Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku
Chương 42: Phân định thắng thua
Trận đấu trở nên vô cùng kịch liệt trong mười phút cuối .Đội của King mặc dù thể lực không còn nhiều nhưng vẫn cắn răng thi đấu không cho phép bản thân gục ngã .Đây không còn là trận đấu của riêng Lạc Thần mà là danh dự của toàn độ .Đội của bọn nó lại càng không lùi bước .Họ dùng hết tất cả thể lực ,kỹ thuật ,sự tập trung của mình vào trận đấu .Tỉ số liên tục thay đổi trong ba phút .Từng giây từng phút vẫn trôi qua .Tỉ số hiện tại là 98 - 95 .Cách biệt chỉ còn ba điểm .
Bạch Thần dũng mãnh tấn công nhưng lúc nào cũng vướng phải Lam Thanh .Chênh lệch chiều cao rất nhiều nhưng điều đó cũng không trở thành lợi thế cho Bạch Lâm vì Lam Thanh có một lợi thế áp xuống lợi thế đó .Cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt đồng nghĩa với việc cơ thể nhẹ ,dễ di chuyển .
Giang Thiên cố gắng kiềm lại Lạc Thần .Ánh mắt nhìn Lam Thanh đang cố ngăn Bạch Lâm lại mà đăm chiêu .Lời nói lúc đó của nó ...
- Tôi có chuyện muốn nói với anh .
- Chuyện gì vậy ?- Giang Thiên hỏi .Nhìn vẻ mặt của nó cậu đoán là chuyện quan trọng lắm .
- Tôi...sắp hết sức rồi .
- Cô nói sao ?- Giang Thiên mở to mắt nhìn nó .Sao nó lại đột nhiên nói thế .
- Tôi sắp không trụ nổi rồi !- Lam Thanh nhẹ nhàng lặp lại .
- Tôi không hiểu .Chỉ mới mười phút thi đấu .Cho dù phải dùng nhiều sức đối đầu với Bạch Lâm hay thực hiện các đường truyền không thể nào lại...- Giang Thiên chợt nhận ra điều gì đó ,cậu nhìn xuống đôi giày của Lam Thanh .- Giày của cô giống bọn họ ?
- Ừm .Chân tôi lúc này đang run lên đây .Tôi không đảm bảo mình có thể thi đấu tốt được hay không ,cũng có thể tôi sẽ trở thành gánh nặng của các anh .- Lam Thanh xoay xoay cổ chân nói .
Giang Thiên không nghĩ điều đó là sự thật .Cậu vốn chỉ là suy đoán thôi không ngờ...
- Sao phải làm như vậy ?Cô có thể đổi giày mà .Tại sao lại giữ lại ?
- Hết cách rồi .Trong năm người chúng ta phải có một người hi sinh vì không thể đụng vào giày của Bạch Lâm được .Giày của cậu ta đặc biệt .Cậu ấy là tiền vệ chính nên lựa chọn tốt nhất là giày cổ cao còn của tất cả chúng ta đều là cổ thường .Không chỉ thế cậu ấy là cầu thủ chuyên nghiệp không lí nào lại không nhận ra sự thay đổi trong giày của mình .Với lại...tôi khác cỡ giày các anh .Cỡ của tôi nhỏ hơn .Còn bốn người các anh và bốn người bên kia có cỡ giày xêm xêm nhau nên khi thi đấu sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chân còn nếu là tôi thì chẳng thể thi đấu được đâu .Cho nên ít nhất tôi nghĩ mình là kẻ thích hợp .Mang một đôi giày vừa chân tôi có thể thi đấu bên cạnh các anh .Cho dù chỉ là năm hay phút .- Lam Thanh hơi cúi đầu nói ,giọng nhỏ dần khi nói .
Giang Thiên trầm mặc nhìn nó .Cô gái này không ngờ cũng có lúc nghiêm túc nhưng sự nghiêm túc này lại khiến cậu khó chịu .
- Cô nói với tôi chuyện này ý là không thể thi đấu được sao ?
- Không .Muốn thực hiện một kế hoạch thôi .Hai hiệp đầu đã cho họ thấy sự vô dụng của tôi mà lơ là chi bằng trong hiệp này tôi sẽ dốc hết sức khiến họ chú ý đến còn các anh chỉ cần ghi thêm điểm dành chiến thắng là được .Dù là cách một điểm thì cũng phải thắng .
- Tại sao cô lại cố chấp như vậy ?Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao ?- Giang Thiên nóng nảy gắt lên .Giọng cậu trở nên lạnh băng .- Chúng tôi không cần cô nữa .Dù không có cô bọn tôi vẫn sẽ chiến thắng .
- Tôi vẫn sẽ dốc sức thi đấu cho đến phút cuối cùng .- Lam Thanh kiên định nói .
- Đây chỉ là một trận đấu bình thường không quan trọng .Tôi không quan tâm .Danh tiếng của hội kỉ luật không dễ bị bôi xấu nên cô không cần phải nghiêm túc như thế !
- Đã vào trận đấu thì phải thi đấu đến phút cuối cùng .Có như vậy mới tôn trọng đối thủ cũng như đồng đội của mình .Tôi không thi đấu vì hội kỉ luật đơn giản vì không muốn đi ngược với nhân vật anime mà tôi ngưỡng mộ .Vậy thôi !- Lam Thanh nghiêng đầu cười nói .
- Thôi được rồi .Nhưng không được quá sức .Nếu đã đến giới hạn nhất định phải nói với tôi được chứ ?- Giang Thiên thỏa hiệp nói .Nhưng vẫn lo lắng cho nó .
- Được .
Khán đài bất ngờ ồ lên một tiếng lớn .
- Cậu ta vượt qua được Bạch Lâm kìa !
Lam Thanh dẫn bóng vượt qua Bạch Lâm tiến đến phần sân đối phương .Tốc độ không còn nhanh như trước nhưng cũng đủ để một thân dẫn bóng .Những thành viên còn lại ra sức kiềm lại bốn người kia .Bạch Lâm phóng hết tốc lực đuổi theo nó .Đến khi cậu ta tiến sát lại ,Lam Thanh dậm mạnh chân trái khựng lại ,Bạch Lâm theo quán tính phóng đến phía trước bốn năm bước .Lam Thanh cắn nhẹ môi bật lên ném bóng .Chỉ tiếc quả bóng chạm vào vành bóng bật ra bay vòng ngược lại sân bọn nó .
Giang Thiên chèn lên trước Lạc Thần đón lấy quả bóng .Lạc Thần chèn vai hạn chế sự di chuyển của cậu .
Lam Thanh đáp đất .Cổ chân truyền đến cơn đau .Lam Thanh dùng ánh mắt nhìn đến Giang Thiên .Nhất định phải vào .
Ánh mắt Giang Thiên xẹt qua tia sáng ,cậu lắc vai vượt qua Lạc Thần ,Giang Thiên dùng ánh mắt ra hiệu với ba chàng trai còn lại .Ba người bọn họ nhẹ gật đầu đổi vị trí .Ba người bọn họ rời khỏi người bị kèm ,Mỗi người một vị trí đúng chỗ có thể ghi ba điểm .
Giang Thiên nhẹ gật đầu với Lam Thanh .Lạc Thần nhanh chóng đuổi theo ,tay vươn ra cướp bóng :
- Tôi nhất định không cho cậu ghi điểm !
- Không phải cậu nói là được !- Giang Thiên chuyền bóng sang bên trái ,Tử Phong đón lấy ,cậu bật lên định ném thì Quân Du bật lên ,tay giơ vừa đúng vị trí cản bóng .
- Từ bỏ đi !
- Chỉ có chuyện này không thể theo cậu được .- Tử Phong rụt tay lại chuyền bóng về phía trước một chút ,vừa vặn Hạo Kỳ đón được .Cậu không vội ném mà chạy ra sát biên ,Lập Huân lập tức đuổi theo .Đội hình trên sân đấu đồng thời cũng đuổi theo trái bóng .Ngay lúc đó .Hạo Kỳ khựng lại truyền sang phía đối diện Lam Thanh chợt xuất hiện chụp lấy bóng .
- Tôi sẽ không cho cậu tác quái nữa !- Bạch Lâm giang hai tay chắn ngang .
- Tôi vẫn thích tác quái lắm .- Lam Thanh cố dùng giọng bình thường mang chút khiêu khích nói .
Lam Thanh chuyền bóng từ tay phải sang tay trái ,chân phải tiến lên một bước ,nhanh như cắt đưa bóng qua hai chân Bạch Lâm .Lam Thanh xoay người sang trái vượt qua .Quả bóng vừa lúc chạm với sàn nảy lên .Vừa đụng tới bóng Lam Thanh liền chuyền đến giữa sân .Giang Thiên dễ dàng đón lấy bật lên ném .Không còn ai ngăn cản được nữa ,cầu thủ đều bị kéo sang hai bên ,cậu chỉ việc nhắm thẳng rổ .Tỉ lệ ném vào thành công 100% .Quả bóng nhẹ nhàng vào rổ .Một cú ném ba điểm đem điểm hai bên hòa nhau .
- Hòa rồi !Hay quá !- Thiếu Đình và Vân Tường phấn khích reo lên .
- Chỉ cần ghi thêm một điểm thôi chúng ta sẽ thắng .- Khả Vi cũng vui không kém .
Bạch Lâm hơi ngẩn người ra .Kỹ thuật lúc nãy giống hệt với người đó .Bạch Lâm nhìn chằm chằm Lam Thanh đang vỗ tay ăn mừng cùng đồng đội .Không thể nào .Chắc mình nhìn lầm thôi .Gạt bỏ nghi hoặc trong lòng Bạch Lâm lên tinh thần thi đấu .
Thời gian chỉ còn lại hai phút .
Quả bóng hết chuyền từ tay người nay sang người khác ,từ tay đội này sang đội khác .Lam Thanh cắn răng cố gắng lê bước chân chạy .Vừa đau vừa mỏi .Nó cơ hồ chỉ muốn ngã sấp xuống sàn .Nhưng không thể ngã được .Chỉ cần cố gắng một chút thôi .
Bóng đến tay Đan Bảo .Cơ hội của bọn nó ,cơ hội cuối cùng .
- Ngăn cậu ta lại ngay !- Lạc Thần hô lên .
Phi Tuấn cố gắng đuổi theo .Lập Huân và Quân Du lập tức vây cậu lại .Đan Bảo âm thầm quan sát .Cậu phát hiện một đôi chân chạy tới .Đan Bảo chuyền bóng qua khe hở đến người đó .
Thời gian còn lại bốn mười giây .
Lam Thanh đầu óc đang mơ hồ bất ngờ nhận lấy quả bóng cam .Lam Thanh hơi tỉnh táo cố chạy nhanh qua chỗ Đan Bảo bị vây .Lạc Thần không biết rời Giang Thiên lúc nào chạy về bảo vệ rổ .Lam Thanh híp mắt lại .Chân trái khựng lại ,người cúi xuống lách sang một bên bỏ lại Lạc Thần .
Ánh mắt mọi người dõi theo từng chuyển động .Bạch Lâm mở to mắt nhìn lẩm bẩm :
- Là nó...
Không ngờ Lạc Thần lại bất ngờ vung tay tới .Lam Thanh vì né tránh mà không giữ được thăng bằng ,cả người như muốn ngã ra đằng sau .Ngay thời khắc ấy ,nó đấm bóng đến phía trước .Một bóng đen vụt đến .Đón lấy .Giang Thiên bật lên ,tay gập lại .
- Đừng mơ !- Cơ thể to lớn của Bạch Lâm chắn trước .Cậu ta bật lên ,tay vươn cao hơn cả tay Giang Thiên .Giang Thiên không hề nao núng .Tuy nhiên ,cậu lại bị phân tâm khi nghe tiếng Lam Thanh ngã xuống sàn .Quả bóng ném hai điểm quá cao ,đập vào bảng rổ rơi xuống .Thời gian cũng đã hết .
- Lam Thanh !- Giang Thiên bỏ mặc quả bóng nằm lăn lốc trên sàn chạy đến bên cạnh nó ,ngồi quỳ một chân lo lắng hỏi :
- Có sao ko ?
- Ko sao ...chỉ là mất thăng bằng thôi !- Lam Thanh nhắm một mắt nói .Nhưng khi chân cử động là có ngay một trận đau ập đến .Lam Thanh nheo mắt rên nhẹ .
- Đưa chân tôi xem !- Giang Thiên nắm một chân nó ,tháo giày và vớ ra ,một vết sưng to ở mắt cá ,cả bàn chân đều đỏ hồng cả lên .Ánh mắt Giang Thiên lộ tia phận nỗ lẫn đau lòng .- Tôi đã nói là không cần cố gắng mà !- Giang Thiên tức giận quát lên .
- Tôi xin lỗi !- Lam Thanh sợ hãi rụt người lại .
- Cậu ấy sao rồi ?- Ba chàng trai trên sân và bốn người trên khán đài vội chạy lại vây quanh .
- Chết tiệt !Chân bị thương rồi .Phòng y tế ở đâu ?
- Tôi dẫn cậu đi !- Hạo Kỳ nói .
- Các cậu định đi đâu ?- Lạc Thần vội ngăn lại .
- Tránh ra .- Giang Thiên bế Lam Thanh lên lạnh lùng nói với Lạc Thần .
- Kết quả chưa phân định .- Lạc Thần nhất quyết không tránh đi .
- Các cậu không thể thi đấu được tiếp nữa đâu .Các cậu không còn đủ sức thi đấu cho dù là năm phút hiệp phụ cũng không thể .Nếu các cậu muốn chân mình bị phế thì chúng tôi cũng không thể tiếp .Trận này hòa .- Đan Bảo nói rồi đẩy Lạc Thần sang một bên mở đường .
Lạc Thần còn định nói gì đó nhưng Quân Du đặt tay lên vai cậu ta nhẹ lắc đầu .Lạc Thần nhìn đến Lập Huân và Phi Tuấn trong họ kiệt sức hết cả .Cậu ta không cam tâm nghiến răng xiết chặt tay .
Cả nhóm đi chưa được năm bước ,Bạch Lâm đã lên tiếng :
- Khoan đã !
- Cậu còn muốn gì nữa ?- Giang Thiên không kiên nhẫn hỏi .
- Trần Gia Ngạo là gì với cậu ,tên nhóc kia ?- Bạch Lâm nhíu mày nhìn nó hỏi .
- Là anh trai tôi .Có vấn đề gì sao ?- Lam Thanh nhoài người lên hỏi .
- Ha ha ha .Quả nhiên đúng là kỹ thuật của anh ta .Kỹ thuật cậu dùng vượt qua tôi lúc nãy cùng kỹ thuật vượt qua Lạc Thần rất giống với kỹ thuật anh ta đã dùng để đánh bại tôi mấy năm trước .Bây giờ lại bại dưới tay em trai anh ta tôi không có gì phải xấu hổ .
- Ồ .- Lam Thanh ngạc nhiên .Ông anh tam tam nhà mình mà cũng lợi hại ghê .Mà ổng không lợi hại thì sao có đứa em họ như mình .
- Nhắn lại với anh ta .Tôi nhất định sẽ mạnh hơn anh ta gấp nhiều lần .
- Ờ .- Lam Thanh có chút bận tâm .Anh họ nhà mình bỏ bóng rổ lâu rồi .Có mạnh hơn là chuyện đương nhiên .Mà không biết ảnh còn nhớ một bại tướng không .Thậm chí bạn học mấy năm mà khi gặp lại anh ấy một chút cũng không nhận ra huống hồ...Thôi kệ mình chỉ làm người đưa tin thôi quản chi cho nhiều .
Giang Thiên liếc nhìn cậu ta rồi di bước chân cùng cả nhóm rời khỏi sân đấu .
Bạch Lâm cũng rời sân ,đi được vài bước cậu ta chợt nhớ .Trần Gia Ngạo không có em ruột ,anh ta chỉ một cô em gái họ .Anh ta đã từng nói thế .Vậy là sao ?Bạch Lâm gãi gãi đầu không hiểu .
Trong phòng y tế còn cao cấp như bệnh viện với đầy đủ thiết bị và bác sĩ giỏi .
Một nữ bác sĩ trung niên kiểm tra hai chân sưng đỏ của Lam Thanh một lát rồi nói :
- Cũng không có gì nghiêm trọng lắm .Bôi thuốc và băng bó chừng ba ngày sẽ ổn thôi .- Bác sĩ lấy một lọ thuốc đổ một chút lên chân nó rồi bôi đều .
- Thấy chưa tôi nói rồi mà .Tôi ổn cả .- Lam Thanh cười nói với Giang Thiên mặt đen sì .
- Một chút cũng không ổn .- Giang Thiên gằn từng tiếng .Bị vậy mà còn cười được .
- À mà còn phải hạn chế đi lại .Và hạn chế một số loại đồ ăn đó !- Bạc sĩ quấn xong băng dặn dò thêm .- Mỗi ngày nhớ thay thuốc và băng lại mới
Lam Thanh nghệt mặt ra .Nghe xong hai câu đầu nó hoàn toàn không nghe rõ câu sau .Hạn chế đi ,hạn chế ăn...người nào đó vừa nói ổn hét lên :
- KHÔNG ỔN CHÚT NÀO !!!
Một người như nó mà không thể đi lại thì làm sao chọc phá người khác để vượt qua những ngay không có truyện tranh .Làm sao có thể nốc hết thức ăn trong khi phải kiên dè .HOÀN TOÀN KHÔNG ỔN CHÚT NÀO !!! Nổi tâm Lam Thanh gào thét .
********************************
Chao tiếp theo : Ba ngày hạn chế đi lại .Bóng trắng bị ẩn xuất hiện lúc nửa đêm .Đón...xem...nha !
Bạch Thần dũng mãnh tấn công nhưng lúc nào cũng vướng phải Lam Thanh .Chênh lệch chiều cao rất nhiều nhưng điều đó cũng không trở thành lợi thế cho Bạch Lâm vì Lam Thanh có một lợi thế áp xuống lợi thế đó .Cơ thể nhỏ nhắn linh hoạt đồng nghĩa với việc cơ thể nhẹ ,dễ di chuyển .
Giang Thiên cố gắng kiềm lại Lạc Thần .Ánh mắt nhìn Lam Thanh đang cố ngăn Bạch Lâm lại mà đăm chiêu .Lời nói lúc đó của nó ...
- Tôi có chuyện muốn nói với anh .
- Chuyện gì vậy ?- Giang Thiên hỏi .Nhìn vẻ mặt của nó cậu đoán là chuyện quan trọng lắm .
- Tôi...sắp hết sức rồi .
- Cô nói sao ?- Giang Thiên mở to mắt nhìn nó .Sao nó lại đột nhiên nói thế .
- Tôi sắp không trụ nổi rồi !- Lam Thanh nhẹ nhàng lặp lại .
- Tôi không hiểu .Chỉ mới mười phút thi đấu .Cho dù phải dùng nhiều sức đối đầu với Bạch Lâm hay thực hiện các đường truyền không thể nào lại...- Giang Thiên chợt nhận ra điều gì đó ,cậu nhìn xuống đôi giày của Lam Thanh .- Giày của cô giống bọn họ ?
- Ừm .Chân tôi lúc này đang run lên đây .Tôi không đảm bảo mình có thể thi đấu tốt được hay không ,cũng có thể tôi sẽ trở thành gánh nặng của các anh .- Lam Thanh xoay xoay cổ chân nói .
Giang Thiên không nghĩ điều đó là sự thật .Cậu vốn chỉ là suy đoán thôi không ngờ...
- Sao phải làm như vậy ?Cô có thể đổi giày mà .Tại sao lại giữ lại ?
- Hết cách rồi .Trong năm người chúng ta phải có một người hi sinh vì không thể đụng vào giày của Bạch Lâm được .Giày của cậu ta đặc biệt .Cậu ấy là tiền vệ chính nên lựa chọn tốt nhất là giày cổ cao còn của tất cả chúng ta đều là cổ thường .Không chỉ thế cậu ấy là cầu thủ chuyên nghiệp không lí nào lại không nhận ra sự thay đổi trong giày của mình .Với lại...tôi khác cỡ giày các anh .Cỡ của tôi nhỏ hơn .Còn bốn người các anh và bốn người bên kia có cỡ giày xêm xêm nhau nên khi thi đấu sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chân còn nếu là tôi thì chẳng thể thi đấu được đâu .Cho nên ít nhất tôi nghĩ mình là kẻ thích hợp .Mang một đôi giày vừa chân tôi có thể thi đấu bên cạnh các anh .Cho dù chỉ là năm hay phút .- Lam Thanh hơi cúi đầu nói ,giọng nhỏ dần khi nói .
Giang Thiên trầm mặc nhìn nó .Cô gái này không ngờ cũng có lúc nghiêm túc nhưng sự nghiêm túc này lại khiến cậu khó chịu .
- Cô nói với tôi chuyện này ý là không thể thi đấu được sao ?
- Không .Muốn thực hiện một kế hoạch thôi .Hai hiệp đầu đã cho họ thấy sự vô dụng của tôi mà lơ là chi bằng trong hiệp này tôi sẽ dốc hết sức khiến họ chú ý đến còn các anh chỉ cần ghi thêm điểm dành chiến thắng là được .Dù là cách một điểm thì cũng phải thắng .
- Tại sao cô lại cố chấp như vậy ?Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao ?- Giang Thiên nóng nảy gắt lên .Giọng cậu trở nên lạnh băng .- Chúng tôi không cần cô nữa .Dù không có cô bọn tôi vẫn sẽ chiến thắng .
- Tôi vẫn sẽ dốc sức thi đấu cho đến phút cuối cùng .- Lam Thanh kiên định nói .
- Đây chỉ là một trận đấu bình thường không quan trọng .Tôi không quan tâm .Danh tiếng của hội kỉ luật không dễ bị bôi xấu nên cô không cần phải nghiêm túc như thế !
- Đã vào trận đấu thì phải thi đấu đến phút cuối cùng .Có như vậy mới tôn trọng đối thủ cũng như đồng đội của mình .Tôi không thi đấu vì hội kỉ luật đơn giản vì không muốn đi ngược với nhân vật anime mà tôi ngưỡng mộ .Vậy thôi !- Lam Thanh nghiêng đầu cười nói .
- Thôi được rồi .Nhưng không được quá sức .Nếu đã đến giới hạn nhất định phải nói với tôi được chứ ?- Giang Thiên thỏa hiệp nói .Nhưng vẫn lo lắng cho nó .
- Được .
Khán đài bất ngờ ồ lên một tiếng lớn .
- Cậu ta vượt qua được Bạch Lâm kìa !
Lam Thanh dẫn bóng vượt qua Bạch Lâm tiến đến phần sân đối phương .Tốc độ không còn nhanh như trước nhưng cũng đủ để một thân dẫn bóng .Những thành viên còn lại ra sức kiềm lại bốn người kia .Bạch Lâm phóng hết tốc lực đuổi theo nó .Đến khi cậu ta tiến sát lại ,Lam Thanh dậm mạnh chân trái khựng lại ,Bạch Lâm theo quán tính phóng đến phía trước bốn năm bước .Lam Thanh cắn nhẹ môi bật lên ném bóng .Chỉ tiếc quả bóng chạm vào vành bóng bật ra bay vòng ngược lại sân bọn nó .
Giang Thiên chèn lên trước Lạc Thần đón lấy quả bóng .Lạc Thần chèn vai hạn chế sự di chuyển của cậu .
Lam Thanh đáp đất .Cổ chân truyền đến cơn đau .Lam Thanh dùng ánh mắt nhìn đến Giang Thiên .Nhất định phải vào .
Ánh mắt Giang Thiên xẹt qua tia sáng ,cậu lắc vai vượt qua Lạc Thần ,Giang Thiên dùng ánh mắt ra hiệu với ba chàng trai còn lại .Ba người bọn họ nhẹ gật đầu đổi vị trí .Ba người bọn họ rời khỏi người bị kèm ,Mỗi người một vị trí đúng chỗ có thể ghi ba điểm .
Giang Thiên nhẹ gật đầu với Lam Thanh .Lạc Thần nhanh chóng đuổi theo ,tay vươn ra cướp bóng :
- Tôi nhất định không cho cậu ghi điểm !
- Không phải cậu nói là được !- Giang Thiên chuyền bóng sang bên trái ,Tử Phong đón lấy ,cậu bật lên định ném thì Quân Du bật lên ,tay giơ vừa đúng vị trí cản bóng .
- Từ bỏ đi !
- Chỉ có chuyện này không thể theo cậu được .- Tử Phong rụt tay lại chuyền bóng về phía trước một chút ,vừa vặn Hạo Kỳ đón được .Cậu không vội ném mà chạy ra sát biên ,Lập Huân lập tức đuổi theo .Đội hình trên sân đấu đồng thời cũng đuổi theo trái bóng .Ngay lúc đó .Hạo Kỳ khựng lại truyền sang phía đối diện Lam Thanh chợt xuất hiện chụp lấy bóng .
- Tôi sẽ không cho cậu tác quái nữa !- Bạch Lâm giang hai tay chắn ngang .
- Tôi vẫn thích tác quái lắm .- Lam Thanh cố dùng giọng bình thường mang chút khiêu khích nói .
Lam Thanh chuyền bóng từ tay phải sang tay trái ,chân phải tiến lên một bước ,nhanh như cắt đưa bóng qua hai chân Bạch Lâm .Lam Thanh xoay người sang trái vượt qua .Quả bóng vừa lúc chạm với sàn nảy lên .Vừa đụng tới bóng Lam Thanh liền chuyền đến giữa sân .Giang Thiên dễ dàng đón lấy bật lên ném .Không còn ai ngăn cản được nữa ,cầu thủ đều bị kéo sang hai bên ,cậu chỉ việc nhắm thẳng rổ .Tỉ lệ ném vào thành công 100% .Quả bóng nhẹ nhàng vào rổ .Một cú ném ba điểm đem điểm hai bên hòa nhau .
- Hòa rồi !Hay quá !- Thiếu Đình và Vân Tường phấn khích reo lên .
- Chỉ cần ghi thêm một điểm thôi chúng ta sẽ thắng .- Khả Vi cũng vui không kém .
Bạch Lâm hơi ngẩn người ra .Kỹ thuật lúc nãy giống hệt với người đó .Bạch Lâm nhìn chằm chằm Lam Thanh đang vỗ tay ăn mừng cùng đồng đội .Không thể nào .Chắc mình nhìn lầm thôi .Gạt bỏ nghi hoặc trong lòng Bạch Lâm lên tinh thần thi đấu .
Thời gian chỉ còn lại hai phút .
Quả bóng hết chuyền từ tay người nay sang người khác ,từ tay đội này sang đội khác .Lam Thanh cắn răng cố gắng lê bước chân chạy .Vừa đau vừa mỏi .Nó cơ hồ chỉ muốn ngã sấp xuống sàn .Nhưng không thể ngã được .Chỉ cần cố gắng một chút thôi .
Bóng đến tay Đan Bảo .Cơ hội của bọn nó ,cơ hội cuối cùng .
- Ngăn cậu ta lại ngay !- Lạc Thần hô lên .
Phi Tuấn cố gắng đuổi theo .Lập Huân và Quân Du lập tức vây cậu lại .Đan Bảo âm thầm quan sát .Cậu phát hiện một đôi chân chạy tới .Đan Bảo chuyền bóng qua khe hở đến người đó .
Thời gian còn lại bốn mười giây .
Lam Thanh đầu óc đang mơ hồ bất ngờ nhận lấy quả bóng cam .Lam Thanh hơi tỉnh táo cố chạy nhanh qua chỗ Đan Bảo bị vây .Lạc Thần không biết rời Giang Thiên lúc nào chạy về bảo vệ rổ .Lam Thanh híp mắt lại .Chân trái khựng lại ,người cúi xuống lách sang một bên bỏ lại Lạc Thần .
Ánh mắt mọi người dõi theo từng chuyển động .Bạch Lâm mở to mắt nhìn lẩm bẩm :
- Là nó...
Không ngờ Lạc Thần lại bất ngờ vung tay tới .Lam Thanh vì né tránh mà không giữ được thăng bằng ,cả người như muốn ngã ra đằng sau .Ngay thời khắc ấy ,nó đấm bóng đến phía trước .Một bóng đen vụt đến .Đón lấy .Giang Thiên bật lên ,tay gập lại .
- Đừng mơ !- Cơ thể to lớn của Bạch Lâm chắn trước .Cậu ta bật lên ,tay vươn cao hơn cả tay Giang Thiên .Giang Thiên không hề nao núng .Tuy nhiên ,cậu lại bị phân tâm khi nghe tiếng Lam Thanh ngã xuống sàn .Quả bóng ném hai điểm quá cao ,đập vào bảng rổ rơi xuống .Thời gian cũng đã hết .
- Lam Thanh !- Giang Thiên bỏ mặc quả bóng nằm lăn lốc trên sàn chạy đến bên cạnh nó ,ngồi quỳ một chân lo lắng hỏi :
- Có sao ko ?
- Ko sao ...chỉ là mất thăng bằng thôi !- Lam Thanh nhắm một mắt nói .Nhưng khi chân cử động là có ngay một trận đau ập đến .Lam Thanh nheo mắt rên nhẹ .
- Đưa chân tôi xem !- Giang Thiên nắm một chân nó ,tháo giày và vớ ra ,một vết sưng to ở mắt cá ,cả bàn chân đều đỏ hồng cả lên .Ánh mắt Giang Thiên lộ tia phận nỗ lẫn đau lòng .- Tôi đã nói là không cần cố gắng mà !- Giang Thiên tức giận quát lên .
- Tôi xin lỗi !- Lam Thanh sợ hãi rụt người lại .
- Cậu ấy sao rồi ?- Ba chàng trai trên sân và bốn người trên khán đài vội chạy lại vây quanh .
- Chết tiệt !Chân bị thương rồi .Phòng y tế ở đâu ?
- Tôi dẫn cậu đi !- Hạo Kỳ nói .
- Các cậu định đi đâu ?- Lạc Thần vội ngăn lại .
- Tránh ra .- Giang Thiên bế Lam Thanh lên lạnh lùng nói với Lạc Thần .
- Kết quả chưa phân định .- Lạc Thần nhất quyết không tránh đi .
- Các cậu không thể thi đấu được tiếp nữa đâu .Các cậu không còn đủ sức thi đấu cho dù là năm phút hiệp phụ cũng không thể .Nếu các cậu muốn chân mình bị phế thì chúng tôi cũng không thể tiếp .Trận này hòa .- Đan Bảo nói rồi đẩy Lạc Thần sang một bên mở đường .
Lạc Thần còn định nói gì đó nhưng Quân Du đặt tay lên vai cậu ta nhẹ lắc đầu .Lạc Thần nhìn đến Lập Huân và Phi Tuấn trong họ kiệt sức hết cả .Cậu ta không cam tâm nghiến răng xiết chặt tay .
Cả nhóm đi chưa được năm bước ,Bạch Lâm đã lên tiếng :
- Khoan đã !
- Cậu còn muốn gì nữa ?- Giang Thiên không kiên nhẫn hỏi .
- Trần Gia Ngạo là gì với cậu ,tên nhóc kia ?- Bạch Lâm nhíu mày nhìn nó hỏi .
- Là anh trai tôi .Có vấn đề gì sao ?- Lam Thanh nhoài người lên hỏi .
- Ha ha ha .Quả nhiên đúng là kỹ thuật của anh ta .Kỹ thuật cậu dùng vượt qua tôi lúc nãy cùng kỹ thuật vượt qua Lạc Thần rất giống với kỹ thuật anh ta đã dùng để đánh bại tôi mấy năm trước .Bây giờ lại bại dưới tay em trai anh ta tôi không có gì phải xấu hổ .
- Ồ .- Lam Thanh ngạc nhiên .Ông anh tam tam nhà mình mà cũng lợi hại ghê .Mà ổng không lợi hại thì sao có đứa em họ như mình .
- Nhắn lại với anh ta .Tôi nhất định sẽ mạnh hơn anh ta gấp nhiều lần .
- Ờ .- Lam Thanh có chút bận tâm .Anh họ nhà mình bỏ bóng rổ lâu rồi .Có mạnh hơn là chuyện đương nhiên .Mà không biết ảnh còn nhớ một bại tướng không .Thậm chí bạn học mấy năm mà khi gặp lại anh ấy một chút cũng không nhận ra huống hồ...Thôi kệ mình chỉ làm người đưa tin thôi quản chi cho nhiều .
Giang Thiên liếc nhìn cậu ta rồi di bước chân cùng cả nhóm rời khỏi sân đấu .
Bạch Lâm cũng rời sân ,đi được vài bước cậu ta chợt nhớ .Trần Gia Ngạo không có em ruột ,anh ta chỉ một cô em gái họ .Anh ta đã từng nói thế .Vậy là sao ?Bạch Lâm gãi gãi đầu không hiểu .
Trong phòng y tế còn cao cấp như bệnh viện với đầy đủ thiết bị và bác sĩ giỏi .
Một nữ bác sĩ trung niên kiểm tra hai chân sưng đỏ của Lam Thanh một lát rồi nói :
- Cũng không có gì nghiêm trọng lắm .Bôi thuốc và băng bó chừng ba ngày sẽ ổn thôi .- Bác sĩ lấy một lọ thuốc đổ một chút lên chân nó rồi bôi đều .
- Thấy chưa tôi nói rồi mà .Tôi ổn cả .- Lam Thanh cười nói với Giang Thiên mặt đen sì .
- Một chút cũng không ổn .- Giang Thiên gằn từng tiếng .Bị vậy mà còn cười được .
- À mà còn phải hạn chế đi lại .Và hạn chế một số loại đồ ăn đó !- Bạc sĩ quấn xong băng dặn dò thêm .- Mỗi ngày nhớ thay thuốc và băng lại mới
Lam Thanh nghệt mặt ra .Nghe xong hai câu đầu nó hoàn toàn không nghe rõ câu sau .Hạn chế đi ,hạn chế ăn...người nào đó vừa nói ổn hét lên :
- KHÔNG ỔN CHÚT NÀO !!!
Một người như nó mà không thể đi lại thì làm sao chọc phá người khác để vượt qua những ngay không có truyện tranh .Làm sao có thể nốc hết thức ăn trong khi phải kiên dè .HOÀN TOÀN KHÔNG ỔN CHÚT NÀO !!! Nổi tâm Lam Thanh gào thét .
********************************
Chao tiếp theo : Ba ngày hạn chế đi lại .Bóng trắng bị ẩn xuất hiện lúc nửa đêm .Đón...xem...nha !
Tác giả :
Shuuya