Hồi Mộng Khuynh Tình
Chương 12
Căn phòng hôn ám, màn trướng lay động, ẩn nhẫn trong không khí là tiếng thở dốc và tiếng gầm nhẹ thô thanh.
"A....."
Rên rỉ kiều mị, Đào Phi Ngôn lắc đầu, không chịu nổi sức ép mà đẩy người bên trên ra. Tựa hồ bị động tác này của hắn chọc giận, y nhếch miệng cười dữ tợn, cúi người cắn xé lên lồng ngực gầy yếu bên dưới, tay cũng vô cùng tàn nhẫn mà bấm mạnh lên đỉnh của dục vọng nam tính. Đào Phi Ngôn hét thảm.
Tra tấn bất tận, hạ thể bị chơi đùa nhiễm đỏ một tầng vải khiến cho Đào Phi Ngôn chết lặng. Hắn mới nghĩ không ra, hắn rốt cuộc là đã làm gì mà chọc giận đến người này, chẳng phải kể từ khi chuyển đến sống cùng Bạch Lãng Vân, hắn đã an phận hơn rồi sao?
Đào Phi Ngôn tái mặt, dường như nghĩ ra chuyện gì đó mà mặt cắt không còn chút máu.
"Biết mình sai ở đâu rồi?"
Trầm thấp tà tính mang theo tia giễu cợt khiến cho lòng người run rẩy. Bạch Tư Mạc ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc đâm mạnh về phía trước.
"Ưm..... A......"
Đào Phi Ngôn thống khổ bật ra tiếng rên, môi bị cắn đến chảy máu cũng không đau bằng hạ thân bên dưới chịu sự giày xéo.
Bạch Tư Mạc híp mắt hưởng thụ nội bích ẩm ướt, y gác hai chân Đào Phi Ngôn lên vai tiếp tục ra vào tạo thành âm thanh nhớp nhó tục tĩu, một bên lười biếng mở miệng.
"Thứ nhất, ngươi không nên quên đi thân phận của mình mà đắm chìm trong đó. Thứ nhì, ngươi không nên quên đi mục đích cũng như lí do mà người đang ở đây. Và cuối cùng..." Bạch Tư Mạc híp mắt, sắc mặt lạnh lùng nhìn người bên dưới đã muốn cắn nát môi mình, không một chút thương tiếc động thân thúc sâu vào khối cơ thể đã chịu đủ giày vò. Đào Phi Ngôn há miệng nhưng không phát ra một âm thanh nào, cảm thấy trước mắt như dâng lên từng trận đen tối, thiếu chút nữa đã đoạn khí mà ngất xỉu, nhưng đó vẫn chẳng là gì so với những lời thủ thỉ tựa như ác ma đang thấp vờn bên tai:"Ngươi không nên yêu y!"
Thân thể Đào Phi Ngôn run lên, hai chân không thể khép lại bị bày ra thành một tư thế dâm đãng, tính khi đỏ sậm "nhóp nhép" đi ra mang theo máu và tinh dịch hỗn hợp, cứ thế ác ý bắn hết lên mặt hắn. Bạch Tư Mạc cười tà, cúi người gặm cắn đầu ngực đã chịu đủ sức ép.
"Thế nào, vẫn là ta so với tên lãng hoá kia mang đến cho ngươi nhiều khoái cảm hơn đi? Ta cá là đến đầu móng tay của ngươi y cũng chưa từng chạm tới, cũng khó trách, ngay cả tên ăn mày hạ tiện nhất còn có thể thượng ngươi được, vậy thì một người bẩm sinh yêu quyền quý như y sao có thể khinh thường mà ghé mắt đến."
"Hức..!" Lần nữa chôn dục vọng vào khối mị thịt bên dưới, Đào Phi Ngôn cong người đau đớn mở ra thân thể tiếp nhận Bạch Tư Mạc, cực lực chống chọi với thân thể đã suy yếu đến cực điểm.
"Đào Phi Ngôn, nhớ kĩ giáo huấn của ngày hôm nay, nếu có một ngày ta nhận ra ngươi đối với ta không còn công dụng nữa, lần sau trên chiếc giường này, có lẽ sẽ là một khối thi thể cũng không biết chừng."
Đào Phi Ngôn tái mặt, Bạch Tư mặc lại cúi xuống, trao cho hắn nụ hôn triền miên ôn nhu nhưng lại rét căm tận đáy lòng.....
"A....."
Rên rỉ kiều mị, Đào Phi Ngôn lắc đầu, không chịu nổi sức ép mà đẩy người bên trên ra. Tựa hồ bị động tác này của hắn chọc giận, y nhếch miệng cười dữ tợn, cúi người cắn xé lên lồng ngực gầy yếu bên dưới, tay cũng vô cùng tàn nhẫn mà bấm mạnh lên đỉnh của dục vọng nam tính. Đào Phi Ngôn hét thảm.
Tra tấn bất tận, hạ thể bị chơi đùa nhiễm đỏ một tầng vải khiến cho Đào Phi Ngôn chết lặng. Hắn mới nghĩ không ra, hắn rốt cuộc là đã làm gì mà chọc giận đến người này, chẳng phải kể từ khi chuyển đến sống cùng Bạch Lãng Vân, hắn đã an phận hơn rồi sao?
Đào Phi Ngôn tái mặt, dường như nghĩ ra chuyện gì đó mà mặt cắt không còn chút máu.
"Biết mình sai ở đâu rồi?"
Trầm thấp tà tính mang theo tia giễu cợt khiến cho lòng người run rẩy. Bạch Tư Mạc ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc đâm mạnh về phía trước.
"Ưm..... A......"
Đào Phi Ngôn thống khổ bật ra tiếng rên, môi bị cắn đến chảy máu cũng không đau bằng hạ thân bên dưới chịu sự giày xéo.
Bạch Tư Mạc híp mắt hưởng thụ nội bích ẩm ướt, y gác hai chân Đào Phi Ngôn lên vai tiếp tục ra vào tạo thành âm thanh nhớp nhó tục tĩu, một bên lười biếng mở miệng.
"Thứ nhất, ngươi không nên quên đi thân phận của mình mà đắm chìm trong đó. Thứ nhì, ngươi không nên quên đi mục đích cũng như lí do mà người đang ở đây. Và cuối cùng..." Bạch Tư Mạc híp mắt, sắc mặt lạnh lùng nhìn người bên dưới đã muốn cắn nát môi mình, không một chút thương tiếc động thân thúc sâu vào khối cơ thể đã chịu đủ giày vò. Đào Phi Ngôn há miệng nhưng không phát ra một âm thanh nào, cảm thấy trước mắt như dâng lên từng trận đen tối, thiếu chút nữa đã đoạn khí mà ngất xỉu, nhưng đó vẫn chẳng là gì so với những lời thủ thỉ tựa như ác ma đang thấp vờn bên tai:"Ngươi không nên yêu y!"
Thân thể Đào Phi Ngôn run lên, hai chân không thể khép lại bị bày ra thành một tư thế dâm đãng, tính khi đỏ sậm "nhóp nhép" đi ra mang theo máu và tinh dịch hỗn hợp, cứ thế ác ý bắn hết lên mặt hắn. Bạch Tư Mạc cười tà, cúi người gặm cắn đầu ngực đã chịu đủ sức ép.
"Thế nào, vẫn là ta so với tên lãng hoá kia mang đến cho ngươi nhiều khoái cảm hơn đi? Ta cá là đến đầu móng tay của ngươi y cũng chưa từng chạm tới, cũng khó trách, ngay cả tên ăn mày hạ tiện nhất còn có thể thượng ngươi được, vậy thì một người bẩm sinh yêu quyền quý như y sao có thể khinh thường mà ghé mắt đến."
"Hức..!" Lần nữa chôn dục vọng vào khối mị thịt bên dưới, Đào Phi Ngôn cong người đau đớn mở ra thân thể tiếp nhận Bạch Tư Mạc, cực lực chống chọi với thân thể đã suy yếu đến cực điểm.
"Đào Phi Ngôn, nhớ kĩ giáo huấn của ngày hôm nay, nếu có một ngày ta nhận ra ngươi đối với ta không còn công dụng nữa, lần sau trên chiếc giường này, có lẽ sẽ là một khối thi thể cũng không biết chừng."
Đào Phi Ngôn tái mặt, Bạch Tư mặc lại cúi xuống, trao cho hắn nụ hôn triền miên ôn nhu nhưng lại rét căm tận đáy lòng.....
Tác giả :
Vô Lệ Công Tử