Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa
Chương 76
Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi gặp hồ ly tinh.” Đôi mắt Minh Châu chớp chớp, cười he he mà nói.
“Đi.” Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, xuyên qua bụi cỏ lớn, đi tới gần cửa sổ, nhìn thoáng qua trong phòng, hàng giả kia đang ngồi ở trước gương, đang trang điểm.
Cô nghĩ ngợi, đè thấp tiếng, nói với Minh Châu: “Minh Châu, tỷ tỷ đi thu phục hồ ly tinh, muội ở chỗ này chờ tỷ.”
Minh Châu gật đầu.
Hàng giả đã tĩnh dưỡng nhiều ngày ở Hoa thần giáo, luôn dùng thuốc tốt nhất trong giáo, tinh thần khôi phục đầy đủ, gương mặt tái nhợt kia đã hiện ra vài phần hồng nhuận. Ngu Phương Linh đẩy cửa phòng ra, nàng ta tưởng là nha hoàn tới hầu hạ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Ngu Phương Linh có chút xa lạ, kinh ngạc nói: “Ngươi là ai, sao ta chưa từng gặp qua ngươi?”
Ngu Phương Linh đi đến phía sau nàng ta, cầm lấy lược, nắm lấy một lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng chải đến đuôi tóc: “Cô nương chưa từng gặp ta, nhưng ta lại từng gặp mặt… Cô nương.”
Sắc mặt hàng giả đột nhiên thay đổi.
“Mặt của người khác, cô nương đã dùng quen chưa?”
“Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Hàng giả nhanh chóng cướp lược từ trong tay cô, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn.
“Là Độc Vương Cốc, hay là Dược Vương Cốc?” Ngu Phương Linh cụp mắt, khóe môi cong cong, lầm bầm lầu bầu, “Nếu là mặt nạ da người, giáo chủ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Ta đoán, là đổi mặt đúng không? Có thể làm được bí thuật khó như vậy, nơi ta có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc.”
Cô còn nhớ trong kế hoạch trò chơi đã từng giới thiệu, hai vị tổ sư của Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc, thật ra là đồng môn, chỉ là lý tưởng bất đồng, sau khi rời khỏi sư môn, từng người khai sơn lập phái, một người kiên trì dùng độc, một người kiên trì dùng thuốc, lúc này mới có Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc.
“Cô nương không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ta nhắc nhở giáo chủ một chút, giáo chủ chắc chắn có thể tra ra manh mối.” Ngu Phương Linh xoay người rời đi.
“Đừng!” Tay áo của Ngu Phương Linh bị kéo lại, cô quay đầu, hàng giả kia bắt lấy tay áo của cô, hai mắt nhanh chóng đựng đầy nước mắt, thiên phú biểu diễn này có khi còn cao hơn cả cô.
Nhìn hàng gả phục chế ra khuôn mặt của mình, làm ra dáng vẻ đáng thương này, da gà cả người cô đều nổi hết lên.
“Đừng nói cho Bách Lí công tử, xin ngươi.” Hàng giả nắm lấy tay áo của Ngu Phương Linh, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt cô.
Nàng ta thật sự không nghĩ tới, trên đời này hóa ra còn có người biết thuật đổi mặt. Thuật đổi mặt thuật là bí thuật không truyền ra ngoài của hai môn phái lớn là Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc, chưa bao giờ có người từng thử, thiếu nữ trước mặt này nhìn qua cực kỳ bình thường, làm sao lại hiểu biết rõ ràng về thuật đổi mặt này như thế.
“Đừng nói cho hắn, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, mới ra hạ sách này.” Hàng giả cúi đầu, thấp giọng khóc nức nở, “Ta không hề có ác ý với Bách Lí công tử, chỉ… Chỉ bởi vì quá thích hắn. Vì hắn, đừng nói là thay đổi khuôn mặt, nếu có thể được hắn ưu ái, bất cứ giá nào hay đổi tính mạng này cũng được.”
“Ngươi gọi hắn là Bách Lí công tử?” Ngu Phương Linh như suy tư gì mà nói.
Bách Lí công tử, xưng hô đã lâu cỡ nào, hiện giờ giang hồ, không phải xưng hắn là giáo chủ, thì chỉ có gọi là đại ma đầu, có mấy ai còn nhớ rõ, hắn đã từng là Bách Lí công tử trời quang trăng sáng.
“Ta mười lăm tuổi đã biết Bách Lí công tử, khi đó hắn chỉ mới mười bảy tuổi, không biết gặp phải chuyện gì, chỉ có một mình. Hắn đi tới quê quán của ta là thôn Đào Nguyên, thôn Đào Nguyên như ngăn cách với thế giới bên ngoài, hắn cũng không quen biết ai, ở trên đường gọi lại ta… Ta nhất kiến chung tình với hắn, nhưng ta biết, giữa ta và hắn căn bản không có khả năng, mười hai năm yêu thầm tới nay, trước nay cũng chỉ là ta tương tư đơn phương mà thôi.” Nước mắt hàng giả ào ào mà chảy xuống, nói đến chỗ thương tâm, nhịn không được mà nghẹn ngào.
Ngu Phương Linh sững sờ. Bách Lí Triều Hoa năm mười bảy tuổi, chính là sau khi ngộ sát “Lục Mạn Thanh”, mất tích ba năm ở trên giang hồ, Bách Lí Triều Hoa sao?
Cô lấy lại bình tĩnh, nâng nữ tử trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Người trong thôn đều gọi ta là Tiểu Đào.” Tiểu Đào theo lực của Ngu Phương Linh mà đứng lên, nàng khóc làm trôi hết son phấn, nhìn gương mặt nước mắt nước mũi tung hoành này, Ngu Phương Linh không nỡ nhìn thẳng mà nghiêng đầu đi.
Diễn viên khi diễn cảnh khóc cũng có yêu cầu, cô khi khóc luôn muốn diễn ra cả vẻ động lòng người, chưa bao giờ biết, hóa ra gương mặt này của mình còn có thể khóc khó coi như vậy, phấn trên mũi mắt đều sắp quyện hết vào nhau, cảnh này nếu như gác vào trong phim, chắc chắn sẽ trở thành cảnh cắt.
Ngu Phương Linh rút ra một chiếc khăn từ trong tay áo, đưa cho Tiểu Đào: “Lau nước mắt trước đi.”
“Đa tạ.” Tiểu Đào hít một hơi, “Bên phía Bách Lí công tử…”
“Ta tạm thời sẽ không tố giác ngươi. Nhưng là, ngươi phải nói cho ta, rốt cuộc là ai làm cho ngươi gương mặt này?” Ngu Phương Linh nhìn chằm chằm gương mặt của Tiểu Đào, không thể không cảm thán, dường như có thể nói thuật đổi mặt này, hiệu quả lấy giả đánh tráo rất tốt, nếu như cô dùng chính chân thân của mình đứng ở trước mặt Tiểu Đào, người không biết nội tình hơn phân nửa sẽ cho rằng hai người bọn họ là cặp song sinh.
Tiểu Đào do dự.
Sắc mặt Ngu Phương Linh trầm xuống: “Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết là ai, nhưng về bên phía giáo chủ…”
“Là Úc cốc chủ.” Tiểu Đào vội vàng nói.
Úc cốc chủ, tất nhiên chính là Úc Cẩm Huyền. Bảy năm trước hắn vẫn là Thiếu cốc chủ, hiện giờ đã quang minh chính đại lên làm cốc chủ. Thời gian bảy năm, đủ để làm hắn từ một con rối trong tay cốc chủ, không chế được tất cả quyền thế vào trong tay mình.
Tiểu Đào là một cô gái thôn quê, chưa thấy qua việc đời nhiều, chỉ hơi bị Ngu Phương Linh dọa một cái, đã nói ra hết toàn bộ chân tướng.
Đáy lòng Ngu Phương Linh trầm xuống, từ trước tới nay Độc Vương Cốc cùng Hoa thần giáo luôn không va chạm nhau, Úc Cẩm Huyền mất công bắt đầu dùng bí thuật đổi mặt, đưa một thôn cô đến bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, chỉ sợ là vì thú Ngũ Độc.
“Ngươi từ đâu biết được hắn sẽ biết bí thuật đổi mặt này?” Tiểu Đào không phải người trong giang hồ, không có khả năng tự nhiên lại biết được bí mật lớn như vậy, “Chẳng lẽ là Úc Cẩm Huyền chủ động tìm ngươi?”
“Không, không phải Úc cốc chủ chủ động tìm ta, là có người cho ta một bức tranh, muốn ta lấy máu của thú Ngũ Độc ra làm giao dịch, để Úc cốc chủ đổi mặt cho ta.”
“Bức tranh đã vẽ gì?”
“Trên tranh vẽ chính là chủ nhân của gương mặt này. Hắn nói, nếu ta thay đổi sang gương mặt này, Bách Lí công tử nhất định sẽ ưu ái với ta.”
“Người đưa ngươi bức tranh là ai?” Ngu Phương Linh hỏi.
Tiểu Đào lắc đầu: “Ta không biết, khi hắn nói chuyện với ta, vẫn luôn đứng ở sau mành, nghe giọng hẳn là một công tử trẻ tuổi.”
Khi Ngu Phương Linh đi ra khỏi chỗ ở của Tiểu Đào, Minh Châu còn đang ngồi xổm ở dưới cửa sổ, thấy cô, Minh Châu lập tức chạy như bay lại đây, khẩn trương hỏi: “Tỷ tỷ, đã thu phục được hồ ly tinh chưa?”
Ngu Phương Linh hơi sửng sốt, nhịn không được xoa xoa khuôn mặt béo tròn của cô bé, nói giỡn nói: “Đạo hạnh của hồ ly tinh quá cao thâm, tỷ đánh không lại.”
Minh Châu nhăn mày: “Vậy để thất thúc tới, thất thúc lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh thắng được. Chỉ là thất thúc lại thích hồ ly tinh, tỷ tỷ, tỷ mau đi thổi gió bên gối thất thúc, cha muội nói, mẫu thân muội rất giỏi thổi gió bên gối, nếu không để muội gửi bồ câu đưa thư, nhắn mẫu thân dạy tỷ.”
Minh Châu đang thay Ngu Phương Linh bày mưu tính kế, bóng dáng của ám vệ lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trước mặt hai người, ôm quyền với Ngu Phương Linh cùng Minh Châu: “Liễu cô nương, tiểu thư Minh Châu, giáo chủ cho mời.”
“Thất thúc đã trở lại!” Đôi mắt Minh Châu sáng lên.
Bách Lí Triều Hoa xử lý xong phản loạn trong Hoa thần giáo, sớm định ra là hai ngày sau mới có thể về, nếu đã về trước, chắc chắn là đại thắng.
Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, đi tới chỗ của Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Lam đứng ở phía sau Bách Lí Triều Hoa, đang thấp giọng hội báo công vụ nhiều ngày trong Hoa thần giáo, cuối cùng, hắn đột nhiên nói: “Giáo chủ, tin tức ngài bảo thuộc hạ tra, bên Thiên Cơ lâu đã có hồi âm. Trong thư nói, trên đời này đích xác có một loại thuật đổi mặt, có thể không cần □□, đạt tới hiệu quả chuyển hình đổi mặt.”
Trước đó vài ngày Bách Lí Triều Hoa đón cô nương kia về, không phải Ngu Phương Linh, mà là hàng giả, sau khi biết được tin tức này, Bách Lí Lam không biết là nên vui, hay nên buồn mới tốt.
Bách Lí Triều Hoa không hổ là kiến thức rộng rãi, đến cả loại thuật đổi mặt đường ngang ngõ tắt này cũng có thể nghĩ đến, nữ tử được đưa tới lần này có thể nói giống y như đúc Ngu Phương Linh năm đó, sau khi loại trừ khả năng dịch dung, Bách Lí Lam suýt chút nữa cho rằng nàng ta thật sự là Ngu Phương Linh đã mất tích.
“Ta đã biết, việc này tạm thời bảo mật, chớ nhiều chuyện.” Bách Lí Triều Hoa nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Bách Lí Lam ôm quyền, “Người giả mạo nên xử trí ra sao?”
“Giữ nàng ta lại, có tác dụng.” Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói.
“Giáo chủ, Liễu cô nương cùng tiểu thư Minh Châu đã tới.” Ngoài phòng vang lên tiếng bẩm báo của thị nữ.
“Đi vào.” Bách Lí Triều Hoa nói.
“Giáo chủ, thuộc hạ xin lui trước.” Bách Lí Lam nói xong câu đó, cúi đầu, xoay người rời đi.
Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, bước vào trong phòng, khi đi ngang qua Bách Lí Lam. Cô vừa mới đứng yên, hai thị nữ đã bưng khay gỗ bước vào phòng, xốc rèm châu, đi đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa: “Giáo chủ, xiêm y của ngài.”
“Để xuống.” Trong rèm châu bay tới giọng nói của Bách Lí Triều Hoa.
Nhóm thị nữ buông xiêm y xuống, cung kính mà rời khỏi nhà ở, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có ba người là Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh, Minh Châu.
Trong phòng đặt đèn lưu li, ánh đèn màu vàng chiếu lên rèm châu, rực rỡ lung linh.
Bách Lí Triều Hoa ở sau rèm châu, giơ tay cởi áo ngoài.
Chắc hẳn hắn đã ra roi thúc ngựa trở về gấp, máu dính trên áo còn chưa kịp thay ra. Áo choàng kia dính vết máu đỏ sậm, vạt áo cùng cổ tay áo đều là dấu vết bị đao kiếm cắt nhỏ, bị hắn tùy ý vứt trên mặt đất.
Vòng eo của hắn vốn đã thon chắc, sau khi cởi áo ngoài, đai lưng quấn trên vòng eo, thân hình hắn cao dài, có vẻ phong lưu vô song.
Ngu Phương Linh theo bản năng mà nâng tay, che lên mắt Minh Châu.
May mà Bách Lí Triều Hoa chỉ có cởi áo ngoài, cũng không còn động tác gì khác. Hắn giơ tay cầm lấy một bộ đồ mới ở bên, giống như vô tình mà liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, thấy hành động của Ngu Phương Linh, khóe môi nhẹ cong một chút, trên mặt có ý cười, ý cười chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhanh làm người căn bản không kịp phát hiện.
Hắn khoác áo choàng lên người, đi đến ngồi trước giường, nhấc vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.
“Vào đi.” Bách Lí Triều Hoa nâng mắt, nốt ruồi dưới khóe mắt bị mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng ấm, diễm sắc bắt mắt.
Ngu Phương Linh mang theo Minh Châu, xốc rèm châu, đi đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, hơi khom người: “Bái kiến giáo chủ.”
Minh Châu cũng hành lễ theo: “Bái kiến thất thúc.”
“Cũng biết hơn nửa đêm, gọi hai người các ngươi tới đây là vì chuyện gì?”
Ngu Phương Linh ngẩn ra, thầm nghĩ, hơn nửa đêm hắn chạy về Hoa thần giáo, trước tiên không phải đi gặp hàng giả kia, mà lại gọi cô cùng Minh Châu tới, chắc cũng không đến mức sẽ bất ngờ kiểm tra bài tập của cô cùng Minh Châu đấy chứ!
Minh Châu ngẩng đầu, thành thật nói: “Minh Châu không biết, còn mong thất thúc giải thích nghi vấn.”
Bách Lí Triều Hoa nâng tay, sờ đầu cô bé: “Minh Châu cũng đã đổi thầy dạy mới được một thời gian, hôm nay thất thúc tới kiểm tra, nhìn xem Minh Châu có tiến bộ hay không.”
Giống như có một quả sét đánh xuống đỉnh đầu Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh dại ra mà cùng Minh Châu liếc nhau.
Cũng khổ khi cô đoán trúng, Bách Lí Triều Hoa hơn nửa đêm, vừa không ngủ, cũng không đi xem “Kiều thê” đã lâu không gặp, còn gọi cô cùng Minh Châu tới, không ngờ là muốn kiểm tra bài tập của Minh Châu.
Ngu Phương Linh rất chột dạ. Bởi vì đã nhiều ngày, căn bản cô không dạy Minh Châu cái gì. Tâm tư của cô đều đặt lên người hàng giả cùng chuyện tìm kiếm mặt nạ Mẫu Đơn.
Hàng giả kia hiển nhiên là bị Úc Cẩm Huyền sắp xếp vào đây trộm thú Ngũ Độc, nàng mang bộ mặt của Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh lo lắng Bách Lí Triều Hoa vô ý, mắc mưu bị lừa, kết quả lại thương tổn chính mình.
Cô suy nghĩ, rốt cuộc làm sao mới có thể ở dưới tiền đề không bại lộ áo choàng của mình, nhắc nhở Bách Lí Triều Hoa, người hắn nhặt về chính là một quả bom nổ chậm.
Editor: Q17
- -----oOo------
“Đi.” Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, xuyên qua bụi cỏ lớn, đi tới gần cửa sổ, nhìn thoáng qua trong phòng, hàng giả kia đang ngồi ở trước gương, đang trang điểm.
Cô nghĩ ngợi, đè thấp tiếng, nói với Minh Châu: “Minh Châu, tỷ tỷ đi thu phục hồ ly tinh, muội ở chỗ này chờ tỷ.”
Minh Châu gật đầu.
Hàng giả đã tĩnh dưỡng nhiều ngày ở Hoa thần giáo, luôn dùng thuốc tốt nhất trong giáo, tinh thần khôi phục đầy đủ, gương mặt tái nhợt kia đã hiện ra vài phần hồng nhuận. Ngu Phương Linh đẩy cửa phòng ra, nàng ta tưởng là nha hoàn tới hầu hạ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Ngu Phương Linh có chút xa lạ, kinh ngạc nói: “Ngươi là ai, sao ta chưa từng gặp qua ngươi?”
Ngu Phương Linh đi đến phía sau nàng ta, cầm lấy lược, nắm lấy một lọn tóc của nàng, nhẹ nhàng chải đến đuôi tóc: “Cô nương chưa từng gặp ta, nhưng ta lại từng gặp mặt… Cô nương.”
Sắc mặt hàng giả đột nhiên thay đổi.
“Mặt của người khác, cô nương đã dùng quen chưa?”
“Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Hàng giả nhanh chóng cướp lược từ trong tay cô, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn.
“Là Độc Vương Cốc, hay là Dược Vương Cốc?” Ngu Phương Linh cụp mắt, khóe môi cong cong, lầm bầm lầu bầu, “Nếu là mặt nạ da người, giáo chủ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Ta đoán, là đổi mặt đúng không? Có thể làm được bí thuật khó như vậy, nơi ta có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc.”
Cô còn nhớ trong kế hoạch trò chơi đã từng giới thiệu, hai vị tổ sư của Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc, thật ra là đồng môn, chỉ là lý tưởng bất đồng, sau khi rời khỏi sư môn, từng người khai sơn lập phái, một người kiên trì dùng độc, một người kiên trì dùng thuốc, lúc này mới có Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc.
“Cô nương không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ta nhắc nhở giáo chủ một chút, giáo chủ chắc chắn có thể tra ra manh mối.” Ngu Phương Linh xoay người rời đi.
“Đừng!” Tay áo của Ngu Phương Linh bị kéo lại, cô quay đầu, hàng giả kia bắt lấy tay áo của cô, hai mắt nhanh chóng đựng đầy nước mắt, thiên phú biểu diễn này có khi còn cao hơn cả cô.
Nhìn hàng gả phục chế ra khuôn mặt của mình, làm ra dáng vẻ đáng thương này, da gà cả người cô đều nổi hết lên.
“Đừng nói cho Bách Lí công tử, xin ngươi.” Hàng giả nắm lấy tay áo của Ngu Phương Linh, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt cô.
Nàng ta thật sự không nghĩ tới, trên đời này hóa ra còn có người biết thuật đổi mặt. Thuật đổi mặt thuật là bí thuật không truyền ra ngoài của hai môn phái lớn là Độc Vương Cốc cùng Dược Vương Cốc, chưa bao giờ có người từng thử, thiếu nữ trước mặt này nhìn qua cực kỳ bình thường, làm sao lại hiểu biết rõ ràng về thuật đổi mặt này như thế.
“Đừng nói cho hắn, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, mới ra hạ sách này.” Hàng giả cúi đầu, thấp giọng khóc nức nở, “Ta không hề có ác ý với Bách Lí công tử, chỉ… Chỉ bởi vì quá thích hắn. Vì hắn, đừng nói là thay đổi khuôn mặt, nếu có thể được hắn ưu ái, bất cứ giá nào hay đổi tính mạng này cũng được.”
“Ngươi gọi hắn là Bách Lí công tử?” Ngu Phương Linh như suy tư gì mà nói.
Bách Lí công tử, xưng hô đã lâu cỡ nào, hiện giờ giang hồ, không phải xưng hắn là giáo chủ, thì chỉ có gọi là đại ma đầu, có mấy ai còn nhớ rõ, hắn đã từng là Bách Lí công tử trời quang trăng sáng.
“Ta mười lăm tuổi đã biết Bách Lí công tử, khi đó hắn chỉ mới mười bảy tuổi, không biết gặp phải chuyện gì, chỉ có một mình. Hắn đi tới quê quán của ta là thôn Đào Nguyên, thôn Đào Nguyên như ngăn cách với thế giới bên ngoài, hắn cũng không quen biết ai, ở trên đường gọi lại ta… Ta nhất kiến chung tình với hắn, nhưng ta biết, giữa ta và hắn căn bản không có khả năng, mười hai năm yêu thầm tới nay, trước nay cũng chỉ là ta tương tư đơn phương mà thôi.” Nước mắt hàng giả ào ào mà chảy xuống, nói đến chỗ thương tâm, nhịn không được mà nghẹn ngào.
Ngu Phương Linh sững sờ. Bách Lí Triều Hoa năm mười bảy tuổi, chính là sau khi ngộ sát “Lục Mạn Thanh”, mất tích ba năm ở trên giang hồ, Bách Lí Triều Hoa sao?
Cô lấy lại bình tĩnh, nâng nữ tử trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Người trong thôn đều gọi ta là Tiểu Đào.” Tiểu Đào theo lực của Ngu Phương Linh mà đứng lên, nàng khóc làm trôi hết son phấn, nhìn gương mặt nước mắt nước mũi tung hoành này, Ngu Phương Linh không nỡ nhìn thẳng mà nghiêng đầu đi.
Diễn viên khi diễn cảnh khóc cũng có yêu cầu, cô khi khóc luôn muốn diễn ra cả vẻ động lòng người, chưa bao giờ biết, hóa ra gương mặt này của mình còn có thể khóc khó coi như vậy, phấn trên mũi mắt đều sắp quyện hết vào nhau, cảnh này nếu như gác vào trong phim, chắc chắn sẽ trở thành cảnh cắt.
Ngu Phương Linh rút ra một chiếc khăn từ trong tay áo, đưa cho Tiểu Đào: “Lau nước mắt trước đi.”
“Đa tạ.” Tiểu Đào hít một hơi, “Bên phía Bách Lí công tử…”
“Ta tạm thời sẽ không tố giác ngươi. Nhưng là, ngươi phải nói cho ta, rốt cuộc là ai làm cho ngươi gương mặt này?” Ngu Phương Linh nhìn chằm chằm gương mặt của Tiểu Đào, không thể không cảm thán, dường như có thể nói thuật đổi mặt này, hiệu quả lấy giả đánh tráo rất tốt, nếu như cô dùng chính chân thân của mình đứng ở trước mặt Tiểu Đào, người không biết nội tình hơn phân nửa sẽ cho rằng hai người bọn họ là cặp song sinh.
Tiểu Đào do dự.
Sắc mặt Ngu Phương Linh trầm xuống: “Cho dù ngươi không nói, ta cũng biết là ai, nhưng về bên phía giáo chủ…”
“Là Úc cốc chủ.” Tiểu Đào vội vàng nói.
Úc cốc chủ, tất nhiên chính là Úc Cẩm Huyền. Bảy năm trước hắn vẫn là Thiếu cốc chủ, hiện giờ đã quang minh chính đại lên làm cốc chủ. Thời gian bảy năm, đủ để làm hắn từ một con rối trong tay cốc chủ, không chế được tất cả quyền thế vào trong tay mình.
Tiểu Đào là một cô gái thôn quê, chưa thấy qua việc đời nhiều, chỉ hơi bị Ngu Phương Linh dọa một cái, đã nói ra hết toàn bộ chân tướng.
Đáy lòng Ngu Phương Linh trầm xuống, từ trước tới nay Độc Vương Cốc cùng Hoa thần giáo luôn không va chạm nhau, Úc Cẩm Huyền mất công bắt đầu dùng bí thuật đổi mặt, đưa một thôn cô đến bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, chỉ sợ là vì thú Ngũ Độc.
“Ngươi từ đâu biết được hắn sẽ biết bí thuật đổi mặt này?” Tiểu Đào không phải người trong giang hồ, không có khả năng tự nhiên lại biết được bí mật lớn như vậy, “Chẳng lẽ là Úc Cẩm Huyền chủ động tìm ngươi?”
“Không, không phải Úc cốc chủ chủ động tìm ta, là có người cho ta một bức tranh, muốn ta lấy máu của thú Ngũ Độc ra làm giao dịch, để Úc cốc chủ đổi mặt cho ta.”
“Bức tranh đã vẽ gì?”
“Trên tranh vẽ chính là chủ nhân của gương mặt này. Hắn nói, nếu ta thay đổi sang gương mặt này, Bách Lí công tử nhất định sẽ ưu ái với ta.”
“Người đưa ngươi bức tranh là ai?” Ngu Phương Linh hỏi.
Tiểu Đào lắc đầu: “Ta không biết, khi hắn nói chuyện với ta, vẫn luôn đứng ở sau mành, nghe giọng hẳn là một công tử trẻ tuổi.”
Khi Ngu Phương Linh đi ra khỏi chỗ ở của Tiểu Đào, Minh Châu còn đang ngồi xổm ở dưới cửa sổ, thấy cô, Minh Châu lập tức chạy như bay lại đây, khẩn trương hỏi: “Tỷ tỷ, đã thu phục được hồ ly tinh chưa?”
Ngu Phương Linh hơi sửng sốt, nhịn không được xoa xoa khuôn mặt béo tròn của cô bé, nói giỡn nói: “Đạo hạnh của hồ ly tinh quá cao thâm, tỷ đánh không lại.”
Minh Châu nhăn mày: “Vậy để thất thúc tới, thất thúc lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh thắng được. Chỉ là thất thúc lại thích hồ ly tinh, tỷ tỷ, tỷ mau đi thổi gió bên gối thất thúc, cha muội nói, mẫu thân muội rất giỏi thổi gió bên gối, nếu không để muội gửi bồ câu đưa thư, nhắn mẫu thân dạy tỷ.”
Minh Châu đang thay Ngu Phương Linh bày mưu tính kế, bóng dáng của ám vệ lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở trước mặt hai người, ôm quyền với Ngu Phương Linh cùng Minh Châu: “Liễu cô nương, tiểu thư Minh Châu, giáo chủ cho mời.”
“Thất thúc đã trở lại!” Đôi mắt Minh Châu sáng lên.
Bách Lí Triều Hoa xử lý xong phản loạn trong Hoa thần giáo, sớm định ra là hai ngày sau mới có thể về, nếu đã về trước, chắc chắn là đại thắng.
Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, đi tới chỗ của Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Lam đứng ở phía sau Bách Lí Triều Hoa, đang thấp giọng hội báo công vụ nhiều ngày trong Hoa thần giáo, cuối cùng, hắn đột nhiên nói: “Giáo chủ, tin tức ngài bảo thuộc hạ tra, bên Thiên Cơ lâu đã có hồi âm. Trong thư nói, trên đời này đích xác có một loại thuật đổi mặt, có thể không cần □□, đạt tới hiệu quả chuyển hình đổi mặt.”
Trước đó vài ngày Bách Lí Triều Hoa đón cô nương kia về, không phải Ngu Phương Linh, mà là hàng giả, sau khi biết được tin tức này, Bách Lí Lam không biết là nên vui, hay nên buồn mới tốt.
Bách Lí Triều Hoa không hổ là kiến thức rộng rãi, đến cả loại thuật đổi mặt đường ngang ngõ tắt này cũng có thể nghĩ đến, nữ tử được đưa tới lần này có thể nói giống y như đúc Ngu Phương Linh năm đó, sau khi loại trừ khả năng dịch dung, Bách Lí Lam suýt chút nữa cho rằng nàng ta thật sự là Ngu Phương Linh đã mất tích.
“Ta đã biết, việc này tạm thời bảo mật, chớ nhiều chuyện.” Bách Lí Triều Hoa nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Bách Lí Lam ôm quyền, “Người giả mạo nên xử trí ra sao?”
“Giữ nàng ta lại, có tác dụng.” Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói.
“Giáo chủ, Liễu cô nương cùng tiểu thư Minh Châu đã tới.” Ngoài phòng vang lên tiếng bẩm báo của thị nữ.
“Đi vào.” Bách Lí Triều Hoa nói.
“Giáo chủ, thuộc hạ xin lui trước.” Bách Lí Lam nói xong câu đó, cúi đầu, xoay người rời đi.
Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, bước vào trong phòng, khi đi ngang qua Bách Lí Lam. Cô vừa mới đứng yên, hai thị nữ đã bưng khay gỗ bước vào phòng, xốc rèm châu, đi đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa: “Giáo chủ, xiêm y của ngài.”
“Để xuống.” Trong rèm châu bay tới giọng nói của Bách Lí Triều Hoa.
Nhóm thị nữ buông xiêm y xuống, cung kính mà rời khỏi nhà ở, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có ba người là Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh, Minh Châu.
Trong phòng đặt đèn lưu li, ánh đèn màu vàng chiếu lên rèm châu, rực rỡ lung linh.
Bách Lí Triều Hoa ở sau rèm châu, giơ tay cởi áo ngoài.
Chắc hẳn hắn đã ra roi thúc ngựa trở về gấp, máu dính trên áo còn chưa kịp thay ra. Áo choàng kia dính vết máu đỏ sậm, vạt áo cùng cổ tay áo đều là dấu vết bị đao kiếm cắt nhỏ, bị hắn tùy ý vứt trên mặt đất.
Vòng eo của hắn vốn đã thon chắc, sau khi cởi áo ngoài, đai lưng quấn trên vòng eo, thân hình hắn cao dài, có vẻ phong lưu vô song.
Ngu Phương Linh theo bản năng mà nâng tay, che lên mắt Minh Châu.
May mà Bách Lí Triều Hoa chỉ có cởi áo ngoài, cũng không còn động tác gì khác. Hắn giơ tay cầm lấy một bộ đồ mới ở bên, giống như vô tình mà liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái, thấy hành động của Ngu Phương Linh, khóe môi nhẹ cong một chút, trên mặt có ý cười, ý cười chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhanh làm người căn bản không kịp phát hiện.
Hắn khoác áo choàng lên người, đi đến ngồi trước giường, nhấc vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.
“Vào đi.” Bách Lí Triều Hoa nâng mắt, nốt ruồi dưới khóe mắt bị mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng ấm, diễm sắc bắt mắt.
Ngu Phương Linh mang theo Minh Châu, xốc rèm châu, đi đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, hơi khom người: “Bái kiến giáo chủ.”
Minh Châu cũng hành lễ theo: “Bái kiến thất thúc.”
“Cũng biết hơn nửa đêm, gọi hai người các ngươi tới đây là vì chuyện gì?”
Ngu Phương Linh ngẩn ra, thầm nghĩ, hơn nửa đêm hắn chạy về Hoa thần giáo, trước tiên không phải đi gặp hàng giả kia, mà lại gọi cô cùng Minh Châu tới, chắc cũng không đến mức sẽ bất ngờ kiểm tra bài tập của cô cùng Minh Châu đấy chứ!
Minh Châu ngẩng đầu, thành thật nói: “Minh Châu không biết, còn mong thất thúc giải thích nghi vấn.”
Bách Lí Triều Hoa nâng tay, sờ đầu cô bé: “Minh Châu cũng đã đổi thầy dạy mới được một thời gian, hôm nay thất thúc tới kiểm tra, nhìn xem Minh Châu có tiến bộ hay không.”
Giống như có một quả sét đánh xuống đỉnh đầu Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh dại ra mà cùng Minh Châu liếc nhau.
Cũng khổ khi cô đoán trúng, Bách Lí Triều Hoa hơn nửa đêm, vừa không ngủ, cũng không đi xem “Kiều thê” đã lâu không gặp, còn gọi cô cùng Minh Châu tới, không ngờ là muốn kiểm tra bài tập của Minh Châu.
Ngu Phương Linh rất chột dạ. Bởi vì đã nhiều ngày, căn bản cô không dạy Minh Châu cái gì. Tâm tư của cô đều đặt lên người hàng giả cùng chuyện tìm kiếm mặt nạ Mẫu Đơn.
Hàng giả kia hiển nhiên là bị Úc Cẩm Huyền sắp xếp vào đây trộm thú Ngũ Độc, nàng mang bộ mặt của Ngu Phương Linh, Ngu Phương Linh lo lắng Bách Lí Triều Hoa vô ý, mắc mưu bị lừa, kết quả lại thương tổn chính mình.
Cô suy nghĩ, rốt cuộc làm sao mới có thể ở dưới tiền đề không bại lộ áo choàng của mình, nhắc nhở Bách Lí Triều Hoa, người hắn nhặt về chính là một quả bom nổ chậm.
Editor: Q17
- -----oOo------
Tác giả :
Tần Linh Thư