Hội Chứng Peter Pan
Chương 29: Bộ phim chết chóc (4)
Do tình trạng kỳ lạ của cái chết, cộng thêm việc đã có ba người bị hại trong vòng một tháng nên vụ án được giới truyền thông gọi là “Vụ tự sát ly kỳ” này mau chóng bị dư luận đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Đội hai thuộc Tổ trọng án thành phố X phụ trách vụ án này nhất thời cũng trở thành tâm điểm chú ý của giới truyền thông. Nhưng dẫu cho các thành viên trong Đội hai đã cố gắng hết sức tra đi tra lại cuộc sống của người chết đến độ gần như thuộc lòng thì vẫn không phát hiện ra manh mối mới.
Không có manh mối nên vụ án này chỉ đành tạm thời gác lại. Mặc dù điều này khiến cho họ rất bực bội nhưng không còn cách nào khác.
Lúc sắp đến giờ tan tầm, Trần Giai Kỳ dọn dẹp bàn làm việc xong thì quay sang thảo luận với Quý Điềm về bữa tối. Bởi vì vụ án này vẫn mãi không có tiến triển, nên hai ngày nay quả thật Túc Hai đã có khuynh hướng hóa thân thành một con khủng long bạo chúa nhỏ, không chỉ tự mình chạy khắp các hang cùng ngõ hẻm mà sau khi trở lại còn vùi đầu vào đống tài liệu, yêu cầu đối với các đội viên cũng khắt khe hơn so với bình thường, khiến cho tần suất tụ tập của hai cô gái cũng tăng lên.
Lúc hai người đang bàn sẽ không ăn lẩu nữa vì một tuần ăn hai lần khiến mặt đã bắt đầu nổi mụn rồi thì Chu Sa lẳng lặng chuyển ghế ra sau các cô, nói với vẻ sâu xa: “Cho tôi theo với.”
Trần Giai Kỳ bị cậuấy làm giật mình, cô giơ tay lên định đánh thì khóe mắt liếc sang Túc Hải đang cần cù ngồi trước bàn làm việc, bèn miễn cưỡng thu tay về: “Không dẫn anh theo đâu, anh ăn nhiều lắm, mà tới lúc trả tiền thì lại không hăng hái tí nào.”
Chu Sa vẫn kiên trì, “Dù không hăng hái nhưng tôi vẫn trả mà, dẫn tôi theo đi.”
Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng dưng Tiếu Chính Thần từ ngoài đi vào, anh ấy dựa vào cửa gõ “cốc cốc” hai tiếng.
Bốn cặp mắt lập tức nhìn về phía anh.
“Các đồng chí, xuất phát nào.” Hiện giờ bên môi Tiếu Chính Thần không còn nụ cười như thường ngày mà chỉ hơi nhếch lên, “Nạn nhân thứ tư đã xuất hiện.”
***
“Người chết tên là Hà Thiên Dương, giới tính nam, 25 tuổi. Anh ta được phát hiện chết trong phòng ngủ vào 17 giờ 26 phút chiều nay. Cũng giống như ba nạn nhân trước, trên người Hà Thiên Dương có sáu vết dao đâm và nguyên nhân tử vong cuối cùng là treo cổ. Tuy nhiên, điểm khác biệt của vụ này với ba vụ trước chính là người chết ở cùng với mẹ và em trai. Khi anh ta bị giết thì em trai đang xem TV ở phòng khách, còn mẹ anh ta thì đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, mà sau khi nạn nhân ăn trưa xong quay về phòng nghỉ ngơi cho đến trước lúc bị giết hại thì không hề ra khỏi cửa, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động khác thường nào.”
Ở trên đường, Tiếu Chính Thần thuật lại tình huống của nạn nhân một cách đơn giản cho họ nghe.
“Hả?!” Trần Giai Kỳ dùng một âm tiết để biểu đạt sự không thể tin của mình.
Chu Sa cũng giống như cô ấy, hoàn toàn nghi ngờ tai của mình: “Cả buổi chiều nạn nhân đều ở nhà với mẹ và em trai, giữa chừng không hề đi ra ngoài ư?”
“Không có.”
“Sau đó người chết ở trong phòng ngủ cách vách âm thầm đâm mình sáu dao, cuối cùng còn tự thắt cổ ư?” Chu Sa nhún vai, “Vụ án này không có cách nào phá được, em chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đó là — ác quỷ lấy mạng. Chứ vụ án này thật sự không hề có lý tí nào, làm gì có chuyện người bình thường sẽ làm chuyện như vậy.”
Túc Hải nhìn anh ấy một cái, nhắc nhở: “Bộ cậu không tốt nghiệp môn học về Đảng hả?”
“Trời ạ, bây giờ mà anh còn để ý chuyện không tốt nghiệp môn học về Đảng sao? Tại sao ‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’ [*], là vì kiêng kị đó! Đến cả Khổng Tử cũng không biết rốt cuộc là có hay không, cho nên khó mà nói được, đúng không nào?” Chu Sa nói với vẻ chém đinh chặt sắt: “Bây giờ chúng ta vẫn nên thảo luận xem rốt cuộc là có hay không đi. Ý kiến của em là có, bằng không thì phải giải thích vụ án này như thế nào đây? Chẳng lẽ là người chết đột nhiên nghĩ quẩn trong lòng nên muốn tự ngược mình một lúc trước rồi mới tự kết liễu cuộc đời, nói vậy cũng nghe được sao?”
[*] Câu này có nghĩa là Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn và thần linh.
Tiếu Chính Thần ho khan một tiếng: “Đồng chí Chu Sa chú ý một chút, phải giữ sự tôn trọng cơ bản dành cho người đã khuất chứ.”
Quý Điềm ngẫm nghĩ một lát, “Em cảm thấy lời của Chu Sa cũng có lý phần nào đó. Trong loạt vụ án này đều tồn tại nghịch lý, đó là bởi khi nạn nhân chết thì người thân đang ở ngay bên ngoài, mà lúc đó họ không hề phát giác bất kỳ điều gì nên mới đẩy mọi mâu thuẫn lên trước.
Tất nhiên, điều chúng ta phải thảo luận không phải là ‘quái lực loạn thần’ có tồn tại không mà là trước đó chúng ta vẫn luôn đinh ninh rằng có sự tồn tại của hung thủ, bằng không thì không thể giải thích được tất cả mọi chuyện, và bây giờ hẳn là chúng ta phải suy nghĩ lại về cái kết luận này. Bởi vì vụ án mới đã để cho chúng ta nhận ra một điều rằng, cho dù hung thủ có tồn tại thì vẫn không thể giải thích được vụ án này.”
Trong xe yên tĩnh một lúc.
Một lát sau, Túc Hải nói, “Tóm lại, cứ tới xem hiện trường trước đã.”
Nhà của Hà Thiên Dương nằm ở tiểu khu Úy Lam, đây là tiểu khu giàu có khá nổi ở thành phố X. Lúc xe chạy vào tiểu khu, Túc Hải cẩn thận quan sát thì thấy an ninh ở đây tương đối nghiêm ngặt, cứ đi qua một đoạn là sẽ có bốn bảo vệ cùng trực, mỗi khi ra vào tiểu khu đều phải quẹt thẻ, thỉnh thoảng có chủ nhà quên mang theo thẻ dừng ở cửa thì bảo vệ đều sẽ tiến đến hỏi thăm. Ngoài ra, hai bên cửa tiểu khu đều được lắp đặt camera giám sát, bao phủ hết mọi góc độ.
Nhà của Hà Thiên Dương nằm ở tầng 28, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy dây cảnh giới được kéo ra từ một hộ gia đình, có vài cảnh sát đã tới trước đang bận rộn ở bên trong lẫn bên ngoài.
Mấy người họ đưa thẻ cảnh sát ra rồi vừa đeo bao tay vừa đi vào trong.
Trong nhà rất lộn xộn, trên chiếc bàn trong phòng ăn vẫn còn bày những đĩa thức ăn chưa được đụng tới, một viên cảnh sát nhân dân đi cạnh họ kể lại tình huống: “Lúc đó, những người trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm nên người mẹ bảo đứa em đi kêu nạn nhân ra, nhưng cậu em đứng gõ cửa cả buổi mà vẫn không có ai đáp lại. Lúc cậu ấy đẩy cửa vào mới phát hiện không đẩy được, cảm thấy giống như có một vật nặng đang chặn ở cửa vậy. Cậu ấy cúi đầu nhìn thì thấy bên dưới khe cửa chảy ra một ít máu, cậu lập tức hoảng sợ gọi mẹ đến. Hai người cùng phá cửa ra thì phát hiện nạn nhân đã tử vong.”
Họ đi vào căn phòng xảy ra vụ án. Thi thể đã được mang về Cục để giao cho bên pháp y kiểm tra, trên mặt đất có hình vẽ tư thế của người chết và những vết máu loang lổ, càng đến cửa càng rõ rệt.
“Lúc ấy vị trí của người chết ở đây,” Viên cảnh sát chỉ vào hình vẽ tư thế trên mặt đất rồi tiến vào trong hai bước, “Nhìn từ vết máu thì có thể thấy ban đầu người chết đã tiến hành tự ngược đãi mình khi ngồi trên giường, do đó trên giường mới có nhiều vết máu. Sau đó, anh ta xuống giường, ném dao sang một bên rồi đi tới trước tủ quần áo lấy ra một sợi dây lưng, thế nên trên tủ quần áo cũng dính máu. Cuối cùng anh ta đi tới cạnh cửa và tự thắt cổ.”
Trần Giai Kỳ đứng ở cửa đo chiều cao của tay nắm cửa, có lẽ nó chỉ cao đến eo của cô nên không khỏi thắc mắc: “Cái tay nắm này thấp như vậy, làm sao nạn nhân tự treo cổ được thế?”
Viên cảnh sát thở dài, “Có vẻ anh ta thật sự muốn chết.”
“Là quỳ.” Túc Hải bỗng nhiên lên tiếng, “Anh ta thắt dây lưng lên tay nắm cửa rồi tròng lên cổ mình, sau đó lùi lại một khoảng quỳ xuống, cuối cùng là đổ cả người về phía trước.”
“Không sai,” Viên cảnh sát nói, “Lúc chúng tôi đến nơi, bởi vì cửa bị tông nên thi thể đã không còn ở vị trí ban đầu nữa. Sau đó, chúng tôi tìm một đội viên thử khôi phục lại hiện trường và đây đúng là những gì mà đồng chí đó đã nói. Theo lý thuyết thì khi con người đã gần đất vẫn có thể điều khiển tay chân của mình, thế nên khi thật sự đến lúc sắp chết, xuất phát từ bản năng muốn sống thì vẫn có thể dễ dàng thoát được. Nhưng còn như anh ta thì là cực kỳ muốn chết.”
“Con dao mà anh ta dùng để tự hại mình là ở đâu ra thế?” Chu Sa hỏi.
“Là con dao gọt quả trong bếp. Theo như mẹ nạn nhân nhớ lại thì ngày hôm qua nạn nhân đã lấy nó vào phòng để gọt trái cây ăn, nhưng sau đó cũng không có trả lại chỗ cũ.”
Tiếu Chính Thần ngồi xổm xuống nhìn vòng tròn trên sàn nhà cạnh giường: “Ban đầu chỗ này là cái gì thế?”
“Là điện thoại di động. Dựa theo suy đoán thì chắc trước đó nạn nhân đã sử dụng điện thoại, sau đó mới có hành động tự hại mình. Lúc anh ta cầm dao thì điện thoại rơi khỏi giường và rớt xuống vị trí đó.” Viên cảnh sát nói, “Di động cũng đã được người của các anh mang về rồi.”
Nghe đến đây, Tiếu Chính Thần nhíu mày: “Trước khi chết mà chơi điện thoại ư?”
“Có thể là đang từ biệt ai đó chăng.” Viên cảnh sát nói ra một suy đoán phù hợp với lẽ thường nhất.
“Mẹ và em trai của nạn nhân có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với họ.”
“À… bởi vì đột ngột nhìn thấy tình trạng cái chết của con trai cả nên mẹ của nạn nhân bị đả kích cực độ, nhất thời không thể chấp nhận được dẫn tới bệnh tim tái phát. Người của chúng tôi đã đưa bà ấy đến bệnh viện, đứa em trai cũng ở đó.” Viên cảnh sát nói, sau đó lấy điện thoại ra đọc một dãy số, “Bệnh viện trung tâm thành phố, khi nào các anh đến đó hãy gọi vào số điện thoại này, người đó sẽ phụ trách đón tiếp các anh.”
“Làm phiền rồi.”
Lúc rời khỏi bệnh viện thì đã gần 8 giờ tối, mấy người họ đều đã đói đến bụng sôi ùng ục nên đến quán ăn ven đường ngồi rồi gọi đại vài món.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, họ phân tích lại vụ án một lần nữa.
“Quả thật, giống như những gì Quý Điềm đã nói trên xe trước đó, chúng ta phải ngẫm lại một lần nữa rằng có thật là trong mấy vụ án này đều có một hung thủ mà chúng ta không nhìn thấy không? Hắn có thể tránh camera giám sát, tránh những người khác ở trong phòng để xúi giục người chết tự hại mình, sau đó lại khiến họ tự sát, hoặc vốn dĩ không hề tồn tại một người như vậy và đây cũng chính là cái gọi là ‘Vụ tự sát ly kỳ’ đấy.” Tiếu Chính Thần rót ít rượu vào ly cho mình, rồi lại đặt bình rượu vào giữa bàn, “Các cậu nói xem thế nào?”
“Em không biết……” Vẻ mặt Trần Giai Kỳ ảo não, “Em cảm thấy hết thảy đều là nghịch lý. Nếu có hung thủ thì hắn làm như thế nào? Và tiêu chuẩn để hắn chọn nạn nhân ra sao? Cho đến bây giờ, nạn nhân nhỏ nhất là 19 tuổi, lớn nhất là 34 tuổi, trước đó đều là phái nữ nhưng bây giờ lại xuất hiện một người giới tính nam. Tất cả bọn họ đều hoàn toàn khác nhau, họ không cùng một kiểu người, không có sở thích giống nhau, cũng không cùng xuất hiện tại một địa điểm nào đó hay cùng tham dự sự kiện, vì sao lại chọn họ chứ?”
Chu Sa tiếp lời cô: “Nhưng nếu không có hung thủ thì cũng không thể giải thích được. Tuy những người này đều khác nhau nhưng cuộc sống cũng xem như khá mỹ mãn nên không có lý do gì để tự sát cả. Nhất là nạn nhân hôm nay, Hà Thiên Dương. Mọi người cũng thấy rồi đó, anh ta là cậu ấm điển hình, lại từ nước ngoài về. Hiện anh ta đang mở một cửa hàng quần áo ở khu thương mại trung tâm thành phố, lợi nhuận hơn một trăm nghìn mỗi tháng. Nếu sống như anh ta mà vẫn còn vấn đề không thể giải quyết dẫn đến việc chỉ có thể tự sát thì em thật sự không còn gì để nói nữa.”
“Ừ, huống chi em trai nạn nhân còn nói nạn nhân và bạn của anh ta đã lên kế hoạch đến công viên giải trí mới mở chơi, vé cũng đã mua xong rồi, định sẽ đi vào cuối tuần này, thế nên anh ta lại càng không có lý do tự sát.” Trần Giai Kỳ bổ sung.
“Ý kiến của tui cũng như thế.” Quý Điềm nói, “Bằng không thật sự là không có cách nào giải thích được. Tại sao những người này đang êm đẹp lại đột nhiên quyết định tìm đến cái chết, mà trước khi chết còn không buông tha cho mình nữa chứ.”
Tiếu Chính Thần gật đầu, hớp rượu cay xè thiêu đốt từ miệng tới cổ họng. Anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua Túc Hải vẫn luôn yên lặng dùng nước sôi rửa ly chén cho mọi người, “Đồng chí Túc Hải, ý của cậu thế nào?”
Túc Hải không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục động tác trong tay. Khi rửa xong đôi đũa cuối cùng, anh đổ nước sôi vào thùng rác cạnh chân, “Đây không phải là một vụ án bình thường nhưng chắc chắn có tồn tại hung thủ.”
“Tốt lắm.” Tiếu Chính Thần vỗ tay một cái, giọng nói trong trẻo vang lên trên mặt bàn nhỏ, khơi dậy sự chú ý của mọi người, “Xem ra ý kiến của chúng ta thống nhất chưa từng có. Vậy để tôi tổng kết lại một lần, trong bốn vụ án này chắc chắn có tồn tại một tên hung thủ. Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết tiêu chí lựa chọn nạn nhân của hắn, hơn nữa hắn còn sử dụng một phương thức gây án nào đó mà chúng ta vẫn chưa nghĩ ra — hắn có thể tránh khỏi hệ thống giám sát một cách tài tình, cũng không cần tiếp xúc với nạn nhân mà điều khiển hành vi của họ từ xa, sau khi xúi giục họ tự hại mình thì treo cổ tự vẫn. Có vấn đề gì không?”
Ánh mắt anh ấy quét qua một vòng, mọi người đều lắc đầu lia lịa.
Đang nói chuyện thì thức ăn được mang lên.
Các món cá rô hấp, thịt luộc, cà tím ngư hương [1], tôm hấp dầu, đậu hủ Tứ Xuyên [2] và cải đắng xào tỏi lần lượt được bày ra bàn.
“Trước mắt, chúng ta đã biết rằng trong bốn nạn nhân thì Tôn Hạnh và Hà Thiên Dương đều ở nơi có camera giám sát, bao gồm cả trong thang máy, hành lang và bên ngoài tiểu khu. Quý Điềm, Giai Kỳ, hai cô phối hợp với Túc Hải kiểm tra lại hết tất cả các camera giám sát ở đó. Hãy cân nhắc đến thời gian mà nạn nhân đầu tiên – Tôn Hạnh tử vong, ngày 24 tháng 03 cho đến bây giờ đã là gần một tháng và cả thời gian mà hung thủ dùng để quan sát địa hình trước khi ra tay, ít nhất cũng phải xem từ đầu tháng ba. Thử xem mọi người có thể sàng lọc được kẻ tình nghi không. Còn Chu Sa, cậu đi theo tôi, chúng ta điều tra lại đời sống của các nạn nhân một lần nữa, bao gồm cả việc bị bệnh mấy lần, thành tích thi vào đại học là bao nhiêu, bình thường thích ăn cái gì mặc cái gì, có theo đuổi thần tượng nào không, tóm lại là tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ. Chúng ta phải tranh thủ tìm ra tiêu chí mà hung thủ dùng để lựa chọn nạn nhân. Mọi người đã rõ chưa?”
Tất cả đều gật đầu.
“Tốt lắm, ăn cơm thôi!”
****
[1]
Không có manh mối nên vụ án này chỉ đành tạm thời gác lại. Mặc dù điều này khiến cho họ rất bực bội nhưng không còn cách nào khác.
Lúc sắp đến giờ tan tầm, Trần Giai Kỳ dọn dẹp bàn làm việc xong thì quay sang thảo luận với Quý Điềm về bữa tối. Bởi vì vụ án này vẫn mãi không có tiến triển, nên hai ngày nay quả thật Túc Hai đã có khuynh hướng hóa thân thành một con khủng long bạo chúa nhỏ, không chỉ tự mình chạy khắp các hang cùng ngõ hẻm mà sau khi trở lại còn vùi đầu vào đống tài liệu, yêu cầu đối với các đội viên cũng khắt khe hơn so với bình thường, khiến cho tần suất tụ tập của hai cô gái cũng tăng lên.
Lúc hai người đang bàn sẽ không ăn lẩu nữa vì một tuần ăn hai lần khiến mặt đã bắt đầu nổi mụn rồi thì Chu Sa lẳng lặng chuyển ghế ra sau các cô, nói với vẻ sâu xa: “Cho tôi theo với.”
Trần Giai Kỳ bị cậuấy làm giật mình, cô giơ tay lên định đánh thì khóe mắt liếc sang Túc Hải đang cần cù ngồi trước bàn làm việc, bèn miễn cưỡng thu tay về: “Không dẫn anh theo đâu, anh ăn nhiều lắm, mà tới lúc trả tiền thì lại không hăng hái tí nào.”
Chu Sa vẫn kiên trì, “Dù không hăng hái nhưng tôi vẫn trả mà, dẫn tôi theo đi.”
Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng dưng Tiếu Chính Thần từ ngoài đi vào, anh ấy dựa vào cửa gõ “cốc cốc” hai tiếng.
Bốn cặp mắt lập tức nhìn về phía anh.
“Các đồng chí, xuất phát nào.” Hiện giờ bên môi Tiếu Chính Thần không còn nụ cười như thường ngày mà chỉ hơi nhếch lên, “Nạn nhân thứ tư đã xuất hiện.”
***
“Người chết tên là Hà Thiên Dương, giới tính nam, 25 tuổi. Anh ta được phát hiện chết trong phòng ngủ vào 17 giờ 26 phút chiều nay. Cũng giống như ba nạn nhân trước, trên người Hà Thiên Dương có sáu vết dao đâm và nguyên nhân tử vong cuối cùng là treo cổ. Tuy nhiên, điểm khác biệt của vụ này với ba vụ trước chính là người chết ở cùng với mẹ và em trai. Khi anh ta bị giết thì em trai đang xem TV ở phòng khách, còn mẹ anh ta thì đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, mà sau khi nạn nhân ăn trưa xong quay về phòng nghỉ ngơi cho đến trước lúc bị giết hại thì không hề ra khỏi cửa, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động khác thường nào.”
Ở trên đường, Tiếu Chính Thần thuật lại tình huống của nạn nhân một cách đơn giản cho họ nghe.
“Hả?!” Trần Giai Kỳ dùng một âm tiết để biểu đạt sự không thể tin của mình.
Chu Sa cũng giống như cô ấy, hoàn toàn nghi ngờ tai của mình: “Cả buổi chiều nạn nhân đều ở nhà với mẹ và em trai, giữa chừng không hề đi ra ngoài ư?”
“Không có.”
“Sau đó người chết ở trong phòng ngủ cách vách âm thầm đâm mình sáu dao, cuối cùng còn tự thắt cổ ư?” Chu Sa nhún vai, “Vụ án này không có cách nào phá được, em chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đó là — ác quỷ lấy mạng. Chứ vụ án này thật sự không hề có lý tí nào, làm gì có chuyện người bình thường sẽ làm chuyện như vậy.”
Túc Hải nhìn anh ấy một cái, nhắc nhở: “Bộ cậu không tốt nghiệp môn học về Đảng hả?”
“Trời ạ, bây giờ mà anh còn để ý chuyện không tốt nghiệp môn học về Đảng sao? Tại sao ‘Tử bất ngữ quái lực loạn thần’ [*], là vì kiêng kị đó! Đến cả Khổng Tử cũng không biết rốt cuộc là có hay không, cho nên khó mà nói được, đúng không nào?” Chu Sa nói với vẻ chém đinh chặt sắt: “Bây giờ chúng ta vẫn nên thảo luận xem rốt cuộc là có hay không đi. Ý kiến của em là có, bằng không thì phải giải thích vụ án này như thế nào đây? Chẳng lẽ là người chết đột nhiên nghĩ quẩn trong lòng nên muốn tự ngược mình một lúc trước rồi mới tự kết liễu cuộc đời, nói vậy cũng nghe được sao?”
[*] Câu này có nghĩa là Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn và thần linh.
Tiếu Chính Thần ho khan một tiếng: “Đồng chí Chu Sa chú ý một chút, phải giữ sự tôn trọng cơ bản dành cho người đã khuất chứ.”
Quý Điềm ngẫm nghĩ một lát, “Em cảm thấy lời của Chu Sa cũng có lý phần nào đó. Trong loạt vụ án này đều tồn tại nghịch lý, đó là bởi khi nạn nhân chết thì người thân đang ở ngay bên ngoài, mà lúc đó họ không hề phát giác bất kỳ điều gì nên mới đẩy mọi mâu thuẫn lên trước.
Tất nhiên, điều chúng ta phải thảo luận không phải là ‘quái lực loạn thần’ có tồn tại không mà là trước đó chúng ta vẫn luôn đinh ninh rằng có sự tồn tại của hung thủ, bằng không thì không thể giải thích được tất cả mọi chuyện, và bây giờ hẳn là chúng ta phải suy nghĩ lại về cái kết luận này. Bởi vì vụ án mới đã để cho chúng ta nhận ra một điều rằng, cho dù hung thủ có tồn tại thì vẫn không thể giải thích được vụ án này.”
Trong xe yên tĩnh một lúc.
Một lát sau, Túc Hải nói, “Tóm lại, cứ tới xem hiện trường trước đã.”
Nhà của Hà Thiên Dương nằm ở tiểu khu Úy Lam, đây là tiểu khu giàu có khá nổi ở thành phố X. Lúc xe chạy vào tiểu khu, Túc Hải cẩn thận quan sát thì thấy an ninh ở đây tương đối nghiêm ngặt, cứ đi qua một đoạn là sẽ có bốn bảo vệ cùng trực, mỗi khi ra vào tiểu khu đều phải quẹt thẻ, thỉnh thoảng có chủ nhà quên mang theo thẻ dừng ở cửa thì bảo vệ đều sẽ tiến đến hỏi thăm. Ngoài ra, hai bên cửa tiểu khu đều được lắp đặt camera giám sát, bao phủ hết mọi góc độ.
Nhà của Hà Thiên Dương nằm ở tầng 28, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy dây cảnh giới được kéo ra từ một hộ gia đình, có vài cảnh sát đã tới trước đang bận rộn ở bên trong lẫn bên ngoài.
Mấy người họ đưa thẻ cảnh sát ra rồi vừa đeo bao tay vừa đi vào trong.
Trong nhà rất lộn xộn, trên chiếc bàn trong phòng ăn vẫn còn bày những đĩa thức ăn chưa được đụng tới, một viên cảnh sát nhân dân đi cạnh họ kể lại tình huống: “Lúc đó, những người trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm nên người mẹ bảo đứa em đi kêu nạn nhân ra, nhưng cậu em đứng gõ cửa cả buổi mà vẫn không có ai đáp lại. Lúc cậu ấy đẩy cửa vào mới phát hiện không đẩy được, cảm thấy giống như có một vật nặng đang chặn ở cửa vậy. Cậu ấy cúi đầu nhìn thì thấy bên dưới khe cửa chảy ra một ít máu, cậu lập tức hoảng sợ gọi mẹ đến. Hai người cùng phá cửa ra thì phát hiện nạn nhân đã tử vong.”
Họ đi vào căn phòng xảy ra vụ án. Thi thể đã được mang về Cục để giao cho bên pháp y kiểm tra, trên mặt đất có hình vẽ tư thế của người chết và những vết máu loang lổ, càng đến cửa càng rõ rệt.
“Lúc ấy vị trí của người chết ở đây,” Viên cảnh sát chỉ vào hình vẽ tư thế trên mặt đất rồi tiến vào trong hai bước, “Nhìn từ vết máu thì có thể thấy ban đầu người chết đã tiến hành tự ngược đãi mình khi ngồi trên giường, do đó trên giường mới có nhiều vết máu. Sau đó, anh ta xuống giường, ném dao sang một bên rồi đi tới trước tủ quần áo lấy ra một sợi dây lưng, thế nên trên tủ quần áo cũng dính máu. Cuối cùng anh ta đi tới cạnh cửa và tự thắt cổ.”
Trần Giai Kỳ đứng ở cửa đo chiều cao của tay nắm cửa, có lẽ nó chỉ cao đến eo của cô nên không khỏi thắc mắc: “Cái tay nắm này thấp như vậy, làm sao nạn nhân tự treo cổ được thế?”
Viên cảnh sát thở dài, “Có vẻ anh ta thật sự muốn chết.”
“Là quỳ.” Túc Hải bỗng nhiên lên tiếng, “Anh ta thắt dây lưng lên tay nắm cửa rồi tròng lên cổ mình, sau đó lùi lại một khoảng quỳ xuống, cuối cùng là đổ cả người về phía trước.”
“Không sai,” Viên cảnh sát nói, “Lúc chúng tôi đến nơi, bởi vì cửa bị tông nên thi thể đã không còn ở vị trí ban đầu nữa. Sau đó, chúng tôi tìm một đội viên thử khôi phục lại hiện trường và đây đúng là những gì mà đồng chí đó đã nói. Theo lý thuyết thì khi con người đã gần đất vẫn có thể điều khiển tay chân của mình, thế nên khi thật sự đến lúc sắp chết, xuất phát từ bản năng muốn sống thì vẫn có thể dễ dàng thoát được. Nhưng còn như anh ta thì là cực kỳ muốn chết.”
“Con dao mà anh ta dùng để tự hại mình là ở đâu ra thế?” Chu Sa hỏi.
“Là con dao gọt quả trong bếp. Theo như mẹ nạn nhân nhớ lại thì ngày hôm qua nạn nhân đã lấy nó vào phòng để gọt trái cây ăn, nhưng sau đó cũng không có trả lại chỗ cũ.”
Tiếu Chính Thần ngồi xổm xuống nhìn vòng tròn trên sàn nhà cạnh giường: “Ban đầu chỗ này là cái gì thế?”
“Là điện thoại di động. Dựa theo suy đoán thì chắc trước đó nạn nhân đã sử dụng điện thoại, sau đó mới có hành động tự hại mình. Lúc anh ta cầm dao thì điện thoại rơi khỏi giường và rớt xuống vị trí đó.” Viên cảnh sát nói, “Di động cũng đã được người của các anh mang về rồi.”
Nghe đến đây, Tiếu Chính Thần nhíu mày: “Trước khi chết mà chơi điện thoại ư?”
“Có thể là đang từ biệt ai đó chăng.” Viên cảnh sát nói ra một suy đoán phù hợp với lẽ thường nhất.
“Mẹ và em trai của nạn nhân có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với họ.”
“À… bởi vì đột ngột nhìn thấy tình trạng cái chết của con trai cả nên mẹ của nạn nhân bị đả kích cực độ, nhất thời không thể chấp nhận được dẫn tới bệnh tim tái phát. Người của chúng tôi đã đưa bà ấy đến bệnh viện, đứa em trai cũng ở đó.” Viên cảnh sát nói, sau đó lấy điện thoại ra đọc một dãy số, “Bệnh viện trung tâm thành phố, khi nào các anh đến đó hãy gọi vào số điện thoại này, người đó sẽ phụ trách đón tiếp các anh.”
“Làm phiền rồi.”
Lúc rời khỏi bệnh viện thì đã gần 8 giờ tối, mấy người họ đều đã đói đến bụng sôi ùng ục nên đến quán ăn ven đường ngồi rồi gọi đại vài món.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, họ phân tích lại vụ án một lần nữa.
“Quả thật, giống như những gì Quý Điềm đã nói trên xe trước đó, chúng ta phải ngẫm lại một lần nữa rằng có thật là trong mấy vụ án này đều có một hung thủ mà chúng ta không nhìn thấy không? Hắn có thể tránh camera giám sát, tránh những người khác ở trong phòng để xúi giục người chết tự hại mình, sau đó lại khiến họ tự sát, hoặc vốn dĩ không hề tồn tại một người như vậy và đây cũng chính là cái gọi là ‘Vụ tự sát ly kỳ’ đấy.” Tiếu Chính Thần rót ít rượu vào ly cho mình, rồi lại đặt bình rượu vào giữa bàn, “Các cậu nói xem thế nào?”
“Em không biết……” Vẻ mặt Trần Giai Kỳ ảo não, “Em cảm thấy hết thảy đều là nghịch lý. Nếu có hung thủ thì hắn làm như thế nào? Và tiêu chuẩn để hắn chọn nạn nhân ra sao? Cho đến bây giờ, nạn nhân nhỏ nhất là 19 tuổi, lớn nhất là 34 tuổi, trước đó đều là phái nữ nhưng bây giờ lại xuất hiện một người giới tính nam. Tất cả bọn họ đều hoàn toàn khác nhau, họ không cùng một kiểu người, không có sở thích giống nhau, cũng không cùng xuất hiện tại một địa điểm nào đó hay cùng tham dự sự kiện, vì sao lại chọn họ chứ?”
Chu Sa tiếp lời cô: “Nhưng nếu không có hung thủ thì cũng không thể giải thích được. Tuy những người này đều khác nhau nhưng cuộc sống cũng xem như khá mỹ mãn nên không có lý do gì để tự sát cả. Nhất là nạn nhân hôm nay, Hà Thiên Dương. Mọi người cũng thấy rồi đó, anh ta là cậu ấm điển hình, lại từ nước ngoài về. Hiện anh ta đang mở một cửa hàng quần áo ở khu thương mại trung tâm thành phố, lợi nhuận hơn một trăm nghìn mỗi tháng. Nếu sống như anh ta mà vẫn còn vấn đề không thể giải quyết dẫn đến việc chỉ có thể tự sát thì em thật sự không còn gì để nói nữa.”
“Ừ, huống chi em trai nạn nhân còn nói nạn nhân và bạn của anh ta đã lên kế hoạch đến công viên giải trí mới mở chơi, vé cũng đã mua xong rồi, định sẽ đi vào cuối tuần này, thế nên anh ta lại càng không có lý do tự sát.” Trần Giai Kỳ bổ sung.
“Ý kiến của tui cũng như thế.” Quý Điềm nói, “Bằng không thật sự là không có cách nào giải thích được. Tại sao những người này đang êm đẹp lại đột nhiên quyết định tìm đến cái chết, mà trước khi chết còn không buông tha cho mình nữa chứ.”
Tiếu Chính Thần gật đầu, hớp rượu cay xè thiêu đốt từ miệng tới cổ họng. Anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua Túc Hải vẫn luôn yên lặng dùng nước sôi rửa ly chén cho mọi người, “Đồng chí Túc Hải, ý của cậu thế nào?”
Túc Hải không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục động tác trong tay. Khi rửa xong đôi đũa cuối cùng, anh đổ nước sôi vào thùng rác cạnh chân, “Đây không phải là một vụ án bình thường nhưng chắc chắn có tồn tại hung thủ.”
“Tốt lắm.” Tiếu Chính Thần vỗ tay một cái, giọng nói trong trẻo vang lên trên mặt bàn nhỏ, khơi dậy sự chú ý của mọi người, “Xem ra ý kiến của chúng ta thống nhất chưa từng có. Vậy để tôi tổng kết lại một lần, trong bốn vụ án này chắc chắn có tồn tại một tên hung thủ. Trước mắt chúng ta vẫn chưa biết tiêu chí lựa chọn nạn nhân của hắn, hơn nữa hắn còn sử dụng một phương thức gây án nào đó mà chúng ta vẫn chưa nghĩ ra — hắn có thể tránh khỏi hệ thống giám sát một cách tài tình, cũng không cần tiếp xúc với nạn nhân mà điều khiển hành vi của họ từ xa, sau khi xúi giục họ tự hại mình thì treo cổ tự vẫn. Có vấn đề gì không?”
Ánh mắt anh ấy quét qua một vòng, mọi người đều lắc đầu lia lịa.
Đang nói chuyện thì thức ăn được mang lên.
Các món cá rô hấp, thịt luộc, cà tím ngư hương [1], tôm hấp dầu, đậu hủ Tứ Xuyên [2] và cải đắng xào tỏi lần lượt được bày ra bàn.
“Trước mắt, chúng ta đã biết rằng trong bốn nạn nhân thì Tôn Hạnh và Hà Thiên Dương đều ở nơi có camera giám sát, bao gồm cả trong thang máy, hành lang và bên ngoài tiểu khu. Quý Điềm, Giai Kỳ, hai cô phối hợp với Túc Hải kiểm tra lại hết tất cả các camera giám sát ở đó. Hãy cân nhắc đến thời gian mà nạn nhân đầu tiên – Tôn Hạnh tử vong, ngày 24 tháng 03 cho đến bây giờ đã là gần một tháng và cả thời gian mà hung thủ dùng để quan sát địa hình trước khi ra tay, ít nhất cũng phải xem từ đầu tháng ba. Thử xem mọi người có thể sàng lọc được kẻ tình nghi không. Còn Chu Sa, cậu đi theo tôi, chúng ta điều tra lại đời sống của các nạn nhân một lần nữa, bao gồm cả việc bị bệnh mấy lần, thành tích thi vào đại học là bao nhiêu, bình thường thích ăn cái gì mặc cái gì, có theo đuổi thần tượng nào không, tóm lại là tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ. Chúng ta phải tranh thủ tìm ra tiêu chí mà hung thủ dùng để lựa chọn nạn nhân. Mọi người đã rõ chưa?”
Tất cả đều gật đầu.
“Tốt lắm, ăn cơm thôi!”
****
[1]
Tác giả :
Hải Lý