Hôm Nay Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa
Chương 76
Vì chút chuyện ập đến bất ngờ kia, nên gia đình tỉnh trưởng hôm nay xuống đèn khá muộn.
Thời điểm Trúc tắm rửa về phòng thì nhìn thấy cậu ba Hưởng đã nằm sẵn trên giường, hai tay đặt ngay ngắn trên ngực, ngửa mặt nhìn nóc phòng không biết đang miên man suy nghĩ chuyện gì.
Đây cũng không phải lần đầu cậu bò lên giường cô, cô biết dù có đuổi cũng chẳng ăn thua gì, nên cô đành mặc kệ, cứ thế trèo qua người cậu nằm xuống chỗ trống phía trong.
Kế đó là một chiếc gối đầu chặn ở giữa. Đứa nào lấn sân thì ăn bạt tay ngay và luôn.
Cô nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp. Qua một lúc lâu cô bỗng mở trừng hai mắt, nghiêng mặt ngó sang người nằm chung giường với mình.
Cậu ba Hưởng vẫn giữ y nguyên tư thế cũ! Không nhúc nhích cựa quậy cái nào! Bình thường vào lúc này cậu đã ném bay gối chặn và tìm cớ ôm chặt cô, vậy mà cô nằm im lâu vậy rồi, cậu vẫn không có hành động gì. Thật là khác thường!
Trong phòng kín mít không lọt chút gió, thế mà Trúc lại rùng mình ớn lạnh, cô có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch dồn dập của mình trong đêm khuya tĩnh mịch. Tựa như có một sức mạnh huyền bí nào đó liên tục thôi thúc cô, khống chế cơ thể cô, buộc cô giơ ngón trỏ cao quý của mình đặt dưới mũi người đàn ông bên cạnh.
Luồng khí ấm nóng nhè nhẹ chạm vào đầu ngón tay khiến Trúc thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn thở, thế mà cô cứ tưởng…
Nghĩ tới vừa rồi bản thân tự mình doạ mình thật thê thảm, Trúc tức mình tới tỉnh ngủ. Vì thế cô nheo mắt nhìn sang bên cạnh, bàn tay nõn nà giơ lên, kế đó là âm thanh chát chúa và tiếng kêu đau phát ra giữa màn đêm thanh vắng.
Ba Hương khi không ăn một cái tát vào mặt, dù tiếng phát ra hơi to nhưng thật ra cũng chẳng đau đớn gì, có điều bấy nhiêu cũng đủ khiến cậu giật mình ngơ ngác. Cậu lật đật bật dậy, ôm mặt bàng hoàng nhìn người con gái đang mở to mắt bình tĩnh nhìn mình, hỏi: “Em tát tôi làm gì?”
Trúc chớp mắt, hai tay giơ lên trước mặt rồi phủi phủi mấy cái, thản nhiên trà lời: “Em đập muỗi cho mình mà. Sau mình lại to tiếng với em?”
Muỗi? Trên mặt cậu có muỗi hay không cậu còn không biết hay sao?
Ba Hưởng hừ nhẹ một tiếng rồi lại nằm vật ra giường, nói: “Mắt em sáng dữ thần, tối thế này còn nhìn rõ con muỗi mà đập.”
Trúc nghe xong, lặng im không đáp lời nào. Đánh người xong rồi, lòng cô cũng thoải mái hơn không ít. Cô trở mình đưa lưng về phía cậu, ôm tâm trạng mĩ mãn nhắm mắt.
Chưa được bao lâu, cô lại trở mình. Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cô cảm giác mình như một miếng bột chiên lăn qua lăn lại trên chảo dầu nóng bỏng, rõ ràng bên ngoài đã vàng ươm bóng bảy nhưng bên trong thì sống nhăn.
Cô không ngủ được!
Ba Hưởng nhìn “miếng bột chiên” trôi qua trôi lại không yên mà bất đắc dĩ cười. Cậu đưa tay ném gối đầu ở giữa xuống dưới chân, sau đó nhích tới ôm lấy người liên tục trở mình kia vào lòng, nói: “Quậy cái gì đây? Không muốn ngủ sao?”
Khoảnh khắc được ba Hưởng ôm lòng, Trúc mới ngỡ ngàng nhận ra một sự thật hết sức… kinh hoàng. Hoá ra cô không được ngủ được là do mấy ngày này đã quen được ba Hưởng ôm ấp dỗ dành. Hôm nay cậu đột nhiên chủ động “xa cách”, nên cô mới thấy bức rức không quen.
Ra là quen hơi!
Chân hai người quấn vào nhau, bàn tay quấn băng vải của ba Hưởng đặt trên gối đầu cô, tay còn lại vòng qua ôm trọn người cô. Để tránh không chạm tới thói quen xấu hổ này của mình, Trúc vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay mình và ba nói chuyện gì thế? Em thấy từ lúc trở về mình cứ như người mất hồn đó đa.”
Ba Hưởng đem tay mình đan vào tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: “Tất nhiên là chuyện của hai chúng ta rồi.”
Cổ bị hơi thở cậu phà vào có chút ngứa ngáy, Trúc hơi dịch người về trước, hỏi: “Chuyện gì của chúng ta?”
Ba Hưởng thở dài, đem mặt dí vào gáy cô, đáp: “Ba em hăm doạ tôi, đòi bắt em về không gả cho tôi nữa. Em nói xem như vậy có quá đáng hay không? Đã gả con gái đi rồi còn muốn đòi lại!”
Nào ngờ Trúc lại gật đầu tán thành, nói: “Đề nghị này của ba em có vẻ không tệ, có thể suy xét.”
Ba Hưởng véo tay cô một cái, cười nhạo: “Em nói mớ đấy à? Muốn bỏ tôi ư, đâu có dễ như thế!”
Ở đời đừng nên mạnh miệng nói trước chuyện gì! Trúc định giảng cho cậu hiểu đạo lí này, nhưng lại bị cậu giành nói trước: “Hay là chúng ta… làm chút chuyện gì đó để ba em yên tâm hơn đi.”
Trúc nheo mắt, gỡ tay mình ra khỏi bàn tay dày rộng kia, hời hợt hỏi: “Tỉ như…”
Tay Ba Hưởng chuyển tới đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, cậu cúi đầu thầm thì bên tai cô: “Tỉ như… sanh một thằng nhóc kháu khỉnh mập mạp, hoặc là một cô nhóc xinh xắn đáng yêu làm niềm tin cho ba em. Em có đồng ý hợp tác với tôi không nào?”
Cái tên lưu manh háo sắc chết tiệt này, vì đánh trống lãng mà không tiếc ăn nói linh tinh đó đa.
Cô không đáp lời cậu, chỉ hỏi bằng giọng điệu rét lạnh: “Tay mình đang sờ đi đâu đó? Một tay tàn chưa đủ, tay này cũng không cần nữa ư?”
Ba Hưởng thở dài, bàn tay vừa chạm vào phần bụng trơn nhẵn luyến tiếc lui ra, sau đó giúp cô chỉnh lại vạt áo, bình tĩnh đáp: “Trượt tay, chỉ là lỡ tay trượt vào thôi mà.”
Nghe xong lời giải thích sứt sẹo không có chút thuyết phục nào của cậu, Trúc cười gằn một tiếng, rồi đem tay quơ quơ trước mặt cậu, dịu dàng nói: “Ồ, là trượt tay nhỉ! Vậy thì nói không chừng một ngày đó, em cũng trượt tay thế này…” Đầu ngón tay chạm vào cổ áo cậu, rồi trượt thẳng theo hàng cúc áo xuống lưng quần. Ánh mắt ba Hưởng đuổi theo động tác của cô, yết hầu không hiểu sao lại lên xuống liên tục. Ngay khi cậu đang trông chờ vào một điều gì đó hết sức nóng bỏng, thì chỉ thấy cô câu ngón tay nắm lấy lưng quần cậu, rồi xoắn chặt lại. Sau đó… dốc sức kéo thẳng lên trên.
“Ui… chết tiệt!”
Thời điểm Trúc tắm rửa về phòng thì nhìn thấy cậu ba Hưởng đã nằm sẵn trên giường, hai tay đặt ngay ngắn trên ngực, ngửa mặt nhìn nóc phòng không biết đang miên man suy nghĩ chuyện gì.
Đây cũng không phải lần đầu cậu bò lên giường cô, cô biết dù có đuổi cũng chẳng ăn thua gì, nên cô đành mặc kệ, cứ thế trèo qua người cậu nằm xuống chỗ trống phía trong.
Kế đó là một chiếc gối đầu chặn ở giữa. Đứa nào lấn sân thì ăn bạt tay ngay và luôn.
Cô nằm xuống, kéo chăn, nhắm mắt, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp. Qua một lúc lâu cô bỗng mở trừng hai mắt, nghiêng mặt ngó sang người nằm chung giường với mình.
Cậu ba Hưởng vẫn giữ y nguyên tư thế cũ! Không nhúc nhích cựa quậy cái nào! Bình thường vào lúc này cậu đã ném bay gối chặn và tìm cớ ôm chặt cô, vậy mà cô nằm im lâu vậy rồi, cậu vẫn không có hành động gì. Thật là khác thường!
Trong phòng kín mít không lọt chút gió, thế mà Trúc lại rùng mình ớn lạnh, cô có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch dồn dập của mình trong đêm khuya tĩnh mịch. Tựa như có một sức mạnh huyền bí nào đó liên tục thôi thúc cô, khống chế cơ thể cô, buộc cô giơ ngón trỏ cao quý của mình đặt dưới mũi người đàn ông bên cạnh.
Luồng khí ấm nóng nhè nhẹ chạm vào đầu ngón tay khiến Trúc thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn thở, thế mà cô cứ tưởng…
Nghĩ tới vừa rồi bản thân tự mình doạ mình thật thê thảm, Trúc tức mình tới tỉnh ngủ. Vì thế cô nheo mắt nhìn sang bên cạnh, bàn tay nõn nà giơ lên, kế đó là âm thanh chát chúa và tiếng kêu đau phát ra giữa màn đêm thanh vắng.
Ba Hương khi không ăn một cái tát vào mặt, dù tiếng phát ra hơi to nhưng thật ra cũng chẳng đau đớn gì, có điều bấy nhiêu cũng đủ khiến cậu giật mình ngơ ngác. Cậu lật đật bật dậy, ôm mặt bàng hoàng nhìn người con gái đang mở to mắt bình tĩnh nhìn mình, hỏi: “Em tát tôi làm gì?”
Trúc chớp mắt, hai tay giơ lên trước mặt rồi phủi phủi mấy cái, thản nhiên trà lời: “Em đập muỗi cho mình mà. Sau mình lại to tiếng với em?”
Muỗi? Trên mặt cậu có muỗi hay không cậu còn không biết hay sao?
Ba Hưởng hừ nhẹ một tiếng rồi lại nằm vật ra giường, nói: “Mắt em sáng dữ thần, tối thế này còn nhìn rõ con muỗi mà đập.”
Trúc nghe xong, lặng im không đáp lời nào. Đánh người xong rồi, lòng cô cũng thoải mái hơn không ít. Cô trở mình đưa lưng về phía cậu, ôm tâm trạng mĩ mãn nhắm mắt.
Chưa được bao lâu, cô lại trở mình. Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, cô cảm giác mình như một miếng bột chiên lăn qua lăn lại trên chảo dầu nóng bỏng, rõ ràng bên ngoài đã vàng ươm bóng bảy nhưng bên trong thì sống nhăn.
Cô không ngủ được!
Ba Hưởng nhìn “miếng bột chiên” trôi qua trôi lại không yên mà bất đắc dĩ cười. Cậu đưa tay ném gối đầu ở giữa xuống dưới chân, sau đó nhích tới ôm lấy người liên tục trở mình kia vào lòng, nói: “Quậy cái gì đây? Không muốn ngủ sao?”
Khoảnh khắc được ba Hưởng ôm lòng, Trúc mới ngỡ ngàng nhận ra một sự thật hết sức… kinh hoàng. Hoá ra cô không được ngủ được là do mấy ngày này đã quen được ba Hưởng ôm ấp dỗ dành. Hôm nay cậu đột nhiên chủ động “xa cách”, nên cô mới thấy bức rức không quen.
Ra là quen hơi!
Chân hai người quấn vào nhau, bàn tay quấn băng vải của ba Hưởng đặt trên gối đầu cô, tay còn lại vòng qua ôm trọn người cô. Để tránh không chạm tới thói quen xấu hổ này của mình, Trúc vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay mình và ba nói chuyện gì thế? Em thấy từ lúc trở về mình cứ như người mất hồn đó đa.”
Ba Hưởng đem tay mình đan vào tay cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng nói: “Tất nhiên là chuyện của hai chúng ta rồi.”
Cổ bị hơi thở cậu phà vào có chút ngứa ngáy, Trúc hơi dịch người về trước, hỏi: “Chuyện gì của chúng ta?”
Ba Hưởng thở dài, đem mặt dí vào gáy cô, đáp: “Ba em hăm doạ tôi, đòi bắt em về không gả cho tôi nữa. Em nói xem như vậy có quá đáng hay không? Đã gả con gái đi rồi còn muốn đòi lại!”
Nào ngờ Trúc lại gật đầu tán thành, nói: “Đề nghị này của ba em có vẻ không tệ, có thể suy xét.”
Ba Hưởng véo tay cô một cái, cười nhạo: “Em nói mớ đấy à? Muốn bỏ tôi ư, đâu có dễ như thế!”
Ở đời đừng nên mạnh miệng nói trước chuyện gì! Trúc định giảng cho cậu hiểu đạo lí này, nhưng lại bị cậu giành nói trước: “Hay là chúng ta… làm chút chuyện gì đó để ba em yên tâm hơn đi.”
Trúc nheo mắt, gỡ tay mình ra khỏi bàn tay dày rộng kia, hời hợt hỏi: “Tỉ như…”
Tay Ba Hưởng chuyển tới đặt trên vòng eo nhỏ nhắn, cậu cúi đầu thầm thì bên tai cô: “Tỉ như… sanh một thằng nhóc kháu khỉnh mập mạp, hoặc là một cô nhóc xinh xắn đáng yêu làm niềm tin cho ba em. Em có đồng ý hợp tác với tôi không nào?”
Cái tên lưu manh háo sắc chết tiệt này, vì đánh trống lãng mà không tiếc ăn nói linh tinh đó đa.
Cô không đáp lời cậu, chỉ hỏi bằng giọng điệu rét lạnh: “Tay mình đang sờ đi đâu đó? Một tay tàn chưa đủ, tay này cũng không cần nữa ư?”
Ba Hưởng thở dài, bàn tay vừa chạm vào phần bụng trơn nhẵn luyến tiếc lui ra, sau đó giúp cô chỉnh lại vạt áo, bình tĩnh đáp: “Trượt tay, chỉ là lỡ tay trượt vào thôi mà.”
Nghe xong lời giải thích sứt sẹo không có chút thuyết phục nào của cậu, Trúc cười gằn một tiếng, rồi đem tay quơ quơ trước mặt cậu, dịu dàng nói: “Ồ, là trượt tay nhỉ! Vậy thì nói không chừng một ngày đó, em cũng trượt tay thế này…” Đầu ngón tay chạm vào cổ áo cậu, rồi trượt thẳng theo hàng cúc áo xuống lưng quần. Ánh mắt ba Hưởng đuổi theo động tác của cô, yết hầu không hiểu sao lại lên xuống liên tục. Ngay khi cậu đang trông chờ vào một điều gì đó hết sức nóng bỏng, thì chỉ thấy cô câu ngón tay nắm lấy lưng quần cậu, rồi xoắn chặt lại. Sau đó… dốc sức kéo thẳng lên trên.
“Ui… chết tiệt!”
Tác giả :
Hướng Chiêu Vi