Hội Chứng Peter Pan
Chương 9: Hành hung có báo trước (9)
Muốn tìm một cơ hội nhắc nhở Lăng Thản quả thật không dễ dàng. Nhất là khi Đỗ An Na cho rằng cô sẽ làm chuyện gì đó vô cùng đáng sợ đến mức không thể cứu vãn với Lăng Thản nên gần như đi theo cô không rời suốt 24 tiếng đồng hồ. Vất vả lắm mới chờ được lúc Đỗ An Na đi vệ sinh, Thẩm Đình Huyên liền thay quần áo rồi đi sang gõ cửa phòng nghỉ bên cạnh.
Người mở cửa là trợ lý của Lăng Thản, mái tóc ngắn được nhuộm thành màu hồng phấn xinh xắn. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy người ở bên ngoài là Thẩm Đình Huyên, trên mặt cô gái lập tức lộ ra vẻ khó xử: “Chị, sao chị lại đến đây vậy…”
Thẩm Đình Huyên cười lễ phép, “Tôi có thể vào không? Đứng ở cửa nói chuyện thì không tiện lắm.”
Trợ lý do dự trong chốc lát, trùng hợp lúc này Lăng Thản ở trong lên tiếng hỏi nên cô ấy trả lời rồi mới mở cửa ra, nụ cười trên mặt cũng thân thiết hơn một tí: “Chị, thật ngại quá, lúc nãy anh Lăng đang thay quần áo nên không tiện.”
Thẩm Đình Huyên chỉ gật đầu mà không ừ hử gì cả.
Lăng Thản đang đứng trước gương sửa sang trang phục diễn. Anh ta mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, từng đường nét từ bả vai đến cánh tay đều phẳng phiu. Anh ta nhìn thấy Thẩm Đình Huyên tiến vào thì nở nụ cười: “Cô uống nước trái cây không? Phỉ Phỉ vừa ép mấy quả cam, mới nói sẽ mang qua cho cô đó.”
“Cảm ơn, nhưng mà tôi kiêng đồ chua.” Thẩm Đình Huyên nói rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Lăng Thản không nhanh không chậm sửa sang cổ áo và tay áo của mình, cố gắng khiến các chi tiết nhỏ hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được. Nói thật thì vai anh ta rộng, eo thon, chân lại dài, giống như một cái giá treo quần áo vậy, cho nên dù có khoác lên trải giường thì vẫn đẹp hơn những người khác.
“Cô thật sự tức giận à?” Không đợi cô nói ra lý do mình đến đây, Lăng Thản đã hỏi trước.
Anh ta hỏi rất thản nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười, giống như đang nói về chuyện thời tiết vậy, vừa ung dung lại vừa có chút tùy ý.
“Ừ.” Thẩm Đình Huyên vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Rất tức giận, cảm thấy anh vừa giả dối lại vừa nhàm chán, là một người cực kỳ phiền phức.”
Lăng Thản cúi đầu cười, “Lời đánh giá này của cô cũng đủ thấp đấy.” Ngay sau đó lại hỏi: “Vậy có phải cô đến tìm tôi tính sổ không? Nếu là vậy thì hiện giờ tôi chịu đòn nhận tội còn kịp không?”
Thẩm Đình Huyên lắc đầu, “Tôi vốn muốn nói với anh hai câu, nhưng giờ thấy anh như vậy, tôi cảm thấy không còn quan trọng nữa. Loại scandal này, dù tôi có bằng lòng hay không, có cần hay không, thậm chí anh có bằng lòng hay không cũng đâu có quan trọng mấy, chẳng qua chỉ xem anh có cần hay không thôi. Cho dù bây giờ tôi trở mặt và lật bàn ngay tại đây, đợi đến lần sau anh yêu cầu, chẳng lẽ anh thật sự có thể từ bỏ sao?”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ nói vậy nên Lăng Thản không khỏi nhướng mày: “Vậy cô đến đây là vì?”
“Đương nhiên là để nói cho anh biết rằng tôi không vui và bất luận xuất phát từ lý do gì thì làm việc này cũng sẽ khiến người khác khinh thường, bây giờ tôi rất ghét anh, cho nên sẽ không cho anh sắc mặt tốt đâu —— Anh thấy tôi có giống kiểu người dù không vui cũng phải nhịn, giả bộ như không có chuyện gì nói “Tôi hiểu mà, tôi thông cảm cho anh” không?”
Ý cười trên mặt Lăng Thản thoáng dập tắt, anh ta nhìn chăm chú vào mắt cô qua gương, thật lâu sau, anh ta bỗng nhiên vuốt lại tóc trên trán, mím môi nói một câu: “Xin lỗi.”
“Không sao, tôi không cần.” Thẩm Đình Huyên đứng lên, “Fan CP của tôi có khi còn nhiều hơn anh tưởng tượng, thậm chí còn rất quyết liệt, nên nếu tôi là anh, tôi sẽ cẩn thận giữ mình an toàn.”
Lăng Thản chớp mắt, động tác nhỏ đầy nữ tính như vậy mà anh ta làm rất tự nhiên, nhưng vẫn không che lấp được vẻ cười khổ dưới đáy mắt: “Đây có được xem là một kiểu quan tâm khác không?”
“Đây chính là quan tâm. Tuy tôi rất chướng mắt việc làm của anh nhưng cũng không hy vọng anh sẽ thật sự xảy ra chuyện gì, —— Nhất là khi nguyên nhân có thể liên quan đến tôi.” Thẩm Đình Huyên thốt ra từng chữ một cách rõ ràng, giống như những viên trân châu nện mạnh xuống đất. Sau đó nhẹ nhàng đi lướt qua anh, xoay người trở về phòng nghỉ của mình.
***
Mặc dù chuyện tai nạn xe đã qua được mấy ngày, nhưng trước cửa bệnh viện số Ba của thành phố X vẫn có rất nhiều phóng viên ngồi canh, thậm chí còn có phóng viên đóng giả thành bệnh nhân đến khám, muốn trà trộn vào phòng bệnh của Đường Miểu Miểu nhưng may là có người phát hiện kịp thời nên đã ngăn lại.
Ở cửa phòng bệnh, Túc Hải giơ thẻ cảnh sát của mình ra, người đại diện của Đường Miểu Miểu cầm lấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, chỉ vào dòng chữ “Đội điều tra Trọng án” trên thẻ, nghi ngờ hỏi: “Miểu Miểu của chúng tôi chỉ bị thương do tai nạn xe bình thường thôi, không đến mức kinh động đến các người chứ?”
“Có phải vụ tai nạn bình thường hay không thì anh rõ hơn tôi.” Túc Hải nhìn anh ta một cái, lấy thẻ cảnh sát trong tay anh ta về, “Bây giờ các vụ án đang được hợp lại để điều tra nên tôi mặc kệ cô Đường có thân phận gì thì cũng phải có nghĩa vụ phối hợp điều tra. —— Phiền anh mở cửa ra.”
Tâm trạng của Đường Miểu Miểu đang nằm trên giường bệnh tốt đến bất ngờ. Mặc dù cổ vẫn đang được cố định tránh cô ta vô tình làm tổn thương xương quai xanh lần nữa, trên trán cũng dán băng gạc, cánh tay đặt bên ngoài chăn vẫn còn mấy vết trầy xước nhưng thoạt nhìn cô ta cũng không quan tâm lắm.
Lúc Túc Hải bước vào thì cô ta đang chơi di động, không biết đang chơi trò gì mà tiếng nhạc leng ka leng keng không ngừng vang lên, phát hiện có người đến gần, cô ta mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua khe hở trên cửa: “Hồ ly, đây là ai vậy?”
Người đại diện bị gọi là “Hồ ly” vừa rửa sạch một mâm táo trong toilet, sau đó bưng ra ngoài và đặt lên bàn trà nhỏ, “Đây là cảnh sát Túc thuộc Đội điều tra Trọng án của thành phố chúng ta, đến đây để hỏi tình huống lúc đó. Cảnh sát Túc, anh ăn táo không?”
Túc Hải từ chối rồi đơn giản thuật lại lý do mình đến đây cho Đường Miểu Miểu nghe.
Đường Miểu Miểu “chậc” một tiếng, “Chỉ là một chuyện cỏn con thôi mà mấy người còn muốn tôi nói mấy lần nữa? Hơn nữa không phải các anh đã kết án rồi à, sao còn chưa xong nữa vậy?”
“Tại Cảnh sát Túc sợ sẽ có sơ hở gì đó, để tránh chuyện không may nên mới đến hỏi lại. Dù sao em cũng là nhân vật của công chúng mà, đang yên lành đột nhiên bị thương không biết đã khiến bao nhiêu người đau lòng đó.” Người đại diện vội nói, đồng thời nháy mắt với Túc Hải, hiển nhiên là không muốn anh nói thêm gì nữa.
“Miểu Miểu, ăn táo đi, bác sĩ nói em phải bổ sung thêm vitamin đó.”
“Em không ăn.” Đường Miểu Miểu lộ ra vẻ ghét bỏ, “Anh rửa trái cây ở trong toilet, em tuyệt đối không ăn!”
Người đại diện đành phải nhượng bộ: “Vậy anh gọt vỏ có được không?”
“…… Em chỉ ăn một nửa thôi.”
“Được, một nửa thì một nửa.”
Túc Hải ho khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, Đường Miểu Miểu miễn cưỡng đặt di động xuống, dời mắt nhìn sang Túc Hải quan rồi sát anh một cách kỹ lưỡng: “Tôi thật sự không muốn nói nhiều với cảnh sát mấy người, chuyện gì cũng làm không xong mà thủ tục thì rườm rà. Mấy ngày nay đã có bao nhiêu người đến rồi? Bộ chưa từng thấy minh tinh gặp chuyện không may rồi nằm viện à? Các người đang đi xem triển lãm hả, có mua vé chưa?”
Cô ta đảo mắt, dáng vẻ này thế mà lại có vài phần nghịch ngợm đáng yêu, cũng không thèm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của người đại diện bên cạnh, nói tiếp: “Chỉ có điều với anh thì tôi có thể nhịn một chút vì anh đẹp trai. Thế nên có chuyện gì thì anh hỏi mau đi, hỏi xong để tôi còn chơi game nữa.”
Thật ra đoạn đối thoại sau đó Túc Hải đã xem qua trong tài liệu rồi.
Đi ăn với bạn, có uống ít rượu, bởi vì hôm sau còn phải đóng phim nên đã lái xe về đoàn phim và không dẫn trợ lý đi theo. Xe đang chạy thì nghe thấy một tiếng động lớn, xe mất thăng bằng lao vào lề đường, sau đó cả người nhào thẳng về phía trước, xương quai xanh đập vào tay lái đến đau nhức, may có túi khí bung ra nên không xảy ra chuyện gì lớn.
“Cô cho là nguyên nhân gì đã dẫn đến vụ tai nạn này?” Túc Hải cân nhắc hỏi.
Đường Miểu Miểu vươn một tay khảy tóc trên trán, thờ ơ đáp, “Do uống nhiều quá. Hơn nữa chiếc xe kia của tôi cũng không tốt, mới bao lâu không chạy thôi mà đã bị nổ bánh xe rồi, đúng là xui xẻo mà! Lần trước tôi cũng đã nói là muốn mua xe mới, cũng không mắc lắm, khoảng ba trăm vạn.” Cô vừa nói vừa nhìn người đại diện một cách sâu xa, “Nếu như tiếc chút tiền này thì tôi tự mua cũng được mà?”
Đầu bút của Túc Hải hơi dừng lại, “Đã bao lâu cô không chạy chiếc xe đó rồi?”
“Chắc là nửa năm?” Đường Miểu Miểu nói, “Xe này tôi mua lúc còn đi học, sau này do bay tới bay lui để quay phim nên không có thời gian chạy. Nếu không phải lần này quay ở thành phố thì tôi cũng không nghĩ đến nó đâu.”
“Nửa năm nay cô chưa từng đi bảo trì lần nào sao? Thông thường xe đỗ ở đâu? Cô có xe bảo mẫu màm sao hôm xảy ra chuyện lại nghĩ đến việc tự lái xe ra ngoài?”
“Chú cảnh sát à, anh có biết tôi nổi đến mức nào không?” Đường Miểu Miểu đột nhiên hỏi một câu, không đợi Túc Hải nhíu mày đã đắc ý nói tiếp, “Tôi chính là kiểu nổi tiếng đến mức ai cũng muốn biết hướng đi của tôi đó. Muốn biết hôm nay tôi ở đâu, ngày mai sẽ đi đâu, cho nên những tên paparazzi đó đã sớm biết tin tức về chiếc xe bảo mẫu của tôi rồi. Tôi chỉ muốn tối ra ngoài gặp bạn, ăn cơm nói chuyện phiếm để thả lỏng một chút nên không muốn bị đi theo và chụp hình, vì vậy chắc chắn không thể ngồi xe bảo mẫu ra ngoài được! Còn chuyện bảo trì tôi đã quên mất rồi… Biết đâu có bảo trợ lý đi làm nhưng bọn họ lười biếng chăng? Nói thật thì chiếc xe cùi kia tôi đã muốn vứt lâu rồi, còn bảo trì làm gì chứ?”
“Vậy ngày thường chiếc xe kia đỗ ở đâu? Cô lái đến đoàn phim khi nào và đỗ ở nơi nào trong phim trường?”
“Bình thường tôi đỗ ở nhà để xe trong tiểu khu của chúng tôi. Chắc là tôi đã bảo người lái đến lúc vừa vào đoàn phim đó. Dù sao xe bảo mẫu quá nổi bật, có lúc tôi muốn ra ngoài cũng không được, hồ ly cũng không cho, vậy để tôi tự lái xe cho xong. Thường thì tôi đỗ ở bãi đỗ xe nhỏ ở cổng phía tây của phim trường, chỗ đó không có người nên tiện lắm.”
“Lần gần nhất cô lái chiếc xe này là khi nào? Lúc đó cô có phát hiện vấn đề gì không?”
“Anh hỏi hồ ly đi, anh ấy lái tới mà.”
Túc Hải dời mắt sang người đại diện, người đại diện cười khổ một tiếng, “Là tôi lái. Miểu Miểu nói cần dùng xe nên tôi mới lái đến phim trường cho cô ấy, chắc là khoảng một tháng trước, lúc đó đoàn phim mới khai máy được vài ngày. Lúc đó chắc chắn không có vấn đề gì cả, vì nếu có thì tôi không thể lái qua cho Miểu Miểu được, chỉ là thấy lâu rồi không lái nên xe hơi dơ, bám toàn bụi, trông rất xấu nên tôi còn bảo nhân lúc rảnh sẽ mang nó đi rửa…”
“Cho tôi ngắt lời nhé.” Đường Miểu Miểu nói tiếp, “Bởi vì nó dính bụi và không dễ thấy nên mới tốt đó, đỗ giữa một đống xe cũng không thấy nổi bật, thế mới tiện cho tôi chứ. Ai ngờ lại xui xẻo như vậy, mới chạy có một tháng mà lốp xe đã có vấn đề rồi.”
Túc Hải không lên tiếng mà viết xuống sổ tay một câu “Không loại trừ khả năng nghi phạm đã làm hỏng lốp xe.”
***
Túc Hải ngồi trong xe, hai tay đặt trên tay lái, ngón trỏ tay phải bất giác vuốt ve tới lui, trên ghế phụ là tài liệu của Tô Định.
Sau khi rời khỏi chỗ của Đường Miểu Miểu, anh lại đến thăm nạn nhân đầu tiên trong vụ án này, nhưng vẫn không thu được tin tức có ích nào.
Tên thật của “Cô Tưởng uống trà nghe diễn” là Tưởng Vi, năm nay 23 tuổi, làm thiết kế tại một công ty quảng cáo. Lúc xảy ra chuyện cô ấy vừa mới đón sinh nhật xong. Dựa theo trí nhớ của cô ấy thì hôm đó cô ra ngoài tụ tập với bạn bè, bởi vì đã lâu rồi mọi người không gặp nhau nên kết thúc muộn hơn so với bình thường. Sau khi kết thúc, cô thấy mình uống hơi nhiều nên muốn đi hóng gió cho tỉnh táo một chút, bèn từ chối không quá giang xe của bạn mà muốn đi bộ một lát rồi mới bắt xe về.
Địa điểm tụ tập nằm trong một con ngõ nhỏ, bởi vì đêm đã khuya nên cửa hàng hai bên đều đã đóng cửa, chỉ có đèn đường vẫn sáng. Tưởng Vi luôn lớn gan nên cũng không quan tâm mà còn lấy điện thoại ra chụp hai tấm, sau đó cô thấy nghi phạm đang vội vã đi về phía mình qua màn hình điện thoại. Lúc đầu cô cho rằng đối phương chỉ đi ngang qua thôi, chờ đến khi nghi phạm đến gần thì cũng chỉ thấy hắn đội mũ lưỡi trai, vành nón kéo rất thấp, trên mặt cũng đeo chiếc khẩu trang màu đen dùng trong mùa đông, bấy giờ mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lúc này nghi phạm đã cách cô rất gần rồi nên gần như là ngay lập tức khống chế hành động của cô, rồi lại còn dùng khăn lông tẩm thuốc mê đã chuẩn bị sẵn bịt kín miệng và mũi khiến cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại, Tưởng Vi phát hiện mình đã bị ném vào một nơi duỗi tay không thấy năm ngón, tối vô cùng, hoàn toàn không có một tia sáng, hơn nữa tay chân còn bị trói chặt, nhưng miệng thì lại không bị bịt. Cô to một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại mà chỉ có mấy con chó hoang phụ họa cô, phát ra tiếng kêu thê lương trong màn đêm tĩnh mịch. Sau đó cô không dám la nữa vì sợ sẽ dẫn chó đến cắn mình. Cô cứ khóc mãi khóc mãi rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Mãi đến sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, tiếp tục lên tiếng kêu cứu, lúc này mới có người phát hiện rồi cứu cô ra.
Miêu tả của Tưởng Vi về nghi phạm gần như không có giá trị, đàn ông, dáng người trung bình, cao khoảng 1m75, bởi vì che chắn kín mít và lại tấn công từ phía sau nên cô ấy không thấy được mặt nghi phạm. Trong vài giây ngắn ngủi cô và nghi phạm giằng co, nghi phạm cũng không thốt ra bất cứ âm thanh gì. Chờ đến khi cô tỉnh lại từ cơn hôn mê thì nghi phạm đã sớm không thấy tăm hơi rồi.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Tưởng Vi. Trước kia cô hoạt bát, phóng khoáng, lại còn cực kỳ nhiệt tình, nhưng sau khi trải qua chuyện đó, dường như cô rất dễ bị hoảng sợ, cho dù có đang ở trong nhà mình thì ban ngày cũng kéo kín rèm, lúc nói chuyện cả người cũng căng thẳng, ánh mắt lảng tránh, phần lớn thời điểm đều nhìn chằm chằm vào cái ly trên bàn.
Không có được nhiều tin tức có lợi nên Túc Hải mau chóng rời khỏi nhà Tưởng Vi. Nghe thấy anh phải đi, rõ ràng Tưởng Vi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn hăng hái mở cửa định tiễn anh ra ngoài.
Túc Hải đi tới cửa, giống như nhớ ra chuyện gì đó, bèn cau mày hỏi: “Từ sau chuyện đó, cô có còn dùng mạng xã hội nữa không? Chẳng hạn như Weibo, WeChat vân vân?”
Tưởng Vi hơi sửng sốt rồi gật đầu, hơi ngượng ngùng đáp, “Có…… Lúc trước còn tốt, nhưng sau này tôi không dám ra cửa nên chỉ có thể chơi di động để giết thời gian thôi.”
“Cô cũng đừng quá lệ thuộc vào những thứ đó.” Túc Hải nói, “Còn nữa, mặc kệ là Weibo hay là WeChat, hoặc là những ứng dụng mạng xã hội khác, mỗi lần cô cập nhật trạng thái thì nên tắt định vị tự động, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Người mở cửa là trợ lý của Lăng Thản, mái tóc ngắn được nhuộm thành màu hồng phấn xinh xắn. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy người ở bên ngoài là Thẩm Đình Huyên, trên mặt cô gái lập tức lộ ra vẻ khó xử: “Chị, sao chị lại đến đây vậy…”
Thẩm Đình Huyên cười lễ phép, “Tôi có thể vào không? Đứng ở cửa nói chuyện thì không tiện lắm.”
Trợ lý do dự trong chốc lát, trùng hợp lúc này Lăng Thản ở trong lên tiếng hỏi nên cô ấy trả lời rồi mới mở cửa ra, nụ cười trên mặt cũng thân thiết hơn một tí: “Chị, thật ngại quá, lúc nãy anh Lăng đang thay quần áo nên không tiện.”
Thẩm Đình Huyên chỉ gật đầu mà không ừ hử gì cả.
Lăng Thản đang đứng trước gương sửa sang trang phục diễn. Anh ta mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, từng đường nét từ bả vai đến cánh tay đều phẳng phiu. Anh ta nhìn thấy Thẩm Đình Huyên tiến vào thì nở nụ cười: “Cô uống nước trái cây không? Phỉ Phỉ vừa ép mấy quả cam, mới nói sẽ mang qua cho cô đó.”
“Cảm ơn, nhưng mà tôi kiêng đồ chua.” Thẩm Đình Huyên nói rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh.
Lăng Thản không nhanh không chậm sửa sang cổ áo và tay áo của mình, cố gắng khiến các chi tiết nhỏ hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được. Nói thật thì vai anh ta rộng, eo thon, chân lại dài, giống như một cái giá treo quần áo vậy, cho nên dù có khoác lên trải giường thì vẫn đẹp hơn những người khác.
“Cô thật sự tức giận à?” Không đợi cô nói ra lý do mình đến đây, Lăng Thản đã hỏi trước.
Anh ta hỏi rất thản nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười, giống như đang nói về chuyện thời tiết vậy, vừa ung dung lại vừa có chút tùy ý.
“Ừ.” Thẩm Đình Huyên vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Rất tức giận, cảm thấy anh vừa giả dối lại vừa nhàm chán, là một người cực kỳ phiền phức.”
Lăng Thản cúi đầu cười, “Lời đánh giá này của cô cũng đủ thấp đấy.” Ngay sau đó lại hỏi: “Vậy có phải cô đến tìm tôi tính sổ không? Nếu là vậy thì hiện giờ tôi chịu đòn nhận tội còn kịp không?”
Thẩm Đình Huyên lắc đầu, “Tôi vốn muốn nói với anh hai câu, nhưng giờ thấy anh như vậy, tôi cảm thấy không còn quan trọng nữa. Loại scandal này, dù tôi có bằng lòng hay không, có cần hay không, thậm chí anh có bằng lòng hay không cũng đâu có quan trọng mấy, chẳng qua chỉ xem anh có cần hay không thôi. Cho dù bây giờ tôi trở mặt và lật bàn ngay tại đây, đợi đến lần sau anh yêu cầu, chẳng lẽ anh thật sự có thể từ bỏ sao?”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ nói vậy nên Lăng Thản không khỏi nhướng mày: “Vậy cô đến đây là vì?”
“Đương nhiên là để nói cho anh biết rằng tôi không vui và bất luận xuất phát từ lý do gì thì làm việc này cũng sẽ khiến người khác khinh thường, bây giờ tôi rất ghét anh, cho nên sẽ không cho anh sắc mặt tốt đâu —— Anh thấy tôi có giống kiểu người dù không vui cũng phải nhịn, giả bộ như không có chuyện gì nói “Tôi hiểu mà, tôi thông cảm cho anh” không?”
Ý cười trên mặt Lăng Thản thoáng dập tắt, anh ta nhìn chăm chú vào mắt cô qua gương, thật lâu sau, anh ta bỗng nhiên vuốt lại tóc trên trán, mím môi nói một câu: “Xin lỗi.”
“Không sao, tôi không cần.” Thẩm Đình Huyên đứng lên, “Fan CP của tôi có khi còn nhiều hơn anh tưởng tượng, thậm chí còn rất quyết liệt, nên nếu tôi là anh, tôi sẽ cẩn thận giữ mình an toàn.”
Lăng Thản chớp mắt, động tác nhỏ đầy nữ tính như vậy mà anh ta làm rất tự nhiên, nhưng vẫn không che lấp được vẻ cười khổ dưới đáy mắt: “Đây có được xem là một kiểu quan tâm khác không?”
“Đây chính là quan tâm. Tuy tôi rất chướng mắt việc làm của anh nhưng cũng không hy vọng anh sẽ thật sự xảy ra chuyện gì, —— Nhất là khi nguyên nhân có thể liên quan đến tôi.” Thẩm Đình Huyên thốt ra từng chữ một cách rõ ràng, giống như những viên trân châu nện mạnh xuống đất. Sau đó nhẹ nhàng đi lướt qua anh, xoay người trở về phòng nghỉ của mình.
***
Mặc dù chuyện tai nạn xe đã qua được mấy ngày, nhưng trước cửa bệnh viện số Ba của thành phố X vẫn có rất nhiều phóng viên ngồi canh, thậm chí còn có phóng viên đóng giả thành bệnh nhân đến khám, muốn trà trộn vào phòng bệnh của Đường Miểu Miểu nhưng may là có người phát hiện kịp thời nên đã ngăn lại.
Ở cửa phòng bệnh, Túc Hải giơ thẻ cảnh sát của mình ra, người đại diện của Đường Miểu Miểu cầm lấy nhìn đi nhìn lại mấy lần, chỉ vào dòng chữ “Đội điều tra Trọng án” trên thẻ, nghi ngờ hỏi: “Miểu Miểu của chúng tôi chỉ bị thương do tai nạn xe bình thường thôi, không đến mức kinh động đến các người chứ?”
“Có phải vụ tai nạn bình thường hay không thì anh rõ hơn tôi.” Túc Hải nhìn anh ta một cái, lấy thẻ cảnh sát trong tay anh ta về, “Bây giờ các vụ án đang được hợp lại để điều tra nên tôi mặc kệ cô Đường có thân phận gì thì cũng phải có nghĩa vụ phối hợp điều tra. —— Phiền anh mở cửa ra.”
Tâm trạng của Đường Miểu Miểu đang nằm trên giường bệnh tốt đến bất ngờ. Mặc dù cổ vẫn đang được cố định tránh cô ta vô tình làm tổn thương xương quai xanh lần nữa, trên trán cũng dán băng gạc, cánh tay đặt bên ngoài chăn vẫn còn mấy vết trầy xước nhưng thoạt nhìn cô ta cũng không quan tâm lắm.
Lúc Túc Hải bước vào thì cô ta đang chơi di động, không biết đang chơi trò gì mà tiếng nhạc leng ka leng keng không ngừng vang lên, phát hiện có người đến gần, cô ta mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua khe hở trên cửa: “Hồ ly, đây là ai vậy?”
Người đại diện bị gọi là “Hồ ly” vừa rửa sạch một mâm táo trong toilet, sau đó bưng ra ngoài và đặt lên bàn trà nhỏ, “Đây là cảnh sát Túc thuộc Đội điều tra Trọng án của thành phố chúng ta, đến đây để hỏi tình huống lúc đó. Cảnh sát Túc, anh ăn táo không?”
Túc Hải từ chối rồi đơn giản thuật lại lý do mình đến đây cho Đường Miểu Miểu nghe.
Đường Miểu Miểu “chậc” một tiếng, “Chỉ là một chuyện cỏn con thôi mà mấy người còn muốn tôi nói mấy lần nữa? Hơn nữa không phải các anh đã kết án rồi à, sao còn chưa xong nữa vậy?”
“Tại Cảnh sát Túc sợ sẽ có sơ hở gì đó, để tránh chuyện không may nên mới đến hỏi lại. Dù sao em cũng là nhân vật của công chúng mà, đang yên lành đột nhiên bị thương không biết đã khiến bao nhiêu người đau lòng đó.” Người đại diện vội nói, đồng thời nháy mắt với Túc Hải, hiển nhiên là không muốn anh nói thêm gì nữa.
“Miểu Miểu, ăn táo đi, bác sĩ nói em phải bổ sung thêm vitamin đó.”
“Em không ăn.” Đường Miểu Miểu lộ ra vẻ ghét bỏ, “Anh rửa trái cây ở trong toilet, em tuyệt đối không ăn!”
Người đại diện đành phải nhượng bộ: “Vậy anh gọt vỏ có được không?”
“…… Em chỉ ăn một nửa thôi.”
“Được, một nửa thì một nửa.”
Túc Hải ho khan một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, Đường Miểu Miểu miễn cưỡng đặt di động xuống, dời mắt nhìn sang Túc Hải quan rồi sát anh một cách kỹ lưỡng: “Tôi thật sự không muốn nói nhiều với cảnh sát mấy người, chuyện gì cũng làm không xong mà thủ tục thì rườm rà. Mấy ngày nay đã có bao nhiêu người đến rồi? Bộ chưa từng thấy minh tinh gặp chuyện không may rồi nằm viện à? Các người đang đi xem triển lãm hả, có mua vé chưa?”
Cô ta đảo mắt, dáng vẻ này thế mà lại có vài phần nghịch ngợm đáng yêu, cũng không thèm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của người đại diện bên cạnh, nói tiếp: “Chỉ có điều với anh thì tôi có thể nhịn một chút vì anh đẹp trai. Thế nên có chuyện gì thì anh hỏi mau đi, hỏi xong để tôi còn chơi game nữa.”
Thật ra đoạn đối thoại sau đó Túc Hải đã xem qua trong tài liệu rồi.
Đi ăn với bạn, có uống ít rượu, bởi vì hôm sau còn phải đóng phim nên đã lái xe về đoàn phim và không dẫn trợ lý đi theo. Xe đang chạy thì nghe thấy một tiếng động lớn, xe mất thăng bằng lao vào lề đường, sau đó cả người nhào thẳng về phía trước, xương quai xanh đập vào tay lái đến đau nhức, may có túi khí bung ra nên không xảy ra chuyện gì lớn.
“Cô cho là nguyên nhân gì đã dẫn đến vụ tai nạn này?” Túc Hải cân nhắc hỏi.
Đường Miểu Miểu vươn một tay khảy tóc trên trán, thờ ơ đáp, “Do uống nhiều quá. Hơn nữa chiếc xe kia của tôi cũng không tốt, mới bao lâu không chạy thôi mà đã bị nổ bánh xe rồi, đúng là xui xẻo mà! Lần trước tôi cũng đã nói là muốn mua xe mới, cũng không mắc lắm, khoảng ba trăm vạn.” Cô vừa nói vừa nhìn người đại diện một cách sâu xa, “Nếu như tiếc chút tiền này thì tôi tự mua cũng được mà?”
Đầu bút của Túc Hải hơi dừng lại, “Đã bao lâu cô không chạy chiếc xe đó rồi?”
“Chắc là nửa năm?” Đường Miểu Miểu nói, “Xe này tôi mua lúc còn đi học, sau này do bay tới bay lui để quay phim nên không có thời gian chạy. Nếu không phải lần này quay ở thành phố thì tôi cũng không nghĩ đến nó đâu.”
“Nửa năm nay cô chưa từng đi bảo trì lần nào sao? Thông thường xe đỗ ở đâu? Cô có xe bảo mẫu màm sao hôm xảy ra chuyện lại nghĩ đến việc tự lái xe ra ngoài?”
“Chú cảnh sát à, anh có biết tôi nổi đến mức nào không?” Đường Miểu Miểu đột nhiên hỏi một câu, không đợi Túc Hải nhíu mày đã đắc ý nói tiếp, “Tôi chính là kiểu nổi tiếng đến mức ai cũng muốn biết hướng đi của tôi đó. Muốn biết hôm nay tôi ở đâu, ngày mai sẽ đi đâu, cho nên những tên paparazzi đó đã sớm biết tin tức về chiếc xe bảo mẫu của tôi rồi. Tôi chỉ muốn tối ra ngoài gặp bạn, ăn cơm nói chuyện phiếm để thả lỏng một chút nên không muốn bị đi theo và chụp hình, vì vậy chắc chắn không thể ngồi xe bảo mẫu ra ngoài được! Còn chuyện bảo trì tôi đã quên mất rồi… Biết đâu có bảo trợ lý đi làm nhưng bọn họ lười biếng chăng? Nói thật thì chiếc xe cùi kia tôi đã muốn vứt lâu rồi, còn bảo trì làm gì chứ?”
“Vậy ngày thường chiếc xe kia đỗ ở đâu? Cô lái đến đoàn phim khi nào và đỗ ở nơi nào trong phim trường?”
“Bình thường tôi đỗ ở nhà để xe trong tiểu khu của chúng tôi. Chắc là tôi đã bảo người lái đến lúc vừa vào đoàn phim đó. Dù sao xe bảo mẫu quá nổi bật, có lúc tôi muốn ra ngoài cũng không được, hồ ly cũng không cho, vậy để tôi tự lái xe cho xong. Thường thì tôi đỗ ở bãi đỗ xe nhỏ ở cổng phía tây của phim trường, chỗ đó không có người nên tiện lắm.”
“Lần gần nhất cô lái chiếc xe này là khi nào? Lúc đó cô có phát hiện vấn đề gì không?”
“Anh hỏi hồ ly đi, anh ấy lái tới mà.”
Túc Hải dời mắt sang người đại diện, người đại diện cười khổ một tiếng, “Là tôi lái. Miểu Miểu nói cần dùng xe nên tôi mới lái đến phim trường cho cô ấy, chắc là khoảng một tháng trước, lúc đó đoàn phim mới khai máy được vài ngày. Lúc đó chắc chắn không có vấn đề gì cả, vì nếu có thì tôi không thể lái qua cho Miểu Miểu được, chỉ là thấy lâu rồi không lái nên xe hơi dơ, bám toàn bụi, trông rất xấu nên tôi còn bảo nhân lúc rảnh sẽ mang nó đi rửa…”
“Cho tôi ngắt lời nhé.” Đường Miểu Miểu nói tiếp, “Bởi vì nó dính bụi và không dễ thấy nên mới tốt đó, đỗ giữa một đống xe cũng không thấy nổi bật, thế mới tiện cho tôi chứ. Ai ngờ lại xui xẻo như vậy, mới chạy có một tháng mà lốp xe đã có vấn đề rồi.”
Túc Hải không lên tiếng mà viết xuống sổ tay một câu “Không loại trừ khả năng nghi phạm đã làm hỏng lốp xe.”
***
Túc Hải ngồi trong xe, hai tay đặt trên tay lái, ngón trỏ tay phải bất giác vuốt ve tới lui, trên ghế phụ là tài liệu của Tô Định.
Sau khi rời khỏi chỗ của Đường Miểu Miểu, anh lại đến thăm nạn nhân đầu tiên trong vụ án này, nhưng vẫn không thu được tin tức có ích nào.
Tên thật của “Cô Tưởng uống trà nghe diễn” là Tưởng Vi, năm nay 23 tuổi, làm thiết kế tại một công ty quảng cáo. Lúc xảy ra chuyện cô ấy vừa mới đón sinh nhật xong. Dựa theo trí nhớ của cô ấy thì hôm đó cô ra ngoài tụ tập với bạn bè, bởi vì đã lâu rồi mọi người không gặp nhau nên kết thúc muộn hơn so với bình thường. Sau khi kết thúc, cô thấy mình uống hơi nhiều nên muốn đi hóng gió cho tỉnh táo một chút, bèn từ chối không quá giang xe của bạn mà muốn đi bộ một lát rồi mới bắt xe về.
Địa điểm tụ tập nằm trong một con ngõ nhỏ, bởi vì đêm đã khuya nên cửa hàng hai bên đều đã đóng cửa, chỉ có đèn đường vẫn sáng. Tưởng Vi luôn lớn gan nên cũng không quan tâm mà còn lấy điện thoại ra chụp hai tấm, sau đó cô thấy nghi phạm đang vội vã đi về phía mình qua màn hình điện thoại. Lúc đầu cô cho rằng đối phương chỉ đi ngang qua thôi, chờ đến khi nghi phạm đến gần thì cũng chỉ thấy hắn đội mũ lưỡi trai, vành nón kéo rất thấp, trên mặt cũng đeo chiếc khẩu trang màu đen dùng trong mùa đông, bấy giờ mới cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lúc này nghi phạm đã cách cô rất gần rồi nên gần như là ngay lập tức khống chế hành động của cô, rồi lại còn dùng khăn lông tẩm thuốc mê đã chuẩn bị sẵn bịt kín miệng và mũi khiến cô lập tức hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại, Tưởng Vi phát hiện mình đã bị ném vào một nơi duỗi tay không thấy năm ngón, tối vô cùng, hoàn toàn không có một tia sáng, hơn nữa tay chân còn bị trói chặt, nhưng miệng thì lại không bị bịt. Cô to một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại mà chỉ có mấy con chó hoang phụ họa cô, phát ra tiếng kêu thê lương trong màn đêm tĩnh mịch. Sau đó cô không dám la nữa vì sợ sẽ dẫn chó đến cắn mình. Cô cứ khóc mãi khóc mãi rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Mãi đến sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, tiếp tục lên tiếng kêu cứu, lúc này mới có người phát hiện rồi cứu cô ra.
Miêu tả của Tưởng Vi về nghi phạm gần như không có giá trị, đàn ông, dáng người trung bình, cao khoảng 1m75, bởi vì che chắn kín mít và lại tấn công từ phía sau nên cô ấy không thấy được mặt nghi phạm. Trong vài giây ngắn ngủi cô và nghi phạm giằng co, nghi phạm cũng không thốt ra bất cứ âm thanh gì. Chờ đến khi cô tỉnh lại từ cơn hôn mê thì nghi phạm đã sớm không thấy tăm hơi rồi.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Tưởng Vi. Trước kia cô hoạt bát, phóng khoáng, lại còn cực kỳ nhiệt tình, nhưng sau khi trải qua chuyện đó, dường như cô rất dễ bị hoảng sợ, cho dù có đang ở trong nhà mình thì ban ngày cũng kéo kín rèm, lúc nói chuyện cả người cũng căng thẳng, ánh mắt lảng tránh, phần lớn thời điểm đều nhìn chằm chằm vào cái ly trên bàn.
Không có được nhiều tin tức có lợi nên Túc Hải mau chóng rời khỏi nhà Tưởng Vi. Nghe thấy anh phải đi, rõ ràng Tưởng Vi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn hăng hái mở cửa định tiễn anh ra ngoài.
Túc Hải đi tới cửa, giống như nhớ ra chuyện gì đó, bèn cau mày hỏi: “Từ sau chuyện đó, cô có còn dùng mạng xã hội nữa không? Chẳng hạn như Weibo, WeChat vân vân?”
Tưởng Vi hơi sửng sốt rồi gật đầu, hơi ngượng ngùng đáp, “Có…… Lúc trước còn tốt, nhưng sau này tôi không dám ra cửa nên chỉ có thể chơi di động để giết thời gian thôi.”
“Cô cũng đừng quá lệ thuộc vào những thứ đó.” Túc Hải nói, “Còn nữa, mặc kệ là Weibo hay là WeChat, hoặc là những ứng dụng mạng xã hội khác, mỗi lần cô cập nhật trạng thái thì nên tắt định vị tự động, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Tác giả :
Hải Lý