, tôi biết anh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ.
Tịch Tông Hạc của tôi sẽ không nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng như vậy, Tịch Tông Hạc của tôi sẽ không bao giờ chịu khuất phục dưới tấm thân này. Anh ấy sẽ ghì chặt lấy eo và hông tôi, sau đó cho tôi nếm trái cảm giác được cưỡi trên một con ngựa hung hãn. Có lẽ anh ấy sẽ khích đểu tôi vài ba câu và chê ỏng chê eo rằng sao mà kỹ năng cưỡi ngựa của tôi kém thế, chẳng biết kẹp chặt chân vào bụng ngựa gì cả.
“Mói cho em biết em là ai đi và em sẽ khiến anh thật thoải mái.” Tôi liếm láp vành tai anh, dụ dỗ anh lên tiếng.
Đáng ra tôi không nên bận tâm nhiều đến vậy, nhưng tôi không muốn bị anh nhận nhầm thành Giang Mộ, tôi có thể chấp nhận việc mình bị nhầm thành bất kỳ ai, nhưng riêng Giang Mộ thì tuyệt đối không thể.
“Cố Đường…” Tịch Tông Hạc dùng sức nhào nặn hai bên mông tôi bằng cả đôi tay, rồi bất chợt, anh phát vào mông tôi một cái đau điếng khiến tôi sướng lịm người.
dương v*t cọ xát vào vách thịt nhạy cảm, dường như mỗi tấc da tấc thịt đều có một dòng điện cực nhỏ xẹt qua.
Anh ngồi dậy, ôm chặt tôi vào lòng và lặp lại lời nói của mình rõ ràng hơn nữa: “Em là Cố Đường.”
Tôi được bao bọc kín kẽ trong vòng tay anh, ngoài tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ rầm rĩ, tôi chẳng thể thốt ra thêm được lời nào nữa. Ham muốn tình dục nhấn chìm con người ta trong giấc chiêm bao cực lạc, Tịch Tông Hạc cũng vậy, tôi khép mi, dần thả hồn mình trôi theo giấc mơ ấy.
Ngày chị Mỹ Phương mất, trời đổ mưa tầm tã. Cái chết của chị là điều không thể tránh khỏi, vốn dĩ, chẳng một sự sống nào có thể trường tồn mãi với thời gian, có chăng cũng chỉ là hóa kiếp sớm, hay hóa kiếp muộn.
Thậm chí khi còn sống, chị ấy còn khuyên nhủ, căn dặn tôi không được buồn vì chị, có như thế, chị mới được ra đi thanh thản mà không cần trải qua nỗi đau về thể xác.
Tôi không biết chị có được thanh thản ra đi hay không, nhưng tôi hiểu rõ mình rằng mình thể bàng quan trước nỗi mất mát ấy. Tuy không phải người “đầu gối tay ấp”, nhưng chị Mỹ Phương là một người bạn tâm giao của tôi. Chị ấy đi rồi, người cuối cùng trên đời thấu hiểu cho nỗi lòng của tôi cũng biến mất khỏi thế gian.
Cả tâm trí lẫn thể xác tôi đều mệt nhoài ra, lúc trở về nhà từ bệnh viện còn mắc mưa nên cơ thể tôi bắt đầu hâm hấp sốt. Trước đây, tôi có thức trắng nguyên đêm ở quán bar cũng chẳng sao, nhưng sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai năm, cơ thể tôi dần trở nên nhạy cảm, không còn sức chịu đựng dẻo dai như trước.
Vì tôi đã ký hợp đồng với Tịch Tông Hạc nên không dám thể hiện ra rằng bản thân có thái độ chểnh mảng với công việc, tôi đành kéo lê thân mình đến trung tâm phục hồi chức năng trong tình trạng sốt cao 40 độ, không ngờ đầu óc đã mụ mị tới mức nghe mất nửa ngày cũng chưa hiểu người ta nói gì.
“Anh sao đấy?” Tịch Tông Hạc cau mày, anh nhìn tôi chằm chặp như thể đang buộc tội tôi vì không có tinh thần hợp tác, chỉ biết làm qua loa chiếu lệ.
Tôi day trán, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng trong người, nói: “Xin lỗi cậu Tịch, tôi hơi mệt.”
Có vẻ bây giờ Tịch Tông Hạc mới phát hiện ra sắc mặt xanh xao vì mệt mỏi của tôi, anh vẫy vẫy tay ra hiệu.
Tôi tưởng anh muốn nói gì với mình nên cúi xuống, không ngờ anh lại giơ tay sờ lên trán tôi.
Tôi hơi bối rối, đứng đờ người ra suốt một thời gian dài.
“Anh bị sốt rồi kìa.” Anh nhíu mày, “Đến bản thân bị bệnh mà anh cũng không biết ư?”
Không phải tôi không biết, tôi chỉ, không buồn quan tâm đến nó thôi.
Vì đã mệt lử khử chân tay nên tôi muốn xin anh cho nghỉ ngơi đôi lát.
“Tôi xin lỗi.” Tôi vô thức cất lời xin lỗi, quỳ xuống trước xe lăn của anh, gục trán lên đùi anh ấy.
Không gian xung quanh đã yên tĩnh từ lâu, hồ như bánh răng thời gian đã ngừng chạy.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tuy chỉ là câu hỏi đơn giản, nhưng nó lại như một câu thần chú dùng để mở ra những lối đi bí mật. Tiếng lòng căng chặt tưởng chừng như muốn đứt đoạn, giờ đây tôi chỉ biết trút bỏ nỗi bi thống cùng cực khôn nguôi này qua những dòng nước mắt giàn giụa.
“Chị tôi mất rồi…” Tôi nức nở, toàn thân run rẩy.
Anh không an ủi tôi, cũng không kéo tôi đứng dậy, cho đến khi tôi lả đi vì khóc, anh vẫn im lặng, không nói lấy nửa lời.
Nhưng có lẽ đây chính là một nét dịu dàng của anh, tôi biết ơn anh vì đã khoan dung cho hành động thiếu chín chắn trong lúc chật vật, đối chọi với guồng đời của mình.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tia sáng đột ngột chiếu mạnh qua mi mắt đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, tôi giơ cánh tay nhức mỏi lên che mắt cho đỡ chói, cơn ê ẩm lan ra toàn thân khi tôi có nhích người.
Tôi nằm lỳ trên giường, chỉ thấy trong mắt những hình ảnh huyền hồ, mơ ảo, tôi trông bóng lưng cao ngất của người đang đứng bên cửa sổ kia, dòng dương quang hắt qua khung cửa cũng chẳng thể ôm trọn lấy cơ thể anh.
Cảnh tượng này từng lăn dấu in hằn trong tâm trí tôi.
Vào cái ngày Tịch Tông Hạc có thể đứng dậy bằng chính đôi chân mình, khi tôi vừa choàng tỉnh khỏi giấc mơ và thấy anh đang đứng trước cửa sổ, tôi đã ngỡ anh muốn nhảy lầu tự tử, tôi vội vã lao đến ôm ghì lấy anh, kết quả là cả hai đều ngã chổng vó ra đất, tôi còn húc mạnh đầu vào eo anh.
Chính vì sự hấp tấp này mà tôi đã bị anh mắng té tát cho một trận, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, tôi vẫn thấy buồn cười.
Đầu óc dần quay về với trạng thái tỉnh táo, lần này anh đứng trước cửa sổ là vì gì đây?
Tôi tỉnh ngủ hẳn, bật dậy khỏi gối.
“Tịch Tông Hạc!” Giọng tôi khản đi rất nhiều.
Nghe tiếng tôi, bờ lưng đầy vết móng tay cào kia hơi động đậy, anh từ từ quay lại, nhìn về phía tôi.
Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, phô khoe ra từng đường nét hoàn hảo của cơ thể.
“Làm gì mà lo lắng vậy, tưởng tôi định nhảy lầu à?”
Tôi thẩn thơ: “Anh…”
Tịch Tông Hạc khẽ nhếch khóe môi: “Đừng lo, tôi sẽ sống thật tốt cho đến khi Tịch Tông Hạc của anh trở về.”
Tôi cảm thấy anh đã thay đổi, nhưng lại không thể diễn tả cụ thể thành lời.
Anh xoa cần cổ rồi bước vào nhà tắm, đang đi bỗng dưng nhoẻn miệng cười, còn với tay ra sau lưng.
“Ai đó nhìn tôi bị cào ghê chưa này.” Anh liếc tôi với vẻ hơi bất mãn, “Ai đó thuộc họ nhà mèo à?”
Lưng anh chẳng chịt bởi những vết xước đỏ, tôi không ngờ mình lại cào anh ấy ra nông nỗi này, nhưng tôi không định xin lỗi đâu nhé.
“Thế đằng ấy có muốn xem em bị vần vò tàn nhẫn ra sao không nào?” Tôi ra vẻ tỉnh bơ, làm bộ như sắp vén chăn lên.
Anh ấy cứng họng, không nghĩ là tôi có thể buột miệng nói ra lời lẽ vô liêm sỉ như vậy, thành ra chỉ biết ôm cục tức lao thẳng vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng nước chảy réo rắt vọng ra từ phòng tắm, tôi nhếch mép cười khẩy rồi bước xuống giường, nhặt quần áo vương vãi khắp trên sàn lên mặc vào người, sau đó khập khiễng trở về phòng.
Tôi không biết Phương Hiểu Mẫn đã về phòng từ lúc nào, nhưng dựa trên vốn hiểu biết về cậu ấy, cho dù cậu chàng có nghe được những lời lẽ tà dâm thốt ra từ miệng tôi và Tịch Tông Hạc trong lúc đang làm tình, tôi vẫn cam đoan rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Tắm xong, tôi lấy khăn sạch ra để lau mặt, nhưng khi đưa tay lên gạt đi lớp sương mờ bám trên gương, tôi chỉ trông thấy một khuôn mặt phờ phạc, xanh xao đang phản chiếu qua lớp tráng bạc kia.
Hệt như một khuôn mặt bị rút hết năng lượng, chẳng còn chi ngoài độc một lớp da xơ xác, tạ tàn, cõi hồn lẩn khuẩn bên trong cũng đã héo úa từ lâu.
***
Việc quan hệ tình dục không có màn dạo đầu đã trở thành một cơn ác mộng đeo bám tâm trí tôi, từng cơn đau dồn dập ùa đến như thể muốn xé toang thân thể này thành từng mảnh.
Hậu môn khô khốc bị giày xéo không ngừng một cách thô bạo, tưởng chừng các cơ quan nội tạng bên trong cũng bị cái đó của anh đâm thủng.
Tôi không biết thứ gì đã làm cho mông mình trở nên nhầy nhụa thế này, là máu, là dịch ruột, hay là tinh dịch của Tịch Tông Hạc, mọi thứ gợi nhớ cho tôi về lần làm tình đầu tiên với anh. Nhưng có lẽ, điểm khác biệt duy nhất chính là tôi đã thành thạo và hòa hợp với cơ thể anh trong chuyện giường chiếu hơn.
Hơi thở rừng rực vấn vít nơi đầu môi, chúng tôi lao vào, quấn xé lấy nhau như hai con mãnh thú.
Nốt ruồi son trên xương quai xanh của Tịch Tông Hạc rung rinh qua lại trước mắt tôi theo cử động của anh.
Tôi vắt chân quanh eo anh ấy, rướn thân mình lên để cánh môi mơn trớn hai nốt ruồi kia, thậm chí tôi còn cắn nhẹ lên phần xương quai xanh nhô cao của anh.
Bị làm phiền bởi mấy trò nghịch ngợm này của tôi, Tịch Tông Hạc bèn đè mạnh tôi xuống giường để tôi không nhúc nhích được nữa, anh banh chân tôi sang ngang rồi bắt đầu chạy nước rút trong cơ thể tôi.
Tôi ngửa cổ hét lên vì sung sướng, móng tay cào mạnh lên lưng anh.
Mồ hôi túa ra đầm đìa, ga giường nhăn nhúm, chăn gối đá lung tung, hai thân thể nóng hừng hực quấn quýt vào nhau, khó mà tách rời.
Đã lâu rồi tôi chưa được trút bỏ cơn thèm muốn một cách đê mê thế này, tiếng rên rỉ vì khoái cảm thậm chí có thể tốc tung mái nhà.
Thứ chôn sâu trong cơ thể tôi ngày càng to ra như thể muốn đâm toạc phần dưới, tôi thở hổn hển, quấn chân khóa lấy thắt lưng anh, đồng thời xoay người, đổi tư thế để mình ngồi lên anh.
Tôi siết chặt cơ thắt ngoài, không cho anh rút ra hay nhấp sâu thêm vào trong.
“Em là ai?” Tôi vuốt ngược phần tóc mái đang nhễ nhại mồ hôi trên trán anh ra sau.
Tịch Tông Hạc toan ngồi dậy nhưng lại bị tôi đè xuống. Tôi mút mát, in xuống cổ anh vài vết cắn mờ nhạt, sau đó mới ghé bên tai anh rủ rỉ: “Em là ai?”
Giọng Tịch Tông Hạc đã khản đặc: “… Đừng nghịch ngợm nữa.”
Tôi rùng mình, xém chút tưởng rằng Tịch Tông Hạc mà tôi biết đã trở về. Nhưng khi ngắm sâu vào đôi mắt hoe đỏ vì men say ấy, tôi biết anh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ.
Tịch Tông Hạc của tôi sẽ không nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng như vậy, Tịch Tông Hạc của tôi sẽ không bao giờ chịu khuất phục dưới tấm thân này. Anh ấy sẽ ghì chặt lấy eo và hông tôi, sau đó cho tôi nếm trái cảm giác được cưỡi trên một con ngựa hung hãn. Có lẽ anh ấy sẽ khích đểu tôi vài ba câu và chê ỏng chê eo rằng sao mà kỹ năng cưỡi ngựa của tôi kém thế, chẳng biết kẹp chặt chân vào bụng ngựa gì cả.
“Mói cho em biết em là ai đi và em sẽ khiến anh thật thoải mái.” Tôi liếm láp vành tai anh, dụ dỗ anh lên tiếng.
Đáng ra tôi không nên bận tâm nhiều đến vậy, nhưng tôi không muốn bị anh nhận nhầm thành Giang Mộ, tôi có thể chấp nhận việc mình bị nhầm thành bất kỳ ai, nhưng riêng Giang Mộ thì tuyệt đối không thể.
“Cố Đường…” Tịch Tông Hạc dùng sức nhào nặn hai bên mông tôi bằng cả đôi tay, rồi bất chợt, anh phát vào mông tôi một cái đau điếng khiến tôi sướng lịm người.
dương v*t cọ xát vào vách thịt nhạy cảm, dường như mỗi tấc da tấc thịt đều có một dòng điện cực nhỏ xẹt qua.
Anh ngồi dậy, ôm chặt tôi vào lòng và lặp lại lời nói của mình rõ ràng hơn nữa: “Em là Cố Đường.”
Tôi được bao bọc kín kẽ trong vòng tay anh, ngoài tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ rầm rĩ, tôi chẳng thể thốt ra thêm được lời nào nữa. Ham muốn tình dục nhấn chìm con người ta trong giấc chiêm bao cực lạc, Tịch Tông Hạc cũng vậy, tôi khép mi, dần thả hồn mình trôi theo giấc mơ ấy.
Ngày chị Mỹ Phương mất, trời đổ mưa tầm tã. Cái chết của chị là điều không thể tránh khỏi, vốn dĩ, chẳng một sự sống nào có thể trường tồn mãi với thời gian, có chăng cũng chỉ là hóa kiếp sớm, hay hóa kiếp muộn.
Thậm chí khi còn sống, chị ấy còn khuyên nhủ, căn dặn tôi không được buồn vì chị, có như thế, chị mới được ra đi thanh thản mà không cần trải qua nỗi đau về thể xác.
Tôi không biết chị có được thanh thản ra đi hay không, nhưng tôi hiểu rõ mình rằng mình thể bàng quan trước nỗi mất mát ấy. Tuy không phải người “đầu gối tay ấp”, nhưng chị Mỹ Phương là một người bạn tâm giao của tôi. Chị ấy đi rồi, người cuối cùng trên đời thấu hiểu cho nỗi lòng của tôi cũng biến mất khỏi thế gian.
Cả tâm trí lẫn thể xác tôi đều mệt nhoài ra, lúc trở về nhà từ bệnh viện còn mắc mưa nên cơ thể tôi bắt đầu hâm hấp sốt. Trước đây, tôi có thức trắng nguyên đêm ở quán bar cũng chẳng sao, nhưng sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai năm, cơ thể tôi dần trở nên nhạy cảm, không còn sức chịu đựng dẻo dai như trước.
Vì tôi đã ký hợp đồng với Tịch Tông Hạc nên không dám thể hiện ra rằng bản thân có thái độ chểnh mảng với công việc, tôi đành kéo lê thân mình đến trung tâm phục hồi chức năng trong tình trạng sốt cao 40 độ, không ngờ đầu óc đã mụ mị tới mức nghe mất nửa ngày cũng chưa hiểu người ta nói gì.
“Anh sao đấy?” Tịch Tông Hạc cau mày, anh nhìn tôi chằm chặp như thể đang buộc tội tôi vì không có tinh thần hợp tác, chỉ biết làm qua loa chiếu lệ.
Tôi day trán, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng trong người, nói: “Xin lỗi cậu Tịch, tôi hơi mệt.”
Có vẻ bây giờ Tịch Tông Hạc mới phát hiện ra sắc mặt xanh xao vì mệt mỏi của tôi, anh vẫy vẫy tay ra hiệu.
Tôi tưởng anh muốn nói gì với mình nên cúi xuống, không ngờ anh lại giơ tay sờ lên trán tôi.
Tôi hơi bối rối, đứng đờ người ra suốt một thời gian dài.
“Anh bị sốt rồi kìa.” Anh nhíu mày, “Đến bản thân bị bệnh mà anh cũng không biết ư?”
Không phải tôi không biết, tôi chỉ, không buồn quan tâm đến nó thôi.
Vì đã mệt lử khử chân tay nên tôi muốn xin anh cho nghỉ ngơi đôi lát.
“Tôi xin lỗi.” Tôi vô thức cất lời xin lỗi, quỳ xuống trước xe lăn của anh, gục trán lên đùi anh ấy.
Không gian xung quanh đã yên tĩnh từ lâu, hồ như bánh răng thời gian đã ngừng chạy.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tuy chỉ là câu hỏi đơn giản, nhưng nó lại như một câu thần chú dùng để mở ra những lối đi bí mật. Tiếng lòng căng chặt tưởng chừng như muốn đứt đoạn, giờ đây tôi chỉ biết trút bỏ nỗi bi thống cùng cực khôn nguôi này qua những dòng nước mắt giàn giụa.
“Chị tôi mất rồi…” Tôi nức nở, toàn thân run rẩy.
Anh không an ủi tôi, cũng không kéo tôi đứng dậy, cho đến khi tôi lả đi vì khóc, anh vẫn im lặng, không nói lấy nửa lời.
Nhưng có lẽ đây chính là một nét dịu dàng của anh, tôi biết ơn anh vì đã khoan dung cho hành động thiếu chín chắn trong lúc chật vật, đối chọi với guồng đời của mình.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Tia sáng đột ngột chiếu mạnh qua mi mắt đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ, tôi giơ cánh tay nhức mỏi lên che mắt cho đỡ chói, cơn ê ẩm lan ra toàn thân khi tôi có nhích người.
Tôi nằm lỳ trên giường, chỉ thấy trong mắt những hình ảnh huyền hồ, mơ ảo, tôi trông bóng lưng cao ngất của người đang đứng bên cửa sổ kia, dòng dương quang hắt qua khung cửa cũng chẳng thể ôm trọn lấy cơ thể anh.
Cảnh tượng này từng lăn dấu in hằn trong tâm trí tôi.
Vào cái ngày Tịch Tông Hạc có thể đứng dậy bằng chính đôi chân mình, khi tôi vừa choàng tỉnh khỏi giấc mơ và thấy anh đang đứng trước cửa sổ, tôi đã ngỡ anh muốn nhảy lầu tự tử, tôi vội vã lao đến ôm ghì lấy anh, kết quả là cả hai đều ngã chổng vó ra đất, tôi còn húc mạnh đầu vào eo anh.
Chính vì sự hấp tấp này mà tôi đã bị anh mắng té tát cho một trận, nhưng thỉnh thoảng nhớ lại, tôi vẫn thấy buồn cười.
Đầu óc dần quay về với trạng thái tỉnh táo, lần này anh đứng trước cửa sổ là vì gì đây?
Tôi tỉnh ngủ hẳn, bật dậy khỏi gối.
“Tịch Tông Hạc!” Giọng tôi khản đi rất nhiều.
Nghe tiếng tôi, bờ lưng đầy vết móng tay cào kia hơi động đậy, anh từ từ quay lại, nhìn về phía tôi.
Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, phô khoe ra từng đường nét hoàn hảo của cơ thể.
“Làm gì mà lo lắng vậy, tưởng tôi định nhảy lầu à?”
Tôi thẩn thơ: “Anh…”
Tịch Tông Hạc khẽ nhếch khóe môi: “Đừng lo, tôi sẽ sống thật tốt cho đến khi Tịch Tông Hạc của anh trở về.”
Tôi cảm thấy anh đã thay đổi, nhưng lại không thể diễn tả cụ thể thành lời.
Anh xoa cần cổ rồi bước vào nhà tắm, đang đi bỗng dưng nhoẻn miệng cười, còn với tay ra sau lưng.
“Ai đó nhìn tôi bị cào ghê chưa này.” Anh liếc tôi với vẻ hơi bất mãn, “Ai đó thuộc họ nhà mèo à?”
Lưng anh chẳng chịt bởi những vết xước đỏ, tôi không ngờ mình lại cào anh ấy ra nông nỗi này, nhưng tôi không định xin lỗi đâu nhé.
“Thế đằng ấy có muốn xem em bị vần vò tàn nhẫn ra sao không nào?” Tôi ra vẻ tỉnh bơ, làm bộ như sắp vén chăn lên.
Anh ấy cứng họng, không nghĩ là tôi có thể buột miệng nói ra lời lẽ vô liêm sỉ như vậy, thành ra chỉ biết ôm cục tức lao thẳng vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng nước chảy réo rắt vọng ra từ phòng tắm, tôi nhếch mép cười khẩy rồi bước xuống giường, nhặt quần áo vương vãi khắp trên sàn lên mặc vào người, sau đó khập khiễng trở về phòng.
Tôi không biết Phương Hiểu Mẫn đã về phòng từ lúc nào, nhưng dựa trên vốn hiểu biết về cậu ấy, cho dù cậu chàng có nghe được những lời lẽ tà dâm thốt ra từ miệng tôi và Tịch Tông Hạc trong lúc đang làm tình, tôi vẫn cam đoan rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Tắm xong, tôi lấy khăn sạch ra để lau mặt, nhưng khi đưa tay lên gạt đi lớp sương mờ bám trên gương, tôi chỉ trông thấy một khuôn mặt phờ phạc, xanh xao đang phản chiếu qua lớp tráng bạc kia.
Hệt như một khuôn mặt bị rút hết năng lượng, chẳng còn chi ngoài độc một lớp da xơ xác, tạ tàn, cõi hồn lẩn khuẩn bên trong cũng đã héo úa từ lâu.
Tác giả :
Hồi Nam Tước