Hội Chứng Peter Pan
Chương 11: Hành hung có báo trước (11)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Huyên phải dùng chút bản lĩnh mới lấy được lịch trình quay phim đã được chỉnh sửa từ đoàn phim bên kia, cô phát hiện buổi fan meeting cho Lăng Thản đã được định vào buổi chiều ba ngày sau. Ngày hôm đó đoàn phim sẽ kết thúc sớm hai tiếng, đồng thời cũng sắp xếp một studio cho Lăng Thản và fans sử dụng.
Thẩm Đình Huyên còn lấy được lịch trình của buổi fan meeting. Buổi chiều từ ba giờ đến năm giờ, fans vào hội trường sắp xếp, đến sáu giờ rưỡi Lăng Thản sẽ lên sân khấu, đầu tiên là biểu diễn một đoạn vũ đạo ngắn, sau đó sẽ hát hai ca khúc được phát hành vào lúc mới ra mắt, xem video kỷ niệm tròn mười năm do fans làm và cùng nhau cắt bánh kem.
Tiếp sau đó sẽ là nửa tiếng giao lưu, fans có thể đặt câu hỏi và trò chuyện với thần tượng của mình như những người bạn. Cuối cùng, tất cả mọi người chụp ảnh chung và thế là kết thúc buổi fan meeting này, mà thời gian kết thúc dự tính là tám giờ tối. Dựa theo lệ thường, sau đó còn phải thu dọn hội trường nên chờ đến khi tất cả mọi người rời đi hết thì chắc là khoảng chín giờ.
Mấy ngày sau, đám người Thẩm Đình Huyên có thể nói là dốc hết sức lực vì buổi fan meeting của Lăng Thản, cứ suy đoán hết lần này đến lần khác rồi lại xâu chuỗi hết những chuyện có thể xảy ra lại với nhau. Có vài lần sau khi đoàn phim kết thúc công việc, Quý Điềm đã lén vào hội trường được sử dụng cho buổi fan meeting, kiểm tra hết một lượt từ sàn nhà đến ghế ngồi, để tránh có vấn đề có thể xảy ra.
Trái lại, Lăng Thản – người không hay biết gì cả lại rất thoải mái, nhưng anh ta cũng hơi cảm thấy khó hiểu, bởi vì mỗi ngày lúc quay phim với nhau, thỉnh thoảng anh ta sẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đình Huyên, đến khi anh ta trả lại một ánh mắt dò hỏi thì đối phương chỉ cười, hoặc dứt khoát quay đầu đi.
Vào trưa ngày diễn ra fan meeting, Túc Hải cũng đến đây, thậm chí anh còn không có thời gian dừng lại nói đôi câu với Thẩm Đình Huyên mà chỉ vội vã vào chỗ. Kể từ lúc nhóm fans xếp hàng từ cổng vào trong hội trường, anh đã đi theo một khắc không rời, giống như một con chim ưng hùng dũng dưới ngai vàng, dò xét kỹ những mối nguy hiểm tiềm tàng có thể xảy ra trên lãnh địa của nó.
Quý Điềm đã thay sẵn quần áo từ lâu, sau đó trà trộn vào trong fanclub, nói nói cười cười với bọn họ. Cô nghĩ đến những tin tức về nghi phạm đã tra được lúc trước, bèn đặc biệt chú ý đến một vài fans nam, còn xung phong phụ họ làm những việc cần thể lực như dọn bàn, bày giỏ hoa vân vân, sau đó cô sẽ nhận lại được mấy câu cảm thán ngạc nhiên như vóc dáng thì nhỏ nhưng sức lại lớn. Trần Giai Kỳ vẫn luôn đi theo Lăng Thản, nhưng việc này không hề dễ chút nào vì bên người Lăng Thản luôn có trợ lý và vệ sĩ nên nếu cô đến gần thì sẽ bị phát hiện, còn xa quá thì lại lo một khi xảy ra chuyện sẽ không phản ứng kịp, thế nên cũng khiến người ta thấy bực bội.
Còn Thẩm Đình Huyên diễn xong liền ngoan ngoãn quay về phòng nhìn chằm chằm vào máy tính. Vào đêm hôm trước, Trần Giai Kỳ đã kết nối với hệ thống theo dõi một lần nữa và điều chỉnh lại phương hướng của camera giám sát bên ngoài cách hội trường 30 mét, bao quát toàn bộ hội trường trong phạm vi theo dõi.
Khi thời gian ngày càng đến gần, ngoài Túc Hải vẫn không kiên nhẫn như mọi ngày thì những người còn lại đều như sắp đối diện với quân địch, mỗi dây thần kinh đều ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Trong khi bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mắt cũng không dám chớp nhiều thì buổi fan meeting lần này cứ trôi qua một cách yên bình, cả quá trình có thể nói là hòa thuận vui vẻ, không hề có một nốt nhạc không êm tai nào.
Sau khi buổi fan meeting kết thúc, mấy người họ hội họp tại phòng của Thẩm Đình Huyên, nói không chừng là do bọn họ đã thực hiện các biện pháp đề phòng quá tốt, hoặc do nguyên nhân nào khác nên những tình huống vốn tưởng sẽ xuất hiện đã không diễn ra. Bốn người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy thanh kiếm Damocles [*] treo trên đầu đang lung lay sắp rơi.
[*] Thanh kiếm Damocles hay Sword of Damocles, là một huyền thoại của người Hy Lạp kể về vị vua Dionysius cai trị xứ Syracuse. Đây là một phép ẩn dụ thường được sử dụng để chỉ một mối nguy hiểm sắp xảy ra và gần tới tất cả những người có vị trí quyền lực phải đối mặt.
Ngồi ở cạnh bàn, lật xem từng trang tư liệu, vừa xem máy giám sát vừa không yên lòng nghịch con chuột. Cuối cùng vẫn là Túc Hải lên tiếng bảo mọi người về nghỉ ngơi, sắp xếp lại những chuyện vừa trải qua rồi ngày mai sẽ bàn lại.
“Ơ?!” Nhưng mà vừa mới đẩy cửa ra, Trần Giai Kỳ và Quý Điềm đã sửng sốt.
“Sao thế?” Túc Hải vừa sửa sang lại những tư liệu trên bàn vừa hỏi.
Trần Giai Kỳ ngồi xổm xuống, nhặt tấm bưu thiếp màu trắng ở dưới đất lên, những cánh hoa khô héo rơi xuống theo động tác của cô: “Đội phó, tấm bưu thiếp mới đã xuất hiện.”
-14.03.2015-
Dù bổ đầu của tôi, trái tim tôi vẫn giả vờ rằng em
Đã chặt đứt tay phải của tôi, nhưng tay trái của tôi vẫn có thể viết tên em như cũ
Ngay cả khi mất đi đôi chân, dù có phải bò tôi vẫn sẽ đến gần em
Dù có làm nhục tôi, đánh đập tôi, chà đạp tôi và tăng thêm 1001 kiểu bạo hành trên người tôi, thì vẫn không thắng nổi nỗi nhớ nhung mà tôi dành cho em
Không cần ai khuyên tôi cả, cứ thế mà sa đọa đi, chỉ mong em nghe thấy tiếng vọng nhẹ nhàng.
Mặt Túc Hải xanh mét, nhìn Thẩm Đình Huyên trầm mặc bên cạnh. Chỉ với mấy hàng chữ ngắn ngủi cũng đủ khiến cô bàng hoàng. Trong lòng anh bỗng trào lên xúc động muốn vỗ về cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, anh chỉ khép lại tấm bưu thiếp, trong giọng nói mang theo một tia sát khí khó mà phát hiện ra: “Kiểm tra máy giám sát và hỏi khách sạn xem rốt cuộc là ai đã mang tấm bưu thiếp vào.”
“Rõ.”
Hai người Trần Quý đáp lại rồi lập tức đi làm việc. Túc Hải nhìn Thẩm Đình Huyên vẫn không lên tiếng, “Em vào trong trước đã, đừng đứng ở cửa.” Dừng một chút, anh lại nói, “Tôi… chúng tôi sẽ bảo vệ em, hắn cách chúng ta càng gần thì càng dễ sa lưới hơn, em đừng sợ.”
Thẩm Đình Huyên nghe vậy thì gật đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt với anh, nhưng giữa mày vẫn có chút suy tư chưa dứt ra được, nhưng cô không nói ra miệng thôi.
Trần Giai Kỳ ở sau lưng đã điều tra ra hình ảnh theo dõi, “Tìm được rồi! Ở chỗ này!” Cô di chuyển con chuột, nói, “Vào lúc 9 giờ 38 phút, một người lao công tại khách sạn đã đẩy một chiếc xe bằng vải lanh đến đây, sau khi quét dọn xong phòng đối diện thì lấy tấm bưu thiếp từ trong xe ra đặt ở cửa.”
Cô ấy vừa nói vừa phóng to hình ảnh lên, tấm bưu thiếp màu trắng kia đang được người đó cầm trong tay, yên lặng chờ được xem.
“Đi hỏi người lao công khách sạn này thử xem.”
Đêm nay, lao công trực ban tại khách sạn có tổng cộng ba người. Căn cứ theo vẻ bề ngoài thì người phụ trách dọn dẹp những căn phòng gần phòng của Thẩm Đình Huyên là một người phụ nữ trung niên tên là Lý Nguyệt Linh.
“Tấm bưu thiếp này là do một chàng trai đưa cho tôi…” Bà hơi bất an nắm chặt tay, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi không thể che giấu, “Cái này có vấn đề gì sao?”
“Không phải vấn đề gì lớn cả,” Quý Điềm nói, “Nhưng bên trong có viết vài nội dung làm người ta rất không thoải mái. Dì cũng biết mà, làm minh tinh có người thích thì cũng sẽ có người ghét, mấy chuyện này đâu có nói rõ được. Lần này chỉ nhờ dì đưa một tấm bưu thiếp thì không phải vấn đề lớn lao gì nhưng lần sau nếu mang theo lưỡi dao thì dì nói xem trách nhiệm này có ai trong chúng ta gánh nổi đây?”
Lý Nguyệt Linh mạnh mẽ xua tay, liên tục phủ nhận: “Không không không, sao tôi có thể làm chuyện đó được? Tôi, chẳng qua tôi thấy tấm bưu thiếp này không có nguy hiểm gì nên mới mang vào thôi. Nếu nó mà là thứ khác, đừng nói là lưỡi dao, cho dù có là đồ ăn tôi cũng không dám đâu!”
“Vậy hãy kể lại chuyện này từ đầu tới cuối đi.” Túc Hải không kiên nhẫn nói lời khách sáo mà vào thẳng chủ đề.
“Được, không thành vấn đề. Chuyện này thật sự không liên quan tới tôi, tuyệt đối không phải tôi muốn hại người đâu…” Lý Nguyệt Linh lặp lại lần nữa, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay tôi làm ca tối, từ 2 giờ rưỡi đến 11 giờ tối. Hơn 3 giờ chiều, tôi phát hiện đồ dùng một lần trên tầng không đủ nên đẩy xe vào nhà kho lấy. Nào ngờ trên đường về thì bị một chàng trai ngăn lại. Cậu ta lấy ra tấm bưu thiếp này, nhờ tôi lúc quét dọn phòng vào buổi chiều giúp cậu ta đặt ở phòng 8612. Lúc đầu tôi từ chối, sau đó không chịu nổi việc cậu ấy cầu xin, với lại nghĩ đó chẳng qua chỉ là một tấm bưu thiếp, cũng không phải vật gì nguy hiểm nên đã đồng ý. Nhưng tại chiều này công việc nhiều quá, phòng nào cũng phải dọn dẹp hết mọi ngóc ngách, bận quá nên quên luôn chuyện này… Đến lúc này bận xong về phòng nghỉ, nhìn thấy tấm bưu thiếp này tôi mới nhớ ra, lúc đang rầu không biết đến mang vào như thế nào thì đúng lúc khách ở phòng 8611 gọi tôi đến dọn dẹp sơ, sẵn tiện thay ra giường nên tôi mới để tấm bưu thiếp này ở cửa phòng của cô Thẩm luôn.”
“Dì nói là hơn 3 giờ, có thời gian cụ thể hơn không?”
“À…… Hình như tôi phát hiện đồ dùng cho khách không đủ vào khoảng 3 giờ 10, từ đây đến tới nhà kho, đi đi về về cũng phải mất chừng 15 phút, trong lúc đó tôi còn lấy đồ nữa nên cũng mất tầm mười mấy phút, vậy nên có thể là gặp cậu ấy vào lúc 3 giờ 40.”
“Hắn ta mặc quần áo gì? Dì có ấn tượng gì với diện mạo của hắn không?”
Lý Nguyệt Linh lắc đầu, “Cậu ta đội mũ, trên mặt còn đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ mặt. Nhưng mắt của cậu ta hình như bị người ta đánh nên có vết bầm nhỏ, còn hơi tím xanh nữa… Còn cậu ta mặc quần áo gì thì,” Bà nhớ lại một chút, “Mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, ở trên còn viết mười năm gì đó…”
“Mười năm vô tư, không phụ ánh sáng mặt trời.” Trần Giai Kỳ nói, “Là đồng phục cổ vũ cho Lăng Thản.”
“Đúng đúng, chính là câu nói đó, hôm đó có rất nhiều fans đã mặc bộ đồ đó.”
“Hắn ta có cao không, là giọng nói ở vùng nào? Hắn nói chuyện với dì một lúc lâu, có chỗ nào làm dì đặc biệt chú ý tới không?”
“Ừm…… chắc cậu ta cao hơn tôi một cái đầu, khoảng 1m75 gì đó?” Lý Nguyệt Linh ấp úng, “Không có giọng nói ở vùng nào cả, giọng cậu ấy đè rất thấp nên tôi còn tưởng cậu ấy bị cảm nữa… Cũng không có chỗ nào đặc biệt chú ý tới cả, lúc đó tôi cũng đâu có biết cậu ấy là người xấu….”
Trở lại phòng, Túc Hải lập tức kể lại tình huống cho Thẩm Đình Huyên đang ở trong phòng chờ tin. Thẩm Đình Huyên nghe xong thì nói, “Xem ra quả thật hắn đã đi theo các fans khác vào đây, nhưng mà hắn lại không nhân cơ hội này làm gì Lăng Thản, trái lại chỉ gửi tấm bưu thiếp cho em, vậy là sao chứ?”
“Có lẽ hắn cho rằng đây không phải thời cơ tốt.” Quý Điềm nhún vai, “Quả thật, ra tay ngay trước mặt nhiều fans như vậy cũng không sáng suốt lắm.”
Trần Giai Kỳ cũng chống cằm, một tay bóp cái ly giấy, “Nhưng bỏ qua lần này thì những cơ hội còn lại rất khó tìm đó. Tôi đã đi theo anh ta mấy ngày nay, mỗi ngày Lăng Thản chỉ đi hai nơi thôi, không đóng phim thì sẽ ở trong phòng. Phim trường có nhiều người như vậy, muốn xuống tay ở trước công chúng cũng không dễ dàng gì, cho dù động tay động chân với mấy đạo cụ thì qua hôm sau cũng sẽ có người phụ trách đến kiểm tra lại thôi. Mà về khách sạn thì lại càng không thể.”
“Nhưng mà hắn đã gửi tấm bưu thiếp này.” Thẩm Đình Huyên nói, bất giác dời mắt nhìn sang, hoa văn màu vàng trên tấm bưu thiếp giống như đang chuyển động trước mắt cô, gương nanh múa vuốt, diễu võ giương oai.
Trần Giai Kỳ ngẫm nghĩ, “Có lẽ vốn dĩ hắn định ra tay với Lăng Thản nhưng chỉ nhất thời thay đổi thôi. Giả dụ như hắn vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động thì thời gian ra sẽ vào khoảng từ 6 giờ đến 8 giờ, mà vào 9 giờ 38 phút Lý Nguyệt Linh mới đặt tấm bưu thiếp ở cửa, như vậy chúng ta sẽ nhận được tấm bưu thiếp sau khi chuyện đã xảy ra.”
Quý Điềm lắc đầu, bác bỏ, “Bà quên rồi à, Lý Nguyệt Linh nói vốn bà ấy định lúc quét dọn phòng vào buổi chiều sẽ mang tấm bưu thiếp vào nhưng bởi vì nhiều việc quá nên mới quên mất, vì vậy vào lúc 9 giờ khi khách ở phòng đối diện kêu bà ấy đến dọn phòng mới sẵn tiện mang tấm bưu thiếp theo và đặt ở cửa. Như vậy cho thấy, nếu không phải Lý Nguyệt Linh quên mất thì thời gian nhận được tấm bưu thiếp chắc là từ 4 giờ đến 6 giờ, cũng chính là lúc bà ấy dọn phòng cho khách, mà lúc đó thì buổi fan meeting của Lăng Thản còn chưa bắt đầu nữa. Điều này phù hợp với quy luật của hắn là gửi bưu thiếp trước khi gây án.”
Cô ấy nói xong thì quay đầu nhìn Túc Hải vẫn đang thẳng lưng ngồi trên ghế sofa, “Đội phó, anh thấy sao?”
Túc Hải cũng không đáp lời cô ấy ngay mà giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới mở miệng nói: “Khả năng đầu tiên là hắn không thể không làm vậy. Hắn gửi bưu thiếp rồi mới phát hiện hội trường hoạt động không có cơ hội ra tay nên buộc phải thay đổi kế hoạch. Khả năng thứ hai là hắn chủ động thay đổi phương thức ‘đánh dấu’ này, cho thấy hắn đã không còn chấp nhất với trình tự trước sau của việc gửi bưu thiếp và gây án nữa. Hắn đã trở nên ngày càng hung hãn và càn rỡ, cũng như càng nguy hiểm hơn.” Anh nói rồi ngừng lại, hình như đã để sót gì đó nên hơi nhíu mày, nhưng cũng không tiếp tục nữa mà nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đều về nghỉ ngơi trước đi. Giai Kỳ, tối nay tôi sẽ canh chừng, cô ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Anh vừa dứt lời, Trần Giai Kỳ đã sợ tới mức xua tay liên tục: “Không không không đội phó, anh lặn lội đường xa đến đây nên càng phải nghỉ ngơi cho tốt mới đúng! Em không mệt đâu! Thật mà! Lăng Thản cũng không đáng lo lắm, em đã canh chừng nhiều nhân vật mục tiêu như vậy mà chưa từng thấy ai ngoan hơn anh ta cả! Thế nên trăm ngàn lần anh đừng có giành với em, em thích canh chừng anh ta, canh chừng anh ta làm em thấy vui!”
Túc Hải: “……”
Quý Điềm cũng vội vàng đứng lên, “Đội phó, không phải hôm nay anh có nhiệm vụ sao? Làm xong chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đến đây rồi, anh thật sự phải nghỉ ngơi cho tốt đó. Em canh chừng thay là được, anh ở lại đây bảo vệ cô Thẩm đi.” Cô ấy nói xong thì kéo tay Trần Giai Kỳ, hai người không quay đầu lại mà xông ra ngoài, giống như ở phía sau có nước lũ và thú dữ như hổ rình mồi vậy.
Thẩm Đình Huyên bị các cô ném lại ở phía sau chớp mắt.
“Khụ,” Túc Hải ho khan một tiếng, cả buổi sau mới hơi mất tự nhiên đứng lên, sờ sờ cằm: “Vậy… vậy em đi nghỉ ngơi đi.”
“Hôm nay anh có nhiệm vụ sao?”
“Ừ……”
“Có nguy hiểm không, anh có bị thương không?” Thẩm Đình Huyên vừa nói vừa tiến lại nắm lấy quần áo của anh.
Túc Hải vội vàng tránh sang bên cạnh, “Không có việc gì, chỉ đi chi viện cho đồn cảnh sát ở địa phương một lúc thôi, giúp bắt mấy tên dùng chất gây nghiện, chỉnh đốn tí ấy mà.”
Trong giọng nói của anh hiếm khi mang theo vẻ trốn tránh và do dự, nhưng lại bị Thẩm Đình Huyên giữ lại. Cô kiên trì cởi hai cúc trên cổ áo anh ra, để lộ một lớp băng gạc màu trắng đang quấn lấy vai phải.
Thẩm Đình Huyên tức khắc đau lòng không thôi, muốn chạm vào chỗ quấn băng để tự xác nhận xem anh bị thương có nghiêm trọng không, nhưng lại sợ lỡ đụng vào vết thương sẽ làm anh đau, nên cô chỉ mím môi, biểu cảm rất tủi thân.
“Trong đó có hai tên hút quá liều nên dùng dao bắt cóc con tin,” Túc Hải khô khan giải thích một câu, “Không nghiêm trọng, chỉ là một vết thương nhỏ thôi…” Anh nói, nhìn thoáng qua cửa rồi vội lảng sang chuyện khác, “Nhưng còn Giai Kỳ, vừa nãy nghe tôi kêu ở lại sao lại chạy nhanh như vậy chứ… Hai người ở chung không hợp sao?”
Thẩm Đình Huyên còn nhớ đến vết thương của anh nên hơi buồn bã, nhưng vẫn không nắm sai trọng điểm: “Trước giờ anh toàn gọi cả họ lẫn tên của em, vậy mà anh lại gọi người ta là ‘Giai Kỳ’…”
Túc Hải không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nên lập tức nghẹn họng: “…. Chúng tôi là đồng nghiệp mà.”
“Đồng nghiệp mà còn gọi thân thiết hơn em nữa!” Thẩm Đình Huyên càng tức giận hơn, giống như có một sự giận dữ đang tích tụ nơi lồng ngực cô. Đến tận bây giờ cô vẫn là người chẳng có quan hệ gì với anh, ngay cả việc anh bị thương, cô cũng là người cuối cùng được biết, thậm chí muốn quan tâm cũng không có lập trường quang minh chính đại nữa.
“…… Vậy giờ em muốn sao?” Túc Hải hơi bất đắc dĩ.
“Xem ra anh vẫn chưa rõ rốt cuộc em thích anh đến mức nào,” Thẩm Đình chun hít mũi, những cảm xúc vốn đã lên tới đáy mắt giờ khắc này bỗng bất ngờ biến thành ý chí chiến đấu, mắt cô sáng đến không tưởng tượng được, “Em nhất định sẽ nỗ lực hơn để trở thành người thân thiết nhất với anh, khiến không ai so được cả!”
Lời tỏ tình mang tính thông báo nói đến là đến này quả thực khiến đỉnh đầu Túc Hải muốn bốc khói. Anh cau mày, khóe môi nhếch thành một đường vòng cung, giống như có một bàn tay lớn đè hết tất cả những cơn sóng đang cuộn trào trong lòng xuống. Anh nhìn thoáng qua Thẩm Đình Huyên, người đã đốt lên ngọn lửa nhỏ này, làm bộ lạnh lùng và mất kiên nhẫn: “Em im miệng và đi ngủ đi.”
“Đúng vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày em ngủ với anh!” Thẩm Đình Huyên vừa đứng lên vừa nhỏ giọng nói, chiếc xe con nửa đêm nói khởi động là khởi động.
“Đừng có lẩm bẩm nữa, mau ngủ đi.”
“Tiểu Hải ngủ ngon!”
Thẩm Đình Huyên phải dùng chút bản lĩnh mới lấy được lịch trình quay phim đã được chỉnh sửa từ đoàn phim bên kia, cô phát hiện buổi fan meeting cho Lăng Thản đã được định vào buổi chiều ba ngày sau. Ngày hôm đó đoàn phim sẽ kết thúc sớm hai tiếng, đồng thời cũng sắp xếp một studio cho Lăng Thản và fans sử dụng.
Thẩm Đình Huyên còn lấy được lịch trình của buổi fan meeting. Buổi chiều từ ba giờ đến năm giờ, fans vào hội trường sắp xếp, đến sáu giờ rưỡi Lăng Thản sẽ lên sân khấu, đầu tiên là biểu diễn một đoạn vũ đạo ngắn, sau đó sẽ hát hai ca khúc được phát hành vào lúc mới ra mắt, xem video kỷ niệm tròn mười năm do fans làm và cùng nhau cắt bánh kem.
Tiếp sau đó sẽ là nửa tiếng giao lưu, fans có thể đặt câu hỏi và trò chuyện với thần tượng của mình như những người bạn. Cuối cùng, tất cả mọi người chụp ảnh chung và thế là kết thúc buổi fan meeting này, mà thời gian kết thúc dự tính là tám giờ tối. Dựa theo lệ thường, sau đó còn phải thu dọn hội trường nên chờ đến khi tất cả mọi người rời đi hết thì chắc là khoảng chín giờ.
Mấy ngày sau, đám người Thẩm Đình Huyên có thể nói là dốc hết sức lực vì buổi fan meeting của Lăng Thản, cứ suy đoán hết lần này đến lần khác rồi lại xâu chuỗi hết những chuyện có thể xảy ra lại với nhau. Có vài lần sau khi đoàn phim kết thúc công việc, Quý Điềm đã lén vào hội trường được sử dụng cho buổi fan meeting, kiểm tra hết một lượt từ sàn nhà đến ghế ngồi, để tránh có vấn đề có thể xảy ra.
Trái lại, Lăng Thản – người không hay biết gì cả lại rất thoải mái, nhưng anh ta cũng hơi cảm thấy khó hiểu, bởi vì mỗi ngày lúc quay phim với nhau, thỉnh thoảng anh ta sẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Thẩm Đình Huyên, đến khi anh ta trả lại một ánh mắt dò hỏi thì đối phương chỉ cười, hoặc dứt khoát quay đầu đi.
Vào trưa ngày diễn ra fan meeting, Túc Hải cũng đến đây, thậm chí anh còn không có thời gian dừng lại nói đôi câu với Thẩm Đình Huyên mà chỉ vội vã vào chỗ. Kể từ lúc nhóm fans xếp hàng từ cổng vào trong hội trường, anh đã đi theo một khắc không rời, giống như một con chim ưng hùng dũng dưới ngai vàng, dò xét kỹ những mối nguy hiểm tiềm tàng có thể xảy ra trên lãnh địa của nó.
Quý Điềm đã thay sẵn quần áo từ lâu, sau đó trà trộn vào trong fanclub, nói nói cười cười với bọn họ. Cô nghĩ đến những tin tức về nghi phạm đã tra được lúc trước, bèn đặc biệt chú ý đến một vài fans nam, còn xung phong phụ họ làm những việc cần thể lực như dọn bàn, bày giỏ hoa vân vân, sau đó cô sẽ nhận lại được mấy câu cảm thán ngạc nhiên như vóc dáng thì nhỏ nhưng sức lại lớn. Trần Giai Kỳ vẫn luôn đi theo Lăng Thản, nhưng việc này không hề dễ chút nào vì bên người Lăng Thản luôn có trợ lý và vệ sĩ nên nếu cô đến gần thì sẽ bị phát hiện, còn xa quá thì lại lo một khi xảy ra chuyện sẽ không phản ứng kịp, thế nên cũng khiến người ta thấy bực bội.
Còn Thẩm Đình Huyên diễn xong liền ngoan ngoãn quay về phòng nhìn chằm chằm vào máy tính. Vào đêm hôm trước, Trần Giai Kỳ đã kết nối với hệ thống theo dõi một lần nữa và điều chỉnh lại phương hướng của camera giám sát bên ngoài cách hội trường 30 mét, bao quát toàn bộ hội trường trong phạm vi theo dõi.
Khi thời gian ngày càng đến gần, ngoài Túc Hải vẫn không kiên nhẫn như mọi ngày thì những người còn lại đều như sắp đối diện với quân địch, mỗi dây thần kinh đều ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Trong khi bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mắt cũng không dám chớp nhiều thì buổi fan meeting lần này cứ trôi qua một cách yên bình, cả quá trình có thể nói là hòa thuận vui vẻ, không hề có một nốt nhạc không êm tai nào.
Sau khi buổi fan meeting kết thúc, mấy người họ hội họp tại phòng của Thẩm Đình Huyên, nói không chừng là do bọn họ đã thực hiện các biện pháp đề phòng quá tốt, hoặc do nguyên nhân nào khác nên những tình huống vốn tưởng sẽ xuất hiện đã không diễn ra. Bốn người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy thanh kiếm Damocles [*] treo trên đầu đang lung lay sắp rơi.
[*] Thanh kiếm Damocles hay Sword of Damocles, là một huyền thoại của người Hy Lạp kể về vị vua Dionysius cai trị xứ Syracuse. Đây là một phép ẩn dụ thường được sử dụng để chỉ một mối nguy hiểm sắp xảy ra và gần tới tất cả những người có vị trí quyền lực phải đối mặt.
Ngồi ở cạnh bàn, lật xem từng trang tư liệu, vừa xem máy giám sát vừa không yên lòng nghịch con chuột. Cuối cùng vẫn là Túc Hải lên tiếng bảo mọi người về nghỉ ngơi, sắp xếp lại những chuyện vừa trải qua rồi ngày mai sẽ bàn lại.
“Ơ?!” Nhưng mà vừa mới đẩy cửa ra, Trần Giai Kỳ và Quý Điềm đã sửng sốt.
“Sao thế?” Túc Hải vừa sửa sang lại những tư liệu trên bàn vừa hỏi.
Trần Giai Kỳ ngồi xổm xuống, nhặt tấm bưu thiếp màu trắng ở dưới đất lên, những cánh hoa khô héo rơi xuống theo động tác của cô: “Đội phó, tấm bưu thiếp mới đã xuất hiện.”
-14.03.2015-
Dù bổ đầu của tôi, trái tim tôi vẫn giả vờ rằng em
Đã chặt đứt tay phải của tôi, nhưng tay trái của tôi vẫn có thể viết tên em như cũ
Ngay cả khi mất đi đôi chân, dù có phải bò tôi vẫn sẽ đến gần em
Dù có làm nhục tôi, đánh đập tôi, chà đạp tôi và tăng thêm 1001 kiểu bạo hành trên người tôi, thì vẫn không thắng nổi nỗi nhớ nhung mà tôi dành cho em
Không cần ai khuyên tôi cả, cứ thế mà sa đọa đi, chỉ mong em nghe thấy tiếng vọng nhẹ nhàng.
Mặt Túc Hải xanh mét, nhìn Thẩm Đình Huyên trầm mặc bên cạnh. Chỉ với mấy hàng chữ ngắn ngủi cũng đủ khiến cô bàng hoàng. Trong lòng anh bỗng trào lên xúc động muốn vỗ về cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, anh chỉ khép lại tấm bưu thiếp, trong giọng nói mang theo một tia sát khí khó mà phát hiện ra: “Kiểm tra máy giám sát và hỏi khách sạn xem rốt cuộc là ai đã mang tấm bưu thiếp vào.”
“Rõ.”
Hai người Trần Quý đáp lại rồi lập tức đi làm việc. Túc Hải nhìn Thẩm Đình Huyên vẫn không lên tiếng, “Em vào trong trước đã, đừng đứng ở cửa.” Dừng một chút, anh lại nói, “Tôi… chúng tôi sẽ bảo vệ em, hắn cách chúng ta càng gần thì càng dễ sa lưới hơn, em đừng sợ.”
Thẩm Đình Huyên nghe vậy thì gật đầu, nở một nụ cười nhợt nhạt với anh, nhưng giữa mày vẫn có chút suy tư chưa dứt ra được, nhưng cô không nói ra miệng thôi.
Trần Giai Kỳ ở sau lưng đã điều tra ra hình ảnh theo dõi, “Tìm được rồi! Ở chỗ này!” Cô di chuyển con chuột, nói, “Vào lúc 9 giờ 38 phút, một người lao công tại khách sạn đã đẩy một chiếc xe bằng vải lanh đến đây, sau khi quét dọn xong phòng đối diện thì lấy tấm bưu thiếp từ trong xe ra đặt ở cửa.”
Cô ấy vừa nói vừa phóng to hình ảnh lên, tấm bưu thiếp màu trắng kia đang được người đó cầm trong tay, yên lặng chờ được xem.
“Đi hỏi người lao công khách sạn này thử xem.”
Đêm nay, lao công trực ban tại khách sạn có tổng cộng ba người. Căn cứ theo vẻ bề ngoài thì người phụ trách dọn dẹp những căn phòng gần phòng của Thẩm Đình Huyên là một người phụ nữ trung niên tên là Lý Nguyệt Linh.
“Tấm bưu thiếp này là do một chàng trai đưa cho tôi…” Bà hơi bất an nắm chặt tay, trong mắt toát lên vẻ sợ hãi không thể che giấu, “Cái này có vấn đề gì sao?”
“Không phải vấn đề gì lớn cả,” Quý Điềm nói, “Nhưng bên trong có viết vài nội dung làm người ta rất không thoải mái. Dì cũng biết mà, làm minh tinh có người thích thì cũng sẽ có người ghét, mấy chuyện này đâu có nói rõ được. Lần này chỉ nhờ dì đưa một tấm bưu thiếp thì không phải vấn đề lớn lao gì nhưng lần sau nếu mang theo lưỡi dao thì dì nói xem trách nhiệm này có ai trong chúng ta gánh nổi đây?”
Lý Nguyệt Linh mạnh mẽ xua tay, liên tục phủ nhận: “Không không không, sao tôi có thể làm chuyện đó được? Tôi, chẳng qua tôi thấy tấm bưu thiếp này không có nguy hiểm gì nên mới mang vào thôi. Nếu nó mà là thứ khác, đừng nói là lưỡi dao, cho dù có là đồ ăn tôi cũng không dám đâu!”
“Vậy hãy kể lại chuyện này từ đầu tới cuối đi.” Túc Hải không kiên nhẫn nói lời khách sáo mà vào thẳng chủ đề.
“Được, không thành vấn đề. Chuyện này thật sự không liên quan tới tôi, tuyệt đối không phải tôi muốn hại người đâu…” Lý Nguyệt Linh lặp lại lần nữa, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay tôi làm ca tối, từ 2 giờ rưỡi đến 11 giờ tối. Hơn 3 giờ chiều, tôi phát hiện đồ dùng một lần trên tầng không đủ nên đẩy xe vào nhà kho lấy. Nào ngờ trên đường về thì bị một chàng trai ngăn lại. Cậu ta lấy ra tấm bưu thiếp này, nhờ tôi lúc quét dọn phòng vào buổi chiều giúp cậu ta đặt ở phòng 8612. Lúc đầu tôi từ chối, sau đó không chịu nổi việc cậu ấy cầu xin, với lại nghĩ đó chẳng qua chỉ là một tấm bưu thiếp, cũng không phải vật gì nguy hiểm nên đã đồng ý. Nhưng tại chiều này công việc nhiều quá, phòng nào cũng phải dọn dẹp hết mọi ngóc ngách, bận quá nên quên luôn chuyện này… Đến lúc này bận xong về phòng nghỉ, nhìn thấy tấm bưu thiếp này tôi mới nhớ ra, lúc đang rầu không biết đến mang vào như thế nào thì đúng lúc khách ở phòng 8611 gọi tôi đến dọn dẹp sơ, sẵn tiện thay ra giường nên tôi mới để tấm bưu thiếp này ở cửa phòng của cô Thẩm luôn.”
“Dì nói là hơn 3 giờ, có thời gian cụ thể hơn không?”
“À…… Hình như tôi phát hiện đồ dùng cho khách không đủ vào khoảng 3 giờ 10, từ đây đến tới nhà kho, đi đi về về cũng phải mất chừng 15 phút, trong lúc đó tôi còn lấy đồ nữa nên cũng mất tầm mười mấy phút, vậy nên có thể là gặp cậu ấy vào lúc 3 giờ 40.”
“Hắn ta mặc quần áo gì? Dì có ấn tượng gì với diện mạo của hắn không?”
Lý Nguyệt Linh lắc đầu, “Cậu ta đội mũ, trên mặt còn đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ mặt. Nhưng mắt của cậu ta hình như bị người ta đánh nên có vết bầm nhỏ, còn hơi tím xanh nữa… Còn cậu ta mặc quần áo gì thì,” Bà nhớ lại một chút, “Mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, ở trên còn viết mười năm gì đó…”
“Mười năm vô tư, không phụ ánh sáng mặt trời.” Trần Giai Kỳ nói, “Là đồng phục cổ vũ cho Lăng Thản.”
“Đúng đúng, chính là câu nói đó, hôm đó có rất nhiều fans đã mặc bộ đồ đó.”
“Hắn ta có cao không, là giọng nói ở vùng nào? Hắn nói chuyện với dì một lúc lâu, có chỗ nào làm dì đặc biệt chú ý tới không?”
“Ừm…… chắc cậu ta cao hơn tôi một cái đầu, khoảng 1m75 gì đó?” Lý Nguyệt Linh ấp úng, “Không có giọng nói ở vùng nào cả, giọng cậu ấy đè rất thấp nên tôi còn tưởng cậu ấy bị cảm nữa… Cũng không có chỗ nào đặc biệt chú ý tới cả, lúc đó tôi cũng đâu có biết cậu ấy là người xấu….”
Trở lại phòng, Túc Hải lập tức kể lại tình huống cho Thẩm Đình Huyên đang ở trong phòng chờ tin. Thẩm Đình Huyên nghe xong thì nói, “Xem ra quả thật hắn đã đi theo các fans khác vào đây, nhưng mà hắn lại không nhân cơ hội này làm gì Lăng Thản, trái lại chỉ gửi tấm bưu thiếp cho em, vậy là sao chứ?”
“Có lẽ hắn cho rằng đây không phải thời cơ tốt.” Quý Điềm nhún vai, “Quả thật, ra tay ngay trước mặt nhiều fans như vậy cũng không sáng suốt lắm.”
Trần Giai Kỳ cũng chống cằm, một tay bóp cái ly giấy, “Nhưng bỏ qua lần này thì những cơ hội còn lại rất khó tìm đó. Tôi đã đi theo anh ta mấy ngày nay, mỗi ngày Lăng Thản chỉ đi hai nơi thôi, không đóng phim thì sẽ ở trong phòng. Phim trường có nhiều người như vậy, muốn xuống tay ở trước công chúng cũng không dễ dàng gì, cho dù động tay động chân với mấy đạo cụ thì qua hôm sau cũng sẽ có người phụ trách đến kiểm tra lại thôi. Mà về khách sạn thì lại càng không thể.”
“Nhưng mà hắn đã gửi tấm bưu thiếp này.” Thẩm Đình Huyên nói, bất giác dời mắt nhìn sang, hoa văn màu vàng trên tấm bưu thiếp giống như đang chuyển động trước mắt cô, gương nanh múa vuốt, diễu võ giương oai.
Trần Giai Kỳ ngẫm nghĩ, “Có lẽ vốn dĩ hắn định ra tay với Lăng Thản nhưng chỉ nhất thời thay đổi thôi. Giả dụ như hắn vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động thì thời gian ra sẽ vào khoảng từ 6 giờ đến 8 giờ, mà vào 9 giờ 38 phút Lý Nguyệt Linh mới đặt tấm bưu thiếp ở cửa, như vậy chúng ta sẽ nhận được tấm bưu thiếp sau khi chuyện đã xảy ra.”
Quý Điềm lắc đầu, bác bỏ, “Bà quên rồi à, Lý Nguyệt Linh nói vốn bà ấy định lúc quét dọn phòng vào buổi chiều sẽ mang tấm bưu thiếp vào nhưng bởi vì nhiều việc quá nên mới quên mất, vì vậy vào lúc 9 giờ khi khách ở phòng đối diện kêu bà ấy đến dọn phòng mới sẵn tiện mang tấm bưu thiếp theo và đặt ở cửa. Như vậy cho thấy, nếu không phải Lý Nguyệt Linh quên mất thì thời gian nhận được tấm bưu thiếp chắc là từ 4 giờ đến 6 giờ, cũng chính là lúc bà ấy dọn phòng cho khách, mà lúc đó thì buổi fan meeting của Lăng Thản còn chưa bắt đầu nữa. Điều này phù hợp với quy luật của hắn là gửi bưu thiếp trước khi gây án.”
Cô ấy nói xong thì quay đầu nhìn Túc Hải vẫn đang thẳng lưng ngồi trên ghế sofa, “Đội phó, anh thấy sao?”
Túc Hải cũng không đáp lời cô ấy ngay mà giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới mở miệng nói: “Khả năng đầu tiên là hắn không thể không làm vậy. Hắn gửi bưu thiếp rồi mới phát hiện hội trường hoạt động không có cơ hội ra tay nên buộc phải thay đổi kế hoạch. Khả năng thứ hai là hắn chủ động thay đổi phương thức ‘đánh dấu’ này, cho thấy hắn đã không còn chấp nhất với trình tự trước sau của việc gửi bưu thiếp và gây án nữa. Hắn đã trở nên ngày càng hung hãn và càn rỡ, cũng như càng nguy hiểm hơn.” Anh nói rồi ngừng lại, hình như đã để sót gì đó nên hơi nhíu mày, nhưng cũng không tiếp tục nữa mà nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đều về nghỉ ngơi trước đi. Giai Kỳ, tối nay tôi sẽ canh chừng, cô ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Anh vừa dứt lời, Trần Giai Kỳ đã sợ tới mức xua tay liên tục: “Không không không đội phó, anh lặn lội đường xa đến đây nên càng phải nghỉ ngơi cho tốt mới đúng! Em không mệt đâu! Thật mà! Lăng Thản cũng không đáng lo lắm, em đã canh chừng nhiều nhân vật mục tiêu như vậy mà chưa từng thấy ai ngoan hơn anh ta cả! Thế nên trăm ngàn lần anh đừng có giành với em, em thích canh chừng anh ta, canh chừng anh ta làm em thấy vui!”
Túc Hải: “……”
Quý Điềm cũng vội vàng đứng lên, “Đội phó, không phải hôm nay anh có nhiệm vụ sao? Làm xong chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đến đây rồi, anh thật sự phải nghỉ ngơi cho tốt đó. Em canh chừng thay là được, anh ở lại đây bảo vệ cô Thẩm đi.” Cô ấy nói xong thì kéo tay Trần Giai Kỳ, hai người không quay đầu lại mà xông ra ngoài, giống như ở phía sau có nước lũ và thú dữ như hổ rình mồi vậy.
Thẩm Đình Huyên bị các cô ném lại ở phía sau chớp mắt.
“Khụ,” Túc Hải ho khan một tiếng, cả buổi sau mới hơi mất tự nhiên đứng lên, sờ sờ cằm: “Vậy… vậy em đi nghỉ ngơi đi.”
“Hôm nay anh có nhiệm vụ sao?”
“Ừ……”
“Có nguy hiểm không, anh có bị thương không?” Thẩm Đình Huyên vừa nói vừa tiến lại nắm lấy quần áo của anh.
Túc Hải vội vàng tránh sang bên cạnh, “Không có việc gì, chỉ đi chi viện cho đồn cảnh sát ở địa phương một lúc thôi, giúp bắt mấy tên dùng chất gây nghiện, chỉnh đốn tí ấy mà.”
Trong giọng nói của anh hiếm khi mang theo vẻ trốn tránh và do dự, nhưng lại bị Thẩm Đình Huyên giữ lại. Cô kiên trì cởi hai cúc trên cổ áo anh ra, để lộ một lớp băng gạc màu trắng đang quấn lấy vai phải.
Thẩm Đình Huyên tức khắc đau lòng không thôi, muốn chạm vào chỗ quấn băng để tự xác nhận xem anh bị thương có nghiêm trọng không, nhưng lại sợ lỡ đụng vào vết thương sẽ làm anh đau, nên cô chỉ mím môi, biểu cảm rất tủi thân.
“Trong đó có hai tên hút quá liều nên dùng dao bắt cóc con tin,” Túc Hải khô khan giải thích một câu, “Không nghiêm trọng, chỉ là một vết thương nhỏ thôi…” Anh nói, nhìn thoáng qua cửa rồi vội lảng sang chuyện khác, “Nhưng còn Giai Kỳ, vừa nãy nghe tôi kêu ở lại sao lại chạy nhanh như vậy chứ… Hai người ở chung không hợp sao?”
Thẩm Đình Huyên còn nhớ đến vết thương của anh nên hơi buồn bã, nhưng vẫn không nắm sai trọng điểm: “Trước giờ anh toàn gọi cả họ lẫn tên của em, vậy mà anh lại gọi người ta là ‘Giai Kỳ’…”
Túc Hải không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này nên lập tức nghẹn họng: “…. Chúng tôi là đồng nghiệp mà.”
“Đồng nghiệp mà còn gọi thân thiết hơn em nữa!” Thẩm Đình Huyên càng tức giận hơn, giống như có một sự giận dữ đang tích tụ nơi lồng ngực cô. Đến tận bây giờ cô vẫn là người chẳng có quan hệ gì với anh, ngay cả việc anh bị thương, cô cũng là người cuối cùng được biết, thậm chí muốn quan tâm cũng không có lập trường quang minh chính đại nữa.
“…… Vậy giờ em muốn sao?” Túc Hải hơi bất đắc dĩ.
“Xem ra anh vẫn chưa rõ rốt cuộc em thích anh đến mức nào,” Thẩm Đình chun hít mũi, những cảm xúc vốn đã lên tới đáy mắt giờ khắc này bỗng bất ngờ biến thành ý chí chiến đấu, mắt cô sáng đến không tưởng tượng được, “Em nhất định sẽ nỗ lực hơn để trở thành người thân thiết nhất với anh, khiến không ai so được cả!”
Lời tỏ tình mang tính thông báo nói đến là đến này quả thực khiến đỉnh đầu Túc Hải muốn bốc khói. Anh cau mày, khóe môi nhếch thành một đường vòng cung, giống như có một bàn tay lớn đè hết tất cả những cơn sóng đang cuộn trào trong lòng xuống. Anh nhìn thoáng qua Thẩm Đình Huyên, người đã đốt lên ngọn lửa nhỏ này, làm bộ lạnh lùng và mất kiên nhẫn: “Em im miệng và đi ngủ đi.”
“Đúng vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày em ngủ với anh!” Thẩm Đình Huyên vừa đứng lên vừa nhỏ giọng nói, chiếc xe con nửa đêm nói khởi động là khởi động.
“Đừng có lẩm bẩm nữa, mau ngủ đi.”
“Tiểu Hải ngủ ngon!”
Tác giả :
Hải Lý