Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa
Chương 99
Hai ngày sau.
Ngu Phương Linh đứng ở trên đường người đến người đi.
Còn may Đường Tinh Dao vẫn biết rõ địa hình, cô dựa vào ký ức, không ngủ không nghỉ, cuối cùng bò lên được từ đáy vực. Hiện tại cả người cô rất bẩn, quần áo tả tơi, bộ dáng bụi bặm không khác ăn mày là bao.
Như vậy cũng tốt, như vậy thám tử của Bách Lí Triều Ca sẽ không nhận ra cô.
Cô sờ túi tiền trên người, túi tiền là của Đường Tinh Dao. Cô cầm bạc, nhìn trái nhìn phải, vào một hàng bán quần áo, mua một bộ xiêm y, lại đi cửa hàng khác, mua đồ cần mua, cuối cùng vào một khách điếm.
Đường Tinh Dao biết dịch dung, Ngu Phương Linh lợi dụng kỹ năng này, ngụy trang cho mình một phen.
Cô mang khuôn mặt đã dịch dung ra cửa, dùng ám hiệu liên lạc đánh dấu lên vị trí ẩn nấp ở đầu đường trước mắt để liên lạc với nhóm Bách Lí Triều Lộ. Ám hiệu liên lạc này vẫn là năm đó Đường Tinh Dao cùng nhóm Bách Lí Triều Lộ liên lạc để đối phó Hoa thần giáo, dùng làm ám hiệu liên lạc, chỉ có hai người Bách Lí Triều Lộ cùng Đường Tinh Dao biết được.
Sau khi Bách Lí Triều Ca nắm hết quyền hành, dần dần rút đi thế lực của Bách Lí Lam cùng Bách Lí Triều Lộ, lấy danh nghĩa trị liệu cho Bách Lí Triều Hoa, đưa ba người bọn họ ra Hoa thần giáo, đi về Dược Vương Cốc tìm thầy trị bệnh, sau lưng lại phái sát thủ ám sát bọn họ.
Trận ám sát này lấy thất bại mà chấm dứt, sát thủ phái ra một người cũng chưa quay về, đám người Bách Lí Triều Hoa không biết tung tích.
Nếu Bách Lí Triều Lộ có thể nhìn thấy ám hiệu cô lưu lại, có lẽ sẽ liên hệ với cô.
Sau khi Ngu Phương Linh lưu lại ký hiệu, mua một chiếc xe ngựa, suốt đêm đánh xe rời khỏi nơi đây. Trên đường cô đi, sẽ lưu lại ám hiệu, ngày thứ ba cô vừa mới đặt phòng ở một khách điếm, tiểu nhị đã gõ cửa phòng, giao cho cô một phong thư.
Ngu Phương Linh nhìn phong thư này, vội vàng trả tiền phòng, đánh xe ngựa rời đi.
Sắc trời âm trầm, gió nổi lên bốn phía, không mất một lát, đã có mưa to tầm tã trút xuống. Chờ mưa to ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, Ngu Phương Linh cũng tới nơi đã hẹn.
Chỉ thấy trong biển trúc xanh ngát, có một bóng dáng yểu điệu. Bách Lí Triều Lộ cầm dù trúc màu xanh, mặc váy áo màu xanh nhạt, dường như hòa vào làm một với bóng trúc xanh ngát.
Thấy Ngu Phương Linh nhảy xuống từ trên xe ngựa, nàng hơi nâng chiếc dù trong tay lên, lộ ra dung nhan thanh lệ, nhàn nhạt nói: “Đường Môn chủ.”
Một năm trước Đường Tinh Dao đã kế nhiệm chức vị gia chủ Đường Môn, Bách Lí Triều Lộ gọi cô là Đường Môn chủ, phù hợp lễ nghĩa.
“Triều Hoa… Giờ huynh ấy thế nào?” Ngu Phương Linh dính mưa, cả người ướt đẫm, vừa mở miệng, mới phát hiện giọng mình vô cùng khô khốc.
“Đường Môn chủ mời đi theo ta.” Bách Lí Triều Lộ thu ô.
Hóa ra trên đường đi Dược Vương Cốc tìm thầy trị bệnh, nhóm người Bách Lí Triều Hoa bị sát thủ chặn lại, Bách Lí Triều Lộ cùng Bách Lí Lam vì bảo hộ hắn, đã chịu trọng thương, suýt nữa chết dưới kiếm của thích khách. Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bách Lí Triều Hoa khó có khi tỉnh táo lại, rút kiếm Linh Tê, giết chết tất cả thích khách.
Sau khi Bách Lí Triều Hoa giết hết thích khách, liền rơi vào hôn mê. Nhóm Bách Lí Triều Lộ e sợ sát thủ lại đuổi theo, nhất thời sửa lại tuyến đường, đi Độc Vương Cốc tìm thầy trị bệnh.
Tin tức bọn họ đang ở Độc Vương Cốc, bị Úc Cẩm Huyền giấu đi, cho nên đến nay Bách Lí Triều Ca cũng không tra ra được hành tung của bọn họ.
Lúc tới Độc Vương Cốc thì trời đã tối sầm, hoàng hôn giấu đi một tia sáng cuối cùng, chỉ chừa lại tàn ảnh nhàn nhạt, bao phủ núi non phập phồng liên miên.
Ngu Phương Linh đi theo phía sau Bách Lí Triều Lộ, bước vào biệt viện.
Đang vào mùa hoa đào, trước mắt màu đỏ như thác, ánh nắng xuyên qua tán cây, rắc ánh sáng loang lổ. Người cô luôn canh cánh trong lòng, đang ngồi ở dưới ánh sáng loang lổ của cây đào, trong lòng ngực ôm một cái gối đầu, ánh mắt mê mang mà nhìn phía trước, dường như đang đợi ai đó.
Gió đêm thổi đến từ đỉnh núi, bay qua ngọn cây, thổi cánh hoa bay đầy trời. Một cánh hoa đào rơi từ đỉnh đầu, rơi xuống đầu vai hắn.
Bách Lí Lam ngồi xổm trước mặt hắn, trong tay nâng chén, lấy muỗng múc nửa muỗng cháo thuốc, đưa đến bên môi hắn, thấp giọng dỗ dành: “Công tử, ăn một miếng đi, chỉ ăn một miếng.”
Bách Lí Triều Hoa giống như không hề nghe thấy, cúi đầu, dán mặt vào gối đầu trong lòng ngực.
Bách Lí Lam thấy Bách Lí Triều Hoa không để ý tới hắn, nóng nảy, khẩn cầu nói: “Xin người, công tử, hãy ăn một miếng đi.”
Thấy một cảnh như vậy, hốc mắt Ngu Phương Linh lập tức đỏ. Cô đi đến phía sau Bách Lí Lam, lấy đi chén trong tay hắn, nửa ngồi xổm xuống, múc cháo, thổi tan hơi nóng, đưa tới trước mặt Bách Lí Triều Hoa, gọi: “Triều Hoa.”
“Đường Môn chủ?” Bách Lí Lam giật mình, đang muốn nói gì nữa, Bách Lí Triều Lộ đã nhìn hắn lắc đầu.
Bách Lí Triều Hoa nghe thấy tiếng nói của Ngu Phương Linh, thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngu Phương Linh dịu dàng nói: “Triều Hoa, ăn cơm.”
Bách Lí Triều Hoa mở môi, ngậm lấy cháo cô đưa.
Trên mặt Bách Lí Lam lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Bách Lí Triều Lộ: “Nàng…”
“Nàng đã trở lại.” Bách Lí Triều Lộ cho Bách Lí Lam một đáp án khẳng định.
Từ ánh mắt Ngu Phương Linh nhìn Bách Lí Triều Hoa, nàng liền biết, “Linh Nhi” trong miệng Bách Lí Triều Hoa đã trở lại.
Bách Lí Triều Lộ thở dài một hơi thật sâu.
Tám tháng trước, Ngu Phương Linh chết ở trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, nàng vô tình thấy giữa mày Ngu Phương Linh hiện lên mạn châu sa hoa, gợi lên hồi ức xa xăm của nàng, nhất thời rơi vào trong mê loạn, buột miệng thốt ra bí mật đã chôn giấu dưới đáy lòng hai mươi năm.
Bách Lí Triều Hoa nghe xong lời nàng nói, khí huyết công tâm, dẫn phát chứng hộc máu, đúng vào trận bệnh nặng này, tra tấn hắn đến sống không bằng chết, rơi vào điên khùng.
Bách Lí Triều Ca nhân loạn mà vào, lấy “Thất hồn tán” nhét vào gối, làm hại Bách Lí Triều Hoa hoàn toàn điên khùng, hiện giờ đến nàng cùng Bách Lí Lam cũng không nhận ra.
Cũng may từ khi vào Độc Vương Cốc, bệnh tình của hắn tốt hơn rất nhiều, ít nhất chịu cho phép nàng cùng Bách Lí Lam đến gần. Chỉ là mặc kệ là ăn cơm hay là uống thuốc, đều thành một việc khó. Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, càng nhiều lúc sẽ giống như hôm nay vậy, mặc cho Bách Lí Lam nói cái gì, cũng không chịu phản ứng hắn một câu.
Dù đã điên, một tia chấp niệm dưới đáy lòng lại chưa tiêu tan, hắn thế nhưng có thể ở trong trạng thái điên khùng, theo bản năng mà gần gũi với Ngu Phương Linh, ngoan ngoãn ăn cơm nàng đưa tới.
Ngu Phương Linh múc cháo, Bách Lí Triều Hoa ăn, hai người cũng chưa nói câu nào, một lát sau, chén cháo đã thấy đáy. Ngu Phương Linh giơ tay, Bách Lí Lam nhanh chóng rút ra một tấm khăn sạch sẽ, đưa cho cô.
Ngu Phương Linh cầm khăn, lau sạch khóe miệng cho Bách Lí Triều Hoa, dịu nhẹ hỏi: “Có ăn no hay chưa?”
Bách Lí Triều Hoa cũng không đáp, chỉ ôm gối đầu trong lòng ngực, không coi ai ra gì mà thấp giọng gọi một câu “Linh Nhi”.
Một tiếng “Linh Nhi” này, giống như một cây kim đâm vào đáy lòng Ngu Phương Linh, từng chút kéo dài đau đớn.
Ánh mắt Ngu Phương Linh dừng ở gối đầu trong lòng ngực hắn, hắn ôm cái gối đầu này, chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này, gối Hoa Tư Du Tiên.
Hoa tư một mộng, tiên du vô tung*. Hồn phách của Bách Lí Triều Hoa cũng rơi vào cảnh trong mơ, không chịu trở về. Ở trong mộng của hắn, có phải đã cùng cô bên nhau đến già hay không?
Trong lòng Ngu Phương Linh chua xót, đáy mắt lại lần nữa có nước mắt. Cô cưỡng bách mình không khóc, vươn tay, sờ bụng Bách Lí Triều Hoa.
Không ngờ Bách Lí Triều Hoa lại ngoan ngoãn để cho cô vuốt.
Cô miễn cưỡng lộ ra ý cười, dịu dàng mà nói: “Huynh không nói lời nào, ta coi như huynh đã no rồi. Nếu ban đêm huynh đói bụng, hãy nói cho ta, ta sẽ làm bữa ăn khuya cho huynh.”
Bách Lí Lam nhắc nhở: “Gió lớn, nên đưa công tử về phòng.”
Lúc trước Bách Lí Triều Hoa ai nói cũng không chịu nghe, sau khi Ngu Phương Linh tới, hắn tuy không chịu phản ứng lại cô, nói chuyện với cô, chỉ là chỉ cần cô mở miệng, hắn đều ngoan ngoãn nghe theo.
Ngu Phương Linh dỗ dành Bách Lí Triều Hoa về phòng, lại dỗ hắn uống thuốc. Uống thuốc xong, Bách Lí Triều Hoa liền nằm xuống ngủ.
Ngu Phương Linh giúp hắn chỉnh sửa chăn mỏng, thấy trong lòng ngực hắn còn ôm gối Hoa Tư Du Tiên, muốn giúp hắn gỡ gối đầu xuống.
“Phu nhân, cẩn thận, tốt nhất đừng chạm vào cái gối đầu đó.” Bách Lí Lam thấy thế, hốt hoảng, vội vàng ngăn cản.
Tay Ngu Phương Linh nắm lấy gối Hoa Tư Du Tiên, kéo kéo, không động đậy. Bách Lí Triều Hoa trở mình, ôm gối đầu đưa lưng về phía cô.
“Ơ?” Bách Lí Lam phát ra một câu khó hiểu.
“Làm sao vậy?”
Bách Lí Lam phức tạp mà nói: “Trước kia công tử mặc kệ là tỉnh hay là ngủ, đều ôm cái gối đầu này không buông tay, ai dám chạm vào cái gối đầu này, nhẹ thì bị công tử đánh một trận, nặng thì bị kiếm Linh Tê lấy tính mạng. Nhưng phu nhân lại không có việc gì?”
Chợt lại hiểu ra, vị công tử này nhà hắn đối với Ngu Phương Linh tình sâu vô cùng, cho dù có điên rồi, đối xử với nàng cũng khác với người khác, làm sao có thể làm hại nàng được.
Bởi vì cái gối Hoa Tư Du Tiên này mà Bách Lí Lam bị ăn đánh rất nhiều lần, căm giận bất bình. Bách Lí Triều Hoa thật bất công, điên rồi mà vẫn còn bất công như vậy, mắt nhìn đều bị chôn đi mất rồi!
Ngu Phương Linh không thể gỡ được gối đầu từ tay Bách Lí Triều Hoa, chỉ phải từ bỏ. Dáng vẻ này của Bách Lí Triều Hoa, cô cũng không có tâm tư đi hoàn thành nhiệm vụ, cô phải trị hết bệnh cho Bách Lí Triều Hoa, mới có thể an tâm mà đi.
Đáng tiếc độc Thất hồn tán này, Đường Tinh Dao vẫn chưa nghiên cứu ra cách giải độc. Đường Tinh Dao giải không ra, Ngu Phương Linh đang dùng ký ức của Đường Tinh Dao đương nhiên cũng không giải ra được, thú Ngũ Độc lại đang rơi vào trong tay Bách Lí Triều Ca…
Úc Cẩm Huyền là cốc chủ của Độc Vương Cốc, nói không chừng sẽ có cách giải thích. Ngu Phương Linh đi gặp Úc Cẩm Huyền, đưa ra biện pháp mong có thể cùng hắn nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho Thất hồn tán.
Dáng vẻ của Úc Cẩm Huyền không có thay đổi gì, gương mặt vẫn ốm yếu tái nhợt như cũ, lúc nói chuyện ôn ôn nhu nhu, như là dòng nước róc rách chảy dưới lớp băng, dễ nghe nói không nên lời.
Làm Ngu Phương Linh giật mình chính là, độc trên người hắn vẫn chưa được giải, khi pha trà cho cô, trên tay vẫn còn mang bao tay bằng da kia.
Ngu Phương Linh nói ra nghi vấn trong lòng: “Úc cốc chủ, nghe nói Bách Lí công tử lúc trước tặng máu thú Ngũ Độc cho ngươi giải độc, nhưng giờ ngươi vẫn là dáng vẻ như cũ, lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì sao? Nếu như Tinh Dao có chỗ nào có thể giúp được…”
“Ta không giải độc.” Úc Cẩm Huyền hơi mỉm cười, ánh nến nhảy lên, màu vàng ấm rơi vào đáy mắt, giấu đi ánh mắt hắn.
“Vì sao?”
“Ta đồng ý giúp Bách Lí công tử cứu trị cho một người, chỉ là ta không thể cứu được.” Úc Cẩm Huyền gác chung trà xuống, cụp mắt, nhìn nước trà màu nâu. Hắn từ chối thú Ngũ Độc của Bách Lí Triều Hoa. Hắn dùng độc cả đời, giết người cả đời, lần đầu tiên muốn cứu người, lại không thể cứu được.
Người mà Úc Cẩm Huyền đang nói là cô, cô vì có thể lấy được mặt nạ Mẫu Đơn nên mới kêu Bách Lí Triều Hoa giết mình, không dự đoán được chuyện này sẽ tạo thành khúc mắc cho hắn.
Ngu Phương Linh chột dạ: “Việc này không thể trách Úc cốc chủ, Úc cốc chủ không cần để ở trong lòng.”
Úc Cẩm Huyền dường như không muốn tiếp tục đề tài này, chuyển câu chuyện: “Vẫn nên nói về Thất hồn tán đi.”
Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, nói: “Úc cốc chủ có cao kiến gì về Thất hồn tán không?”
“Không có cao kiến gì. Đường Môn chủ cũng biết vì sao Bách Lí công tử trúng độc này?”
“Là Bách Lí Triều Ca giấu Thất hồn tán trong gối Hoa Tư Du Tiên, Bách Lí công tử vô ý hút vào phấn độc.”
“Đó chỉ là tượng trưng thôi. Hiện giờ Bách Lí công tử đã là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể làm hắn bị thương.”
Ngu Phương Linh kinh ngạc: “Nghe ý của Úc cốc chủ, việc này còn có ẩn tình.”
“Mấy tháng trước, Bách Lí công tử từng truyền cho tại hạ một phong thư, nội dung trong thư đúng là nói về Thất hồn tán.”
Ngu Phương Linh ngẩn ngơ: “Ý ngươi là… Bách Lí công tử đã sớm phát hiện…”
Đã sớm phát hiện trong gối Hoa Tư Du Tiên có vấn đề, hắn gửi Thất hồn tán trong gối Hoa Tư Du Tiên cho Úc Cẩm Huyền, muốn xác nhận việc này. Sau khi xác nhận Thất hồn tán, hắn không hề vứt bỏ gối Hoa Tư Du Tiên, mà làm như không có việc gì, rơi vào bẫy rập mà Bách Lí Triều Ca thiết lập.
Hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Ngu Phương Linh vô cùng khiếp sợ, đáy lòng hiện lên một suy đoán khó có thể tin ——
Bách Lí Triều Hoa muốn lấy Thất hồn tán để ép cô ra mặt.
Hắn đang giả điên, cũng đang điên thật. Ngu Phương Linh vừa rời khỏi, Bách Lí Triều Hoa cực kỳ sợ hãi, sợ giống lần trước, vừa đi một lần sẽ là bảy năm.
Hắn càng sợ Ngu Phương Linh giống như lần trước, rõ ràng ở trước mặt hắn, lại không chịu nhận hắn.
Vì thế, hắn ăn Thất hồn tán, nếu như không ép được Ngu Phương Linh ra, cứ như vậy điên đi cũng khá tốt. Chỉ khi ở trong mộng, hắn mới có thể cùng Ngu Phương Linh chung sống đến già.
“Ít nhất trước khi viết thư Bách Lí công tử còn chưa có điên.” Đáp án của Úc Cẩm Huyền càng làm chắc chắn suy đoán của Ngu Phương Linh. Hắn làm sao lại không đoán ra được mục đích của Bách Lí Triều Hoa, ánh mắt hắn khóa chặt gò má Ngu Phương Linh, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Ngu Phương Linh.
Nhìn thấy phản ứng của Ngu Phương Linh, trong lòng hắn cũng có suy đoán.
“Khi Bách Lí công tử trúng Thất hồn tán, tuy bệnh đến nỗi hồ đồ, ngẫu nhiên cũng có lúc tỉnh táo. Hắn viết lá thư kia vào lúc tỉnh táo, ta nghĩ, hắn tình nguyện ăn Thất hồn tán, là vì muốn trốn tránh đau đớn.” Đáy mắt Úc Cẩm Huyền có vẻ tiếc hận. Một chữ tình, là đao kiếm lợi hại nhất, làm một công tử trời quang trăng sáng, bị ép thành một kẻ điên.
Editor: Q17
- -----oOo------
Ngu Phương Linh đứng ở trên đường người đến người đi.
Còn may Đường Tinh Dao vẫn biết rõ địa hình, cô dựa vào ký ức, không ngủ không nghỉ, cuối cùng bò lên được từ đáy vực. Hiện tại cả người cô rất bẩn, quần áo tả tơi, bộ dáng bụi bặm không khác ăn mày là bao.
Như vậy cũng tốt, như vậy thám tử của Bách Lí Triều Ca sẽ không nhận ra cô.
Cô sờ túi tiền trên người, túi tiền là của Đường Tinh Dao. Cô cầm bạc, nhìn trái nhìn phải, vào một hàng bán quần áo, mua một bộ xiêm y, lại đi cửa hàng khác, mua đồ cần mua, cuối cùng vào một khách điếm.
Đường Tinh Dao biết dịch dung, Ngu Phương Linh lợi dụng kỹ năng này, ngụy trang cho mình một phen.
Cô mang khuôn mặt đã dịch dung ra cửa, dùng ám hiệu liên lạc đánh dấu lên vị trí ẩn nấp ở đầu đường trước mắt để liên lạc với nhóm Bách Lí Triều Lộ. Ám hiệu liên lạc này vẫn là năm đó Đường Tinh Dao cùng nhóm Bách Lí Triều Lộ liên lạc để đối phó Hoa thần giáo, dùng làm ám hiệu liên lạc, chỉ có hai người Bách Lí Triều Lộ cùng Đường Tinh Dao biết được.
Sau khi Bách Lí Triều Ca nắm hết quyền hành, dần dần rút đi thế lực của Bách Lí Lam cùng Bách Lí Triều Lộ, lấy danh nghĩa trị liệu cho Bách Lí Triều Hoa, đưa ba người bọn họ ra Hoa thần giáo, đi về Dược Vương Cốc tìm thầy trị bệnh, sau lưng lại phái sát thủ ám sát bọn họ.
Trận ám sát này lấy thất bại mà chấm dứt, sát thủ phái ra một người cũng chưa quay về, đám người Bách Lí Triều Hoa không biết tung tích.
Nếu Bách Lí Triều Lộ có thể nhìn thấy ám hiệu cô lưu lại, có lẽ sẽ liên hệ với cô.
Sau khi Ngu Phương Linh lưu lại ký hiệu, mua một chiếc xe ngựa, suốt đêm đánh xe rời khỏi nơi đây. Trên đường cô đi, sẽ lưu lại ám hiệu, ngày thứ ba cô vừa mới đặt phòng ở một khách điếm, tiểu nhị đã gõ cửa phòng, giao cho cô một phong thư.
Ngu Phương Linh nhìn phong thư này, vội vàng trả tiền phòng, đánh xe ngựa rời đi.
Sắc trời âm trầm, gió nổi lên bốn phía, không mất một lát, đã có mưa to tầm tã trút xuống. Chờ mưa to ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây, Ngu Phương Linh cũng tới nơi đã hẹn.
Chỉ thấy trong biển trúc xanh ngát, có một bóng dáng yểu điệu. Bách Lí Triều Lộ cầm dù trúc màu xanh, mặc váy áo màu xanh nhạt, dường như hòa vào làm một với bóng trúc xanh ngát.
Thấy Ngu Phương Linh nhảy xuống từ trên xe ngựa, nàng hơi nâng chiếc dù trong tay lên, lộ ra dung nhan thanh lệ, nhàn nhạt nói: “Đường Môn chủ.”
Một năm trước Đường Tinh Dao đã kế nhiệm chức vị gia chủ Đường Môn, Bách Lí Triều Lộ gọi cô là Đường Môn chủ, phù hợp lễ nghĩa.
“Triều Hoa… Giờ huynh ấy thế nào?” Ngu Phương Linh dính mưa, cả người ướt đẫm, vừa mở miệng, mới phát hiện giọng mình vô cùng khô khốc.
“Đường Môn chủ mời đi theo ta.” Bách Lí Triều Lộ thu ô.
Hóa ra trên đường đi Dược Vương Cốc tìm thầy trị bệnh, nhóm người Bách Lí Triều Hoa bị sát thủ chặn lại, Bách Lí Triều Lộ cùng Bách Lí Lam vì bảo hộ hắn, đã chịu trọng thương, suýt nữa chết dưới kiếm của thích khách. Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bách Lí Triều Hoa khó có khi tỉnh táo lại, rút kiếm Linh Tê, giết chết tất cả thích khách.
Sau khi Bách Lí Triều Hoa giết hết thích khách, liền rơi vào hôn mê. Nhóm Bách Lí Triều Lộ e sợ sát thủ lại đuổi theo, nhất thời sửa lại tuyến đường, đi Độc Vương Cốc tìm thầy trị bệnh.
Tin tức bọn họ đang ở Độc Vương Cốc, bị Úc Cẩm Huyền giấu đi, cho nên đến nay Bách Lí Triều Ca cũng không tra ra được hành tung của bọn họ.
Lúc tới Độc Vương Cốc thì trời đã tối sầm, hoàng hôn giấu đi một tia sáng cuối cùng, chỉ chừa lại tàn ảnh nhàn nhạt, bao phủ núi non phập phồng liên miên.
Ngu Phương Linh đi theo phía sau Bách Lí Triều Lộ, bước vào biệt viện.
Đang vào mùa hoa đào, trước mắt màu đỏ như thác, ánh nắng xuyên qua tán cây, rắc ánh sáng loang lổ. Người cô luôn canh cánh trong lòng, đang ngồi ở dưới ánh sáng loang lổ của cây đào, trong lòng ngực ôm một cái gối đầu, ánh mắt mê mang mà nhìn phía trước, dường như đang đợi ai đó.
Gió đêm thổi đến từ đỉnh núi, bay qua ngọn cây, thổi cánh hoa bay đầy trời. Một cánh hoa đào rơi từ đỉnh đầu, rơi xuống đầu vai hắn.
Bách Lí Lam ngồi xổm trước mặt hắn, trong tay nâng chén, lấy muỗng múc nửa muỗng cháo thuốc, đưa đến bên môi hắn, thấp giọng dỗ dành: “Công tử, ăn một miếng đi, chỉ ăn một miếng.”
Bách Lí Triều Hoa giống như không hề nghe thấy, cúi đầu, dán mặt vào gối đầu trong lòng ngực.
Bách Lí Lam thấy Bách Lí Triều Hoa không để ý tới hắn, nóng nảy, khẩn cầu nói: “Xin người, công tử, hãy ăn một miếng đi.”
Thấy một cảnh như vậy, hốc mắt Ngu Phương Linh lập tức đỏ. Cô đi đến phía sau Bách Lí Lam, lấy đi chén trong tay hắn, nửa ngồi xổm xuống, múc cháo, thổi tan hơi nóng, đưa tới trước mặt Bách Lí Triều Hoa, gọi: “Triều Hoa.”
“Đường Môn chủ?” Bách Lí Lam giật mình, đang muốn nói gì nữa, Bách Lí Triều Lộ đã nhìn hắn lắc đầu.
Bách Lí Triều Hoa nghe thấy tiếng nói của Ngu Phương Linh, thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ngu Phương Linh dịu dàng nói: “Triều Hoa, ăn cơm.”
Bách Lí Triều Hoa mở môi, ngậm lấy cháo cô đưa.
Trên mặt Bách Lí Lam lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Bách Lí Triều Lộ: “Nàng…”
“Nàng đã trở lại.” Bách Lí Triều Lộ cho Bách Lí Lam một đáp án khẳng định.
Từ ánh mắt Ngu Phương Linh nhìn Bách Lí Triều Hoa, nàng liền biết, “Linh Nhi” trong miệng Bách Lí Triều Hoa đã trở lại.
Bách Lí Triều Lộ thở dài một hơi thật sâu.
Tám tháng trước, Ngu Phương Linh chết ở trong lòng ngực Bách Lí Triều Hoa, nàng vô tình thấy giữa mày Ngu Phương Linh hiện lên mạn châu sa hoa, gợi lên hồi ức xa xăm của nàng, nhất thời rơi vào trong mê loạn, buột miệng thốt ra bí mật đã chôn giấu dưới đáy lòng hai mươi năm.
Bách Lí Triều Hoa nghe xong lời nàng nói, khí huyết công tâm, dẫn phát chứng hộc máu, đúng vào trận bệnh nặng này, tra tấn hắn đến sống không bằng chết, rơi vào điên khùng.
Bách Lí Triều Ca nhân loạn mà vào, lấy “Thất hồn tán” nhét vào gối, làm hại Bách Lí Triều Hoa hoàn toàn điên khùng, hiện giờ đến nàng cùng Bách Lí Lam cũng không nhận ra.
Cũng may từ khi vào Độc Vương Cốc, bệnh tình của hắn tốt hơn rất nhiều, ít nhất chịu cho phép nàng cùng Bách Lí Lam đến gần. Chỉ là mặc kệ là ăn cơm hay là uống thuốc, đều thành một việc khó. Hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, càng nhiều lúc sẽ giống như hôm nay vậy, mặc cho Bách Lí Lam nói cái gì, cũng không chịu phản ứng hắn một câu.
Dù đã điên, một tia chấp niệm dưới đáy lòng lại chưa tiêu tan, hắn thế nhưng có thể ở trong trạng thái điên khùng, theo bản năng mà gần gũi với Ngu Phương Linh, ngoan ngoãn ăn cơm nàng đưa tới.
Ngu Phương Linh múc cháo, Bách Lí Triều Hoa ăn, hai người cũng chưa nói câu nào, một lát sau, chén cháo đã thấy đáy. Ngu Phương Linh giơ tay, Bách Lí Lam nhanh chóng rút ra một tấm khăn sạch sẽ, đưa cho cô.
Ngu Phương Linh cầm khăn, lau sạch khóe miệng cho Bách Lí Triều Hoa, dịu nhẹ hỏi: “Có ăn no hay chưa?”
Bách Lí Triều Hoa cũng không đáp, chỉ ôm gối đầu trong lòng ngực, không coi ai ra gì mà thấp giọng gọi một câu “Linh Nhi”.
Một tiếng “Linh Nhi” này, giống như một cây kim đâm vào đáy lòng Ngu Phương Linh, từng chút kéo dài đau đớn.
Ánh mắt Ngu Phương Linh dừng ở gối đầu trong lòng ngực hắn, hắn ôm cái gối đầu này, chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này, gối Hoa Tư Du Tiên.
Hoa tư một mộng, tiên du vô tung*. Hồn phách của Bách Lí Triều Hoa cũng rơi vào cảnh trong mơ, không chịu trở về. Ở trong mộng của hắn, có phải đã cùng cô bên nhau đến già hay không?
Trong lòng Ngu Phương Linh chua xót, đáy mắt lại lần nữa có nước mắt. Cô cưỡng bách mình không khóc, vươn tay, sờ bụng Bách Lí Triều Hoa.
Không ngờ Bách Lí Triều Hoa lại ngoan ngoãn để cho cô vuốt.
Cô miễn cưỡng lộ ra ý cười, dịu dàng mà nói: “Huynh không nói lời nào, ta coi như huynh đã no rồi. Nếu ban đêm huynh đói bụng, hãy nói cho ta, ta sẽ làm bữa ăn khuya cho huynh.”
Bách Lí Lam nhắc nhở: “Gió lớn, nên đưa công tử về phòng.”
Lúc trước Bách Lí Triều Hoa ai nói cũng không chịu nghe, sau khi Ngu Phương Linh tới, hắn tuy không chịu phản ứng lại cô, nói chuyện với cô, chỉ là chỉ cần cô mở miệng, hắn đều ngoan ngoãn nghe theo.
Ngu Phương Linh dỗ dành Bách Lí Triều Hoa về phòng, lại dỗ hắn uống thuốc. Uống thuốc xong, Bách Lí Triều Hoa liền nằm xuống ngủ.
Ngu Phương Linh giúp hắn chỉnh sửa chăn mỏng, thấy trong lòng ngực hắn còn ôm gối Hoa Tư Du Tiên, muốn giúp hắn gỡ gối đầu xuống.
“Phu nhân, cẩn thận, tốt nhất đừng chạm vào cái gối đầu đó.” Bách Lí Lam thấy thế, hốt hoảng, vội vàng ngăn cản.
Tay Ngu Phương Linh nắm lấy gối Hoa Tư Du Tiên, kéo kéo, không động đậy. Bách Lí Triều Hoa trở mình, ôm gối đầu đưa lưng về phía cô.
“Ơ?” Bách Lí Lam phát ra một câu khó hiểu.
“Làm sao vậy?”
Bách Lí Lam phức tạp mà nói: “Trước kia công tử mặc kệ là tỉnh hay là ngủ, đều ôm cái gối đầu này không buông tay, ai dám chạm vào cái gối đầu này, nhẹ thì bị công tử đánh một trận, nặng thì bị kiếm Linh Tê lấy tính mạng. Nhưng phu nhân lại không có việc gì?”
Chợt lại hiểu ra, vị công tử này nhà hắn đối với Ngu Phương Linh tình sâu vô cùng, cho dù có điên rồi, đối xử với nàng cũng khác với người khác, làm sao có thể làm hại nàng được.
Bởi vì cái gối Hoa Tư Du Tiên này mà Bách Lí Lam bị ăn đánh rất nhiều lần, căm giận bất bình. Bách Lí Triều Hoa thật bất công, điên rồi mà vẫn còn bất công như vậy, mắt nhìn đều bị chôn đi mất rồi!
Ngu Phương Linh không thể gỡ được gối đầu từ tay Bách Lí Triều Hoa, chỉ phải từ bỏ. Dáng vẻ này của Bách Lí Triều Hoa, cô cũng không có tâm tư đi hoàn thành nhiệm vụ, cô phải trị hết bệnh cho Bách Lí Triều Hoa, mới có thể an tâm mà đi.
Đáng tiếc độc Thất hồn tán này, Đường Tinh Dao vẫn chưa nghiên cứu ra cách giải độc. Đường Tinh Dao giải không ra, Ngu Phương Linh đang dùng ký ức của Đường Tinh Dao đương nhiên cũng không giải ra được, thú Ngũ Độc lại đang rơi vào trong tay Bách Lí Triều Ca…
Úc Cẩm Huyền là cốc chủ của Độc Vương Cốc, nói không chừng sẽ có cách giải thích. Ngu Phương Linh đi gặp Úc Cẩm Huyền, đưa ra biện pháp mong có thể cùng hắn nghiên cứu chế tạo thuốc giải cho Thất hồn tán.
Dáng vẻ của Úc Cẩm Huyền không có thay đổi gì, gương mặt vẫn ốm yếu tái nhợt như cũ, lúc nói chuyện ôn ôn nhu nhu, như là dòng nước róc rách chảy dưới lớp băng, dễ nghe nói không nên lời.
Làm Ngu Phương Linh giật mình chính là, độc trên người hắn vẫn chưa được giải, khi pha trà cho cô, trên tay vẫn còn mang bao tay bằng da kia.
Ngu Phương Linh nói ra nghi vấn trong lòng: “Úc cốc chủ, nghe nói Bách Lí công tử lúc trước tặng máu thú Ngũ Độc cho ngươi giải độc, nhưng giờ ngươi vẫn là dáng vẻ như cũ, lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì sao? Nếu như Tinh Dao có chỗ nào có thể giúp được…”
“Ta không giải độc.” Úc Cẩm Huyền hơi mỉm cười, ánh nến nhảy lên, màu vàng ấm rơi vào đáy mắt, giấu đi ánh mắt hắn.
“Vì sao?”
“Ta đồng ý giúp Bách Lí công tử cứu trị cho một người, chỉ là ta không thể cứu được.” Úc Cẩm Huyền gác chung trà xuống, cụp mắt, nhìn nước trà màu nâu. Hắn từ chối thú Ngũ Độc của Bách Lí Triều Hoa. Hắn dùng độc cả đời, giết người cả đời, lần đầu tiên muốn cứu người, lại không thể cứu được.
Người mà Úc Cẩm Huyền đang nói là cô, cô vì có thể lấy được mặt nạ Mẫu Đơn nên mới kêu Bách Lí Triều Hoa giết mình, không dự đoán được chuyện này sẽ tạo thành khúc mắc cho hắn.
Ngu Phương Linh chột dạ: “Việc này không thể trách Úc cốc chủ, Úc cốc chủ không cần để ở trong lòng.”
Úc Cẩm Huyền dường như không muốn tiếp tục đề tài này, chuyển câu chuyện: “Vẫn nên nói về Thất hồn tán đi.”
Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, nói: “Úc cốc chủ có cao kiến gì về Thất hồn tán không?”
“Không có cao kiến gì. Đường Môn chủ cũng biết vì sao Bách Lí công tử trúng độc này?”
“Là Bách Lí Triều Ca giấu Thất hồn tán trong gối Hoa Tư Du Tiên, Bách Lí công tử vô ý hút vào phấn độc.”
“Đó chỉ là tượng trưng thôi. Hiện giờ Bách Lí công tử đã là đệ nhất thiên hạ, không ai có thể làm hắn bị thương.”
Ngu Phương Linh kinh ngạc: “Nghe ý của Úc cốc chủ, việc này còn có ẩn tình.”
“Mấy tháng trước, Bách Lí công tử từng truyền cho tại hạ một phong thư, nội dung trong thư đúng là nói về Thất hồn tán.”
Ngu Phương Linh ngẩn ngơ: “Ý ngươi là… Bách Lí công tử đã sớm phát hiện…”
Đã sớm phát hiện trong gối Hoa Tư Du Tiên có vấn đề, hắn gửi Thất hồn tán trong gối Hoa Tư Du Tiên cho Úc Cẩm Huyền, muốn xác nhận việc này. Sau khi xác nhận Thất hồn tán, hắn không hề vứt bỏ gối Hoa Tư Du Tiên, mà làm như không có việc gì, rơi vào bẫy rập mà Bách Lí Triều Ca thiết lập.
Hắn làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Ngu Phương Linh vô cùng khiếp sợ, đáy lòng hiện lên một suy đoán khó có thể tin ——
Bách Lí Triều Hoa muốn lấy Thất hồn tán để ép cô ra mặt.
Hắn đang giả điên, cũng đang điên thật. Ngu Phương Linh vừa rời khỏi, Bách Lí Triều Hoa cực kỳ sợ hãi, sợ giống lần trước, vừa đi một lần sẽ là bảy năm.
Hắn càng sợ Ngu Phương Linh giống như lần trước, rõ ràng ở trước mặt hắn, lại không chịu nhận hắn.
Vì thế, hắn ăn Thất hồn tán, nếu như không ép được Ngu Phương Linh ra, cứ như vậy điên đi cũng khá tốt. Chỉ khi ở trong mộng, hắn mới có thể cùng Ngu Phương Linh chung sống đến già.
“Ít nhất trước khi viết thư Bách Lí công tử còn chưa có điên.” Đáp án của Úc Cẩm Huyền càng làm chắc chắn suy đoán của Ngu Phương Linh. Hắn làm sao lại không đoán ra được mục đích của Bách Lí Triều Hoa, ánh mắt hắn khóa chặt gò má Ngu Phương Linh, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Ngu Phương Linh.
Nhìn thấy phản ứng của Ngu Phương Linh, trong lòng hắn cũng có suy đoán.
“Khi Bách Lí công tử trúng Thất hồn tán, tuy bệnh đến nỗi hồ đồ, ngẫu nhiên cũng có lúc tỉnh táo. Hắn viết lá thư kia vào lúc tỉnh táo, ta nghĩ, hắn tình nguyện ăn Thất hồn tán, là vì muốn trốn tránh đau đớn.” Đáy mắt Úc Cẩm Huyền có vẻ tiếc hận. Một chữ tình, là đao kiếm lợi hại nhất, làm một công tử trời quang trăng sáng, bị ép thành một kẻ điên.
Editor: Q17
- -----oOo------
Tác giả :
Tần Linh Thư